Ngày thứ bảy.
Tựa đầu vào lớp kính lạnh như băng và dần mờ đục vì sương mù, tôi nhắm nghiền mắt ngân nga theo giai điệu của bản Almost Lover mà tôi rất thích.
"Goodbye my almost lover, goodbye my hopeless dream..."
Tàu điện ngầm vẫn chạy băng băng về phía những miền xa. Tôi lắng nghe tim mình hòa cùng giai điệu bài hát. Những hình ảnh của ngày cũ cứ hiện rõ dần trong tâm trí khiến tôi bất giác run nhẹ. Có lẽ vì trời lạnh thôi. Bất chợt, tôi muốn gặp lắm một bóng hình chàng thanh niên với bờ lưng rộng, cầm trên tay một chiếc guitar nâu đã mòn sơn, đánh lên khúc nhạc nhẹ nhàng khiến tôi xao xuyến.
"We walked along a crowded street...
...You took my hand and danced with me..."
Giọng cậu ấm áp đến nỗi nếu tôi được nghe ngay lúc này, có lẽ tôi chẳng sợ lạnh một tí nào nữa. Đến nỗi tôi muốn bỏ đi mấy lớp áo khoác bông dày kín người này để ôm cậu thật chặt, lắng nghe thật kĩ những âm vang trong tiếng nói của cậu. Tôi tự hỏi, cậu sẽ cho tôi làm thế chứ? Cậu có còn giận tôi như những ngày ấy không?
Bất giác, tôi cảm thấy, dường như tôi đã đánh rơi tuổi trẻ của mình. Ở đâu đó mà tôi không thể nào tìm lại được nữa.
______________________
Ở trước này << >> Ở sau này
Tựa đầu vào lớp kính lạnh như băng và dần mờ đục vì sương mù, tôi nhắm nghiền mắt ngân nga theo giai điệu của bản Almost Lover mà tôi rất thích.
"Goodbye my almost lover, goodbye my hopeless dream..."
Tàu điện ngầm vẫn chạy băng băng về phía những miền xa. Tôi lắng nghe tim mình hòa cùng giai điệu bài hát. Những hình ảnh của ngày cũ cứ hiện rõ dần trong tâm trí khiến tôi bất giác run nhẹ. Có lẽ vì trời lạnh thôi. Bất chợt, tôi muốn gặp lắm một bóng hình chàng thanh niên với bờ lưng rộng, cầm trên tay một chiếc guitar nâu đã mòn sơn, đánh lên khúc nhạc nhẹ nhàng khiến tôi xao xuyến.
"We walked along a crowded street...
...You took my hand and danced with me..."
Giọng cậu ấm áp đến nỗi nếu tôi được nghe ngay lúc này, có lẽ tôi chẳng sợ lạnh một tí nào nữa. Đến nỗi tôi muốn bỏ đi mấy lớp áo khoác bông dày kín người này để ôm cậu thật chặt, lắng nghe thật kĩ những âm vang trong tiếng nói của cậu. Tôi tự hỏi, cậu sẽ cho tôi làm thế chứ? Cậu có còn giận tôi như những ngày ấy không?
Bất giác, tôi cảm thấy, dường như tôi đã đánh rơi tuổi trẻ của mình. Ở đâu đó mà tôi không thể nào tìm lại được nữa.
______________________
Ở trước này << >> Ở sau này
Chỉnh sửa lần cuối: