Thoáng bão giông, ta nợ nhau hạnh phúc - Cập nhập - Độc Phong

Độc Phong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/7/18
Bài viết
33
Gạo
0,0
Tác giả: Độc Phong
Thể loại truyện: ngôn tình, hiện đại, có một số chi tiết liên quan đến nghiệp vụ cảnh sát,...
Tình trạng: Tạm ngưng

GIỚI THIỆU
Cô vẫn định sẽ một đời thinh lặng, từ xa theo dõi anh. Không gặp sẽ không đau, không gần anh sẽ thôi rung động. Nhưng duyên chưa đứt, anh và cô đã định phải dành cả một kiếp người sửa chữa những sai lầm.

Tám năm hiểu nhầm, bảy năm xa cách, hai trái tim tưởng như vỡ vụn nay lại khao khát yêu thương. Nhưng tình yêu của họ, như Nhật Dương nói, chẳng khác nào khúc gỗ và cây rìu, càng gần nhau chỉ càng đau đớn...

Ngày trở lại, bức màn bí mật năm nào dần được hé mở, đưa đến chân tướng động trời phá vỡ sức chịu đựng của tất cả. Liệu bão tố có ngừng lại, liệu hai người có vượt nổi mưa giông? Sau cơn mưa sẽ là mạch sống, hay lại mở ra một kiếp yêu hận tình thù?


Trích đoạn:

"Vali tôi đã chuẩn bị sẵn, tôi tháo móc khóa từ chìa khóa nhà ra, rồi để trên bàn uống nước, dọn dẹp qua mảnh vỡ trên sàn, sợ anh về tối sẽ giẫm phải rồi lập tức ra khỏi nhà. Đóng cửa lại, tôi bước nhanh xuống tầng thì giật mình nhìn thấy ánh lửa đỏ của thuốc lá nơi cầu thang.

Mẹ kiếp, tôi khẽ rủa thầm một tiếng. Một bác sĩ tâm lý như tôi lại luôn bị Chấn Phong bắt thóp. Tôi dứt khoát kéo hành lý đi xuống, Anh ném điếu thuốc rồi lập tức kéo tôi lại, dùng toàn bộ sức ép tôi vào tường.

- Ghen à?

- Cô vợ bé nhỏ của anh yếu đuối như vậy, sao anh không đưa cô ấy về nhà? – Tôi ngẩng đầu châm chọc.

- Không phải vì có có cô hồ ly bé nhỏ thích chạy trốn ở đây sao? – Chấn Phong ghé sát vào tai tôi, phả hơi. Tôi theo phản xạ rụt cổ lại, đó là nơi mẫn cảm nhất của tôi, còn Chấn Phong thì luôn thích nhằm vào yếu điểm của người khác. Tiếng cười nhẹ vang lên nơi cổ họng anh, tay anh khẽ cuốn lọn tóc của tôi trong tay. Tôi nghiêng đầu bực tức. Kẻ điên này hôm nay tâm trạng thật tốt, giọng trầm khàn mang một tia vui vẻ:

- Đừng chạy nữa! Trả nợ anh đi!"

Chỉnh sửa cuối: Hôm qua, lúc 03:29
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Độc Phong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/7/18
Bài viết
33
Gạo
0,0
CHƯƠNG MỘT: TAI BAY VẠ GIÓ

Một ngày tháng Mười hai, thành phố tấp nập này bỗng bao phủ bởi màn mưa dày đặc. Biến đổi khí hậu thật đáng sợ, tôi khịt mũi trú dưới mái hiên, vừa gặm cái bánh quy, vừa cảm thán.

Một tháng trời chẳng mưa chút nào, ấy thế mà mây tới, mưa là mưa ngay được… Mọi người đều đang tìm cách về nhà, lo lắng và sốt sắng. Người gọi taxi, người gọi người nhà đến đón, người cứ thế đội mưa về… Còn tôi, có gì mà vội chứ? Ngủ lại cũng có sao nào? Đằng nào nhà cũng vẫn tối om, đằng nào cũng chẳng ai chờ tôi về.. Hôm nay hay ngày mai có khác gì nào? Như thường lệ, những ngày mưa, tôi ở lại tăng ca. Một mình duy nhất cùng bảo vệ trong tòa nhà 16 tầng. Ấy thế mà… tôi không biết cái thờ ơ, bình thản ngu ngốc trong quyết định ở lại công ty ấy lại dẫn đến hàng loạt rắc rối cho tôi.

11.45 pm ngày 08/12/2016.

Mưa vẫn rơi tí tách, tôi lười biếng tắt máy vi tính, cầm một gói mì tôm trong ngăn kéo đi đến phòng ăn tự phục vụ của công ty. Nước chưa kịp sôi, điện đã tắt sụp. Tôi vào công ty này nửa năm, số lần mất điện đếm trên đầu ngón tay. Tuy nhiên, tôi cũng không đến mức gào toáng lên vì mấy chuyện cỏn con này. Thứ kinh sợ hơn, khi xưa gặp không ít.

Tôi từ tầng mười ba đi thang bộ lên tầng mười lăm, nơi đặt cầu giao tổng. Cách đây hai tháng, có một lần mất điện, tôi cũng đã tự tay sửa một lần, một ngày mưa không khác tối nay, có điều hôm đó trong cả hàng ngũ tăng ca, một người biết sửa cũng không có. Hợp đồng gấp gáp, mưa to gió lớn, đợi nhân viên sửa điện đến là hạ sách. Dù không thích động đến mấy việc này, tôi cũng đành phải ra tay.

Đi đến giữa hành lang, tôi giật mình thấy cửa sổ lớn mở rộng, mưa đã nhỏ bớt nhưng gió vẫn quật mạnh, giấy tờ trong phòng cũng bắt đầu lộn xộn. Rõ ràng khi mọi người ra về trời đã mưa rồi cơ mà? Nhìn độ ướt của giấy tờ, có ai đó rời khỏi đây không lâu. Có thứ gì lao nhanh ngang qua cửa sổ, xé màn mưa rơi xuống, tôi giật mình chạy theo nhìn xuống. Qua màn mưa mờ mịt, một màn kinh dị. Cô gái nằm trên khuôn viên lối vào công ty, máu dần thấm ướt, đỏ ngầu một vùng. Bảo vệ lập tức chạy đến ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy tôi. Thầm than một tiếng, không xong rồi. Tôi nhanh chóng đóng cửa sổ giữ nguyên hiện trạng, chạy ra cầu thang. Nếu là giết người, hung thủ chưa thể đi xa. Vốn phán đoán hắn sẽ theo cầu thang thoát hiểm chạy xuống nhưng không, một mạch chạy xuống tầng trệt cũng không một bóng người. Đổi lại là bảo vệ lập tức giữ tôi lại:

- Còn chạy đi đâu nữa? Tao đã gọi cảnh sát rồi. Con đ* này!

Ông ta nắm chặt tóc tôi, kéo ra sảnh tòa nhà, không một tiếng kêu, tôi mặc ông ta kéo.

Người chết là Vũ Ngọc Duyên – con gái diệu của Chủ tịch Công ty Vũ gia, công ty tôi làm việc. Cảnh sát rất nhanh có mặt. Ông bảo vệ mồm mép tép nhảy đang thêm mắm dặm muối, một cảnh sát nữ đến nhìn tôi đầu tóc rối loạn hỏi thăm:

- Chị gái, chị ổn không?

Tôi vuốt lại mái tóc bù xù, mỉm cười nhẹ nói với cô gái:

- Nhân lúc sếp của em chưa tới, nhanh chóng cho tôi một cái còng đi! Vụ này, tôi hẳn sẽ là nghi phạm đầu tiên.

Cô bé sửng sốt nhìn tôi, có lẽ không tin lại có người thoải mái thừa nhận là nghi phạm như vậy. Thật đáng yêu! Nhìn ve hàm trên vai cô bé, thượng sĩ, không trách được, vẫn còn là một bông hoa nhài chưa thấu thực tế. Đúng lúc đó, anh chàng trung úy sau khi hỏi sơ qua tình hình phía bảo vệ, đi đến nói với cô:

- Phiền cô về cơ quan công an hợp tác điều tra.

- Tôi có thể nói vài điều về hiện trường với các anh chứ?

- Tất nhiên.

- Chi tiết tôi sẽ trình bày khi về sở cảnh sát. Hiện trường chính ở tầng 16, tầng 15 là hiện trường quan trọng. Điện mất trước lúc cô gái tử vong không đến 20 phút. Không có dấu hiệu kẻ khác thoát theo đường thoát hiểm, bởi tôi ở tầng 15 lập tức chạy xuống theo cầu thang duy nhất không hề bắt gặp hung thủ.

- Ngứa nghề đến thế sao? – Một giọng nói từ bên phải vọng tới. Tôi sững người, sao có thể?

- Sếp. – Mấy cảnh sát trẻ trước mặt cô đều thẳng lưng chào đúng điều lệnh. Tôi không quay đầu lại nhưng vẫn cảm thấy hơi thở nam tính cùng hơi bạc hà quen thuộc lẫn mùi thuốc lá dần gần sát mình.

- Về khi nào? – Chấn Phong tiến đến trước mặt tôi, châm một điếu thuốc.

- Nửa năm. – Tôi cúi nhìn mũi chân, khí thế khi nãy trước mặt mấy người trẻ kia đều xẹp lép.

Chấn Phong hít một hơi thuốc, phả làn khói vào tôi, khói thuốc lá len vào trong cánh mũi, đầu óc có chút thanh tỉnh hơn, tôi ngẩng đầu nhìn anh:

- Có thể cho tôi một điếu không?

Anh nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ. Rồi mỉm cười tự giễu:

- Tiểu thư xã hội đen có khác. Lần này là gì? Giết người?

- Tôi sẽ trả lời mọi câu hỏi khi về sở cảnh sát. – Tôi có chút khó chịu quay đầu đi.

Điếu thuốc đặt bên khóe miệng, tôi không ngại ngần ngậm lấy. Chấn Phong đưa cho tôi điếu thuốc của anh, còn bản thân lại đi vào màn mưa, áo măng tô bay bay trong gió lạnh sau mưa. Anh đứng quan sát tổng quát, nghiêng đầu lắng nghe cô bé cảnh sát, mắt nhìn theo từng điểm được nhắc đến.

Tôi lại không kiềm chế được mà ngây ngẩn. Chấn Phong vẫn vậy, có chăng là phong trần hơn một chút, cứng cáp hơn một chút, ánh mắt sắc bén ngày ấy vẫn vậy, chỉ là bớt vài phần ngông cuồng đơn thuần. Anh trước mắt tôi, vẫn thật quen thuộc.

Năm phút sau, khi tôi dập điếu thuốc trong tay cũng là khi anh chàng trung úy lái xe công vụ đến, ló đầu nói với tôi:

- Cô lên xe đi! Chúng ta về sở cảnh sát trước.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Độc Phong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/7/18
Bài viết
33
Gạo
0,0
CHƯƠNG HAI: THỜI THẾ THẾ THỜI, NGƯỜI CÓ DUYÊN ẮT GẶP LẠI
3am.

Bụng sôi sùng sục, tôi tự rót cho mình một ly nước nóng trong khi chờ thẩm vấn. Cửa phòng mở ra, Chấn Phong đi vào, cởi áo măng tô đã gần như ướt đẫm, đặt lên bàn một cặp lồng nhỏ, trong đó có mấy cái bánh bao, còn nóng hổi.

- Ăn trước đi! Tôi sẽ quay lại ngay.

Chưa đầy năm phút sau, Chấn Phong quay lại, quần áo cảnh sát trên người chỉnh tề, không một nếp nhăn. Ba mươi tuổi, thiếu tá, thăng hàm không tệ, tôi nhẹ cong khóe miệng nhưng vẫn bị anh bắt được.

- Cười gì?

- Phấn đấu rất được.

- Đều nhờ phúc của cô.

Miếng bánh bao đang định nuốt xuống nghẹn lại trong cổ họng. Ly nước nóng mới được đưa đến. Tôi đành chuyển chủ đề:

- Bánh bao Minh Ngọc?

- Không phải. Hàng đó sớm đóng cửa rồi!

- Vậy…

- Là bánh tôi làm, để ở cơ quan.

Tôi chột dạ, đẩy cặp lồng còn chưa đầy một nửa đến.

- Anh cũng ăn đi!

- No rồi?

Tôi gật đầu, thực ra mới chỉ lưng lửng, tôi đã không ăn gì cả ngày hôm nay. Chấn Phong cười nhẹ, đóng cặp lồng lại:

- Thẩm vấn trước, tí lại ăn tiếp!

Quá trình thẩm vấn rất nhanh, dù sao thông tin cơ bản về vụ án cũng chỉ có thế, trình tự tôi vốn nằm lòng, không quá ba mươi phút đã điền đầy tờ lời khai. Chấn Phong đóng tập tài liệu lại, mở cặp lồng ra, bẻ cho tôi một nửa bánh bao, hỏi:

- Có suy đoán gì?

Anh đúng là vẫn có thói quen đó. Khi xưa hành quân, lại có quy định xếp theo thành tích thực chiến. Tôi và anh đều đầu bảng nhưng anh là từ trên xuống, tôi là từ dưới lên. Đồ ăn của anh luôn chia đôi, tôi ăn cả phần của tôi, cả phần chia của anh, vẫn lẽo đẽo chạy theo anh than đói. Cắn một miếng, đánh chết tôi cũng không dám tin anh biết làm bánh bao, lại còn ngon chuẩn vị thế này.

- Hẳn là giết người có kế hoạch đi!

- Ở vị trí của cô, suy luận vậy là tất nhiên.

- Còn khách quan em là nghi phạm lớn nhất chứ gì? – Tôi lại cắn thêm một miếng. – Ngụy tạo hiện trường tốt đến vậy sao?

- Kha khá. Tầng mười sáu không một dấu vết.

- Trên người nạn nhân hẳn có dấu vết giằng co.

- Dấu vết trên người cô ấy không ủng hộ cô lắm. – Chấn Phong liếc nhìn vết bầm trên cánh tay tôi.

- Sáng nay có xảy ra xô xát. Rất nhiều người có thể làm chứng.

- Nguyên nhân? – Chấn Phong nhướng mày.

- Mâu thuẫn tình cảm. – Tôi ấp úng đáp.

- Phận đào hoa của cô không tệ. – Chấn Phong nhếch mép. – Hiện tại, cô Đàm Lưu Ly là nghi phạm lớn nhất, quyết định tạm giữ đang soạn, mong cô hợp tác điều tra.

- Được.

Chấn Phong cầm theo tập tài liệu và chiếc cặp lồng đã rỗng đi ra ngoài. Tôi đứng bật dậy.

- Cho em một bao thuốc được chứ? Ra ngoài sẽ trả anh.

Hiện tại trong người không có tiền, cũng khó nhờ vả ai. Chứng mất ngủ thì vẫn trầm trọng, không có thuốc ở đây, không hút vài điếu quả khó ngủ.

Chấn Phong không quay đầu lại, hỏi một câu không liên quan:

- Mai muốn ăn gì?

Tôi ngẩn người, tùy tiện đáp:

- Gì cũng được, em không kén chọn.

Chấn Phong đi ra ngoài, khóa phòng biệt giam lại, tôi nghe thấy giọng anh qua khe cửa trầm ấm:

- Sở cảnh sát vô cùng an toàn, uống một cốc sữa nóng rồi yên tâm ngủ đi.

Tôi nhìn phía cạnh ghế của anh xuất hiện một hộp sữa bột từ bao giờ, không khỏi buồn cười. Tôi có một sở thích vô cùng con nít, thích sữa bột. Ở cô nhi viện nhỏ, thứ ấy thực sự hiếm. Khi bé đều là chúng tôi tranh giành, đua nhau học sứt đầu mẻ trán mới được. Mà tôi thì là chị cả của cái cô nhi viện ấy, tất cũng không thể uống một mình, có vài ba hớp cũng phải chia ra cho các em. Sau này, Chấn Phong biết được niềm yêu thích bất diệt của tôi với nó, lần nào về nhà cũng mang lên trường huấn luyện rất nhiều, có lần kiểm tra điều lệnh còn bị phạt trừ thi đua.

Tôi vừa pha sữa vừa thẫn thờ suy nghĩ. Đã bao lâu rồi tôi không tự pha một cốc sữa mà uống. Có lẽ là từ năm lên 10? Sau này lớn rồi không giành với các em nữa, đến lúc đi học lại có Chấn Phong kè kè pha cho, còn 8 năm nay, tôi một hộp cũng không động, nhìn thấy thôi cũng khiến trái tim như bị xé vụn. Tôi không còn là thiếu nữ 19 tuổi đơn thuần ngày ấy, anh cũng không còn là chàng trai đôi mươi cảm tính xốc nổi. Thời thế thế thời, những tưởng vĩnh viễn không gặp lại, nay lại bị đẩy vào cục diện rối rắm này.

Bốn giờ sáng tôi lên giường đi ngủ, kỳ lạ là trải qua một đêm kinh thiên động địa như thế, trên giường gấp nhỏ hẹp, tôi lại ngủ thẳng cẳng đến 9 giờ sáng. Với tôi khi xưa thực muỗi đốt gỗ lim, nhưng những năm này, giấc ngủ thế này đều cần nhờ vào thuốc.

Hai ngày sau, tôi bắt đầu bước vào thời kỳ ép cung. Tất nhiên tôi hiểu, mọi bằng chứng họ có đều chống lại tôi và tôi là nghi phạm lớn nhất. Dấu hiệu xô xát, vật chứng để lại hiện trường, tầng mười sáu không hề có vết tích, tôi là người duy nhất ngoại trừ bảo vệ có người làm chứng ngoại phạm dưới sảnh tầng một. Nói cách khác, trong tòa nhà 16 tầng ấy, chỉ có mình tôi và cô thiên kim tiểu thư nọ. Ngoại trừ một vài vị trí camera hỏng từ lâu, tất cả không có gì bất thường.

Còn tôi, qua tất cả, chỉ có thể khẳng định, hung thủ là muốn gán tội cho tôi. Chưa xét đến động cơ, kẻ đó là người hiểu rất rõ thói quen của tôi, biết rõ công ty và lịch trình làm việc của Ngọc Duyên.

Hắn biết ngày mưa tôi đều ở lại tăng ca, hắn biết tôi sẽ lên sửa đường dây nếu mất điện, hắn lợi dụng bất đồng giữa tôi và Ngọc Duyên để tăng hiềm nghi. Hắn biết camera nào hỏng, nào còn, biết lợi dụng góc khuất camera. Và đặc biệt, hắn chắc chắn phải thoát ra ở ngay tại tầng mười sáu. Chờ đến khi mưa giảm bớt, cắt nguồn điện dụ tôi lên, sau đó giết người, tẩu thoát. Trơn tru và hoàn mỹ.

Một cô gái nhỏ bé, nhân viên tầm thường trong một công ty chắc chắn sẽ nhanh chóng bị sức ép dư luận, sức ép từ phía cảnh sát làm cho thần điên bát đảo. Nhưng việc hắn sai lầm lại là chọn tôi. Ba năm học, một năm thực chiến, đối với tất thảy, chưa nói đến nghiệp vụ nằm lòng, tôi vốn đã rèn ra một trái tim sắt đá rồi.

Lại thêm một tuần tranh đấu, không đủ bằng chứng, chứng cớ quyết định, tôi được thả.

Tất nhiên tôi hiểu, nếu lần này điều tra án là một người khác, hẳn tôi đã bị đưa ra khởi tố. Duyên số đưa tôi và anh gặp nhau một lần nữa, nhưng thứ nghiệt duyên này, tôi không muốn dây dưa thêm một phút giây nào.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Độc Phong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/7/18
Bài viết
33
Gạo
0,0
CHƯƠNG BA: KHÔNG THỂ RỜI ĐI

Việc đầu tiên tôi làm sau khi được thả là lập tức thu dọn đồ, chuẩn bị vé máy bay. Lần này về vốn muốn ổn định đôi chút, nhưng đã gặp anh, vậy phải nhanh chóng đi thôi.

Kể cũng thật hài hước, xưa kia, anh tránh tôi như tránh tà, giờ thì đến tôi chạy cả nửa vòng trái đất để thoát khỏi anh. Người ta nói thanh xuân tuy ngắn nhưng có rất nhiều chuyện cần ghi nhớ. Còn với một cô nhi không biết yếu đuối là gì như tôi, đời này chỉ cháy với thanh xuân ngu xuẩn một lần. Nên thanh xuân của tôi, duy nhất chỉ có Dương Chấn Phong. Tôi vẫn còn nhớ mùa thu năm ấy, có một chàng trai tựa ánh sao băng bước vào cuộc sống của tôi. Ba năm ngắn ngủi trong trăm năm cuộc đời, như ánh sao băng đẹp đẽ mà ngắn ngủi, dù hối tiếc cũng không thể níu giữ.


“Chuyến bay mang số hiệu xxxxx của hãng hàng không Y sẽ cất cánh vào 8 giờ, đề nghị quý hành khách nhanh chóng làm thủ tục xuất nhập cảnh”

Đồ đạc không nhiều, dù sao bảy năm trời trốn chạy từ nơi này đến nơi khác, tôi cũng không thể giữ được bao nhiêu, chỉ một chiếc vali, ngoài vài bộ quần áo thì toàn là kỷ vật. Thứ quý hơn mạng này, có chết cũng không thể đánh mất.

“Xin lỗi, quý khách, tạm thời chị không thể xuất ngoại.”

Tôi nhíu mày, tính gọi một cuộc đến sở cảnh sát, thì điện thoại trong tay bỗng bị kéo đi, theo phản xạ, tôi gạt tay đối phương muốn lật người hắn xuống, nhưng sau khi nhìn thấy đối phương, tôi sững người. Chấn Phong mặc nguyên trên người bộ đồ cảnh sát, đầu tóc rối loạn vì gió, trên trán còn rịn mồ hôi. Anh không nói nửa lời, nắm ngược lại bàn tay tôi, tay còn lại cầm vali kéo tôi đi. Tôi không chống cự, mặc anh máy móc kéo tôi lên chiếc xe cảnh sát đỗ sai quy định ngay bên ngoài. Cả đoạn đường, Chấn Phong đều trầm mặc lái xe, nhưng tôi biết tâm trạng anh đang tệ cực điểm.Nếu là ngày trước, tôi đã líu lo trêu chọc lấy lòng anh, nhưng bây giờ tôi cũng chọn trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xe dừng lại trước một chung cư nhỏ đã cũ, tôi nhanh chóng nhận ra, đây là tòa nhà có căn hộ đầu tiên Chấn Phong mua, là tụ điểm bí mật mỗi lần "xổng trại” của chúng tôi. Đến lúc anh cầm vali kéo lên, tôi mới bắt đầu chống cự.

- Thả em ra, em vẫn còn trong diện tình nghi sao?

Chấn Phong không kiên nhẫn kéo tay tôi lần nữa, tôi vẫn ra sức chống cự.

- Tại sao em không được xuất ngoại?

- Có tình tiết mới, cần cô hợp tác điều tra.

Tôi vẫn không muốn theo anh, nhưng người dân xung quanh bắt đầu nhìn ngó chỉ trỏ. Dù sao một chiến sĩ cảnh sát mang theo xe công vụ lôi lôi kéo kéo một cô gái cũng gây huyên náo. Chấn Phong nhất quyết không buông tay, tôi đành theo anh lên nhà.

Căn chung cư vẫn nằm ở tầng Bảy, là tầng gần cao nhất, mùa hè thì nóng, mùa đông thì lạnh. Năm hai tại đơn vị, Chấn Phong chơi cổ phiếu, trúng một số tiền không nhỏ, lập tức mua nhà. Anh thừa hưởng đầu óc kinh doanh tốt, mấy thứ tính toán, kinh doanh đều rất giỏi, nhưng anh không mảy may quan tâm đến gia nghiệp kếch sù của nhà ngoại mà lại ôm giấc mộng tiếp nối binh nghiệp nhà nội. Nên lần đó là lần duy nhất. Giá trị căn nhà so với tôi là sản nghiệp cả đời phấn đấu còn với Chấn Phong chỉ là muỗi đốt gỗ lim. Tôi biết, anh đứng tên rất nhiều căn nhà, đều to hơn thế, tiện nghi hơn thế, và anh cũng có điều kiện mua những căn nhà hoàn mỹ, thế nhưng anh lại tự đi nghiên cứu thị trường, phá lệ tự học cách chơi cổ phiếu lần duy nhất ấy, đều là vì muốn có một căn nhà của anh, đúng nghĩa. Sau này, mỗi lần nghĩ đến, tôi lại thấy ngày đó chọn số bảy thật không may mắn, thất tình, thất lạc…? Đều ứng nghiệm.

Đồ đạc trong đó vẫn vậy, không một hạt bụi, có vẻ đều được dùng thường xuyên, anh… ở đây sao?

Tôi còn chưa kịp suy nghĩ gì đã nghe thấy tiếng đóng cửa mạnh, rồi vali cạch một tiếng rơi trên nền đất, vai bị kéo mạnh, tôi và anh mặt đối mặt, anh gằn từng chữ:

- Đàm Lưu Ly, cô trốn chưa đủ sao?

Tôi cúi đầu không dám nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của anh.

- Trả lời! – Bàn tay thô ráp của anh bóp cằm tôi phát đau, ép tôi nhìn thẳng vào mắt anh.

- Vốn… vốn không định ở lại lâu.

- Cô xem tôi là trò trẻ con đấy à? Lao lực đưa cô ra ngoài để cô trốn chạy khỏi tôi?

- E…m…

- Cô thực sự không thấy thẹn với tôi sao? Cô thực sự không thấy cô nợ tôi sao?

Tôi nhắm mắt lại, ngăn giọt nước mắt chực rơi, hốc mắt cay xè.

- Anh hà cớ gì phải làm khổ mình như vậy? Nợ anh kiếp này, kiếp sau em có làm trâu ngựa cũng trả đủ cho anh.

- Kiếp này? Kiếp sau? Xin lỗi tôi không theo đạo, vay nợ đều phải trả. Đừng lôi kiếp này kiếp sau ra chống chế!

- Em có thể trả anh thứ gì chứ? – Tôi ngẩng đầu nhìn anh. Đôi mắt anh đục ngầu, vằn tia máu, như một con thú bị thương, tôi sợ mình không khống chế được xúc cảm dâng lên trong lồng ngực, đành nhìn đi chỗ khác. – Em chẳng có gì cho anh, anh cũng chẳng cần gì ở em. Tiền bạc, sự nghiệp, hôn nhân,… anh đều có đủ, hạnh phúc như vậy, viên mãn như vậy, anh hà cớ gì cứ giày vò em cho thêm bực?

- Cô… biết tôi đã kết hôn?

Tôi liếc nhìn nhẫn trên ngón tay anh, không đáp. Lỡ miệng ngu ngốc. Chấn Phong đeo nhẫn cưới, nhưng không phải với vợ anh, đây là nhẫn của tôi và anh từ ngày còn yêu nhau. Chiếc nhẫn mảnh, kiểu cách đơn giản, khoản tiền tiết kiệm từ tiền học bổng rất nhiều năm của tôi. Nhẫn mảnh, thường hay đứt gãy do huấn luyện, Chấn Phong rất xót, bình thường chỉ dám đeo lên cổ, khi nào ra ngoài mới đeo, sau này anh tự tay chế tác cho dày thêm. Khi đó tôi gãi đầu hỏi anh sao không mua đôi mới, vất vả thế làm gì, Chấn Phong mặt còn lấm lem cười rạng rỡ nhìn tôi rồi lại nhìn chiếc nhẫn thành phẩm trong tay, đáp:

- Của hồi môn của vợ, không thể lãng phí.

Đó là món quà đầu tiên và giá trị nhất tôi tặng anh suốt 3 năm trời bên nhau, tôi biết, suốt 9 năm sau này, anh chưa một lần tháo ra.


Chấn Phong đẩy tôi xuống sofa, châm một điếu thuốc, rồi cười gằn, điệu cười vô cùng đáng sợ.

- Cô biết tôi kết hôn cũng nhất quyết không về, nhất quyết không ngăn cản tôi? Mẹ kiếp, vậy mà tôi còn tự huyễn hoặc bản thân, xem ra những gì họ nói thật chẳng sai, cô chỉ xem tôi như quân cờ.

Chấn Phong hút hết nửa điếu thuốc, tôi vẫn im lặng cúi đầu, không dám thở mạnh. Anh ném trước mặt tôi một chùm chìa khóa, một chìa khóa cửa, một chìa khóa phòng ngủ, móc treo hình trái tim làm từ vỏ đạn lần bắn súng đầu tiên của hai đứa khi xưa tôi tự tay làm tặng anh nay đã mòn bạc, còn có chút cong vênh. Thời gian thật đáng sợ, tất cả đều tổn thương, méo mó nhạt màu.

- Tạm thời ở đây! Thủ phạm là Nguyễn Dương. Nếu hắn biết hành tung của cô có thể sẽ nguy hiểm.

Thì ra đúng là hắn. Tôi đã chỉ điểm đích danh hắn với Chấn Phong. Hắn là chồng của nạn nhân, xuất thân từ gia đình trung lưu nhưng dã tâm cực lớn, tuy nhiên cái tật trai gái khó bỏ khiến hắn mất lòng nhà vợ rất nhiều. Trong công ty thì oai tơ này nọ nhưng trước nhà vợ lại như cún, đều khiến mọi người khinh bỉ. Mà kẻ này lại nửa dụ dỗ nửa ép buộc tôi làm tình nhân bí mật của hắn, tôi đành bí mật phím cho cô đại tiểu thư biết, kết quả cô ta không biết tốt xấu đến gây gổ với tôi một trận, đến tối thì mất mạng.

Giết vợ nhằm vào tài sản và cổ phần, đổ lỗi lên kẻ cứng mềm không theo như tôi, đúng là một mũi tên trúng hai con chim.

Chứng cứ vẫn chưa đầy đủ, có dấu hiệu Nguyễn Dương và nạn nhân xô xát ở tầng mười sáu nhưng chính lời khai không hề thấy hắn trên lối thoát hiểm duy nhất lại là bằng chứng phủ nhận. Hắn làm sao đẩy nạn nhân xuống ngay lúc đó, làm sao tẩu thoát, đều là một ẩn số mờ mịt.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Độc Phong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/7/18
Bài viết
33
Gạo
0,0
CHƯƠNG BỐN: MÁNH KHÓE

Tôi cùng Chấn Phong đến hiện trường, đứng trên tầng thượng, hiện trường đã không còn gì, gió thổi miên man, tôi không tự chủ nhắm mắt cảm thụ làn gió.

- Cô đi điều tra án hay đi hóng gió?

- Em chỉ là nhân chứng, không phải cảnh sát.

- Hừm… thế cô còn đến đây làm gì?

- Nhờ xe đi nộp đơn từ chức.

- Cô…

- Ai da, tòa nhà kia chuyển chủ thật nhanh. – Tôi không đôi co với anh, đi về phía lan can, cảm thán một câu về tòa nhà cao ngất đối diện.

- Tòa nhà đó đổi chủ?

- Phải, ngay trước vụ án chủ cũ chuyển đi.

- Vậy ngày xảy ra án mạng nó là nhà trống?

- Phải… - Tôi máy móc đáp, ánh mắt nhìn anh mờ mịt.

- Cắt dây giết người? – Tôi và Chấn Phong đồng thanh.

Tòa nhà đổi chủ đã dọn dẹp lại, vốn không còn nguyên trạng, tuy nhiên, thật may mắn, gần đó có một camera của cửa hàng tạp hóa thẳng góc cửa ra vào của tòa nhà. Mười một rưỡi đêm ngày hôm đó, Nguyễn Dương đi vào tòa nhà, còn mang theo một balo lớn. Cảnh sát cũng nhanh chóng điều tra ra nơi hắn quan sát và gây án là tầng mười bảy của tòa nhà này bởi tìm được dấu vết tróc sơn do dây cứa vào bệ cửa sổ.

Sau nửa tuần điều tra với tang chứng vật chứng, cảnh sát dần ép Nguyễn Dương thừa nhận và tường thuật lại quá trình gây án. Hắn đã chuẩn bị, tính toán tỉ mỉ suốt một tháng trời. Chọn một ngày mưa đúng vào thời gian tòa nhà đối diện trong thời gian trống. Sau khi tất cả nhân viên tan ca, hắn hẹn vợ ở lại rồi đánh ngất cô ở tầng mười sáu, sau đó chăng dây nối giữa tầng mười sáu và tầng mười bảy của tòa nhà đối diện, dùng mái tóc bện chặt búi cẩn thận treo vợ lên. Xong việc hắn tạo hiện trường xô xát giả và mở cửa sổ tầng mười lăm, tính toán gia tăng áp lực để cắt dây diện đúng thời gian trong hộp điện. Sau đó nhanh chóng sang tòa nhà đối diện, dùng ống nhòm quan sát toàn bộ quy trình. Khi thấy ánh flash của tôi ở tầng mười sáu, hắn lập tức cắt dây, nạn nhân rơi xuống, hắn ung dung thu hồi dây và rời khỏi hiện trường.

Nếu không phải người hắn nhắm tới đổ tội là tôi, nếu vụ án này không phải do Chấn Phong điều tra, hẳn hắn đã có cơ hội thoát khỏi vào lao lý.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Độc Phong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/7/18
Bài viết
33
Gạo
0,0
CHƯƠNG NĂM: BỊ BẮT GIAN

Tối trước ngày ra tòa làm chứng, tôi đi mua chút đồ về nấu một bữa thịnh soạn. Vụ án kết thúc, tôi cũng không còn lý do ở lại, nhưng Chấn Phong muốn gì, tôi còn chưa rõ. Từ hôm tôi ở nhà anh, Chấn Phong vẫn đều đặn trở về mỗi tối, khi sớm khi muộn nhưng đều không vắng mặt. Hóa ra, anh thực sự ở đây. Chung cư rất gần cơ quan anh, anh ở đây cũng hoàn toàn dễ hiểu. Nhưng dù sao, nam nữ chung một nhà, lại là người đã có gia đình, tôi thực không thoải mái. Nấu cho anh một bữa cơm, chuẩn bị đồ ăn trưa cho anh, giặt mấy bộ đồ anh vứt ra, tôi hoài nghi Chấn Phong nghĩ gì mà yêu cầu tôi kỳ dị như vậy. Cầu thang máy hỏng, tôi đành chậm rãi đi thang bộ lên, đúng lúc gặp dì nhà kế bên đang bế cháu đi từ tầng xuống. Dì Lệ nhìn túi đồ trong tay tôi trêu chọc:

- Có gì vui? Kỷ niệm ngày cưới sao mà mua nhiều đồ như vậy? Vợ Chấn Phong nhất định phải mời dì sang ăn trực đấy nhé!

Ở đây một tuần, tôi rảnh rỗi đi chợ, dọn dẹp, vốn đã khiến các dì, các cô ở đây quen mặt. Lúc đầu, tôi còn phủ nhận quan hệ, nói tôi chỉ là em gái. Sau này, dì Lệ nhận ra tôi là cô bé năm xưa quấn quít với Chấn Phong, thì lập tức vạch trần với mọi người, nói tôi quả là đứa trẻ hay đùa. Tôi trăm miệng cũng không thể giải thích mối quan hệ rối rắm này nên đành mặc kệ. Chấn Phong cùng tôi đi chợ mà chạm mặt các dì, bị gặng hỏi sao bao nhiêu năm không thấy mặt mũi vợ đâu, cũng chỉ cười xòa trả lời qua loa rằng tôi đi du học.

Tôi cũng không thể phản bác, dù sao người cảnh sát như anh cũng không thể có đời tư gây ồn ào được.

- Cháu nấu không ngon dì đừng chê nhé! – Tôi cười đáp lại dì.

- Haha dì đùa thôi! À, có cô gái nào xinh lắm đang đứng trước cửa nhà cháu kìa, trước đây cô ấy mấy lần đến đây rồi! Nhưng đều không ở lại lâu, cháu yên tâm. Mà dù sao cũng phải cẩn thận nhé! Trai ba mươi là sung mãn lắm đấy. – Dì Lệ nháy mắt rồi bế cháu đi xuống.

Tôi có chút lúng túng, định quay xuống thì bỗng nghe thấy tiếng giày cao gót và chất giọng trong trẻo:

- Lưu Ly?

Biết không trốn tránh được, tôi quay đầu lại cười xã giao:

- Chào cô! Cô là vợ của cảnh sát Phong đúng không? Anh ấy nhờ tôi mua giúp chút đồ ăn, cô cầm về đi! – Dứt lời, tôi đưa đống túi lỉnh kỉnh cho cô gái kia.

- Lưu Ly, cô đừng giả vờ giả vịt nữa, tôi đã nghe cả rồi! – Cô ta tức giận hất tay tôi, đồ ăn rơi xuống cầu thang, tôi nhanh tay bắt lấy nhưng vẫn rơi mất túi đậu phụ.

- Đồ hồ ly tinh nhà cô! Cô biết Chấn Phong đã có vợ mà còn…

- Câm miệng! – Tôi không bình tĩnh chặn lời cô ta. May sao chung cư giờ này không có mấy người, tôi cầm túi đậu phụ rơi lên rồi kéo tay cô ta đi vào nhà.

Vào nhà tôi lập tức khóa cửa, không để cô ta ra ngoài làm loạn. Đặt túi đồ trong bếp, tôi rót một cốc nước hoa quả đưa cho cô ta. Tên cô ta là gì nhỉ, tôi vắt óc không nhớ được.

Cô ta cầm cốc nước trên tay tôi ném mạnh xuống đất, nước tung tóe, mảnh thủy tinh cũng bắn ra tứ phía, đâm cả vào cổ chân tôi.

- Cô nghĩ mình là chủ nhà chắc? Ra oai cái gì chứ?

Tôi cười khẩy, đáp lại:

- Cô gái, cô không biết rồi! Tôi đúng là chủ nhà này!

- Cô nói gì?

- Sổ hộ khẩu vẫn còn tên tôi, căn nhà này là đồng sở hữu, trên pháp luật, đây đúng là nhà của tôi.

- Cô… mẹ kiếp, hồ ly tinh nhà cô, cô lừa Chấn Phong còn chưa đủ thể thảm sao? Giờ cô muốn gì? Bao nhiêu? Tôi cho cô!

Dứt lời, cô ta lấy ra một xấp tiền trong túi, thấy chưa đủ, cô ta còn đưa cả thẻ tín dụng. Tôi nhìn bộ dạng nổi nóng của cô ta, có chút buồn cười. Xốc nổi thế này, thảo nào Chấn Phong không về nhà.

Tôi ngồi lên ghế sofa, châm một điếu thuốc, làn khói vương vấn trong phòng khiến cô tiểu thư kia ho sặc sụa. Qua làn khói, tôi nhìn cô ta mỉm cười:

- Cô gái, nghe chị nói này! Em giữ chân đàn ông theo cách này thật không ổn đâu!

- Con khốn, mày nói gì? - Cô ta tức giận hùng hổ đi tới, cầm túi xách muốn phang tôi. Vài thằng to con tôi còn chẳng sợ nữa là cô gái liễu yếu đào tơ này, tôi lập tức xoay người áp chế cô ta dưới sofa, cẩn thận dùng lực vừa phải tránh để tay chân cô ta chạm vào bàn. Da trắng mỏng manh thế này, mai lại bầm tím thôi.

Đúng lúc đó tiếng mở cửa vang lên lạch cạch, Chấn Phong bước vào, sững người nhìn cảnh tượng trước mắt.

Tôi nhanh chóng bỏ cô ta ra, cầm điếu thuốc lên, tiếp tục hút. Cô gái lồm cồm bò dậy, chạy ra chỗ Chấn Phong nước mắt giàn dụa.

- Anh… cô ta lôi em vào đây bạo hành, em vốn nói em chỉ đợi anh bên ngoài thôi mà cô ta nhất định lôi em vào đánh một trận. Anh xem… đều đỏ hết cả rồi!

Tôi cười khẩy, ngón tay nhẹ gẩy điếu thuốc, nếu sớm biết người anh cưới là loại thế này, ngày đấy có phải dùng bom tự chế phá đám cưới tôi cũng làm.

Chấn Phong nhìn tôi rồi lại nhìn cô gái kia, ánh mắt phức tạp. Anh cầm lấy túi xách bên cạnh tôi, rồi xoa đầu cô gái:

- Nín đi! Anh đưa em về!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Độc Phong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/7/18
Bài viết
33
Gạo
0,0
CHƯƠNG SÁU: TRẢ NỢ CHO ANH ĐI!

Cửa đóng sập lại, tôi cũng không còn tâm trạng hút thuốc. Mở cửa sổ cho khói thuốc tan đi, tôi đi thu dọn hành lý. Càng ở càng phiền. Vợ Chấn Phong đã đến, vậy không lâu sau sẽ đến ba anh.

Vali tôi đã chuẩn bị sẵn, tôi tháo móc khóa từ chìa khóa nhà ra, rồi để trên bàn uống nước, dọn dẹp qua mảnh vỡ trên sàn, sợ anh về tối sẽ giẫm phải rồi lập tức ra khỏi nhà. Đóng cửa lại, tôi đang định lao nhanh xuống tầng thì giật mình nhìn thấy ánh lửa đỏ của thuốc lá nơi cầu thang.

Mẹ kiếp, tôi khẽ rủa thầm một tiếng. Một bác sĩ tâm lý như tôi lại luôn bị Chấn Phong bắt thóp. Tôi dứt khoát kéo hành lý đi xuống, anh ném điếu thuốc kéo tôi lại, dùng toàn bộ sức ép tôi vào tường.

- Ghen à?

- Cô vợ bé nhỏ của anh yếu đuối như vậy, sao anh không đưa cô ấy về nhà? – Tôi ngẩng đầu châm chọc.

- Không phải vì có có cô hồ ly bé nhỏ thích chạy trốn ở đây sao? – Chấn Phong ghé sát vào tai tôi, phả hơi. Tôi theo phản xạ rụt cổ lại, đó là nơi mẫn cảm nhất của tôi, còn Chấn Phong thì luôn thích nhằm vào yếu điểm của người khác. Tiếng cười nhẹ vang lên nơi cổ họng anh, tay anh khẽ cuốn lọn tóc của tôi trong tay. Tôi nghiêng đầu bực tức. Kẻ điên này hôm nay tâm trạng thật tốt.

- Đừng chạy nữa! Trả nợ anh đi!

Tôi cố đẩy anh ra nhưng không được, đành bất lực nói:

- Anh muốn gì?

- Em! – Giọng Chấn Phong trầm khàn, mê hoặc như làn khói vấn vương trong không gian

- Không thể! Đổi thứ khác đi!

- Cô nói tiền bạc, sự nghiệp, hôn nhân,… tôi đều không thiếu gì cả. Đúng, tôi nghĩ kỹ rồi, thứ tôi thiếu bây giờ là một cô tình nhân.

- Anh… - Tôi tức giận trừng anh.

- Sao? Không làm được à? Làm tình nhân thì có là gì? Chuyện khốn nạn hơn cô cũng đã làm rồi. Tôi cần cô là phúc đức của cô, không đến lượt cô từ chối. – Chấn Phong bình thản nói.

Tôi đá anh một cái, muốn chạy nhưng anh vẫn nén đau giằng co. Đúng lúc cửa căn chung cư đối diện mở cửa, dì Lệ cầm túi rác nhìn chúng tôi giằng co trêu chọc:

- Tuổi trẻ thật thích, lúc giận dỗi cũng thật đáng yêu!

Tôi thấy hàng xóm không dám giằng co nữa, cúi đầu bực tức. Chấn Phong cũng điều chỉnh lại quần áo, kéo mấy sợi tóc rối loạn của tôi, cười với dì Lệ:

- Cô ấy bản tính trẻ con, chiều nay có đứa em gái đến nhà, cô ấy giận dỗi mãi cháu không dỗ được, dì khuyên cô ấy giúp cháu với!

Dì Lệ nhiệt tình bỏ túi rác xuống, chạy qua vỗ vai tôi:

- Cháu gái, chuyện đâu còn có đó, cháu cũng không nên tuyệt tình quá! Dì làm chứng là hồi cháu đi cô gái đó chỉ đứng ngoài cửa đưa đồ thôi! Chưa từng vào nhà. Thật đấy! Cháu đừng nghĩ bậy mà tội thằng Phong. Bao năm nay nó đi sớm về khuya, làng xóm đều khó gặp, từ ngày cháu về thì ngoan hơn hẳn, về sớm hơn bao nhiêu. Nên cháu phải cho chồng cơ hội giải thích nhé? Đừng hơi tí giận dỗi bỏ đi! Vợ chồng giận nhau đầu giường làm lành cuối giường. Phong, mau đưa vợ vào nhà đi kẻo lạnh.

Chấn Phong vui vẻ kéo tay tôi và hành lý vào phòng. Tên khốn, thừa biết tôi không dám làm mất mặt anh trước người ngoài nên luôn lợi dụng làm loạn.

Chấn Phong vừa huýt sáo vừa lấy hành lý của tôi ra, đặt từng thứ vào vị trí cũ. Mắt nhìn vào nhà bếp, anh mắt sáng rỡ, hỏi tôi:

- Ăn lẩu hả? Sao em không làm đi?

Tôi vốn định mắng anh mấy câu, nhưng nhìn ánh mắt của anh lại không nỡ, bực bội giật bộ quần áo ở nhà trong tay anh, đi thay đồ. Tôi tạt một vốc nước lên mặt, véo má một cái, có vài tuần đã béo thế này rồi. Ăn được, ngủ được đúng là tiên. Tự nhìn mình trong gương, tôi có chút bấn loạn. Qua hai lần chạy không thoát, tôi đã xác định, lần này Chấn Phong thực sự quyết tâm giam tôi ở đây. Chuyện anh muốn làm trước giờ không ai có thể cản. Lần đó, nếu không phải anh hôn mê, còn tôi được ba anh trợ giúp, thì có lẽ, tôi chạy vĩnh viễn không thoát lưới anh giăng. Lần này không kìm lòng được trở lại, vốn muốn lặng lẽ theo dõi hôn lẽ rồi cuộc sống hôn nhân của anh từ xa, không ngờ chưa đầy nửa năm đã bị anh tóm gọn. Trốn không thoát vậy đành phải đối mặt. Chỉ cần không ảnh hưởng đến danh tiếng của anh, chỉ cần không phải hôn nhân, là được đúng không? Tôi ngẩn người cố đè nén ngọn lửa mong chờ trong lòng mình, đều cần có chừng mực, chừng mực… nếu không sẽ hại đến anh mất.

- Em ngủ trong đấy à? Ra giúp anh rửa rau đi! – Chấn Phong nói vọng vào.

Tôi nhắm mắt lại, trong lòng im lặng ra quyết định. Rời xa anh tám năm trời, tâm tôi không một giây phút nào yên bình. Anh là điều duy nhất níu kéo tôi lại cuộc sống này, nếu anh còn cần tôi, tôi có thể ích kỷ ham muốn chút ánh sáng này chứ?
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Độc Phong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/7/18
Bài viết
33
Gạo
0,0
CHƯƠNG BẢY: Ở LẠI BÊN CẠNH ANH.

Anh tất bật trong bếp, tiếng dao chạm mặt thớt đều đặn. Khóe mắt tôi nóng lên. Tám năm rồi, tám năm, tôi mơ tưởng đến cảnh tượng này. Thứ quá đỗi bình dị khi xưa lại khiến tôi thao thức trong nhung nhớ hằng đêm. Tôi bước đến bên anh, vòng tay qua hông anh, áp má vào tấm lưng rộng lớn. Anh sững người, tiếng dao dừng lại trong một khắc rồi lại tiếp tục.

- Quyết định rồi?

- Nhưng em có điều kiện.

- Hửm? – Anh phát ra một tiếng lười nhác ý đang lắng nghe.

- Một, em sẽ chỉ loanh quanh trong khu này thôi, anh không được bắt em ra mặt. – Dừng một lúc, tôi ngập ngừng. – H..ai là dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng không kết hôn.

Chấn Phong hừm một tiếng, cười khẩy, âm thanh trầm thấp lạnh lẽo:

- Cô nghĩ tôi rất muốn kết hôn với cô sao?

Tôi buông thắt lưng anh, lau khô khóe mắt rồi ra rửa rau.

- Ý em không phải vậy. Em chỉ muốn nói thiên biến vạn hóa có rất nhiều chuyện, nhưng anh phải nhớ, chúng ta không thể.

Chấn Phong đã thái xong khoai lang, quay sang nhìn tôi:

- Lý gì không thể?

- Em… không xứng với anh!

- Xứng hay không tôi mới là người quyết. Cô bỏ cái thói đặt điều kiện với tôi đi! Sau này nhớ kỹ cho tôi. Tôi chính là phép tắc. Tôi nói gì thì là cái đó.

- Tính khí thật xấu. – Tôi mỉm cười sắp xếp chỗ khoai anh cắt ra vào đĩa.

- Hừm… - Chấn Phong hừ lạnh rồi mang rau tôi rửa vào nhà tắm vẩy.

Tôi có chút ảo giác chúng tôi trở lại khi xưa. Mỗi khi tôi làm gì trái ý anh, anh sẽ nổi nóng, phách lối. Tôi lại cười cợt, trêu chọc anh. Chấn Phong mất mẹ từ nhỏ, ba anh lại rất bận, nên anh chủ yếu được giúp việc nuôi lớn. Trẻ con không ai dạy, luôn coi mình là cậu chủ, quyền sinh quyền sát trong tay. Nhưng Phong khác những cậu ấm cô chiêu kia, anh từng thử buông thả, sống phá gia chi tử, nhưng sau cùng, anh chán ghét thế giới sa đọa ấy. Ra khỏi trại cai nghiện, Chấn Phong trở lại với giấc mộng thủa ban đầu, không đối nghịch ba nữa, một lòng theo đuổi giấc mộng binh nghiệp. Mà người truyền cho anh đam mê đó không phải người cha Thiếu tướng của anh, mà là người chú trinh sát hy sinh từ rất sớm. Tôi lắc đầu muốn xua những suy nghĩ xa xăm của mình.

- Em là con quay à? Lắc gì mà lắc? – Chấn Phong trêu chọc. Rồi lại liếc tay tôi. – Nhẫn đâu?

Tôi kéo cục kim loại đeo trên vòng cổ đưa anh.

- Năm đó bị hỏng, em không chế tác lại được.

- Vẽ xấu như thế, đúng là không mô phỏng được.

- Hứ.. – Tôi lườm anh một cái, rồi cúi đầu xếp mâm.

Chấn Phong vòng ra sau, tháo vòng cổ ra, đeo lên cổ mình. Tôi có chút buồn bã. Đeo nó chín năm, không nỡ tháo ra.


Tối đó, Chấn Phong bắt tôi dọn sang phòng ngủ của anh. Từ khi đến đây, tôi chưa dám vào căn phòng đó. Đồ đạc không nhiều, Chấn Phong giúp tôi sắp xếp. Căn phòng vẫn vậy, chỉ có điều đều sờn bạc. Tôi nói với Chấn Phong:

- Mai em đi mua đồ mới nhé? Ga giường, gối, rèm cửa… đều cũ rồi. Dùng sẽ bệnh đấy.

- Hứ… nó là báu vật của anh đấy. Vừa đến đã đòi vứt đi.

Tôi nói không lại anh, xếp mấy đồ lặt vặt lên bàn trang điểm. Trên đó vẫn còn thỏi son đầu tiên Chấn Phong mua tặng sinh nhật tôi, cùng chai nước hoa chỉ còn một chút. Loại nước hoa này là của bác gái ở cô nhi viện đều đặn chế cho tôi. Chấn Phong rất thích nó, còn đòi tôi cho một lọ. Tất nhiên tôi không cho anh dùng mùi nữ tính như thế, nhưng anh luôn mang trong balo, còn đòi tôi khắc tên lên. Tôi sờ vết khắc méo mó vặn vẹo trên đó không khỏi buồn cười.

Chấn Phong nằm phịch xuống giường. Vỗ vỗ vào bên cạnh, ra hiệu cho tôi.

Tôi nằm xuống bên cạnh anh, Chấn Phong kéo cánh tay tôi, gối đầu lên đó, hít hà.

- Ừm, đây mới đúng mùi.

- Anh là cún à? – Tôi bất đắc dĩ nhìn anh vòng tay chân ôm chặt lấy tôi.

Chấn Phong cắn lên cổ tôi, không mạnh nhưng chắc chắn để lại dấu, tôi kéo tóc anh ra, gắt:

- Anh làm gì đấy?

- Chó cắn người chứ sao?

Tôi không chịu thua ngồi dậy, cắn vào tai anh. Tai anh rất dễ bị nhột, việc này chỉ có tôi biết, nên tôi luôn nhắm vào đó trêu chọc. Chấn Phong cười không ngừng, đẩy tôi ra nhưng không được, đành thuận thế ôm tôi vào lòng xin tha.

Một hồi náo loạn, tôi vừa cười vừa thở gấp, lớn giọng:

- Gọi một tiếng nữ vương đi!

- Nữ vương, thỉnh người xuống trước đã, nặng tê cả đùi.

Tôi giật mình nhìn tư thế của cả hai. Tôi ngồi trên đùi anh, chân vòng qua eo, kẹp chặt, tay vòng qua cổ nắm lấy tóc anh. Giật mình, tôi đẩy anh ra nhưng lại bị Chấn Phong kéo lại. Mặt đối mặt, chóp mũi cách nhau chưa đến ba cm, tôi nghe mùi thuốc nhàn nhạt che lấp bởi bạc hà thoang thoảng nơi chóp mũi, yên lòng đến lạ.

Tim đập liên hồi, tưởng như muốn xé lồng ngực ra ngoài, tôi muốn quay đi né tránh ánh mắt của anh nhưng Chấn Phong lại nắm cằm tôi, ép tôi nhìn thẳng vào mắt anh. Nói thực, Chấn Phong không phải quá đẹp trai, nhưng vô cùng nam tính, khuôn mặt góc cạnh, mũi cao, da ngăm đen, giường như giống mấy vị tướng quân thời xưa được miêu tả. Nhưng mắt anh rất đẹp, là điểm thu hút nhất trên khuôn mặt. Đôi mắt màu cà phê sâu thăm thẳm, bình thường đều hờ hững, lười biếng mở hờ hờ nhưng khi anh tập trung cao độ hay tâm tình tốt sẽ mở mắt to hơn hẳn. Như bây giờ đây, đôi mắt anh sáng lấp lánh như viên ngọc, như hừng hực nhiệt huyết, thấm đượm nhu tình.

- Đạn bạc, em bắn súng cũng trốn trốn tránh tránh, cong cong vẹo vẹo thế này à?

Lần này thì tôi không chống cự nữa, mê muội nhìn anh. “Đạn bạc”… đã bao lâu tôi không nghe ai gọi mình như vậy? “Đạn bạc” - mật danh của tôi khi còn tại ngũ.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

lyta2206

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
22/5/16
Bài viết
138
Gạo
900,0
Truyện có nhiều yếu tố gây bất ngờ thật đấy. Mình tính làm bài review mà số 7 không đẹp lắm, đợi đến chương 10 vậy.
Mong là tác giả ra chương nhanh hơn nha. :)

PS: Bạn sửa lại số thành chữ giúp mình cho đúng quy tắc viết. Kiểu số hóa này thực sự khiến người ta có cảm giác chọc vào mắt á bạn ạ. :'(
 

Độc Phong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/7/18
Bài viết
33
Gạo
0,0
Truyện có nhiều yếu tố gây bất ngờ thật đấy. Mình tính làm bài review mà số 7 không đẹp lắm, đợi đến chương 10 vậy.
Mong là tác giả ra chương nhanh hơn nha. :)

PS: Bạn sửa lại số thành chữ giúp mình cho đúng quy tắc viết. Kiểu số hóa này thực sự khiến người ta có cảm giác chọc vào mắt á bạn ạ. :'(

Mình sẽ sửa lại. Lần đầu đăng truyện nên mong bạn theo dõi và cho mình ý kiến với!
Cảm ơn bạn vì đã theo dõi! <3
 
Bên trên