Thoáng bão giông, ta nợ nhau hạnh phúc - Cập nhập - Độc Phong

Độc Phong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/7/18
Bài viết
33
Gạo
0,0
CHƯƠNG MƯỜI BA: MÂU THUẪN

Hai đứa trẻ nhà Đình Hải và Thiên Di rất nghịch ngợm, cũng chẳng biết giống ai. Nhà họ bốn người lớn đều trầm tính, vậy mà mấy đứa nhóc thì phá phách không ai bằng. Tôi mỉm cười nhìn nhóc con nằm trong nôi miệng chóp chép, nhỏ giọng hỏi Thiên Di:

- Chị Di, chị nói xem, có khi nào bé con này lớn thêm vài tuổi nữa cũng sẽ nghịch ngợm như hai ông anh mình ngoài kia không?

- Ừm… chị nghĩ còn nghịch hơn ấy. Đứa nhỏ này có nhiều nét giống chị Dương lắm.

- Chị Dương? – Tôi bất ngờ hỏi lại.

- Khi em gặp chị ấy, chị ấy đã 28 rồi, tất nhiên không thể giống lúc còn thanh niên được.

- Khi còn thanh niên? Khác lắm sao ạ?

Thiên Di không đáp, nhìn ra ngoài phòng khách, Đình Dương và Thẩm Minh đang đùa nghịch với lũ nhóc. Một người đầu ba đít chơi vơi như Đình Dương lại đang cầm cờ bày lũ trẻ chơi trận giả. Bác sĩ Minh bình thường không nhiều lời, gương mặt cương nghị, nay lại cong cong đuôi mắt có vài nếp nhăn, ghé tai lũ trẻ thầm thì cười phá lên.

- Có lẽ… em hiểu một phần nào đó. – Tôi nhẹ giọng cùng nhìn về hướng đó, lòng bình yên đến lạ. Thực ra, khi con người trưởng thành rồi, những niềm vui như vậy ngắn ngủi chẳng khác nào đốm lửa nhỏ của cô bé bán diêm. Và có lẽ, chỉ khi ở đúng bên cạnh người mình cần, thì niềm vui ấy mới bùng thành đám lửa lớn.

Những người trẻ như chúng tôi vẫn còn vô cùng may mắn, quay lại một vòng, vẫn còn đôi mươi năm để lãng phí. Còn Đình Dương, tôi luôn có cảm giác cuộc đời chị là một cuộc chạy đua không ngừng nghỉ. Năm ấy, chị 28, chị phí mất mười năm cuộc đời bị giam cầm nơi máu me và súng đạn, làm bệ đỡ cho cuộc đại lật đổ ấy. Năm nay chị đã bước sang tuổi 37 rồi, những vẫn bận rộn quay qua quay lại với Võ quán mới hồi sinh. Đình Dương còn bao nhiêu năm để lãng phí? Chúng tôi còn bao nhiêu năm để xóa hết tàn dư bẩn thỉu của chúng? Có khi nào… hạ tàn đông qua, chúng tôi chớp mắt hết sáu mươi năm cuộc đời mà chúng vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật hay không?

“Reng reng reng”

Tôi vội với tay bắt máy, nhóc con trong nôi giật mình khóc ré lên.

- Lưu Ly… cô đang ở đâu? – Trong điện thoại là giọng Chấn Phong gằn xuống. Tôi còn nghe rõ được nhịp thở khó khăn của anh.

Mải suy nghĩ, ăn uống rồi chơi với mấy đứa nhỏ, tôi thế mà lại quên mất gọi điện cho anh.

- Em… đang ở nhà một người bạn. – Tôi đáp lại ánh mắt dò hỏi của Đình Dương, tôi bước ra ngoài ban công rồi mới trả lời Chấn Phong.

- Bạn? Tôi đón cô! – Chấn Phong cũng không hỏi thêm, dứt khoát ra lệnh.

Suy nghĩ trong đầu cứ quay mòng mòng, tôi có chút ngột ngạt, nổi nóng.

- Em có chân em khác biết về.

- Lưu Ly… - Giọng Chấn Phong lại hạ thêm một tông. – Cô cho là mình giỏi lắm đúng không? Cô cho là mình nghĩa khí nặng tình lắm hả?

- Anh nói thế là có ý gì? Anh sỉ nhục tôi thành nghiện rồi hả?

- Ha… được thôi! Cô nặng tình với người cha tội phạm đặc biệt nguy hiểm của cô, cô nặng tình với Kiến Văn, với Minh Đăng, cô nặng tình với chị gái cô, với đủ mọi người… Chỉ có tôi, cô chẳng bao giờ muốn ở lại.

- Sao anh biết tôi ở nhà chị gái? – Tôi ngỡ ngàng , hỏi Chấn Phong.

- Hừm…

- Dương Chấn Phong! Anh theo dõi tôi? Quỷ tha ma bắt anh đi! Khốn khiếp! Tôi không về. Anh làm gì được tôi?

- Cô… nếu không muốn ảnh hưởng người xung quanh thì sớm về đi! Thời gian này tôi bận, cô cứ tự suy nghĩ cho kỹ.

Dứt lời, Chấn Phong cúp máy, nhìn chiếc xe Toyota nổ máy, quay đầu dưới chung cư, nỗi bực bội trong lòng tôi như nhân lên gấp vạn.

P/s: Mải nghĩ Lễ nên không đăng được truyện. Sorry mọi người! :((:((
Hôm nay, mạn phép đăng vài chương bù vào tiến độ. :x:x:x
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Độc Phong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/7/18
Bài viết
33
Gạo
0,0
CHƯƠNG MƯỜI BỐN: YÊU LÀ CỐ CHẤP

Tôi về cô nhi viện cho thảnh thơi đầu óc. Đơn tư vấn không nhiều, khiến quỹ thời gian trống của tôi tăng thêm. Loanh quanh luẩn quẩn mãi trong nhà khiến đầu óc mụ mị. Đối với người mỗi năm chuyển qua chuyển lại vài nước như tôi, một tháng trong nhà đã là cực hạn rồi. Tự tìm vui cho mình, tôi lại xách túi xuống thành phố, kiếm quán cà phê.

Hồi nhỏ, tôi không thích cà phê cho lắm. Thứ thức uống đắng ngắt đó, dù có cho bao nhiêu đường cũng không khá hơn. Nhưng tôi thích mùi hương của nó, bởi mỗi lần về nhà sau giờ học, nếu thoang thoảng nơi cánh mũi mùi hương này, nghĩa là ba Sơn về. Ba Sơn không hút thuốc, cũng không uống rượu, nhưng ba nghiện cà phê. Trên người ba lúc nào cũng có mùi cà phê nhàn nhạt. Thứ mùi hương trấn tĩnh tâm hồn, rắn rỏi và mạnh mẽ biết bao.

Rẽ trái vào một con phố nhỏ. Hoàn hảo!

Tấm biến “Les fleurs” hiện lên trong tầm mắt tôi. Bức tường hoa tinh tế bao quanh quán cà phê thanh tĩnh trên góc phố nhỏ. Mô tả trên mạng đúng là không nói quá. Décor đẹp thực sự!

“Reng reng”

Mở cửa quán bước vào, chiếc chuông nhỏ vang lên âm thanh đáng yêu. Tôi nhìn décor bên trong, mỉm cười với chú mèo lười biếng lướt qua mũi giày.

- Xin hỏi, quý khách dùng gì ạ?

- Có loại đồ uống nào ít đắng không? – Tôi hỏi thẳng. Nói là đi cà phê cho sang chứ tôi chỉ thích mùi hương thôi.

- Chị có thể thử loại sữa chua cà phê này ạ. Tốt cho da nhưng vẫn giữ được mùi hương của cà phê. Loại đồ uống này của quán em không giống chỗ khác đâu ạ.

- Ừm…

- Chị Ly? – Phía sau bỗng truyền đến giọng nói trong trẻo. Tôi ngoái đầu nhìn lại, ngạc nhiên không kém.

- Chấn Vũ?

- May quá, vẫn nhớ ra em. – Cậu mỉm cười ra hiệu với cô bé phục vụ bàn. – Chị lên bàn trên tầng đi! Lát em mang đồ uống lên.

Tôi đi theo cô bé phục vụ. Góc bàn của tôi là một ban công kiểu kiến trúc Ý, phía bên dưới là vườn hoa hồng xinh đẹp, hương tỏa thơm thoang thoảng, cùng mùi cà phê khiến người ta say đắm. Hẳn đây là góc tuyệt nhất trong quán rồi.

- Chị. – Chấn Vũ đi đến, đặt ly đồ uống trước mặt tôi, cũng ngồi xuống phía đối diện. – Chị chẳng già đi tí nào.

Tôi đảo cốc sữa chua cà phê trong tay, hút một ngụm, ừm… đúng là chuẩn vị Chấn Vũ. Lần đầu tôi gặp cậu nhóc này, cậu ta mới mười sáu, nhưng lại như ông cụ non. Tôi tự hỏi nhà họ Dương ai cũng thâm thâm trầm trầm vậy sao? Nhưng chỉ một thời gian ngắn, cậu ta đã bộc lộ bản tính con nít không kém gì anh họ mình – Chấn Phong. Chấn Vũ là con trai của bác gái ruột Chấn Phong. Chấn Phong đúng ra phải gọi Chấn Vũ là anh, thế nhưng, tất nhiên anh chẳng chịu nhường, thế là cả hai luôn ăn nói trống không. Nhìn có vẻ vô lễ như vậy, nhưng hai người lại rất thân thiết, chẳng khác nào anh em ruột.

Chấn Vũ khi ấy là một đứa trẻ rất quấn người, Chấn Phong và cậu không có sở thích chung nào cả, nhưng tôi và cậu thì lại rất hợp. Chúng tôi vẫn thường hẹn nhau đi chơi game, đi nghe nhạc, xem phim khi không có Chấn Phong. Chấn Vũ phách lối khiêu khích Chấn Phong, anh cũng không vừa, thường lén lút mách bác gái chuyện xấu của Chấn Vũ, khiến cậu bị cấm túc.

- Còn cậu thì già rồi. – Tôi nhìn cậu thanh niên tuấn tú trước mặt, đùa.

- Đâu có. – Chấn Vũ vỗ ngực. – Giờ em đẹp trai hơn Chấn Phong rồi, anh ấy có bao nhiêu là nếp nhăn.

- Ừm, ừm…. Cậu lúc nào cũng đẹp. Được chưa?

- Lần này chị về hẳn chứ?

