Mình gửi 1 số đoạn trong bài tham luận của Lão Xá, một tác giả lớn của TQ. Bài này do một người bạn của mình dịch và mình cảm thấy rất tâm đắc với những gì nó đề cập và vẫn lấy đó làm kim chỉ nam cho phong cách sáng tác của mình.
"Viết tiểu thuyết như thế nào? Không đề cập đến phong cách viết nhất định nào. Lời của tôi tối đa chỉ để tham khảo mà thôi.
Đại đa số bên trong đều có một câu chuyện, do đó chúng ta muốn viết, dường như cũng phải tìm một câu chuyện trước đã. Tìm loại cốt truyện thế nào đây? Từ những gì chúng ta từng đọc, từng chứng kiến, chuyện gì cũng có thể sử dùng được. Chuyện yêu đương, chuyện mạo hiểm cố nhiên có thể tận dụng, ngay cả nói chuyện yêu ma quỷ quái cũng khả dĩ. Chẳng qua, khi kể chuyện yêu ma, từ cổ chí kim đều xử lý chúng tương tự như con người, thậm chí là cả trong trường hợp lấy khủng bố làm mục đích, đối tượng tác giả muốn dọa vẫn là người. Giả sử có người viết một cuốn sách, chuyên về sinh trưởng và tập quán của loài hồ ly, mà không liên quan tới con người, vậy là lập tức trở thành báo cáo nghiên cứu về hồ ly chứ không còn câu chuyện hồ ly nữa. Do đó ta thấy rằng nhân loại quan tâm tới bản thân mình, nhân loại tự cảm nhận xã hội, nhân loại hồi ức, ghi chép lại những kinh nghiệm trong cuộc sống.
Theo đó, khi chúng ta chọn cốt truyện để viết, phải dự đoán được câu chuyện này có giá trị gì, truyền cảm hứng gì trong cuộc sống của con người; cũng rất hiển nhiên với chuyện ma chuyện quỷ, là muốn lợi dụng yêu ma hồ mị để ngụ ý; nên biết rằng lời ngụ ý so với hiện thực thật khó lòng hòa hợp, chẳng động lòng người bằng trực tiếp viết về nhân sinh."
Nói về cốt truyện:
"Sự lạ kỳ của câu chuyện là một sự phô trương, thường khiến người ta bị lôi cuốn vào sự kích thích trong bản thân cốt truyện, bỏ qua đi quan hệ giữa câu chuyện với nhân sinh. Truyện loại này nhất thời cũng rất thú vị, nhưng ít lâu sau liền trở thành vô vị.
Thử coi, mỗi năm ở Anh Mỹ xuất bản biết bao nhiêu truyện trinh thám, trong mỗi cuốn chẳng lẽ không có sự kiện nào kinh tâm động phách sao? Thế nhưng có được mấy cuốn được coi là tác phẩm văn học chân chính đây? Loại kinh tâm động phách này là thứ kích thích như khua chiêng gióng trống, nhưng không khiến người cảm động tới mức ba tháng không biết đến vị ngon. Cái cần là cảm động, chứ không phải kích thích phù phiếm.
Đối với cốt truyện phức tạp, lạ kỳ cần để tâm bảo lưu thái độ, giả như chúng ta không tìm ra được đạo lý nhất quán tự nhiên trong sự phức tạp, không đưa ra lời giải thích hợp lý hợp tình giữa sự lạ kỳ, chúng ta tốt nhất là không nên động bút. Bởi vì, một khi đã tồn tại tâm tư tràn ngập sự náo nhiệt, lạ kỳ, sự thú vị trong chúng ta liền bị tầm thường hóa. Lại nói, ngay cả danh gia lão luyện cũng thường gặp khúc mắc khi câu chuyện đan xen quá loạn, nhân vật quá nhiều. Ngay cả có phần cực kỳ thành công, nhưng toàn thể không cân bằng, được cái nọ lại mất cái kia, vẫn là tốn công vô ích."
"Nói tóm lại, chúng ta phải tự coi mình là nghệ thuật gia, mọi nguyên liệu đều do chúng ta chi phối; chúng ta muốn viết một thứ gì đó, không phải báo cáo, mà là tác phẩm nghệ thuật – tác phẩm nghệ thuật dùng toàn bộ sinh mệnh, cuộc sống của chúng ta để viết, không phải là bức ảnh chụp ngẫu nhiên cỡ bốn tấc hay tám tấc về sự về vật. Trách nhiệm của chúng ta là ở sáng tác: sử dụng một sự kiện hoặc một cá nhân để truyền đạt tư tưởng, mọi tình cảm và tư tưởng phát sinh đều do chúng ta tự quyết định, tự chấp hành, tự làm tới cùng. Chúng ta tuyệt không phải là nô lệ của bất kể chuyện gì, bất kể nhân vật nào, mà là chủ nhân của tất cả."