Tôi nhớ cậu ấy... rất nhớ! - Cập nhật - Thiên Yết

_TA_

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/1/14
Bài viết
760
Gạo
180,0
Chương 8: Trái tim Như Hoa

Nắng hôm nay sớm hơn mọi ngày, mới năm giờ ba mươi phút đã chói chang chiếu thẳng vào giường. Tôi nheo mắt đầy khó chịu, mãi bốn giờ mới ngủ được ấy vậy mà thời tiết lại "đẹp" bất ngờ như thế. Biết vậy đêm qua đóng cửa sổ đi ngủ cho lành, giờ toàn cơ thể nhũn như bún làm sao có thể dậy để đóng cửa sổ đây. Tôi cáu kỉnh quay mặt vào tường. Đang thiu thiu ngủ tiếp thì có tiếng chuông kêu.
- Trời ơi! Sao mình lại đặt chuông giờ này nhỉ?
Tôi mặc kệ chuông reo, tay kéo gối từ dưới đầu úp lên mặt ngủ tiếp. Nhưng đâu phải bản thân muốn là được, tiếng chuông đó cứ kêu mãi kêu mãi, sau chừng mười hay mười lăm phút tôi tỉnh hẳn. Khi đó tôi mới ngớ người ra.
- Ơ là chuông điện thoại không phải chuông báo thức.
Chậm rãi bước ra phía bàn học cầm điện thoại lên thì chuông cũng vừa tắt, hai cuộc gọi của mẹ và gần mười cuộc của Long. Tôi thở dài ấn nút gọi lại.
- Dậy đi học nào con. - Đầu dây bên kia vừa kết nối giọng nói đầy dịu dàng của mẹ đã vang lên.
- Mẹ gọi sớm quá. Híc. Con mới nhủ được chút thôi à. - Giọng tôi đầy khổ tâm.
- Đêm qua gặp ác mộng hả con?
Mẹ hỏi han tôi đầy lo lắng. Tôi cũng nghe tiếng bố tôi nữa. Có vẻ như xa nhau mới nhớ, mới thương nhau hơn.
- Hi hi. Không phải ạ. Tại con thức khuya học bài thui ạ. Mẹ và bố không phải lo đâu ạ. Con lớn rùi mà. - Tôi thật không dám nói mình mất ngủ vì hắn.
- Sao mà không lo được. Con học hành phải giữ sức khỏe không đến ngày thi lại lăn quay ra đấy...
- Ôi giời! Mẹ lo xa quá. Hi hi. Con gái mẹ khỏe mạnh vậy mà. Thôi con đi đánh răng rửa mặt đã mẹ.
- Ừ đi đi con. Trưa mẹ gọi lại.
- Vâng. Con chào bố mẹ nha.
Điện thoại vừa hiện cuộc đàm thoại kết thúc tôi mới chợt nhớ ra mình quên không hỏi thăm bà. Mồm thì cứ không ngớt kêu la nhớ bà, muốn đi thăm bà. Ấy vậy mà...
Sau khi rửa mặt đánh răng tôi thay đồ và sắp xếp sách vở. Nhét chiếc di động vào túi tôi cũng chả mảy may quan tâm xem có ai nhắn tin hay gọi điện nữa không.
Mở cổng và dắt xe đạp ra ngoài nhìn thấy Long đang đứng trước mặt với tư thế khoanh tay, chân rộng bằng vai và ánh mắt hình viên đạn tôi mới lại một lần nữa ngớ người ra.
- Như Hoa à...
- Chết rồi! Xin lỗi bạn! Tôi đã thấy những cuộc gọi của bạn, tôi định sẽ gọi lại cho bạn sau khi gọi cho mẹ...
- Không sao đâu. Chỉ là tôi thấy lo lắng khi cứ không thể liên lạc được với bạn. - Long tiến tới nắm tay tôi.
- Thật kỳ lạ, cách đây ít phút tôi dường như đã quên mất hai đứa mình đang dần thân thiết hơn.
- He he. Chắc bạn không thể ngờ rằng lại đang được yêu một người đẹp trai như tôi chứ gì?
- Hầy! Chỉ chờ cơ hội là tự sướng thôi.
Tôi ngoan ngoãn cất xe đạp và cùng Long ra xe nhà cậu ta. Tôi chào bác quản gia thật lễ phép rồi lên xe ngồi yên vị. Mọi thứ xung quanh thật lạ lùng từ khi tôi ngầm nhận lời làm bạn gái Long. Tôi đang nói về tâm trạng của mình, nó vui cũng không phải mà buồn bực cũng không. Có gì đó bất an và dường như là cả áy náy nữa. Tôi thở dài và cũng chợt nhớ ra một việc nhỏ, tôi quay ra hỏi Long, lúc đó hình như nét mặt cậu ta cũng rất suy tư.
- Tay sao rùi? Mấy vết cào có sưng lên không?
Cầm tay cậu ta lên thấy những vết cào cấu hôm qua không sưng không có mủ tôi thở hắt ra một hơi và lại khoanh tay nhìn ra cửa sổ xe. Tôi dường như cũng chẳng bận tâm chuyện cậu ta chưa trả lời câu hỏi của tôi.
Đang ngơ ngác ngắm phố xá thì Long kéo mạnh tôi về phía mình và đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán tôi.
- Làm cái... cái gì vây? - Tôi đỏ bừng mặt lên. Có cả bác Long ở kia mà cậu ta dám... với lại chúng tôi còn là học sinh, tôi không muốn mọi thứ đi quá xa.
- Đồ ngốc kia, chỉ cần tự nhiên như chính con người bạn khi bên tôi là được. Nhận lời yêu tôi là gánh nặng đến vậy sao?
- Tôi... tôi... nào đã nói nhận lời. Mà lần sau còn tùy tiện hôn là tôi ghét bạn đó!
- Con gái thật khó hiểu mà! - Long xoa xoa bàn tay của tôi rồi cười cười lắc đầu.
