Những năm tháng đó chỉ còn là quá khứ…
Một bữa tiệc hoa lệ xa xỉ vừa được khai màn. Ánh đèn rực rỡ chiếu rọi mọi ngóc ngách trong ngôi biệt thự đẹp đẽ của bá tước Mirbel. Hôm nay là một ngày trọng đại. Ông ta vừa tìm được con trai thất lạc hơn mười năm trời của mình.
Ngọn đèn chùm cầu kỳ tại phòng tiệc được thắp lên những ngọn nến. Chúng lung linh toả sáng, nhảy lên vũ điệu hân hoan mừng rỡ trong màu vàng mờ ảo. Bên dưới, tại các dãy bàn dài, đồ ăn cùng thức uống chế biến công phu bày biện đầy ắp. Phản chiếu lại sự lấp lánh của ánh đèn, những ly pha lê rót đầy rượu chúc tụng va vào nhau đầy vui vẻ. Hầu hết tầng lớp quý tộc đều có mặt đầy đủ hôm nay, tạo nên không khí sang trọng, đặc trưng của một buổi tiệc chỉ dành cho giới thượng lưu.
Arthur Mirbel, trong nụ cười xã giao và sự lịch lãm luôn thường trực của một vị bá tước, xuất hiện sau tấm rèm nhung đỏ trên bục cao cùng một chàng trai nữa. Gần như lập tức, tất cả dồn cả sự chú ý vào tâm điểm buổi dạ tiệc.
“Trước hết, tôi rất cảm ơn vì mọi người đã đến sau lời mời của tôi.” Bá tước cao quý cúi chào, giọng trầm ấm vang khắp căn phòng tiệc rộng lớn. “Như những gì ghi trên thiệp mời, buổi tiệc được mở ra để chúc mừng việc người con trai thất lạc của tôi đã trở về.” Một cách thân tình như thể chẳng có gì xa lạ, Arthur vòng tay ra sau lưng chàng trai nọ, miệng mỉm cười với sự mừng vui không giấu giếm.
“Tôi xin được giới thiệu, con trai của tôi, William Mirbel!”
Những tiếng khen ngợi nổi lên cùng tràng vỗ tay. Dù một phần là để lấy lòng vị bá tước trên cao kia, nhưng vẫn còn lí do khác nữa: người con trai thất lạc của Arthur Mirbel, nhìn qua cũng có thể thấy rằng đó là một người cao quý vốn thuộc về giới quý tộc. Từng cử chỉ, hành động đến phong thái của cậu ta thật vô cùng hoàn hảo. Những tiểu thư khuê các ngẩn ra ngắm nhìn con trai bá tước, giấu đi gò má ửng hồng sau chiếc quạt xoè rộng. William Mirbel, cậu ta có hình dáng bên ngoài đẹp đẽ hệt như người cha của mình, một vẻ ngoài hoàn mỹ đáng ghen tị. Mái tóc bồng bềnh mềm mại tựa những sợi tơ vàng, và đôi mắt lạnh lùng của cậu là cả một bầu trời xanh rộng lớn pha sắc xám bạc. Thoáng lướt qua, nom William Mirbel còn đẹp hơn những tiểu thư trang điểm lộng lẫy.
Sau màn giới thiệu, bữa tiệc chính thức bắt đầu. Tiếng nhạc êm đềm réo rắt cất lên, dẫn dắt mọi người vào những điệu valse nhẹ nhàng uyển chuyển. Đêm vẫn chưa tàn.
*
* *
Bầu trời đang được phủ một mảnh vải đen mượt mà và mềm mại. Những ngọn gió đêm lành lạnh thổi vào phòng, nhẹ nâng lên tấm rèm trắng đục. Kéo chiếc áo khoác mỏng vào sát hơn nữa, Alice lạnh đến nỗi cả người run rẩy. Thế nhưng, mặc kệ cơn gió, cô ngả người ra ngoài ngắm nhìn bầu trời, kiên quyết không đóng cửa sổ lại. Màn đêm kiều diễm dường này, nếu bỏ lỡ thì quả lãng phí làm sao, Alice nghĩ vậy, và thói quen này đã thành lệ với cô từ lâu.
Mỗi lần ngước nhìn khoảng không trung thật rộng, thật cao kia, Alice luôn thấy mình tự do trong lạc lõng. Nói sao đây nhỉ? À, nó mênh mông quá, giống như một vùng biển không có chốn dừng chân vậy. Ở giữa một bầu trời đó, cô quá nhỏ bé và cô đơn.
“Này, cô định ngủ luôn ở đó đấy à?” Một giọng nam trầm lành lạnh cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Không cần quay lại, Alice cũng có thể đoán được đó là ai. Cô tựa đầu vào cánh tay đặt trên bệ cửa sổ, mơ màng nhắm mắt. “Ờ, chắc vậy.” Cái lạnh vẫn quấy nhiễu cô, nhưng cô lờ biến nó đi. Chả sao.
Một chiếc chăn len dày dặn bỗng ném trúng đầu Alice, kéo cô khỏi sự buồn ngủ. “Này!” Cô quay lại, giật nó ra, trừng mắt với cậu ta. “Sam, ngài không để tôi ngủ yên được sao?” Đáp lại gương mặt cau có của Alice, Sam chỉ nhún vai. Cậu quay đi, không nói thêm gì nữa.
Dù ngoài miệng vậy, nhưng cô vẫn phải cảm ơn Sam. Chiếc chăn ấm áp đó thực đã giúp cô không ít. Cuộn tròn người trong lớp len dày, Alice thiếp đi. Tự dưng, đầu óc nửa tỉnh nửa mơ của cô bỗng nghĩ đến lần đầu tiên cô gặp Sam. Để xem, bao lâu rồi ấy nhỉ? Cũng phải gần hai năm, lâu phết rồi. Sam là ân nhân của Alice. Cậu ta đã một lần giang tay giúp đỡ cô, và với bản tính có vay có trả, cô nghĩ mình nhất định phải trả lại cho Sam những gì cô nợ cậu. Khi lời đề nghị đó được Alice nói ra, cậu ta đã nhếch môi hỏi rằng, quý cô thân mến, cô nghĩ tôi còn thiếu gì hay sao. Cô sững người đôi chút, nhưng đó
đúng là sự thật. Cô đã mắc nợ Samuel Grace, một bá tước trẻ tuổi có địa vị, nắm trong tay một tài sản khổng lồ. Những thứ bình thường như tiền tài, danh vọng, cậu ta đã quá thừa, mà cô cũng chẳng có khả năng đáp ứng. Alice liền hỏi ngược lại cậu, bá tước, rốt cuộc ngài thiếu gì. Lúc ấy, Sam đã nhìn cô bằng ánh mắt thật lạ lùng. “Tiểu thư, cô sẽ chẳng bao giờ tặng được cho tôi thứ tôi muốn.” Thế nhưng, cuối cùng vị bá tước đó vẫn cho phép cô ở lại biệt thự của mình. Dần dần, Alice hiểu hơn về Sam. Cậu ta cô độc. Giống cô. Rất giống. Cái cảm giác lạnh lẽo mỗi khi một mình, chơi vơi trong bóng tối của sự đơn độc đáng sợ lắm, Alice hiểu rõ nó hơn ai hết và vì vậy, cô muốn cùng Sam đứng dưới một bầu trời bóng tối do cậu ta dựng lên.
Alice thò đầu ra khỏi chăn, ngước mắt nhìn. Đêm nay, lại một đêm nữa không có những vì sao hiện hữu trên bầu trời. Mải nghĩ ngợi, tới tận khi trời sáng, Alice chỉ ngủ được vẻn vẹn vài tiếng. Cô lết ra phòng lớn nơi Sam thường dùng bữa bằng đôi mắt thâm quầng, miệng ngáp không ngớt.
“Hôm nay đừng có chường mặt ra ngoài đấy, cô sẽ doạ những người hầu của tôi sợ chết khiếp mất.” Sam ngẩng lên nhìn cô giây lát rồi lại cúi xuống, tiếp tục giở báo, uống trà.
Alice khoanh hai tay trước ngực, ngồi phịch xuống chiếc ghế bọc đệm mềm mại đối diện Sam. “Khỏi cần ngài nhắc!” Cô kéo chiếc giỏ đựng đầy bánh mì nướng thơm phức lại gần, tự nhiên như đã quen ngồi cùng bàn với một bá tước cao quý. Mà thực ra, cô có được vinh hạnh này cũng vì một lí do đặc biệt. Nó liên quan đến Alice Grace, đến cái tên mang họ của Sam. Một câu chuyện dài khi kể về lí do đó, nên Alice sẽ để dành sau vậy. Cô đưa tách trà lên miệng, tao nhã thưởng thức. Mùi hoa nhài thoảng nhẹ, hương thơm vấn vít khắp phòng.
“Bá tước của tôi, hôm nay nhiệm vụ sẽ là gì đây?” Đôi mắt đen láy của Alice nhìn cậu.
“Charlie.” Sam lấy khăn ăn khẽ lau miệng, cất giọng gọi.
Vị quản gia nhanh nhẹn đi tới, nãy giờ ông vẫn đứng hầu đằng sau cậu ta. Đặt xuống tập tài liệu niêm phong kỹ càng, Charlie cúi đầu, lễ phép: “Mời tiểu thư xem.” Đoạn, ông ta lại trở về chỗ cũ.
Alice cúi đầu bóc lớp niêm phong. Khi những gì bên trong đều lộ ra ngoài, cô nhíu mày.
“Ồ?”
Sam không biểu lộ cảm xúc gì sau sự ngạc nhiên của Alice. Cậu gấp lại tờ báo, nói bằng giọng nghiêm túc và lạnh lẽo: “Lần này, cô có thời hạn một tuần. Tôi sẽ sắp xếp, nhưng nhớ hành động cho gọn gàng đấy, Alice.” Charlie tiếp tục bước đến, và lần này, thứ được đưa cho cô là một khẩu súng. Cô đón lấy, vừa cầm vừa xoay như đang nắm trong tay thứ đồ chơi vô hại. “Tôi không cần đến nó.” Giọng Alice có chút hờ hững. Sam kéo ghế đứng dậy. Khuôn mặt đẹp đẽ với sự lạnh lùng cố hữu của cậu ta nhìn cô trong giây lát.
“
Rồi cô sẽ cần thôi”, Sam bí ẩn nói, rồi quay lưng ra khỏi phòng.
Nắng rực rỡ chiếu qua khung cửa sổ trắng mái vòm, in lên tấm rèm màu nhạt sắc vàng ấm áp.