- Ừm… không chắc. – Tôi không dám nói thật, Chấn Vũ chẳng bao giờ giữ miệng được với Chấn Phong.

- Thế thì em phải làm đám cưới nhanh thôi. – Chấn Vũ híp mắt. – Chị đã hứa bê tráp cho em rồi.

Lời hứa từ bao lâu mà vẫn nhớ. Chậc chậc… đứa trẻ này, tôi chỉ thuận miệng thôi mà. Nhưng…

- Cậu kết hôn? L..ấy… lấy ai?

- Còn ai nữa? - Chấn Vũ nhìn tôi ẩn ý.

- Kh…ông thể nào…

- Ước mơ của chúng ta là tất cả mọi người đều lấy được mối tình đầu… Em nghĩ anh chị không bước, em phải đi trước. – Chấn Vũ nghịch cánh hồng trong tay, mỉm cười dịu dàng.

Mối tình đầu của Chấn Vũ, chính là vợ của Chấn Phong. Tôi không nhớ tên cô bé, bởi trong suy nghĩ của tôi, không phải vợ Chấn Phong, cũng là mối tình đầu của Chấn Vũ. Một cô nàng tiểu thư đỏng đảnh, phách lối nhưng rất thẳng thắn, đơn thuần.

- Cô bé và Chấn Phong…

- Đã ly hôn rồi. Nửa năm trước.

- Cậu?

- Đúng là em. – Chấn Vũ mỉm cười.

- Haizzzz… cậu làm thế nào vậy? Không phải con bé ghét cậu nhất sao? Không phải luôn muốn gả cho Chấn Phong sao? Lại đồng ý ly hôn?

- Hoa không nước hoa sẽ tàn, tình không đáp tình sẽ tan. Cô ấy cũng như em, đều quá mệt mỏi với việc đơn phương.

- Ừm… thực ra cô bé đối với Chấn Phong chỉ là ngưỡng mộ lầm tưởng là yêu mà thôi. Cô bé còn nhỏ, Chấn Phong không thể chăm sóc người ta thì sau này cậu phải thay anh mà bù đắp.

- Em biết chị theo dõi cô ấy. Đúng là em với cô ấy, nói trắng ra là ngoại tình, nhưng chị cũng đừng trách cô ấy. Đều do em! Mẹ lừa em đi ký hợp đồng, quay lại thì việc đã rồi. Chị biết đấy, tính em cố chấp, em không cam lòng.

- Ngốc này, chị sao không hiểu tấm lòng của cậu, chỉ là chị buồn thay Chấn Phong. Thời gian đầu Chấn Phong về nhà đều đặn, vẫn hay mang cô bé đi xem phim, du lịch đây đó. Chị nghĩ cuối cùng mình cũng có thể an tâm mà buông bỏ. Thế nhưng chỉ vài tháng, họ đã cơm chẳng lành canh chẳng ngọt…

- Em quá hiểu cô ấy, bọn em lớn lên bên nhau, cùng học một lớp, cùng đem lòng đơn phương một người không yêu mình. Suy cho cùng, mọi chuyện cũng là do em quá cố chấp. Còn cô ấy… chọn sai người.
 

Độc Phong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/7/18
Bài viết
33
Gạo
0,0
Ừ hihi, mình sẽ tiếp tục đặt hoa hóng chờ các chương tiếp theo của bạn. Ra chương mới bạn ới (tag) mình câu nhé! :-c

Dạo này bận quá, hôm nay mới ra chương mới được. Bạn vào xem và cho mình ý kiến với nhé!
:x:x:x
 

An Di.

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/10/16
Bài viết
139
Gạo
0,0
Không ngờ mối tình đầu của Chấn Vũ lại là vợ Chấn Phong cơ đấy! Truyện càng ngày càng mở rồi nha! Hóng các chương tiếp theo của cậu! :x
 

Độc Phong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/7/18
Bài viết
33
Gạo
0,0
CHƯƠNG MƯỜI LĂM: TÔI KHÔNG CẦN CÔ NỮA!

Bỗng một trận huyên náo, tôi ngược dòng người đi đến trung tâm, nhận ra đồng chí Trung úy và cô bé Thượng sĩ trong đội Chấn Phong. Trước mắt là một đối tượng mặt mũi bặm trợn, đang dùng súng khống chế một bà bầu. Tôi nuốt nước bọt, giả vờ lớn tiếng khóc lóc chạy đến trước mặt tên kia, gào lên:

- Chị, chị ơi! – Bà bầu kia sững người, tôi đành ra dấu. – Em vừa mới đi chọn đồ cho cháu mà chị đã ra thế này? Anh gì ơi, anh cần bao nhiêu? Tôi đều đưa cả cho anh. – Dứt lời tôi dốc hết đồ trong túi ra, lăn cả vào chân kẻ kia, hắn phản xạ cực nhanh lùi lại. Tôi đành ra chiêu tiếp theo, quỳ xuống xin. – Anh có thể đổi người không? Chị tôi đang mang thai, tôi xin anh! Anh muốn bao nhiêu cũng được.

Đối tượng có vẻ lưỡng lự, sau một hồi, hắn đồng ý. Dù sao vóc người bà bầu kia cũng rất lớn, khó di chuyển, còn tôi thoạt nhìn nhợt nhạt, yếu đuối.

Hắn cẩn thận đổi người, khống chế tôi, vì có bà bầu bên cạnh, nên tôi không dám khinh suất. Hắn uy hiếp kéo tôi lên tầng thượng. Đúng lúc này, Chấn Phong chạy đến. Nhìn thấy tôi, anh sững người.

Tên kia thấy Chấn Phong thì có chút run sợ, tôi lợi dụng lúc hắn giật mình, lập tức phản kháng. Tuy nhiên, thân thủ hắn rất tốt, tôi và hắn giao tranh vài quyền, anh chàng Trung úy ở khá gần, chớp thời cơ nổ súng. Chấn Phong hét lớn:

- Không được!

- Đoàng…

Ngay trước khi súng nổ, tên kia đã lật người tôi lại, một viên đạn kia trúng đùi phải, máu thấm ướt quần jean trắng của tôi. Tôi khụy xuống, hắn lấy lại quyền chủ động, một tay cầm súng dí vào cuống họng tôi, một tay thô bạo nắm tóc tôi kéo lên. Bây giờ hắn cực kỳ cẩn trọng bởi đã nhận ra tôi có khả năng chống trả. Chấn Phong nhíu mày, ra hiệu hạ súng:

- Muốn gì? Chúng ta từ từ thương lượng?

- Tao chỉ muốn thoát khỏi mày! – Hắn cười gằn đáp lại, súng càng dí chặt vào gáy tôi.

Tiếng trực thăng càng ngày càng gần, hắn cười gằn thành tiếng, hơi thở lạnh băng lướt qua gáy tôi rợn người. Rồi bỗng hắn xoay người tôi đẩy ra khỏi tầng thượng, rồi nhanh chóng nắm giật lấy tay tôi. Sức lực của hắn rất lớn, chỉ một tay đã giữ được tôi, tay còn lại không buông khẩu súng chĩa về phía tôi. Trầm giọng ra lệnh:

- Lùi lại, bước lên một bước tao cùng nó đều rơi xuống. Tôi lập tức nắm lấy thanh lan can. Đây là tầng 50, mẹ kiếp. Tên khốn này tính toán cũng thật nhanh. Tôi là quân cờ lợi nhưng cũng là quân cờ hại. Giữ không được bỏ không xong, xét cho cùng, không vị trí nào mang đủ tính uy hiếp như thế này.

Ngay khi cảm nhận tôi nắm chắc thanh lan can, hắn cũng buông tay, đứng thẳng dậy. Chấn Phong giơ súng lên, nét mặt dữ dằn.

- Nếu mày không bỏ súng xuống tao sẽ lập tức giẫm nát tay con nhỏ này. – Dứt lời hắn giơ chân lên ngay trên tay tôi, đếm lùi. – 3,2,...

- Dừng lại! – Chấn Phong ném súng xuống dưới chân.

- Thế có phải ngoan không.

Tiếng trực thăng ngày càng gần, tôi nhìn xuống dưới, nhận ra tầng dưới có chút thụt vào, ngay dưới sàn tầng thượng có vài thanh kim loại có thể nắm được, tính toán cẩn thận. Tôi giả vờ tuột tay trái, đưa xuống thử nắm thanh dưới. Hoàn hảo, bề mặt sần sùi, ma sát tốt. Tôi rướn người lên, nháy mắt ra hiệu cho Chấn Phong. Cùng đếm đến ba, tôi dùng sức kéo chân tên tội phạm, hắn mất cảnh giác nhưng cũng nhanh chóng hất tay tôi, ngả người về phía trong sân thượng. Chấn Phong lao tới, cướp súng của hắn. Tôi không nhìn thấy diễn biến bên trên. Chỉ có thể nắm chặt thanh kim loại, trong lòng cầu nguyện. Chỉ khoảng 3 phút mà như cả thế kỷ, tôi nghe thấy tiếng còng số tám lạch cạch, lập tức vươn người lên, bám vào lan can. Nhưng mồ hôi thấm ướt làm tôi trượt tay. Đúng lúc ấy, một bàn tay vững chắc, nóng bỏng cầm lấy cổ tay tôi, kéo tôi lên. Leo lên đó đối với tôi không phải chuyện khó nhưng Chấn Phong vẫn hết sức cẩn thận vì sợ tôi đang bị thương. Vừa leo lên đến, Chấn Phong đã lớn giọng:

- Đàm Lưu Ly, cô hận tôi đến thế sao? Rốt cuộc kiếp trước tôi đã làm gì để kiếp này cô đối xử như vậy với tôi?

Tôi giật mình nhìn anh. Vậy mà, Chấn Phong lại đang rơi nước mắt. Một giọt rơi xuống mu bàn tay tôi. Tôi luống cuống nói:

- C..hấn, Chấn Phong, em không sao mà! Chút chuyện nhỏ này so với chúng ta có là gì? Anh...

- Chuyện nhỏ? Cái gì đối với cô cũng là nhỏ đúng không? Cô có bao giờ nghĩ đến hậu quả không? Cô có bao giờ nghĩ đến tôi sống một mình có bao nhiêu khổ sở không?

- E..m em xin lỗi... Chấ... – Tôi đưa tay muốn chạm vào bờ vai run rẩy của anh nhưng Chấn Phong lại hất ra.

- Cô cứ thế này thì còn về làm gì? Nếu muốn rời khỏi tôi đến mức nguy hiểm cả mạng sống như thế thì cô đi đi! Tôi không cần cô nữa! – Dứt lời, Chấn Phong xoay người rời đi, bỏ mặc tôi với mấy người cảnh sát ngơ ngác ở đó.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Độc Phong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/7/18
Bài viết
33
Gạo
0,0
CHƯƠNG MƯỜI SÁU: TƯƠNG LAI EM ĐÃ HỨA, HÃY THÀNH TOÀN CHO ANH!

Vết thương không quá nghiêm trọng. Tôi mất cả nửa tiếng để đuổi anh chàng Trung úy luôn miệng xin lỗi kia đi. Không gian vừa yên tĩnh được 2 phút.

- Đạn bạc, đạn bạc... cậu có sao không?

Minh Đăng, Kiến Văn và Khôi Nguyên cùng lúc đi vào. Tôi cười gượng.

- Nhỏ xíu xiu ý mà!

- Làm anh hùng thật thích nhỉ? – Khôi Nguyên châm chọc.

Tôi biết cậu ta khẩu xà tâm phật, nếu không đã chẳng đến thăm, nên cũng thả lỏng trêu lại:

- Wonder Woman Việt Nam đây!

Tất cả đều bật cười. Minh Đăng và Khôi Nguyên không ở lại lâu vì còn công việc buổi tối. Kiến Văn nãy giờ im lặng lên tiếng:

- Vừa về hết tạm giam lại bị thương... em không hợp ở Việt Nam đâu, Wonder Woman bản lỗi ạ!

Tôi vừa ăn cam anh bóc, vừa nửa đùa nửa thật:

- Em sẽ trốn ngay đây! Mà thôi, Kiến Văn, anh cũng về sớm đi! Em buồn ngủ rồi!

- Đuổi khéo tôi chứ gì? – Kiến Văn cười.

- Hí hí, chỉ anh hiểu em!

- Anh về đây! Có gì gọi cho anh! Biết chưa? Sáng mai anh qua sớm.

Kiến Văn vừa đi, tôi cầm điện thoại lên, nhấn số của Chấn Phong nhưng số máy lại báo thuê bao. Liệu anh có sao không?

Những ngày qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều, thực ra, Chấn Phong cảm thấy không an toàn, cũng là điều dễ hiểu. Nếu không phải tôi dính vào vụ án đó, anh cũng không thể tìm ra tôi. Nếu không phải anh dùng mọi cách giữ chân tôi, từ dụ dỗ đến ép buộc, từ dùng lý do công đến tư, nhọc lòng nhọc sức bao lâu, tôi cũng không ở lại. Tôi biết Chấn Phong cố tình để tôi nhìn thấy thuốc anh dùng, tôi ngoài thương cũng chỉ thấy đau, một người luôn cậy mạnh như anh lại phải mang bệnh ra giữ chân tôi lại. Chấn Phong dù hận nhưng vẫn giữ gìn danh dự cho tôi, anh không hề có ý định biến tôi thành kẻ thứ ba. Hóa ra, từ trước đến giờ, chỉ có tôi luôn cho rằng anh nhục mạ tôi. Chấn Phong chưa từng làm điều gì có lỗi với tôi cả. Vậy mà, như một con ngốc, trong một phút uất ức, tôi lại đổ hết bực dọc lên anh. Có lẽ trước giờ, người yêu nhiều hơn vẫn là Chấn Phong. Anh lo sợ, anh thấp thỏm, anh nóng giận… nhưng cuối cùng, anh cũng chỉ có thể đáng thương trong cô độc.

Khi nãy, Chấn Phong rất tức giận, còn nóng máu hơn cả lần phát hiện tôi phản bội năm ấy. Tôi không yên lòng, lo lắng đứng xuống giường, với nạng, di động và ví, bước ra ngoài. Nhưng chưa kịp mở cửa thì Chấn Phong đã tiến vào. Tôi lập tức lao đến, ôm chặt, lấy lòng anh trước:

- Chấn Phong! Em sai rồi! Em không nên hiểu lầm anh. Em không nên không để ý đến cảm xúc của anh. Cũng không nên coi khinh an toàn của bản thân như thế. Nhưng lúc đấy gấp quá, em không nghĩ được cách khác tốt hơn. Vả lại rồng lửa của em rất giỏi mà, em sao có thể xảy ra chuyện chứ?

Chấn Phong im lặng nghe tôi lải nhải, đến lúc tôi dừng, anh mới đỡ tôi về giường. Giờ tôi mới nhận ra, người anh nồng nặc mùi rượu, tôi đỡ anh, ngẩng đầu gọi nhỏ:

- Chấn Phong…

Chấn Phong không thích rượu, nhưng tửu lượng lại tốt vô cùng. Khi còn tại ngũ, đội chúng tôi cũng không ít lần bị các đàn anh ép rượu, Chấn Phong lại là đội trưởng, phong ba bão táp đều là anh gánh. Nhưng tôi chưa từng thấy anh say, vì anh thường chọn cách móc họng nôn ra, chứ không để mình mất kiểm soát. Nếu anh say thì hoàn toàn là anh muốn thế.

- Đạn bạc, anh say rồi! Em dỗ anh đi!

Tôi mỉm cười. Anh say chỗ nào chứ? Ăn nói mạch lạc như thế. Khi xưa, lúc nào uống rượu anh cũng làm nũng, ghen tỵ với việc tôi chăm sóc Minh Đăng say. Dính người đến mức tôi không chăm sóc tử tế nổi cho cậu ấy. Tôi xoa mái tóc Chấn Phong, kéo nhẹ đầu anh đang dúi trong ngực mình, nghiêm giọng:

- Chiêu này xưa rồi, có biết không hả?

Chấn Phong bĩu môi, giọng buồn buồn:

- Đạn bạc, anh uống nhiều lắm rồi ý. Nhưng mãi mà vẫn không say. Hình như anh lớn quá rồi, rượu như nước vậy, chỉ muốn đi vệ sinh, chẳng muốn nôn.

Lần này thì tôi bật cười thành tiếng. Chấn Phong mặt đỏ ửng, ánh mắt mờ hơi nước, lại ra dáng vẻ dễ thương này, tôi thực sự chịu không nổi. Nâng mặt anh lên, ánh mắt anh như bầu trời sau mưa, thanh khiết thành thực, như cậu nhóc mới trưởng thành, tôi kìm lòng không được, hôn anh một cái.


Giường bệnh không lớn lắm, tôi và Chấn Phong cũng không nhỏ, hai đứa đô con chen chúc náo loạn trên giường một hồi, tôi rúc vào trong lòng Chấn Phong.

- Chấn Phong.

- Hửm? – Anh nói bằng âm mũi nghèn nghẹn nhưng lại hấp dẫn vô cùng. Mẹ kiếp, rõ ràng biết tôi thích cái giọng này nhất.

- Em xin lỗi! – Tôi thành khẩn, siết chặt vòng tay qua eo anh.

Chấn Phong cũng ôm tôi chặt hơn, hôn nhẹ lên tóc tôi, cũng không hỏi tôi xin lỗi cái gì, chỉ nói:

- Anh biết em không chịu được bất bình, biết em trượng nghĩa. Nhưng Lưu Ly… em không còn là đạn bạc của lực lượng nữa.

Tôi không nói gì chỉ chôn đầu trong ngực anh, Chấn Phong dường như sợ tôi nhạy cảm, thêm vào:

- Em chỉ là đạn bạc của mình anh thôi. Nên trước khi làm gì nguy hiểm, em có thể nghĩ đến anh không?

Chấn Phong nhìn vào mắt tôi, như nài nỉ.

- Em…

- Hứa với anh! Nhé nhé?

Tôi gật đầu cho có lệ, cười khì khì với anh. Nhưng chì vùi đầu vào ngực anh, không dám ngẩng lên. Chấn Phong cũng cười, nắm lấy tay trái của tôi, hôn lên chiếc nhẫn trên ngón áp út, rồi nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng điệu thành khẩn mà nghiêm túc:

- Đạn bạc, hoàn thành chuyện em đã đồng ý thời năm Ba đi!

- Hả? – Tôi có chút không theo kịp tư duy của anh, chuyện anh nhắc đến, chẳng lẽ…

- Em đã đồng ý tốt nghiệp, hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên xong, sẽ gả cho anh mà.

Tôi ngẩn người, đúng, tôi đã hứa với anh, ngay trước khi tôi được giao nhiệm vụ điên rồ đó.Lời hứa hẹn vội vàng không thể thành toàn được. Thấy tôi sững người như muốn rụt tay lại, Chấn Phong lại nắm chặt hơn, giọng nói có chút buồn tủi:

- Em lúc nào cũng xin lỗi, xin lỗi mà chẳng bù đắp cho anh tí gì.

-Nhưng chúng ta vốn…

- Chúng ta làm lại. Uẩn khúc năm đó anh sẽ không truy cứu cho đến khi em tận miệng nói ra.

- Anh… đã báo cáo cấp trên rồi sao?

Hồ sơ năm đó đều được bảo mật tuyệt đối, đây là cách duy nhất anh biết được hồ sơ của tôi vẫn không tỳ vết và mọi chuyện không giống như năm đó anh lầm tưởng.

- Phải. Nên chúng ta có thể lập tức kết hôn rồi. Đợi chân em lành lại, chúng ta đi đăng ký, được không?

- Chấn Phong, em…

- Em nói yêu anh cơ mà? Em không muốn sống với anh sao?

- Tất nhiên là có. Nhưng…

- Không nhưng nhị gì cả. Anh mặc kệ lý do là gì, dù có kinh thiên động địa đến mấy, anh vĩnh viễn đứng cùng chiến tuyến với em.

- Chấn Phong… hay cứ bình tĩnh đã. Em còn chưa nói chuyện với bác gái. – Tôi uyển chuyển tìm cách từ chối.

- Không sao. Bác gái biết mà! Không tin em gọi bác mà xem? – Chấn Phong hất hàm với tôi. – Bác em còn đưa cả sổ hộ khẩu và giấy chứng nhận tình trạng hôn nhân của em cho anh rồi!

- Anh… - Lần này thì tôi giận thật. Con mẹ nó, cảm giác bản thân như cá nằm trên thớt vậy. Tôi xoay lưng lại, không muốn nói chuyện với anh nữa.

- Đạn bạc, anh biết em vẫn còn băn khoăn trong lòng. – Chấn Phong ôm tôi từ phía sau, mùi rượu nhẹ thoang thoảng bay trong không khí. Lòng tôi cũng như chùng xuống, choáng váng. – Chúng ta xa nhau hơn tám năm, không gặp nhau gần sáu năm, nếu có thể sống mà không có em, anh đã làm rồi. Nhưng, đạn bạc… anh không thể.

Dừng một lúc, Chấn Phong mới nói tiếp:

- Hôm nay em nguy hiểm như vậy, anh sợ như thế nào, em có biết không? Chúng ta chưa có một cái kết ra hồn nào, anh cũng chưa kịp nói mình tin tưởng em, em không thể cứ vậy mà bỏ anh lại được. Đạn bạc, dồng ý với anh đi! Chúng ta mặc kệ tất cả được không?

Tôi im lặng, ngẩng đầu nhìn trần nhà, không biết nói gì thêm nữa. Chấn Phong lại ôm chặt tôi vảo lòng, hôn lên bả vai tôi, không thèm nghe mà cứ coi như tôi ngầm chấp nhận, vui vẻ như đứa trẻ được kẹo.

- Đạn bạc, cảm ơn em! Vợ, anh nhất định sẽ không để em thiệt thòi.

Tôi thở dài, vòng tay ôm lại anh:

- Đợi em suy nghĩ đã!

- Xuất viện rồi trả lời. Anh không đợi được. – Chấn Phong dứt khoát bỏ lại một câu rồi ngủ thiếp đi.

Còn tôi, một đêm khó ngủ.
 

An Di.

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/10/16
Bài viết
139
Gạo
0,0
Ở chương 15 cảnh LL bị bắn trúng đạn vào chân, theo lí mà nói thì không thể đứng được nữa. Theo mình biết tội phạm thường không đem theo con tin gây cản trở với mình, nhất là khi con tin bị thương thì càng không có lợi cho hắn. Ấy vậy đoạn sau hắn vẫn dí nòng vào gáy LL được? Mình chỉ thắc mắc là hắn dí kiểu gì trong khi cô ấy không tự đứng được?
Vẫn giống cmt trước của mình, cảnh chuyển con tin, rồi tên tội phạm lôi LL lên sân thượng, cảnh giao đấu... mình cảm thấy không đã lắm, diễn ra nhanh, cảnh người, vật xung quanh hầu như không xuất hiện nên người đọc rất khó tưởng tượng ra khung cảnh hỗn loạn của cuộc giải cứu con tim.
Mình chỉ có cảm nhận nho nhỏ vậy thôi, mong chờ các chương tiếp theo của bạn!
 

Độc Phong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/7/18
Bài viết
33
Gạo
0,0
Ở chương 15 cảnh LL bị bắn trúng đạn vào chân, theo lí mà nói thì không thể đứng được nữa. Theo mình biết tội phạm thường không đem theo con tin gây cản trở với mình, nhất là khi con tin bị thương thì càng không có lợi cho hắn. Ấy vậy đoạn sau hắn vẫn dí nòng vào gáy LL được? Mình chỉ thắc mắc là hắn dí kiểu gì trong khi cô ấy không tự đứng được?
Vẫn giống cmt trước của mình, cảnh chuyển con tin, rồi tên tội phạm lôi LL lên sân thượng, cảnh giao đấu... mình cảm thấy không đã lắm, diễn ra nhanh, cảnh người, vật xung quanh hầu như không xuất hiện nên người đọc rất khó tưởng tượng ra khung cảnh hỗn loạn của cuộc giải cứu con tim.
Mình chỉ có cảm nhận nho nhỏ vậy thôi, mong chờ các chương tiếp theo của bạn!

Khá lâu rồi kể từ khi mình đăng chương, mình đã chỉnh sửa một vài chi tiết theo đóng góp của bạn và đang tìm hướng thoáng hơn cho mạch truyện trong tương lai. Mong bạn tiếp tục theo dõi và góp ý. <3
 

Độc Phong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/7/18
Bài viết
33
Gạo
0,0
CHƯƠNG 13: KINH THIÊN ĐỘNG ĐỊA

Nằm bệnh viện nửa tuần, tôi không chịu được mùi thuốc sát trùng nữa, náo loạn đòi Chấn Phong đưa về nhà, anh cũng rất vui vẻ, dù sao về nhà vẫn hơn. Nhưng trên đường về, anh lại tiện thể ghé qua Ủy ban nhân dân, nửa năn nỉ nửa uy hiếp tôi ký tên đóng dấu. Tôi dở khóc dở cười, người đàn ông này, có phải cảm giác mất an toàn quá lớn không?

Cầm được tờ giấy đỏ thẫm trong tay, Chấn Phong yên tâm đi làm lại. Tôi thì ngày ngày chỉ nhảy lò cò lung tung trong nhà, chơi game giết thời gian rồi chờ anh về nấu cơm. Đừng nói tôi ăn không ngồi rồi, tôi vốn muốn nấu cơm đợi anh nhưng Chấn Phong nhất quyết không cho. Anh lấy lý do chân tôi chưa khỏe, không thể đứng lâu và n các lý do khác, còn dọa dẫm cho tôi không ra nổi khỏi giường. Tôi đành đầu hàng, ngoan ngoãn làm oán phụ u uất trong nhà.

Nhưng người ta bảo hạnh phúc chẳng tày gang. Đến hạn kiểm tra kết thúc điều trị, Chấn Phong đúng lúc phải đi công tác đột xuất, tôi đành tự đi kiểm tra. Mà kể cũng lạ, chỉ cần ở chung với anh một thời gian, tôi sẽ lại tự quay lại bản tính lệ thuộc. Tôi vừa mắng mình lại vừa thấy ngọt ngào, ngâm nga một ca khúc cũ, tay nghịch túi thức ăn chờ thang máy. Tối nay Chấn Phong về rồi, thưởng cho anh món anh thích tôi làm nhất.

Vừa ra khỏi thang máy, tôi đã sững người, chùm chìa khóa đang quay đều trên tay cũng theo quán tính văng ra. Tôi trấn định lại, nhặt chùm chìa khóa, thành thạo mở cửa, lễ phép:

- Ba vào nhà uống chén trà.


Đặt chén trà xuống bàn, tôi mỉm cười trách đùa:

- Ba, ba chăm sóc bản thân thế nào vậy? Xa con lại già xấu thế này…

Từ sau vụ việc đó, tôi được ba Chấn Phong sắp xếp ra nước ngoài, đã 7 năm tôi chưa gặp ba, tóc ba xưa đã bạc sớm, từ ngày còn nhỏ tôi đã chịu trách nhiệm nhuộm đen cho ba. Nhưng lần nào ba trở về tóc cũng lại điểm bạc. Còn bây giờ, tóc ba bạc trắng, không một sợi đen, tôi nhìn mà đau xót.

Tôi lớn lên trong cô nhi viện, nhưng tôi vẫn còn người thân, thật may mắn biết bao. Ngoài bác Ngọc – chị gái ruột của mẹ tôi, thì chú Sơn là người thân thứ hai, hai người duy nhất của tôi. Ngày nhỏ, mỗi lần tôi bị bạn bè trêu chọc không có cha mẹ, chú đều an ủi dỗ dành, rồi còn nói hãy coi chú là ba. Tôi thực sự coi chú như ba mình, quấn quít còn hơn bác gái ruột. Bác Ngọc rất thương tôi, nhưng bác cũng rất buồn mỗi lần nhìn thấy tôi, bởi vì sinh ra tôi, đứa trẻ của tên nghiệt súc kia mà em gái bác mất mạng. Vì vậy, bác và tôi cũng không thân thiết lắm. Nhưng ba Sơn thì khác, ba dành rất nhiều thời gian cho tôi. Tuy phần lớn thời gian đều ở ngoài sân tập, trong trường bắn, phòng chế tạo,... nhưng tôi vẫn thấy ấm lòng vì có một người thân ở bên. Năm tôi 17, bác Ngọc và ba Sơn cãi nhau một trận rất lớn, đó là khi bác phát hiện ba lén dạy tôi về chiến thuật quân sự, tâm lý và chế tạo vũ khí. Tôi theo phe ba Sơn, bởi tôi cảm thấy mình thực sự có thiên bẩm, giống mẹ, tôi cũng muốn như mẹ, có thể góp ích chút gì đó cho sự nghiệp chung. Cuối cùng, bác cũng nhượng bộ, cho tôi theo ba Sơn đến doanh trại.

- Cháu… và Chấn Phong…

Tôi hơi lạ vì cách xưng hô của ba nhưng vẫn cười vui vẻ:

- Anh ấy tha lỗi cho con rồi. Chúng con định kết hôn. Ba, ba có thể làm chủ hôn cho con chứ?

- Lưu… Lưu Ly… hai đứa… không được đâu. – Ông gục đầu, thở dài.

Tôi sững người. Năm đó, khi chúng tôi ở bên nhau, lúc đầu ông không đồng ý lắm, tôi nghĩ một phần vì ông phụ trách trực tiếp đội chúng tôi, không muốn có yêu đương trong đội. Nhưng sau này, ông lại mắt nhắm mắt mở, đôi khi khuyên tôi vài điều, tạo cơ hội cho chúng tôi, có khi còn trêu tôi gọi anh là con rể. Tôi đã nghĩ nếu nói tin này, ông sẽ vui mừng, hoan hỉ, vậy mà…

- Ba, đến ba cũng phản đối bọn con sao? – Tôi cắn môi.

- Lưu Ly, ta đến để xin lỗi con. - Ba Sơn cúi đầu, thấp giọng. Nhìn ba lúc này thật nhỏ bé, bờ vai vững chãi khi xưa nay trùng xuống, nặng nề.

- Chuyện… chuyện gì cơ ạ?

- Lưu Ly… ta… ta là Dương Chấn Sơn.

Lời của ba Sơn như một đao giáng thẳng vào đầu tôi. Dương Chấn Sơn – chú ruột của Chấn Phong, mối tình đầu đồng thời cũng là cấp trên của mẹ tôi. Thế nhưng theo hồ sơ, ông đã hy sinh khi làm nhiệm vụ 20 năm trước rồi. Mà người giết ông không ai khác, chính là Lê Quý - người cha đáng nguyền rủa của tôi.
 

An Di.

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/10/16
Bài viết
139
Gạo
0,0
Dạo này thời gian eo hẹp quá nên bây giờ mình mới có thể hồi đáp lại bạn! Hixx mình thực sự xin lỗi!
Khi nào có chương mới bạn tag mình vào với nhé! Mình sẽ tiếp tục đón chờ các chương sau của bạn! :x
 
Bên trên