Nơi em thuộc về - Cập nhật - Tiểu_Tinh

Tiểu_Tinh

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/9/14
Bài viết
59
Gạo
0,0
NƠI EM THUỘC VỀ

Chương 7

Quán cà phê Violet là một trong những chi nhánh nổi tiếng của chuỗi cửa tiệm cà phê Colour. Gam sắc chủ đạo khắp nơi trong tiệm đều là màu tím, từ màu tường, bàn ghế, cho đến những chiếc ly. Vốn sẽ gây nên nhàm mắt cho khách nhưng sự thiết kế tinh tế nơi đây đã mang lại hiệu quả khác biệt, đặc biệt đánh bật nét đặc trưng của cửa tiệm, vì thế mà trở nên hiệu quả.

Dừng xe, bước vào cửa tiệm. Thanh Liên liếc mắt liền nhìn thấy một người phụ nữ. Người đó mặc quần áo quá mức sang trọng, thậm chí không hề phù hợp với bầu không khí trầm lắng của cửa tiệm. Bước đến gần, cô thấy được bà ta đang nhíu mày quan sát cửa tiệm. Cười lạnh, cô biết bà ta nghĩ gì, nơi đây, bây giờ với bà ta là nơi quá mức bình thường!

Thấy sự có mặt của cô, Trần Hoa thu hồi vẻ mặt, mỉm cười tự nhiên nhìn cô ngồi vào ghế, nhìn cô gọi một tách trà sữa. Vẻ mặt bà ta người ngoài không biết nhìn vào còn nghĩ là một vị phụ huynh hiền từ yêu thương con gái đã lâu không gặp.

“Liên Liên, con xem, lần này về nước sao không báo trước đề dì đến đón. Ở bên ngoài bao nhiêu năm, người nhà rất nhớ con.”

Vừa nói, bà ta còn vươn tay nắm lấy tay cô, gương mặt lộ ra nét buồn bã. Cô nhếch mép tặng bà ta một nụ cười. Nhưng khi Trần Hoa nhìn thấy nụ cười này lại không vui mừng như bao người khác, cảm thấy mất tự nhiên. Bà đột nhiên cảm thấy nụ cười đó chứa đầy sự khinh bỉ và chán ghét, vội buông tay, nét cười trên mặt không còn tự nhiên.

Mãi sau, Thanh Liên nhấp một ngụm trà sữa, lên tiếng.

“ hư ký Trần, bà nói mẹ tôi có chị em gì sao? Sao tôi không biết nhỉ? Còn nữa, gia đình tôi quả thật rất thương yêu tôi. Tuy nhiên, trong đó đặc biệt không có bà và NGƯỜI NHÀ bà! “

Câu cuối cô đặc biệt nhấn mạnh, Trần Hoa sắc mặt biến đổi nhanh chóng, nhưng từ kinh nghiệm suốt bao năm qua, bà dễ dàng điều chỉnh lại cảm xúc, nhưng biểu cảm lúc này không còn tự nhiên như trước, không khó nhìn thấy, trong ánh mắt bà ta một tia nhỏ căm giận. Thanh Liên thu hết biểu hiện của bà vào mắt, khóe mắt một tia sáng chợt lóe. Cô nhếch môi, mở lời:

“Trần Hoa, không cần giả bộ trước mặt tôi. Muốn nói gì, bà tốt nhất tranh thủ đi, theo tôi thấy, bà còn 16 phút nữa.”

“Cạch!”

Đặt cốc cà phê xuống, lúc này không còn nét cười nào trên mặt Trần Hoa nữa, bà ta nghiêm mặt lại, tuy nhiên ánh mắt căm ghét đã bán đứng bà ta. Dừng một chút, bà lên tiếng:

“Vậy tốt, tôi không cần phí lời với cô. Nói cho cô biết, tôi bây giờ là Trịnh phu nhân, không còn là Thư ký Trần. Bao năm qua cô an phận ở Anh, lần này trở về, là có ý gì? Nói cho cô biết, sự nỗ lực bao nhiêu năm qua của tôi đều vì Lệ Lệ, cô đừng hòng cướp nó đi.”

Thanh Liên từ lúc bà ta lên tiếng vẫn không nhìn bà ta mà đưa ánh mắt ra phía cửa sổ đối diện, đến khi dừng lại, cô vẫn bình tĩnh nhìn bà ta, không nói gì. Trần Hoa biết cô đang đợi bà nói tiếp, vì vậy không hề khách khí, nghênh mặt nói thẳng:

“Hôm nay gặp cô cũng tiện thể hỏi thăm mẹ cô, bà ta vẫn khỏe chứ? Ha ha, thứ lỗi cho tôi quên mất, một người phụ nữ vô dụng đến cả chồng mình còn không giữ được thì làm sao có thể khỏe được chứ. Nhưng cô bảo bà ta không cần tự dày vò bản thân mình nữa, Khải có bàn tay tôi chăm sóc, không có vấn đề gì, Lệ Lệ cũng rất hiếu thảo với ông ấy, vậy nên ông ấy yêu thương đứa con gái này vô cùng, thậm chí có lần còn nói, nếu muốn ông ấy cũng sẽ hái sao tặng nó. Cô nói xem, ông ấy cưng chiều Lệ Lệ biết bao nhiêu, nói ra, người làm Mẹ, làm Vợ như tôi cũng cảm thấy tự hào.”

Vừa nói vừa quan sát nét mặt Thanh Liên nhưng cô vẫn trước sau như một, nở một nụ cười nhã nhặn nghe hết lời bà nói, thỉnh thoảng nhấp ngụm trà sữa, còn lại không tỏ vẻ gì. Không đạt được kết quả mình muốn, Trần Hoa không nói gì nữa.

Đợi đến lúc bà ta thực sự không còn gì để nói, Thanh Liên lúc này chỉnh lại tư thế ngồi, ở góc độ này, cô có thể thấy rất rõ cả Trần Hoa và người ngồi phía cửa sổ. Nhìn lại Trần Hoa, cô cũng lười ngồi nhìn bà ta khoe mẽ, vì vậy gọi người đến thanh toán, sau khi thanh toán xong, nhận thấy nét mặt ngạo mạn của bà ta, cô cười lạnh khiến cả người bà ta mất tự nhiên, thu lại nét mặt. Cô mới từ từ cất tiếng lạnh như băng:

“Thư ký Trần, mẹ tôi quả thật dạo này không khỏe, bà hơi mệt.” Dừng một chút, sau khi nhìn thấy tia sáng thỏa mãn trong khóe mắt bà ta, cô nói tiếp: “Vì dự án thiết kế lần này mà bà không có thời gian rảnh, tối qua gọi điện cho tôi còn nói hôm nay muốn ngủ một giấc thật ngon, sau đó sẽ thiết kế một bộ lễ phục thật đặc biệt cho mommy trong buổi lễ mừng sinh nhật của bà.”

“Còn về vấn đề còn lại, tôi không hứng thú. Thời gian của bà đã hết, lần sau đừng hẹn tôi vì những vấn đề vớ vẩn này.”

Lời nói vừa dứt, Thanh Liên liền đứng dậy ra về, không để lại cho Trần Hoa một ánh mắt dư thừa nào, trước khi bước ra cửa, cô nhìn lại vị trí ngồi gần cửa sổ, nơi đó nhân viên đang thu dọn, ghế ngồi đã không còn ai.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Kem Dâu

...Cô hàng xóm...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
11/7/14
Bài viết
1.290
Gạo
0,0
Hình như mấy chỗ này bị lỗi đánh máy này tác giả ơi! ;);)
Văn án:
Anh, là nơi cô cảm thấy ấm áp nhất, tin tưởng nhất, giạo trọn trái tim mình, cũng là nơi mà cô thuộc về, trọn đời, trọn kiếp...
Chương 1:
Trịnh Thiên biết mình đã làm cho em gái nhỏ tức giận rồi vậy nên cuối đầu ngậm miệng không dám nói nữa,
thế nên tật xấu của cô mọi người đầu xem thấy thật dễ thương mà tiếp nhận, cũng không lời phàn nàn
“Thiếu gia từ vừa có cuộc họp từ Nhật Bản, hiện tại đang ở thư phòng.”
Lúc này, quản gia Ngô bước vào khẽ cuối người nói:
 

Tiểu_Tinh

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/9/14
Bài viết
59
Gạo
0,0
NƠI EM THUỘC VỀ

Chương 8

Thanh Liên vừa đến cạnh xe, dường như linh cảm điều gì, cô chớp mắt nhìn xung quanh. Mặc Hàn nhận thấy ánh mắt cô, nở nụ cười như có như không bước đến gần, còn chưa kịp nói gì đã nhận thấy ánh mắt hờn giận của cô.

“Mặc tiên sinh, trùng hợp nhỉ?”

Nghĩ rằng cô hiểu lầm mình, Mặc Hàn không vội giải thích, anh cảm thấy nét mặt cô lúc này rất thú vị, rất đáng yêu, nhưng để lại ấn tượng xấu với cô tựa hồ không tốt, vậy nên anh kiềm lại nét hứng thú trong ánh mắt, cất giọng không lạnh không nhạt:

“Coulor là của bạn tôi, thỉnh thoảng đến. Hôm nay trùng hợp gặp Thủy tiểu thư, có gì mạo phạm xin thứ lỗi.”

Giọng nói đều đặn không cao không thấp, hơi thở nhịp nhàng bình thường, không có dấu hiệu nói dối. Thanh Liên chợt thấy khó xử khi vừa rồi còn nghĩ anh theo dõi mình. Cô chợt giật mình, trước nay cô chưa bao giờ để lộ cảm xúc ra ngoài, từ nhỏ cô đã khép lại trái tim mình và lạnh nhạt với mọi thứ, nhưng đứng trước Mặc Hàn, cô lại vô tình luôn để lộ suy nghĩ của mình, nhận ra điều này, cô cảm thấy sợ hãi. Che giấu cảm xúc đang đảo lộn của mình, cô lạnh nhạt.

“Mặc tiên sinh khách sáo, tôi còn có việc, xin phép.”

“Chờ đã!”

Ngay lúc cô định mở cửa bước vào trong, Mặc Hàn gọi lại. Xoay người nhìn thấy nụ cười khó hiểu của anh, cô cảm thấy không ổn. Quả nhiên lát sau anh nói:

“Hôm nay tôi không đi xe, Thủy tiểu thư không phiền chứ?”

Nói xong không để cô kịp phản ứng, anh đã ngồi vào ghế lái, để cô ngây người đứng đó vì còn ngỡ ngàng. Bàng hoàng phản ứng lại đã thấy anh ngồi bên trong, cô đành hậm hực ngồi bên cạnh. Cô không để ý rằng, vào lúc cô bắt đầu ngồi lên xe, nụ cười như có như không hiện lên khóe môi hoàn mỹ của Mặc Hàn.

Suốt quãng đường, Thanh Liên bực bội không muốn nói chuyện, Mặc Hàn vì sợ chọc giận cô cũng trầm mặc không nói gì, vậy nên không khí có vẻ lắng đọng. Bỗng nhiên điện thoại Mặc Hàn rung lên, lướt qua màn hình, anh chợt nở nụ cười.

“Thanh Liên, em nghe điện thoại giúp anh.”

Thanh Liên xoay mặt lại nhìn thấy anh vẫn chăm chú lái xe, nhìn xuống điện thoại thấy nó vẫn không ngừng rung, không tình nguyện cầm lấy. Cô không hề phát hiện, trong phút chốc, khoảng cách giữa anh và cô đã gần hơn chút nữa.

Vừa bắt máy, giọng trẻ con thánh thót trong điện thoại vang lên.

“Bố! Sao mãi bố mới nhấc máy?”

Ngạc nhiên nhìn lại tên trong điện thoại, nơi đó chỉ ghi độc nhất một chữ Hạo, vậy mà vừa rồi cô còn tưởng đối tác gọi đến nhưng anh không muốn nghe, hóa ra là con trai. Trong đầu hiện lên vẻ mặt đáng yêu của Mặc Hạo trong bữa tiệc lần trước, cô bất giác dịu dàng.

“Hạo nhi, chào con.”

Bên đầu kia điện thoại, Mặc Hạo nhỏ bé nghĩ rằng mình nghe nhầm, có khi nào bố mình phẫu thuật giọng nói không nhỉ? Nhìn đi nhìn lại số trên màn hình, cậu không chắc chắn nói:

“Cô xinh đẹp?”

“Hạo…” Cô vừa định nói tiếp thì bị tiếng nói trong điện thoại cắt ngang.

“Ah, cô xinh đẹp, sao cô nghe điện thoại của bố? Cô xinh đẹp, có phải cô và bố đang hẹn hò không? Cô xinh đẹp, vậy cô đi chơi nhanh rồi về chơi với Hạo nhi nhé, Hạo nhi rất nhớ cô.”

“Hạo nhi, cô và Mặc tiên sinh…” Lại một lần nữa cô bị cắt ngang, nhưng lần này không phải Mặc Hạo mà là người đàn ông từ đầu đến giờ vẫn chăm chú lái xe, chỉ thấy anh nhẹ giọng.

“Mặc Hạo!”

Ngay sau đó cô không nghe thấy gì nữa, thật lâu sau mới nghe thấy giọng nói mờ ám của Mặc Hạo.

“Hi hi, con không làm phiền hai người nữa. Ai nha, con đau bụng, tạm biệt cô xinh đẹp.”

Sau đó là tiếng tút tút, điện thoại đã ngắt. Cô phản ứng không kịp, chợt nghĩ đến, vừa rồi anh không nói gì, vậy không phải là thừa nhận rồi sao? Đang định chất vấn anh, nhưng một bóng dáng ngoài cửa thu hút cô. Ánh mắt cô chợt sáng lên, khóe môi cong lên bất chợt.

Mặc Hàn vốn đang quan sát vẻ mặt cô, nhận thấy sự thay đổi, anh đánh mắt nhìn sang, thấy đó là gì, chợt cảm thấy buồn cười. Hóa ra, cô còn một mặt đáng yêu như vậy.

10 phút sau, xe dừng trước cửa Tập đoàn Space, Mặc Hàn vừa bước xuống xe, chiếc xe đã lao vút đi. Vuốt mũi, anh không nghĩ cô giận đến vậy, nghĩ đến hai gò má vì giận mà ửng hồng lên của cô, anh thấy thật vui vẻ.
 

Tiểu_Tinh

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/9/14
Bài viết
59
Gạo
0,0
NƠI EM THUỘC VỀ

Chương 9

Biệt uyển hoàng gia, Anh Quốc.

Một người phụ nữ nhàn nhã cầm tách trà trong tay, đôi mắt nhàn nhạt nhìn về vô định, không cất giấu được nét bi thương nơi khóe mắt. Cả người bà được ánh sáng hoàng hôn vây quanh trông ấm áp và.. cô độc. Thời gian trôi đi giường như không ảnh hưởng đến nhan sắc của bà, nhưng lại khắc sâu vào trái tim bà vết sẹo sâu nhất, đau nhất.

Bà nhấp một ngụm trà, chìm vào suy tư. Từ xa, Sophie đứng đó nhìn bà, trong lòng như nghẹn lại, bà thương tâm. Bảo người hầu không cần đi theo, bà bước đến.

“Honey, cậu làm gì vậy?”

Thủy Dao thu lại suy nghĩ, cười nhạt.

“Quý bà Sophie tôn quý của tôi, tôi có thể làm gì đây? Dĩ nhiên nghĩ thế nào mang đến cho bà một món quà sinh nhật thật đáng giá rồi.”

“Chỉ một thôi sao? Keo kiệt” Lời nói oán than thốt ra nhưng gương mặt Sophie lại cười rất tươi, không có sự bất mãn nào.

“Ai nha, thua cậu rồi. Mình chỉ còn thân xác này thôi, tùy cậu dày xéo.” Biết rõ Sophie muốn bà vui, vì vậy bà cũng hùa theo. Hai tay ôm lấy trước ngực biểu hiện ta đây hết cách. Chọc đến Sophie cười vui vẻ.


Trịnh gia.

Trần Hoa vừa được tài xế đưa về nhà, tâm trạng vốn không tốt nhưng khi vừa vào nhà nhìn thấy Trịnh Khải ngồi trên sopha trong phòng khách, bất giác đèn nén lại cảm xúc, nở nụ cười bà cho là tự nhiên.

“Lão gia, không phải hôm nay có cuộc họp sao? Mới đó đã xong?”

Vừa nói bà vừa ngồi xuống, quan sát sắc mặt của ông, không nhận thấy điều gì bất thường, trong lòng buông xuống, đang định hỏi thăm chợt nghe thấy câu nói của ông mà bàn tay cầm chén trà của bà run lên.

“Trần Hoa, hôm nay bà đã đi đâu?”

Giọng nói lạnh băng không nhìn ra cảm xúc vang lên, bầu không khí chợt lắng xuống, nụ cười trên mặt Trần Hoa trở nên cứng đờ.

“Hôm nay tôi đánh mạt chược thôi, không có gì đặc biệt.” Nói xong cúi đầu uống ngụm trà, bà điều chỉnh tâm lý bình tĩnh nhìn ông.

Trịnh khải sau khi nghe bà nói không thể hiện gì, ông xoay người ra cửa. Khi lướt qua Trần Hoa, ông trầm giọng bên tai cảnh cáo:

“Bà làm gì đừng nghĩ tôi không biết, tốt nhất nên an phận.”

Trần Hoa sau khi ông đi vẫn ngồi im lặng, người hầu bị bà đuổi ra ngoài. Hai tay bà nắm chặt, đôi mắt trở nên phẫn hận. Lát sau, bà gọi cho một số điện thoại lạ.

“Như thế nào rồi?”

Bên kia cung kính đáp:

“Phu nhân, mọi việc vẫn bình thường. Hôm nay bà ta không ra khỏi biệt thự.”

“Tiếp tục dám sát cho tôi.” “Vâng.”

Điện thoại vừa ngắt máy, Trần Hoa cười lạnh: Thủy Dao, bà đừng nghĩ sống hạnh phúc!

Trên phố, mọi người lướt qua đều dừng ánh mắt trước hai cô gái đang cùng nhau dạo phố. Một người xinh xắn đáng yêu tràn trề sức sống. Một người thanh cao đẹp đẽ khiến mọi ánh mắt đều dừng trên người cô.

Thủy Thanh Liên vừa trải qua giấc ngủ trưa cảm thấy rất thoải mái, vì thế mà hiếm có cô gọi điện rủ Nhã Băng cùng đi dạo phố. Ai ngờ cô còn chưa nói xong thì cô nhóc nào đó đã hét lên hưng phấn rồi dùng tốc độ sét đánh không kịp mà lái xe đến đón cô.

Thật ra Nhã Băng rất cao hứng. Có trời mới biết cô khó khăn thế nào khi rủ Thanh Liên cùng dạo phố. Con heo lười kia cả năm ngoài ngủ cùng ngủ, thì cũng chỉ có ngủ thôi! Thỉnh thoảng ngủ xong lại bảo phòng bếp làm vài món ngọt, dạo vườn hoa, rồi lại ngủ. Rất không biết hưởng thụ cuộc sống! Hiếm khi cô chịu rời giường mà chịu động thân ra ngoài, vì vậy lần này Nhã Băng thật cao hứng, muốn càn quét sạch sẽ thẻ ATM của cô mới thôi.

Dạo phố nửa ngày, ăn uống no say, đến khi Thanh Liên than mệt và hối hận thì Nhã Băng mới tinh nghịch kéo cô vào trung tâm mua sắm, nói đây sẽ là đích đến cuối cùng của hôm nay.

Tầng 3 của khu mua sắm luôn là nơi tập trung nhiều phụ nữ nhất. Cả tầng chỉ trưng bày những thiết kế mới nhất hiện nay, và trang sức quý hiếm. Một món hàng nơi đây, có thể giá trị bằng một năm tiền lương của công nhân viên chức bình thường, vì vậy, người tới đây không giàu cũng quý.

Nhã Băng vừa đặt chân đến đã hưng phấn theo phục vụ đi chọn áo, Thanh Liên cười bất lực với cô, dạo xung quanh.

Nhân viên phục vụ nhìn cô, không khỏi hít vào ngụm khí. Người phụ nữ trước mắt, trời ạ, đó là thiết kế mới nhất của Chanel, vừa được giới thiệu hôm qua, còn chưa tung ra thị trường. Nghe nói Chanel đích thân thiết kế chiếc váy này cho con gái của bạn bà, cả thế giới chỉ có 2 chiếc duy nhất: 1 chiếc sẽ được triễn lãm tại bảo tàng, chiếc còn lại không ai biết ở đâu. Không ngờ lại nằm trên người cô gái này. Cô là người có thiên phú về thời trang, vừa nhìn là biết hàng thật hay không, vì vậy, chiếc váy này, không thể lầm!

Chiếc váy màu cam trẻ trung như phấp phới theo mỗi bước đi của cô. Chiếc nơ nhỏ nhắn nơi chân váy như cánh bướm vờn bay theo cô. Trông cô như vị hoa tiên từ khu rừng cổ tích bước ra, thanh thoát và mềm mại. Màu cam rất kén người mặc, nhưng khoác trên người cô như tăng thêm giá trị của nó. Nữ nhân viên không khỏi hâm mộ với Thủy Thanh Liên.

Thanh Liên không có hứng thú nhiều với quần áo, trang phục của cô từ nhỏ đến lớn đều là thiết kế riêng, vì vậy cô không quan tâm về vấn đề thời trang. Dạo vài bước, cô chợt cảm thấy hứng thú với chiếc váy màu tím trước mắt. Chạm nhẹ vào nó, cô thích! Quay đầu mỉm cười với nhân viên định lấy chiếc áo chợt có bàn tay đoạt đi cùng với giọng nói kênh kiệu:

“Chiếc này, tôi lấy!”

Trần Lệ nghênh mặt nhìn Thủy Thanh Liên đầy khiêu khích, Thanh Liên nhìn cũng không nhìn cô, nhàn nhạt nói:

“Gói lại cho tôi.”

Trợn mắt nhìn cô, Trần Lệ hét lên với nữ nhân viên:

“Tôi nói cô không nghe thấy sao? Tôi thích chiếc này, còn đứng đó làm gì?”

"Nhưng Trần tiểu thư, chiếc váy đã được vị tiểu thư này chọn trước.” Nhân viên có vẻ khó xử nói, thật ra trong lòng cô thiên vị Thanh Liên hơn, rõ ràng cô ấy chọn trước, chiếc váy cô mặc cũng sẽ đẹp hơn, nhưng không dám nói ra.

“Cô! Có tin tôi cho người đuổi việc cô không, biết tôi là Trần tiểu thư còn không mau làm việc? Gói lại cho tôi!” Trần Lệ tức giận không ít.

Nhàn nhạt nhìn mọi chuyện, Thanh Liên chợt cười nhẹ trấn an cô nhân viên đang sợ uýnh lên. Nhận thấy hành động của cô, Trần Lệ bên cạnh cười nhạo, muốn tranh với cô, không có cửa! Lời ngạo mạn còn chưa kịp nói ra đã thấy Thanh Liên lấy điện thoại từ túi xách.

“Tiểu Vy, xem danh sách hội viên của trung tâm thương mại có tên Trần Lệ không, gạch bỏ cho tôi.”

Nhận được tin xác nhận, Thanh Liên cất điện thoại, đánh mắt về phía Trần Lệ, thấy cô ta có vẻ không tin nhìn mình, không để ý đến. Bước đến cạnh Nhân viên, cô cười nhẹ.

“Cô làm việc rất đúng, vì vậy không phải sợ. Chúng ta không phải cũng chỉ là con người thôi sao?”

Nói xong cô bước đi. Khi Trần Lệ kịp phản ứng lại đã thấy bóng lưng xinh đẹp của Thanh Liên đã đi mất, nghiến răng tức giận giậm gót giày đến, phẫn nộ trừng mắt nhìn nữ nhân viên.

“Cô làm gì đấy, chẳng phải bảo cô gói lại cho tôi sao? Làm việc chậm chạp như vậy có phải muốn bị đuổi đi không?” Nói vừa dứt lời, dang tay định tát cô nhân viên cho hả giận.

Tay cô bị bắt lấy giữa không trung, sững sờ! Nữ nhân viên nở nụ cười công thức, không lạnh không nhạt nhìn lại Trần Lệ, nói:

“Trần tiểu thư, rất tiếc cô không còn là hội viên, và từ nay cũng không thể là hội viên. Phiền cô đến nơi khác vậy.”

