Oan gia cùng bàn - Cập nhật - Anh Anh

what_ha

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/6/14
Bài viết
176
Gạo
0,0
Ba chap luôn cơ à? Đâu đâu??? *ngó ngó*
Chuyện hai nhân vật chính yêu nhau là chuyện sớm muộn thôi. Nhưng dựa trên tình hình "thị trường tình cảm" của hai bạn í hiện nay thì ta nghĩ là chưa thể đâu nhỉ???:-bd:-?
Cũng không phải là không thể. :)))
Nhưng kể ra thì nhanh quá, thôi đành cho An với HA mèo vờn chuột tí vậy. :))
Ta phải sửa lại nhiều phết, đợt sau ta up luôn 3 chap cho nàng. :-*
 

Ruby Đặng

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/9/14
Bài viết
499
Gạo
1.500,0
Dài dài và hài hài nha!!!!! :-*:-*:-*
Mà cho thêm nhân vật nam phụ nữa đi, hai chàng đều thích An cho nó gay cấn. :)) (Mình thích thế!)
 

what_ha

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/6/14
Bài viết
176
Gạo
0,0
Dài dài và hài hài nha!!!!! :-*:-*:-*
Mà cho thêm nhân vật nam phụ nữa đi, hai chàng đều thích An cho nó gay cấn. :)) (Mình thích thế!)
Mình toàn nam phụ kiểu kiểu hơn nam chính hơn thôi. :)))
Vụ này tính sau, haha. :">
 
Chỉnh sửa lần cuối:

giovotinh_ji

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/11/14
Bài viết
362
Gạo
20,0
Cũng không phải là không thể. :)))
Nhưng kể ra thì nhanh quá, thôi đành cho An với HA mèo vờn chuột tí vậy. :))
Ta phải sửa lại nhiều phết, đợt sau ta up luôn 3 chap cho nàng. :-*
Hứa rồi nhé, ba chap của ta đó nghen!b-)
 

what_ha

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/6/14
Bài viết
176
Gạo
0,0
Chương 16

Đi đến nửa đường tôi mới ngẩn người phát hiện hắn còn đang nắm tay mình vội vàng rút tay ra.

"Chắc cậu đang nghĩ nếu sớm biết tìm người yêu vất vả như thế chi bằng ban đầu chọn lấy tôi luôn đúng không?" Hắn vừa nói vừa nhìn tôi.

"Ai cần tìm, đó rõ ràng là người yêu tôi!" Mặc kệ sự tình vừa rồi tôi vẫn mạnh mồm cãi lại, lấy lại phong độ ngày thường vênh mặt lên nhìn hắn, tìm kiếm đâu cũng không ra chút xấu hổ ban nãy.

Thấy vẻ mặt đã sai còn cãi cố của tôi, hắn hình như có chút bực mình, lông mày hơi nhíu lại rồi lại dãn ra, không thèm nhìn tôi mà nói:

"Minh Vũ, mười sáu tuổi..."

Minh Vũ? Đây là tên quả bóng mà, hình như có gì không đúng rồi... Tôi thầm nghĩ trong đầu, nhăn mặt nhìn hắn phân tích tình hình.

Không biết có nên khen hắn tâm lí, tốt bụng với bạn bè không mà thấy tôi nghiền ngẫm suy nghĩ hắn liền tiếp tục:

"Mà sao tôi thấy cậu ta lại không có chỗ nào giống mình nhỉ?"

Vớ vẩn, tại sao quả bóng lại phải giống hắn chứ? Tên này chính là quá tự tin rồi...

"Buồn cười, sao..." Vốn còn định gào lên tranh luận với hắn thì tôi nhớ ra một việc đã qua, ngay lập tức im bặt, trợn tròn mắt nhìn hắn.

Ngày hôm qua, ở cái quán internet Thảo dẫn tôi đi, không phải tôi đã có lòng giúp đỡ Thảo nói cách khác là tự giúp đỡ mình, tốt bụng chỉ cho Thảo hình mẫu tìm kiếm sao. A, lúc ấy còn có tên chết tiệt nào đó cười tôi...

"Cậu theo dõi tôi?" Sau khi nhớ lại mọi việc, tôi kinh ngạc hỏi hắn, lùi lại mấy bước đề phòng.

Trước vẻ kinh ngạc của tôi, hắn thản nhiên phủi tay:

"Không hề, tôi đâu có rảnh rỗi như vậy."

