NƠI EM THUỘC VỀ
Chương 2
Trịnh Thiên vừa đi, Thanh Liên trong phòng khẽ cười, tiếng cười thanh thúy vang lên tựa như tiếng chuông bạc vui tai. Cô vốn định chỉ dọa tên yêu nghiệt kia một chút, ai ngờ lại chạy nhanh như vậy, thật khôi hài. Bất quá đã dậy rồi nên cũng không ngủ lại được nữa, thế nên cô nhấc lên đôi chân thon dài, cả người vươn vai một cái, thoải mái đi vào phòng tắm tắm rửa, khi bước ra chỉ choàng khăn tắm rồi thong thả bước xuống lầu dùng bữa.
Mọi người đã quá quen với thói quen dậy trễ của cô nên không ai nói gì mà chỉ nhanh chóng dọn lên bàn bữa sáng, người hầu cung kính đứng phía sau mỉm cười nhìn cô chủ nhỏ, thật nhìn thế nào cũng thấy cô điềm đạm đáng yêu, thế nên tật xấu của cô mọi người đầu xem thấy thật dễ thương mà tiếp nhận, cũng không lời phàn nàn.
“Thật ngon, tháng này thưởng cho đầu bếp đi.”
“Dạ vâng, tiểu thư.”
“ Tên yêu nghiệt kia đâu?”
“Thiếu gia từ vừa có cuộc họp từ Nhật Bản, hiện tại đang ở thư phòng.”
Thanh Liên vừa nghe người hầu báo cáo vừa nhàn nhã thưởng thức xong bữa sáng kiêm luôn bữa trưa một cách ngon lành. Lúc này, quản gia Ngô bước vào khẽ cúi người nói:
"Tiểu thư, bà chủ vừa từ Anh gọi về, nói muốn gặp cô."
"Được rồi, dọn ở đây đi."
Nói rồi cô ra khỏi phòng ăn, đi về phía sảnh. Vừa ngồi xuống sô pha, nhìn về phía màn hình đối diện đã thấy một người phụ nữ tuổi trung niên nhưng lại trẻ đẹp chẳng khác nào thiếu nữ đôi mươi. Đó chính là Thủy Dao, Thủy phu nhân – mẹ của cô và Trịnh Thiên. Bà năm nay bốn mươi chín tuổi thế nhưng người ngoài nhìn vào luôn nghĩ hai mẹ con cô là chị em.
Lúc này Thủy phu nhân vừa nhìn thấy con gái yêu dấu đã sớm cao hứng, cười tươi.
“Bảo bối, không phải con vừa dậy đấy chứ, bảo bối à, không phải mẹ cấm con nhưng là dậy trễ ăn trễ không tốt cho đường tiêu hóa. Bảo bối ngoan, đừng trách mẹ dài dòng, thực ra mẹ chỉ lo cho sức khỏe của con thôi. Không phải sáng nay Thiên Thiên gọi con dậy chứ, xem ra tối nay nó lại ngủ không yên rồi. Bảo bối, lần này con nhẹ tay chút, lần trước nó ốm hết ba ngày liền nghỉ nhà, việc công ty chất đống lên hại nó muốn mở mắt cũng không nổi…”
Bà còn chưa kịp nói xong thì người ngồi trên sô pha đã sớm đầu hàng trước lời vàng ngọc của bà, giơ tay cắt ngang.
“Được rồi mẹ, con sẽ dậy sớm hơn ăn đúng giờ và không chỉnh yêu nghiệt nữa. Mẹ gọi con có việc gì không?”
“Bảo bối ngoan, mẹ nhớ con nên gọi về. Còn nữa, Star hôm nay khai trương mẹ đã sớm gọi Tiểu Vy đến giúp con rồi, có gì cứ gọi cho mẹ nhé. À còn nữa, Sophie lâu không gặp nên nhớ con.”
Sophie thật ra là em gái của nữ hoàng Anh quốc, mang hai dòng máu Anh – Trung, trong một lần về quê mẹ đã gặp được Thủy phu nhân, hai người hợp tính nên sớm xem nhau như chị em ruột. Sophie vì không thể sinh con nên vô cùng yêu trẻ nhỏ. Khi Thanh Liên vừa sinh ra được mấy ngày đã xinh xắn đáng yêu nên Sophie vô cùng yêu thương cô như con ruột, rồi tự nhận mình là mẹ đỡ đầu của cô, nhận cô làm con nuôi một cách hợp pháp. Vì vậy mà Thanh Liên không chỉ là con gái độc nhất của nhà thiết kế nổi tiếng toàn cầu Thủy Dao, tiểu thiên kim cao quý của tập đoàn Thắnh Hằng, mà còn thêm thân phận công chúa hoàng gia Anh quốc vô cùng tôn nghiêm.
“Sweet heart, mẹ rất nhớ con. Ôi, con thật xinh đẹp, mau mau sang thăm mẹ nha, mẹ giới thiệu cho con vài hoàng tử thật xứng đôi.”
Màn hình lúc này xuất hiện một người phụ nữ ngoại quốc tuổi xấp xỉ mẹ cô. Cả người toát lên nét cao quý sang trọng mà chỉ hoàng thất mới có, duy chỉ đôi mắt màu nâu đen sáng suốt là hiện rõ vẻ đẹp Châu Á của bà. Dù ở độ tuổi trung niên nhưng bà cũng như mẹ cô, vẫn giữ được vẻ đẹp của thiếu nữ đôi mươi, khi cười chỉ thấy vài nét nhăn nhẹ ở khóe mắt, còn lại là làn da trắng mịn không tỳ vết khiến bao người hâm mộ.
“Mommy, con cũng nhớ mẹ lắm. Cuối năm con sang thăm mẹ được không.”
Mỉm cười nhìn người phụ nữ trước mắt, cô biết mommy rất thương cô, từ khi cô vừa tròn một tuổi, bà và daddy đã cho người xây một tòa lâu đài tráng lệ trên một cách đồng ngàn hoa vì cô.
“Được được, con gái ngoan, cuối năm cả nhà sang đây ăn mừng năm mới cùng mẹ được không? Thực ra daddy cũng rất nhớ con, luôn mong con sang đây. Nếu biết bây giờ được gặp con, chắc sáng nay ông ấy đã hoãn chuyến bay sang Pháp rồi.”
“Mẹ rủ Liên nhi mà bỏ rơi con sao? Con cũng rất nhớ mẹ sao mẹ không nhắc đến con, Sophie, mẹ thiên vị.”
Cuộc nói chuyện đang vui vẻ thì một giọng nói tà mị vang lên. Trịnh Thiên vừa họp xong thì nghe giọng nói của mẹ Sophie, vì thế ra sảnh đã thấy ba mẹ con cô tươi cười , không khí vì thế mà ấm áp ngập tràn.
“Tiểu tử, thật dẻo miệng. Được rồi, được rồi, mẹ cũng nhớ con vô vàn.”
“Anh họp xong rồi sao?”
“Đúng vậy Liên nhi, vừa xong nghe thấy tiếng nói chuyện nên ra xem."
Thế nhưng thời gian không vì bầu không khí vui vẻ của gia đình mà chậm lại phút giây nào, vẫn cứ thoắt trôi, đến khi Trịnh Thiên chợt nhận ra thì đã sắp trễ.
“14 giờ 30 rồi, mẹ, mẹ Sophie, tụi con đi đây, Star 15h sẽ bắt đầu.”
“Được được, các con đi đi. Thiên Thiên, con nhớ nhắc bảo bối không nên để bản thân mệt mỏi, nhớ ăn uống đúng giờ, nhớ giữ gìn sức khỏe, cả con nữa, không nên vì công việc mà quá bận rộn biết chưa?”
Đợi đến khi hai bà mẹ dặn dò xong cũng đã 10’ trôi qua. Thanh Liên chào tạm biệt rồi vào phòng thay đồ, trang điểm nhẹ rồi cùng Trịnh Thiên đến Star chủ trì buổi lễ khai trương.