Nói rồi quay về vị trí, không nhìn đến vẻ mặt tức đỏ lên của Trần Lệ, đến khi cô ta nện gót giày bỏ đi cô chợt thở phào. Thủy tiểu thư nói đúng, cô ta là người, mình cũng là người, việc gì phải sợ. Cô ta nhiều tiên nhưng trung tâm này không phải nhà cô ta mở, mình không phải sợ cô ta. Nghĩ đến đây cô mỉm cười, nét hâm mộ tỏa sáng trong đôi mắt, đến bây giờ cô mới biết, hóa ra Thủy tiểu thư là chủ ngầm nơi này, thật cường đại quá đi!
 

Tiểu_Tinh

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/9/14
Bài viết
59
Gạo
0,0
NƠI EM THUỘC VỀ

Chương 10

“Ha ha, thật buồn cười mà.” Tiếng cười thanh thúy vang lên, Nhã Băng ôm bụng lăn lộn mà cười, không để ý đến xung quanh. Người hầu đứng bên cạnh cô nhìn thấy mà chỉ có thể nhịn cười, cả gương mặt đỏ bừng. Nhã Băng tiểu thư, thực không có hình tượng.

“Cậu còn cười nữa thì có mà đau bụng mất thôi.”

Nhìn điệu bộ đáng yêu của cô, Thanh Liên khẽ cười, vẫy tay bảo người hầu lui ra, cô cốc không thương tiếc lên đầu Nhã Băng khiến cô ấy đang ôm bụng cười nay lại ôm đầu kêu đau.

“Mình cười không đúng sao? Ai bảo cô ta khó ưa như vậy! Thanh Liên, lần này cậu làm rất đúng, rất cao tay.” Vừa nói, cô vừa vô lên bả vai Thanh Liên, bàn tay còn lại giơ lên biểu tượng chữ V.

Thanh Liên lắc đầu, cô hết cách với con khỉ nhỏ này rồi.

“Cậu á, đúng là tiểu tinh nghịch, mãi không đổi.”

Hai người vui vẻ trò chuyện, bầu không khí trở nên vui vẻ, tràn ngập tiếng cười. Chợt người hầu đi đến, cung kính báo:

“Tiểu thư, Vĩnh Tắc thiếu gia gọi đến.”

Thanh Liên cầm lấy điện thoại áp vào tai thì nghe thấy tiếng cười đáng đánh từ đầu kia.

“Thưa Thanh Liên tiểu thư, liệu cậu có thể thượng giá quang lâm chấp nhận cuộc hẹn của tớ không?”

Vĩnh Tắc ở nơi nào đó vô cùng nhàn hạ ngồi vắt chân, vừa ngả ngớn nói chuyện với Thanh Liên, vừa liếc mắt đưa tình với cô gái vừa đi qua.

Nghe tiếng nhạc xập xình cùng tiếng trò chuyện ồn ào truyền tới, Thanh Liên bất giác cau mày.

“Cậu đang ở bar nào vậy?”

“Ấy? Sao cậu biết mình ở bar? Rõ ràng mình chưa nói gì mà.”

Im lặng…

“Được rồi, mình đang ở Blue. Đến đây đi, đảm bảo có chuyện hay cho cậu xem.”

Thanh Liên nhìn đồng hồ, giờ cũng chỉ mới 19h hơn, tên quỷ quái kia lại muốn giở trò gì đây? Bất quá, cô cũng muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nở nụ cười kỳ quái, cô cất giọng quyến rũ:

“Được thôi. Cậu cũng không lạ gì mình. Nếu việc không đáng, chờ trừ tiến lương đi.” Nói xong tắt máy, không để Vĩnh Tắc có cơ hội mở miệng.

Quay sang Nhã Băng, thì thấy cô ấy cũng vừa nhận điện thoại, Nhã Vỹ gọi cô về. Nhã Băng vừa đi, Thanh Liên cũng tùy tiện lấy một chiếc xe trong gara, lái đi.

Blue – quán bar nổi nhất thành phố, và cũng là bar sang trọng bậc nhất. Những người đến đây không phải công tử, tiểu thư cũng là người thừa kế,… những thành phần bậc cao của xã hội, họ muốn buông thả và trải nghiệm.

Thanh Liên vừa bước xuống xe đã có không ít ánh nhìn trực diện phóng đến, không ít đàn ông còn khẽ huýt sáo. Lạnh nhạt nhìn xung quanh, cô bước thẳng vào trong. Người đẹp vừa đi, những ánh mắt ấy vừa dõi theo bóng lưng xinh đẹp của cô, lại dừng lại trên chiếc xe của cô, há hốc.

Đối với những cô tử ăn chơi bọn họ, chiếc xe trước mắt này, họ khao khát – xe đua tân tiến nhất!

Thanh Liên vào hội trường liền được người phục vụ dẫn đi. Qua hai lối rẽ, vào phòng riêng biệt, cô đã trông thấy Vĩnh Tắc ngả ngớn ngồi đó, cầm ly rượu trong tay, ánh mắt không rời khỏi thân hình nóng bỏng của cô vũ y trên sân khấu. Trong thấy cô, anh nâng nhẹ tay mời ngồi, sau đó lại tiếp tục thưởng thức vũ điệu bốc lửa trước mắt.

Thanh Liên không nói gì, giơ ba ngón tay. Ngón thứ nhất cụp xuống, Vĩnh Tắc chép miệng. Ngón thứ hai cụp xuống, Vĩnh Tắc xụ mặt như bị táo bón. Ngón thứ ba sắp xụp xuống, anh buông ly rượu xuống, đuổi người ra ngoài, ai oán nói:

“Bà nội tôi ơi, cậu có cần tàn nhẫn vậy không? Mình đem thân vàng ngọc này vùi đầu vào làm việc cho cậu cậu lại chốc chốc đòi trừ lương mình.” Vừa nói vừa ôm ngực, đôi mắt trong suốt lấp lánh nước, biểu hiện một chú thỏ nhỏ đáng thương.

Nhưng đáng tiếc, trước mặt anh là Thanh Liên, cô không hứng thú. Tùy tay cầm lên ly rượu trước mắt, nhấp một ngụm, khẽ cười.

“Cậu còn càu nhàu thì mai không cần đi làm. Cũng không còn trách mình trừ lương cậu nữa.”

Lần này Vĩnh Tắc thực sự đen mặt, cậu dịch mông lại, ôm lấy bả vai cô, bắt đầu nỉ non:

“Ai nha, tiểu tổ tông, miệng mình cậu còn không biết sao, chỉ nói thế thôi, nào dám trách cậu. Thật ra được phục vụ cho công chúa Anh quốc cậu mình còn không vinh hạnh sao, khéo mà oán cậu có khi ngày mai mình không còn thấy mặt trời nữa rồi.” Cảm thấy liếc mắt của cô, anh cười cười: “ Được rồi, được rồi, mình nói đây. Cậu đoán xem mình đã thấy ai? Trần Lệ, là cô ta đấy.”

Thanh Liên nghịch ly rượu trong tay, không nói gì, khinh thường nhìn anh. Vĩnh Tắc oan ức!

“Mình còn chưa nói xong, cậu đừng nhìn khinh bỉ vậy chứ. Mình điều tra, nhận được tin thứ 5 tuần nào cô ta cũng đến đây, tụ tập cùng đám công tử tiểu thư ngoài kia. Nhưng bản chất thực ra là đua xe. Cậu xe, tin tức vậy, có hứng thú không?”

Thanh Liên bương chiếc ly xuống, đứng lên, nhìn cậu.

“Cậu muốn cuộc chơi bắt đầu sớm sao?”

Vĩnh Tắc hiểu ý cô, cùng đứng dậy ra ngoài.
 

Tiểu_Tinh

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/9/14
Bài viết
59
Gạo
0,0
NƠI EM THUỘC VỀ

Chương 11

Hội trường, âm nhạc xập xình lấn áp đi tiếng nói chuyện ồn ào, hỗn tạp. Thanh Liên và Vĩnh Tắc tùy tiện tìm một chỗ ngồi. Lúc này không khí bỗng trở nên sôi nổi hơn, âm thanh nói chuyện chợt lắng xuống, ngồi bên cạnh họ có người xì xầm:

“Đến rồi, cô ấy đến rồi.”

