NƠI EM THUỘC VỀ
Chương 3.3
Thanh Liên vừa bước vào đã không ít người ngắm nhìn cô, trong đó ánh mắt si mê của đàn ông như dán chặt lên người cô, còn các thiên kim tiểu thư không ít người chán ghét. Bất chợt, một bóng nhỏ màu đen hướng về phía cô với tốc độ vô cùng nhanh, mọi người còn chưa kịp nhìn ra đó là gì thì đã vang lên tiếng nói thanh thúy của trẻ nhỏ:
“Cô xinh đẹp, cô là Thủy tiểu thư phải không?”
Nguyên lai là Mặc Hạo, con trai của Mặc tổng, mọi người vừa nhìn về phía này, vừa lén nhìn phản ứng của Mặc tổng, chỉ thấy anh khẽ nhíu mày, nhàn nhạt nhìn Mặc Hạo cùng Thủy Thanh Liên.
Thanh Liên cuối xuống nhìn Mặc Hạo, cậu bé ngước đôi mắt to tròn lanh lợi nhìn cô, chớp chớp hàng mi, bộ dạng đáng yêu vô cùng. Cô là người nhỏ tuổi nhất trong nhà, ngay cả mommy daddy cùng cô chú bên đó cũng toàn sinh con trai nên cô như viên trân châu quý báu được mọi người nâng niu, vì thế mà cô luôn mong được có em trai để yêu thương. Nhìn thấy Mặc Hạo xinh xắn đáng yêu, thực sự là khơi dậy trong cô bản tính muốn che chở thương yêu của người mẹ. Trước đây cô đã từng tiếp xúc không ít trẻ nhỏ tại các viện mồ côi, nhưng đứa trẻ trước mắt lại khơi dậy trong cô sự yêu thương sâu sắc nhất. Nghĩ vậy, cô giơ tay nhấc làn váy sang một bên mặc kệ nó sẽ bị bẩn hoặc nhăn đi, đối diện với cậu bé, cô nở nụ cười dịu dàng thuần khiết.
“Đúng vậy, gọi cô Thanh Liên đi. Con tên gì, nói cho cô nghe được không?”
Giọng nói mềm mại dịu dàng của Thanh Liên cất lên tựa như người mẹ hiền từ, khiến cho mọi người nhìn cô với con mắt khác. Thì ra Thủy tiểu thư không kiêu ngạo lãnh băng như lời đồn mà với trẻ nhỏ hết mực thương yêu.
Mặc Hạo nhìn người phụ nữ từ ái trước mặt, thật muốn được cô ôm vào lòng.Cô không giống bất kỳ người phụ nữ nào trước đây, họ luôn nịnh bợ nói yêu thương cậu nhưng cậu không cảm nhận được sự yêu thương đó, họ chỉ muốn dùng cậu làm phương tiện để được bố chú ý đến. Tuy nhiên người phụ nữ trước mắt đã cho cậu cảm nhận tình yêu thương từ sâu tận ánh mắt, sự ấm áp từ cô đã cho cậu cảm nhận được tình yêu của mẹ mà bấy lâu nay cậu thiếu vắng, thật muốn ôm cô và gọi cô là mẹ mặc dù chỉ là lần đầu gặp mặt, nhưng cô đã cho cậu biết đến tình thương chân thật nhất.
“Mặc Hạo, con tên Mặc Hạo. Cô à, cô thật xinh đẹp! Bố con cũng rất đẹp trai nha, cô à, cô và bố thật xứng thật xứng.”
Lúc nhắc đến người bố này, trên gương mặt cậu toát lên vẻ vô cùng sùng bái ngưỡng mộ, tuy nhiên lời nói ngây thơ của cậu bé khiến cô không khỏi bật cười. Ghép đôi cô và bố cậu bé như vậy có lẽ cậu bé mất mẹ từ nhỏ hoặc mẹ bỏ đi, nghĩ vậy khiến Thanh Liên càng yêu thương cậu hơn, bất giác muốn chọc cậu.
“Vậy sao? Vậy bố con nhất định rất đẹp rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Cô biết không, bố rất oai phong nên luôn có tiểu cường* bám theo, suốt ngày không biết xấu hổ cứ bám theo bố như vậy thật đáng ghét.”
*tiểu cường: con gián
Người nói vô ý, người nghe hữu tình. Trong buổi tiệc hôm nay có không ít thiên kim tiểu thư liếc mắt đưa tình với Mặc Hàn nhưng đều bị anh lạnh nhạt mặc kệ, nay nghe thấy lời nói của Mặc Hạo không khỏi đỏ mặt. Tệ nhất là Trần Lệ đang đứng bên cạnh anh, không khỏi chột dạ xấu hổ, nhưng khi nhìn thấy Thanh Liên thì vẻ căm ghét hiện lên rõ rệt.
Thanh Liên nghe thấy Mặc Hạo nói mà kinh ngạc, nguyên lai đứa trẻ mới 3, 4 tuổi mà có thể nói vậy xem ra hoàn cảnh cậu cũng không dễ chịu. Đang định mở miệng trả lời thì có một giọng nói trầm ấm vang lên. Cô ngẩng đầu nhìn thì thấy một người đàn ông tiêu sái bước đến. Giây phút nhìn thấy anh, cô chợt nghĩ, xem ra yêu nghiệt có đối thủ rồi.
“Mặc Hạo, con lại làm gì vậy?”
Giọng nói của anh thực ra rất dễ nghe, như một loại rượu ngọt khiến người ta đắm chìm, nhưng trước Thanh Liên điều đó lại không hiệu nghiệm. Nhìn lại Mặc Hạo và người đàn ông kia, thấy họ giống nhau đến bảy tám phần, xem ra chính anh ta là người bố oai phong của cậu bé rồi.
Mặc Hạo nhìn thấy Mặc Hàn bước đến không khỏi run sợ, mặc dù bố rất yêu cậu, nhưng bố cũng rất nghiêm khắc, xem ra cậu lại chọc giận bố rồi, bố mà giận lên sẽ không để ý cậu nữa, sẽ không dẫn cậu đi chơi nữa. Trái tim nhỏ bé của cậu run lên, vì thế mà trong vô thức cậu dựa sát vào Thanh Liên dựa dẫm. Thanh Liên bật cười trước phản ứng của cậu, mới vừa rồi còn hùng hồn tuyên bố bây giờ đã như chú chim sẻ nhỏ khẽ nép vào cô.
Nụ cười của cô khiến Mặc Hạn bất ngờ, nụ cười ấy vô cùng tinh khiết, vô cùng dịu dàng. Trước giờ phụ nữ đến bên anh luôn nở nụ cười nhẹ nhàng, đoan trang giả tạo khiến anh chán ghét. Nhưng người phụ nữ đối diện lại cười tươi vô cùng thoải mái, cô không vì mọi người xung quanh mà tỏ vẻ khép nép đoan trang, ngược lại, phong thái tự nhiên từ trên người cô lại là điểm cuốn hút nhất. Nụ cười của cô tựa như ánh nắng buổi sớm mai tinh khôi và thuần khiết, nghe như tiếng chuông bạc vui tai khiến vạn vật cũng theo đó mà tràn đầy sức sống. Anh đã gặp qua rất nhiều cô gái, nhưng có lẽ cô là người duy nhất khiến cho anh không biết phải làm gì, cô tựa đóa hoa sen cao quý thanh sạch.
Chợt nhận ra mình đã thất thần, Mặc Hàn cảm thấy không tự nhiên, anh khẽ ho khan dấu đi tâm trạng. Thanh Liên nhàn nhạt nhìn người đàn ông trước mặt, anh rất đẹp nhưng không phải đẹp như yêu nghiệt mà nét đẹp của anh rất lãnh, nhưng như thế lại càng làm tôn lên thần thái của anh.
Lúc này hai người nhìn nhau tầm đánh giá đối phương, từ xa nhìn thấy như một gia đình nhỏ ấm áp khiến cho mọi người không khỏi ngạc nhiên. Hóa ra Thủy tiểu thư cùng Mặc tổng đứng chung một chỗ lại rất hòa hợp, tựa như họ được sinh ra để dành cho nhau. Riêng Trần Lệ không giấu đi sự căm ghét từ trong ánh mắt, người đàn ông mà cô nhìn trúng lại bị Thủy Thanh Liên cướp mất, cô cảm thấy người con gái thanh cao trong mắt mọi người không khác gì bọn con gái đê tiện chuyên bám lấy đàn ông, bàn tay bất giác nắm chặt khiến móng tay đâm vào da thịt đau đớn.
Đột nhiên một giọng nói non nớt vang lên kéo mọi người ra khỏi liên tưởng.
“Bố, bố không phải đang bàn việc sao?”
Mặc Hạo lên tiếng khiến cho Mặc Hàn khẽ nhíu mày, vừa rồi anh bị kéo đi khiến nên bảo cậu về phòng chờ, ai ngờ cậu lại chạy ra đây gây chuyện, thật là quá nuông chiều nên cậu không sợ gì nữa rồi.
“Mặc Hạo, có phải nuông chiều con quá nên con không sợ gì nữa phải không?”
Hai cha con trước mặt cô chợt trở nên thật trẻ con. Thanh Liên cảm thấy mình nên đi nên nói lời tạm biệt.
“Bố con đến rồi, cô có việc đi trước nhé, có duyên chúng ta sẽ gặp lại, được không?”
Nói rồi hướng cậu bé cười, khi nhìn Mặc Hàn chỉ nhẹ gật đầu.
Nhưng khi cô vừa bước được hai bước, chiếc váy bỗng nhiên bị kéo về khiến cô không kịp phản ứng đã ngã về phía sau. Ngay lúc nguy hiểm nhất, một bàn tay đã kéo cô về, va chạm phải lồng ngực ấm áp khiến Thanh Liên bất ngờ, nguyên lai vì vừa nãy Mặc Hạo dựa vào cô đã vô tình dẫm lên váy, mà cô thì không biết cứ thế bước đi, may mà Mặc Hàn đỡ kịp nên giờ cô đang nằm trong vòng tay của anh. Mọi người xung quanh ồ lên, Trần Lệ nghiến chặt răng.
“Con xin lỗi, con không cố ý.” Phát hiện mình đã thực sự gây nên rắc rối, cậu bé Mặc Hạo cuối đầu, nhỏ giọng xin lỗi.
Lời xin lỗi của cậu thức tỉnh Thanh Liên, khi cô ngước lên bắt gặp ánh mắt ấm áp của Mặc Hàn, mặt không khỏi đỏ lên trông vô cùng đáng yêu, khiến cho Mặc Hàn lần nữa thất thần. Đến khi người trong lòng khẽ vùng ra, anh mới buông tay.
“Thủy tiển thư, thất lễ.”
“Không sao, cảm ơn anh.”
Thanh Liên vì xấu hổ mà không ngẩng đầu nhìn anh, lời vừa nói xong đã kéo váy bước đi, Mặc Hàn nhìn cô thật lâu cho đến khi cô khuất bóng sau ngã rẽ.
Chương 3.3
Thanh Liên vừa bước vào đã không ít người ngắm nhìn cô, trong đó ánh mắt si mê của đàn ông như dán chặt lên người cô, còn các thiên kim tiểu thư không ít người chán ghét. Bất chợt, một bóng nhỏ màu đen hướng về phía cô với tốc độ vô cùng nhanh, mọi người còn chưa kịp nhìn ra đó là gì thì đã vang lên tiếng nói thanh thúy của trẻ nhỏ:
“Cô xinh đẹp, cô là Thủy tiểu thư phải không?”
Nguyên lai là Mặc Hạo, con trai của Mặc tổng, mọi người vừa nhìn về phía này, vừa lén nhìn phản ứng của Mặc tổng, chỉ thấy anh khẽ nhíu mày, nhàn nhạt nhìn Mặc Hạo cùng Thủy Thanh Liên.
Thanh Liên cuối xuống nhìn Mặc Hạo, cậu bé ngước đôi mắt to tròn lanh lợi nhìn cô, chớp chớp hàng mi, bộ dạng đáng yêu vô cùng. Cô là người nhỏ tuổi nhất trong nhà, ngay cả mommy daddy cùng cô chú bên đó cũng toàn sinh con trai nên cô như viên trân châu quý báu được mọi người nâng niu, vì thế mà cô luôn mong được có em trai để yêu thương. Nhìn thấy Mặc Hạo xinh xắn đáng yêu, thực sự là khơi dậy trong cô bản tính muốn che chở thương yêu của người mẹ. Trước đây cô đã từng tiếp xúc không ít trẻ nhỏ tại các viện mồ côi, nhưng đứa trẻ trước mắt lại khơi dậy trong cô sự yêu thương sâu sắc nhất. Nghĩ vậy, cô giơ tay nhấc làn váy sang một bên mặc kệ nó sẽ bị bẩn hoặc nhăn đi, đối diện với cậu bé, cô nở nụ cười dịu dàng thuần khiết.
“Đúng vậy, gọi cô Thanh Liên đi. Con tên gì, nói cho cô nghe được không?”
Giọng nói mềm mại dịu dàng của Thanh Liên cất lên tựa như người mẹ hiền từ, khiến cho mọi người nhìn cô với con mắt khác. Thì ra Thủy tiểu thư không kiêu ngạo lãnh băng như lời đồn mà với trẻ nhỏ hết mực thương yêu.
Mặc Hạo nhìn người phụ nữ từ ái trước mặt, thật muốn được cô ôm vào lòng.Cô không giống bất kỳ người phụ nữ nào trước đây, họ luôn nịnh bợ nói yêu thương cậu nhưng cậu không cảm nhận được sự yêu thương đó, họ chỉ muốn dùng cậu làm phương tiện để được bố chú ý đến. Tuy nhiên người phụ nữ trước mắt đã cho cậu cảm nhận tình yêu thương từ sâu tận ánh mắt, sự ấm áp từ cô đã cho cậu cảm nhận được tình yêu của mẹ mà bấy lâu nay cậu thiếu vắng, thật muốn ôm cô và gọi cô là mẹ mặc dù chỉ là lần đầu gặp mặt, nhưng cô đã cho cậu biết đến tình thương chân thật nhất.
“Mặc Hạo, con tên Mặc Hạo. Cô à, cô thật xinh đẹp! Bố con cũng rất đẹp trai nha, cô à, cô và bố thật xứng thật xứng.”
Lúc nhắc đến người bố này, trên gương mặt cậu toát lên vẻ vô cùng sùng bái ngưỡng mộ, tuy nhiên lời nói ngây thơ của cậu bé khiến cô không khỏi bật cười. Ghép đôi cô và bố cậu bé như vậy có lẽ cậu bé mất mẹ từ nhỏ hoặc mẹ bỏ đi, nghĩ vậy khiến Thanh Liên càng yêu thương cậu hơn, bất giác muốn chọc cậu.
“Vậy sao? Vậy bố con nhất định rất đẹp rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Cô biết không, bố rất oai phong nên luôn có tiểu cường* bám theo, suốt ngày không biết xấu hổ cứ bám theo bố như vậy thật đáng ghét.”
*tiểu cường: con gián
Người nói vô ý, người nghe hữu tình. Trong buổi tiệc hôm nay có không ít thiên kim tiểu thư liếc mắt đưa tình với Mặc Hàn nhưng đều bị anh lạnh nhạt mặc kệ, nay nghe thấy lời nói của Mặc Hạo không khỏi đỏ mặt. Tệ nhất là Trần Lệ đang đứng bên cạnh anh, không khỏi chột dạ xấu hổ, nhưng khi nhìn thấy Thanh Liên thì vẻ căm ghét hiện lên rõ rệt.
Thanh Liên nghe thấy Mặc Hạo nói mà kinh ngạc, nguyên lai đứa trẻ mới 3, 4 tuổi mà có thể nói vậy xem ra hoàn cảnh cậu cũng không dễ chịu. Đang định mở miệng trả lời thì có một giọng nói trầm ấm vang lên. Cô ngẩng đầu nhìn thì thấy một người đàn ông tiêu sái bước đến. Giây phút nhìn thấy anh, cô chợt nghĩ, xem ra yêu nghiệt có đối thủ rồi.
“Mặc Hạo, con lại làm gì vậy?”
Giọng nói của anh thực ra rất dễ nghe, như một loại rượu ngọt khiến người ta đắm chìm, nhưng trước Thanh Liên điều đó lại không hiệu nghiệm. Nhìn lại Mặc Hạo và người đàn ông kia, thấy họ giống nhau đến bảy tám phần, xem ra chính anh ta là người bố oai phong của cậu bé rồi.
Mặc Hạo nhìn thấy Mặc Hàn bước đến không khỏi run sợ, mặc dù bố rất yêu cậu, nhưng bố cũng rất nghiêm khắc, xem ra cậu lại chọc giận bố rồi, bố mà giận lên sẽ không để ý cậu nữa, sẽ không dẫn cậu đi chơi nữa. Trái tim nhỏ bé của cậu run lên, vì thế mà trong vô thức cậu dựa sát vào Thanh Liên dựa dẫm. Thanh Liên bật cười trước phản ứng của cậu, mới vừa rồi còn hùng hồn tuyên bố bây giờ đã như chú chim sẻ nhỏ khẽ nép vào cô.
Nụ cười của cô khiến Mặc Hạn bất ngờ, nụ cười ấy vô cùng tinh khiết, vô cùng dịu dàng. Trước giờ phụ nữ đến bên anh luôn nở nụ cười nhẹ nhàng, đoan trang giả tạo khiến anh chán ghét. Nhưng người phụ nữ đối diện lại cười tươi vô cùng thoải mái, cô không vì mọi người xung quanh mà tỏ vẻ khép nép đoan trang, ngược lại, phong thái tự nhiên từ trên người cô lại là điểm cuốn hút nhất. Nụ cười của cô tựa như ánh nắng buổi sớm mai tinh khôi và thuần khiết, nghe như tiếng chuông bạc vui tai khiến vạn vật cũng theo đó mà tràn đầy sức sống. Anh đã gặp qua rất nhiều cô gái, nhưng có lẽ cô là người duy nhất khiến cho anh không biết phải làm gì, cô tựa đóa hoa sen cao quý thanh sạch.
Chợt nhận ra mình đã thất thần, Mặc Hàn cảm thấy không tự nhiên, anh khẽ ho khan dấu đi tâm trạng. Thanh Liên nhàn nhạt nhìn người đàn ông trước mặt, anh rất đẹp nhưng không phải đẹp như yêu nghiệt mà nét đẹp của anh rất lãnh, nhưng như thế lại càng làm tôn lên thần thái của anh.
Lúc này hai người nhìn nhau tầm đánh giá đối phương, từ xa nhìn thấy như một gia đình nhỏ ấm áp khiến cho mọi người không khỏi ngạc nhiên. Hóa ra Thủy tiểu thư cùng Mặc tổng đứng chung một chỗ lại rất hòa hợp, tựa như họ được sinh ra để dành cho nhau. Riêng Trần Lệ không giấu đi sự căm ghét từ trong ánh mắt, người đàn ông mà cô nhìn trúng lại bị Thủy Thanh Liên cướp mất, cô cảm thấy người con gái thanh cao trong mắt mọi người không khác gì bọn con gái đê tiện chuyên bám lấy đàn ông, bàn tay bất giác nắm chặt khiến móng tay đâm vào da thịt đau đớn.
Đột nhiên một giọng nói non nớt vang lên kéo mọi người ra khỏi liên tưởng.
“Bố, bố không phải đang bàn việc sao?”
Mặc Hạo lên tiếng khiến cho Mặc Hàn khẽ nhíu mày, vừa rồi anh bị kéo đi khiến nên bảo cậu về phòng chờ, ai ngờ cậu lại chạy ra đây gây chuyện, thật là quá nuông chiều nên cậu không sợ gì nữa rồi.
“Mặc Hạo, có phải nuông chiều con quá nên con không sợ gì nữa phải không?”
Hai cha con trước mặt cô chợt trở nên thật trẻ con. Thanh Liên cảm thấy mình nên đi nên nói lời tạm biệt.
“Bố con đến rồi, cô có việc đi trước nhé, có duyên chúng ta sẽ gặp lại, được không?”
Nói rồi hướng cậu bé cười, khi nhìn Mặc Hàn chỉ nhẹ gật đầu.
Nhưng khi cô vừa bước được hai bước, chiếc váy bỗng nhiên bị kéo về khiến cô không kịp phản ứng đã ngã về phía sau. Ngay lúc nguy hiểm nhất, một bàn tay đã kéo cô về, va chạm phải lồng ngực ấm áp khiến Thanh Liên bất ngờ, nguyên lai vì vừa nãy Mặc Hạo dựa vào cô đã vô tình dẫm lên váy, mà cô thì không biết cứ thế bước đi, may mà Mặc Hàn đỡ kịp nên giờ cô đang nằm trong vòng tay của anh. Mọi người xung quanh ồ lên, Trần Lệ nghiến chặt răng.
“Con xin lỗi, con không cố ý.” Phát hiện mình đã thực sự gây nên rắc rối, cậu bé Mặc Hạo cuối đầu, nhỏ giọng xin lỗi.
Lời xin lỗi của cậu thức tỉnh Thanh Liên, khi cô ngước lên bắt gặp ánh mắt ấm áp của Mặc Hàn, mặt không khỏi đỏ lên trông vô cùng đáng yêu, khiến cho Mặc Hàn lần nữa thất thần. Đến khi người trong lòng khẽ vùng ra, anh mới buông tay.
“Thủy tiển thư, thất lễ.”
“Không sao, cảm ơn anh.”
Thanh Liên vì xấu hổ mà không ngẩng đầu nhìn anh, lời vừa nói xong đã kéo váy bước đi, Mặc Hàn nhìn cô thật lâu cho đến khi cô khuất bóng sau ngã rẽ.
Chỉnh sửa lần cuối: