Cô ta thật sự không chống đỡ được nữa.
Trước đó dưới sức nóng của những lá bùa, cô ta đã phải thở thoi thóp. Hồn phách bị thương còn thống khổ hơn so với thân thể bị thương nhưng cô ta vẫn còn ôm một tia hy vọng, chỉ cần Độc Cước Ngũ Thông có thể cầm chân được Cố Chước thì cô ta vẫn có cơ hội chạy trốn.
Dù sao cũng tự mình tác oai tác phúc hơn 80 năm, sao cô ta có thể cam tâm làm chó cảnh dưới chân người khác.
Nhưng lúc này, nghe Cố Chước nói có hơn một vạn tám ngàn lá bùa thì hi vọng cuối cùng của Chu Sa đã hoàn toàn bị dập tắt.
Chẳng trách anh ấy dùng bùa thoải mái như vậy, cứ liên tục lấy ra vứt như không cần tiền.
Có thể có một vạn tám ngàn lá bùa dự trữ thì còn không phải là không cần tiền thật sao?
Trước khi chết ngất Chu Sa còn liếc mắt đầy ẩn ý với Cố Chước một cái, hy vọng anh ấy có thể thấy vẻ đẹp mỹ miều của mình mà cho thêm một cơ hội làm chó cảnh.
Gần đây không phải có vị danh nhân nào đó nói sao: Làm chó có gì mà không tốt?
Hiện tại Chu Sa đã biết cảm giác này.
Trong tay Cố Chước lại xuất hiện nhiều lá bùa vàng. Có điều hình vẽ trên lá bùa lần này hoàn toàn trái ngược với những lá bùa ban nãy.
Khí tức tù những lá bùa này cũng hoàn toàn khác với những lá bùa kia, âm khí nhè nhẹ quanh quẩn bên trên những lá bùa trong tay Cố Chước.
Trong nháy mắt, nhiệt độ vốn đang nóng như lò nướng đã giảm đột ngột, thậm chí còn lạnh hơn cả nhiệt độ bình thường, tới dưới 10 độ.
Tôi không nhịn được hít mạnh vào một hơi.
Thật thoải mái.
Cảm giác se se lạnh này thật sự quá thoải mái, đặc biệt là vừa phải trải qua cảm giác nóng như đang trong lò nướng.
Nếu Chu Sa có thể tỉnh táo lâu hơn, bây giờ chắc chắn sẽ thấy thoải mái lâng lâng.
“Các ngươi tự mình xuất hiện hay để ta bắt các ngươi ta?” Mặt Cố Chước tối sầm, hỏi.
Xung quanh chỉ còn lại sự yên tĩnh.
Mấy đứa trẻ cười đùa vừa rồi, lúc này đột nhiên trở nên cực kỳ hiểu chuyện.
Khi người lớn tức giận, ngàn vạn lần đừng có lên tiếng.
“Hừ, không ra đúng không?” Cố Chước cười lạnh một tiếng.
Anh ấy dường như đã không còn kiên nhẫn. Ngón tay nhẹ nhàng cọ xát lá bùa trong tay.
Lá bùa tràn ngập âm khí trong nháy mắt bùng cháy thành ngọn lửa màu xanh lục đậm.
Dưới ánh lửa chiếu xuống, bốn thân ảnh nho nhỏ đang cuộn tròn nơi nói tường trên nóc nhà, người run bần bật.
“Ha ha, tìm được rồi.” Cố Chước đi đến phía dưới 4 tiểu quỷ, tay tung hứng đống bùa mang theo dương khí được bó lại thành hình cầu: “Xuống đi, chúng ta nói chuyện.”
“...”
Bốn tiểu quỷ nhìn nhau, dường như muốn tìm được chút dũng khí chống lại Cố Chước từ đồng bạn. Nhưng tất cả đều như nhau, trong mắt bọn chúng đều lộ ra một chữ “sợ”.
Một người đàn ông có bùa nhiều đến đáng sợ, bọn chúng không thể có khả năng chống lại. Cho dù bọn chúng từng gây sóng gió không nhỏ ở Thạch Môn khi xưa nhưng cuối cùng không phải vẫn bị trấn áp vào tháp Thương Long suốt nhiều năm sao? Bọn chúng còn nhỏ, thật vất vả mới trốn ra ngoài chơi được, vậy mà các người lại ép quá đáng như vậy.
Bốn tiểu quỷ cuối cùng vẫn chịu thua trước uy của Cố Chước, ngoan ngoãn đi xuống, đứng thành hàng ngang trước mặt Cố Chước.
Cố Chước ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn bọn chúng. Dù đã cố gắng tiến tiến gần tới bọn chúng, so với bọn chúng thì Cố Chước vẫn giống như quái vật khổng lồ. Điều này khiến cho bọn chúng càng thêm áp lực.
“Cái tát vừa rồi là ai đánh?” Cố Chước vẫn chỉ nhếch miệng cười, hỏi.
Bốn con quỷ hoảng sợ, nhưng sau đó lại cùng đưa mắt nhìn về phía tôi.
“Là ngươi đánh?” Tôi hỏi tiểu quỷ đang ở trong lòng bàn tay tôi.
Tiểu quỷ này đã mếu máo muốn khóc, nó cũng quay qua quay lại như đang tìm tiểu quỷ nào khác, ý bảo không phải do mình đánh. Nhưng rồi nó chỉ có thể gật đầu, nhỏ giọng giải thích: “Ta… không cố ý.”
“Ngươi lại đây.” Cố Chước chỉ thẳng vào tiểu quỷ đang ở trong lòng bàn tay tôi, đằng đằng sát khí.
Mặt tiểu quỷ biến sắc, mang vẻ vô cùng đáng thương nhìn tôi.
***
Tôi đưa tiểu quỷ về phía trước: “Đây.”
Đùa sao, vừa rồi khi trêu chọc người khác lại không để một đường lui, bây giờ đánh không lại thì muốn xin tha?
Đừng nói Cố Chước, ngay cả tôi lúc này khi thấy năm tiểu quỷ bọn chúng đều cảm thấy tâm tình khó chịu.
Huống chi, nhờ bài học của Chu Sa, tôi sẽ không tùy tiền mủi lòng trước sự cầu cứu của kẻ khác nữa.
Lúc này bọn chúng không gây chuyện chẳng qua là đã mệt mỏi khi đấu với Cố Chước, đến khi nghỉ ngơi khỏe lại rồi, tùy lúc bọn chúng sẽ có thể cắn trộm bọn tôi một cái.
Bài học này tôi đã thấm.
Thấy tôi quyết đoán đưa nó đi, tiểu quỷ nghịch ngợm nhìn tôi đầy oán độc, sau đó tiến về phía Cố Chước một cách nịnh nọt: “Đại thần…”
“Bốp!” Một tiếng giòn vang.
Cố Chước còn không cho nó cơ hội lên tiếng, lập tức bạt tai.
“Ai cho ngươi xưng ông!”
“Bốp!”
“Ai cho ngươi trốn!”
“Bốp”
“Ai cho ngươi cười ha ha hi hi, giả thần giả quỷ!”
Cố Chước mắng một câu lại đánh một cái.
Đứa bé định nhập vào thân thể tôi kia rõ ràng là kẻ cầm đầu Độc Cước Ngũ Thông, giờ phút này bị Cố Chước tát đến rụt cả cổ, chỉ biết ngây ngốc trừng mắt tức giận nhìn Cố Chước: “Ngươi… ngươi… ngược đãi trẻ em!”
“Bốp!”
“Ai cho ngươi ngược đãi trẻ em!” Cố Chước mắng.
Mắng xong anh ấy mới để ý, hình như người ngược đãi trẻ em là mình mới phải.
Mặc kệ, dù sao cơn tức giận này cần phải phát tiết.
Bốp! Bốp! Bốp!
Mỗi một lần đánh Cố Chước lại mắng đứa bé một câu.
Trước đó còn có lý do hợp lý để mắng, đoạn sau thì đã thành: “Ai bảo ngươi không nghe lời, ai bảo ngươi nhỏ con, ai bảo ngươi một chân, ai bảo ngươi nhiều nước tiểu…”
Nhân lúc Cố Chước còn đang trả thù riêng, tôi gõ cửa phòng.
Trong phòng không có âm thanh.
Nhưng vừa rồi đứa bé kia vội vội vàng vàng xông vào người tôi, cũng như tư thế muốn ngăn cản tôi của nó khiến tôi xác định căn hộ này chính là căn hộ đang cho thuê kia, tượng thần Độc Cước Ngũ Thông nhất định đang ở bên trong.
Tôi nhìn khắp nơi, muốn tìm thứ gì đó cứng cáp để phá cửa.
Đúng lúc này một con vật nhỏ màu trắng bạc bò lại gần tôi, đưa cho tôi một cái kim màu bạc: “Đây, dùng cái này có thể mở cửa, nếu cô phá cửa thì có thể báo động tới bảo vệ.”
…
“Sao ông lại muốn giúp tôi?” Tôi cầm kim bạc, là gai nhím, hỏi Bạch tiên.
Trước đó khi ông ta bị Cố Chước ném xuống dưới chân Chu Sa thì đã bị hôn mê bất tỉnh. Không ngờ khi Cố Chước đang đối phó với Độc Cước Ngũ Thông, ông ta đã tỉnh dậy, còn yên lặng biến thành bộ dáng thật sự của mình.
Ở hình dạng này, nếu ông ta muốn chạy trốn sẽ dễ như trở bàn tay, nhưng ông ta lại chủ động bò tới giúp tôi mở cửa.
“Tôi phải bảo vệ tiểu như nhà tôi. Theo như tôi được biết, chủ động lập công sẽ được giảm hình phạt.” Bạch tiên nghiêm túc nói.
Nói rồi ông ta quay đầu lại thoáng nhìn qua về hướng Độc Cước Ngũ Thông, nói: “Chúng tôi đều là dã tiên, từ hơn ba trăm năm trước tôi đã từng đánh nhau với năm tiểu quỷ này, cho nên khi các cô nói muốn tìm Độc Cước Ngũ Thông là tôi đã muốn cho bọn chúng giữ chân các cô, tôi sẽ đem theo tiểu thư mượn cơ hội trốn đi. Không ngờ là…”
Bạch tiên thở dài, dường như rất thất vọng với biểu hiện của Độc Cước Ngũ Thông: “Kế hoạch cũng là do tôi nói ra, muốn trốn đi cũng là tôi, không liên quan gì tới tiểu thư cả. Nếu các cô tức giận muốn trừng phạt thì trừng phạt tôi, đừng làm thương tổn đến tiểu thư nhà tôi.”
“Ông muốn được giảm hình phạt thì cứ lập công trước rồi hãy nói. Trước tiên tìm ra pho tượng Độc Cước Ngũ Thông đã. Còn có phạt hay không phạt, phạt như thế nào… thì đợi Cố Chước định đoạt.”
“Được.” Bạch tiên không phản đối.
Sau đó thân tể nho nhỏ dựa vào khe cửa trèo lên trên, định chọc kim bạc vào mắt khóa.
Thấy bộ dáng vất vả của con nhím, tôi không nhịn được lên tiếng hỏi: “Ông sao không biết thành người mà mở khóa? Dùng tay không phải sẽ tiện hơn nhiều so với dùng móng vuốt à?”
***
“... Cố Chước đã lấy hồn ngọc của tôi, tạm thời tôi không biến thành hình người được.” Bạch tiên hơi khựng lại, rồi nói nhỏ.
Dường như ông ta không muốn nói đến chuyện này, thân mình nho nhỏ đẩy nhanh tốc độ, chớp mắt đã bò đến vị trí khóa cửa. Cẩn thận chọc kim bạc vào trong mắt khóa, Bạch tiên dùng hai móng vuốt nhỏ khống chế, từng chút từng chút thăm dò nghe động tĩnh bên trong.
Dáng vẻ kia giống hệt bộ dáng các đại sư mở kim khố trong phim. Cảnh tượng này không khỏi khiến tôi cũng cảm thấy cần phải cẩn thận, không gây ra tiếng làm phiến ông ta mà chỉ im lặng chú ý xem có thứ gì khác lạ xuất hiện ở sau lưng ông ta.
Rút hồn ngọc từ sinh vật còn sống, hành động này đây là lần đầu tiên tôi thấy.
Hơn nữa lần này Cố Chước lấy là hồn ngọc của đại tiên Đông Bắc, không biết hồn ngọc này có khác gì hồn ngọc của quỷ bình thường không.
Trước kia tuy tôi cũng lấy không ít hồn ngọc của quỷ, nhưng đều là lấy khi quỷ sắp tiêu vong, phàm quỷ bị rút hồn ngọc sẽ đều tan thành mây khói, hoặc bị siêu độ đi tới âm phủ, hoặc bị trực tiếp bị đánh hồn phí phách tán.
Sau khi bị rút hồn ngọc mà vẫn tồn tại được bình thường như này, trước đây tôi chưa từng nghĩ đến.
Hơn nữa hiện tại Bạch tiên không chỉ tồn tại bình thường mà ngay cả ý thức cũng rất tỉnh táo, hoàn toàn không có chút bị ảnh hưởng nào. Chỉ có vấn đề, là không cách nào có thể biến thành hình người được. Có lẽ hồn ngọc bị rút ra khiến cho tu vi của ông ta bị rút ra hơn phân nửa.
Đây là hình phạt của Cố Chước dành cho Bạch tiên.
Tuy bình thường anh ấy rất vô tư, thi thoảng còn hơi kiêu ngạo, nhưng thực sự khiến anh ấy tức giận thì anh ấy sẽ không nương tay dù chỉ một chút.
Có lẽ sau khi tìm được tượng thần Độc Cước Ngũ Thông thì kẻ xui xẻo tiếp theo sẽ là Chu Sa.
“Cạch!” Một tiếng kêu nhỏ.
Sau đó cửa mở ra.
Suy nghĩ của tôi bị kéo trở về, nhìn then cửa trên tay con nhím nhỏ này có hơi bất ngờ. Thật đúng không nên coi thường bề ngoài nhỏ bé, trông thủ pháp quen thuộc này hẳn chuyện cạy khóa trước kia ông ta đã làm không ít.
Tôi nhấc Bạch tiên lên, đặt vào lòng bàn tay, rồi sau đó đẩy cửa đi vào.
Mới vừa xuyên đi từ hành lang tiến vào phòng khách thì có một bóng người đột nhiên xông về phía tôi!
Trong phòng có người!
Mắt tôi trầm xuống, ban đầu vốn nghĩ trong phòng có khả năng sẽ có người môi giới kia, nhưng lúc trước Bạch tiên có nói, năm tiểu quỷ này tính tình rất hung dữ, tính toán chi li, có người tùy tiện xâm nhập vào nhà bọn chúng thì bọn chúng sẽ không để yên.
Lúc người môi giới gọi điện cho tôi, trong điện thoại phát ra tiếng kêu thảm thiết, cho nên hiện tại trong phòng nếu có người sẽ là người môi giới đang bị hôn mê bất tỉnh mới đúng.
Vậy mà lúc này còn có người đang tỉnh táo.
Hơn nữa hắn đang lao vào tôi với tốc độ rất nhanh, khi tới gần tôi hoảng hốt nhận ra tay hắn còn cầm một đồ vật phản quang.
Là dao!
Tôi cả kinh, không dám phản kháng lại hắn mà nhanh chóng tránh ra, né đòn tấn công của hắn.
Tuy tôi là thi nhân, đã chết một lần, nhưng thân thể này không khác gì thân thể của một người bình thường, không thể chống được vật sắc nhọn, nếu bị dao đâm vào cũng sẽ bị đau, cũng sẽ mất nhiều máu. Tôi thật vất vả mới tìm được một thân mình, nếu như bị đâm chết như vậy thật là phí phạm.
Thừa dịp tôi né tránh, thân ảnh kia cũng không dây dưa với tôi mà chạy nhanh về phía cửa.
“Cố Chước, ngăn hắn lại!” Tôi đuổi theo kêu lớn.
Cố Chước còn đang phân cao thấp với năm con tiểu quỷ kia, nghe được tiếng kêu của tôi liền ngẩng đầu, hỏi tôi: “Ngăn ai lại?”
“Vừa rồi có người chạy ra mà!”
“Vừa rồi có người chạy ra?” Cố Chước nhíu mày nói.
Anh ấy đang ở ngay trước thang máy, nếu có người chạy ra nhất định anh ấy sẽ thấy.
Ngoại trừ thang máy thì cũng chỉ còn cửa thang bộ để phòng cháy.
Sắc mặt tôi trầm xuống, chạy nhanh về phía thang bộ. Nhưng chỉ chậm vài giây tôi, thang bộ đã không còn bóng người.
“Chết tiệt, hắn trốn thoát rồi!” Tôi tức giận chửi thề.
Lúc này Cố Chước cũng đi tới, hỏi: “Có chuyện gì thế?”