Thầy à, đừng đùa nữa!- Đang sáng tác- H

hannah_tran

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
30
Gạo
0,0

Chương 10
Giải trừ ân oán


Lại là tên mặt mốc ấy. Tôi cứ tưởng là sau vụ lần trước chúng tôi đã đoạn tuyệt nhau rồi chứ nhỉ?

- Tạm thời chúng ta quên đi ân oán lúc trước đi nhé. Hôm nay tôi và em cùng đi hiến máu, chúng ta cùng nhau làm những người tốt.

Hắn ta cười híp cả mắt. Còn thân thiết nắm lấy tay tôi nữa. Bộ thân lắm sao hả? Còn nói cái gì mà cùng nhau đi hiến máu, cùng nhau làm người tốt nữa. Tôi lúc nào cũng là người tốt hết á. Tôi định phản ứng lại câu nói của hắn thì một chị y tá xinh đẹp bước ra, lạnh lùng:

- Lý Gia Thư, Đỗ Hoàng Phong.

Ô hô… Nhanh thật, mới đây đã tới lượt tôi rồi á? Tôi còn chưa chuẩn bị tinh thần kia mà? Làm ơn, thao tác nhẹ nhàng một chút đi.

Hắn ta cầm tay tôi lôi vào. Thôi, chỉ cần có chỗ cho tôi cào cấu cắn khi tiêm thì được rồi. Ân oán giang hồ lúc trước cứ xem như là hiểu lầm đi.

Tôi ngồi trên ghế dựa, nhìn chị y tá (thực tập) đang chuẩn bị dụng cụ. Ặc ặc, sao tôi có cảm giác như sắp bị tử hình vậy nhỉ? Một cảm xúc lạ dâng lên, tôi đột ngột bật dậy, gào lên:

- Không hiến máu. Tôi đi đây.

- Này… này…

Chị y tá kia nhanh chóng đuổi theo. Tôi co giò bỏ chạy, kệ đi, điểm rèn luyện gì đó từ từ rồi kiếm, bảo toàn tính mạng là trên hết.

Thế nhưng tôi mới chạy có hai bước, cửa còn chưa kịp với tới đã bị kéo ngược trở lại. Hóa ra là hắn. Tôi liếc nhìn cánh tay hắn, thấy miếng băng keo cá nhân được băng cẩn thận có thể đoán được hắn ta đã hiến máu xong. Mặt tôi không cần nhìn gương cũng biết chắc là tái xanh luôn rồi.

- Buông tôi ra, anh mau buông ra. Tôi không muốn hiến máu.

- Yên tâm. Sẽ không chết đâu mà lo.- Hắn ta an ủi tôi, sau đó quay sang hai chị y tá- Phiền hai người nhanh chóng lấy máu cô ấy đi.

Tôi muốn vùng lên bỏ chạy nhưng khổ nỗi hắn ta khỏe như trâu đã ghì chặt tôi lại, đừng nói bỏ chạy, muốn nhúc nhích cũng khó khăn. Hai chị y tá kia thấy vậy liền nhanh chóng rút ống tiêm, trong chớp mắt đã ghim vào tay tôi, chỉ thấy cánh tay trái mình nhói lên một phát, tôi liền gào tướng lên.

Hai phút sau…

- Mỗi học kì sẽ có một đợt hiến máu. Em như thế này, chẳng lẽ mỗi kì định làm trò cười cho thiên hạ à?- Hắn nheo mắt nhìn tôi. Đôi mắt đa tình kìa nhìn tôi trìu mến vô cùng.

Xì. Trìu mến? Mày điên rồi hả Gia Thư? Thế tên nào khi nãy giữ chặt không cho mày tẩu thoát hả? Chỉ cần nhớ tới là tôi lại bực tức nữa rồi.

- Em đã biết tên tôi chưa nhỉ?- Hắn tựa vào thân cây phía sau, lười biếng hỏi. Hừ, làm như tôi bị điếc vậy, vừa nãy đọc tên “Đỗ Hoàng Phong” to rõ thế mà.

- Đã biết. Đỗ Hoàng Phong chứ gì.

- Mấy chuyện lần trước cứ xem như là hiểu lầm. Chẳng qua có chút cảm tình với em nên bày nhiều trò như thế. Anh là học sinh năm Ba, khoa IT.

Ủa? Sao tôi nghe bạn học nói nam sinh khoa IT rất trầm tính, đã thế chỉ có đam mê với game online thôi, hơn nữa còn không khéo ăn khéo nói, ngoại hình thì bê bối lắm mà. Tôi còn nghe thông tin bên lề từ bạn bè trong kí túc xá rằng nam sinh IT cực kỳ lười giặt giũ, chẳng sạch sẽ chút nào. Thế nhưng, sao người này khác quá vậy? Có phải lại lừa đảo gì nữa không?

Tôi nhìn Hoàng Phong từ đầu xuống chân, soi mói để tìm ra chi tiết dù là nhỏ nhất có thể chứng minh hắn là dân IT. Tôi không tin học IT ba năm mà mắt vẫn tinh anh đến thế, chẳng phải bác sĩ nói tiếp xúc máy tính nhiều sẽ bị cận thị ư? Hơn nữa, nhìn hắn ta nói năng trôi chảy, đôi mắt đa tình làm gì mà giống với mấy người 24/24 làm việc với máy tính? Còn nữa, đồ trên người hắn sạch sẽ tinh tươm, cả người lại còn tỏa hương nước hoa cực kỳ phong độ nữa sao có thể là người lười giặt giũ, ăn mặc bê bối? Nói chung, có mờ ám!

- Anh học IT thật sao? - Tôi e dè hỏi.

Hắn nhìn tôi mỉm cười, gật đầu.

- Sao mà…

- Nhìn không giống, đúng không?

Lần này tới lượt tôi gật đầu lia lịa. Hắn ta giống như chỉ chờ có thế liền vuốt tóc ra vẻ bảnh trai lắm, nháy mắt với tôi, cười đầy dụ dỗ:

- Anh biết. Người ta nói anh đẹp trai hơn lời đồn nhiều.

Tôi: Hoàn toàn câm nín.

