Chúng ta đang tự dệt nên một vỏ bọc cho những cảm xúc đã chai cứng…
~5~
[Hình tượng lừa tình của bá tước Arthur Mirbel. Có điều ông ta mà được như ảnh thì phải gọi là quá trẻ, quá lừa người = =.]
Trên chiếc sofa lót đệm êm ái, William mệt mỏi tựa cằm vào tay, định bụng chợp mắt đôi chút. Bữa tiệc diễn ra khá muộn, lại kéo dài đến quá nửa đêm, đến lúc mọi thứ xong xuôi thì trời đã sáng. Suốt quãng thời gian dài đó, cậu hầu như không nghỉ ngơi được lúc nào, vì vậy lúc này cơn buồn ngủ đang kéo sụp mi mắt cậu xuống biểu tình. Ngồi giữa căn phòng trang nhã thiết kế bằng những hoạ tiết tối màu đơn giản, sang trọng, William trông đẹp như một thiên thần say ngủ. Mái tóc vàng óng như ánh dương rực rỡ nhẹ rủ xuống, che đi đôi mắt khép hờ với hàng mi dày cong của cậu. Từng đường nét trên khuôn mặt cậu đều hoàn hảo. Một tiếng khép cửa rất khẽ vang lên. Như một phản xạ đã rèn luyện từ trước, William mở bừng mắt cảnh giác, lập tức ngồi thẳng dậy, chỉnh trang phục lại cho chỉnh tề.
“Ồ, là ta đây, con trai yêu quý.” Bá tước Mirbel đứng phía trước cánh cửa, nụ cười hiện trên môi. Ông ta bước về phía sofa, ngồi xuống bên cạnh cậu. “Hôm nay con làm rất tốt, ta có lời khen ngợi.” Dù giọng ông ta rất ấm áp và thân mật, nhưng ánh nhìn sắc lạnh của Arthur đã nhanh chóng nói cho William biết rằng, ông ta chẳng hề vui mừng như những gì ông ta đang cố thể hiện. Cậu chỉ im lặng, mặc kệ bá tước độc diễn với màn kịch ông ta dựng lên cho những người khác thấy. Rồi bỗng, Arthur cúi sát xuống, giọng khe khẽ thì thầm vào tai cậu như đang thủ thỉ một điều gì yêu thương lắm: “Thế nào, hài lòng rồi chứ? Ta đã làm đúng theo thoả thuận, và ngươi vẫn còn một vai diễn đấy. Đứng dậy chuẩn bị kĩ càng đi.” William hơi cau mày. Cậu lầm bầm, được thôi, và đứng dậy theo lời ông ta.
Vở kịch đã đủ diễn viên. Lúc này, hai cha con bá tước Mirbel đang cùng vẽ ra một viễn cảnh hạnh phúc với sự giả tạo mà chỉ người trong cuộc mới thấy rõ. “William, tử tước phu nhân Green vừa ghé thăm chúc mừng chúng ta và xin lỗi vì hôm qua không đến dự tiệc được. Con có nên ra đó chào bà ấy một chút không?”
“Thưa cha, đương nhiên rồi ạ.” Cậu mỉm cười, lễ phép nói. Chỉ lát sau, cánh cửa gỗ chạm trổ tỉ mỉ đã được khép lại, và tiếng giày da gõ cồm cộp xuống mặt sàn xa dần, mất hút.
Khi bá tước Mirbel và William đến nơi, tử tước phu nhân đã đợi ở vườn kính. Dù cậu mới thấp thoáng nhìn thấy bóng hình phu nhân từ xa, nhưng không khó để nhận ra, đây là một người phụ nữ xinh đẹp. Mái tóc vàng óng ánh dưới nắng được búi gọn. Đôi mắt dài sắc sảo có hồn khẽ cụp xuống. Dù vận trên người bộ váy đơn giản nhã nhặn cùng những món trang sức chẳng mấy lộng lẫy, nom bà ta vẫn thật nổi bật.
“Xin chào, ngài bá tước.” Thấy Arthur cùng “con trai” ông ta bước đến, tử tước phu nhân vội đứng dậy, cúi đầu, tay nâng lên hai vạt váy đầy kiểu cách.
“Joanna, đừng giữ khoảng cách thế. Ngồi xuống đi, nào.” Bá tước Mirbel có vẻ rất vui khi gặp bà ta. William cẩn thận quan sát, dường như sự vui mừng này không phải giả tạo.
Một bình trà bốc khói nghi ngút vừa được pha xong lập tức được đưa lên cùng món điểm tâm sáng. “Khu vườn kính của bá tước thật đẹp.” Joanna Green nở nụ cười, khẽ cất lời tán thưởng. Bàn tay trắng ngần của bà cầm tách trà kề sát miệng, thưởng thức với vẻ quý phái của một tiểu thư quý tộc được dạy dỗ đầy đủ lễ nghi gia giáo. “Ồ, vậy sao?” Arthur Mirbel đáp, đưa mắt nhìn xung quanh. Thực ra, khu vườn kính này rất ít khi được ông ta chiếu cố lui tới, ngày ngày, việc chăm sóc đều do quản gia đảm nhiệm. Nó đúng là rất đẹp. Những màu sắc rực rỡ của đủ loại hoa khoe sắc khắp nơi xen kẽ cùng sắc xanh của cây cỏ khiến vườn kính như một thế giới thực vật thu nhỏ. Yêu kiều và đầy sức sống.
“À, hôm nay tôi đến đây để xin lỗi về sự vắng mặt tối qua.” Tử tước phu nhân Joanna nhỏ nhẹ nói, đồng thời lấy trong túi xách da mang theo tấm thiệp mời màu tím. “Và đồng thời muốn mời bá tước và con trai ngài đến dự dạ tiệc do tôi tổ chức vào tuần sau. Tôi rất vui mừng nếu ngài có thể đến, nhưng nếu ngài bận thì…” Bà ngập ngừng cắn môi.
Trái với sự lãnh đạm thường thể hiện ra đối với những kẻ thấp kém hơn mình, bá tước Mirbel hôm nay trở nên nhiệt tình và sốt sắng đến nỗi William cũng thấy ngạc nhiên. Chắc hẳn ông ta có cảm tình với tử tước phu nhân, cậu nghĩ.
Từ đầu đến cuối cuộc gặp mặt, hầu như William không lên tiếng lần nào trừ lúc chào hỏi. Đến tận lúc tiễn Joanna Green về, cậu mới có thể thoát khỏi sự quấy nhiễu của Arthur Mirbel và trở lại căn phòng cũ để nghỉ ngơi. Một ngày thật mệt mỏi đã bắt đầu với William như thế.
Alice tức giận dồn sức lực xuống cây chổi trên tay mình. Những tiếng soàn soạt rất mạnh cất lên, hất tung đám lá khô rụng vào cùng một chỗ. Chỉ cần nhìn sắc mặt của cô lúc này, ai cũng có thể thấy rằng Alice đang không hề vui vẻ một chút nào. Cô dằn mạnh cây chổi xuống đất. Thật tội nghiệp khi là vật vô tri vô giác, nó chỉ có thể im lặng hứng chịu những gì Alice làm với mình. Không thể nào chấp nhận được! Cô nghiến răng trèo trẹo.
“Cô đã quét hết lá ngoài vườn chưa đấy? Sao giờ vẫn còn lề mà lề mề như thế hả?” Một giọng chua loét cất lên đá cô về với thực tại. Cô hầu gái nom chẳng lớn hơn Alice bao nhiêu đang đứng chống nạnh, tay cầm cây chổi phủi bụi, mắt liếc xéo cô.
“Dạ dạ, tôi xong ngay đây.” Alice vội vã đáp, cắm cắm cúi cúi quét lá.
Lát sau, khi công việc được giao cho đã tạm xong, nhân cơ hội cô hầu gái đanh đá nọ bị kéo vào trong dọn dẹp, cô lẻn đi chỗ khác. Trèo lên chạc cây to vững chãi có bóng mát toả rộng, nhìn xuống khoảng sân đầy nắng bên dưới, Alice thở phào. Chắc cô sẽ trốn việc được một lúc đây. Alice khoan khoái với ý nghĩ của mình, đặt hai tay ra sau gáy, cô ngửa đầu, hưởng thụ làn gió dìu dịu mơn man da thịt.
Alice đến dinh thự của tử tước phu nhân Green đã được hai ngày. Lúc đầu, khi nhận nhiệm vụ từ tay Sam, cô còn nghĩ cậu ta đang muốn chơi mình. “Cô hãy vào đó làm hầu gái một thời gian, tranh thủ hoàn thành việc đi.” Alice cau mày. Thân phận cô đang mang trên người lúc này cũng coi như là một trong các quý tộc, chẳng lẽ việc vào dinh thự của tử tước lại không bị lật tẩy hay sao. Thế nhưng, Sam không để tâm đến bất cứ lời gì Alice nói cả. Cậu ta, một cách phũ phàng và vô tình đến không tưởng, lập tức sai người đá cô ra khỏi biệt thự cùng ít đồ đạc cần thiết. Đúng vậy, “đá”, theo đúng nghĩa đen. Và hậu quả của chuyện đó là, lúc này, Alice đang dần dần biến thành một cô hầu thực sự. “Không hoàn thành đúng thời hạn, cô đừng hòng mơ tưởng tới việc quay lại nhìn mặt tôi.” Trước khi cô bị lôi xềnh xệch ra khỏi thư phòng, Sam đã nói mấy lời đó với ngữ khí doạ người. Alice đương nhiên không dại gì mà chọc giận cậu ta, nguy hiểm lắm.
Vài tiếng lao xao nổi lên. Cô hé mắt nhìn xuống. Ở giữa hành lang lát đá cẩm thạch sáng bóng, nơi những hầu gái đang xếp thành hàng ngang cung kính, một bóng phụ nữ với chiếc váy xanh sẫm đang chầm chậm đi qua. Màu vàng diễm lệ trên mái tóc bà ta dường như đến nắng cũng không sánh bằng.
“Phu nhân đã về ạ.” Họ đồng thanh.
Đôi mắt đen của Alice hướng theo bà ta tới tận khi bóng hình đó khuất hẳn. Bàn tay đang bám vào thân cây vô thức nắm chặt lại. Đó là tử tước phu nhân, mục tiêu lần này của cô. Những suy tính rất nhanh xẹt ngang đầu. Cô sẽ tiếp cận bà ta thế nào đây nhỉ?
Alice nhẹ nhàng trèo xuống đất. Có lẽ cô nên bám theo tử tước phu nhân. Thế nhưng, khi Alice vừa quay lưng, định ba chân bốn cẳng chạy về hướng Joanna Green vừa khuất dạng thì bị một bàn tay túm cổ áo kéo lại.
“Này, đi đâu thế?” Vẫn là cô hầu gái chua ngoa vừa nãy. “Việc của cô chưa hết đâu.”
Alice bị kéo đi, trơ mắt nhìn khúc ngoặt hành lang ngày một xa trong tầm mắt. Samuel Grace,
rồi ngài sẽ chết với tôi!