Chương 19
Nhìn hắn như vậy tôi bỗng thấy lương tâm trỗi dậy. Quyết tâm làm xe ôm không công đền bù cho hắn vậy. Căn đúng lúc hắn lại gần, tôi leo luôn lên xe, chân đặt sẵn lên bàn đạp chỉ đợi hắn ngồi lên.
"Nhanh lên đi!" Mãi không thấy hắn ngồi tôi không ngần ngại giục.
"Thật?" Hắn ngó đầu nhìn tôi cười tủm tỉm.
"Tất nhiên, ngồi đi." Tôi ngoái hẳn đầu về phía sau nhìn hắn, tay đập đập vào yên.
Nghe tôi nói vậy hắn không nói gì nữa mà trực tiếp ngồi lên luôn yên xe. Không phải nói quá, nhưng lúc hắn ngồi lên, tôi cảm thấy như lốp xe bẹp hẳn đi, không chừng xịt cả lốp xe luôn ấy. Cũng giây phút ấy, tinh thần tôi chìm xuống hẳn, không biết lương tâm chạy đi đâu mất, chỉ muốn đá bay hắn xuống xe. Hắn nặng như vậy làm sao mà tôi đèo về được?
"Này! Không định về à?" Thấy tôi không có ý định nhúc nhích hắn từ đằng sau hỏi.
Từ những suy nghĩ làm thế nào để đuổi hắn xuống xe tôi bị kéo về thực tế, biết không có cách nào tôi lén thở dài. Chẳng buồn trả lời hắn, đạp xe đi.
Sau gần một tiếng vật vã ngoài đường, tôi cũng hoàn thành nhiệm vụ trở hắn về nhà. Nhảy ra khỏi yên xe, tôi không quan tâm hình tượng gì nữa mà ngồi bệt xuống bậc cửa trước nhà thở phì phò. Năm năm đi xe đạp của tôi, chưa từng có hôm nào đạp xe khó khăn như vậy. Cứ nghĩ lại thấy rùng mình, tôi lắc đầu bắt mình phải quên đi. Ngồi nghỉ một lúc đỡ mệt rồi, tôi mới quay đầu lên bảo hắn:
"Cậu dắt..."
Nhìn thấy thấy cảnh tượng trước mặt, tôi kinh ngạc đưa tay dịu dịu lại mắt muốn chắc rằng mình không nhìn nhầm. Đến lúc nhìn rõ rồi tôi thật ức đến ói máu, muốn chạy ra đập cho hắn lết về nhà thì thôi. Cái tên khốn, trong khi tôi mệt lừ thở không ra hơi hắn lại thoải mái dắt xe vừa đi vừa nhảy chân sáo về nhà thế kia. Đánh chết tôi cũng không tin người đau chân thật đi lại thoải mái như thế. Không nén được tức giận, tôi liền chống tay muốn đứng lên lao về phía hắn xử lí. Có điều tôi đã "sức cùng lực kiệt" vừa đi được vài bước đã mỏi lừ chân tay. Có điều để hắn thong dong thoải mái thế kia tôi không đành, nghĩ vậy tôi cúi đầu nhìn ngó xung quanh.
Mặc kệ không biết quả cam có phải của mẹ tôi đi chợ đánh rơi hay không, tôi bất chấp nhặt lên căn thật chuẩn xác ném mạnh vào đầu hắn. Chân không có sức để chạy thì đúng rồi, nhưng lực ở tay tôi đây không thiếu. Sợ mình chạy không kịp, vừa ném quả cam xong tôi liền quay đầu chạy về nhà, không cần nhìn tôi cũng biết mình ném trúng rồi.
Nhà ở ngay trước mặt, tôi bước vài bước là đến nhà. Vừa đóng cửa vào, tôi đã nghe thấy tiếng gào của hắn.
"Khánh An!" Hắn gào tên tôi, rất thống thiết và thê thảm. Âm thanh như oan hồn này tôi đã nghe thấy lần thứ hai trong ngày rồi, thú thật là không thấy kinh hoàng hay đáng sợ gì nữa cảm nhận duy nhất chỉ có sung sướng hài lòng.
Đang lúc tôi đứng cười tủm tỉm, thì mẹ tôi từ bếp đi ra.
"Con về đấy à? Có thấy quả cam mẹ đánh rơi ngoài cửa không."
Nghe mẹ hỏi, tôi nhất thời đứng hình. Nở nụ cười gượng gạo:
"Không ạ, con có thấy quả nào đâu..."
"Ừ, vậy mẹ đánh rơi ở đâu rồi nhỉ? Có khi nào người ta đưa thiếu không..." Mẹ tôi vừa nói vừa quay đi vào bếp, đưa tay xoa xoa đầu.
Thấy mẹ như vậy, tôi không sao tìm được cách phản ứng, chỉ tiếp tục cười ngượng ngùng, mẹ đi đến giữa bếp tự dưng quay đầu lại nhìn tôi:
"Hình như có ai gọi con hay sao ý An!"
"Haha... Mẹ cứ đùa!" Tôi lớn tiếng cười, mục đích lấn áp tiếng gọi như oan hồn của hắn đề phòng mẹ nghe được.
"Hôm nay ăn gì thế mẹ? Con đói quá." Thấy mẹ vẫn đứng im tôi liền chuyển sự chú ý của mẹ, chạy lại rồi kéo mẹ vào bếp.
Cả tối, tôi bất ngờ không bị hắn qua quấy rầy đến một lần. Có hơi giật mình một chút nhưng tôi vẫn rất mừng vì sự vắng mặt của hắn. Có mặt lúc nào chứ ngay sau khi tôi vừa ném quả cam vào đầu hắn, sự có mặt của hắn chắc chắn không đem lại kết cục tốt đẹp. Thoải mái nằm dài trên ghế sofa, tôi vừa xem phim vừa ăn bim bim, uống nước cam mẹ mới vắt. Đang đến đoạn nữ chính tát nam chính, thì điện thoại bên cạnh tôi liền rung lên. Mò mò tay sang bên cạnh, tôi khó chịu bắt máy, mắt vẫn không rời khỏi tivi.
"Alô?"
"Cậu! Bò ra ngoài cho tôi." Giọng nói sắc lạnh từ trong điện thoại vang lên.
Không cần hỏi tôi cũng biết là ai, tuy nhiên để chắc chắn vẫn hỏi lại: "Ai?"
"Cậu... Hoàng Anh!" Hắn gắt gỏng đáp lại.
"Ừ." Nghe xong câu trả lời của hắn, tôi lười biếng đáp lại đúng một từ rồi dập mắt vứt điện thoại sang một bên tiếp tục xem phim. Hình như từ đâu đó tiếng điện thoại vẫn rung nhưng tôi vẫn mặc kệ.
Đến lúc hết phim, tôi vươn vai ngồi dậy tắt tivi. Đang định đi lên phòng thì chuông cửa liền vang lên. Nghĩ người bấm chuông là hắn tôi liền cau mày, gọi điện tôi có thể là như không nghe thấy, nhưng bấm chuông thế này tôi có làm như không nghe thấy mẹ tôi cũng nghe thấy thôi, như vậy không ổn.
"Sao nữa?" Tôi mở nhỏ cửa cau có hỏi.
"Giờ này mà còn có ai vừa đến à?" Bố tôi ở ngoài cửa thắc mắc hỏi.
Nghe câu hỏi của bố, tôi không nhịn được mà sững người. Bố tôi đi công tác đã về, thật may quá suýt chút thì tôi phun ra một tràng không hay ho rồi.
Chương 20