Sao trên đời có kẻ tự tin thái quá như thế, tự tin đạt đến giới hạn cộng vô cùng luôn. Thật sự bái phục, mặt anh ta chắc cũng dày ngang với Vạn lí trường thành rồi đấy!
 

hannah_tran

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
30
Gạo
0,0

Chương 11
Một nửa thế giới đảo điên


Tuần này khoa chúng tôi sẽ học môn mới, đó là: Trị liệu tâm lý. Thật ra tôi cũng có chút thắc mắc, tôi là học Tâm lý học hay là học bác sĩ tâm lý vậy nhỉ?

Tôi sáng nay dậy muộn vì ba mẹ đã về quê ngoại ăn giỗ, đồng hồ báo thức lì lợm lại đình công chẳng kêu tôi dậy, chút nữa là muộn học. Tôi không kịp ăn sáng, đành ghé xe bánh mì trước trường xếp hàng dài rồng rắn chỉ để kịp mua ổ bánh mì ăn tạm cho qua bữa.

Tôi vừa ăn vừa xem tài liệu về môn này. Phải chi những con chữ, những lý thuyết khô khan kia có thể giống như ổ bánh mì này, gặm một miếng, nhai vài cái rồi nuốt trôi luôn thì hay biết mấy.

- Này, tôi nghe nói giảng viên này xấu lắm.

- Phải đó. Khoa này chẳng có đàn ông đẹp gì cả. Nhìn đi, nam sinh vừa hiếm, vừa thiếu nhan sắc nữa.

- Chưa hết, tôi nghe nói mấy người dạy môn Trị liệu tâm lý thường bị hói, đã vậy còn lớn tuổi nữa, dạy cũng buồn chán rất nhiều.

- Chả bù cho bên khoa Luật, trai đẹp vào ra vô kể. Kể cả giảng viên nam cũng cuốn hút chết người.

Đoạn đối thoại của mấy cô gái mê đọc tiểu thuyết lọt vào tai tôi. Tôi biết là nữ thì một người đẹp trai luôn được sự ưu ái và yêu thích rất nhiều. Nhất là đối với mấy cô gái yêu tiểu thuyết, đọc nhiều tiểu thuyết và đối mặt với nhân vật nam chính nam phụ long lanh mà tác giả tạo ra dĩ nhiên cũng có chút mơ ước. Đáng tiếc, thực tại rất phũ phàng, những người đẹp trai thường rất hay lừa gạt tình cảm nha. Còn người xấu trai? Có thể cũng lừa gạt, nhưng chẳng qua xác suất lừa gạt được thấp hơn thôi. Nên tốt nhất là an phận đi.

Xoạt.

Tôi còn đang nhai miếng bánh mì cuối cùng bỗng cảm giác không khí xung quanh mình giống như bị đông cứng. Gì thế này? Sao bỗng dưng mọi người im lặng thế nhỉ? Bình thường dù vào học họ cũng ngồi tám chuyện rất rôm rả kia mà?

Tôi nhìn sang cô bạn ngồi cùng bàn với mình, thấy cô ấy nhìn không chớp mắt về phía cửa hội trường. Sao thế này? Hóa đá ư? Chẳng lẽ ngoại hình của giảng viên môn Trị liệu tâm lý gây sốc đến mức làm toàn thể sinh viên tê liệt hết sao?

Tôi nhìn một lượt tất cả sinh viên trong hội trường, đúng là họ đều chăm chăm nhìn cùng về phía cửa, ai nấy như thảng thốt lắm í. Tôi tò mò, từ từ nhìn theo họ. Chẳng qua hôm nay tôi đi trễ nên ngồi phía gần cuối, khoảng cách nhìn ra cửa lại khá xa, tôi chỉ thấy lướt qua một bóng người cao ráo. Ồ, vóc dáng khá thế lại là người xấu xí sao?

Và tôi đã đoán sai. Sai vô cùng.

Thời điểm giảng viên đó quay sang nhìn chúng tôi, nở một nụ cười thân thiện liền cướp mất hồn của toàn bộ mọi người.

Áo sơ mi trắng phẳng phiu, sạch sẽ đúng tố chất soái ca trong truyền thuyết. Lông mày rậm nam tính, mắt trầm tĩnh trưởng thành, làn da màu đồng vững chãi như thể một chiến binh. Thầy điềm tĩnh lên tiếng:

- Tôi là Phùng Ân, là giảng viên môn Trị liệu tâm lý của học kỳ này. Hi vọng có thể gợi được niềm vui, hứng thú cho các bạn trong môn học này.

Nói xong lại mỉm cười. Toàn bộ hội trường, bất kể là nam hay nữ trong chớp mắt đều trở thành “fan cuồng” của thầy ấy.

Rào rào rào.

Hội trường chỉ hơn 50 người nhưng vỗ tay đến vang dội. Nhỏ ngồi gần tôi vỗ tay hoan hô như thể đang xem thi đấu quốc tế (có khi còn hơn thế nữa. =_=). Nếu như là bình thường thì lớp tôi chẳng quan tâm mấy đến lời giới thiệu kia, nghe cũng như gió thoảng qua tai, chỉ có vài cá nhân lịch sự thì vỗ tay vào cái ủng hộ tinh thần còn lại thì lờ đi. Nhưng hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt, chính xác là kể từ thời điểm nhập học đến giờ, đây là lần vỗ tay nhiệt liệt nhất mà tôi được chứng kiến. Amazing!

Nhưng, trong đám người vỗ tay điên cuồng kia, trong đám sinh viên đã “quy phục” nhan sắc của giảng viên kia, không có tôi.

Vì sao?

Vì tôi nhận ra người đó. Đó chính là chàng trai tôi gặp tại rạp phim tối hôm ấy. Hừ, đúng là có duyên gặp mặt. Nhưng lần này trớ trêu hơn khi vào vai trò giảng viên- sinh viên. Cuộc sống sắp tới sẽ nổi bão nữa cho xem.
 

hannah_tran

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
30
Gạo
0,0

Chương 12
Còn nhớ hay đã quên?


Cuối cùng tôi cũng biết được sự lợi hại của trai đẹp rồi. Kể từ ngày xuất hiện thầy giáo đẹp trai vô đối như thế, cô chủ nhiệm chẳng còn vào lớp để điểm danh nữa vì biết rõ thế nào cả lớp cũng đi học đủ, thậm chí còn dư vì khoa khác sang học ké.

Nói là học chứ nghe giảng thì ít mà ngắm giảng viên thì nhiều. Tập không một chữ, tài liệu chẳng thèm nhìn mà cả đám người cứ say sưa ngắm thầy ấy chăm chăm, không rời mắt. Chỉ cần một nụ cười của thầy thì biết nhiêu người chết mê chết mệt. Ngay cả nhỏ lớp trưởng nổi tiếng nghiêm túc của lớp tôi cũng “yêu thầy từ cái nhìn đầu tiên”.

Thôi đi các cô à, thầy ta đã có bạn gái rồi đấy. Lại còn là một cô gái xinh đẹp, hay nũng nịu kia kìa. Bộ tính làm kẻ thứ ba sao?

Còn thấy ấy thì giống như không hề hay biết sắc đẹp của mình đang là mê mệt biết bao thiếu nữ ngây thơ, cứ hồn nhiên giảng giải, hồn nhiên cười rạng rỡ. Ôi trời, chết mất! Dù đã nhìn cũng nhiều lần nụ cười ấy sao mà tôi vẫn cứ ngẩn ngơ thế này. Vậy nên, mỗi khi vào tiết tôi thường cắm mặt vào tài liệu, ghi chép không ngừng tay để tránh bị sức hấp dẫn vô hình lôi cuốn như những người còn lại.

Một ngày, tôi tan lớp vào lúc Mười giờ sáng, sớm hơn mọi khi một tiếng liền nhân cơ hội ấy vào thư viện nghiên cứu thêm về những học bổng của khoa Tâm lý học.

Thư viện vắng vẻ, nếu không muốn nói là buồn tẻ. Tôi định đi đến chỗ quen thuộc hằng ngày mình hay ngồi nhưng nào ngờ đã có người chiếm chỗ. Người đó có bóng lưng nhìn rất quen, trong đầu tôi lóe lên một hình ảnh nhưng nhanh chóng gạt phắt đi. Xì, làm sao có thể? Xem ra tôi học nhiều sinh hoang tưởng rồi. Buồn cười thật!

Tôi đi đến chỗ cách nơi đó một bàn ngồi xuống. Dù chỗ này không làm tôi hài lòng lắm nhưng xem như miễn cưỡng cũng tạm được đi.

Thư viện rơi vào trạng thái tĩnh lặng. Nắng trưa hắt vào cái bàn trước mắt tôi, tôi vô tình ngẩng mặt nhìn bỗng cảm thấy rung động trước khung cảnh một chàng trai áo sơ mi trắng nho nhã nhưng không kém phần nam tính, một đôi mắt hào hoa đang chăm chú nhìn từng con chữ trên trang sách, ánh nắng vây quanh như thể cũng mê đắm sắc đẹp của chàng trai ấy. Tôi có cảm giác như đang ngắm một bức tranh vậy. Đẹp đến nỗi chỉ muốn lao tới ôm chầm lấy mà thôi.

Người ngồi đó chính là giảng viên môn Trị liệu tâm lý, thầy Phùng Ân.

Như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của tôi, thầy ấy ngẩng mặt nhìn lên, và hai ánh mắt bất chợt chạm nhau. Tôi liền ngẩn ngơ.

- Là em? Em là sinh viên đại học X?

Cạch cạch.

Sách vở trên bàn tôi đột ngột rớt xuống bàn, âm thanh lớn ấy làm tôi bừng tỉnh. Lần thứ hai lại mất mặt trước người này rồi. Hu hu… Xấu hổ chết đi mất!

- Em tên gì? Còn nhớ tôi không? Chúng ta đã gặp nhau ở rạp phim ấy. Khi đó em…

Chết thật, lại sắp nhắc đến hoàn cảnh nhục nhã tối đó nữa á?

- Không nhớ. Không nhớ gì hết. - Tôi theo quán tính vừa nhặt sách vừa lắc đầu lia lịa. Đôi mắt của thầy xẹt qua làm tôi nhất thời cảm thấy chột dạ. Đừng thừa nhận, Gia Thư, đừng thừa nhận!

- À. Không nhớ cũng không sao. Em năm mấy? Học khoa nào? Thầy đang dạy khoa Tâm lý học môn Trị liệu tâm lý.

Xem ra thầy ấy không nhận ra tôi. Cũng may mấy hôm trước tôi toàn ngồi bàn gần cuối, thầy cũng rất “tin tưởng” học trò nên chẳng hề điểm danh, chỉ nghe lớp trưởng báo cáo lại. Bây giờ làm sao? Có nên nói thật không? Liệu nói thật thầy ấy có chọc quê mình trên lớp không? Hic, khó xử quá đi!

- Em à.

Thấy tôi lâu quá không trả lời, thầy liền nhắc tôi. Tôi hít sâu một hơi hạ quyết tâm, quay sang dịu dàng nở nụ cười duyên dáng và chân thành nhất có thể, cất giọng nhỏ nhẹ:

- Dạ, em là học sinh năm nhất khoa Luật, tên là Nguyễn Bảo Hân.

Bảo Hân, tao xin lỗi mày, lại lấy mày làm bia đỡ đạn nữa rồi. Bảo Hân là bạn cùng bàn thân thiết của tôi ba năm cấp Ba, hồi trước cái gì tôi cũng Bảo Hân, Bảo Hân, nhiều khi thấy cũng tội lỗi vô cùng nhưng mãi thành thói quen. Hiện Bảo Hân đang học khoa Luật tại đại học này. Trong lúc cấp bách, thói quen ngày trước bỗng dưng làm tôi nói ra những câu như thế. Biết mạo danh là rất quá đáng, nhưng… tôi thề, đây sẽ là lần cuối.

- À… Hiện tại em có việc, chào thầy em đi trước. - Tôi cố gắng giữ bình tĩnh mỉm cười chào hỏi thật lễ phép. Sau đó nhanh chóng gom đồ đạc, bỏ chạy mất dạng, trước khi phóng đi còn nghe loáng thoáng thầy ấy nói với theo:

- Hi vọng có duyên gặp lại em…

Thôi đi cho tôi nhờ. Gặp gỡ gì nữa chứ. Tôi không hi vọng chút nào đâu. Làm ơn, cho tôi xin hai chữ “bình yên” đi.
 

hannah_tran

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
30
Gạo
0,0

Chương 13
Bài tập nhóm


Chắc chắn khi vào đại học, sinh viên nào cũng sẽ quen với cụm từ “bài tập nhóm”. Hơn thế nữa, tất cả còn hiểu sâu sắc nghĩa của từ này nữa kìa. Đó là gì?

Là khi một nhóm bảy người nhưng chỉ nhiều nhất là ba người làm, còn những kẻ khác ngồi chơi. Một người thì hào hứng lên kế hoạch nhưng tới lúc làm thì lại biến mất tăm. Một người thì từ đầu chí cuối im lặng không nói một lời và dĩ nhiên lúc làm bài cũng không thèm đếm xỉa đến. Một người thì cả buổi chẳng đóng góp chút ý kiến nào, ai bảo gì nghe nấy, cứ hệt như một con robot vậy. Còn người kia? Vào làm thì toàn bàn ra, không thì làm mọi người mất tập trung, không nghiêm túc một chút nào.

Trời ơi, tại sao lại bắt tôi làm bài tập với mấy người này? Bài tập này là bài tập môn Trị liệu tâm lý của thầy Phùng Ân. Ngay cả cơ hội chọn bạn bè làm chung tôi cũng không có cơ hội, còn nói sắp xếp ngẫu nhiên, tôi đang hoài nghi có phải thầy ấy cố tình hay không nữa?

Ngày hôm nay chính xác là ngày thứ năm tôi phải làm bài tập với họ. Còn bốn ngày nữa phải nộp bài rồi, vậy mà chưa đâu vào đâu cả. Chết mất, tôi chết mất đó!

- Cậu đó, cậu đó, tối ngày không chịu làm chỉ biết đùa giỡn thôi!

- Cậu cũng vậy thôi. Làm được gì chứ? Chỉ là tìm tài liệu thôi có gì mà khó khăn? Toàn là copy trên mạng xuống thôi mà. Có gì mà cực nhọc? Có gì mà lớn tiếng?

- Cậu nói gì hả?

Lại xung đột nữa rồi. Năm ngày làm bài tập nhóm cãi nhau hết năm ngày. Ngày đầu còn cãi nhau dưới hình thức “đóng góp ý kiến”, “vì lợi ích tập thể” nhưng bắt đầu sang ngày thứ hai liền cãi nhau ỏm tỏi chỉ vì mâu thuẫn ý kiến. Haizz… Bảo tôi phải làm sao bây giờ? Mỗi người đều có lòng tự tôn riêng, bênh người này không được, người kia cũng không ổn. Thiệt là rầu rĩ chết mất!

Kết quả là hiện tại bài tập nhóm của chúng tôi chỉ dừng tới phần phác thảo tài liệu. Còn trình chiếu, bản in, bản thuyết trình, chỉnh sửa báo cáo, thiết kế bìa vẫn chưa xong. Khổ quá!

- Nếu cậu xem công việc của tôi đơn giản như thế vậy thì cậu tự mà làm lấy đi. Tôi không làm nữa. Hứ!

- Cái gì? Cậu nghĩ cậu quan trọng lắm sao? Tôi không làm nữa.

- À… Tôi về trước, khi nào cần giao nhiệm vụ cứ nhắn email cho tôi nhé.

- À. Tôi sực nhớ mình có việc, tạm biệt.

Trong chớp mắt, cả phòng học nhóm chỉ còn mỗi mình tôi cùng đống bài tập lộn xộn trên bàn. Hic! Kì này toi thật rồi. Đừng nói là một mình tôi phải làm toàn bộ công việc còn lại nha? Này, các người đùa với tôi hả? Hả? Tính giả điên bỏ trốn hay sao? Áaaaaaaaaaaa!

Sự thật đã chứng minh, người ngu đúng là thiệt thòi hết chỗ nói, bốn ngày còn lại là thời gian tôi phải chiến đấu một mình. Bất công ở chỗ, một mình tôi làm nhưng phải ghi tên tất cả bọn họ. Hừ! Có trách thì trách sao bản thân lại chậm tiêu đến vậy.

Đầu tiên tôi phải tìm lại tài liệu từ đầu, sau đó chỉnh sửa, viết bài báo cáo, thiết kế trang bìa. Mất hết hai ngày.

Kế đó tôi phải đem đi in, thiết kế bản trình chiếu, viết bài thuyết trình. Mất hết một ngày rưỡi.

Cuối ngày tôi nhận toàn bộ mọi thứ và học thuộc sạch bách tất cả.

Điên rồi! Điên thật rồi! Người thuyết trình cũng là tôi á? Vậy sao được? Vậy thì thầy ấy sẽ biết tôi mất, sẽ nhận ra lần trước tôi nói dối mất. Chẳng lẽ quẻ xăm đó linh ứng vậy sao? Xui tới vậy sao?

- Này, toàn bộ tôi đều đã làm, không thể nào người báo cáo cũng là tôi chứ? - Tôi cố gắng thương lượng với những người bạn trong nhóm. Nhưng họ có vẻ chẳng quan tâm đến tình hình hay cảm xúc khổ sở của tôi. Họ đều tỉnh bơ:

- Dù sao bài Gia Thư cũng làm hết rồi, chi bẳng cậu báo cáo luôn đi, có thể thấu đáo ý của bản thân.

- Phải. Tôi cũng đồng ý.

- À. Tôi… Tôi rất dễ tính, ai thế nào thì tôi thế đấy.

- Gia Thư, cố lên. Tôi tin cậu làm được mà.

Gì thế này? Mới mấy ngày trước còn cãi nhau bung trời mà bây giờ đã về chung một chiến tuyến rồi á? Nhanh vậy sao? Sao tôi lại có cảm giác bị người ta tính kế thế nhỉ? Bọn họ đang cấu kết diễn với nhau phải không?

- Này. Đừng có quá đáng. Tôi muốn một trong các cậu phải là người báo cáo. - Tôi cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa. Cùng là sinh viên, cùng là người trong đại học X, cùng là bạn học khoa Tâm lý học tại sao lại hành xác nhau như vậy chứ?

Bọn họ nhìn nhau một chút, sau đó không ai bảo ai đều tản ra đi về chỗ ngồi của mình bỏ mình tôi đứng ngây ra tại chỗ.

Haizz… Cuối cùng tôi cũng là người báo cáo. Kiếp nạn này chỉ có thể đối đầu chứ không thể trốn chạy rồi.
 

hannah_tran

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
30
Gạo
0,0

Chương 14
Ác mộng thuyết trình


Tôi xin thề có trời đất làm chứng, cả đời tôi cũng sẽ không thể quên cái cảm giác thầy Phùng Ân gọi đến tổ tôi, lê thân tàn ma dại lên đứng trước cả đám người để mà thuyết trình. Chỉ cần nhìn những ánh mắt chăm chú dưới kia đủ để tôi run rẩy, ai ngờ khi quay qua thấy thầy ấy nhìn mình bằng ánh mắt “trìu mến” tôi quên sạch luôn những gì cần báo cáo.

Thầy ấy đã nhận ra tôi mất rồi! Hu hu hu. Liệu kì này tôi có toàn mạng trở về hay không đây? Rốt cuộc lần trước tại sao tôi lại không nói sự thật đi, bày đặt mạo danh người khác, cứ tưởng thầy không biết sao? Tưởng sẽ không bao giờ bị phát hiện sao? Bây giờ thì hay rồi, mọi chuyện lộ tẩy, thế nào cũng bị “đày” cho đến chết.

- Gia Thư, em mau bắt đầu phần thuyết trình của mình đi.

Thuyết trình? Đúng rồi, tôi đang báo cáo cho nhóm mà. Chết thật, tự dưng lại quên sạch không còn một chữ là thế nào?

Tôi nhìn xuống bạn bè và nhìn sang thầy cười hối lỗi, sau đó nhanh tay lật lia lịa xấp tài liệu báo cáo trên tay, vụng về trình chiếu.

Vì thời gian cấp bách nên bài thuyết trình của tôi chẳng có chút sức hấp dẫn nào nếu như không muốn nói là quá chán. Tôi thì chỉ biết nhìn tài liệu… rồi đọc như đúng rồi. Đám người ngồi phía dưới đã lộ ra sự chán nản cực điểm. Hu hu… Thê thảm rồi!

Tiếng đọc của tôi ngày càng nhỏ dần, nhỏ dần cho đến khi tới phần kết, nếu không nhờ câu “cảm ơn phần trình bày của em” của thầy chắc là mọi người không biết là tôi đã thuyết trình xong mất. Dưới giảng đường vài tiếng vỗ tay lác đác vang lên càng làm tôi thấy tổn thương dữ dội hơn. Còn đám người bạn cùng nhóm với tôi người thì lơ đi giả bộ không biết, người thì quẳng cho tôi cái nhìn cảm thông, người thì mặt mày cau có vì biết đợt này điểm sẽ không cao.

Làm người tốt thì sao? Kết cục vẫn thê thảm thôi. Haizz… Thảo nào kẻ xấu thường sống đến cuối phim mới chết, còn người tốt thì trăm bề khổ sở.

Tôi ê mặt mang tài liệu về chỗ ngồi. Kỳ lạ thật! Tại sao khi nhìn thấy tôi thầy ấy không hề ngạc nhiên? Tại sao không hề bực dọc vì lần nói dối trước? Tại sao lại hào phóng mỉm cười, thản nhiên như chưa từng có gì xảy ra? Đáng sợ, đây chắc chắn là một mưu kế hiểm hóc. Thông thường trước khi bão xảy ra thì thời tiết đều tươi đẹp như thế mà.

Và đúng như tôi dự đoán, bài báo cáo lần này nhóm chúng tôi đạt điểm thấp nhất. Bọn họ ai cũng mặt mày cau có ngầm trách móc tôi, nhưng tại sao không ai nghĩ cùng chung một tổ vì sao tôi có trách nhiệm làm mọi thứ còn họ chỉ ngồi yên mà hưởng điểm? Ngay cả việc báo cáo cũng chẳng ai buồn ngó tới. Rồi đến khi mọi việc trở nên tồi tệ, không thể cứu vãn thì mới chạy sang trách tôi?

Bài tập nhóm gì đó chẳng qua là cơ hội tuyệt vời cho một đám “ký sinh trùng” được điểm tốt trên công lao và thành quả của người khác mà thôi. Nhìn những nhóm khác người nào cũng vui vẻ, thân thiết hơn trước, xong ngẫm lại nhóm mình xích mích và phiền phức nhiều như thế tôi càng tức giận hơn.

Tôi ngồi nhai bánh mì trên ghế đá trong khuôn viên, hồi tưởng lại mấy gương mặt đã trách tôi, lửa giận trong lòng thực sự không cách nào dập tắt đi được.

- Hừ. Đã thế sau nàu tôi cóc làm việc chung với mấy người nữa. Để thử xem nếu không có tôi các người làm được trò trống gì!

Tôi lầm bầm vừa nhai vừa đá hòn sỏi nhỏ dưới chân mình văng ra xa.

- Nếu vì chút chuyện nhỏ như thế mà tức giận thì đúng là trẻ con, chẳng hiểu gì về xã hội cả.

Một giọng nói vang lên nhẹ nhàng, nghe như khuyên bảo nhưng thực chất lại giống với chế giễu tôi hơn. Tôi quay phắt người lại, gầm lên:

- Là ai hả? Có ngon thì bước ra đây!
 

hannah_tran

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
30
Gạo
0,0

Chương 15
Có duyên gặp lại


Đúng là chán đời mà, ai mà dám chọc giận tôi lúc tôi đang bực tức vậy hả? Không sợ tôi báo thù hay sao?

- Là thầy.

Người đó điềm nhiên bước đến trước mặt tôi, nở nụ cười rạng rỡ còn tôi như lạc vào mê cung, chìm đắm vào nụ cười ấy, thậm chí quên mất vì sao mình lại nổi điên như thế. Tôi đầu hàng, thực sự đã “quy phục” nhan sắc của thầy ấy mất rồi. Hic! Tôi vốn nghĩ trong trường này, ngoại hình của Đỗ Hoàng Phong đã là nổi bật nhất rồi, nào ngờ thầy Phùng Ân còn đẹp trai hơn gấp bội nữa.

- Em… em… chào thầy.

Tôi trấn tĩnh trở lại, thấy thầy ấy nhìn mình chăm chăm, hai má bỗng nhiên nóng bừng. Đôi mắt của thầy nhìn tôi làm tôi cảm thấy tim như ngừng đập. Đây là… rung động á?

Điên. Mày điên hả Gia Thư? Đó là thầy giáo đó, là giảng viên của mày, là người vừa chấm mày điểm thấp đó, bây giờ còn nhìn người ta không chớp mắt nữa, thật là không ra gì mà.

- Hình như… quyển sách này là của em đúng không?

Thầy mỉm cười đầy ẩn ý với tôi. Ủa? Sách gì nhỉ? Sao thầy ấy lại nghĩ là của tôi? Cỏn nụ cười ấy sao giống như đang ngầm mỉa mai tôi thế?

Tôi chầm chậm nhìn xuống tay thầy, chớp mắt từ rung động chuyển sang hóa đá. Áaaaaa! Thảo nào…

Trên tay thầy là quyển “Nghiên cứu tâm lý học con người” mà tôi vừa mua cách đây một tuần. Tôi chợt nhớ đến lần gặp mặt ở thư viện, lúc đó tôi bỏ đi một cách vội vã, tiện tay quơ mớ sách trên bàn rồi hớt hơ hớt hải chạy ra khỏi thư viện, đến lúc về lại không thấy quyển sách, cứ tưởng bỏ quên trên lớp không ngờ lại ở chỗ của thầy ấy. Thảo nào khi nhìn thấy tôi thầy không hề bất ngờ thì ra là đã biết từ sớm tôi mạo danh, biết rõ tôi nói dối rồi.

- Lý Gia Thư, tên rất hay. Nghe nói cũng rất nổi tiếng trong đại học X.

Thầy hờ hững buông một câu. Tôi thì lo sợ nên chẳng dám hó hé gì. Dù sao thì cũng là thầy mà, phận là học trò thì không được “kháng chỉ”.

Mà thầy ấy vừa nói gì nhỉ? Tôi nổi tiếng á? Đúng, trước đó thì rất nổi tiếng, nhưng kể từ thời khắc thầy xuất hiện thì dường như tôi đã “chìm” bớt rồi. Ngược lại, độ hot của thầy sắp vượt quá mức báo động rồi đấy.

- Không… không có đâu. Chỉ là hiểu lầm thôi mà. - Tôi cuống cuồng xua tay, rất muốn giải thích cho thầy hiểu nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.

- Thầy cũng nghĩ là hiểu lầm mà. Vì em thực sự đâu có hoàn mĩ như mấy topic ấy phóng đại, nhỉ?

Tôi:...

- Chỉ riêng việc thuyết trình vừa nãy cũng đủ làm mọi người “vỡ mộng” rồi.

Tôi:...

- À, sao họ lại nói em lạnh lùng nhỉ? Mới khi nãy em còn rất giận dữ kia mà, xem ra là nóng tính thì đúng hơn.

Tôi:...

- Với lại họ nói em rất thông minh. Thầy lại thấy người thông minh thì nên nói dối đúng lúc, hơn nữa nói dối mà còn mạo danh trắng trợn sau đó để lại thông tin rõ mồn một như thế thì…

Tôi:...

- À, thực ra thầy chỉ nhận xét thôi. Là ý kiến cá nhân, em đừng để bụng nhé.

Nhận xét? Ý kiến cá nhân? Tôi thấy thầy cố ý đả kích tôi thì có. Mặc dù bản thân thực sự không hề hoàn hảo như lời đồn, nhưng đối mặt với việc bị người khác vạch trần một cách trụi lũi như thế quả là… tức nuốt không trôi mà.

Nhưng, đó là thầy giáo, không thể vô lễ. Tôi đành nhịn xuống cơn tức to đùng kia, cố gắng mỉm cười chân thành hết sức có thể:

- Không… em không nghĩ gì đâu ạ. Lần trước… hi hi… lần trước chỉ là… à, nói đùa mà thôi.

Gia Thư, mày đúng là xui xẻo! May mắn không thấy, chỉ thấy xui ập đến triền miên không dứt. Chẳng lẽ là do tôi ăn ở quá kém ư?
 

hannah_tran

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
30
Gạo
0,0

Chương 16
Dã ngoại


Mấy ngày sau ngoài dự đoán của tôi là sự yên bình đến đáng sợ. Mọi người trong lớp có vẻ thân thiết hơn nhiều, lớp trưởng cũng hồ hởi rủ cả lớp đến ngoại ô thành phố để dã ngoại. Quả nhiên, chỉ cần nghe đến hai từ “dã ngoại” lớp tôi giống như hồi sinh trở lại, ai đang uể oải nằm gục trên bàn liền bật dậy, bàn tán sôi nổi.

Tôi cũng cảm thấy vui vẻ, rất lâu rồi không có tụ tập bạn bè nhiều. Và chốt lại là cuối tuần này cả lớp sẽ cùng nhau đi dã ngoại ở ngoại thành rồi sẽ đi đến biển một chuyến mới trở về.

Tôi hào hứng tham gia, có cảm giác như trở về những tháng ngày cấp Ba vui vẻ trước đây, khi cả lớp hội nhau bàn về việc đi chơi, việc chuẩn bị du lịch, rồi cùng nhau chụp ảnh làm kỉ niệm, cùng nhau ghé nhà lớp trưởng chuẩn bị đồ ăn dọc đường, họp với cô chủ nhiệm bàn lịch trình. Nhớ lại vừa thấy vui vẻ vừa thấy luyến tiếc, thời gian đã qua đúng là không thể trở lại. Những người bạn trước đây, khi mỗi người một ngả thì việc gặp lại nhau, cùng nhau chơi vui vẻ như trước đây quả thật là rất khó khăn. Thậm chí, khi gặp lại có cảm giác hơi gượng gạo, không được thân thiết như trước đây nữa.

- Gia Thư, bạn cũng đi đúng không?

Tôi gật đầu.

- Vậy hôm đó chúng ta ngồi cùng nhau đi?

- Ok. Nếu ai lên trước thì giữ chỗ cho người kia nhé?

- Được thôi.

Tôi và cô bạn ấy - Thanh Trà cùng nhau hẹn chỗ cho ngày hôm ấy. Nghĩ thử xem, dã ngoại rồi tắm biển chắc chắn sẽ rất vui. Mấy ngày nay đã không được may mắn, biết đâu sau lần này sẽ đổi vận thì sao. Con người vui vẻ thì tự nhiên cũng may mắn hơn mà.

Ngày dã ngoại cũng đến. Đó là một buổi sớm đẹp, thời tiết cũng ấm áp, dễ chịu. Chúng tôi tập trung và khởi hành lúc Bảy giờ sáng, nhưng vì tôi mải mê chọn quần áo nên đã trễ mất hai mươi phút, đến khi lớp trưởng gọi điện thoại thúc giục tôi mới đến kịp. Nhưng lúc lên xe, chỗ ngồi kế Thanh Trà đã có cô bạn khác ngồi, mà Thanh Trà cũng không tiện nhắc cô bạn ấy nên tôi chỉ đành tìm chỗ khác mà ngồi.

Chỉ còn một chỗ ở cuối xe. Chậc chậc, tôi ghét nhất là ngồi ở cuối xe đấy. Nhưng nhìn quanh chẳng còn chỗ nào khác tôi chỉ còn nước ngồi ở chỗ đó thôi. Tôi xăm xăm tiến vào chỗ gần cửa sổ (tôi chỉ thích ngồi gần cửa sổ) nào ngờ vướng phải chân ai đó, té nhào.

- Không sao chứ?

Hở? Giọng nói này? Không phải là xui vậy luôn chứ?

Tôi từ từ ngẩng mặt nhìn lên, chút nữa bất tỉnh. Trời đất, là thầy Phùng Ân. Sao nói chỉ có sinh viên trong lớp thôi mà? Sao không rủ cô chủ nhiệm mà lại rủ thầy ấy chứ?

Tôi nhanh chóng lết vào chỗ ngồi của mình, chỉnh sửa lại quần áo cho nghiêm túc, quay sang nở nụ cười, từ tốn nói:

- Em không sao.

À, thực ra tôi định hỏi là tại sao thầy lại ở đây nhưng nghĩ lại thì… thôi đi.

Thầy ấy không nói gì, quay sang cô bạn ngồi bên cạnh kia mỉm cười nói chuyện rất rôm rả. Còn tôi? Vâng, tôi đang hối hận vô cùng. Sớm biết thế tôi ở nhà luôn cho rồi. Hay là giờ tôi giả vờ không khỏe rồi quay trở về nhỉ?

Chỗ dã ngoại chỉ cần ngồi xe hơn một tiếng là tới nơi. Nơi đó là một rừng cây nho nhỏ, giống như công viên nhưng lại thưa thớt người. Mọi người ai nấy cũng hào hứng chạy ào ào xuống xe, ai cũng muốn nhanh chóng tận hưởng không khí trong lành này. Tôi thì chậm chạp như rùa bò, đến khi mọi người xuống xe hết tôi mới từ từ bước xuống. Thật ra mà nói thì lúc này tôi đang muốn lái chiếc xe này trở ngược về nhà đấy.

- Gia Thư, ở đây này, nhanh lên!

Mọi người nhanh nhảu vẫy tay bảo tôi nhanh lên. Tôi cười, nụ cười chắc còn khó coi hơn khóc. Tôi tình cờ nhìn sang thầy Phùng Ân, thấy thầy ấy giống như đang cố nhịn cười vậy. Mọi người đang định làm tiệc thịt nướng, tôi thì cố lơ thầy ấy. Mọi chuyện đã qua rồi, đã trở thành quá khứ rồi, đừng quan tâm nữa.

Có lẽ ông trời rốt cuộc đã thương xót tôi, không có đả kích thêm lần nào nữa. Tôi cùng cả lớp ăn uống no nê, chụp hình đủ kiểu trên thảm cỏ xanh mướt, còn chơi trốn tìm chạy đến đầu bù tóc rối. Nói chung, tôi thật sự cảm thấy mình giống như những ngày trước đây, hòa đồng và vui vẻ, không phải mặt mũi nhăn nhó như lúc bước chân vào đại học X nữa.

Chúng tôi chơi đến tận Hai giờ chiều. Sau đó cùng nhau đi ra biển cách nơi này 45 phút lái xe.

Biển lúc này không đông lắm, chỉ có nhóm người chúng tôi là rộn ràng nhất. Thấy biển ai nấy như tìm được kho báu, chạy ào vào những cơn sóng. Tôi cùng một nhóm người tách ra chơi một lúc chán chê, bắt đầu thi bơi với nhau. Bơi dĩ nhiên là không làm khó được tôi rồi nên tôi không chút chần chừ mà đồng ý.

Nhóm chúng tôi có tất cả năm người, nhưng chỉ có ba người tham gia bơi, một người làm trọng tài, còn người kia bơi không tốt lắm nên không muốn mạo hiểm. Chỉ đợi một người ra hiệu ba chúng tôi liền bơi ào đi.

Khà khà… Bơi thì có gì khó khăn chứ. Huống gì tôi là dân tại thành phố này, biển này tôi đi từ hồi nhỏ, tập bơi cũng trên biển này thì có gì mà phải sợ. Tôi bơi như quên hết tất cả, cứ ngỡ như mình là người bơi nhanh nhất, chẳng ai qua mặt được. Bỗng nhiên…

- Sao vậy?

- Hình như có chuyện rồi…

- Gọi người tới. Nhanh!

Tôi cảm thấy kì lạ bèn dừng lại, nhìn thấy cách tôi một quãng người bạn kia đang dần chìm nhưng vẫn cố gắng giơ tay lên kêu cứu. Tôi bất động một chút rồi bơi nhanh về phía đó, nhưng một bóng trắng xẹt qua nhanh như chớp, thoăn thoắt ẩn hiện trong làn sóng, kịp thời kéo người đó lên bờ.

Hả? Trời đất, tôi cứ tưởng là cá mập chứ. Bơi gì mà nhanh vậy?!

Người đó không ai khác chính là thầy Phùng Ân.
 

Tho_ngo

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/10/14
Bài viết
485
Gạo
1.800,0
Tuy chưa đọc truyện nhưng mình thấy chương của bạn ngắn quá, nếu gép hai chương của bạn thành một chương thì hay hơn. Đó chỉ là ý kiến của mình thôi.
 

hannah_tran

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
30
Gạo
0,0
Tuy chưa đọc truyện nhưng mình thấy chương của bạn ngắn quá, nếu gép hai chương của bạn thành một chương thì hay hơn. Đó chỉ là ý kiến của mình thôi.

Hồi trước mình cũng định ghép hai chương để dài một chút nhưng thấy lâu nên bỏ. Thôi để mấy chương sau mình viết dài hơn một chút. cuteonion32
 

hannah_tran

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
30
Gạo
0,0

Chương 17
Khiển trách


Tôi nhanh bơi vào bờ, lúc này mọi người đã vây quanh xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì còn người kia vẫn nằm im, hai mắt nhắm nghiền. Vốn chỉ là một trò chơi nho nhỏ nhưng không ngờ đem lại hậu quả như thế nào. Tôi bắt đầu tay chân run rẩy, cảm thấy mình đúng là ngu xuẩn hết chỗ nói.

- Mọi người mau tản ra một chút.

Thầy ấy lên tiếng, mọi người tự động lùi ra một chút. Ngay lúc tất cả bối rối không biết làm sao bỗng có người hô lên:

- Hô hấp nhân tạo.

Cả đám còn lại đồng thanh:

- Điên hả?

Xì, là ai đưa ra ý kiến này thế? Ở đây có ai tình nguyện “hi sinh” như thế chứ. Hô hấp nhân tạo với hôn có gì khác nhau? Có giỏi nghĩ ra sao không có gan mà thực hiện đi, còn hô lên làm gì.

Nhưng chúng tôi đã sai rồi, thầy ấy vừa nghe còn hơi chần chừ, tôi cũng đoán thầy ấy sẽ không làm thế nhưng nào ngờ thầy ấy dứt khoát cúi người xuống…

Áaaaaaaaaaa! Có nhầm không vậy hả? Thầy ấy... thầy ấy...

Mà đâu chỉ có tôi trợn tròn mắt sửng sốt mà mọi người cũng há hốc mồm kinh ngạc. À, nếu như tôi dự đoán không sai, sau đợt dã ngoại thầy chính thức trở thành nam thần, thành đối tượng săn đuổi ráo riết của phái nữ cho mà xem.

Năm phút sau.

Khi mọi chuyện đã ổn hoàn toàn, năm đứa chúng tôi xếp thành hàng ngang, đứa nào cũng cố gắng tránh ánh mắt sắc như dao kiếm của thầy. Là đứa nào tung tin thầy ấy rất dịu dàng, là một người không bao giờ biết cáu giận? Hu hu… Thời khắc này tôi cảm thấy mình như sắp sửa bị lăng trì vậy. Tiêu đời rồi! Thế nào cũng bị chửi cho một trận ra trò.

- Là ai bày trò này? - Thầy cất giọng như đá bay chúng tôi tới thẳng vùng Bắc cực giá lạnh. Tôi sắp đóng băng, tôi vô tội mà, tôi không hay biết gì đâu.

- Là… là… em. - Một đứa trong nhóm rụt rè giơ tay.

- Đây là biển. Không phải là hồ bơi. Các em bơi giỏi đến mức nào tôi không cần biết, là vận động viên cũng được. Nhưng phải ý thức được rằng bơi ở biển khác với bơi ở hồ bơi. Sẽ làm sao, như thế nào nếu như không có người cứu kịp thời? Cả đám người đã là sinh viên rồi mà còn chơi trò trẻ con như thế. Lại còn bơi hăng say đến mức quên cả mọi người xung quanh nữa.

Câu cuối của thầy ấy làm tôi có cảm giác như đang nhắm vào tôi vậy. Hic! Làm như tôi là người bày trò vậy đó.

- Lý Gia Thư, em là người thấy bạn mình đuối nước cũng là người có khả năng cứ nhất, vì sao lại phản ứng chậm thế?

Tôi á? Sao lại quay sang trách mình tôi? Sao lại có chuyện lạ lùng vậy?

- Em… em...

- Tôi muốn các em đã trưởng thành rồi, đừng có bày ra mấy chuyện thi đấu nhảm nhí, nguy hiểm thế này. Cũng đã trễ rồi, chúng ta nên về thôi.

Grừ! Tức quá đi mất! Tôi thề, nếu thầy không phải là thầy thì tôi nhất định không để yên đâu. Thầy cố ý nói vậy chứ gì? Cố ý để mọi người hiểu lầm tôi chứ gì? Người đâu mà nhỏ mọn, chỉ có mấy câu nói dối cỏn con mà cũng để bụng hả? Thầy nghĩ bản thân mình đẹp trai thì muốn lộng hành hả? Quá đáng, đúng là quá đáng hết sức!

Bỗng dưng một suy nghĩ khác lóe lên trong đầu tôi. Nếu khi nãy người bị đuối nước là tôi thì sao? Hừ, chắc là bỏ mặc tôi chết chìm rồi. Không thì cứu tôi lên, sau đó chửi cho một trận. Nói chung, đằng nào tôi chả là người làm sai.

Đúng là, người đẹp không có nghĩa là tính cách cũng tốt, cũng nhân hậu. Thầy Phùng Ân thân mến, thầy chính là một ví dụ rất điển hình đó.
 
Bên trên