Chương 3
Ngọc Hân rụt rè đi theo sau người gọi là thím Jenner. Thím Jenner là quản gia của biệt thự Nuages. Khi nhìn thấy bà, ấn tượng đầu tiên hiện lên trong đầu Ngọc Hân đó là một người phụ nữ rất chuyên nghiệp. Cái cách bà đón tiếp, giảng giải cho Ngọc Hân về những điều cần biết ở đây khiến Ngọc Hân tin rằng cô còn phải học hỏi rất nhiều. Trước đây, Ngọc Hân chỉ biết đến những người giúp việc qua phim ảnh vì ở quê hương của cô khái niệm người giúp việc đối với những gia đình bình thường rất xa vời. Mà cũng đúng thôi, Việt Nam là một quốc gia đang phát triển, chỉ số GDP bình quân đầu người chưa cao; người dân lao động với mức thu nhập thấp thì làm sao có thể thuê người giúp việc. Tự họ phải biết cân bằng giữa lượng công việc nhà và công việc kiếm sống. Một điều nữa, người Việt Nam sống rất tình cảm, làm việc nhà là cách để họ gắn kết những thành viên trong gia đình lại với nhau nên họ rất coi trọng điều đó.
Quãng đường từ cổng đến bậc thềm dẫn lối vào căn biệt thự không gần. Ngọc Hân và thím Jenner phải đi bộ hết năm phút mới tới nơi. Ở đây cô được ngắm tường tận toàn cảnh căn biệt thự một cách chi tiết nhất. Nếu nhìn từ xa Nuages giống như một áng mây trắng bồng bềnh trôi nhẹ trên bầu trời thì khi lại gần nó lại giống một cung điện nguy nga tráng lệ trong truyện cổ tích. Lúc này trước cửa biệt thự đỗ một chiếc siêu xe màu xanh pha lê sáng. Ngọc Hân nhìn nó thì lập tức nhớ tới anh chàng ngoại quốc đẹp trai cô gặp ở trên đường. Anh ta tới đây làm gì nhỉ? Không lẽ anh ta là con trai của gia đình này? Thím Jenner nói nhà này có một cậu con trai nhưng không cho cô biết bộ dạng anh ta như thế nào? Vừa nãy, khi cô hỏi đường anh chàng kia, anh ta cũng trả lời rất lưu loát.
Thím Jenner thấy Ngọc Hân ngây ngẩn bên chiếc xe, cười nhẹ, nói: “Đó là xe của cậu Jacob. Cậu ấy là bạn thân của cậu chủ William. Hôm nay cậu William đi công tác về nên cậu ấy tới đón. Cháu cũng từ sân bay về đây đúng không? Chưa biết chừng hai người đã chạm mặt nhau ở đó rồi mà không biết đấy thôi”.
Ngọc Hân khẽ gật đầu. Thì ra trên đời này lại có nhiều chuyện trùng hợp đến như vậy. Giữa lòng thành phố đông đúc người dân qua lại, cô chỉ đi bộ thôi mà cũng vô tình gặp được người mình sẽ phục vụ trong bốn năm. Không biết anh ta có khó tính không? Thật ra, Ngọc Hân cũng không băn khoăn về vấn đề này nhiều lắm. Với cô, người nào càng khắt khe cô càng có nhiều cơ hội nâng cao trình độ.
Năm lớp mười một, Ngọc Hân từng đi làm bán thời gian ở một quán ăn dành cho học sinh. Bà chủ là một phụ nữ trung niên độ ngoài năm mươi tuổi. Bà ấy không có con nên đối với Ngọc Hân và những nhân viên làm cùng cô rất thân thiện và dễ tính. Cho dù bọn họ có làm sai đến đâu bà ấy cũng chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng vài câu rồi bỏ qua, không truy cứu thêm nữa. Ai nấy đều rất vui mừng. Tuy nhiên, khi Ngọc Hân mang những kinh nghiệm làm ở quán ăn này sang một chỗ khác, cô lại bị phê bình và phải mất một khoảng thời gian ngắn để quan sát, học hỏi từ đầu. Từ đó về sau, Ngọc Hân rèn luyện cho mình một thói quen làm việc nghiêm túc, không bê trễ, không cẩu thả.
Trong phòng khách, bà Smith nhấp một ngụm trà, nhìn William và Jacob, hỏi: “Chuyến công tác lần này thuận lợi chứ? Mẹ thấy con có vẻ mệt mỏi.”
“Không có gì nghiêm trọng, bên đối tác hơi khó làm việc nhưng con đã giải quyết ổn thỏa rồi. Con định ký hợp đồng xong sẽ nghỉ ngơi một thời gian trước khi bắt tay làm việc.” William trả lời. Vốn dĩ anh không muốn làm thế nhưng mẹ anh ngày nào cũng gọi điện nhắc nhở nên anh đành chịu.
“Ngoan lắm, để mẹ bảo thím Jenner đi chợ mua ít hải sản tươi sống về hầm canh cho con.” Bà Smith vui vẻ nói. Hiếm khi con trai không bán mạng vì công việc, bà phải tẩm bổ cho thằng bé thật tốt.
“Dì Sandra, nhà chúng ta sắp có khách phải không ạ? Trên đường đi tụi cháu gặp một cô gái. Cô ấy nhờ cháu chỉ đường đến đây.” Jacob ngồi một bên, nghe bà Smith nói xong thì nóng lòng hỏi thăm.
“Cô gái nào vậy?” Bà Smith hỏi lại.
“Một cô gái lai Á Đông. Dì Sandra, dì hãy giới thiệu cô ấy cho cháu đi, đảm bảo sau này cháu sẽ hậu tạ dì thật lớn.”
“A, dì nhớ ra rồi. Đúng là dì có mời một cô bé tới đây làm người giúp việc nhưng có phải người cháu gặp trên đường không thì còn phải chờ xem đã. Mà dì nói cháu này Jacob, cháu cũng bớt lông bông đi. Đám bạn gái của cháu có người nào không xinh đẹp và nổi tiếng. Cháu cứ nay cô này mai cô khác cẩn thận ba mẹ cháu bắt lấy vợ sớm. Lúc đó cháu đừng có đến tìm dì kêu khổ.” Bà Smith đe dọa.
Gia đình Hawking là bạn thân lâu năm với gia đình Smith. Mỗi lần gặp nhau, không dưới trăm lần bà Smith được nghe mẹ Jacob than thở về cái tính đào hoa của thằng bé, nói mãi cũng không chịu sửa. Nhưng như thế lại khiến bà Smith mơ ước bởi vì Jacob nhiều bạn gái nên ít nhất tương lai bố mẹ thằng bé muốn nó lấy vợ lúc nào cũng được. Chẳng bù cho con trai bà – William, hai mươi ba tuổi chỉ biết làm bạn với văn phòng và mớ hợp đồng linh tinh là giỏi. Thật không biết sinh con trai để làm gì nữa? Nếu biết trước bây giờ suốt ngày phải quát nạt nó chuyện công việc, hẹn hò, cưới xin thì ngày xưa bà Smith đã nhét nó lại vào bụng, đổi thành con gái rồi. Con gái vừa xinh đẹp, đáng yêu lại vừa dễ bảo; nuôi đến tuổi lấy chồng thì tìm người tốt gả nó đi, nhàn hạ vô cùng.
Con dâu ơi, rốt cuộc con đang lãng phí thời gian quý báu bên thằng con trai nào thế? Mau lại đây cứu vớt trạng thái cô đơn đến mốc meo của con trai mẹ đi này! Mẹ muốn có cháu bế lắm rồi! Bà Smith âm thầm kêu khổ.
“Dì ơi, cháu còn trẻ mà.” Jacob ôm tay bà Smith làm nũng. Anh vừa mới qua tuổi cho phép kết hôn được vài năm, chưa muốn bước vào nấm mồ hôn nhân sớm như vậy. Nếu không phải bố mẹ chỉ có duy nhất mình anh, anh còn định không lấy vợ cơ đấy.
Ngọc Hân bước vào, nghe thấy câu này mà nổi da gà. Thử tưởng tượng một anh chàng cao một mét tám, nặng tám mươi cân lại dùng giọng điệu của trẻ con ăn vạ, luôn mồm nói mình còn trẻ sẽ như thế nào? Anh ta có trẻ đến đâu thì cũng không thể giống học sinh mẫu giáo, tiểu học được.
William nghiêng đầu, dựa vào ghế sofa, mắt liếc người ngoài cửa; là cô gái kia. Cô ấy ngượng nghịu đứng bên cạnh thím Jenner, hai vai run run định cười mà không dám; gương mặt nhỏ nhắn lấm tấm mồ hôi, đỏ bừng.
“Em gái nhỏ, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Jacob phát hiện có người đến bèn vội vàng buông bà Smith ra. Anh đi đến trước mặt Ngọc Hân, hôn lên mu bàn tay của cô, nháy mắt khiêu gợi nói: “Chào mừng em đến với biệt thự Nuages. Anh là Jacob Hawking, hân hạnh được làm quen với em.”
Ngọc Hân giật mình, theo bản năng cô co chân lên thúc mạnh vào bụng anh ta. Đây là chiêu Ngọc Hân thường dùng để đối phó với đám nam sinh háo sắc ở trường. Năm lớp mười một, cũng bởi cú đá này Ngọc Hân đã từng làm một bạn nam bị thương phải nhập viện, bố mẹ người ta còn đến tận lớp tìm cô đòi bồi thường. Ngọc Hân khi ấy bĩu môi khinh thường nói: “Con trai cô chú bày đặt học người ta đi cưa gái không được nên mới bị đánh, chuyện này cả trường đều biết. Cháu không phải bác sĩ, cô tìm cháu thì có ích lợi gì? Cháu cũng không chữa được bệnh hám gái của cậu ta.”
Hai người biết con trai mình sai lẩm bẩm vài câu rồi vội vã rời đi. Từ đó về sau không thấy cậu ta xuất hiện ở trường thêm lần nào nữa, Ngọc Hân nghe bạn bè trong lớp đồn cậu ta bị bố mẹ làm ầm ĩ ở bệnh viện, bắt chuyển về học một trường ở quê.
Jacob ôm gập bụng, đau đớn ca thán: “Em gái, em muốn anh tuyệt hậu à?” Cô gái nhỏ mỏng manh, yếu đuối mà lấy đâu lắm sức mạnh thế. Anh là người đã giúp đỡ cô, không phải yêu râu xanh. Nếu tất cả đàn ông trên nước Pháp đều chào hỏi cô theo cách này thì có phải họ cũng như anh không?
“Anh không sao chứ? Tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu. Ai bảo anh tự nhiên xông đến làm gì?” Ngọc Hân lo lắng hỏi. Bản thân cô không thấy mình sai. Đây là Hợp chủng quốc Hoa Kỳ, văn hóa khi giao tiếp chuẩn mực là bắt tay; anh ta làm thế không khiến người khác hiểu lầm quả hơi phí. Cô chỉ ái ngại vì lần đầu đến nhà người khác đã tỏ ra hung dữ như thế thôi. Hy vọng anh ta không bị làm sao, hoặc ít nhất có làm sao thì cũng không phải con trai một.
“Jacob, dì nói mà cháu không nghe, bây giờ thì cháu xem đi. Có lẽ dì nên đề nghị với mẹ cháu kiếm cho cháu một đứa em trai.” Bà Smith cười lớn, phụ Ngọc Hân đỡ anh ngồi xuống ghế. “Chào cháu, cô là Sandra Boyle Smith – chủ nhà này. Đây là con trai cô William Smith. Còn thằng bé vừa bị cháu đánh là bạn của con trai cô. Nó đã tự giới thiệu tên rồi đó.”
“Chào cô, cháu tên là Đặng Ngọc Hân, người giúp việc mới ạ." Ngọc Hân cúi đầu, nhỏ giọng chào.
“Ừ, ngoan lắm, ngẩng đầu lên đi cô bé, không phải lỗi của cháu mà. Tại thằng nhóc này lanh cha lanh chanh nên bị ăn đòn là đúng. Cháu đừng để ý tới nó. Nào ngồi xuống đây, đi lại mệt lắm phải không? Thím Jenner, thím lấy cho cô bé này một ly nước cam giùm tôi nhé.” Bà Smith hiểu lầm Ngọc Hân áy náy chuyện kia bèn nắm tay cô an ủi.
Thím Jenner gật đầu, đi vào trong bếp.
Bà Smith chắc không đuổi việc mình đâu nhỉ? Ngọc Hân thầm nhủ.
“Hân à, trong lý lịch của cháu có ghi bố mẹ đều mang quốc tịch Việt Nam. Sao cô nhìn thế nào cũng không thấy cháu giống người Việt cho lắm? Cháu có họ hàng thân thích gì là người nước ngoài không? Ông bà nội hay ông bà ngoại chẳng hạn.” Bà Smith dịu dàng hỏi thăm.
“Không đâu cô, nhiều người mới gặp cháu cũng hỏi như cô nhưng cháu là người Việt chính cống đấy ạ.” Ngọc Hân mỉm cười. Cô có làn da trắng hồng tự nhiên với chiếc mũi cao và đôi mắt rất Tây nên hay bị nhầm tưởng là con lai. Mẹ Ngọc Hân nói chắc tại hồi mang thai cô, bà thường xem mấy phim nước ngoài, nhìn nhiều, sinh ra cô mới có nét khác biệt như vậy.
Ngọc Hân không tin lắm tuy nhiên sau mấy lần mẹ cô phát cáu vì cô hỏi quá nhiều thì cũng tặc lưỡi cho qua. Dẫu sao cô thấy chỉ cần mình không quá khó nhìn là được.
Thím Jenner bưng nước cam ra. Bà Smith hỏi han Ngọc Hân thêm mấy câu rồi giục cô lên phòng nghỉ ngơi. Khi đi ngang qua bàn nước, Ngọc Hân tò mò nhìn về phía anh chàng đang nhắm mắt, ngả người ngồi đối diện bà Smith. Vừa nãy, bà Smith có giới thiệu với Ngọc Hân về William nhưng lúc ấy cô mới chỉ liếc qua mà chưa quan sát kỹ. Bây giờ ngẫm lại anh ta trông còn đẹp trai hơn cả Jacob. Anh mặc một chiếc sơ mi mở hai cúc, cổ áo xắn lên tận khuỷu lộ cánh tay màu đồng rắn chắc. Hai hàng lông mi khép hờ khẽ rung rung tạo chút biến động nhẹ nhàng trên gương mặt tĩnh lặng. Đôi môi mỏng, hơi hồng mím chặt. Tim Ngọc Hân đập rộn ràng. Thật đáng tiếc, anh ta không phải người mẫu hay diễn viên hoạt động trong làng giải trí. Bằng không dựa vào ngoại hình xuất chúng kia, anh ta hoàn toàn có thể có một chỗ đứng vững chắc mà không tốn mấy công sức.
“Em gái, hẹn gặp lại em sau nhé.” Jacob nói vọng lên lúc Ngọc Hân sắp đi khuất. Anh ta đã ngồi dậy từ lúc nào, mặt cũng không còn nhăn nhó như ăn phải ớt nữa. Xem ra cú đá của Ngọc Hân rất nhẹ. Lần sau có gặp nhất định cô phải đá cho anh ta kêu cha gọi mẹ, để xem anh ta đi tán gái kiểu gì.
Chương 2 << >>
Chương 4