Nghe hắn nói, tôi hơi nhíu mày phân tích. Hắn quả thật là bám dai như đỉa, bệnh hoạn không ai bằng nhưng chắc chắn không rảnh rỗi bám theo tôi đâu. Vô tình thôi, vô tình thôi, là tôi xui xẻo!

Nói thế nào thì nói, bị hắn phát hiện mình lấy hắn ra làm hình mẫu tôi cũng thấy không thoải mái lắm. Không hiểu vì sao từ tức giận tôi chuyển sang ngứa ngáy chân tay, thấy hắn không để ý liền sút vào chân hắn một cái.

Quỷ tha ma bắt, chân hắn đá không trúng thì thôi đá lại cũng được, tôi lại đi đá vào một con chó.

Phát hiện tiếng sủa của con chó, cả tôi lẫn hắn đang vui sướng vì tránh được cái đá vừa rồi đều giật mình. Tôi công nhận, lúc bình thường hắn và tôi chính là không chung chí hướng, nhưng bây giờ lại rất hiểu ý đối phương, không hẹn cùng quay ra nhìn nhau, trong lúc tôi còn chưa biết làm gì thì hắn đã túm lấy tôi chạy.

Bị chó đuổi thế này với tôi là lần đầu tiên, đến tưởng tượng tôi còn chưa từng nghĩ rằng mình có ngày bị chó đuổi thế này cơ mà. Khách quan mà nói, chó đuổi thế này rất sợ nhưng không hiểu sao tôi lại thấy vui thích? Tôi vốn nghĩ mình chạy rất chậm vậy mà tốc độ của hắn cũng chẳng khá hơn. Tôi biết ít nhiều hắn cũng là người quen của mình, có công giúp mình chạy nhưng nhìn vào tốc độ chạy của hắn lại không kìm được lòng mà hất tay hắn ra, cắm đầu chạy về phía trước.

A, cái tốc độ của hắn chẳng mấy mà con chó đuổi kịp, tôi không muốn bị cắn chung với hắn đâu nha.

Nhận thấy hành động không có nghĩa khí của tôi, hắn liền gào lên:

"Cái đồ thấy chết bỏ bạn!"

Nghe hắn nói, tôi cũng có phần thấy oan ức, muốn quay lại gào lên với hắn:

"Chúng ta đâu phải bạn." Nhưng nghĩ lại hắn nói mình cũng không có sai nên đành ngậm ngùi im lặng, mặc kệ hắn muốn nói gì thì nói.

Không biết nên khen cho con chó này có sức khỏe dẻo dai hay chê cười tôi quá yếu sức. Tôi nhớ chính mình vừa nãy còn phủi tay hắn ra chạy một mình cho nhanh mà bây giờ đã phải mặt dày nắm tay hắn nhờ kéo đi. Thật là mất mặt!

Chạy được một lúc, không thấy tiếng chó sủa nữa tôi mới quay ra bảo hắn:

"Được rồi... được rồi... nó... không đuổi... nữa..." Tôi vừa nói vừa thở, rất mong hắn hiểu được phần ý tôi còn chưa nói, đừng chạy nữa.

Nghe tôi nói xong, hắn liền ngồi bệt xuống ven đường thở, mãi một lúc mới nhìn sang tôi đầy oán hận:

"Cậu là heo à?... Đến kéo đi thôi cũng nặng..."

Dứt lời, hắn liền cúi đầu vào tay áo lau mồ hôi.

Hắn, hắn dám nói tôi như vậy? Hắn chán sống rồi. Tôi thầm nghĩ trong đầu, định đưa tay đánh hắn nhưng vừa đưa tay lên đã thấy mệt. Thôi, đánh hắn để sau đi!

Chương 17
 
Chỉnh sửa lần cuối:

what_ha

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/6/14
Bài viết
176
Gạo
0,0
Chương 17

Về đến nhà, tôi liền bất chấp tất cả nằm ra sàn thở phì phò. Con chó chết tiệt, hại tôi chạy muốn rụng cả chân. Tôi ít nhiều cũng chỉ vô tình đá nó một cái vậy mà nó lỡ đuổi theo tôi cả đoạn đường dài. Đúng là cái đồ động vật nhỏ mọn!

Thú thật thì tôi là người tương đối dễ ngủ, à chính xác là rất dễ ngủ. Tiện thể trong người rất mệt, sàn nhà cũng thoải mái, tôi liền để mình lim dim đôi mắt. Lúc tôi chuẩn bị ngủ thì đột nhiên thấy chân nhói một cái, dù rất không muốn nhưng tôi vẫn phải mở mắt xem có chuyện gì. Tôi còn chưa kịp nói gì thì mẹ đã nhìn tôi cười vô tội:

"A, An à? Mẹ không để ý, xin lỗi con nhé!"

Hư, tôi có chân tay mỏi lừ, đầu óc lú lẫn cũng không tin mẹ dẫm vào chân tôi là không cố ý đâu. Mẹ chính là thấy tôi nằm giữa nhà vướng víu nên gọi tôi dậy, có điều phương thức lại bạo lực quá thì có. Tôi thầm nghĩ trong đầu, hậm hực đứng dậy nhìn mẹ đang thản nhiên quay người đi rồi lại lê lết lên phòng.

Một cái cầu thang không đến hai mươi bậc mà tôi bỗng nhiên cảm thấy như mình đang leo núi mấy trăm bậc. Mệt đến nỗi đi được một phần ba cái cầu thang tôi lại phải ngồi nghỉ mới có sức leo tiếp. Nhìn ngắm cầu thang nhà mình, tôi bỗng cảm thấy bao lâu nay mình không biết tận dụng tài nguyên sẵn có. Bao lâu nay cứ đi tham quan, leo núi mà không phát hiện nhà mình có cái núi như vậy. Ha, mai tôi phải rủ Thảo qua cầu thang nhà mình cắm trại mới được.

Suy nghĩ chán chê, tôi lại lấy sức ngồi dậy leo nốt mấy bậc cầu thang chết tiệt. Phải công nhận tôi chưa bao giờ muốn đạp tan tành cái cầu thang như vậy. Sau một hồi vật vã, tôi cuối cùng cũng đặt chân được vào phòng mình. Tôi không chần trừ lấy một phút, phi cặp sang một bên dùng hết sức còn lại phi thân lên giường.

Người ta nói đúng, cố quá thành quá cố, lẽ ra cái gì cũng nên để chừa lại một ít thì tốt hơn. Chút sức lực còn lại chắc cũng không khiến tôi lao đầu vào thành giường nếu tôi biết hạn chế nhỉ?

A, thôi kệ đi, tôi thầm nghĩ rồi đưa hai tay lên ôm đầu. Cũng không biết là vì quá mệt hay đầu đập quá đau nhưng tôi vừa nhắm mắt đã liền ngủ như heo.

Tôi không biết mình ngủ bao lâu, nhưng đến lúc mở mắt ra đã thấy trời tờ mờ sáng. Tôi còn chưa kịp với tay nhìn điện thoại xem giờ đã thấy bụng mình reo ầm ĩ như đang biểu tình. Ô, vậy là hôm qua tôi bỏ luôn cả bữa tối rồi. Đánh răng rửa mặt xong, tôi liền chạy vội xuống nhà. Lúc chạy xuống nhà xong, tôi không khỏi trợn tròn mắt quay lại nhìn cái cầu thang, càng không khỏi tự thán phục mình. Cái cầu thang hôm qua tôi phải nghỉ những hai lần mới lên hết qua một giấc ngủ chạy vèo cái đã xong. Thần kì nha!

Nhìn ngó xung quanh tủ lạnh, tôi lấy một quả trứng ra nấu mì. Mì tôi không ghét nhưng cũng chẳng thích, cho nên ăn mì thế này tôi hoàn toàn là bị hoàn cảnh ép buộc. Vì sao? Vì tủ lạnh ngoài trứng ra một chút cũng không còn cái gì.

Lúc tôi ăn xong bát mì đã đến sáu rưỡi, tức là nếu còn chần chừ tôi chắc chắn sẽ muộn học. Nghĩ vậy, tôi liền phi mình lên phòng lấy cặp, chào mẹ rồi đi học. Mặc dù tôi ghét chạy, mặc dù tôi chạy cũng không nhanh hơn đi bộ là bao nhưng vì tình hình gấp rút tôi đành chân cao chân thấp chạy đến trường.

Đang cắm đầu cắm cổ chạy, tôi bỗng thấy tiếng chuông xe đạp kêu. Tính tôi rất hiếu kì, có vội đến mấy vẫn quay ra nhìn một cái. Vừa quay ra tôi đã thấy cái mặt đang nhăn nhở của hắn. Giờ phút này đây tôi chỉ hận mình đã không kìm chế mà quay ra nhìn cái mặt đáng ghét của hắn.

"Có đi nhờ không?" Tôi không nhìn hắn nữa nhưng vẫn nghe thấy hắn hỏi.

Ghét là một chuyện, nhờ vả là một chuyện, không liên quan gì đến nhau cả chính là điều đầu tiên tôi nghĩ khi nghe hắn hỏi. Tôi công nhận mình là đứa không có tương lai, trở mặt như trở lòng bàn tay, nhưng tôi quả thật không lỡ để cô chủ nhiệm cáu giận vì tôi đi học muộn, cáu giận sẽ già đi, mà tôi lại không muốn cô già đi đâu... Sau khi tự thỏa thuận với bản thân mình. Tôi liền dừng bước, quay sang nhìn hắn, mắt sáng như sao: "Có chứ!"

Lập tức muốn lao lên yên xe hắn. Tôi vừa mới chuẩn bị nhảy lên xe, đã thấy hắn gạt chân chống, đứng xuống xe nhìn tôi. Tôi còn chưa kịp hỏi hắn đã nói: "Tôi mệt lắm, cậu đèo tôi đi."

Nghe hắn nói, tôi bỗng thấy trời xanh mây trắng trước mặt mình tối lại. Thấy tôi chần chừ, hắn không e ngại mà nói:

"Không chịu à? Vậy cậu đi bộ đi."

Thấy hắn nói rồi quay người định dắt xe đi thật tôi mới bừng tỉnh. Chạy lại cười cười nịnh nọt hắn:

"Đèo chứ, đèo chứ!"

Nghe tôi nói vậy, môi hắn liền nhếch lên một cái đầy vui sướng sau đó bảo tôi lên xe. Lúc hắn còn chưa nhảy lên yên xe, trong đầu tôi bỗng lóe lên một ý nghĩ, sau đó tôi không một chút thương tình, đạp xe phóng đi.

Tôi còn nghe loáng thoáng sau lưng mình tiếng gào thét như của ma quỷ...

Chương 18
 
Chỉnh sửa lần cuối:

what_ha

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/6/14
Bài viết
176
Gạo
0,0
Chương 18

Diễn tả thời gian lúc đó như thế nào nhỉ? Tôi vừa vào đến trường, vừa kịp gửi cái xe đạp xong thì trống. Tôi nhớ mình vội đến mức lúc chạy ra khỏi chỗ gửi xe còn tí lao vào một hàng xe đạp, suýt chút khiến chút khiến cả hàng xe cùng nhau hi sinh.

Tôi vừa vào đến lớp thì cô cũng vào, tóm lại là tôi vẫn may mắn vì không đi học muộn. Theo cách nói của học sinh chúng tôi, chắc hôm nay cô cãi nhau với chồng nên có phần khó tính bất bình thường. Vì cô khó tính như thế nên giờ truy bài cả lớp tôi chỉ biết im re.

Tôi còn đang lật lật mấy quyển sách thì giật mình nghe thấy tiếng cô trên bảng:

"Giờ này cậu mới đến à?"

Nghe giọng cô đầy tức giận như vậy, tôi không khỏi thích thú nhìn ra cửa lớp muốn xem ai là thành viên xui xẻo gánh hết sự tức giận của cô hôm nay.

Vừa nhìn ra cửa, tôi liền muốn nhắm mắt lại, không suy nghĩ mà cúi gằm mặt xuống.

Cô tất nhiên không có phản ứng như tôi, thấy học trò không thèm trả lời càng thêm tức giận:

"Cậu ra chạy ngoài sân trường mười vòng cho tôi!"

Nghe cô nói xong, đến tôi cũng phải giật mình, sân trường tôi không nhỏ đâu...

Cũng không biết có phải tôi quá nhạy cảm không, nhưng trước khi học sinh kia ra khỏi lớp, tôi vẫn cảm thấy một ánh mắt nhìn mình đầy oán hận.

A, tôi biết lỗi rồi, tôi không nên bỏ hắn đi bộ đến trường...

Chưa đầy hai mươi phút, tôi đã thấy hắn chạy xong. Nhìn vào thời gian chạy, tôi không khỏi phân vân có phải hắn ăn gian không mà nhanh như vậy, nhưng nhìn bộ dạng mồ hôi nhễ nhại của hắn bản thân tôi lại có cảm giác tin tưởng hắn chắc chắn chạy đủ. Ha, thôi dù hắn có chạy đủ hay không hôm nay tôi cũng sẽ tốt bụng nhắm mắt cho qua.

Sau một lúc nhìn hắn nghiên cứu, tôi phát hiện hắn nhìn lại mình, theo phản xạ tôi liền cười một cái. Vốn tưởng ít khi cười với hắn, bây giờ cười hắn sẽ cười lại, ai ngờ hắn vừa nhìn tôi đã lườm một cái, oán hận quay đầu đi. Nói thật, tôi rất không hài lòng với thói để bụng của hắn!

Vừa hết tiết học tôi đã lao ra bàn Thảo kể buồn kể khổ, nghe tôi kể xong Thảo liền lắc đầu nhìn tôi:

"Xe đạp bà đâu?"

Thảo nói dứt lời, tôi mới chợt nhớ ra mình có một cái xe đạp:

"A, quên đấy, đầu với chả óc!" Nói rồi tôi liền đưa tay cốc đầu một cái.

Thảo nhìn tôi, lại càng lắc đầu mạnh hơn, nhìn Thảo lắc đầu tôi bỗng muốn rụng cả cổ, Vội lấy hai tay cố định đầu Thảo, nói bằng giọng rất nghiêm túc:

"Làm sao? Nói đi, đừng lắc đầu nữa!"

Bị tôi giữ đầu, Thảo bất ngờ trợn trừng mắt nhìn tôi:

"Bà sai lù lù ra rồi!"

Vốn không đề phòng cho nên tôi suýt thì bị lời nói như mũi dao của Thảo tấn công cho lảo đảo về phía sau mấy bước. Tôi còn chưa kịp hồi phục tinh thần Thảo đã kéo tôi lại giảng giải một tràng, giảng dậy cái gì thì tôi cũng không nhớ lắm. Nhưng đại loại sau khi nghe Thảo nói tôi cũng hiểu được là mình hôm nay có phần quá đáng.

Với tinh thần đã sai rồi sai thêm chút nữa cũng không sao... à quên, tinh thần đã sai thì phải sửa tôi liền loại bỏ ý tưởng mặc kệ hắn không quan tâm. Vừa ngồi vào bàn, tôi đã dùng bộ dạng nhận lỗi hiếm khi xuất hiện, kéo kéo tay áo hắn. Đợi hắn quay ra, tôi liền nói bằng chất giọng ẽo ợt đến mãi về sao tôi vẫn muốn tự bóp cổ mình, tự hỏi sao bản thân lại có giọng nói đáng sợ như vậy:

"Xin lỗi!"

Nghe tôi nói xong, tôi thấy mặt hắn hơi ngẩn ra, rồi lại tái đi, môi hơi mím lại, vẫn không thèm trả lời tôi mà quay đầu đi. Nhìn sắc mặt của hắn, tôi cũng lờ mờ hiểu hắn nghĩ gì cho nên căn bản lại càng chú ý mặt hắn lúc tái ra. Hắn chắc chắn chung cảm nhận về chất giọng vừa rồi của tôi. Ôi, xấu hổ muốn chết đi.

Đến tận cuối giờ tôi vẫn còn thẫn thờ khi nghĩ về giọng điệu của mình vừa rồi. Tôi còn định thẫn thờ thêm chút nữa thì thấy hắn giơ tay đưa đưa trước mặt mình. Có lẽ hôm nay tôi thông minh bất thường cho nên vừa thấy hắn tôi đã hiểu hắn muốn gì, rất không có hình tượng cười tít mắt lấy chìa khóa xe trong cặp cung kính đưa cho hắn.

Thấy hắn không chịu cầm, tôi còn suýt thì đưa hai tay lên luôn. Rất may hắn kịp thời lên tiếng, ngăn chặn hành động của tôi:

"Còn không đứng dậy đèo tôi về."

Nghe hắn nói, tôi thật sự mong hắn chưa nói gì. Đang định từ chối tôi lại thấy hắn chỉ vào chân mình: "Mỏi quá."

Trông hành động của hắn, tôi không khỏi nhăn nhó. Đây rõ ràng là uy hiếp, là bắt buộc tôi mà. A, tôi... đèo là được chứ gì.

Nghĩ vậy tôi liền hậm hực thu lại chìa khóa xe, đi lên trước hắn. Lúc tôi dắt xe ra ngoài cổng trường rồi hắn mới từ cổng đi ra, trông bước đi ít nhiều có phần nặng nề...

Chương 19
 
Chỉnh sửa lần cuối:

giovotinh_ji

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/11/14
Bài viết
362
Gạo
20,0
Ai nha, ba chap ngắn nàng à, ta thiết nghĩ nó phải như thế này...*giang tay ra*
Mà thôi, cũng thông cảm cho tất cả các lý do của nàng!^^
 
Bên trên