Ngày thứ tư.
Buổi chiều hè đầu tháng bảy chói chang nhất trong trí nhớ của tôi. Nắng gay gắt, cuộn thành từng bó vàng ươm và lăn dài trên những con đường nhựa lúc một giờ rưỡi chiều. Bến xe bus vắng tanh không một bóng người qua lại, tôi nhíu mày, đứng nép vào mái che của một tiệm tạp hóa đang giờ nghỉ trưa. Là lần thứ hai chúng ta gặp nhau đấy, nhưng cậu chả biết đâu. Một bóng cao gầy đi giữa trời nắng nhưng vẫn vô cùng ung dung, không mũ nón, chẳng khẩu trang, cậu cứ thế tiến tới khoảng trống bên cạnh nơi tôi đang đứng. Chính là cậu, mọt sách mà tôi đã gặp lần trước ở tiệm ăn. Chẳng thể nào tôi quên được.
Chúng ta đều là những đứa trẻ sống ở ngoại ô, hè đến lặn lội hơn mười cây số đến lớp luyện thi ở thành phố. Phải thức đến giữa đêm để nhắn tin đăng kí chọn lớp, tôi mới may mắn sắp xếp được một suất học ưng ý và không kẹt giờ. Thế là, vào những ngày nắng chang chang tháng bảy ấy, tôi phát hiện bên cạnh tôi còn có một cậu trai giống hệt như tôi vậy, vất vả đi xe bus, rồi lại cuốc bộ từng đoạn để đến trung tâm học.
Vài tháng trước khi vào học chung lớp chính khóa, chúng ta đã quen biết nhau theo những cách tình cờ nhất như vậy đấy. Cả tôi và cậu đều chảnh chọe như nhau, nên cùng đường mà chẳng ai chịu mở lời trước. Thế là cùng bước đi như vậy, suốt mấy tháng trời trong sự lặng im.
Tôi chợt nghĩ, nếu lúc ấy, tôi chịu mở lời trước, có lẽ chúng ta đã gần nhau thêm một ít.
Và nếu chúng ta gần nhau thêm một ít, có lẽ bây giờ tôi đã không phải hối tiếc như thế này.
_______________________
Ở trước này << >> Ở sau này
Buổi chiều hè đầu tháng bảy chói chang nhất trong trí nhớ của tôi. Nắng gay gắt, cuộn thành từng bó vàng ươm và lăn dài trên những con đường nhựa lúc một giờ rưỡi chiều. Bến xe bus vắng tanh không một bóng người qua lại, tôi nhíu mày, đứng nép vào mái che của một tiệm tạp hóa đang giờ nghỉ trưa. Là lần thứ hai chúng ta gặp nhau đấy, nhưng cậu chả biết đâu. Một bóng cao gầy đi giữa trời nắng nhưng vẫn vô cùng ung dung, không mũ nón, chẳng khẩu trang, cậu cứ thế tiến tới khoảng trống bên cạnh nơi tôi đang đứng. Chính là cậu, mọt sách mà tôi đã gặp lần trước ở tiệm ăn. Chẳng thể nào tôi quên được.
Chúng ta đều là những đứa trẻ sống ở ngoại ô, hè đến lặn lội hơn mười cây số đến lớp luyện thi ở thành phố. Phải thức đến giữa đêm để nhắn tin đăng kí chọn lớp, tôi mới may mắn sắp xếp được một suất học ưng ý và không kẹt giờ. Thế là, vào những ngày nắng chang chang tháng bảy ấy, tôi phát hiện bên cạnh tôi còn có một cậu trai giống hệt như tôi vậy, vất vả đi xe bus, rồi lại cuốc bộ từng đoạn để đến trung tâm học.
Vài tháng trước khi vào học chung lớp chính khóa, chúng ta đã quen biết nhau theo những cách tình cờ nhất như vậy đấy. Cả tôi và cậu đều chảnh chọe như nhau, nên cùng đường mà chẳng ai chịu mở lời trước. Thế là cùng bước đi như vậy, suốt mấy tháng trời trong sự lặng im.
Tôi chợt nghĩ, nếu lúc ấy, tôi chịu mở lời trước, có lẽ chúng ta đã gần nhau thêm một ít.
Và nếu chúng ta gần nhau thêm một ít, có lẽ bây giờ tôi đã không phải hối tiếc như thế này.
_______________________
Ở trước này << >> Ở sau này
Chỉnh sửa lần cuối: