Thầy à, đừng đùa nữa!- Đang sáng tác- H

hannah_tran

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
30
Gạo
0,0

Chương 18
Không gặp lại


Sau lần dã ngoại đó, lớp chúng tôi lại có khoảng cách nhiều hơn là tôi nghĩ. Hay vốn dĩ họ chỉ có khoảng cách với tôi mà thôi? Có lẽ càng lớn người ta càng giả tạo, thích thì nói thích, ghét cũng nói thích, chẳng còn như ngày trước. Tôi cũng lười giải thích với họ, dù sao mục tiêu của tôi là rời khỏi nơi này kia mà.

Một ngày như thường lệ tôi đến trường, ngồi trở lại góc bàn thứ tư vì từ nay về sau không cần học môn Trị liệu tâm lý nữa, đồng nghĩa với việc không gặp thầy Phùng Ân nữa. Hô hô… Mừng lắm!

Khi tôi đang xem tài liệu thì…

- Hello, Gia Thư!

- Á! Hoàng Phong? Sao tự nhiên anh tới đây vậy?

Tôi thực sự thắc mắc không biết anh ta có học hành gì không nhỉ? Sao lại rảnh rỗi thế? Hay anh ta vốn dĩ là một thiên tài?

- Nghe nói khoa của em có một thầy giáo rất đẹp trai đúng không? Anh tới đây học ké một ngày, xem thực hư thế nào.

Bà tám vừa vừa thôi ông tướng. Đúng là… gái đẹp không bỏ qua tôi chẳng để ý nhưng đến trai đẹp cũng không từ thì thiệt là quá đáng.

- Tin tức của anh chậm chạp quá đi. Thầy ấy đã dạy xong môn rồi. Hôm nay là giáo viên khác. Đáng tiếc nhỉ?

- Không sao, không gặp giáo viên đó cũng không sao. Hôm nay tôi thử làm “bạn học” của em xem sao.

- Biến đi. Biến về lớp của anh. Đừng có làm phiền tôi đó.

- Yên tâm. Anh sẽ cực kỳ ngoan ngoãn, ngồi im lặng, không làm phiền Gia Thư xinh đẹp học bài đâu.

Giọng điệu giả nai của anh ta cùng bộ mặt làm ra vẻ ngây thơ vô (số) tội làm tôi phì cười. Nhưng tôi lại sai lầm lần thứ n rồi. Anh ta mà ngoan ngoãn? Anh ta mà không làm phiền tôi? Những lời nói “hư cấu” như thế mà tôi cũng tin á?

Vào học được mười phút, anh ta bắt đầu:

- Gia Thư, em có thấy ông thầy này nói rất chán không? Xem ra còn thiếu thuyết phục hơn cả mấy lời anh nói đấy.

- Anh im đi. - Tôi gằn từng tiếng.

Năm phút sau.

- Gia Thư à, sao lớp em ít nam vậy? Đã vậy không có ai đẹp nữa chứ. Như vậy đúng là không có động lực đến trường mà.

- Hoàng Phong, suỵt! Mọi người đang nhìn kìa.

Ba phút sau.

- Gia Thư, sao em chăm chỉ thế? Nhìn mọi người xung quanh xem, ai cũng ngáp ngắn ngáp dài không thì ngồi mơ tưởng đâu đâu.

- Hoàng Phong, anh im lâu một chút sẽ chết hả? - Tôi trừng mắt lườm hắn.

- Đúng. Sẽ chán chết đó. Cũng may ngày xưa không nghe theo anh hai chọn khoa Tâm lý học nếu không giờ sẽ buồn chán lắm.

- Sau này anh đừng có hòng làm “bạn cùng bàn” của tôi nữa. Phiền chết!

Nói chung, buổi học này của tôi bị tên Hoàng Phong này phá đám rồi. Tôi nhìn quyển báo cáo môn Trị liệu tâm lý trên tay, rốt cuộc cũng thoát được người này, sau này sẽ không còn thấp thỏm lo sợ nữa. Tôi là nên mừng đúng không? Sao tự nhiên cảm thấy hơi luyến tiếc nhỉ? Chẳng lẽ tôi cũng giống như đám người kia bị thầy ấy mê hoặc mất rồi sao?

Mà không sao. Không gặp sẽ tốt hơn, khỏi phải cảm thấy bực mình, khỏi phải cứ thấy ấm ức vì không làm được gì. Dù sao cũng chẳng có kỉ niệm tốt đẹp nào với nhau cả.
 

hannah_tran

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
30
Gạo
0,0

Chương 19
Du học sinh trao đổi


Mỗi năm đại học X đều có một đợt tổ chức trao đổi học sinh với một quốc gia. Và hiện tại thông tin được thông báo là sẽ tổ chức buổi thi nhằm chọn ra một học sinh trao đổi với trường đại học Sungkyunkwan (SKKU) tại Hàn Quốc.

Tôi vừa nghe thông báo đã mừng đến nhảy cẫng lên. Thời cơ, đây chính là thời cơ. Đúng là trời không phụ người có lòng mà. Ha ha… Tôi nhất định sẽ nắm bắt cơ hội này, phải trở thành du học sinh trao đổi, đánh bóng bộ hồ sơ học bổng trong tương lai của mình.

- Cái gì? Lý Gia Thư cũng tham gia nữa hả?

- Đúng rồi. Nhỏ đó học cũng giỏi lắm đó.

- Lần này chỉ chọn được một người đi, xem ra cạnh tranh rất cao.

Đi tới đâu cũng nghe nhao nhao thông tin này. Tôi rất có niềm tin vào chính mình. Không đến được Thụy Sĩ cũng phải đến được Hàn Quốc.

Cách kì tổ chức chọn sinh viên còn nửa tháng. Tôi tự tin với trình độ tiếng Hàn, cái tôi cần trau dồi là kiến thức của ngành Tâm lý học và văn hóa Hàn Quốc. Vậy nên tôi bất chấp tất cả, dành toàn bộ thời gian lăn lộn trong thư viện để trau dồi thêm kiến thức.

Tôi về và nói dự định này cho ba mẹ, lập tức mặt ba tôi đanh lại:

- Lại đi nước ngoài? Con thích đi nước ngoài đến vậy hả? Trao đổi gì chứ, qua đó mấy hôm lại học thói đua đòi nữa. Còn không thì vênh mặt khinh đời. Không được phép!

Tôi biết ngay mà. Mẹ tôi thì nhẹ nhàng hơn, khuyên bảo:

- Con à. Ba mẹ thực sự không muốn con đi xa. Hàn Quốc cách xa nơi này lắm. Khí hậu lại không được ấm áp, đi một thân một mình. Tiền bạc không phải vấn đề, nhưng ai sẽ là người chăm sóc con? Ai sẽ là người lo lắng an toàn cho con? Ba mẹ chỉ có một mình con thôi.

Lúc nào cũng “ba mẹ chỉ có mình con thôi” rồi cứ vịn vào cái lý do đó mà quản thúc tôi 18 năm nay rồi. Tại sao lúc nào ba mẹ cũng coi tôi như một đứa con nít vậy hả? Tôi đã trưởng thành, cũng cần tự lập, cần có chính kiến riêng của mình. Hiện tại tôi còn trẻ, còn có thể thay đổi nhiều thứ, có thể định đoạt tương lai của mình. Nếu tới năm 40 hay 50 tuổi, tôi hối hận, cảm thấy đã quyết định sai lầm thì liệu có làm lại từ đầu được hay không? Lúc đó ai là người chịu trách nhiệm đây?

Bây giờ chỉ là trao đổi một tháng tại Hàn Quốc mà ba mẹ đã nổi giận như thế, vậy sau này tôi đi lâu hơn như ba năm hay tám năm chẳng hạn, thì mọi chuyện sẽ tồi tệ như thế nào đây?

Ngoài mặt tôi ra vẻ như đã xuôi theo ý kiến của ba mẹ nhưng khi chốt cửa phòng lại cũng là lúc trong thẳm sâu linh hồn tôi đã có quyết định cho chính mình.

Hàn Quốc, tấm vé du học sinh trao đổi này nhất định phải là của tôi!
 

hannah_tran

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
30
Gạo
0,0

Chương 20
Kế hoạch hoàn mĩ


Kể từ ngày hạ quyết tâm, tôi bắt đầu lấy lại tinh thần hơn. Không còn uể oải, buồn chán hay lặng im, thời gian ngồi trên thư viện của tôi bắt đầu nhiều hơn. Cây piano phủ một lớp bụi mỏng ở nhà cũng được tôi lau chùi sạch sẽ trở lại và bắt đầu cho những ca khúc mới.

Trong mắt người khác, kể cả ba mẹ đó đều là những việc làm vô ích. Ba mẹ nghĩ nếu không có sự đồng ý của hai người thì tôi chẳng bao giờ làm được điều đó dù cho vượt qua kì tuyển chọn đi chăng nữa. Bạn bè nghĩ tấm vé du học sinh trao đổi này vốn đã được chọn sẵn từ trước, việc thi cử hay tuyển chọn gì đó chỉ làm phí thời gian mà thôi. Hơn nữa phải là một người tài năng vô cùng mới vượt qua nổi, chứ còn tôi trong mắt họ chẳng qua là một sinh viên cũng bình thường thôi, ngoại trừ lần nổi danh hồi đầu nhập học thì chẳng có tài cán gì cả.

Nhưng, thứ mà Gia Thư tôi muốn thì bẳng mọi giá phải là của tôi, bất kỳ ai cũng đừng có mà mơ tưởng được sở hữu nó. Kế hoạch hoàn mĩ này của tôi nhất định sẽ thành công.

Cách kì tuyển chọn còn ba ngày, tôi mạnh dạn email sang trường Hàn Quốc để hỏi cụ thể thông tin du học sinh trao đổi ở trường. Hơn nữa còn để lại thông tin của bản thân một cách vô cùng cụ thể. Ngay cả học bổng IMI của Thụy Sĩ tôi còn có được thì lẽ nào lần này lại không thể?

- Nghe nói em muốn trở thành du học sinh trao đổi với Hàn Quốc?

Đỗ Hoàng Phong cùng tôi ngồi ở canteen hỏi chuyện. Tôi cắm cúi ăn và gật đầu.

- Em đừng tốn công nữa. Những kì tuyển chọn như thế này chẳng qua tổ chức để lòe thiên hạ thôi, chứ ai chẳng biết vốn dĩ đã được chọn sẵn từ trước chứ.

- Anh thì biết gì. Tôi đã đích thân email sang trường Sungkyunkwan đó. Họ nói đây là một cuộc thi công bằng, không chỉ có người của đại học X đâu, có cả giáo viên và hiệu trưởng sang đây để chọn người.

- Em email á? Em biết tiếng Hàn? - Anh ta trố mắt kinh ngạc, Tôi thấy biểu cảm đó cũng lấy làm thỏa mãn lắm. Tôi nháy mắt:

- Biết? Đâu chỉ là biết. Phải nói nghe, nói, đọc, viết đều thông thạo đó.

- Đúng là thiên tài. - Anh ta thốt lên. - Nhưng… em nhìn người bên kia đi.

Tôi nhìn theo hướng anh ta chỉ, thấy đó là một cô gái xinh đẹp và kiêu kỳ. Mái tóc dài uốn xoăn nhuộm màu nâu hạt dẻ thời thượng. Trang phục trên người cũng là hàng hiệu. Gương mặt được trang điểm kĩ, cả người toát lên vẻ tiểu thư, con nhà giàu và đôi mắt kia đầy vẻ khinh người.

- Thấy rồi. Đó là ai?

- Đó là cháu gái hiệu trưởng. Người mà 100% sẽ trở thành du học sinh trao đổi của năm nay.

Cháu gái hiệu trưởng thì lớn lắm sao? Cô ta liệu có giỏi bằng tôi không chứ? Nhìn cách ăn mặc của cô ấy là biết người đua đòi rồi, chắc là muốn ra oai nên mới tham gia kì tuyển chọn này chứ gì?

- Đó là lý do vì sao anh bảo em đừng tốn công vô ích. Một cơ hội tuyệt vời như thế sao có thể để cho người ngoài tận hưởng, dĩ nhiên là phải để cho người nhà rồi.

- Hừ! Tôi chắc chắn sẽ trở thành du học sinh trao đổi lần này. Tôi dám khẳng định như thế.

- Dựa vào đâu mà em chắc chắn như thế? - Anh ta nhìn tôi, mỉm cười như muốn chế nhạo rằng tôi ngây thơ, chẳng biết thức thời gì.

- Dựa vào bản thân. - Tôi lườm anh ta.

Đại học Sungkyunkwan rất nổi danh tại Hàn Quốc. Hơn nữa ngành Tâm lý học rất khó khăn tìm được học bổng hay cơ hội đến nước nào, may mắn thay trường này lại có ngành Tâm lý học. Có lẽ ông trời cũng không bạc đãi tôi cho lắm.
 
Bên trên