Thanh Liên hiểu được cô ấy trong lời nói là ai, nhàn nhạt liếc mắt nhìn. Một cô gái tóc quăn dài, mặc bộ đồ bó sát bọc lấy đường cong nóng bỏng đang bước lên sân khấu. Nhìn thấy mặt cô ta, Thanh Liên cười nhẹ.

Trần Lệ bước đi trong sự chiêm ngưỡng của mọi người. Bước lên sân khấu, cô cất giọng kiêu ngạo:

“Tôi nghĩ không cần chào hỏi nữa, bắt đầu đi.”

Tiếng hoan hô hưng phấn vang vọng khắp nơi. Trần Lệ nở nụ cười, chợt nhìn thấy giữa đám người, Thanh Liên lạnh nhạt ngồi đó, im lặng nhưng vẫn thu hút vô số ánh nhìn. Cô bây giờ khoác trên mình chiếc áo sơ mi hồng nhạt, để lộ đầu vai mảnh dẽ, chiếc quần dài màu trắng ôm gọn đôi chân thon dài hoàn mỹ. Nhìn cô, nhớ lại hình ảnh bẽ mặt buổi chiều, Trần Lệ trừng mắt nhìn cô, Thanh Liên vẫn như cũ ngồi đó, bình tĩnh tiếp nhận ánh mắt cô. Bỗng nhiên, thấy cô nói vào micro:

“Thật thứ lỗi, chúng ta có thể tạm hoãn lại ít phút được không? Tôi chợt nhìn thấy người que, mọi người muốn biết cô ấy là ai không?” Nở nụ cười quyến rũ, Trần Lệ lia mắt nhìn mọi người.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, cô từng bước đi đến trước mặt Thanh Liên, khiêu khích nhìn cô.

“Em gái, không ngờ gặp em ở đây? Có hứng thú muốn tham gia cuộc đua hôm nay không.” Nhận thấy sự im lặng của cô, Trần Lệ đắc ý: “Ối, chị quên mất. Bông hoa trong kính như em sao có thể biết được những chuyện này nhỉ? Hay là quên đi.” Nói xong cô còn vỗ nhẹ lên bả vai Thanh Liên tựa như an ủi.

Lời vừa nói xong, lại có không ít tiếng xì xầm, đa số cho rằng cô thuộc loại thiên kim vô dụng, chiếc xe đua ngoài kia xem như vô phúc khi gặp cô.

Bất chợt, tiếng cười thanh thúy tựa chuông bạc vang lên, mọi người im lặng. Thanh Liên nhẹ cười, đôi mắt cong cong long lanh ánh nước, cả gương mặt bừng sáng khiến mọi người quên mất hiện tại.

Cô từng bước áp sát Trần Lệ, thấy gương mặt cô ta đanh lại, ánh mắt hoảng loạn, cô cười lạnh. Nói đủ to để mọi người nghe thấy:

“Tôi có chị gái không, cô tự biết! Còn việc đua xe hôm nay, biết sao được, tôi đột nhiên có hứng thú.” Nói rồi, quay sang bố thí cho Vĩnh Tắc một nụ cười cô cho ngọt ngào. “Hôm nay cho cậu mở tầm mắt một lần”

Trần Lệ trợn mắt nhìn cô, cô không nghĩ đến cô ta đột nhiên cả gan dám nhận lời thách thức. Nhưng nghĩ đến bản thân tham gia không ít cuộc đua, cô tự tin bản thân mình có khả năng thắng. Vì vậy, hất cằm cười:

"Được, tôi đây cũng muốn xem cô có thể làm được gì.”

Vừa nói xong, nghênh ngang ra ngoài, vào xe, nổ máy. Trước sự thách thức của cô, Thanh Liên chỉ cười, nhưng ánh mắt vẫn lạnh như băng. Cô không dùng chiếc xe của mình, tùy tiện cầm lấy chìa khóa từ Vĩnh Tắc, nổ máy. Sau 2 phút, sau khi thông báo đường đã được khai thông, chiếc cờ hiệu cũng được phất lên. Chiếc xe đua của Trần Lệ lao vút đi như muốn xé gió. Thanh Liên yên tĩnh như cũ khiến mọi người xì xầm không ít, thậm chí có người còn nghĩ rằng cô không biết phải đua thế nào. Không ai để ý đến nụ cười kỳ quái của Vĩnh Tắc, anh nhẫm đếm, 3, 2, 1! Xuất phát!

Liền ngay đó, chiếc xe của Thanh Liên cũng lao vút đi, sau 3 giây, đạt tốc độ cao nhất, mọi người tại chỗ vẫn còn ngây ngốc nhìn theo.

Đường đua quy định là vòng quanh núi sau đó quay về, quán quân lần trước chỉ hoàn thành trong vòng 13 phút, đạt kỷ lục. Mọi người nhanh chóng bật điện thoại, thiết bị điện tử có hệ thống định vị bậc cao, quan sát hai chiếc xe đua tựa như hai con báo săn dũng mãnh trong đêm. Chiếc màu xanh lá ban đầu vượt that xa, sau đó 3 giây, chiếc màu đỏ thong thả tiến đến, áp sát, và vượt mặt.

7 phút sau, trước sự kinh ngạc của mọi người, Thanh Liên bước xuống xe, quăng chìa khóa trong tay cho Vĩnh Tắc, không quên bồi một câu:

“Xem đã chưa?”

Vĩnh Tắc ha hả cười, giơ ngón tay cái lên với cô, khen ngợi:

“Tiểu tổ tông, lợi hại.” Đáp lại anh là bóng lưng xinh đẹp của cô. Cô quay về xe mình, nổ máy đi mất.

Quay đầu nhìn mọi người còn đang ngơ ngác, Vĩnh Tắc cười quyến rũ:

“Thắng bại phân rõ, mọi người xem như cũng thỏa mãn đi.” Sau đó, anh cũng nổ máy đi mất.

Quán quân không còn bóng dáng, nhưng đã khắc sâu vào tâm trí mọi người hình ảnh ấn tượng nhất, xinh đẹp nhất. Nhất thời, họ quên mất bên cạnh đó, trong chiếc xe đua màu xanh lá, một đôi mắt tiếc hận dõi theo làn khói đã đi, hai bàn tay nắm chặt.
 

Tiểu_Tinh

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/9/14
Bài viết
59
Gạo
0,0
NƠI EM THUỘC VỀ

Chương 12

Tập đoàn Thánh Hằng được báo giới xưng danh là một trong những tập đoàn đứng đầu cả nước. Thánh Hằng ban đầu chỉ là công ty điện tử nho nhỏ, dần dần, dưới sự điều hành của Trịnh Thiên, Thánh Hằng đi lên và trở nên hùng mạnh như hiện nay.

Hiện tại trong phòng họp, bầu không khí như đông đặc lại, mọi người không dám thở mạnh, thỉnh thoảng vờ như vô tình liếc mắt về phía vị Chủ tịch trẻ. Sắc mặt Trịnh Thiên rất kém, anh lạnh mắt quan sát mọi người, trầm mặc. Đến khi mọi người tưởng như mình sẽ bị nhìn đến đông lạnh mới nghe thấy giọng nói như tử thần của anh.

“Tôi muốn có câu trả lời!”

Thánh Hằng là một tập đoàn về công nghệ điện tử, gần như đi đầu trong nước. Là một tập đoàn lớn, việc bảo vệ dữ liệu và thông tin mật của công ty luôn được là vấn đề được đề cao nhất. Vừa qua, một hợp đồng trị giá lên đến bảy trăm triệu được ký với đối tác bên Nhật một lần nữa khẳng định và nâng cao giá trị của công ty. Mọi việc thảo luận, bàn bạc đã đi đến thống nhất chung, hôm nay có thể ký hợp đồng chính thức hợp tác. Nhưng vừa vào công ty, nhân viên đã thông báo với anh rằng toàn bộ dữ liệu và thông tin trong cuộc hợp tác lần này đã bị mất sạch. Vô cùng giận dữ, cuộc họp bất thường được diễn ra, toàn thể nhân viên phụ trách từng lĩnh vực đều bị điều tới đây.

Lúc này, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nhưng không ai dám đứng lên cho ra một câu trả lời thỏa đáng. Giọng Trịnh Thiên lại càng trầm hơn.

“Nếu hôm nay không có câu trả lời thỏa đáng cho tôi, mọi người cũng nên dọn dẹp là vừa. Thánh Hằng không nuôi người vô dụng.”

Không khí trong phòng họp dường như bị đóng băng. Lúc này, một chàng trai trẻ ngồi gần cuối phòng lên tiếng

“Thưa Chủ tịch, tôi cũng vừa xem qua tư liệu, dấu hiệu cho thấy tài liệu của chúng ta là bị đánh cắp, tức là có người từ bên ngoài xâm nhập vào hệ thống trung tâm, lấy đi tất cả tư liệu quan trọng.”

Người vừa lên tiếng là một chàng trai trẻ trông khoảng 25, 26 tuổi. Da ngăm ngăm khỏe khắn, dáng người cao ráo. Đặc biệt ở cậu toát ra sự tươi mới của tuổi trẻ khiến người khác nhìn vào cảm thấy thoải mái. Dưới sự lạnh lùng của anh, cậu ta vẫn có thể dõng dạc trả lời một cách dứt khoát và dõng dạc, Trịnh Thiên thầm đánh giá.

Bên cạnh đó, trưởng phòng vừa kinh ngạc nhìn cậu, lại vừa sợ sệt quan sát vẻ mặt Trịnh Thiên, sợ rằng cậu nói sai gì đó thì người phụ trách như ông sẽ chịu trách nhiệm không nhỏ.

“Chủ tịch, sự việc này xảy ra gây ảnh hưởng không nhỏ, chúng ta không thể tùy tiện quyết định được.”

“Đúng đúng, việc hợp tác lần này nên hoãn lại ngay.”

“Không thể, bàn bạc thỏa thuận đều đã xong, hợp đồng cũng chuẩn bị tốt, nói hoãn cũng không thể hoãn dễ dàng như vậy được.”



Các vị trưởng phòng, giám đốc không ngừng tranh luận, chốc lát phòng họp trở nên ồn ào, hỗn loạn, ngươi cãi ta, ta luận ngươi, không có ý kiến chung. Trịnh Thiên nhìn, mặt càng lúc càng lạnh, cả người tỏa ra sự giận dữ khiến thư ký lạnh run. Đến khi phòng họp trở lại im lặng lúc đầu, mọi người thầm than trong lòng đã quá kích động, lần này thì thực sự chọc giận vị kia rồi!

Trịnh Thiên vừa quan sát mọi người, cuối cùng dừng lại trên gương mặt cậu thanh niên.

“Tên cậu là gì?”

Chàng trai nhìn thẳng vào mắt Trịnh Thiên, không nhanh không chậm nói:

“Tưởng Ngạn Minh, bộ phận kỹ thuật.”

“Cậu nghĩ thế nào?” – Trịnh Thiên gật đầu, hỏi cậu lần nữa.

“Thực ra mà nói, Thánh Hằng là một tập đoàn lớn, việc bảo mật là điều được coi trọng nhất. Sự việc lần này diễn ra, không phải bình thường.”

Tưởng Ngạn Minh nói xong, vẫn đứng đó, cậu biết Chủ Tịch đã tiếp nhận ý kiến của cậu.

“Tốt, chuyện này giao cho cậu điều tra. Thư ký, sắp xếp với bên Nhật, hợp đồng này hoãn lại. Cuộc họp kết thúc, bộ phận gây ra sơ sót, đến phòng nhân sự.”

Nói xong, Trịnh Thiên rời khỏi phòng họp. Những người ngồi bên trong vẫn còn ngơ ngác. Tưởng Ngạn Minh nhìn bóng lưng Trịnh Thiên, khóe miệng mỉm cười. Cuối cùng, cậu đã được chú ý.


Trịnh Thiên ngồi trên ghế, quay mặt ra cửa sổ, nhìn dòng người nhỏ bé phía dưới, suy nghĩ. Thánh Hằng từ lúc thành lập đến nay gặp không ít trở ngại, nhưng sự việc lần này, không đơn giản.

Lúc này, cửa bỗng mở ra, một bóng dáng xinh đẹp bước vào.

“Yêu nghiệt, anh đang suy nghĩ sao? Có chuyện gì vậy?”

Thanh Liên vốn nghĩ muốn đến tham quan Thánh Hằng, nhưng vừa đi ngang phòng nhân sự thì thấy bốn, năm người nghỉ việc, mặt ai cũng nặng nề.

Vào phòng chủ tịch thấy Trịnh Thiên đứng đó, mặt nghiêm trọng.

Trịnh Thiên thấy Thanh Liên đến, cả gương mặt nở nụ cười, không còn dấu vết đăm chiêu vừa rồi. Bảo thư ký pha một ly sữa, anh ngồi xuống.

“Liên nhi, em đến khi nào vậy, cũng không bảo thư ký nói trước. Nếu anh đang họp thì em phải đợi lâu đấy.”

Nhận lấy cốc sữa từ tay thư ký, Thanh Liên đặt cốc xuống, nhìn Trịnh Thiên, đến khi anh mất tự nhiên hướng mắt nơi khác, cô nhẹ nhàng nói.

“Không gặp nhau mấy năm, hóa ra Thanh Liên em trở nên xa lạ đến vậy.” Nhìn thật sâu vào mắt Trịnh Thiên, Thanh Liên vừa lòng, nghiêm túc.

“Trịnh Thiên, xảy ra chuyện gì? Em biết anh không muốn em lo lắng, nhưng giữa anh và em, em không mong chúng ta có chuyện giấu diếm.”


Trịnh Thiên trầm mặc suy nghĩ một lát, khi nhìn đến tia kiên định trong mắt Thanh Liên, bất đắc dĩ gật đầu.

“Sáng nay phát hiện dữ liệu hợp tác lần này với EA bị đánh cắp, hiện tại đang điều tra, dự kiến buổi ký hợp đồng chiều nay sẽ hoãn lại.”

Trịnh Thiên nói qua nghe có vẻ đơn giản, nhưng cô biết sự việc rất nghiêm trọng. EA là công ty hàng đầu Nhật Bản trong lĩnh vực thông tin, điện tử. Có thể nói qua lần hợp tác này chính là bước đệm để Thánh Hằng vướn đến thị trường Nhật Bản. Nay dữ liệu hợp tác bị đánh cắp, nhẹ thì bị hủy hợp tác, uy tín gây dựng bao lâu bị ảnh hưởng nghiêm trọng, nặng, kiện ra tòa.

Thanh Liên ngẩng đầu, nhìn thật sâu Trịnh Thiên, cất lời.

“Chuyện này, em sẽ suy nghĩ.”

Trịnh Thiên thở dài, anh chính là nghĩ đến tính cách này của cô mà lo lắng, cô sẽ không vì điều gì mà ngần ngại trước khó khăn của những người bên cạnh cô. Nhưng càng vì như vậy, anh lại càng yêu thương cô hơn, người em gái này của anh, chính là nhìn qua sâu xa, nhưng thực chất vô cùng đơn thuần đơn giản.

“Được rồi, nhưng Star cũng cần em quản lí, dù đã có Vĩnh Tắc nhưng bản thân em cũng không thể bỏ mặc được. Chuyện lần này, em đừng lo lắng.”

Trịnh Thiên vừa nói xong, điện thoại của Thanh Liên cũng thật đúng lúc reo lên. Bật máy, âm thanh trong trẻo của trẻ nhỏ truyền vào tai, vang khắp phòng.

“Cô xinh đẹp, cô không bận chứ? Cô đến đón con được không? Bố bận họp rồi, con muốn ăn gà chiên nhưng bác Vương lại không chịu đi. Cô xinh đẹp, cô đón Mặc Hạo đi, Mặc Hạo đợi lâu rất đáng thương! Nếu cô xinh đẹp không đến, Mặc Hạo sẽ rất tội nghiệp lang thang bên ngoài. Thế nhé, con đợi cô.”

Tắt máy, Thanh Liên có chút bất đắc dĩ với cậu bé này. Con tuôn một tràng như thế thì còn hỏi cô bận không làm gì? Giọng điệu đó, quả thực không thể từ chối.

“Chuyện này lát nữa em sẽ gọi cho Mike, cậu ấy vô tình quen được lúc còn bên Anh, có lẽ có chỗ dùng được. Bây giờ em có chút chuyện, gọi lại sau nhé."

Nói xong, bóng dáng xinh đẹp khuất dần sau cánh cửa. TrịnhThiên xoay lại ghế dựa, đối mặt với bầu trời hoàng hôn, mắt nhìn sâu xa.
 

Tiểu_Tinh

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/9/14
Bài viết
59
Gạo
0,0
NƠI EM THUỘC VỀ

Chương 13

Chiếc xe mui trần màu đỏ rực lửa dừng trước cổng trường tiểu học. Thanh Liên bước xuống, đảo mắt nhìn một vòng, cuối cùng nhìn thấy anh bạn nhỏ nào đó đang nắm tay cô giáo, mắt ngó nghiêng khắp nơi, vẻ mặt háo hức như đang đợi ai đó.

“Mặc Hạo!”

Thanh Liên mỉm cười bước đến, Mặc Hạo vừa nghe thấy tiếng gọi đã bỏ mặc cô giáo, chạy đến ôm chân cô.

“Cô xinh đẹp, cuối cùng cô cũng đến nha. Mặc Hạo đợi cô rất lâu.”

Dịu dàng cười với Mặc Hạo, đây là nụ cười phát ra từ tận tâm. Cô giáo bị bỏ rơi một bên lúc này kịp nhìn lại. Trời ơi, cô lớn đến từng này rồi mà còn chưa gặp người nào đẹp đến vậy! Nhưng Mặc Hạo không có mẹ, bố cậu bé thì rất đẹp trai lại rất giàu có, Mặc Hạo còn đáng yêu như vậy, chắc chắn cô ta là loại hồ ly dụ dỗ trẻ nhỏ tiếp cận Mặc tổng. Nghĩ như vậy, tình cảm người mẹ bộc phát bên trong cô, cô nhất định phải bảo vệ Mặc Hạo, cậu bé đáng yêu như vậy không thể bị lừa gạt được.

Hừng hừng khí thế bước đến gần, nhưng khi đối diện với ánh mắt trong suốt rạng ngời của Thanh Liên, khí thế cô giáo xẹp lép. Khí chất quý tộc bẩm sinh tỏa ra từ người Thanh Liên dễ dàng đè bẹp cô. Gượng một nụ cười còn khó coi hơn khóc, cô cất tiếng:

“Chào tiểu thư, chẳng hay cô có quan hệ như thế nào với Mặc Hạo.”

Thanh Liên nhìn người giáo viên trước mắt, thầm nghĩ. Mặc Hạo bảo cô đến đón, nhưng cô lại không có quan hệ với cậu bé, như vậy cũng khó. Thấy Thanh Liên trầm mặc, cô giáo đắc ý, lôi kéo Mặc Hạo qua một bên, cố tình lớn tiếng răn dạy.

“Mặc Hạo, cô giáo nói con nghe, trên đời này có rất nhiều người xấu nhé, họ hay lừa gạt trẻ con, có một số người còn xảo trá lợi dụng trẻ con để đạt được mục đích của bản thân. Những người như vậy rất ích kỷ, rất xấu xa, con không được tiếp xúc với họ nghe chưa.”

Thanh Liên chợt ngẩn người, cô dường như hiểu ra vì sao cô giáo kia lại đối với cô có địch ý như vậy. Cười nhạt, đang định lên tiếng chợt trên vai truyền đến ấm áp, cô xoay người lại bắt gặp đôi con ngươi sâu thẳm. Cô giật khóe môi, sao lúc nào cô cũng gặp cái người này.Vốn định hỏi anh làm gì thì bị giọng nói lạnh tanh của anh cắt ngang.

“Em có phải rất nóng hay không? Lần sau ra đường đừng mặc những trang phục như vậy nữa.” Nói xong còn không them đếm xỉa đến cô, nhận lấy Mặc Hạo từ tay cô giáo, thả một câu: “Cô ấy là người nhà.”

Thanh Liên còn ngẩn người nhìn lại trang phục của mình hôm nay nên không để ý đến ai đó đã đóng chiếm chủ quyền với cô. Hôm nay cô chỉ mặc chiếc đầm ngắn, không tay màu sữa làm tôn lên làn da trắng nõn, phần phía sau lưng và trước ngực được khoét hình trái tim, đi đôi bốt cao đến đầu gối. Đây là trang phục người giúp việc chuẩn bị cho cô, rất tiện đi lại, cớ sao người nào đó lại không thích nhỉ.

Kéo chặt chiếc áo khoác trên vai, cô thở dài mặc kệ. Xoay đầu nhìn lại cô thấy Mặc Hàn cũng đang nhìn mình, bất giác sờ mũi. Cô tại sao luôn cứng họng trước người đàn ông này.

Mặc Hạo vui vẻ chạy đến nắm tay cô, giọng nói trong trẻo của trẻ con cất lên xoa dịu bầu không khí ngượng ngùng.

“Cô xinh đẹp, Mặc Hạo muốn ăn gà chiên, cô dẫn Mặc Hạo đi ăn gà chiên đi, có được không?”

Mặc Hạo vừa nắm tay Thanh Liên vừa lắc, đôi mắt to tròn long lanh ánh nước thật khiến cho không ai nỡ nói lời từ chối với cậu bé.

Thanh Liên xoa đầu cậu, mặc dù cô không nỡ từ chối nhưng thức ăn dầu mỡ như vậy, thực sự không tốt cho trẻ con, vậy thì cô dụ dỗ cậu bé vậy.

“Hạo nhi ngoan, gà chiên ăn ngon nhưng lại không tốt. Con nghe lời cô, không ăn gà chiên nữa có được không? Cô biết một tiệm bán súp cua ăn rất ngon, cô dẫn con đi nhé, sau đó cô đưa con đến công viên chơi, Mặc Hạo chịu không?”

Thanh Liên đối với trẻ con luôn rất yêu mến nhưng không gần gũi, nhưng với cậu bé Mặc Hạo này cô vẫn muốn thân thiết hơn với cậu, đến bản thân cô cũng không biết vì sao.

Mặc Hàn nhìn khung cảnh ấm lòng trước mắt, khóe môi nhếch một nụ cười khó phát hiện. Lần đầu gặp cô mang đến cho anh cảm giác thanh thuần và cao quý, lần thứ hai anh biết đến gương mặt ngượng ngùng đáng yêu của cô, lần thứ ba anh nhìn thấy phản ứng bảo vệ cho cảm giác an toàn của cô, còn lần này cô cho anh thấy mắt dịu dàng nhất. Mỗi lần gặp cô anh đều có những xao xuyến mà đến bản thân anh phải giật mình. Càng ngày anh càng thích cô, chỉ muốn cô cho mình, nhìn thấy quần áo cô mặc dù chỉ hở một chút cũng khiến anh tức giận. Hôm nay cũng vì biết cô sẽ đến mà anh hủy cuộc họp quan trọng ở công ty, chỉ để được nhìn ngắm cô. Vì vậy, anh phải khiến cô thuộc về mình từng chút, từng chút một, để cô cảm nhận tình cảm của anh, để cô toàn tâm ở bên anh.

Một bên Mặc Hàn suy nghĩ, một bên Thanh Liên và Mặc Hạo thống nhất đi công viên. Vì thế lát sau cả ba người cùng ngôi xe Thanh Liên đến tiệm súp, sau đó cùng nhau đến công viên.


“Lần trước là trách lầm anh là tôi không đúng, Mặc tổng, mong anh không chấp nhất.”

Mặc Hạo vừa đến công viên là quên hết tất cả, chạy đi chơi. Thanh Liên cùng Mặc Hàn ngồi ghế đá gần đó trông chừng cậu. Nghĩ đến lần gặp trước đó, Thanh Liên cảm thấy mình đã mất kiểm soát mà có lời nói không đúng, ngẫm lại, cô nợ anh một lời xin lỗi. Nhưng cô đợi mãi mà không thấy người bên cạnh trả lời, đến lúc nghe thấy lại là câu trả lời không ăn nhập với câu hỏi của cô.

“Mặc Hạo.”

Ngơ ngẩn một hồi cô cũng hiểu, hóa ra anh muốn cô gọi tên của anh. Nhưng họ đã thân đến thế từ khi nào, chính cô cũng không biết, mà cô cũng không muốn phải so đo với một cái tên làm gì, tên chẳng phải là để gọi sao, vậy thì tên nào mà chẳng được.

“Cô xinh đẹp, cô đến chơi với Mặc Hạo đi.” Mặc Hạo đang vui vẻ chơi ngựa gỗ cũng không quên gọi cô.

