Chương 10
"A...Thầy Minh! Sao thầy...lại đến nhà em?"
"Không hoan nghênh tôi vào nhà?"
"Ơ...không...không phải... Em mời thầy vào"
Trầm Minh hài lòng bước vào, Diệp Nhã Linh khép nép đứng phía sau mới thẻ thọt lên tiếng
"Thầy... Sao lại...đến nhà em?"
"Còn nhớ tôi là thầy em sao? Tưởng em nghĩ học lâu quá quên mất rồi chứ!"
"Em...không..."
Trầm Minh ngắt ngang lời Diệp Nhã Linh một cách lạnh lùng
"Không cần giải thích. Trốn học đáng tội gì?"
"Thầy... Chẳng lẽ hôm nay thầy sang nhà em là để đánh em ư...?" Diệp Nhã Linh hoảng sợ.
"Nếu không là vì gì?" Trầm Minh điềm nhiên hỏi.
"Thầy... Tha cho em đi... Em...em vẫn còn đau lắm...với cả nhà em cũng chẳng có gì để đánh đâu thầy..." Diệp Nhã Linh phân trần.
"Ừm... Vậy hả? Vậy thì quỳ xuống tại đó đi!" Trầm Minh không nặng không nhẹ ra lệnh.
Diệp Nhã Linh trong lòng có chống đối, nhưng nghĩ lại dẫu sao cũng đỡ hơn mông bị ăn đòn thảm liền hạ quỳ trong im lặng, cúi gằm mặt xuống đất.
Trầm Minh thấy thế liền hài lòng ra mặt, tiện tay với lấy quyển sách để chỏng chơ trên giường đọc.
Hai tiếng trôi qua, Diệp Nhã Linh hơi run rẩy, Trầm Minh mới ngẩng mặt lên khỏi trang sách cười với Diệp Nhã Linh.
"Đế vương sủng thê? Nhã Linh ưa thích loại sách này sao?"
Nghe thấy tên sách, Diệp Nhã Linh đang quỳ liền lảo đảo đứng dậy rồi nhào đến giật lấy quyển sách từ tay Trầm Minh.
"Trả sách cho em! " Thật ngại ngùng, cái loại truyện này sao có thể để Trầm Minh đọc được, Diệp Nhã Linh hận mình đã không giấu kỹ đi, giờ thì đẹp mặt rồi.
Trầm Minh không ngờ Diệp Nhã Linh dám giật đồ từ tay mình liền quát "Hồ nháo!" nhưng tay vẫn giữ khư khư cuốn sách. Diệp Nhã Linh một tay cầm sách, một tay cầm lấy cổ tay Trầm Minh định dằng quyển sách ra thì bất ngờ một mảng sáng lóe lên.
Trong tíc tắc, cả căn phòng chợt yên tĩnh, một bóng người cũng không có.
"A...Thầy Minh! Sao thầy...lại đến nhà em?"
"Không hoan nghênh tôi vào nhà?"
"Ơ...không...không phải... Em mời thầy vào"
Trầm Minh hài lòng bước vào, Diệp Nhã Linh khép nép đứng phía sau mới thẻ thọt lên tiếng
"Thầy... Sao lại...đến nhà em?"
"Còn nhớ tôi là thầy em sao? Tưởng em nghĩ học lâu quá quên mất rồi chứ!"
"Em...không..."
Trầm Minh ngắt ngang lời Diệp Nhã Linh một cách lạnh lùng
"Không cần giải thích. Trốn học đáng tội gì?"
"Thầy... Chẳng lẽ hôm nay thầy sang nhà em là để đánh em ư...?" Diệp Nhã Linh hoảng sợ.
"Nếu không là vì gì?" Trầm Minh điềm nhiên hỏi.
"Thầy... Tha cho em đi... Em...em vẫn còn đau lắm...với cả nhà em cũng chẳng có gì để đánh đâu thầy..." Diệp Nhã Linh phân trần.
"Ừm... Vậy hả? Vậy thì quỳ xuống tại đó đi!" Trầm Minh không nặng không nhẹ ra lệnh.
Diệp Nhã Linh trong lòng có chống đối, nhưng nghĩ lại dẫu sao cũng đỡ hơn mông bị ăn đòn thảm liền hạ quỳ trong im lặng, cúi gằm mặt xuống đất.
Trầm Minh thấy thế liền hài lòng ra mặt, tiện tay với lấy quyển sách để chỏng chơ trên giường đọc.
Hai tiếng trôi qua, Diệp Nhã Linh hơi run rẩy, Trầm Minh mới ngẩng mặt lên khỏi trang sách cười với Diệp Nhã Linh.
"Đế vương sủng thê? Nhã Linh ưa thích loại sách này sao?"
Nghe thấy tên sách, Diệp Nhã Linh đang quỳ liền lảo đảo đứng dậy rồi nhào đến giật lấy quyển sách từ tay Trầm Minh.
"Trả sách cho em! " Thật ngại ngùng, cái loại truyện này sao có thể để Trầm Minh đọc được, Diệp Nhã Linh hận mình đã không giấu kỹ đi, giờ thì đẹp mặt rồi.
Trầm Minh không ngờ Diệp Nhã Linh dám giật đồ từ tay mình liền quát "Hồ nháo!" nhưng tay vẫn giữ khư khư cuốn sách. Diệp Nhã Linh một tay cầm sách, một tay cầm lấy cổ tay Trầm Minh định dằng quyển sách ra thì bất ngờ một mảng sáng lóe lên.
Trong tíc tắc, cả căn phòng chợt yên tĩnh, một bóng người cũng không có.
Chỉnh sửa lần cuối: