Tôi rón rén bước vào, dù có được mời vào hẳn hoi nhưng tôi cũng không bỏ được thói đi như đang ăn trộm của mình. Bắt gặp ánh mắt thâm sâu cùng cái mím môi chứng tỏ đang cố kiềm nén cơn bực dọc kia của hắn, tôi hắng giọng, thẳng người, bày ra gương mặt nghiêm túc.
- Đem cái này đi xuống đưa cho Ái Linh.
Tại sao khi không lại bắt tôi đưa đồ cho con nhỏ đó chứ?! Hắn cũng đâu phải không biết tôi với con nhỏ đó có ưa gì nhau đâu. Ghét ra mặt luôn thì có! Con đó lúc nào cũng ảo tưởng như kiểu chỉ một giây nữa thôi thì tôi sẽ cướp mất “Gia Anh yêu quý” của nó vậy! Cảm ơn, có cho không tôi cũng chẳng thèm!
- Tôi đâu còn là thư ký… - Tôi lên tiếng, giọng nói cố ý cho thêm chút uỷ mị, mềm mỏng mong hắn động lòng thương xót.
- Nhưng cô là nhân viên ở đây! Làm việc thì không bằng ai, bây giờ mấy việc vặt vãnh này phải làm đi chứ!
Tôi im. Tôi nhịn. Dù trong lòng đang bừng bừng lửa giận cũng phải ráng nhịn. Tôi cầm lấy phong thư mà như đang khiêng cả một cục tạ, nặng trịch đến độ làm tôi thấy thật khó nhọc.
- Nhớ là đưa tận tay cho Ái Linh đó! – Trước khi tôi ra khỏi cửa hắn còn cố ném theo một câu. Tôi gật gật đầu rồi cố gắng lê lết ra khỏi căn phòng.
Tại sao chỉ đưa cho Ái Linh mà không đưa cho Lưu Ly vậy? Hay là Lưu Ly đã bị hắn bỏ rơi rồi? Mà trong bức thư này có chứa nội dung gì vậy nhỉ?
Tôi tò mò giơ bức thư lên để ánh sáng chiếu vào, cố gắng dựa vào đó để đọc vài chữ nhưng không thể, phong bì dày quá mà! Trong lúc tôi còn đang cặm cụi nghiên cứu cách làm sao có thể đọc lén mà làm cho người khác không biết thì…
- Cô làm trò gì vậy hả?
Ặc. Tôi hoảng sợ giấu bức thư ra sau lưng. Ấn tượng đầu tiên trong mắt tôi là giày cao gót màu đen dây mảnh ôm sát đôi chân trắng nõn đầy gợi cảm của cô gái đó. Váy công sở màu đen nhưng cũng chỉ làm nổi bật nước da trắng của cô ấy. Là Lưu Ly sao???
- Xin… xin… xin chào! – Tôi chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình ngố tới mức đó.
Cũng lâu rồi chưa thấy mặt Lưu Ly, hôm nay tình cờ gặp lại nên cảm thấy vô cùng bất ngờ. Mái tóc xoăn dài hoang dã biến mất, thay vào đó là mái tóc đen suông mượt mềm mại đến kinh ngạc. Gương mặt lúc trước dày đặc phấn son hiện tại cũng mang nét đẹp tự nhiên hơn. Ánh mắt không còn kẻ đậm, lúc nào cũng trợn lên để nhát đối phương mà đổi thành đôi mắt mơ màng, dịu dàng. Nếu không nhờ phong cách ăn mặc vẫn gợi cảm và giọng nói cao vút như trước thì chắc có đạp chết tôi cũng không thể nào tin nổi đây là Lưu Ly đâu!
- Thuỳ Vân, cô đang cầm gì sau lưng đó, mau đưa tôi xem! – Cô ta tò mò nhướn người nhìn về phía sau lưng tôi. Tôi nép người vào bức tường lạnh ngắt, cố gắng giấu phong thư đi. Để cô ta thế nào cũng có thiên tai cho mà xem!
- Mau đưa cho tôi! Có tin tôi đi báo cáo với trưởng phòng rằng cô làm trái lệnh cấp trên hay không?
Sao ai cũng tranh nhau lấy quy định “làm trái cấp trên” ra để hăm doạ tôi vậy? Chẳng lẽ bây giờ cấp trên bảo tôi đi phóng hoả giết người tôi cũng phải làm hay sao?
- Đưa đây đồ con nhỏ lì lợm!
Nhân lúc tôi còn ngập ngừng nép vào tường thì Lưu Ly lao tới chụp lấy bức thư, xé tan nát cái phong thư, giở bức thiệp trong đó ra. Tiêu – tôi – rồi!
- Đem cái này đi xuống đưa cho Ái Linh.
Tại sao khi không lại bắt tôi đưa đồ cho con nhỏ đó chứ?! Hắn cũng đâu phải không biết tôi với con nhỏ đó có ưa gì nhau đâu. Ghét ra mặt luôn thì có! Con đó lúc nào cũng ảo tưởng như kiểu chỉ một giây nữa thôi thì tôi sẽ cướp mất “Gia Anh yêu quý” của nó vậy! Cảm ơn, có cho không tôi cũng chẳng thèm!
- Tôi đâu còn là thư ký… - Tôi lên tiếng, giọng nói cố ý cho thêm chút uỷ mị, mềm mỏng mong hắn động lòng thương xót.
- Nhưng cô là nhân viên ở đây! Làm việc thì không bằng ai, bây giờ mấy việc vặt vãnh này phải làm đi chứ!
Tôi im. Tôi nhịn. Dù trong lòng đang bừng bừng lửa giận cũng phải ráng nhịn. Tôi cầm lấy phong thư mà như đang khiêng cả một cục tạ, nặng trịch đến độ làm tôi thấy thật khó nhọc.
- Nhớ là đưa tận tay cho Ái Linh đó! – Trước khi tôi ra khỏi cửa hắn còn cố ném theo một câu. Tôi gật gật đầu rồi cố gắng lê lết ra khỏi căn phòng.
Tại sao chỉ đưa cho Ái Linh mà không đưa cho Lưu Ly vậy? Hay là Lưu Ly đã bị hắn bỏ rơi rồi? Mà trong bức thư này có chứa nội dung gì vậy nhỉ?
Tôi tò mò giơ bức thư lên để ánh sáng chiếu vào, cố gắng dựa vào đó để đọc vài chữ nhưng không thể, phong bì dày quá mà! Trong lúc tôi còn đang cặm cụi nghiên cứu cách làm sao có thể đọc lén mà làm cho người khác không biết thì…
- Cô làm trò gì vậy hả?
Ặc. Tôi hoảng sợ giấu bức thư ra sau lưng. Ấn tượng đầu tiên trong mắt tôi là giày cao gót màu đen dây mảnh ôm sát đôi chân trắng nõn đầy gợi cảm của cô gái đó. Váy công sở màu đen nhưng cũng chỉ làm nổi bật nước da trắng của cô ấy. Là Lưu Ly sao???
- Xin… xin… xin chào! – Tôi chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình ngố tới mức đó.
Cũng lâu rồi chưa thấy mặt Lưu Ly, hôm nay tình cờ gặp lại nên cảm thấy vô cùng bất ngờ. Mái tóc xoăn dài hoang dã biến mất, thay vào đó là mái tóc đen suông mượt mềm mại đến kinh ngạc. Gương mặt lúc trước dày đặc phấn son hiện tại cũng mang nét đẹp tự nhiên hơn. Ánh mắt không còn kẻ đậm, lúc nào cũng trợn lên để nhát đối phương mà đổi thành đôi mắt mơ màng, dịu dàng. Nếu không nhờ phong cách ăn mặc vẫn gợi cảm và giọng nói cao vút như trước thì chắc có đạp chết tôi cũng không thể nào tin nổi đây là Lưu Ly đâu!
- Thuỳ Vân, cô đang cầm gì sau lưng đó, mau đưa tôi xem! – Cô ta tò mò nhướn người nhìn về phía sau lưng tôi. Tôi nép người vào bức tường lạnh ngắt, cố gắng giấu phong thư đi. Để cô ta thế nào cũng có thiên tai cho mà xem!
- Mau đưa cho tôi! Có tin tôi đi báo cáo với trưởng phòng rằng cô làm trái lệnh cấp trên hay không?
Sao ai cũng tranh nhau lấy quy định “làm trái cấp trên” ra để hăm doạ tôi vậy? Chẳng lẽ bây giờ cấp trên bảo tôi đi phóng hoả giết người tôi cũng phải làm hay sao?
- Đưa đây đồ con nhỏ lì lợm!
Nhân lúc tôi còn ngập ngừng nép vào tường thì Lưu Ly lao tới chụp lấy bức thư, xé tan nát cái phong thư, giở bức thiệp trong đó ra. Tiêu – tôi – rồi!
Chỉnh sửa lần cuối: