CHƯƠNG 5: CUỘC HẸN KHÔNG BÁO TRƯỚC.
Tôi ủ rũ ngồi ngây ngô trên giường. Không hiểu mẹ tôi bị cái gì mà đột nhiên bắt tôi ăn mặc, trang điểm cho đẹp vào. Tưởng tôi là ai? Minh tinh màn bạc hả? Mẹ à, con gái giống mẹ, không có phận làm ngôi sao đâu ạ!
Tôi rất muốn chống đối nhưng lại sợ mẹ xách chổi lông gà ra “tiếp đãi” nên tôi đành mỉm cười trong cay đắng mà đi thử váy.
- Xong! OK lắm rồi! Chuyến này con sẽ là người xinh đẹp nhất!
Phải không? Tôi cũng hay mơ vậy lắm! Nhưng mà nhìn người ta… rồi nhìn lại mình, mới thấy sao mà một trời một vực quá!
- Tám giờ tối nay có một cuộc hẹn tại Red Garden đó! Đó là nơi sang trọng, ăn mặc mà nghèo hèn, bồi bàn cũng chẳng thèm tiếp đãi con tử tế đâu đấy! Nhớ! Phải thượng lưu vào! Biết chưa!!! – Mẹ tôi cứ nghiền đi nghiền lại câu nói ấy mãi. Tôi chỉ biết vâng dạ cho qua.
Thôi xong! Kiểu này lại là ai làm mai làm mối gì nữa đây!
- Chào mẹ! Con đi! – Tôi vọt lên chiếc xe future, đang cầm nón bảo hiểm định chụp vào đầu thì...
- Làm cái trò gì thế hả? Lại tính làm mẹ mất mặt hay sao? Bắt taxi mà đi kia kìa!
Tôi lòng tràn đầy uất ức bước ra đầu đường bắt taxi đi đến Red Garden. Lại là Red Garden nữa sao? Xem ra lần này mẹ vớt ở đâu được một con cá vàng rồi! Hừm!
15 phút sau đến nơi…
Tôi chỉnh chu lại đầu tóc, váy áo, kiểm tra lại… túi tiền. Bản thân tôi cũng cầu mong đây là một người đàng hoàng, chững chạc một chút. Đừng như mấy cái tên nhoi trời những lần trước tôi gặp, xấu xí mà cứ thích làm chuyện để ý. Làm tôi mất hết mặt mũi! Nếu lần này mà gặp kẻ không ra gì, tôi thề với ngọn đèn đường, dù mẹ tôi có cạo trọc đầu tôi cũng không chịu đi xem mắt nữa!
Tôi bước vào cửa, nhìn ở góc của đại sảnh, khuất sau bồn hoa lớn có vẻ khá kín đáo tôi thấy một bóng người nhuộm tóc đỏ.
Tóc đỏ?
“Thì có gì mà không nhận ra. Người đó tóc đỏ, dáng người cao lớn, mặc vest đen, đẹp trai như Jang Dong Gun, cả người toát lên khí chất của người có tiền, hơn nữa… hơi thở còn nam tính nữa! Hiểu chưa?”
Trời ơi! Mẹ tôi nói chung chung như vậy… tưởng tôi là thánh xem mắt à?! Hừ!
Tôi hít một hơi thật sâu, đánh liều bước tới gần người đó. Tóc đỏ, tóc đỏ, tóc đỏ… có thể là anh ta đấy!
- Xin hỏi, anh có phải là...
- Cô là… Trịnh Thuỳ Vân?
Tôi còn chưa kịp nói hết câu thì anh ta đã “phát biểu” trước. Ôi trời ơi! Quả nhiên là người thông minh. Tôi nhìn kĩ anh ta… Hơ hơ… Đẹp~trai~quá!
Mái tóc nhuộm đỏ nhìn cực kỳ ngầu. Tai trái có bấm khuyên trông càng giống một đại ca xã hội đen. Thế nhưng, trên người mặc đồ vest sang trọng, hơn nữa cả người cũng toát lên vẻ tri thức. Nụ cười kia làm tôi điên đảo hơn bao giờ hết!
Trời ơi! Sếp Gia Anh đã đẹp ngất ngây con gà quay rồi, vậy mà người này… còn đẹp hơn sếp nữa! Chết rồi, tim tôi sắp sửa quay cuồng đến cung trăng rồi!
- Anh… - Tôi bàng hoàng không nói được gì. Người “xịn” thế này mà đồng ý gặp gỡ một con nhỏ tầm thường - tầm phào - tầm xàm như tôi hả? Tôi có phúc đến thế hay sao?
- Thuỳ Vân! Nghe tên đã thấy đẹp rồi, không ngờ… người còn đẹp hơn!
Phừng!
Mặt tôi giống như vừa áp vào lò than, nóng lên một cách đê tiện. Tôi bị lời tán tỉnh đó làm cho đầu óc thấy lâng lâng. Trời ơi! Cùng lắm chỉ là một lời khen bình thường mà sao tôi lại thấy quyến rũ đến thế chứ? Giờ tôi mới hiểu cái gì gọi là sức mạnh của mĩ nam. Đẹp thế này… có bảo con gái nhà người ta treo cổ cũng cam.
(Nhưng tôi không nằm trong số đó!)
Anh ta… Một người đàn ông tuấn tú như thế vừa khen ngợi tôi sao?
- Cô gái! Cô muốn dùng gì?
Nếu là một cô gái đoan trang đúng nghĩa sẽ dịu dàng: “Dùng gì cũng được!”
Nếu là một cô nàng kiêu kỳ, đỏng đảnh sẽ lập tức gọi ngay một chai rượu.
Còn tôi, không là gì trong hai loại trên nên…
Lật giở thực đơn toàn là tiếng Anh. Tôi bị các hình “chỉ mang tính minh hoạ” cùng sự dịu dàng ban nãy làm cho bấn loạn tới thiên đường nên điên cuồng chỉ trỏ thực đơn và nói to số thứ tự:
- Số 8 đi, số 5 nữa, cái số 7 này cũng được, thêm số 10, số 14, số 13, số 1, số 2, cái này… cái này… cả cái này luôn đi!
Cả nhà hàng nhìn chằm chằm vào bàn chúng tôi. Tôi cảm thấy người đối diện cũng cứng đờ cả người. Bồi bàn gần như trở thành một cái máy chép, cắm cúi ghi lại.
- Khẩu vị của em… thực tốt!
- Cảm ơn nhiều! Mà anh là… Tên của anh là Jerry?
Tôi đã bật cười ha hả khi nghe cái tên của anh từ mẹ tôi. Cái tên làm tôi nhớ tới bộ phim hoạt hình đầy ám ảnh Tom & Jerry.
- Đúng vậy! Em dễ thương như vậy mà đến giờ vẫn chưa có bạn trai sao?
- Anh đẹp trai như vậy mà tới giờ còn phải đi xem mắt!
Tôi buột miệng. Nói xong mới biết mình rõ vô duyên, đành cười trừ cho không bị mất mặt.