Ừ có lẽ tôi khó hiểu, tâm tư con gái mà, cậu ta có là tôi đâu mà biết. Tôi thở dài rồi lại nhăn mặt nhìn ra cửa sổ xe. Có cảm giác điều gì đó không đúng nhưng tôi không thể định hình rõ ràng điều đó là gì.
Hôm nay hai đứa chúng tôi ăn sáng tại căn tin trường, thật may là cả hai đều nghiền bánh mỳ trứng ốp la với bò khô và xúc xích. Đang gặm bánh mỳ Lan Phương và Nhung xuất hiện.
- Ôi giời ơi chết nha chết nha, oan gia mà ăn ngon lành với nhau vậy à. Hay là có gì đổi thay chăng? - Nhung và Phương đồng thanh làm mọi người ở căn tin đổ dồn sự chú ý về phía tôi và Vũ Long.
Chuyện gì đến rồi cũng đến, tôi mạnh dạn trả lời, có lẽ đây là điều dũng cảm nhất mà tôi từng làm:
- Chúng tôi trên tình bạn rồi vậy nên đừng châm chọc nữa mà hãy chúc mừng mau đi.
- Thật hả? Mới học cùng nhau tháng rưỡi thôi mà. Nhanh quá, nhanh quá.
Lan Phương là người kinh ngạc hơn ai hết vì cô bạn ấy thường chỉ hay đùa chứ chả bao giờ tinh ý nhận ra bất kỳ điều gì như cô ấy nói. Còn Nhung thì khác hẳn, cô bạn bình thản đón nhận tin sét đánh ấy và cười tươi như hoa chúc mừng tôi. Điều tôi thấy bất ngờ hơn cả là ánh mắt đau khổ của Duy lớp trưởng khi nghe tôi nói vậy. Lúc tôi công bố chuyện tình cảm thì Duy đang đứng ở cửa căn tin và nghe xong thì biểu cảm như thế. Tôi luôn cảm thấy cậu ấy không chỉ coi tôi là bạn nhưng vì chưa chắc chắn nên tôi vẫn tự nhiên đón nhận mọi sự quan tâm của Duy. Nhưng đến hôm nay thì mọi việc đã rõ ràng, ánh mắt và nét mặt "mất sổ gạo" của cậu ấy đã tố cáo tất cả. Chả trách lần trước Duy giận khi thấy tôi đi học với Long. Lần này tôi quyết không để điều ngu ngốc nào phá vỡ tình bạn của chúng tôi. Đang lúc Duy định lẳng lặng quay đi thì tôi gọi cậu ấy lại:
- Ê lớp trưởng đang đủ bộ thì vào ăn cùng đi. - Tôi cười còn tươi hơn cả nụ cười của Nhung khi nãy chúc mừng mình.
- À... ờ tất nhiên! - Duy cười đáp lời rồi cũng đi tới ngồi cùng bàn với chúng tôi.
- Lan Phương, Nhung, Duy, Long và tôi, còn thiếu ông Hoàng Lâm nữa là đủ bộ. À mà Duy, bạn chắc nghe thấy cả rồi. Tôi và Long quyết định từ từ xây dựng mối quan hệ tốt đẹp rồi đó. - Tôi nói và chăm chú xem thái độ của cậu ấy. Lúc này hình như tôi đã gạt Long ra khỏi ánh mắt của mình.
- Đáng để chúc mừng rồi, sau lên đại học có người chăm sóc cũng tốt. - Duy cười tươi. Tôi không thấy bất kỳ điều gì khó xử ở cậu ấy. Có lẽ tôi đã suy nghĩ quá nhiều chăng. Vậy là tôi có thể yên tâm rồi.
- Bạn còn nghĩ xa hơn tôi đó, nhưng cảm ơn bạn nhé. - Tự nhiên có gì đó cứ nghèn nghẹn nơi cổ họng. Tôi đã suýt khóc. Thật khó hiểu.
- Hai người coi tôi không có đây à? - Long ngồi nãy giờ mới chịu lên tiếng.
- Lại nói linh tinh, muốn ăn đòn à? - Tôi lừ mắt đe dọa.
- Kinh kinh. - Ba người kia cùng đồng thanh.
Năm người chúng tôi cùng nhau ăn sáng thật vui vẻ, mọi người trêu đùa nhau rất tự nhiên và không có gì gượng gạo hết. Có lẽ cảm giác khó chịu kèm áy náy xuất hiện là vì tôi không biết bạn bè sẽ phản ứng ra sao, nhưng từ giờ chắc tôi sẽ thoải mái đón nhận tình cảm của Long.
Trống trường vang lên và tiết đầu tiên là Toán, điều tôi luôn mong đợi từ hôm qua đã đến, còn gì vui hơn. Tôi cười thầm và cùng bạn bè vào lớp ổn định chỗ ngồi.
- Tuần sau là chúng ta thi học kỳ rồi, thế nên hôm nay cô sẽ cho các em một đề bài đại số, giải tích tổng hợp và hình học tổng hợp. Sau đó các em sẽ lên bảng chữa bài nhé. - Cô giáo mở chiếc cặp da và lôi trong đó ra một tập đề. - Lớp trưởng lên phát cho các bạn giúp cô.
- Dạ vâng ạ.
Duy nhanh nhẹn chạy lên nhận tập tài liệu. Khi phát đến chỗ tôi Duy mỉm cười:
- Lần này chắc lớp phó lại tiên phong bài tích phân rồi.
- Không đâu. Long vừa nói muốn chữa bài đó. - Tôi cười đầy nham hiểm.
- Tôi sao? - Long chỉ tay vào mặt mình, mắt nhìn tôi đầy ngạc nhiên. - Tôi nói thế khi nào?
- Dù sao cũng không ai biết lực học của bạn, tôi đang tạo cơ hội cho bạn mà Long. - Tôi nhìn cậu ta với ánh mắt đầy thành ý.
Duy thấy cảnh tượng này chỉ biết lắc đầu.
- Ờ, dù sao cũng đơn giản mà. - Long nhìn lướt qua tờ đề rồi nói nhẹ tênh.
- Vậy à? Thế thì lên luôn thôi. Chắc cũng không cần nháp đâu. - Tôi cười cười chờ xem kịch hay.
Câu tích phân này quả thật không khó nhưng nó lại có ý gài để lừa học sinh, vậy nên tôi rất mong nhìn thấy Long lên bảng làm sai để tôi có cơ hội bắt lỗi. Bỗng thấy bản thân vô cùng xấu tính, ai lại đi chơi đểu bạn trai mình. Nhưng chỉ đơn giản là tôi tò mò và tôi muốn xem cậu ta ngoài giàu có ra thì còn có tài cán gì.
- Cô ơi, em muốn lên bảng chữa bài. - Long đứng lên dõng dạc nói.
- Bài hình không gian hả em? - Cô giáo không biết cậu ta chỉ muốn giải bài tích phân nên hỏi vậy.
- À vâng và thêm cả bài tích phân nữa cô ạ. - Long nhìn cô và quay ra nhìn tôi với ánh mắt vô cùng tự tin.
- Cố lên. - Tôi vờ ủng hộ cậu ta.
Long lên bảng với sự nhạc nhiên của cả lớp, vì cậu ta vốn rất lạnh lùng và khép mình nay không những được nghe giọng nói ấm áp mà còn thấy cậu ta cười rất hiền nên cả lớp không hiếu kỳ mới lạ. Tôi tặc lưỡi rồi cầm đề lên làm bài. Trong lúc giải đề có nhiều chỗ khúc mắc tôi cứ mượn hết bài Duy đến bài Nhung để so đáp án. Tôi vẫn còn hai ý cuối bài hình nữa mà Long đã làm xong và về chỗ. Dù trong lòng rất kinh ngạc kèm ngưỡng mộ nhưng tôi cố kìm nén trưng ra bộ mặt bình thản như kiểu việc cậu ta hoàn thành hai bài tập khó trong khoảng thời gian ngắn là chuyện bình thường vậy.
- Các em chú ý ta chữa bài nào.
Cô giáo đứng xem bài Long khoảng năm phút rồi tiếp lời.
- Có bạn nào đưa ra nhận xét không?
- Có em. - Hoàng Lâm giơ tay xin phát biểu.
- Mời em.
- Thưa cô bạn làm đúng rồi ạ. Các chỗ mà đề ra để gài học sinh ở câu tích phân bạn đã xử lý rất tốt. Nhưng các bước tắt quá. À còn nữa ạ. Bài hình cách vẽ thêm để tạo góc rất sáng tạo ạ. Em xin hết.
- Cô cũng có cùng ý kiến với Lâm. - Cô nhìn lại bài của cậu ta gật gù rồi quay ra hỏi Long. - Trước khi chuyển đến đây em học trường nào?
- Dạ thưa cô trước em học bên Mỹ, em mới về nước và nhập học tại trường mình hơn một tháng thôi ạ.
Cả lớp ngạc nhiên tột độ và tôi cũng vậy. Tôi vẫn luôn nghĩ cậu ta ở Việt Nam và cuối năm nay mới đi du học như lời cậu ta nói lúc đầu, khi mà chúng tôi chưa quen thân.
- À em là Vũ Long. Cô đang nhầm em với một bạn cũng mới chuyển đến bên lớp 12A1. Chả trách cách giải bài lạ vậy. Mà kiến thức em cũng chắc, bao lâu rồi vẫn nhớ.
- Cô nói gì lạ vậy ạ? Em đang đi học và sắp tới còn thi đại học sao lại là bao lâu rồi vẫn nhớ ạ? - Long cười nhưng ánh mắt nhìn cô giáo dạy bộ môn Toán lại vô cùng sắc bén.
- Các em mau chép bài bạn chữa vào đi. Những bước làm tắt nên giải đầy đủ vào, cách chấm điểm của giáo viên Việt Nam rất khác nước ngoài.
Cô vừa nói dứt lời thì trống trường vang lên, giờ học đã hết. Ánh mắt cô giáo cứ như đang lẩn tránh, cô không trả lời những câu hỏi của Long mà ngay lập tức chuyển chủ đề. Kể cũng lạ sao lại là "bao lâu rồi vẫn nhớ"? Không được lần này tôi phải làm rõ vấn đề, sau khi cả lớp đứng dạy chào cô, tôi rời khỏi chỗ ngồi và định đi ra gặp cô, nhưng một bàn tay ướt mồ hôi đã nhanh chóng cầm lấy cổ tay tôi.
- Như Hoa! Tôi có vài đề toán muốn cho bạn xem này! - Ánh mắt Duy là khẩn trương chứ không phải mời mọc.
- Tôi đi có việc đã. Lát bọn mình xem nha. - Tôi gỡ tay Duy ra rồi chạy mất. Đang vội nên tôi cũng không bận tâm tại sao Duy lại nhìn mình như thế.
Ra đến hành lang thì tôi thấy cô dạy bộ môn Toán đang phi xe máy xuống dốc. Chắc hôm nay cô chỉ phải dạy có mình lớp tôi nên ra về sớm, hoặc nhà cô có việc gì đó, tôi thầm nghĩ như vậy rồi cứ đứng ngoài hành lang cho đến khi tiếng trống báo hiệu vào tiết tiếp theo vang lên mới chịu vào lớp.
Các tiết học kế tiếp diễn ra không nhàm chán và cũng chẳng thú vị, tôi vẫn làm bộ vờ như không có bất kỳ khúc mắc nào về Vũ Long và vẫn nói chuyện qua lại với cậu ta bằng nháp khi ở trên lớp và vui vẻ nói chuyện khi chúng tôi về cùng nhau. Nhưng quả thật giờ đây trái tim tôi lạ lắm, nó cứ đập loạn nhịp, nó khiến tôi hồi hộp và bồn chồn đứng ngồi không yên, giống như tôi sắp khám phá được điều gì đó mà mình không nên "đào bới" ra vậy. Tôi không biết mình phải làm gì và phải tâm sự với ai, hay tôi cứ một mình hỏi dò cô bộ môn vào ngày mai đã rồi mọi chuyện dù có ra sao cũng để tính sau.
Tôi băn khoăn, ngờ vực vì có lẽ tôi đã vượt qua sự có cảm tình với cậu ta mất rồi. Có phải tôi đã yêu Vũ Long không? Là yêu mà không phải bất kỳ loại tình cảm nào khác, có phải vậy không?



***​

Chương 7


P/s: Sau bao ngày vạ vật với chiếc điện thoại cuối cùng cũng xong chương 8. Không có máy tính cũng khổ, toét mắt với cái điện thoại. Gõ lap thì đau cổ tay mà gõ điện thoại thì đau ngón tay. Chẹp chẹp.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

mEothMeoth

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/10/14
Bài viết
278
Gạo
0,0
Gõ kiểu gì cũng ỏai ha.
 

_TA_

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/1/14
Bài viết
760
Gạo
180,0
Chương 9: "Tôi yêu bạn!"


Tôi đã yêu Vũ Long, đã yêu thật rồi sao? Mới gặp nhau hơn tháng chứ mấy, sao có thể yêu một người mà mình chẳng hề hay biết gì về cậu ta như thế chứ. Càng ngày tôi càng nhận ra cậu ta có nhiều điều khiến tôi không thể tin tưởng. Tôi không giận cậu ta mà giận chính mình vì cũng càng ngày tôi càng nhận ra bản thân không thể gạt cậu ta ra khỏi suy nghĩ và trái tim mình...
- Chị không yêu cậu ấy?
- Ừ có lẽ vậy!
- Chị yêu cậu ấy?
- Ừ chị yêu...
- Tại sao?
Hốt hoảng tỉnh dậy trong tất cả sự kinh hoàng, người tôi ướt đẫm mồ hôi. Tôi mơ mình nói chuyện xưng hô chị em với chính mình và cũng tự bóp cổ cho tới khi sợ hãi tột độ và tỉnh giấc. Tôi vùng dậy khỏi giường và bật hết đèn lên. Bây giờ mới là ba giờ đêm, còn quá sớm để gọi điện cho bố mẹ, có lẽ tôi sẽ không ngủ được từ giờ cho tới sáng. Thở dài cầm chiếc điện thoại lên, tôi lướt facebook, một tiếng "ting" vang lên, là tin nhắn facebook của Duy.
- Sao giờ này còn thức?
- Bạn cũng vậy mà. - Tôi nhanh chóng trả lời lại.
- Tôi không ngủ được. Bạn lại ôn bài khuya à?
- Không. Tôi vừa gặp ác mộng. - Tôi gửi kèm icon ôm mặt khóc.
- Lớn rồi còn mơ thấy ma. - Duy gửi kèm icon một chú cá mập đang ôm một cô cá mập và cô ấy cũng đang khóc.
- Ha ha ha. Mỗi lần thấy icon ấy tôi lại buồn cười Duy à.
- Thì tôi muốn làm bạn cười mà! Giờ đã thoải mái hơn chưa?
- Ừa hi hi. Thanks bạn nha. Vài giây trước tôi còn nghĩ mình phải thức trắng đêm đợi đến khi sáng trời để gọi điện kể cho bố mẹ.
- Hầy! Thức khuya không tốt nha.
- Bạn cũng thức mà.
- Cứng đầu quá nha Như Hoa!
- Ồ kệ tôi. Hi hi hi.
- Haiz. Bó tay, bó tay với bạn.
- ...
- Hoa à!
- ...
- Ngủ rồi à? Ngủ ngon nha! Tôi sẽ luôn bên bạn cho dù có chuyện gì đi chăng nữa! Lần sau còn mơ ác mộng cứ gọi tôi nhé! Tôi sẽ thức tâm sự cùng bạn! Bạn tốt của bạn mà! Hi he.
- ...
Đúng là chỉ cần Duy xuất hiện thì mọi điều khủng khiếp quanh tôi đều nhẹ nhàng rời đi như làn gió, cho dù là ngoài đời thực hay trên mạng ảo. Buổi sáng khi thức dậy tôi mới đọc lại các tin nhắn và tôi chỉ nhắn lại một icon lè lưỡi, đó là thói quen của tôi rồi nên chắc Duy sẽ không cảm thấy gì. Tôi mỉm cười đặt điện thoại lên bàn rồi gấp chăn màn và chuẩn bị đi học.
Tôi và Long đã giao hẹn từ giờ trở đi cậu ta sẽ đón tôi mỗi ngày, vậy nên chúng tôi không cần nhắn tin hay gọi điện giục nhau, tất cả đều được hai đứa hẹn ước trên tinh thần tự nguyện đưa đón và tự giác không để người đón phải chờ.
- Ô Duy! - Thật ngạc nhiên khi thấy Duy và Long mỗi người một xe đạp đứng đợi tôi.
- Cô ấy lên xe tôi. Bạn nên đi trước đi.
- Bạn ấy lên xe ai đâu quan trọng. Tôi sẽ cùng hai bạn đến trường, từ giờ trở đi tôi sẽ làm thế! - Duy nhìn Long thật bình thản, không một chút ý đồ gây hấn nào.
- Tốt quá đi thôi! Thêm người thêm vui hai bạn nhỉ? - Tôi vui vẻ leo lên xe Long vẫy Duy cùng đi.
- ...
Long lặng thinh không nói gì, tôi biết cậu ta không vui vẻ gì khi có Duy đi cùng. Trên đường đi tôi và Duy nói chuyện không ngớt thỉnh thoảng Long mới chêm vào vài câu, tôi vui khi thấy cậu ta bắt đầu biết hòa nhập với những người bạn của mình. Cũng có lúc trên cả đoạn đường tôi im lặng và khi đó cả ba cùng im lặng. Tôi không nói gì vì tôi còn bận nghĩ lát nữa gặp cô bộ môn Toán nên bắt đầu câu chuyện từ đâu và như thế nào để hỏi về Long. Không lẽ cứ xông vào hỏi cô rằng: cô ơi, cô biết gì về bạn Long lớp em thì kể cho em đi. Tôi chép miệng và lắc đầu mà không hề hay biết Duy đang chăm chú nhìn mình.
- Nghĩ gì mà suy tư thế?
- À, băn khoăn xem lát ăn gì ở căn tin đó mà. Hai bạn nghĩ thử đi.
Tôi bịa một lý do để nói dối, nếu Duy hỏi tôi lúc chỉ có hai đứa thì tôi đã nói sự thật rồi. Vì tôi tin rằng cậu ấy sẽ cho tôi những lời khuyên hữu ích. Đằng này lại có cả Long nữa...
- Bún riêu thập cẩm ở gần trường đi. Ăn căn tin hoài chán ốm à. - Duy góp ý luôn mà không cần nửa giây suy nghĩ.
- Ồ hay đấy! Có món ngon vậy mà trước nay Hoa chưa dẫn tôi đi ăn nhé! - Long bỗng hồ hởi hưởng ứng.
- Ai biết bạn cũng thích ăn bún đâu nào. Hi hi. Mình quyết vậy đi nha. Tiến lên nào, đói quá!
Tôi vui vẻ đốc thúc hai thanh niên đạp xe tăng tốc, vì quả thực tôi đang đói lắm rồi.
Thời tiết hôm nay đẹp quá, bốn tiết học đã trôi qua, tiết Toán tôi mong đợi cũng đến. Lát nữa cuối giờ tôi sẽ lấy tư cách lớp phó để nói chuyện về tình hình ôn toán của lớp và sau đó đá qua đá lại chuyện của Long. Như vậy cô sẽ thoải mái nói chuyện và không tạo khó khăn cho tôi. Đang hí hửng với kế hoạch tưởng như hoàn mỹ của mình thì thầy Phó hiệu trưởng bước vào thông báo một tin trời đánh:
- Cô giáo dạy Toán của lớp các em đã xin nghỉ dạy ở trường ta, đáng nhẽ ra hôm qua cô ấy đã nghỉ rồi nhưng vì muốn dạy các em một buổi cuối để tổng hợp kiến thức nên mới ở lại thêm một ngày...
- Thầy ơi hôm qua cô giáo không có nói với chúng em đó là buổi cuối ạ. - Duy lộ rõ vẻ lo lắng khi nói chuyện với thầy Phó hiệu trưởng.
- Vì cô không muốn các em buồn thôi. Vậy từ hôm nay thầy sẽ nhận nhiệm vụ ôn môn Toán thi học kỳ, thi tốt nghiệp cũng như thi đại học cho lớp các em. Nếu các em không ai có ý kiến gì nữa thì ta vào học nào. - Thầy từ tốn nói.
- Dạ vâng thầy. - Duy mang nét mặt buồn rầu ngồi xuống chỗ của mình.
Cô giáo dạy toán quý Duy lắm, chả trách cậu ấy lại buồn như vậy. Còn tôi thấy tiếc nuối thôi, thế là vấn đề còn thắc mắc của tôi sẽ không được giải đáp rồi. Có lẽ càng hiểu rõ về một sự thật mà ai đó đang cố che giấu ta càng thấy đau lòng hơn, giống như vấn đề bố mẹ nhiều lần không cho tôi đi thăm bà và cứ lấy hết lý do này đến lý do kia để biện minh vậy. Tôi nên làm sao mới phải, chọn yêu và tin tưởng Vũ Long vô điều kiện như mình đã làm với bố mẹ về sự việc của bà nội hay chọn điều tra và làm rõ sự thật? Nếu cần thiết và thực sự muốn biết thì người tôi có thể hỏi chính là giáo viên Chủ nhiệm, nhưng có cần đa nghi tới mức đó không? Tôi sẽ cho bản thân mình một ngày để suy xét mọi vấn đề, có lẽ lần này tôi nên hỏi mẹ mình thì hơn.
Tiết học cuối tưởng không thú vị mà thú vị không tưởng, thầy Phó hiệu trưởng là một người vui tính, không chỉ vậy thầy còn dạy rất hay, cách giải bài của thầy ngắn gọn, nhưng đủ ý. Thầy tận tình chỉ cho chúng tôi những mẹo để nhìn lướt qua thôi cũng biết dạng và làm được bài luôn. Bỗng tôi thấy tiếc vì mãi đến lúc sắp ra trường mới biết một người dễ mến và tâm huyết với nghề như thầy. Tuy mới ngoài ba mươi tuổi nhưng thầy đã có những thành tích đáng kể, thầy từng là sinh viên một trường đại học danh tiếng ở Mỹ và luôn đạt kết quả học tập tốt. Sau nhiều năm nghiên cứu thầy đã trở thành Giáo sư trẻ tuổi về lĩnh vực Toán học, được giữ lại làm việc bên Mỹ nhưng thầy đã từ chối. Sự hi sinh của thầy thật đáng khâm phục.
Tôi còn rơi nước mắt khi nghe câu chuyện riêng tư mà thầy chia sẻ lúc cuối buổi học, đó là thầy đã từng yêu sâu sắc một người con gái trong những năm thầy còn học cấp ba. Nhưng sau đó khi cô gái ấy đi du lịch Thái Lan bị một tay súng bắn chết trong một cuộc bạo loạn thầy đã đóng cửa trái tim mình mãi mãi. Bây giờ thầy vẫn một mình và vẫn chỉ yêu mình cô gái ấy. Giây phút kể về cái chết của người con gái đó tôi thấy khóe mắt thầy anh ánh nước. Tôi không biết diễn tả cảm xúc của mình ra sao, chỉ là tôi vô cùng ngưỡng mộ thầy và cả cô gái đó nữa. Dù cho cô ấy đã ra đi rất lâu rồi nhưng tại nơi dương gian tươi đẹp này vẫn luôn có người nhớ và thương cô rất nhiều. Lúc đó tôi thật ngu ngốc khi ước mình là cô ấy... nhưng biết làm sao được, ai bảo thầy tốt vậy chứ!
- Như Hoa! Võ Như Hoa! - Hoàng Lâm hét gọi tên tôi và còn đập mạnh tay xuống bàn khiến tim tôi gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.
- Ôi trời! Giật hết cả mình.
- Bạn bị điên à, sao cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn nãy giờ vậy? - Lâm nói chuyện vô cùng khó nghe với tôi.
- Gì? Có bạn điên í. Xí! - Tôi lườm nguýt Lâm và chọc chọc cái dĩa vào miếng bánh khoai rồi nói tiếp. - Người ta mải nghĩ chuyện thầy Phó hiệu trưởng kể khi nãy thôi.
- Tôi biết mà! - Long trầm tư nói.
- Lại màn kịch anh hiểu lòng em! - Nhung và Lan Phương trề môi ra chế giễu tôi và Long.
Sau cả ngày trời học hành vất vả Long có đưa ra một đề nghĩ khiến cả nhóm năm người Duy, Nhung, Lan Phương, Hoàng Lâm và tôi đều trố mắt ngạc nhiên, đó là cậu ta sẽ đãi chúng tôi bánh khoai cô Lý. Lúc thấy Long nói vậy tôi còn tưởng mình nghe nhầm, vì cậu ta vốn không hòa đồng đến vậy. Có lẽ vì yêu tôi nên mới thay đổi như vậy chăng, cứ nghĩ như thế tôi lại thấy vô cùng sung sướng.
- Ừ đấy có sao không? - Tôi đanh đá đáp lời hai cô bạn.
- Thế là tốt chứ có gì đâu mà hai bạn trêu người ta. - Duy vừa nói vừa bỏ miếng bánh khoai mới chấm đẫm tương ớt cho vào mồm. - Trời, sao mà tương hôm nay cay quá vậy cô Lý ơi!
- Cô mới đổi đó. Khách họ thích ăn cay. - Cô Lý vui vẻ đáp lời.
- Thế lỡ cháu khóc khi ăn tương của cô thì sao? - Duy cười cười, khóe mắt có nước thật.
- Ôi cô ơi, bạn cháu khóc rồi kìa, cô tính sao đây?
- Ôi lệ cay khóe mi rồi cô Lý ơi!
- Trời ơi đã rơi lệ rồi cô ơi ới ời ơi!
- Ha ha ha.
Cả lũ chúng tôi được đà la ó làm cả quán bánh khoai của cô tưng bừng một phen. Tôi nghĩ cái thời học sinh ngoài học, ngoài yêu một ai đó thì phải có một nhóm bạn để được điên dại mà không ngại ngần bất kỳ điều gì...
Duy nói rằng có việc bận ở một nơi khác nên không về cùng tôi và Long, đường về nhà lại chỉ còn mỗi hai đứa. Bánh xe đạp cứ lăn đều đều trên mặt đường tấp nập xe cộ, mỗi lần đi qua đoạn đường có nhà đang xây sửa làm đổ vật liệu ra thì dưới bánh xe lại phát ra tiếng lạo xạo nghe vô cùng vui tai.
- Sao không nói năng gì thế? - Long hơi ngoái đầu ra phía sau hỏi tôi.
- Thì không có gì để nói. - Tôi đáp bằng giọng buồn xo, không hiểu bản thân tôi lúc này bị làm sao.
- Bạn vẫn còn ám ảnh câu chuyện tình của thầy Phó hiệu trưởng sao? Lúc trên lớp tôi thấy bạn khóc.
- Ờ, chút chút... Mà Long này!
- Ừ có chuyện gì? - Giọng Long có gì đó sốt sắng, chắc đang lo cho tôi.
- Tôi có thể dựa đầu vào lưng bạn không?
- Bạn ôm tôi luôn cũng được đó. - Long cười khoái trá.
- Chỉ được cái nói linh tinh.
- Có gì đâu mà. Mình đang hẹn hò...
- Tôi không thích. Thôi yên lặng để tôi lim dim chút nào.
- Ừ.
Tôi dựa vào tấm lưng to lớn của Long và cố tìm cho mình cảm giác an toàn nhưng dường như chỉ thấy sự bồi hồi lo lắng. Tôi có nên yêu cậu ta không? Tôi muốn tin cậu ta nhưng sao sau bao lâu những cảm xúc trong tôi chỉ là ngờ vực. Nhắm nghiền đôi mắt để bản thân được thoải mái hơn đôi chút nào ngờ tôi ngủ luôn. Lúc tỉnh dậy tôi đã thấy mình đang ở cách cổng nhà một đoạn, tay đang ôm lấy Long, còn cậu ta cứ nắm chặt tay tôi và ngồi im trên yên xe để cho tôi dựa vào ngủ.
- Sao không gọi tôi. Bạn có mỏi người không. - Tôi gỡ tay Long ra và xuống khỏi yên sau của xe đạp.
- Có gì mà mỏi, tôi không nỡ đánh thức bạn, tôi muốn bạn được ngủ ngon khi bên tôi. - Long nhìn tôi chân thành, tay lại nắm chặt tay tôi.
- Đồ ngốc!
Tôi đưa tay lên vuốt má Long, cảm giác thật lạ, tôi bất giác run rẩy toan rút tay lại nhưng Long đã giữ chặt nó.
- Tôi sẽ đợi bạn. Đợi trái tim bạn thật sự gọi tên tôi.
- Nếu mãi mãi không gọi thì sao. - Tôi nhìn thẳng vào mắt Long, tay đã thôi không còn đặt lên má cậu ta nữa.
- Thì tôi sẽ đợi mãi!
- Định làm thầy Phó hiệu trưởng thứ hai à? - Tôi cười cười.
- Không bao giờ, vì tôi muốn bạn sống, còn bạn gái thầy ấy thì đã chết. Tôi sẽ là tôi thôi và không giống bất kỳ ai. Tôi sẽ đợi bạn ngay cả khi bạn sống vui vẻ hạnh phúc bên một người khác.
- Ừ, hóa ra tôi ngốc vậy, lúc nghe thầy kể chuyện buồn đó tôi còn ước mình là cô gái đã chết ấy.
- Đồ ngốc! - Long ấn mạnh vào trán tôi một cái.
- Đau lắm nha, với lại đừng động vào đầu tôi.
- Hi hi, biết rồi, thôi bạn gái của tôi ơi hãy vào nhà đi, bây giờ muộn lắm rồi đó, vào còn xem ăn uống nữa. - Long cười hiền, đưa tay lên xoa đầu tôi. - Mà tóc Hoa mượt quá!
- Xì, cứ lợi dụng vuốt tóc đẹp. - Tôi lùi lại tránh bàn tay Long ve vuốt tóc mình. - Thế thôi mình tạm chia tay ở đây nha, chào bạn, đi về cẩn thận nha.
- Ừ bye bye, tôi đi đây.
Long quay đầu xe đi thẳng không ngoái đầu lại, còn tôi cứ đứng nhìn cậu ta đến lúc khuất bóng rồi mới vào.
Bước đến gần cổng nhà tôi đã hốt hoảng khi thấy cánh cổng bị mở toang, đang lao như bay vào để xem chuyện gì xảy ra thì thấy xe ô tô của bố, tôi thở phào nhẹ nhõm rồi chạy thẳng vào nhà.
- Bố mẹ về sao không bảo con, làm con tưởng nhà có trộm.
- Bố mẹ lo lắng cho con quá thôi. - Bố nhẹ nhàng nói và đưa tay lên xoa đầu tôi.
- Ôi con nhớ hai người quá đi à! - Tôi dang tay ôm lấy bố thật chặt.
- Không ôm mẹ à? - Mẹ dang rộng vòng tay chờ đón tôi.
- Có chứ ạ, con nhớ mẹ và con cũng có rất nhiều chuyện muốn tâm sự với mẹ. - Tôi nũng nịu vùi mặt mình vào ngực mẹ. - Chỗ này thơm quá! Hi hi.
- Con bé này, chả ra dáng người lớn gì cả. - Mẹ đánh yêu vào mông tôi.
- Con còn bé mà.
Khoảnh khắc đoàn tụ sau hai ngày ngắn ngủi xa nhau làm tôi hạnh phúc vô bờ. Hóa ra tôi yêu bố mẹ đến vậy, xa nhau có ít ngày mà tôi cảm giác như xa họ cả năm vậy.
- Lại đây ăn xôi khúc cô Lan nào, biết con thích ăn nên mẹ đặc biệt mua nó cho con gái mẹ đó. - Mẹ kéo tay tôi ra bàn ăn, món xôi khúc thơm lừng làm tôi chảy cả nước miếng. - Mẹ là số một. Hi hi.
- Ừ, hôm nay không bị đứng sau bố cơ đấy. Kể ra con có thể ăn nó lúc mới "ra lò" sẽ ngon hơn hâm lại rất nhiều. - Mẹ tôi cười hiền xoa đầu và nhìn tôi ăn.
- Mẹ mua thì dù nguội tanh con cũng thấy ngon, mẹ biết mà! Ơ...
- Sao hả con?
- À, con đang định hỏi bố đâu.
- Chắc lại ra cho cá ăn rồi, bố con có khi còn yêu chúng hơn mẹ con mình. - Mẹ cười đầy hạnh phúc.
- Con ngày nào chả cho chúng ăn. Bố chắc tưởng con mải học bỏ đói chúng. Hi hi.
- À mà đấy, sao hôm nay con về muộn vậy, dạo gần đây cũng không thấy con đi học bằng xe đạp.
- Hì hì, đây cũng là chuyện con muốn kể cho mẹ và muốn hỏi ý kiến mẹ. - Tôi nhìn mẹ rụt rè.
- Con có bạn trai đúng không? - Mẹ tôi bình thản nói.
- Sao... sao mẹ biết hay quá vậy ạ? - Một giọt mồ hôi đổ dài trên thái dương của tôi.
- Vì mẹ sinh ra con, hãy kể mẹ đầu đuôi câu chuyện nào! - Mẹ nhẹ nhàng cầm tay tôi. Cảm giác này thật ấm áp.
- Chuyện là như thế này mẹ ạ...
Tôi thao thao bất tuyệt kể cho mẹ toàn bộ câu chuyện từ lúc gặp mặt cho đến khi Long tỏ tình, rồi cả chuyện cậu ta khả nghi ra sao. Tôi kể không thiếu một chi tiết nào dù nhỏ nhất. Mẹ tôi ngạc nhiên tột độ vì tốc độ nói lời yêu của Vũ Long, nhưng rồi cũng vẫn bình tĩnh để nói chuyện với tôi.
- Thế con có muốn câu chuyện giữa hai đứa được tiếp tục không? - Mẹ nhìn chăm chú vào đôi mắt của tôi.
- Con... con... muốn... nhưng mà...
- Con yêu nghe bố, hãy nhắm mắt lại, tự đặt cho mình câu hỏi nếu bây giờ không còn được nhìn thấy và quan tâm cậu bạn đó nữa con sẽ cảm thấy ra sao?
- Bố... con...
Bố đã đứng sau tôi từ lúc nào, tôi nghe lời bố, tĩnh tâm rồi nhắm chặt mắt lại. Tôi tưởng tượng rằng cuộc sống chưa từng có Long bước vào, tôi tưởng tượng rằng bản thân không được đấu khẩu với cậu ta mỗi ngày, tôi tưởng tượng rằng cậu ta đang nắm tay tôi rồi bỗng dưng biến mất...
- Con không thể gạt cậu ấy ra khỏi tâm trí mình, con không thể. - Tôi bật khóc nức nở và ôm lấy bố. Tôi cũng chợt nhận ra đây là lần đầu tiên tôi gọi Vũ Long là "cậu ấy".
- Tốt lắm con gái, con đã rất dũng cảm thừa nhận tình cảm của bản thân mình. Vậy con còn đắn đo gì, hãy nghe theo tiếng gọi con tim. Bố mẹ luôn ủng hộ và dõi theo con. Chỉ cần con gặp khó khăn, con cần người bên cạnh tâm sự thì ở đây luôn có hai người đồng hành với con.
- Đúng vậy, tuy mẹ muốn ngăn cản con, nhưng mẹ hiểu tình cảm là thứ không thể gượng ép, nếu con đã có tình cảm một cách tự nhiên với cậu bạn đó thì con hãy vui vẻ tiếp nhận nó, đừng lo sợ. Còn về gia thế của cậu ta thì một hôm nào đó nếu có cơ hội gặp mặt mẹ sẽ ra mặt giúp con tìm hiểu.
- Con cảm ơn bố mẹ, cảm ơn vì đã được sinh ra trong gia đình của hai người. - Tôi ôm lấy bố mẹ và khóc một trận vô cùng dữ dội.
- Bố mẹ phải cảm ơn con mới đúng, vì con luôn bên cạnh hai chúng ta. - Bố siết chặt vòng tay ôm mẹ và tôi hơn.
Bỗng nhiên tôi thấy mình như đứa trẻ vậy, được quan tâm, yêu thương chia sẻ mọi cảm xúc mà không phải giấu giếm. Đây là hạnh phúc chứ đâu. Tôi mỉm cười mãn nguyện trong vòng tay bố mẹ...
Mặt trời đã lặn hẳn nhường bầu trời cho mặt trăng cùng những ngôi sao, tôi dựa đầu vào cửa sổ vừa nghe nhạc vừa ngắm nghía chúng. Cảm giác lúc này vô cùng thư thái, cuối cùng tôi cũng đã xác định được sự lựa chọn của bản thân, tôi vui vì điều đó. Đang nhắm mắt lại để lắc lư theo điệu nhạc thì tiếng chuông tin nhắn vang lên, là Long.
- Tôi nhớ bạn.
- Nói dối.
- Thật mà.
- Không tin.
Sau tin nhắn này của tôi Long lặn mất hút, cậu ấy thậm chí còn không thèm nhắn lại nửa chữ làm tôi bực mình vô cùng. Tôi thầm mắng nhiếc Long và ném chiếc điện thoại lên giường. Tôi sẽ không nhận điện của cậu ấy nữa, tự nhủ với bản thân một cách thật cứng rắn, nhưng khoảng hơn chục phút sau, ngay khi tiếng chuông điện thoại vừa vang lên thì tôi đã cuống quýt mở máy.
- Tại sao đang nhắn tin lại không nhắn lại vậy hả? - Tôi nói như hét.
- Ừ thì bận đến trước cổng nhà ai đó thôi.
Long nói bằng chất giọng trầm ấm và cũng vô cùng ngọt ngào làm tôi không biết mình phải nói gì tiếp sau đó.
- Thì cũng bảo người ta chứ, nhắn một tin mất thời gian thế à?
- Ừ, nó làm thời gian tôi đến bên bạn lâu hơn.
- ...
- Tôi đợi bạn ngoài này, ra nhanh nhé!
- ...
Tôi không thể nói gì, tôi vội lao xuống nhà suýt nữa quên cả mặc áo ngực, chuyện này mà lộ ra chắc tôi độn thổ quá. Ai bảo tôi bị bệnh hám trai chứ, dù cho giờ Long đã là người yêu tôi thì tôi vẫn thật sự cuồng cậu ấy. Chả trách lần đầu hai đứa chạm mặt ở sân trường tôi bị cậu ấy trêu...
Tôi đẩy cổng ra, trước mặt tôi vẫn là Vũ Long thôi, nhưng bao nhiêu cảm xúc đã vỡ òa khi cậu ấy nhảy xuống khỏi yên chiếc xe Vespa màu đen cổ điển và cầm bó hoa hồng đỏ thắm tặng tôi:
- Tôi... chỉ là nhớ bạn phát điên!
- ...
- Tôi muốn hôn bạn... nhưng bạn nói không muốn tôi hôn, vậy nên tôi chỉ có thể tặng bạn bó hoa và nắm tay bạn.
- ...
- Tôi không nghĩ mình yêu bạn đến vậy! Như Hoa à, tôi nhớ bạn, ngay cả khi đang được ngắm nhìn và nói nhớ bạn tôi cũng vẫn nhớ bạn đến điên dại. Thật sến phải không? - Long gãi đầu cười ngượng ngùng.
- ...
- Tôi chỉ muốn nói vậy thôi, tôi sẽ chờ trái tim bạn gọi tên tôi. Dù phải đợi bao lâu đi chăng nữa.
- ...
- Vậy nha, tôi về đây, ngủ ngoan nhé người tôi yêu.
Long đưa tay lên vén mấy sợi tóc mai không nghe lời đang bay trong gió của tôi, rồi cậu ấy quay lưng bước đi. Giây phút này tôi bỗng cảm thấy mình bối rối, nhưng cuối cùng tôi đã dũng cảm gọi tên cậu ấy:
- Vũ Long!
- Ừ tôi đây. - Long quay lại và bước đến bên tôi. - Có chuyện...
- ...
Tôi kiễng chân hôn nhẹ lên môi cậu ấy. Giây phút đó mọi thứ xung quanh như ngừng lại. Chỉ còn tôi và cậu ấy cùng tiếng hai trái tim đập lạc nhịp.
- Tôi... chỉ muốn nói, tôi yêu bạn!
- Cảm ơn bạn!
Long ôm chặt tôi vào lòng, tôi cũng vòng tay ra sau lưng ôm cậu ấy. Tôi từng nghĩ việc công khai chuyện tình cảm của tôi và Long với nhóm bạn là việc làm dũng cảm nhất, nhưng hóa ra không phải vậy. Tôi hi vọng mọi việc tôi làm là đúng đắn, tôi muốn nắm chặt tay cậu ấy và cùng nhau sống hạnh phúc đến cuối đời.

***​

Chương 8
Chương 10​
 
Bên trên