Thanh Liên mỉm cười bước đến bên đó lại không phát hiện xe bán bóng bay đang chạy đến bên này.

“Cẩn thận.”

Thanh Liên chỉ kịp nghe thấy tiếng la, sau đó cả người rơi vào một vòng tay ấm áp. Hai người lăn vài vòng trên cỏ rồi dừng lại.

Thanh Liên chưa đứng dậy đã nghe thấy giọng nói lạnh băng bên tai.

“Em nói xem sao lại không cẩn thận như vậy, lỡ bị thương thì sao?”

Tư thế của hai người lúc này vô cùng mập mờ, Mặc Hàn nằm phía trên lạnh giọng trừng cô, hơi thở ấm nóng của anh phả lên gương mặt của cô khiến cả mặt cô nóng bừng.

“Xin…xin lỗi, lại làm phiền anh, Mặc Hàn.”

Một tiếng gọi của cô làm những lời nói vốn đang định nói của anh tắc ngẹn lại. Nhếch môi cười, Mặc Hàn chợt cúi đầu xuống, áp trán mình lên trán cô, tỷ tê.

“Em còn biết xin lỗi? Sao không cẩn thận như vậy, anh sẽ rất lo.”
 

Tiểu_Tinh

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/9/14
Bài viết
59
Gạo
0,0
NƠI EM THUỘC VỀ

Chương 14

“Anh…anh...”

Thanh Liên bất ngờ trước hành động của Mặc Hàn, lắp bắp mãi không nói thành lời. Đúng lúc này, tiếng đàn piano du dương trong không khí, Thanh Liên mở điện thoại ra xem, sắc mặt bất ngờ thay đổi, sự lạnh lẽo lan tràn trong khóe mắt.

Gọi đến là Jackson, là người Thanh Liên sắp xếp ở bên cạnh bảo vệ mẹ. Thông thường hai người rất ít liên lạc, những lúc gọi đến bất thình lình thế này chỉ có thể là mẹ cô gặp chuyện nguy hiểm. Nắm chặt điện thoại trong tay, không quan tâm đến Mặc Hàn còn ở bên cạnh, Thanh Liên nghe máy.

“Tiểu thư, chiều nay phu nhân ra ngoài đi dạo, bất ngờ bị người tông phải, theo điều tra vừa nhận được, gây tai nạn là một người đàn ông say rượu, hắn ta đã tắt thở sau khi vụ tai nạn xảy ra.”

“Mẹ hiện tại thế nào?”

“Phu nhân kịp lúc được đưa đến bệnh viện, hiện tại đang ở phòng hồi sức sau phẫu thuật.”

“Tôi biết rồi. Điều tra chiếc xe cùng người đàn ông đó.”

Nói xong cúp máy, sự lạnh lẽo trên gương mặt khiến cô càng thêm duy mỹ, không nhìn đến người đàn ông bên cạnh, xoay người đến bên xe, nổ máy đi mất, trước khi đi không quên bảo anh tạm biệt Mặc Hạo hộ cô.



Thanh Liên về đến Thủy gia, đỗ xe vào gara, trước khi vào nhà, cô đi đến vườn hoa phía sau. Nhìn thật sâu, gương mặt lạnh lẽo từ từ dịu lại, chỉ còn lại sự trầm tĩnh.

Ngồi trên xích đu, nhìn đến vườn hoa trước mắt, Thanh Liên chìm vào suy nghĩ. Cô nhớ đến quá khứ của mình lúc nhỏ, khi đó cô chỉ mới là đứa trẻ 5 tuổi, là độ tuổi ngây thơ nhất, đáng yêu nhất trong cuộc đời của một đứa trẻ. Bởi lẽ khi ấy, tư duy được hình thành, đứa trẻ có thể cảm nhận được sự yêu thương từ xung quanh, có thể nhận biết hạnh phúc và vui vẻ ấm áp từ gia đình. Còn cô, cô vẫn nhận được rất nhiều sự yêu thượng chăm sóc, nhưng cô còn cảm thấy sự áy náy và thương tiếc trong ánh mắt của mọi người. Trái tim cô có một lỗ hổng không thể bù đắp, lỗ hổng ấy cứ ngự trị trong tim cô, rồi dần cô cảm thấy sự trống trải. Trong tâm trí cô, cô không hận cha, cô còn nhớ rất rõ ánh mắt hối tiếc không nỡ của cha, nhưng hiện tại là sự thật. Hiện tại cô và mẹ còn có anh trai là một gia đình, không có cha, và mẹ cô đang gặp nguy hiểm, còn có công ty của Trịnh Thiên, cô không thể cứ nghĩ về quá khứ, cô phải bảo vệ gia đình mỏng manh của mình.

Tiếng chuông tin nhắn kéo Thanh Liên ra khỏi suy nghĩ. Màn hình điện thoại hiện lên số lạ cùng dòng tin: Phải nhớ đến bản thân! Bản thân tốt mới có thể bảo vệ người thân.

Mỉm cười nhìn màn hình, trái tim như có dòng nước ấm chảy qua, Thanh Liên lưu lại tên người kia: Mặc Hàn.

Sau đó lục danh bạ, dò số, gọi dho một người.

“Mike, cậu tra lại dữ liệu Thánh Hằng, tìm ra người động tay động chân. Đừng nói với mẹ tôi đã biết, bà không muốn bọn tôi biết.”

Mặc kệ bên kia gào thét không muốn thế nào, Thanh Liên cúp máy, trong ánh mắt là sự sâu xa khó hiểu.


Mặc Hàn sau khi cô rời đi ở lại chơi thêm một lát cùng Mặc Hạo, sau đó dỗ cậu bé trở về. Giao cậu bé cho tài xế, một mình lái xe thẳng đến công ty.

Lúc Kim Vũ vào phòng chủ tịch, anh thấy chủ tịch ngồi xoay lưng ghế đối diện với cửa sổ sát đất. Ánh hoàng hôn bao trùm lên người Mặc Hàn, xoa dịu sự sắc bén lạnh lùng thường ngày, để lại cảm giác cô tịch mông lung.

“Chủ tịch.”

Thu hồi lại cảm xúc, Mặc Hàn khôi phục lại sự lành lùng, nhạt giọng hỏi trợ lý thân tín trước mắt.

“Dự án quảng bá trước mắt cậu cho người tìm Thánh Hằng ký hợp đồng.”

Kim Vũ bất ngờ trước quyết định của Mặc Hàn, từ trước đến nay Space luôn có thể tự mình hoàn thành những dự án quảng bá nhờ bộ phận tinh anh, chưa từng cần đến sự hợp tác từ nơi khác. Thánh Hằng thực sự là một tập đoàn thực lực, nhưng Space và Thánh Hằng chưa lần nào cùng hợp tác, quyết định lần này khiến anh có phần khó hiểu.

“Thánh Hằng đích thực rất có thực lực, nhưng hợp đồng mới nhất của họ với thị trường Nhật Bản vừa gặp phải sự cố, uy tín và cổ phiếu hiện tại có sự chuyển biến. Dự án lần này của chúng ta rất quan trọng, có phải là quá liều lĩnh hay không?”

Mặc Hàn không trả lời. Anh biết dự án lần này của Space có bao nhiêu quan trọng, anh cũng không phải vì tính cảm cá nhân mà chi phối công việc. Thánh Hằng ngay từ khi thành lập đến nay, trừ năm đầu tiên gặp khó khăn thì đến nay đã trở thành một trong những tập đoàn đứng đầu nước, hơn nữa người đứng đầu cũng không hơn tuổi anh bao nhiêu. Người tài như vậy, há có thể dễ bị ngã gục. Hơn nữa, trước tình trạng nguy hiểm trước mắt mà cổ phiếu chỉ dao động chút ít, vẫn không gây ảnh hưởng bao nhiêu, mối quan hệ với Nhật Bản vẫn không vì gặp trục trặc mà rạn nứt, sự lãnh đạo tài năng như vậy, thực khiến bản thân anh phải lên tiếng khen ngợi. Lần hợp tác này, có lợi mà không hại. Một nguyên do khác, bản thân anh cũng muốn vì cô mà gánh bớt áp lực.

Ngước mắt nhìn Kim Vũ, anh trầm giọng.

“Tôi tự có suy tính của bản thân, cậu cứ làm việc đi.”
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên