Thoáng bão giông, ta nợ nhau hạnh phúc - Cập nhập - Độc Phong

Độc Phong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/7/18
Bài viết
33
Gạo
0,0
CHƯƠNG TÁM: THÂN XÁC Ở LẠI, NHƯNG TIN TƯỞNG LIỆU CÓ THỂ VÃN HỒI?

- Đàm Lưu Ly, từ hôm nay, đồng chí sẽ là thành viên nữ duy nhất của đội Đặc nhiệm số Ba. Làm quen với mọi người đi!

Trước mặt tôi là bốn chàng trai trẻ, ở trần vừa bước từ ngoài vào, làn da trên người phân màu rõ rệt, hiện hình quần áo cơ động. Chỗ nào hở ra là đen một màu, khiến tôi khó lòng nhận rõ ngũ quan của họ.

- Minh Đăng, mật danh Thỏ Đế.

- Khôi Nguyên, mật danh Hổ Phách.

- Kiến Văn, mật danh Sói Đen.

3 người lần lượt tiến lên giới thiệu với tôi, tôi cười thân thiện bắt tay họ. Duy nhất một tên dường như không đếm xỉa, ung dung cất đồ. Tôi tiến đến chủ động đưa tay ra:

- Đàm Lưu Ly, sau này chúng ta là đồng chí, xin giúp đỡ!

Hắn ta cười khẩy, mắt cũng lười mở, châm chọc:

- Đồng đội hay là kẻ ngáng chân? Nhóc con à, về mà uống sữa cho no đi, ở đây là phiền các anh, một khóc hai mếu không ai thương đâu!

Tôi lấy làm bực tức, nhìn kỹ ngũ quan của hắn, nhớ ngay tức khắc. Mẹ kiếp, đi đâu cũng gặp phải thành phần hãm. Cậu nhóc tên Minh Đăng chạy đến chỗ tôi, kéo tôi về chiếc giường trống còn lại ôn hòa nói:

- Cậu ta tên Chấn Phong, mật danh Mãnh Long, là đội trưởng, tính khí hơi tệ nhưng không có ác ý gì đâu. Cậu đừng để ý. Đây, giường của cậu. Bọn tôi thấy bảo sớm sẽ có người chuyển đến phòng nên cứ tưởng là con trai. Ai ngờ… mà cậu yên tâm! Thầy vừa đưa tôi tấm mành này, cậu che tạm lên cho riêng tư nhé.

Tôi nhận lấy đồ, cảm ơn cậu ta rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.

- Tất cả tập trung! – Là ba Sơn! Tôi bỏ đồ trong tay chạy ngay đến, mắt cong cong nhìn ba.

Chấn Phong tập hợp năm người lại, rồi nghiêm chào, báo cáo:

- Tôi – Dương Chấn Phong, đội trưởng, báo cáo đồng chí Trung tá Lê Dương Sơn – thầy phụ trách đặc biệt, quân số đội Đặc nhiệm số Ba năm đồng chí, có mặt đầy đủ, xin ý kiến đồng chí. Báo cáo hết.

- Thả lỏng đi! Tôi đến nói chuyện phiếm với mấy cậu thôi. Huấn luyện trên núi hôm nay thế nào?

- Đều ổn ạ! – Chấn Phong lên tiếng.

- Cái đồ quái vật như cậu mới kêu ổn. – Minh Đăng kháng nghị.

- Ở chung một chỗ với tiểu quỷ này, các cậu phải cẩn thận.

Tôi lè lưỡi nhìn ba. Mấy người còn lại nhìn chúng tôi thắc mắc.

- Lưu Ly, cháu chuẩn bị đồ đi tắm rửa qua đi, ta có chút việc cần bàn bạc với họ.


Chấn Phong véo mũi tôi, hỏi:

- Nghĩ gì mà thất thần thế?

- Lần đầu tiên em đến doanh trại, ba Sơn nói gì vậy? Sao sau đấy thái độ của anh với em khác thế?

Chấn Phong cười cười, hôn nhẹ lên gáy tôi, vòng vo:

- Em đoán xem!

- Hẳn là nói chuyện xấu đi?

- Em không nghĩ tốt cho chú được à?

- Hứ, từ bé đến lớn toàn bắt nạt em.

- Đó là huấn luyện, ngốc ạ!

- Hả?

- Em biết mẹ em là ai chứ?

Tôi im lặng một lúc rồi mới đáp:

- Thượng úy Đàm Ngọc Thanh, phó phòng Nghiên cứu vũ khí của doanh trại XX. Chú ấy nói chuyện đó với bọn anh sao?

- Không! Chú chỉ nói em có thiên bẩm, nên chú ấy đã bí mật huấn luyện từ năm em lên tám. Chú bảo, nếu em không đấu lại được bọn anh, chú ấy sẽ bỏ nghiệp huấn luyện.

- Haha, không phải sau này em đều đứng bét lớp sao?

Chấn Phong thả tôi ra, tự dưng trầm mặc, đứng dậy lấy điếu thuốc bên giường châm lên, khói thuốc vấn vít trong căn phòng nhỏ.

- Lừa cả đội một cú ngoạn mục như thế, sao em thua được chứ?

Tôi cứng họng. Vừa rồi còn rất tốt cơ mà, sao lại tới chuyện đó. Bí mật mà chúng tôi không muốn đào xới là một vết dao rất sâu, cắt vào lòng tin, niềm tự tôn của tất thảy. Cũng là lý do dù thế nào tôi cũng không quay lại nghiệp binh, một mực trốn tránh họ suốt tám năm trời.

- Chấn Phong, em xin lỗi! – Qua lớp vải mỏng, tôi chạm vào vết sẹo trên lưng anh, vết sẹo do tôi mà có.

- Lưu Ly, em có từng yêu tôi không? – Chấn Phong trầm giọng hỏi tôi, bờ vai có chút run rẩy.

Tôi nửa quỳ trên giường, ôm lấy vai anh, nói nhỏ bên tai anh:

- Em… Chấn Phong, anh đừng tự dằn vặt mình nữa. Không ai không yêu anh cả, chỉ là em ích kỷ tổn thương anh mà thôi!

Bờ vai anh càng run rẩy dữ dội, Chấn Phong đẩy tôi xuống giường, mắt đỏ ngầu, gằn giọng:

- Em yêu tôi mà coi tôi như quân cờ, mà vẫn lợi dụng tôi đạt được mục đích sao? Nói dối, em đều không yêu tôi, chưa từng. Em chỉ áy náy với tôi thôi!

Chấn Phong cúi đầu, kiệt sức gục xuống trước ngực tôi, cảm thấy một mảnh ẩm ướt trước ngực, tôi đau xót luồn tay qua mái tóc dày của anh, xoa nhẹ.

- Chấn Phong, anh… anh đừng khóc! Em… em có trăm ngàn miệng cũng không thể biện minh cho mình. Đều là em sai, em là kẻ khốn nạn, nên anh cứ hận em đi! Em sẽ làm tất thảy, nhưng anh đừng buồn, em xin anh!

- Đàm Lưu Ly, cô biết tôi đều không nỡ tồn thương cô nên mới như vậy, cô trước giờ đều vậy. Thứ cô nợ tôi, cô vĩnh viễn trả không đủ. Dù có bao nhiêu năm, dù qua bao nhiêu kiếp, cô vĩnh viễn không trả đủ.

- Chấn Phong…

Anh lập tức đứng dậy, kéo chiếc áo khoác trên móc, ra khỏi nhà. Tôi nằm trên chiếc giường đã từng quen thuộc, nấc nghẹn.
 

Độc Phong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/7/18
Bài viết
33
Gạo
0,0
PHIÊN NGOẠI 1: BẦU TRỜI NGÀY ẤY (NGOẠI TRUYỆN CHẤN PHONG)

Châm một điếu thuốc, tôi xoay cục kim loại đã nhìn không ra hình dạng trên tay. Đàm Lưu Ly, cô ta bước khỏi cuộc sống của tôi như một tia chớp, sáu năm qua, dù tôi có truy tìm thế nào, điều tra ra sao cũng không thể mò ra chút tung tích.

Hút một hơi dài, tôi dập điếu thuốc. Lưu Ly không thích thuốc lá. Từ nhỏ em sống ở cô nhi viện, ngày ngày nô đùa, chăm sóc lũ trẻ cùng bác gái, ngoài ba Sơn của em, không hề tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào. Do đó, thế giới quan của em chỉ xoay quanh chú Sơn. Thứ gì chú Sơn làm đều là tốt, thứ chú không làm đều là tồi tệ.

Còn tôi, từ nhỏ đã mất mẹ, ba luôn bận bịu công tác, chỉ có chú hai bầu bạn thì chú cũng sớm hy sinh. Tuổi nhỏ hay gây chuyện, tất cả sai trái của tôi đều được giải quyết bằng tiền. Mười bảy tuổi, không có thứ gì ăn chơi gì tôi chưa từng thử. Ra khỏi trại cai nghiện sau ba tháng, tôi bỗng thấy thế giới sa đọa này quá nhạt nhẽo, giấc mơ thủa nhỏ bỗng lại bùng lên. Thế là, tôi lần đầu làm chuyện đúng ý ba, thi vào trường khi xưa chú hai từng thi. Nhưng cuộc đời nhiều biến số, trải qua một lần sát hạch, tôi nhận được nhiệm vụ gia nhập Đội đặc nhiệm số Ba, huấn luyện trong bốn năm.

Huấn luyện vô cùng khắc nghiệp,bốn4 thằng con trai tuổi mới lớn tuy đều trải qua tuyển chọn khắc nghiệt nhưng không tránh khỏi chấn thương, kiệt quệ như cơm bữa.

Vậy mà cấp trên lại cử đến một cô gái? Không phải càng thêm gánh nặng cho đồng đội hay sao? Vì vậy, khi cô gái ấy đến, vơi tư cách đội trưởng, tôi cũng không thể hòa nhã.

Ngày gặp em là một ngày nắng chói chang. Kết thúc một buổi huấn luyện trên núi, bốn người chúng tôi tắm rửa qua rồi cởi trần đùa nghịch ầm ĩ trên hành lang. Nhưng khi vào phòng lại thấy một cô gái. Khuôn mặt non nớt, tóc dài tết lại phía sau, tay chỉ mang một balo quân đội nhỏ đã bạc màu, thường phục quê mùa, khác hẳn những cô gái tôi thường gặp. Trông cô ta như một nhóc con cấp Hai từ quê lên tỉnh, chỉ có đôi mắt sáng tinh nghịch khẽ đảo đánh giá mọi người. Tôi khinh thường hừ một tiếng.

Ngay chiều tối hôm đó, cô ta cắt xoẹt một cái mái tóc dài đến lưng. Trước con mắt ngạc nhiên của chúng tôi, cầm cái tông đơ cạo đầu, đến khi tóc ba phân y hệt chúng tôi trên đỉnh đầu mới thôi. Sau đó, cũng cùng mấy thằng con trai chúng tôi sinh hoạt như thường. Tôi vẫn không thiện cảm, cho rằng cô ta làm màu quá đáng, nhưng sau này, thực tiễn chúng minh… Cô ta có thể thua kém chúng tôi về thể lực vài phần nhưng hoàn toàn không dễ thua bất kỳ thằng con trai nào khác ngoài kia. Còn về độ tinh ranh, láu cá, cô ta là thánh. Từ ngày cô ta gia nhập đội, mánh lới của cô ta không chỉ giúp hoàn thành nhiệm vụ nhanh hơn mà đến cả cuộc sống trong doanh trại cũng không còn quá khó khăn. (Lưu Ly: Xin anh! Đấy là đầu óc linh hoạt có được không?)


Cứ như vậy, tôi đã gây ra chuyện ngu xuẩn nhất đời mình, để sau này, dùng cả đời để trả giá. Em ngày đó rực rỡ như đóa hoa hướng dương, khác hẳn những cô thiên kim thiểu thư ăn chơi trác táng mà tôi từng gặp. Từng trò nghịch ngợm của em, từng quan tâm nhỏ nhặt của em như mảnh ghép lắp ráp lại vào tuổi thơ tôi khuyết thiếu. Lưu Ly rất láu cá, em biết tôi là người duy nhất bài xích em, nên chuyện gì cũng cố chứng tỏ trước mặt tôi. Như một lẽ thường, trước một cô gái rực rỡ như vậy, tôi chìm sâu vào lưới tình. Tuổi trẻ dễ đoán, gần gũi sinh tình, tôi biết em thích mình, nhưng cao ngạo như một thằng nhóc chập chững trưởng thành, nhất quyết không thừa nhận mình đã rung động. Tôi nhắm mắt mặc kệ em chinh phục mình, cho đến một ngày…

Đội đặc nhiệm chúng tôi đấu trận giả với đội đặc nhiệm trong doanh trại. Đội đặc nhiệm của quân đội so với đội đặc nhiệm cảnh sát, lại chơi trò thế mạnh của họ, chúng tôi không thể không phát huy toàn lực, phân chia trấn giữ. Trận chiến tưởng như gay cấn, oanh oanh liệt liệt lại kết thúc bằng việc cả hai đội không tìm nổi Lưu Ly. Ròng rã hai ngày, chúng tôi gần như lục tung cả ngọn núi. Cuối cùng, tôi tìm được em trong một hang nhỏ, bên cạnh là xác hai con rắn hổ mang. Lưu Ly không bị rắn cắn nhưng tay chân xước xát khá nghiêm trọng. Tôi xoa cái đầu lởm chởm tóc của em, hơi cao giọng:

- Có biết làm mọi người lo thế nào không?

- Em chiến với chúng nó cả nửa ngày đấy, mà nhá, sao đi với anh thì chẳng sao, đi một mình thì hết bẫy thú đến rắn. Anh như cái bùa ý. – Lưu Ly đang thao thao bất tuyệt bỗng để ý tôi nhíu mày khó chịu, em lại kéo lấy cánh tôi làm nũng. - Mà em bực quá nên ngồi nghỉ tí thôi mà.

Tôi nhìn em lấm lem mặt mũi, hỏi:

- Lạc đường sao?

- Lúc giao đấu với cô gái đội bên kia bị cô ta cướp mất la bàn, may mà chạy kịp tí nữa thì bị đội trưởng bên đó cho đi luôn.

- Em có bị ngốc không? Đây chỉ là trận giả thôi.

- Nhưng anh muốn thắng mà?

Tôi bực mình nhìn em nhưng lại càng giận bản thân mình. Tính hiếu thắng của tôi luôn ảnh hưởng đến toàn đội. Đôi khi áp lực khiến họ cố làm hết sức nhưng đôi khi lại khiến họ mạo hiểm, ảnh hưởng đến an toàn một cách không đáng có. Tôi ôm em thật chặt.

- Xin lỗi! Sau này nếu không cần thiết thì đừng quá sức. Sức khỏe và an toàn là quan trọng. Em có còn nhớ mình là con gái không? Lúc nào cũng cậy mạnh.

Lưu Ly lau nước mắt nước mũi vào áo tôi, cười khì khì trêu chọc:

- Là ai lúc nào cũng phân biệt đối xử vì em là con gái? Ai bảo em õng ẹo thì biến? Sao? Bây giờ lo cho em rồi? Hey rồng lửa, có khi nào anh thích em rồi không?

- Mãnh Long. Không phải rồng lửa.

- Như nhau cả.

- Vậy anh thích em và em thích anh cũng như nhau?

- Hả? – Lưu Ly sững người gãi đầu hỏi. – Ý anh là gì? Em đần lắm.

Tôi bế thốc em lên, cười cười:

- Chả có ý gì cả.

- Dương Chấn Phong! Anh nói một câu anh thích em khó thế cơ à? Khốn khiếp.

Vậy là tôi và em ở bên nhau, trải qua ba năm đẹp đẽ nhất cả cuộc đời.
 

Độc Phong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/7/18
Bài viết
33
Gạo
0,0
CHƯƠNG CHÍN: CÓ TRỐN CŨNG KHÔNG THỂ TRÁNH.
TRÙNG PHÙNG SAU BẢY NĂM

Phiên tòa diễn ra rất lâu, Nguyễn Dương cuối cùng bị tuyên án mười năm tù.

Tôi bước ra khỏi phòng xử án, thở hắt ra.

- Cô… cô Lưu Ly, cô có muốn đi uống một tách trà với tôi không? – Cậu Trung úy gãi đầu nói với tôi. Tôi có chút buồn cười, tất nhiên tôi nhận ra ý tứ của cậu ta, đã dùng nhiều cách uyển chuyển từ chối nhưng cậu ta có vẻ vẫn không hiểu, tôi đành nói:

- Cảm ơn nhã ý của cậu, nhưng tôi sợ chồng sắp cưới sẽ ghen. Anh ấy nóng tính lắm.

Cậu ta đành cười gượng, nói tạm biệt rồi rời đi. Tôi chầm chậm ra khỏi tòa án, đến cửa bỗng một chiếc xe ô tô kiểu dáng đơn giản đỗ trước mặt:

- Lên xe. – Chấn Phong hất hàm.

Tôi dùng dằng không muốn lên, dù sao nơi đông người, tôi không muốn có lời gì không hay về anh. Nhưng Chấn Phong vẫn vô cùng cố chấp, mặc kệ xe sau bóp còi inh ỏi vẫn không chịu ra khỏi làn. Tôi đành ái ngại xin lỗi họ rồi nhanh chóng lên xe. Ghế sau không mở, tôi lúng túng nhìn anh rồi đành lên ghế phụ.

Xe vừa ổn định, Chấn Phong đã ra lệnh:

- Mở hộc xe!

Tôi ngoan ngoãn nghe theo, trong đó chỉ có một cái hộp nhung đỏ, tôi lấy ra đưa cho anh.

- Của em!

Tôi kinh ngạc mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn, tôi tháo nó ra khỏi hộp, sững người, ấp úng:

- Anh… nó…

- Giống chứ?

Tôi vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, gật đầu. Sao có thể nói là giống? Là y hệt. Đây là chiếc nhẫn đôi chúng tôi từng đeo.

- Anh làm cả đêm hôm qua sao? – tôi nhìn quầng thâm trên mắt anh, xót ruột.

- Đeo vào đi! Cô dâu sắp cưới sao có thể không đeo nhẫn chứ?

Anh… nghe thấy sao? Tôi hắng giọng:

- Em chỉ tùy tiện tìm lý do để từ chối thôi!

- Phận đào hoa thật tốt! – Chấn Phong trêu chọc, giọng cao thêm một tông, có vẻ rất cao hứng.

- Chúng ta đi đâu đây? – Tôi đỏ mặt chuyển chủ đề.

- Đi đốt tiền. – Chấn Phòng cười.


Chúng tôi thực sự đi đốt tiền. Vật dụng trong nhà hầu như đều mua mới. Tôi hỏi anh:

- Sao lại mua liền một lúc vậy?

- Vật cũ không may mắn.

- Nhiều năm như vậy cũng không thay.. có sao đâu?

- Sao? – Chấn Phong dừng xe đẩy, sâu thẳm nhìn tôi nhướng mày. – Em là sao đấy!

Tôi nghẹn họng. Chạy lên trước chọn khăn tắm. Chấn Phong cười thành tiếng, bước dài theo tôi, khoác lên vai tôi vô cùng tự nhiên.

- PHONG – Một tiếng hô to từ phía bên. Chấn Phong và tôi cùng quay lại, thấy người kia, tôi lập tức cúi đầu.

- Hôm nay lại còn có nhã hứng đi mua sắm trong giờ hành chính, cậu lên cơn hả, tên cuồng việc này? – Minh Đăng, vỗ mạnh vai Chấn Phong, trêu chọc.

- Ai rảnh rỗi như cậu? – Chấn Phong thoải mái đáp, khóe mắt cong cong.

- Tôi là hoạt động về đêm, cậu biết gì chứ? – Minh Đăng cười ha hả. Cậu bỗng nhìn về phía tôi, tôi càng cúi thấp đầu. Minh Đăng im lặng đến mấy giây, giọng nói không có mấy phần bất ngờ, chỉ là dịu dàng nghẹn đặc:

- L..ưu .. Lưu Ly? Đạn bạc sao?

Chấn Phong nắm lấy cánh tay tôi, ngăn cho tôi không chạy mất. Tôi đành ngẩng đầu nhìn Minh Đăng. Cậu không thay đổi quá nhiều, chỉ là trắng hơn, trên mắt là cặp kính cận. Cậu nhìn tôi khóe mắt nóng lên. Tôi cũng không kìm được, hốc mắt cay xè:

- Tớ… tớ là Lưu Ly. Đạn bạc đây!

Minh Đăng nhìn tôi cúi đầu áy náy, nước mắt tách tách chảy xuống ống tay áo, tiến đến kéo tay tôi:

- Về là tốt rồi! Về là tốt rồi! Nín đi! Sau này không cần bôn ba bên ngoài nữa. – Minh Đăng ôm tôi vào lòng, vuốt tóc tôi. Tôi bất chấp hình tượng khóc toáng lên trong lòng cậu ta giữa trung tâm mua sắm. Dễ có năm phút sau, Chấn Phong không kiên nhẫn tách chúng tôi ra, đẩy tôi ra sau lưng anh.

- Thật mất mặt. Gọi hai thằng quỷ kia đến. Cứ điểm cũ. Chúng ta mở tiệc.


Tôi và Chấn Phong sau khi mua hòm hòm đồ dùng trong nhà thì chuyển qua mua thức ăn. Minh Đăng cũng có vài việc ở cơ quan nên không theo chúng tôi. Dọc đường tôi lo lắng không nói năng gì, Chấn Phong nhạy cảm nhận ra, chuyển xe đẩy sang một tay, tay còn lại nắm lấy tay tôi, trấn an:

- Đừng sợ!

Tôi chớp mắt nhìn anh, tâm trạng bình ổn đôi chút nhưng vẫn cứ nghèn nghẹn:

- Nhanh quá… em vẫn chưa chuẩn bị tinh thần.

Chấn Phong siết chặt tay tôi, cứng họng:

- Trước sau đều phải gặp, cớ gì trốn tránh. Em trốn sáu năm trời không phải vẫn rơi vào tay tôi sao?

- Nhưng…

- Không nhưng nhị gì cả. Hiếm có một ngày nghỉ, em cứ làm nó trở nên nặng nề thế?

Tôi cúi đầu buồn bực, lí nhí:

- Sao anh không về nhà với vợ ý?

- Cái gì?

- Không… không có gì!

Khóe miệng Chấn Phong khẽ nhếch lên, anh lại tiện tay cho vào xe đẩy mấy gói đồ ăn vặt khoái khẩu của tôi. Tôi tự nhủ, cái thói tiêu tiền như nước của anh đúng chẳng bao giờ thay đổi.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ai_Sherry

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
11/8/15
Bài viết
692
Gạo
3.000,0
Chào bạn Độc Phong ,

Mình đã để ý truyện của bạn mấy ngày nay nhưng muốn chờ thêm mấy chương mới comment một thể.

Mình xin phép không nói về văn phong vì văn phong là lựa chọn của riêng mỗi tác giả. Văn phong của bạn rất “đậm” ngôn tình Trung Quốc, thực ra cũng không sao cả, quan trọng là hoà hợp tổng thể. Mình đọc và mình mường tượng ra bối cảnh TQ và thấy hoàn toàn ổn. (Trừ phi bạn muốn “bưng” bối cảnh về VN thì lúc đó mới có nhiều điều để nói).

Nhưng có một điểm mình muốn trao đổi với bạn từ những chương đầu tiên, đó là về hai nhân vật chính, đặc biệt là nữ chính. Theo như mình hiểu thì Lưu Ly là một cô gái:

- Mạnh mẽ, cá tính, độc lập.
- Tâm hồn mỏng manh, yêu sâu đậm.
- Là người tốt (ít nhất trong truyện này là nhân vật chính diện).

Vậy nhưng, những gì đã đọc được khiến mình có chút nghi ngờ về điều này. Tạm thời cho tới thời điểm này thì cuộc hôn nhân của nam chính vẫn là dấu hỏi, có thể có nhiều lý do đằng sau. Nhưng dưới góc độ của nữ chính mà nói, cho dù lý do có là gì thì cô ấy vẫn đang trong mối quan hệ với người-đã-có-gia-đình, tệ hơn là cô ấy biết (hoặc tin là) CP đã có vợ nhưng vẫn cứ vô tư tiếp tục lằng nhằng với anh ta. Mình không thấy có bất cứ lí lẽ gì có thể bao biện cho điều này.

- Vì chạy không thoát Chấn Phong? -> Đây là thời buổi hiện đại, văn minh, không phải thời mọi rợ không có pháp luật kiểu Beauty & The Beast mà muốn giữ ai trong nhà thì giữ, nhất là khi Lưu Ly được mô tả là cô gái cực kỳ mạnh mẽ. Một cô gái bình thường vẫn còn có khả năng lo liệu bảo vệ bản thân huống hồ một cựu cảnh sát biệt danh “Đạn Bạc”. Nói đơn giản là, cô ấy không muốn thì chẳng ai ép được.

- Vì họ từng yêu nhau đậm sâu? -> Đến cả vợ chồng có ba mặt con, tình mặn nghĩa nồng thì tới lúc li dị xong cũng thành người xa lạ, trong trường hợp chồng cũ có vợ mới mà vợ cũ còn mò tới làm phiền thì coi chừng ăn đòn sấp mặt chẳng ai bênh (kể cả trường hợp vợ mới từng là hồ ly tinh nhưng một khi đã chính thức thành vợ chồng thì về mặt pháp luật họ vẫn được bảo vệ).

- Ở chung nhưng không làm gì? -> Chẳng ai chấp nhận nổi chuyện một người phụ nữ độc thân sống chung với người yêu cũ nay đã là chồng người ta. Ở chung, đong đưa, thả thính, đụng chạm, thậm chí ngủ chung với nhau (và không làm gì!!!).

Tóm lại, dù Chấn Phong có lý do gì đi chăng nữa với cuộc hôn nhân của anh ta, kể cả kết hôn giả hoặc thông tin kết hôn là nhầm lẫn thì LL vẫn sai.

Và điểm làm mình thấy “gai” nhất là cách cư xử của nữ chính khi vợ nam chính tìm đến. Bạn thử tưởng tượng người thứ ba mà vừa lên lớp, vừa động thủ (khoá chặt tay chân) vừa lên giọng thách thức (“căn nhà này là đồng sở hữu...”) với chính thất thì cảm giác thế nào? Người thứ ba bình thường biết sai biết lỗi người ta còn thương chứ đã nt3 còn lớn tiếng thế này thì... Hoá ra sự mạnh mẽ của LL chỉ dùng để bắt nạt người yếu, “cướp” lẽ phải về mình (mặc dù bản thân sai lè) trong khi cái việc đơn giản cần phải sử dụng sự mạnh mẽ là rời xa nam chính thì không (chịu) làm?

Về Chấn Phong, vì truyện chưa hết nên chưa thể nhận xét được gì về nhân vật này nhưng cá nhân mình nghĩ người đàn ông (được cho là) bản lĩnh thì sao có thể để hoàn cảnh xô đẩy tới mức nào mà phải chấp nhận cuộc hôn nhân ngoài ý muốn?

Khi đọc và viết, mình rất quan trọng tư tưởng của truyện. Nhân vật không cần hoàn thiện hoàn mỹ, mở mồm ra là đạo lý, thánh hiền nhưng không thể đề cao những thứ lệch chuẩn hay vi phạm đạo đức cơ bản. Trừ phi bạn xây dựng nữ chính là phản diện nhưng có vẻ như trường hợp này thì không phải như vậy.

Hi vọng bạn không quá phật ý với comment của mình bởi mình tương đối nhạy cảm với vấn đề này.

Cuối cùng, chúc bạn viết tốt và hố đông khách!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Độc Phong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/7/18
Bài viết
33
Gạo
0,0
Chào bạn Độc Phong ,

Mình đã để ý truyện của bạn mấy ngày nay nhưng muốn chờ thêm mấy chương mới comment một thể.

Mình xin phép không nói về văn phong vì văn phong là lựa chọn của riêng mỗi tác giả. Văn phong của bạn rất “đậm” ngôn tình Trung Quốc, thực ra cũng không sao cả, quan trọng là hoà hợp tổng thể. Mình đọc và mình mường tượng ra bối cảnh TQ và thấy hoàn toàn ổn. (Trừ phi bạn muốn “bưng” bối cảnh về VN thì lúc đó mới có nhiều điều để nói).

Nhưng có một điểm mình muốn trao đổi với bạn từ những chương đầu tiên, đó là về hai nhân vật chính, đặc biệt là nữ chính. Theo như mình hiểu thì Lưu Ly là một cô gái:

- Mạnh mẽ, cá tính, độc lập.
- Tâm hồn mỏng manh, yêu sâu đậm.
- Là người tốt (ít nhất trong truyện này là nhân vật chính diện).

Vậy nhưng, những gì đã đọc được khiến mình có chút nghi ngờ về điều này. Tạm thời cho tới thời điểm này thì cuộc hôn nhân của nam chính vẫn là dấu hỏi, có thể có nhiều lý do đằng sau. Nhưng dưới góc độ của nữ chính mà nói, cho dù lý do có là gì thì cô ấy vẫn đang trong mối quan hệ với người-đã-có-gia-đình, tệ hơn là cô ấy biết (hoặc tin là) CP đã có vợ nhưng vẫn cứ vô tư tiếp tục lằng nhằng với anh ta. Mình không thấy có bất cứ lí lẽ gì có thể bao biện cho điều này.

- Vì chạy không thoát Chấn Phong? -> Đây là thời buổi hiện đại, văn minh, không phải thời mọi rợ không có pháp luật kiểu Beauty & The Beast mà muốn giữ ai trong nhà thì giữ, nhất là khi Lưu Ly được mô tả là cô gái cực kỳ mạnh mẽ. Một cô gái bình thường vẫn còn có khả năng lo liệu bảo vệ bản thân huống hồ một cựu cảnh sát biệt danh “Đạn Bạc”. Nói đơn giản là, cô ấy không muốn thì chẳng ai ép được.

- Vì họ từng yêu nhau đậm sâu? -> Đến cả vợ chồng có ba mặt con, tình mặn nghĩa nồng thì tới lúc li dị xong cũng thành người xa lạ, trong trường hợp mà chồng cũ có vợ mới mà vợ cũ còn mò tới làm phiền thì coi chừng ăn đòn sấp mặt chẳng ai bênh (kể cả trường hợp vợ mới từng là hồ ly tinh nhưng một khi đã chính thức thành vợ chồng thì về mặt pháp luật họ vẫn được bảo vệ).

- Ở chung nhưng không làm gì? -> Chẳng ai chấp nhận nổi chuyện một người phụ nữ độc thân sống chung với người yêu cũ nay đã là chồng người ta. Ở chung, đong đưa, thả thính, đụng chạm, thậm chí ngủ chung với nhau (và không làm gì!!!).

Tóm lại, dù Chấn Phong có lý do gì đi chăng nữa với cuộc hôn nhân của anh ta, kể cả kết hôn giả hoặc thông tin kết hôn là nhầm lẫn thì LL vẫn sai.

Và điểm làm mình thấy “gai” nhất là cách cư xử của nữ chính khi vợ nam chính tìm đến. Bạn thử tưởng tượng người thứ ba mà vừa lên lớp, vừa động thủ (khoá chặt tay chân) vừa lên giọng thách thức (“căn nhà này là đồng sở hữu...”) với chính thất thì cảm giác thế nào? Người thứ ba bình thường biết sai biết lỗi người ta còn thương chứ đã nt3 còn lớn tiếng thế này thì... Hoá ra sự mạnh mẽ của LL chỉ dùng để bắt nạt người yếu, “cướp” lẽ phải về mình (mặc dù bản thân sai lè) trong khi cái việc đơn giản cần phải sử dụng sự mạnh mẽ là rời xa nam chính thì không (chịu) làm?

Về Chấn Phong, vì truyện chưa hết nên chưa thể nhận xét được gì về nhân vật này nhưng cá nhân mình nghĩ người đàn ông (được cho là) bản lĩnh thì sao có thể để hoàn cảnh xô đẩy tới mức nào mà phải chấp nhận cuộc kết hôn ngoài ý muốn?

Khi đọc và viết, mình rất quan trọng tư tưởng của truyện. Nhân vật không cần hoàn thiện hoàn mỹ, mở mồm ra là đạo lý, thánh hiền nhưng không thể đề cao những thứ lệch chuẩn hay vi phạm đạo đức cơ bản. Trừ phi bạn xây dựng nữ chính là phản diện nhưng có vẻ như trường hợp này thì không phải như vậy.

Hi vọng bạn không quá phật ý với comment của mình bởi mình tương đối nhạy cảm với vấn đề này.

Cuối cùng, chúc bạn viết tốt và hố đông khách!

Thực ra, chi tiết này cũng khiến mình khá phân vân =)))
Quả thực, kể cả với góc nhìn của mình thì cô gái này cũng đang đi ngược luân thường đạo lý =)))
Nên ra quyết định này, cô ấy cũng không dễ dàng gì. Và về sau này, cô ấy cũng bị miệt thị vì những điều ấy, nhưng đó là ở đằng sau. Còn bây giờ thì giống như cách Chấn Phong làm và Lưu Ly hiểu.. đó là trả nợ, quan hệ tình cảm của họ đã đi đến giai đoạn rất xấu rồi. Trong mắt Chấn Phong lúc này, Lưu Ly là cô gái không có luân thường đạo lý, và trong mắt Lưu Ly, cô biết anh hạ nhục cô. Nhưng cô cũng vạch rõ giới hạn "chung nhà không chung giường" của cô và anh, trước cả vợ, và anh.
Thực ra, bản thân mình khi xây dựng hình tượng nhân vật này, không cố ý tô đậm một cô gái mạnh mẽ, mà chỉ muốn tô đậm tình cảm khắc cốt ghi tâm có phần điên cuồng của họ.
Mình khá đồng ý với ý kiến của bạn, nhân vật này đang được tô vẽ một cách phản diện, Lưu Ly đang lấy cớ hoàn cảnh, vì yêu mù quáng mà nhắm mắt đưa chân qua đạo đức làm người.
Nếu những phân đoạn này làm bạn khó chịu thì mình rất tiếc. Nhưng mong bạn có thể tiếp tục theo dõi để hiểu được lý do gì khiến họ phải rơi vào hoàn cảnh này và chọn những lựa chọn không ai muốn lựa chọn như thế.
Rất cảm ơn bạn vì đã theo dõi và đóng góp ý kiến cho mình! Chúc bạn luôn vui vẻ và tìm được những hố ưng ý!
 

Độc Phong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/7/18
Bài viết
33
Gạo
0,0
CHƯƠNG MƯỜI: BƯỚC CHÂN ĐÃ ĐI KHÔNG THỂ LÙI LẠI
Bảy giờ tối, chuông cửa vang lên, tôi ngần ngừ không muốn ra mở, nhưng Chấn Phong cứ dửng dưng như không nghe thấy. Đến hồi chuông thứ tư, tôi đành lê bước chân đến. Cửa mở ra, tôi ngượng ngùng nói câu chào rồi đưa dép đi trong nhà cho họ. Đúng lúc đó, Chấn Phong cũng đặt món cuối cùng lên bàn. Tôi vội vào bếp lấy bát, mãi đến tận lúc anh không kiên nhẫn gọi, tôi mới đi ra. Kiến Văn là đồng minh, tất nhiên tôi không phải ngập ngừng. Minh Đăng cũng đã gặp, cậu ấy rất đa cảm, cũng dễ thấu hiểu nên không làm khó tôi. Còn Khôi Nguyên, cậu ấy thực sự là người tôi sợ nhất. Khôi Nguyên là con người khảng khái, đúng sai đen trắng rõ ràng. Cậu ấy đã quý ai thì hết lòng nhưng hận ai cũng là hận thấu xương. Năm đó, tôi phản bội họ, dẫm đạp lên lòng tự trọng của con người cao ngạo như cậu ấy, bây giờ gặp lại, muốn xin tha thứ cũng thật khó.

- Đạn bạc, cậu lề mề thế từ bao giờ hả? – Minh Đăng kháng nghị. Tôi chỉ biết cười xòa.

- Cậu ta đâu có lề mề, cậu ta là còn đang ủ mưu. – Khôi Nguyên châm chọc. Quả thực tôi đoán không sai mà. Nhưng ánh mắt cậu ta vẫn lưu luyến trên người tôi, vẫn là khẩu xà tâm phật đi.

- Ngồi xuống đây. – Chấn Phong vỗ vào ghế bên cạnh anh, tôi đành ngồi xuống.

Minh Đăng vẫn giữ vai trò hoạt náo viên, liên tục hỏi tôi chuyện mấy năm nay, tôi cũng nhiệt tình kể vài câu chuyện vui ở nước ngoài. Ba người còn lại lẳng lặng cạn chén rồi uống nhưng tôi biết họ vẫn lắng nghe câu chuyện của tôi. Minh Đăng ngẫu nhiên nhắc đến vài chuyện của Đội đặc nhiệm, Khôi Nguyên lập tức đập chén xuống, chặn lại:

- Mày nghĩ mình đang làm gì thế? Muốn bán tổ chức một lần nữa à?

Không khí đang rất hài hòa bỗng dưng trầm xuống. Không ai nói gì, tưởng như một chiếc kim rơi cũng tạo nên tiếng động. Chấn Phong uống nốt chén rượu trên tay, đặt xuống, quay sang nói với Minh Đăng:

- Giữ nghiệp vụ của cậu đi!

Lòng tôi chùng xuống, cả một mâm này, ngoài Kiến Văn ung dung kia, có ai không phòng bị tôi? Tôi cười gượng đứng dậy, nói:

- Tôi vào bếp lấy thêm canh!

Chấn Phong nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi về vị trí cũ, tay còn lại rót đầy chén rượu cho mọi người, nói bâng quơ nhưng ai cũng hiểu là nói cho Khôi Nguyên nghe:

- Chuyện qua rồi thì cho vào dĩ vãng. Tất thảy đều nên nghĩ thoáng ra.

Khôi Nguyên không kiên nhẫn, tức tối đáp trả:

- Chấn Phong, năm đó cô ta lừa chúng ta suýt mất hết tất cả, khiến Kiến Văn xém chút nữa mất mạng, hại cậu thành người thực vật nửa năm…. Cái gì mà là dĩ vãng? Cô ta là rắn độc, loại người như cô ta, xứng với mày sao?

Chấn Phong vẫn trầm mặc nghe hết chất vấn của Khôi Nguyên, bàn tay vững vàng rót hết rượu, nhưng bàn tay khác dưới bàn lại siết chặt cổ tay tôi. Anh nắm rất chặt, tôi rất đau, nhưng là ở trái tim. Cảm nhận sự nhẫn nhịn trong anh, trái tim tôi như bị xé nát. Những lời Khôi Nguyên nói không sai, cũng là lời tôi hay bất cứ ai hiểu rõ chuyện đều muốn hỏi anh.

- Một cô tình nhân nhỏ được bao nuôi, gì mà xứng hay không chứ? – Chấn Phong cười nhẹ.

- Trên đời bao hoa thơm cỏ lạ, sao mày phải dây vào loài rắn độc này? – Khôi Nguyên lớn tiếng.

- Chuyện riêng của tao, sẽ không ảnh hưởng đến công việc. – Chấn Phong buông tay tôi ra, gắp cho Khôi Nguyên một miếng thịt.

- Mày có coi bọn tao là bạn không? Mày đã có vợ rồi, còn dây dưa không rõ với loại đàn bà này? Mày có muốn làm nghề không?

- Tao tự biết chừng mực.

- Tao nói không lại mày. – Dứt lời, Khôi Nguyên ra khỏi nhà, cửa sầm một tiếng.

Minh Đăng và Kiến Văn cũng lấy cớ về sớm. Chấn Phong không nhúc nhích, tôi đành xuống lầu tiễn họ về. Minh Đăng đi xe đến nên không uống, tự về trước. Tôi tiễn Kiến Văn ra đường cái bắt taxi.

- Em biết chuyện này rất nguy hiểm chứ? – Kiến Văn hơn tất cả chúng tôi hai tuổi. Là một tiền bối thâm trầm, như một người anh cả lo lắng cho cả lũ. Chuyện cũ năm đó, anh là người duy nhất trong Đội đặc nhiệm biết rõ ngọn ngành. Nên sau đó chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc, khó khăn ở nước ngoài cũng đều do anh giải quyết.

- Em.. biết! Nhưng…

- Lưu Ly, em và nó đã đi đến bước này rồi. Như ly nước đã vỡ mà chắp vá lại vậy, có thế nào cũng không hoàn hảo được. – Kiến Văn xoay người, nắm lấy vai tôi nói.

- Nhưng… em không yên tâm. Kiến Văn, Chấn Phong sống thật không dễ dàng gì. Nếu anh ấy lấy vợ mà hạnh phúc, em đã chẳng dám bén mảng lại gần. Nhưng vợ anh ấy, cô ta lấy Chấn Phong đã nửa năm mà vẫn vụng trộm với em họ anh ấy. Cô ta không yêu anh ấy thì thôi đi lại cũng không nghĩ cho danh dự của anh, không chăm sóc nổi anh ấy.

- Kiến Văn, Chấn Phong rất vụng về, anh ấy không biết tự chăm sóc mình, chỉ suốt ngày cậy mạnh. Em phát hiện sức khỏe anh ấy dạo gần đây rất tệ, trong ngăn tủ cũng có rất nhiều thuốc, đều là điều trị tâm lý. Di chứng năm đó vẫn còn, áp lực lại nhiều, chỉ sợ…

- Em chỉ xin một năm thôi. Khi anh ấy ổn định lại, em lập tức sẽ lặng lẽ rời đi! Thật đấy!

Tôi cứ ngừng lại nói, bàn tay túm lấy vạt áo Kiến Văn hiện rõ khớp xương tái nhợt. Giọng ngày càng nhỏ, gió Đông thổi tạt qua có lúc chính tôi cũng không nghe thấy giọng mình.

- Lưu Ly! – Kiến Văn gỡ ngón tay, nhét nó lại vào túi áo tôi, gọi khẽ. - Em có bao giờ nghĩ thứ làm hai đứa tổn thương sâu sắc lại chính là tình yêu của hai đứa không? Đều biết không có khả năng nhưng vẫn ép mình ép người, như hoa hồng ôm lấy xương rồng vậy, thế nào cũng đều chảy máu.

Từng lời Kiến Văn nói tôi đều nghe, mỗi câu mỗi từ như đánh tôi trở ngược lại. Tất cả chúng tôi đều biết, tham lam thứ bình yên trước bão này là việc làm ngu xuẩn biết bao nhiêu. Thế nhưng, nếu kết thúc đều là nghiệt ngã, tôi cũng chỉ cầu đi cùng anh thêm một đoạn đường.

- Em chỉ sợ sau này mình sẽ hối hận. – Nếu sau này không còn Chấn Phong nữa, tôi đến sống cũng còn không nổi, thì giờ danh dự, tôn nghiêm đều cần một lần đánh đổi.

- Lưu Ly, em đã bao giờ suy nghĩ đến đường lùi của mình chưa?

- Hả? – Tôi ngơ ngẩn, chưa bắt kịp nổi suy nghĩ của Kiến Văn.

- Trước đây hay bây giờ, Chấn Phong vẫn là tín ngưỡng duy nhất của em. Em bỏ sự nghiệp của mình vì cậu ta, em sống chui sống lủi bảy năm trời để đổi lấy cậu ta sống oanh liệt ngoài ánh sáng, bây giờ em còn bỏ cả danh dự của mình chỉ để bên cạnh cậu ta một năm?

- Kiến Văn, anh ở bên cạnh Chấn Phong suốt những năm này, anh biết anh ấy sống sao mà? Người bị hại là Chấn Phong, anh ấy không có quyền lựa chọn. Còn em thì có, và tất cả là báo ứng em đáng phải nhận.

- Em… haizzz, Lưu Ly, em đừng mang thân ra trận cảm tử như vậy nữa. Mọi chuyện đều đã được định sẵn rồi, dù em có chống cự, em cũng không thể lựa chọn.

- Ý anh là gì? – Tôi nhìn vào mắt Kiến Văn nhưng ánh mắt anh lại mờ mịt xa xăm, không thể thấy điều gì khác.

- Thôi về sớm đi! Không nó lại nghi ngờ.

Kiến Văn khoác áo của anh lên vai tôi rồi bước lên taxi. Tôi không về ngay mà chầm chậm đi dạo trong công viên đối diện chung cư.


P/s: (Vài lời xàm xí của mình...)
Bộ truyện này bắt đầu viết từ đầu năm 2017, đến giờ đã sắp hết 2018, nó ám ảnh mình cũng đủ lâu rồi nên chắc sẽ kết thúc trong năm nay. Là bộ truyện đầu tiên đăng lên mạng, còn nhiều thiếu sót. Thực ra bây giờ đọc lại, cũng còn thấy khá nhiều lỗ hổng từ hành văn đến tình tiết, xây dựng nhân vật,... Vì vậy, dù mới chỉ có hai bình luận, mình đã cảm kích vô cùng.
Thời gian gần đây, mình đã đi gần tới cái kết rồi và không khí u ám ảnh hưởng khá nhiều đến tâm trạng mình. Nên mình sẽ đẩy nhanh tốc độ ra chương một chút. Mong các bạn đang theo dõi cho mình ý kiến để hoàn chỉnh nốt bộ này.
Cảm ơn các bạn rất nhiều! ~~~~
Yêu yêu :x:x:x
 

chuyencuangan

Duyệt quyền tác giả
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/3/16
Bài viết
1.202
Gạo
0,0
Mình đọc một lượt hết 10 chương truyện của bạn thấy truyện khá là cuốn hút, nhiều tình tiết mới mở ra trong các chương. Cách dùng nhiều hội thoại ngắn khiến truyện rất dễ đọc. Nhân vật bối cảnh truyện đều khá đặc biệt.
Tuy nhiên không biết có phải do tình tiết hơi nhanh một chút không, mà mình chưa cảm thấy "thấm" cảm xúc truyện lắm.
Ủng hộ và chúc bạn sớm lấp hố nhé. :)
 

Độc Phong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/7/18
Bài viết
33
Gạo
0,0
Mình đọc một lượt hết 10 chương truyện của bạn thấy truyện khá là cuốn hút, nhiều tình tiết mới mở ra trong các chương. Cách dùng nhiều hội thoại ngắn khiến truyện rất dễ đọc. Nhân vật bối cảnh truyện đều khá đặc biệt.
Tuy nhiên không biết có phải do tình tiết hơi nhanh một chút không, mà mình chưa cảm thấy "thấm" cảm xúc truyện lắm.
Ủng hộ và chúc bạn sớm lấp hố nhé. :)

Cảm ơn vì ý kiến của bạn. Mình có khá ít thời gian viết và có lẽ cũng hơi tham lam
Chi tiết thì nảy ra trong đầu quá nhiều mà mình không thể diễn đạt hết. Những chương sau tình tiết còn nhanh hơn cơ
Mình sẽ cố gắng chỉnh sửa lại để các bạn có thể thấy rõ tinh thần truyện hơn. Cảm ơn bạn rất nhiều. Mong bạn tiếp tục ủng hộ
 

Độc Phong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/7/18
Bài viết
33
Gạo
0,0
CHƯƠNG MƯỜI MỘT: CHUYỆN CŨ CÙNG KIẾN VĂN

- Kiến Văn, anh làm gì vậy? – Tôi sửng sốt nhìn Kiến Văn chĩa súng về hướng mình. Thấp giọng nói:

- Tố cáo anh với ông ta. – Kiến Văn chuẩn xác bắn vào tay trái của tôi.

Đạn ghim vào vai trái tôi, máu bắt đầu chảy ra ướt đẫm.

- Kế hoạch B khởi động, cứ vậy mà làm. – Kiến Văn cầm lấy họng súng, ấn vào ngực mình, xoa đầu tôi.

Tiếng chân dồn dập ngày một gần, tôi nhìn anh lắc đầu, thấp giọng:

- Khô…ng…

Kiến Văn cười hiện nhìn tôi, bàn tay vuốt mắt tôi thanh sạch, ấm áp.

- Đạn bạc, đến lúc phải đặt cửa rồi, cược thôi.

Anh cầm tay tôi tang cò. Đoàng một tiếng, Kiến Văn ngã quỵ xuống. Cánh tay chân ập vào ngay một giây sau.

- Cô chủ, có chuyện gì vậy?

- Hắn là ai? – Tôi định thần, mở mắt ra, lập tức thay đổi trạng thái, nhìn chằm chằm vào Kiến Văn, ánh mắt căm phẫn.

- Là anh Tư, chuyên phụ trách mảng ma túy. – Một tên thân cận của Lê Quý đáp.

- Lưu Ly, có chuyện gì vậy con. - Lê Quý hốt hoảng giữ lấy bả vai tôi cầm máu.

Tôi run run chỉ Kiến Văn, giọng phẫn uất:

- Cha, hắn là nội gián, tên thật là Kiến Văn, mật danh Sói Đen. Cha bị cảnh sát điều tra rồi…

Sau đó, tôi vờ ngất đi, lập tức được đưa về phòng. Một tuần sau đó, Kiến Văn bị tra tấn dã man. Nhờ sự trợ giúp của Đình Dương – một cô gái chấp nhận làm tay trong ở băng nhóm của Lê Quý, tôi tiêm thuốc kích thích khiến anh tạm thời ngừng thở, Đình Dương thuận tình hợp lý xử lý xác Kiến Văn, bí mật đưa anh ra bờ song, anh mới thoát ra được khỏi hang ổ kiên cố. Một phen đánh cược tính mạng Kiến Văn đổi lại lòng tin tuyệt đối của Lê Quý. Quãng ngày làm cô chủ xã hội đen của tôi khi ấy mới thực sự bắt đầu.


Giật mình nhớ lại, bước ngoặt đó cũng đã qua tám năm rồi. Nếu cho mình quay lại ngày ấy, liệu tôi có quyết định vậy hay không? Tuổi 20 dám nghĩ dám làm, tôi và Kiến Văn nhận nhiệm vụ, đánh cược thanh danh và mạng sống của mình vào một phần trăm sơ hở của địch, chỉ nghĩ sống chết đều không thẹn với lòng. Giờ đây, trước ngưỡng cửa 30, tôi lại đắn đo nhiều hơn thế. Nếu ngày ấy, tôi chọn đi một con đường khác, sẽ ra sao? Kiến Văn sẽ không trải qua quãng ngày đau đớn, lưu lại những dấu ấn đáng sợ trên thân thể anh chứ? Đình Dương sẽ không mất đi đứa con mà cô luôn trân quý, Minh Đăng và Khôi Nguyên sẽ bớt đau thương mà nghi ngờ tín nghĩa sao?… Và có khi nào, bi kịch ngày ấy sẽ không kéo dài bất tận như vậy với hai chúng tôi?

Nhưng nếu hỏi tôi, có sai hay không việc hy sinh như vậy để phá tan một đường dây buôn bán ma túy, vũ khí xuyên quốc gia, tôi vẫn sẽ giõng giạc trả lời: Đáng!

Trước chúng tôi có bao nhiêu gia đình tan nát, bao người vợ mất chồng, bao người con mất cha, có bao nhiều chiến sĩ Cảnh sát phải hy sinh? Là lớp tiền bối của Đình Dương, là mẹ tôi, là chú Chấn Phong, là bao nhiêu người mà chúng tôi chưa hề hay biết... Sao mà đong đếm được? Tổn thất là quá nhiều, nguy hiểm là quá lớn. Chuyên án đã thành công, khảo nghiệm chứng minh, phương án cấp trên đề ra và chúng tôi thực hiện là đúng. Dù không còn là một người lính trong hàng ngũ lực lượng, tôi vẫn phải tôn trọng, tuân thủ quyết định của cấp trên và chịu trách nhiệm với mọi quyết định của bản thân.

Qua ánh đèn đường mờ ảo, Chấn Phong đứng bên đường. Bóng anh cao cao in xuống mặt đất. Anh chỉ mặc một chiếc áo dài tay mỏng, quần thể thao với dép lê trông thật lười biếng. Chỉ cách tôi một con đường mà ánh mắt anh thăm thẳm, như phủ một tầng xa cách. Tim tôi nhảy lên, chạy thật nhanh qua đường, mặc xe cộ vẫn còn đang đi lại, vài tài xế quay lại mắng tôi thần kinh, nhưng tôi đều không quan tâm, một mực chạy nhanh qua đường. Tôi sợ anh như ánh đèn mỏng manh kia, sẽ nhanh chóng biến mất chẳng thể chạm tới. Như mộng ảo bảy năm nay tôi chìm đắm, như mỗi cơn mơ tôi tan biến trong bẽ bàng. Chấn Phong sững người, rượu làm anh phản ứng chậm hơn, anh tiến đến kéo tôi lên vỉa hè. Tôi ôm lấy cổ anh, vùi mặt vào ngực anh, cười khúc khích.

- Bị mắng vui thế sao? – Chấn Phong cũng cười, xoa nhẹ mái tóc tôi.

- Vui! Miễn có anh đều vui. – Tôi lại cười.

- Về nhà thôi! – Chấn Phong tách tôi ra, ánh mắt rơi trên chiếc áo khoác tôi đang mang. – Kiến Văn?

Tôi vội vàng cởi ra khoác trên tay phải, tay còn lại khoác tay anh, lôi kéo đánh trống lảng:

- Mau về nhà nào!

Chấn Phong mím môi nhưng cũng thuận cho tôi kéo, ánh mắt như cười như không:

- Anh ta cũng vẫn chưa từ bỏ nhỉ?

- Anh đừng nói bậy!

Từ khi còn yêu nhau, Chấn Phong đã luôn nhạy cảm như vậy. Trong tình cảm, anh luôn đề phòng và tách tôi ra khỏi Kiến Văn. Tôi không hiểu sao, Chấn Phong khi liên quan đến Kiến Văn đều như một cô nhóc hay ghen tuông, vô cùng vô lý.

Chấn Phong không tiếp tục chủ đề đó nữa, kéo tôi vào thang máy, cửa vừa đóng, anh đã hôn tới tấp lên mặt tôi, còn trầm khàn một câu:

- Đã là Mặt trời thì không thể có duy nhất một vệ tinh.

Tôi thực không hiểu anh đã nghĩ đến đâu rồi, chúng tôi còn đang nói chuyện Kiến Văn cơ mà.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Độc Phong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/7/18
Bài viết
33
Gạo
0,0
NGOẠI TRUYỆN 2: NHÁT DAO KHÔNG NGỜ
(NGOẠI TRUYỆN CHẤN PHONG)

Bốn năm huấn luyện chưa kết thúc, chúng tôi đã được nhận chuyên án đầu tiên, lúc nhận nhiệm vụ, chúng tôi đều hừng hực khí thế. Lưu Ly cả ngày líu lo bên tai tôi nói đây là nhiệm vụ đầu của hai đứa, rất có giá trị kỷ niệm. Tôi chỉ cười xòa, nhắc nhở em phải hoàn thành thì mới là kỷ niệm đẹp được.

Sau này, khi nhiệm vụ kết thúc, tôi được thăng hàm Trung úy sớm. Nhưng tôi lại luôn muốn mình vĩnh viễn không nhận nhiệm vụ đó. Nếu ngày đó, chúng tôi không nhận nhiệm vụ, có lẽ, tôi và em sẽ vẫn đứng cùng chiến tuyến, có lẽ, tôi và em sẽ tốt nghiệp rồi mau chóng kết hôn,… có lẽ… có lẽ, em sẽ không phản bội chúng tôi như vậy.

Đó là nhiệm vụ phá một đường dây buôn bán vũ khí lớn.Một đường dây có bề dày lịch sử, tồn tại từ trước cả khi chúng tôi ra đời. Cũng chính là đường dây đã cướp đi mạng sống của chú hai. Chúng tôi có nhiệm vụ trinh sát tuyến đầu, thăm dò và hỗ trợ thực chiến. Lúc ấy, tôi nôn nóng bắt đầu, tự nhủ nhất định phải triệt phá đường dây, báo thù cho chú hai. Ngay nhiệm vụ đầu đã được giao một vụ lớn, chúng tôi không tránh khỏi sơ sót. Tôi bị thương nặng trong trận hỗn chiến đầu tiên, tỉnh dậy sau ba ngày hôn mê, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là may mắn làm sao, Lưu Ly đã xin nghỉ phép cách đó một thời gian. Nhìn em hao gầy bên giường, tôi không khỏi đau lòng, nhưng vẫn đầu nghĩ một đằng, miệng nói một nẻo, trách em làm mọi người lo lắng. Sau này nghĩ lại, có lẽ tôi với em luôn không đủ quan tâm, không đủ nồng nhiệt nên em mới dễ bị lung lay, dễ dàng phản bội tôi như vậy. Có lẽ, ngay từ đầu, tôi đã không thể làm em nhận ra tôi yêu em nhiều đến mức nào. Có lẽ, tôi đã dùng sai cách để yêu em, khiến em cảm thấy mình đơn độc, có lẽ, tính hiếu chiến của tôi khiến em tổn thương quá nhiều… có lẽ, bi kịch của chúng tôi sau này có một phần lớn nguyên nhân từ phía tôi.

Sau ngày đầu tiên gặp sau khi tôi tỉnh lại đó, Lưu Ly tiếp tục mất tích, cho đến khi… Kiến Văn nằm vùng bại lộ, thiếu chút nữa mất mạng trở về. Khi ấy, tôi không muốn nghi ngờ Lưu Ly cũng khó. Lý do đội chúng tôi nhận nhiệm vụ là Đội đặc nhiệm số 3 mới hoàn toàn. Tức là chúng tôi đều là tân binh, chuyện hồ sơ hoàn toàn là giấy trắng, thân phận đều chỉ có cấp trên trực tiếp là chú Sơn và ba tôi nắm rõ. Kiến Văn gặp nguy hiểm, nghi phạm lớn nhất là Lưu Ly. Nhưng Kiến Văn một chữ cũng không nói, khi tôi hỏi thẳng nghi vấn, anh cũng lẳng lặng lảng tránh.

Tôi gặp lại em sau đó một tháng, đó là đợt tấn công lần 2 do tôi làm chỉ huy, nhằm vào một đợt giao dịch vũ khí của băng nhóm. Em xuất hiện ở đó với tư cách đại diện cao nhất. Đứng từ xa quan sát qua ống nhòm, tôi cảm thấy thế giới trong mình như sụp đổ. Người tôi vốn coi như đồng chí, đồng đội, người thân, người phụ nữ như ánh mặt trời duy nhất sưởi ấm cho mình giờ đây đang thanh thoát giao dịch với một lũ người bẩn thỉu.

Em rất khác, em không nhanh nhẹn tinh nghịch như lúc bên cạnh tôi mà lười biếng mà sắc sảo. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy mặt này, tim như quặn thắt theo từng cử chỉ của em. Giao dịch được thảo thuận xong, hai bên bắt đầu trao đổi hàng, chúng tôi không chậm một phút liền ập vào. Hai bên giao tranh quyết liệt, tiếng súng liên thanh đến nhức óc, chúng tôi tập trung bao vây chúng, còn chúng thì xé lẻ phản công. Trong lúc không ai chú tâm, Lưu Ly khác hẳn lũ xã hội đen quen dùng tay chân hơn đầu óc, dùng nghiệp vụ của mình mà làm bị thương không ít người. Một mình em phá vỡ phân nửa thế cục chúng tôi dày công dàn dựng. Đội đặc nhiệm chúng tôi nhanh chóng chuyển phương án, trước tiên khống chế Lưu Ly.

Thân thủ của em, tôi là người hiểu rõ nhất, nên tôi tiến lên một chọi một cùng em. Tất nhiên, mánh đòn của em tôi không lạ, tôi đinh ninh mình có thể khống chế em. Nhưng không, Lưu Ly của bây giờ không còn là Lưu Ly của ngày xưa, em không đấu với tôi một cách quang minh chính đại. Ngay khi phát hiện tôi tiếp cận, em ném một nắm bụi khí thẳng vào tôi. Tôi phản ứng nhanh né được, nhưng cái mùi quen thuộc ấy làm tôi sững người. Một loại thuốc súng làm tổn thương võng mạc em từng chế tạo. Tôi không ngờ, có ngày em tung thứ đó về phía tôi.

Ngay khi tôi tránh đỡ, em đã vòng ra sau lưng không phòng vệ của tôi đâm một nhát. Tôi xoay người phản đòn nhưng cũng như cách tôi hiểu về em, em cũng hiểu chiêu thức của tôi quá rõ. Với em, lúc ấy, tôi vẫn không thể dùng súng, vì tôi biết, nếu đã bắn, em chỉ có thể mất mạng, tôi mong mình có thể bắt em không thương tổn về chịu tội. Nhưng tôi không nỡ không có nghĩa là em không nỡ. Khi viên đạn tiếp theo của em ghim thẳng vào vai trái tôi, tôi biết, tình nghĩa của tôi và em thực sự chấm dứt.

Lưu Ly là con gái của ông trùm vũ khí, cũng chính là người đã giết chú hai tôi. Em quay lưng với tất cả chúng tôi để làm một cô tiểu thư xã hội đen, khao khát giành quyền thừa kế. Còn chúng tôi, thông tin đều bị bại lộ, đến gia đình cũng gặp nguy hiểm. Nửa năm ròng, chúng tôi phải đấu trí với chính đồng đội của mình, lại là người nắm tiền, nắm lực trong tay mà dồn chúng tôi đến đường cùng. Nửa năm, tôi dần nhận ra hóa ra, tôi chẳng biết gì về em, hóa ra, mọi thông tin em tỉ mẩn thu thập về chúng tôi đều là công cụ để em giành ưu thế.

Cách một chuyên án, chúng tôi từ đồng đội thành kẻ thù. Vĩnh viễn không còn có thể quay đầu nữa.
 
Bên trên