Chương 4. CUỘC TRA KHẢO
Dinh thự Mistry, Mumbai, Ấn Độ, 7 giờ 32 phút sáng.
Tỷ phú Azim Mistry dù bị mất một món báu vật nhưng buổi sáng hôm sau vẫn đi làm như bình thường. Ông vừa ngồi vào xe thì vị tài xế liền nổ máy chạy khỏi khu dinh thự. Azim Mistry vốn là một người rất nghiêm khắc và cẩn trọng, vậy nên khi chiếc xe vừa rẽ sang một con đường không có trong lộ trình thì ông phát hiện ngay.
“Baboo! Anh đi nhầm đường rồi!” Ông lên tiếng nhắc nhở.
“Có thể lắm thưa ngài! Biết đâu trong giấc mơ anh ta đã đi lạc!” Tư Ý trả lời với giọng thích thú, đưa tay cởi bỏ chiếc nón tài xế. “Nhưng tôi không chắc ngất xỉu thì có mơ được hay không!”
Nhận ra chất giọng hoàn toàn xa lạ, tỷ phú Azim Mistry lập tức lớn tiếng gọi người cận vệ đang ngồi ở ghế phụ, tuy nhiên lại không hề có bất cứ hồi đáp nào.
“Đừng tốn hơi nữa! Ngài có gọi đến tắt tiếng anh ta cũng chẳng trả lời đâu! Giờ này chắc đang đi cùng Baboo rồi!”
Azim Mistry hỏi với đôi mắt nheo lại:
“Cô là ai?”
“Hiện giờ thì đang là tài xế của ngài!” Tư Ý vui vẻ nói.
Sau một cái chau mày tỷ phú Azim Mistry tháo dây bảo hiểm, lôi từ trong ngăn nhỏ ở ghế sau một cây súng rồi dí thẳng vào đầu Tư Ý. Giọng ông đầy ý đe dọa:
“Dừng xe ngay hoặc là tôi sẽ bắn nát sọ cô!”
“Ngài sẽ không làm vậy đâu!” Cô nói với âm sắc tự tin, vừa dứt lời liền nhấn ga đẩy tốc độ của chiếc xe lên mức cao nhất có thể. Lực quán tính kéo tỷ phú Azim Mistry giật ngược về sau. Nét điềm tĩnh bị thay thế bởi sự hoảng loạn, ông căng thẳng bám chặt vào xe.
“Dừng lại! Dừng lại! Cô muốn tự sát sao?”
Tư Ý bình thản nhìn lên kính chiếu hậu:
“Có vấn đề gì đâu! Chẳng phải ngài muốn giết tôi sao? Bây giờ tôi tự sát thì ngài đỡ phải nhọc công! Nhưng yên tâm! Tôi khóa hết cửa bên rồi nên đảm bảo chúng ta sẽ đồng hành với nhau đến cuối con đường.”
Khí thế biến mất, những lời khuyên ngăn lẫn nài nỉ của Azim Mistry ngày càng nhiều. Tư Ý thì vẫn ung dung lái xe với tốc độ chẳng khác nào trên trường đua. Cứ mỗi khi cô lách qua một chiếc xe khác hay chuyển hướng thì ông ta lại khóc thét lên.
“Lập tức dừng lại!” Mặt vị tỷ phú đã chuyển sang màu xanh. “Cô muốn bao nhiêu tiền tôi cũng đưa. Làm ơn dừng lại đi!”
“Tôi cái gì cũng ít, chỉ có notron và tiền là nhiều!” Tư Ý nói rồi bẻ cua thật gắt về bên phải, đuôi xe lật ngang làm vị tỷ phú phía sau bay thẳng qua ghế trái trong khi miệng mồm hò hét điếc tai.
“Vì chúa! Làm ơn! Xin cô, làm ơn dừng lại đi!” Azim Mistry bắt đầu dùng giọng van xin. Tay chân luống cuống cài lại dây an toàn. Một chút tôn nghiêm lúc ngày thường cũng không còn.
Nhưng ngược lại nụ cười trên gương mặt Tư Ý ngày càng tươi, cô tặc lưỡi trả lời:
“Ngài nên cảm thấy vinh hạnh. Đây là lần đầu tiên có người được tôi làm tài xế cho. Hơn nữa có thể ngồi xe ở tốc độ này chẳng có mấy ai đâu!”
Chiếc xe lúc này đang nhắm thẳng đến một bờ vực và không hề có dấu hiệu dừng lại, còn tỷ phú Azim Mistry thì đã mặt cắt không còn giọt máu.
“Tôi xin cô! Bất cứ thứ gì! Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì cô muốn!”
“Khéeetttttt…” Chiếc xe phanh lại ngay sau câu nói, lực mạnh đến nỗi khiến Azim Mistry đập đầu vào thành ghế trước. Họ chỉ còn cách bờ vực không đến hai mét.
Tư Ý xoay mặt nhìn vị tỷ phú hết sức bèo nhèo phía sau:
“Ngài chịu nói sớm một chút thì có phải đỡ hao xăng không!”
Nhưng người còn lại trong xe không có tâm trạng tán gẫu. Azim Mistry vừa định thần xong đã nhặt lấy cây súng dưới sàn nhắm thẳng vào Tư Ý rồi bóp cò. Nhưng… chẳng có viên đạn nào bay ra cả.
Tư Ý hức một tiếng đầy khinh bỉ rồi lại xoay người về trước:
“Ngài thật sự nghĩ người có thể hạ gục một vệ sĩ to đùng cỡ này mà lại không biết gỡ đạn khỏi cây súng đó sao? Vậy mà tôi cứ tưởng ngài là người thông minh.” Dứt lời cô nhấn ga một cái, chiếc xe nhích lại sát bờ vực, vị tỷ phú phía sau lập tức bỏ súng xuống giơ tay đầu hàng.
“Được rồi, được rồi! Rốt cục cô muốn gì?”
“Rất đơn giản.” Giọng Tư Ý trở nên nghiêm túc. “Viên
Gersemira, làm sao ông có được?”
“Tôi không hiểu cô đang nói gì!”
Tư Ý gác tay lên thành ghế để trực diện nhìn nét mặt Azim Mistry.
“Như thế này nhé! Hoặc là ông khai ra hoặc là tôi sẽ để ông lặn xuống biển mà khai với Poseidon! Viên đá gắn trên sợi
Lacrymea là
Gersemira, cho dù đã được cắt tỉa điệu nghệ. Đừng nghĩ đến việc nói dối. Tối qua tôi đã mang về nó xác nhận rồi!”
“Cô… thì ra cô là tên trộm!” Azim Mistry căng mắt nhìn Tư Ý trong khi cô chỉ khẽ nhún vai. Ông tức tối nói: “Tôi mua được!”
“Từ ai?”
“Chuyện này quan trọng sao?”
“Cỡ mạng ông!” Cô điềm nhiên trả lời.
Azim Mistry nuốt nước bọt:
“Tôi không chắc đó là ai. Chỉ biết biệt danh của người đó là Big Cat!”
“Big…?” Nét ngỡ ngàng xuất hiện trên gương mặt của Tư Ý. “Ông chắc là Big Cat chứ?”
“Đó là những gì tôi biết!” Azim Mistry đáp với sự chân thành.
Tư Ý dứt mắt khỏi ông ta. Cô biết người đàn ông này không hề nói dối. Mất mấy giây trầm ngâm cô mang sợi dây chuyền ném về phía sau rồi mở cửa xe bước ra. Thửng lửng bỏ đi.
~oOo~
Detroit, Michigan, 6 giờ 43 phút chiều, 12 ngày trước.
Sau giờ tan ca, Tư Ý ghé qua siêu thị gần văn phòng mua những vật dụng cần thiết bao gồm bánh, bánh, bánh và kẹo. Cô mang hai chiếc túi lớn đứng chờ đèn xanh qua đường. Đang nhàn nhã ngắm mấy chiếc xe chạy qua, trực giác cực tốt khiến Tư Ý nhận ra ánh mắt của một người đứng bên kia đường. Không mất bao lâu thời gian để nhận ra đối phương là ai.
Mỗi người một phía, cả hai trực diện nhìn nhau. Đèn đã đổi màu ba lần nhưng chẳng ai di chuyển, thậm chí đến cử động cũng gần như không có. Đèn tín hiệu chuyển xanh lần thứ năm. Tư Ý thong dong bước đến trước mặt người kia, khi hai người chỉ còn cách nhau khoảng ba tấc thì cô đổi hướng đi về văn phòng mình. Và Falcon bước theo.
Tư Ý bình thản ngồi xuống bàn làm việc, ở đối diện Falcon đang làm tương tự.
“Đã tan ca nên không thể mời nước.” Tư Ý mở lời. “Cô chắc chẳng phiền lòng đâu nhỉ?”
Falcon khoanh tay lại với một phong thái kiêu kỳ:
“Dĩ nhiên. Nhưng hình như cô không hề ngạc nhiên vì sự xuất hiện của tôi. Cô không sợ tôi đến trả thù sao?”
“Đừng phiền lòng nhé! Tôi không nghĩ cô có thể làm gì được tôi. Có điều… phải nói là tôi cũng muốn gặp cô… tôi luôn thắc mắc tại sao bốn năm trước cô không khai tôi ra. Trong khi cô rõ ràng đã nhìn thấy mặt tôi.”
Tư Ý mỉm cười nồng hậu. Cô nhớ rõ ngày cả hai giao đấu, Falcon đã kéo chiếc mặt nạ của cô xuống, dù chỉ trong tích tắc nhưng với giác quan của một đạo chích, không lý nào Falcon lại không nhìn được gương mặt cô. May mà lúc đó họ đang ở góc khuất camera quan sát nên cô mới không sao, và để đáp lại Tư Ý đã lột trần mặt mũi Falcon.
“Tôi cho là mình có thể tự giải quyết được, nhưng sau đó thì lại có một lý do khác.” Falcon giờ đây đổi tư thế, chống tay lên bàn với vẻ nghiêm túc. “Ở trong tù tôi đã gặp một người, là nhân viên an ninh tòa nhà hôm ấy. Và cô ta đã nói… ngày chúng ta đến trộm
Vesperumy, có người đã thông báo trước cho họ vụ việc.” Đôi mắt màu nâu sẫm của Falcon xoáy thẳng vào Tư Ý. “Và chuyện trộm sợi dây chuyền đó, tôi bảo đảm không có người thứ hai biết đến.”
Nét điềm đạm của Tư Ý không thay đổi. Nhưng mẩu tin này đúng là đáng đồng tiền bát gạo trong trường hợp nó là thật. Theo như Falcon nói thì kẻ đi mật báo kia chắc chắn đang nhằm vào G.K. Hơn nữa còn là muốn một đòn giết sạch, và Falcon chỉ là kẻ chết thay. Nếu năm đó Tư Ý bị bắt cùng với sợi dây thì e là đến già vẫn chưa được thả. Chuyện này có thể giải thích rất nhiều việc. Tư Ý không phải chưa từng nghi ngờ về những gì đã xảy ra. Nhất là khi cô luôn tính toán hoàn hảo cho mỗi bước đi.
“Tại sao cô lại nói cho tôi biết?” Giọng Tư Ý vẫn bình thản như thường. Đối với những người cần não để sống thì một cái chau mày cũng nói lên rất nhiều thứ.
“Vì tôi muốn cô cùng tôi trả thù kẻ đó!” Falcon nói. “Nói thật năm xưa may là cô mang sợi dây đi, nếu không tôi sẽ không chỉ ngồi bốn năm. Ban đầu tôi cũng nghĩ cô là nguyên nhân dẫn đến việc tôi bị bắt. Nhưng sau khi biết chuyện đó, tôi đã nhận ra chúng ta đều là người bị hại. Và Falcon này sẽ không tha cho kẻ tổn hại mình.” Falcon đặt một tờ giấy nhỏ lên bàn rồi đứng dậy. “Tin hay không tùy cô. Khi nào có quyết định thì gọi cho tôi!”
Cánh cửa phòng vừa khép lại, Tư Ý lấy từ ngăn tủ ra tờ báo hôm trước nói về vụ trộm ở Prado, cô lật ngược mặt báo lại với ánh nhìn khó đoán. Ở đó là mẫu tin về một sợi dây chuyền quý giá thuộc sở hữu của tỷ phú hàng đầu Ấn Độ, Azim Mistry.