Tôi nhớ cậu ấy... rất nhớ! - Cập nhật - Thiên Yết

_TA_

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/1/14
Bài viết
760
Gạo
180,0
Chương 5: Những kỷ niệm dở khóc dở cười - Nhà của Như Hoa



Mới có thêm một người bạn là Long, tôi lại chuẩn bị mất đi một người bạn thân thiết là Duy. Thiết nghĩ liệu Duy có quá trẻ con không nhỉ? Chuyện đó thực chất chỉ là chuyện vô cùng nhỏ bé. Cậu ấy có thể giận tôi... nhưng chỉ một hai ngày thôi chứ. Đằng này gần hai tuần rồi, cậu ấy cứ tránh mặt tôi. Tôi định hỏi điều gì đó thì cậu ấy không trả lời mà quay đi chỗ khác và xem tôi như người vô hình. Ngay cả khi họp cán bộ các lớp tại trường tôi bảo đợi tôi cùng đi, cậu ấy cũng không đợi mà lẳng lặng đi trước. Tôi thật không thể mở miệng ra nói bất kỳ điều gì khi mà Duy không cho tôi cơ hội để nói. Tôi thấy buồn vô cùng.

Về phía Lan Phương sau khi cùng tôi và Nhung đi chơi, đi ăn đã được tôi giải thích kèm lời xin lỗi chân thành thay cho Long, cô bạn ấy đã bỏ qua và tình cảm của chúng tôi lại tốt đẹp như trước. Duy lớp trưởng tại sao lại như vậy chứ? Tại sao nhỉ? Không lúc nào là tôi không tự đặt những câu hỏi như thế này trong đầu mình. Kể từ ngày xảy ra chuyện đó, đây gần như là những câu hỏi mặc định trong tâm trí tôi khi tôi nhìn Duy.

Tôi thật lòng mong mọi thứ sẽ trở lại như bình thường, vì... chúng tôi sắp ra trường rồi, nếu cứ như thế này thì...

...

- Ê ê ê! Đợi tôi với! - Đang đứng ở hành lang lớp suy nghĩ lung tung, tôi thấy Nhung và Lan Phương dắt xe đạp lên dốc chuẩn bị đi vào bãi, tôi liền cuống cuồng gọi và chạy như bay tới chỗ họ.

- Làm gì mà mới sáng ra đã hớt hơ hớt hải thế hả? - Nhung ngạc nhiên.

- Ừ, con bé này cứ như là đang vội đuổi bắt tội phạm í, kiểu như tôi với bà ăn cắp cái gì của nó ấy Nhung nhỉ? - Lan Phương nói trêu tôi và nhìn sang Nhung cười nham hiểm.

- Ừ ừ, chuẩn rồi đó. - Nhung cũng hùa theo Phương.

- Ha ha ha. - Cả hai người họ cùng cười ngặt nghẽo.

- Có im không! Dắt vào nhanh và dựng xe đi, người ta có chuyện khẩn cần bàn nè hai má! - Tôi lừ mắt, nghiêm mặt nói như ra lệnh.

- Lại có cái quỷ kế gì thế đồ hâm dở kia? - Nhung cau mặt khó hiểu nhìn tôi.

Tôi "thận trọng" nhìn hai đứa, điệu bộ bí hiểm giống như đang lên một kế hoạch vô cùng đình đám vậy. Rồi sau một hồi thao thao bất tuyệt tôi đã nói xong những điều cần nói với họ.

- Ôi trời, ôi trời Phương đâu đỡ tôi mau, tôi còn tưởng nó có chuyện gì "khủng khiếp" lắm muốn truyền đạt cơ! - Nhung sau khi nghe xong liền chán nản nói với Lan Phương.

- Ờ hen, Hoa này, bà sốt rồi phải không...

- Ớ thế bây giờ ý hai người là sao? Có định giúp tôi không? - Bị trêu lắm quá, tôi không còn đủ kiên nhẫn để nghe Phương nói hết liền cắt lời cô bạn và quát ngậu xị lên.

- Thôi được rồi!

- Thôi được rồi, bớt nóng!

Sau khi thấy tôi bực cả hai liền nhẹ giọng xoa dịu tôi. Phải thế chứ! Nếu không tôi thực sự sẽ giận hai người đó luôn.

- Vậy thống nhất thứ Bảy học xong kéo cả lũ vào nhà người ta "nhậu nhẹt" nhé! - Tôi thôi giận và làm mặt lém lỉnh nhìn hai cô bạn giao hẹn.

- Biết rồi, biết rồi! - Nhung gật gù liên hồi, nét mặt vô cùng biểu cảm.

- À, nhớ là...

- Chúng tôi phải rủ Duy lớp trưởng cho bà chứ gì? - Cả Lan Phương và Nhung không để tôi nói hết câu đã đồng thanh hét lớn tiếng chặn họng tôi.

- Hì hì, thì tôi chịu trách nhiệm "lôi kéo" Lâm còn gì!

- Thôi xin, Hoàng Lâm là người yêu Phương mà bà phải rủ thay à, chỉ được cái... - Nhung nhìn tôi lắc đầu.

Lan Phương cười phụ họa cho Nhung, chắc hai đứa nó đang thầm chế giễu tôi đây, hức hức! Tôi thầm nghĩ.

Ba đứa đang nói chuyện rất "xôm tụ" thì Long ở đâu xuất hiện nói chen vào:

- Có gì mà vui thế này?

- Xì... - Phương vẫn để bụng chuyện hôm nọ với Long nên khi thấy cậu ta liền nhăn mặt quay qua nhìn tôi. - Hai người ở đây nói chuyện với cậu ta tôi đi vào lớp trước. - Nói rồi cô bạn đi lướt qua chúng tôi thật nhanh.

Chắc Lan Phương đang còn "ghét" Long lắm! Tôi buồn bã thở dài.

- Là như thế này... - Tôi bắt đầu công cuộc "thuyết trình" lại kế hoạch cho Long nghe.

- Ồ... hay đấy, tôi có thể đi cùng không? - Cậu ta nghe xong liền đưa ra đề nghị với tôi.

Bị bất ngờ vì đề nghị của Long, tôi không nói gì cứ lặng lẽ suy nghĩ. Hôm đó tôi muốn Duy đến để giảng hòa, nếu cho Long đi cùng thì... Tôi không biết phải làm sao để từ chối cậu ta cả!

- Không nên. - Nhung bỗng lên tiếng sau một hồi lâu im lặng.

Tôi tròn mắt nhìn cô bạn, thật không ngờ cách từ chối của Nhung lại thẳng thừng như thế. Tôi còn lâu mới cứng rắn được như cô ấy. Tôi áy náy không dám nhìn trực diện Long mà chỉ liếc mắt sang, có vẻ như cậu ta đang giận, tôi thấy ánh mắt đó sao mà lạnh lùng quá. Rồi cậu ta cũng lên tiếng trả lời Nhung:

- Sao thế? Đây là bữa tiệc Hoa...

- Tổ chức chứ gì? Ý bạn là bạn đang nói chuyện với Hoa cớ gì tôi xen vào đúng không? Nhưng nghe này, vì ai mà Duy và Hoa trở mặt hả? Có thể dùng từ "trở mặt" là hơi quá! Nhưng nói thật nhé, là bạn bè mà cứ coi nhau như người dưng thì có khác gì "trở mặt thành thù" đâu nhỉ? Vậy nên tôi nghĩ bạn nên tránh đi thì hơn đấy! - Nhung cắt lời Long và nói một hơi thật dài những lời đầy lý lẽ.

- Bạn khó xử phải không? - Long không để ý tới Nhung chỉ nhìn sang tôi và nói.

Ánh mắt cậu ta có vô vàn sự chân thành, tôi cảm giác như mình bị hút vào cái hố sâu ấy!

- Ừ... có chút chút... Xin lỗi nhé... hẹn bạn dịp khác ha! - Tôi nhìn Long đầy ái ngại.

- Không phải làm thế đâu! - Tiếng Duy rất gần bên tai tôi, cậu ấy nói dõng dạc từng từ một.

- Ơ! - Tôi ngạc nhiên quay lại nhìn Duy.

Cậu ấy đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào, vậy mà hai người kia không ai lên tiếng nói với tôi, cứ để tôi thao thao bất tuyệt nói hết kế hoạch ra. Thật là quá đáng! Tôi thầm trách họ.

- Tất cả chúng ta sẽ cùng vào nhà bạn "đập phá", tôi, Nhung, Phương, Lâm và tất nhiên là cả bạn Long kia nữa. Là bạn bè chả có cái cớ nào để hẹn một người gặp riêng vào hôm khác cả. - Duy nói liền một hơi rồi nhìn Long đầy ẩn ý. Lúc đó tôi vẫn còn ngây ngô nên không hiểu được những điều mà cậu ấy nói.

- Hẹn riêng hay hẹn chung vào dịp khác thì đâu có liên quan gì đến bạn lớp trưởng! Phải không? - Long nói giọng lạnh tanh, ở khóe môi còn nhếch lên nụ cười vô cùng ngạo mạn.

- Thôi nào! hai người này làm sao ấy nhỉ? - Cả tôi và Nhung không hẹn mà cùng đồng thanh lên tiếng.

Ánh mắt họ lúc này nhìn nhau thật "âu yếm". Thiết nghĩ nếu bây giờ mà tuýt còi rồi kêu họ xông vào đánh nhau chắc họ sẽ bất chấp tất cả để mà đánh cho người kia đến sống dở chết dở mất. Tôi thật không hiểu rốt cuộc vì lý do gì mà họ lại ghét nhau như vậy.

- Còn chưa thôi lườm nguýt nhau à? Con gái chúng nó không ưa nhau cũng chả bao giờ động tí lại quay ra nhìn nhau "đắm đuối" như hai bạn. Mặc xác hai người, chúng ta đi thôi Nhung! - Tôi làm bộ cáu gắt để hai người họ thôi không hằm hè nhau nữa rồi quay mặt bỏ đi, kéo theo Nhung cùng về lớp.

Tôi cứ đi phăm phăm, mà không để ý rằng mình vẫn còn đang cầm tay Nhung, có lẽ vì đau nên cô bạn hét lớn:

- Bỏ ra cái nào!

- Ô... ơ... xin lỗi, tôi đang không để ý. Hi hi. - Tôi thả tay Nhung ra và gãi đầu nhìn cô ấy cười.

- Bà như rồ ấy, mà Duy hết giận bà rồi đó!

- Sao cơ... ờ nhỉ! He he. Đúng rồi, là hết giận nên mới đồng ý vào nhà tôi. Tốt quá đi mất, tôi sẽ buồn lắm nếu Duy không làm hòa với tôi. - Tôi nhảy cẫng lên đầy sung sướng.

- Đúng là rồ mà, bà cứ để ý toàn cái không đâu, cái cần để ý thì chả thèm đếm xỉa.

- Hì, tại tôi...

- Thôi khỏi giải thích, vào lớp! - Nhung bỏ mặc tôi ngoài hành lang rồi biến mất sau cánh của lớp.

Lòng tôi bây giờ thật nhẹ nhõm. Tôi thong thả bước vào lớp, buổi học hôm nay dễ chịu quá. Ông trời hình như cũng đang tận hưởng niềm vui cùng với tôi, nhìn ánh nắng dịu nhẹ kia là biết. Và toàn cảnh sân trường đã bừng sáng từ lúc nào, mọi thứ trong tôi cứ như được "xinh đẹp hóa". Không chỉ vậy mà tôi nghĩ vạn vật đều thay đổi, chúng đang sống trong niềm hân hoan. Vì sao? Vì tôi vui! Vì tình bạn tôi trân trọng đã trở về nguyên vẹn bên tôi. Cảm ơn bạn nhé! Tôi mỉm cười nhìn Duy từ xa.

...

Cuối cùng thì thứ Bảy cũng đến. Hôm qua Long cứ gọi điện đòi đưa tôi đi học, nhưng tôi đã từ chối thẳng thừng với lý do. Vụ "ân tình" đã kết thúc cách đây hơn một tuần và "con sói" Vũ Long đừng hòng ép tôi lên xe để cậu ta đèo. Nghĩ đến đây tôi cảm thấy vui sướng vô cùng.

Hôm nay tôi đến sớm hơn mọi ngày, cả trường có mỗi mình tôi, thật yên ắng quá đỗi. Đang thơ thẩn đi dạo vòng quanh trường, tôi bỗng cảm thấy có gì đó cay cay khóe mi, tự nhủ với lòng mình rằng sắp ra trường rồi, tôi sẽ ghi nhớ từng gốc cây, ngọn cỏ ở nơi đây, cho dù nó có không thân quen với tôi như ở trường cũ thì nó vẫn là nơi tôi gắn bó suốt hai năm qua. Tôi sẽ không bao giờ quên cảnh vật hay con người nơi đây. Có lẽ tình cảm tôi dành cho mọi người đã quá sâu đậm rồi.

- Đồ ngốc, đang nghĩ là làm sao để thu gọn ngôi trường này vào lòng bàn tay đúng không? - Duy ở đâu đó cất lên giọng nói nhẹ nhàng vô cùng.

- Bạn đến sớm ghê! - Tôi quay lại nhìn Duy nói thay cho lời chào. - Hì, mà rất tiếc là bạn không đoán đúng suy nghĩ của tôi, cho bạn đoán lại đó. He... - Tôi cười tươi rói nhìn cậu ấy thách thức.

- Thế thì chắc là bạn đang nhớ tôi...

- Cái gì vậy trời? - Tôi làm điệu bộ té xỉu để chọc Duy.

- Là bạn tự vơ vào người nhé, tôi đã nói hết đâu, ý tôi là chắc bạn đang nhớ tôi và mọi người. Vì sắp ra trường rồi mà, he he. Sao nào? Giờ đã đoán đúng chưa?

Duy tự tin trả lời tôi, cậu ấy đang cố tỏ ra là người có khả năng thấu hiểu tôi một cách ghê gớm. Chà! Cái cậu bạn này thật là không thể xem thường được mà! Cậu ấy gần như đã đoán đúng ý tôi. Vừa nghĩ tôi vừa cười thầm trong đầu, sau đó lên tiếng đáp lời Duy:

- Thế rồi sao? Không lẽ tôi chỉ có thể nghĩ như thế từ nãy tới giờ thôi à?

- Thì tất nhiên là bạn có nghĩ cả những điều khác nữa, nhưng cái việc khiến bạn thần người nhìn xa xăm bao quát toàn khung cảnh trường thế này thì chỉ có thể là nhớ bạn bè thôi, hì hì! - Duy cười toe toét phân tích cho tôi hiểu.

- Ừ cũng đúng! - Tôi gật gù.

- Mà... tôi xin lỗi! - Tiếng Duy lại nhẹ nhàng hòa vào làn gió lúc sớm trời.

- Sao lại xin lỗi? - Tôi ngây người, mắt xoe tròn.

- Vì tôi đã giận bạn. tôi không nên làm như thế, chuyện của bạn với Long đó là chuyện của hai người, nó hoàn toàn có thể không liên quan tới tôi, ấy vậy mà tôi lại đi giận bạn, giận bạn lâu thật lâu như thế! - Duy nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt cậu ấy rất chân thành.

- À, thực ra thì tôi cũng là người sai trước, tôi với bạn là bạn thân nhưng lại đi nói dối bạn, tôi cũng có lỗi, tôi xin lỗi! Hì hì. Mà sao hôm nay bạn mới xin lỗi tôi hả? Bạn có biết là những ngày qua tôi cảm thấy tồi tệ như thế nào không? Hừ... - Tôi lừ mắt.

- Thì tại vì không biết nên nói gì đó mà! - Duy gãi đầu nhìn tôi cười trừ.

Thấy cậu ấy như vậy tôi buồn cười quá, cứ quay mặt sang hướng khác để che đi nụ cười. Hai đứa tôi cùng nhìn ra phía xa, vài phút sau mọi thứ bỗng lặng thinh, tôi thì không mấy thích cảm giác đó nên nhìn cậu ấy đầy mong đợi và hỏi:

- Chúng ta sẽ không bao giờ như thế nữa phải không?

- Tất nhiên rồi, đồ ngốc! - Cậu ấy cười lớn rồi xoa đầu tôi, trong phút chốc tôi thấy mình như con chó con nhà cậu ấy vậy.

- Ều, cái hành động gì ấy, tôi là cún con nhà bạn đấy à? - Tôi đứng lùi lại tránh bàn tay Duy và nói, miệng vẫn còn nét cười.

- Bạn cũng biết đấy tôi rất yêu chó, điều này có nghĩa là tôi đang thể hiện tình yêu của tôi với bạn đó, he he he! - Cậu ấy nhìn tôi cười nham hiểm.

- Cái gì, lại còn dám nói nữa à, tên bạn chết bầm này! - Tôi lấy tay đánh mạnh vào người Duy.

- Á đau, bà chằn nó vừa thôi! - Duy la ó lên và chạy biến luôn.

Tất nhiên tôi đâu thể để cậu ấy thoát thân dễ dàng như vậy được.

- Đứng lại! - Tôi hét lớn.

...

Tôi và Duy dường như lúc nào cũng thế, luôn luôn sắm vai là một kẻ chọc tức, còn một kẻ thì nhọc công đuổi bắt, nhưng đằng sau những màn đùa giỡn đó luôn là tiếng cười. Những tiếng cười vui nhộn và sảng khoái nhất, cũng như hôm nay đây, tôi và cậu ấy lại được vui đùa với nhau, khắp sân trường chỉ có tiếng nói cười vui vẻ của hai đứa, nắng vàng dịu nhẹ lúc sáng sớm thì như đang tưng bừng nhảy nhót trên tà áo trắng tinh khôi của chúng tôi. Thời học sinh ơi, sẽ còn mãi những kỷ niệm này chứ?

...

- Về tới nhà rồi, sướng quá đi thôi! Mời các bạn của tôi tháo giày, tháo dép để bước vào ngôi nhà thân yêu của Như Hoa nào! - Tôi toe toét nói cười với những người bạn yêu quý của mình.
- Bố bạn là kiến trúc sư có khác, ngôi nhà đẹp quá! - Long vừa bước vào thềm nhà tôi, mắt mới đảo qua một vòng phòng khách đã đưa ra lời khen ngợi.

- Lại còn phải nói bạn cứ khen thừa, ha ha ha. - Tôi vừa cười vừa dang hai cánh tay xoay một vòng rồi bất ngờ giơ tay phải lên trên trần nhà nói tiếp. - Chưa hết đâu, thứ đẹp nhất trong gian phòng khách nhà tôi là nó, mọi người nhìn đi.

Tôi cười toe toét cùng đám bạn ngước lên nhìn cái đèn chùm treo giữa phòng. Đèn pha lê cao cấp được đặt thiết kế riêng có gắn thêm đá quý lại chả đẹp. Tuy rằng tôi không ưng cái dáng của nó lắm. Nhưng phải nói rằng cái đèn nhà tôi vô cùng đẹp, có lẽ còn có một không hai cũng nên. Đang "tự sướng" trong đầu mấy cái suy nghĩ tự cao tự đại tôi chợt bị tiếng nói của Lan Phương làm cho giật mình.

- Thôi đi bà nội, lần nào bọn con vào bà cũng khoe cái đèn, không chán à, có khoe thì dắt tay người mới ra một góc mà thủ thỉ đi.

Phương nói rồi đánh mắt sang phía Long. Lúc này cậu ta đang mải ngắm nghía nhà tôi nên không để ý đến lời cô bạn. Rồi cùng với đó là cả bốn người Phương, Lâm, Nhung và Duy đều cười ha hả rất khoái chí. Tôi mặt mày ngắn tũn lại, nhưng vì bị chọc quê nên hậm hực nói lớn:

- Xì, nhà mấy người có không? Tôi đem "hàng hot" ra khoe với những người không có nổi nó là sai chắc, hừ, cứ cười cho cái miệng của mấy người rộng như miệng con ếch đi. - Tôi bực bội khoanh tay lại và quay đi chỗ khác. Chắc lúc này nhìn tôi như con nhỏ xấu tính và xấu xí. Nhưng biết làm sao được, ai bảo họ làm tôi tức.

- Ừ thì không có, nhưng chỉ là không có cái đèn loại này thôi mà, có gì to tát đâu, không có đèn chùm thì nhà bọn tôi vẫn được chiếu sáng nhờ những loại đèn khác. Mấy đứa xem Hoa kìa, bị tôi trêu cho tức rồi đó, hô hô! - Phương vẫn không tha cho tôi lại nói xỉa và ôm bụng cười lớn.

- Thôi nào Phương, Hoa sẽ dỗi thật đó. - Duy thấy tôi đáng thương quá liền tiến đến đặt tay lên vai Lan Phương khuyên cô bạn.

- Ừ, thôi nào, mà chủ nhà cứ định để khách đứng mãi thế này à! - Không hẹn trước cả Nhung và Lâm đều đồng thanh nói với vẻ mặt giả bộ trách móc.

Tôi thôi làm mặt mếu lại nhe răng ra cười tươi mời mọi người ngồi, rồi vào bếp pha nước hoa quả. Lần này tôi quyết tâm cho họ thấy bản lĩnh của tôi. Nấu ăn tôi có thể vụng về nhưng riêng khoản nước nôi và nhất là các món sinh tố hoa quả thì tay nghề của Như Hoa tôi là số một. Tôi thấy vui quá trời luôn.

Mở tủ lấy ổi, mãng cầu, đu đủ, cam ra gọt vỏ, sau đó cắt từng miếng nhỏ và lấy dụng cụ làm nước ép ra để lên trên bàn. Đang lúi húi cắm phích điện thì một giọng nói truyền đến tai làm tôi giật bắn người.

- Mọi thứ trong căn nhà hài hòa...

- Ôi thần ơi! Làm tôi giật mình đó! - Tôi quay lại thấy Long đã đứng dựa lưng vào tủ lạnh từ lúc nào liền nhăn mặt nói.

- Xem ra bóng vía của bạn đúng là yếu thật. - Cậu ta nói và nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt sâu thăm thẳm như muốn hút hồn người đối diện vậy. - Tôi chỉ định nói rằng mọi thứ trong căn nhà hài hòa, nhưng thật kì lạ là cái đèn chùm loại "khủng" lại có gì đó không ăn nhập với lối thiết kế trang nhã mà bố bạn xây dựng cho cả tòa nhà này!

Tôi sững người trước nhận xét có phần am hiểu về chuyên môn thiết kế xây dựng của cậu ta. Và cũng chợt nhớ ra ngay lúc đầu khi vừa bước vào nhà cậu ta đã nói bố tôi là một kiến trúc sư, mặc dù tôi chưa hề nói điều đó với cậu ta. Thật quá đáng, có lẽ cậu ta không chỉ biết về tôi mà còn biết về cả gia đình tôi nữa. Rốt cuộc là tại sao cậu ta lại điều tra về tôi kỹ càng như thế?

- Này... Như Hoa! - Long thấy tôi cứ trừng mắt nhìn cậu ta mãi không nói gì liền gọi tôi.

- Tại sao bạn lại điều tra tôi? - Tôi bực tức gằn lên từng tiếng. Nhưng thanh âm không quá lớn vì tôi không muốn mấy đứa bạn đang ngồi ngoài kia biết chuyện.

- Vì tôi thích ban. Chỉ vậy thôi! - Long nói và tiến lên đứng cạnh tôi rồi nhón lấy một miếng ổi đưa lên miệng cắn một tiếng giòn tan. Kèm theo đó là điệu cười nhếch mép cuốn hút chết người.

- Đi ra ngoài đi, đừng làm phiền tôi. - Tôi chống tay vào hông rồi quay mặt đi nói một cách khó chịu, thực ra là để bản thân không bị nụ cười ấy hớp hồn thôi. Đang muốn hỏi cậu ta vấn đề kia thì lại bị cái nụ cười đó làm cho không thể mở lời. Lúc này tôi thấy giận bản thân mình quá.

Long không chịu đi ra mà cứ đứng cạnh tôi mãi, có vẻ như cậu ta đang nhìn tôi hay sao ấy. Vì tôi thấy mặt mình nóng bừng lên. Nhưng khi thấy máy xay sinh tố được khởi động mà người làm điều này không ai khác chính là cậu ta thì tôi nghĩ mình vừa tưởng bở! Trong lòng thầm nghĩ thật may mắn vì mình chưa có biểu hiện gì ngu ngốc để cậu ta cười cho. Thở hắt ra một cái tôi nói:

- Để đó tôi làm cho, con trai biết cái gì mà sờ mó vào.

Tất nhiên khi tôi nói vậy là phải kèm theo hành động đẩy cậu ta ra rồi. Nhưng cái tên chết giẫm đó đâu để tôi đẩy, cậu ta đã tránh người ra làm tôi đang đà đẩy chới với suýt nữa thì vồ ếch. Tôi nhắm chặt mắt đang định la lên vì tôi biết té phát này sẽ vô cùng đau đớn. Nhưng có một bàn tay rắn chắc đã đỡ ngay lấy tôi. Bàn tay đó đang giữ chặt lấy phần eo trên cơ thể tôi. còn tôi thì tựa vào ngực của người đó. Tôi biết người đó là ai chứ. Là Long chứ ai. Tôi ngại và xấu hổ quá. Khẽ đẩy cậu ta rồi chạy ra chỗ để cốc chén.

- Bạn đang xấu hổ đó à! - Long cười ha hả. Xem ra cậu ta đang vô cùng, vô cùng sung sướng.

Tôi muốn bóp cổ cậu ta đến chết quá. Tôi thầm nghĩ khi nghe thấy tiếng cười khoái trá kia.

- Ơ hơ, tôi mà phải xấu hổ á? Vì điều gì chứ? - Tôi quay mặt lại nhìn cậu ta với ánh mắt vô cùng thản nhiên, khiến cậu ta sững sờ trong giây lát. - Tôi chỉ là định ra lấy cốc chờ bạn ép và xay xong chỗ hoa quả kia rồi cho vào thôi mà. Bạn đang nghĩ đi đâu vậy! - Tôi nhếch môi cười đểu.

- À ra vậy! - Nụ cười trên môi cậu ta tắt luôn.

- ... - Tôi thấy biểu cảm đó của Long cũng thôi không nói gì nữa.

Không khí trong phòng lúc này lại trùng xuống chỉ có tiếng máy xay và tiếng cốc chén va chạm vào nhau. Cậu ta đúng là cái tên tính tình hơn thời tiết mà. Hừ... Cậu ta làm như chỉ mình cậu ta biết làm bộ dạng lì lợm ấy. Để xem ai phải mở miệng bắt chuyện trước.

- Hai đứa làm gì mà lâu thế? - Mấy đứa ngoài phòng khách hét ầm lên giục tôi.

- Chờ một tí. - Tôi nói vọng ra.

- Trời ơi, hai đứa bay cùng pha chế mà tôi tưởng chả có ai làm luôn ấy! - Tiếng Nhung tru tréo.

- Hê hê, đang cho đồ ra cốc rồi đây, lắm mốm thấy gớm! - Tôi nói lớn. Rồi quay ra nói với Long. - Xong chưa bạn?

- Xong lâu rồi, chờ mãi chả có ai chịu đem cốc ra cho tôi, nên tôi đành cứ đứng im đợi thôi!

Nghe xong câu này tôi suýt nữa thì ngất.

- Bạn... điên thật rồi... điên thật rồi mà! Hừ...

Tôi lạnh lùng bước tới tự mình cho hoa quả xay vào cốc kèm thêm chút đường và đá bào. Rồi xếp chúng vào khay nhựa to. Đang định bê ra thì Long giật lấy khay đồ trên tay tôi nhanh nhảu bước đi trước. Tôi đi sau cậu ta thở dài ngán ngẩm. Đúng là "đồ thời tiết" mà!

Vừa bưng đồ ra là tất cả mọi người xông ra giành giật nhau luôn. Duy lấy cho mình nước ép ổi, Lâm và Lan Phương thì khỏi nói lại uống "đồ đôi" là sinh tố đu đủ. Trên khay còn hai sinh tố mãng cầu và nước ép cam, Nhung đón lấy một cốc mãng cầu để lại đó hai cốc, tôi đưa tay lấy nước cam ép thì Long cũng cùng lúc đó đưa tay ra. Tất nhiên tay hai đứa đã chạm nhau và tất cả mọi người đều nhìn tôi và cậu ta.

- Không định nhường tôi à? - Tôi nhìn Long "đắm đuối". Thực sự thì tôi thích nước cam lắm, cậu ta mà nhường thì tôi sẽ biết ơn cậu ta nhiều.

- Tất nhiên là không! - Nói là làm, cậu ta giật mạnh cốc nước cam về phía mình bỏ lại bàn tay của tôi bơ vơ trên không.

- Hừm... Đồ đểu, đồ đểu giả! - Tôi ấm ức vừa mút sinh tố mãng cầu vừa hậm hực chửi bới cậu ta.

- Thứ nước uống duy nhất tôi thích là nước cam. Thế nên tôi không muốn nhường, chỉ vậy thôi!

Câu nói lạnh lùng của cậu ta đã kết thúc vấn đề này, không một ai nói gì về việc uống nước gì hay nhìn tôi và cậu ta. Họ mỗi người làm một việc riêng như: đọc truyện, đọc báo, tạp chí, chơi game... Chỉ có tôi là cứ chọc chọc vào cốc mãng cầu và nghĩ ngợi lung tung. Kể ra cũng lạ, con trai gì mà kén uống. Sao lại chỉ thích uống có mỗi nước cam. Lát đi ăn không biết là cậu ta có kén ăn không? Nếu thế thì thật là khó đỡ! Tôi cứ tự mình đắm chìm trong mớ suy nghĩ vớ vẩn đó. Mãi đến khi Lan Phương hét lên đầy sung sướng khi đọc tạp chí tôi mới được kéo ra khỏi mớ hỗn độn nghĩ suy đó.

- Ôi mẹ ơi! Sao mà anh ấy đẹp trai thế!

- Ai ai ai?

Nhung và Lâm sốt sắng hỏi. Nhung là con gái thấy trai đẹp sốt sắng âu cũng là chuyện thường tình, còn Lâm có biểu hiện như vậy chỉ là vì cậu ấy sắp nổi lòng ghen thôi. Thấy bạn gái mình khen thằng con trai khác, cậu ấy không khẩn trương muốn biết là ai thì mới lạ!

- Tony Vương đó! Nhưng anh ấy hay được gọi với cái tên bóng bẩy là "Rồng Đế Vương"! Ôi cái mắt, cái mũi, bờ môi, rồi cả cái chiều cao khủng này nữa, ngưỡng mộ quá! Mà đừng nói là mọi người không biết anh ấy nha! - Lan Phương nói mà mắt không rời tờ báo.

- Tớ biết chút ít. - Duy từ tốn nêu ra những gì mình biết. - Anh ta rất có tài, mới hai mươi ba tuổi đã là một nhà kinh doanh ô tô nổi tiếng ở Mỹ, có hai sòng bạc lớn ở Ma Cao. Tất nhiên cũng là do gia đình anh ta hậu thuẫn. Nhưng phải nói rằng hiếm có người nào từ bệ phóng vững chắc của gia đình mà bay xa được như anh ta. Không những là nhà kinh doanh các mặt hàng ô tô hạng sang, anh ta còn có một tài lẻ "kinh người" là thiết kế các công trình...

- Thiết kế công trình mà bạn nói là tài lẻ à? - Nhung chau mày cắt lời Duy.

- Tôi đã phải dùng từ "kinh người" thì bạn phải biết nó tuy lẻ nhưng đáng nể cỡ nào. Trên báo họ nói tài lẻ thì tôi biết vậy. - Duy nhún vai.

- Ừ, tuy là tài lẻ nhưng mọi người biết không... cái tòa nhà vật vã ở giữa thủ đô chuyên để kinh doanh đá quý mới khai trương đầu năm là do anh ta thiết kế đó, chưa kể tới khu resort mở năm rồi ở Quảng Ninh mình. Đấy là trong nước, còn ngoài nước có mấy công trình nữa mà tôi chả nhớ. Để tôi tìm cho mọi người xem. - Lan Phương hạ quyển tạp chí và lên mạng tìm kiếm.

- Có gì ghê gớm. - Hoàng Lâm nãy giờ im lặng bỗng nhiên lên tiếng. Giọng điệu vô cùng khó nghe.

- Thế bạn làm được gì rồi! - Phương lừ mắt.

- Ờ, tôi chả làm được gì? Ngon thì đi mà hẹn hò với nó!

- Tôi mà hẹn được thì chả phải bàn!

Tình hình có vẻ quá căng thẳng, cặp đôi "vàng" của lớp 12A7 rất ít khi cãi nhau nay lại căng thẳng chỉ vì cái tên "tài giỏi" Tony Vương giời ơi đất hỡi ở đâu không biết!

- Ờ hờ hờ...

- Sao thế Hoa? - Tất cả quay sang nhìn tôi ngạc nhiên.

- Ờ thì... ờ thì... À đúng rồi. Ý tôi là... Tony Vương gì đó tên Việt Nam là gì? Người Việt không lẽ chỉ dùng tên nước ngoài thôi sao?

Sau khi thốt ra câu hỏi đó tôi thấy mình như con ngốc vậy. Phương và Lâm đang cãi nhau vì hắn sao tôi lại đem hắn ra hỏi chứ. Mím chặt môi nhìn xuống mấy cái cốc sinh tố đã uống hết để trên bàn, tôi lặng thinh không biết nói gì.

- Biệt hiệu là Rồng thì đương nhiên tên Long rồi. Họ Vương. Tên đệm có đấy nhưng đã từ rất lâu rồi tôi không thấy báo chí nhắc tới nên quên béng mất. - Phương chau mày cố nhớ lại.

- Thôi được rồi đi ăn! - Long nãy giờ im lặng tự nhiên nổi hứng lên tiếng.

- À tôi nhớ ra rồi, là Vương V...

- Đã nói đi ăn mà! Chúng ta chỉ nên nói về những vấn đề liên quan đến chúng ta thôi bạn lớp trưởng! - Long hơi gắt gỏng rồi chẳng ai nhờ vả cậu ta đã nhanh chóng đứng bật dậy vơ khay cốc thu dọn vào trong.

Sau khi cậu ta đi vào bếp tất cả chúng tôi đều thở dài nhìn nhau. Chỉ riêng có Duy là dùng ánh mắt ngờ vực nhìn cậu ta. Đang tính lân la ra hỏi thì Nhung giục tôi vào giúp Long dọn cho nhanh để còn đi ăn nên tôi đành phải để lúc khác hỏi.

...

Lúc đi ăn tôi đã định hỏi Duy một số việc, nhưng trong suốt bữa trưa Duy cứ ăn được một lúc lại quay sang nhìn Long làm tôi không hỏi được và cũng thấy có gì đó không đúng cho lắm. Nhưng khi nghĩ đến thái độ cáu gắt của Long trước bữa ăn thì tôi hiểu được phần nào, có lẽ do Duy bị ức chế vụ đó. Con trai không ngờ cũng có cái tính thù dai như con gái. Chung quy cho lại con nào mà chẳng là người, đã là người rồi thì cảm xúc đâu dễ dàng điều khiển. Bực bội hay vui vẻ sẽ tự nhiên bộc lộ ra thôi.

Tôi lấy đũa chọc chọc vào đĩa mỳ Ý rồi chán nản quay ra nhìn nhóm ba người Phương, Lâm và Nhung. Ba đứa chúng nó vẫn đang toe toét nói cười với nhau ra chiều vui lắm. Còn phía tôi, Long và Duy thì ngược lại. Mỗi người trong chúng tôi đều theo đuổi những suy nghĩ riêng, không ai bận tâm đến ai, không ai nói chuyện với ai. Cái không khí đó làm tôi chẳng vui vẻ gì. Tất nhiên tôi đâu có ngồi im mãi được. Tôi lại bưng cái miệng mình lên chém gió toán loạn cùng Lâm và hai cô bạn kia. Mặc xác hai tên con trai "muốn mặc váy" đó...


Ngày thứ Bảy trôi qua như thế, vui có, bất ngờ có, chán nản cũng có một chút, mỗi nỗi buồn là chưa thấy đâu. Tôi tự nhủ như vậy là hạnh phúc lắm rồi. Vì quả thực tôi không thích bị buồn một chút nào.

Tối hôm đó khi bố đi làm về tôi mang nước dừa mát lạnh ra cho bố rồi hỏi bố một số chuyện. Trong đó có chuyện về cái đèn chùm.

- Bố yêu của con, rốt cuộc tại sao bố lại đặt cái đèn có thiết kế quá diêm dúa ở đây vậy ạ? Nó tuy đẹp nhưng nếu được thiết kế đơn giản một chút thì có lẽ đã hợp với ngôi nhà của mình hơn! - Tôi ôm lấy tay bố âu yếm hỏi.

- Con của ta chẳng phải hồi bé cứ mỗi lần thấy những thứ lấp lánh tua rua con đều nhảy cẫng lên đòi bằng được sao?

- Dạ! Ý bố là cái đèn này treo ở đây là vì con ư?

Nghe bố nói vậy tôi khá là bất ngờ. Nhưng nghĩ cho cùng thì tôi đâu có thích mấy thứ quá diêm dúa chứ. Càng lớn tôi càng ghét là đằng khác. Có lẽ sở thích của con người thường thay đổi theo thời gian.

- Đúng rồi con gái. Nhớ ngày con còn bé, lúc gia đình ta chưa có tiền, khi bố mẹ bế con đi chơi có ngang qua một con phố rất đẹp, ở đó có một cửa hàng đèn sang trọng, con cứ ngó vào đó mãi. Bố đã ước sẽ mua được nó về cho con nghịch. Và đúng như vậy trong tương lai bố đã làm được. Chỉ có điều bây giờ con lớn rồi nên bố dùng cái đèn để trang trí cho căn nhà của chúng ta. - Bố từ tốn kể lại cho tôi nghe, có chút nước ánh lên ở khóe mắt bố. Thật không ngờ bố tôi lại tình cảm như thế.

- Ôi con yêu bố lắm, bố biết mà. Hi hi. - Tôi vui sướng nắm chặt tay bố. Tôi có cảm giác mình đã tu ngàn vạn kiếp mới được đầu thai vào gia đình tốt như thế này.

- Bố cũng yêu con. - Bố tôi cười hiền dịu.

- Hai bố con vào ăn cơm.

Những lúc tình cảm bố con đang đầy nước mắt mẹ tôi lại khô khan phá vỡ bầu không khí đó. Tôi cũng yêu mẹ nhiều lắm. Nhưng không yêu bằng bố thôi. Con gái mà, cứ ai chiều chuộng mình hơn là mình có tình cảm nhiều hơn. Đó âu cũng là chuyện bình thường ở tất cả các gia đình khác chứ không riêng gì nhà tôi.

- Dạ con và bố vào ngay đây. - Tôi vui vẻ đáp lại tiếng gọi của mẹ.

Trước lúc ăn cơm tôi luôn nguyện cầu cho khoảnh khắc hạnh phúc của gia đình tôi sẽ không bao giờ tan vỡ. Có một sự thật rất thật đó chính là tôi luôn luôn sợ sự tan vỡ hay mất gắn kết giữa các thành viên trong gia đình. Nếu có một bà tiên hiện lên và nói với tôi con ước gì. Tôi sẽ không do dự ước rằng gia đình tôi sẽ luôn hạnh phúc, ba người chúng tôi sẽ mãi mãi bên nhau.

Đêm hôm đó tôi đã mơ thật nhiều...

***​
Chương 4

Tag: MotKeVoDanh, Mưa Mùa Hạ , Ngôn thi , Song Nhân , miyu , Mây Trong Trắng , mEothMeoth , Kesinohana , Hạ Lạc Di , Mộc Đơn , Nhật Giao .
 
Chỉnh sửa lần cuối:

mEothMeoth

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/10/14
Bài viết
278
Gạo
0,0
Có sao đâu. Mình còn chưa bò bằng bạn được. Thôi trong lúc bò thì đọc truyện của bạn vậy hehe.
 

_TA_

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/1/14
Bài viết
760
Gạo
180,0
Có sao đâu. Mình còn chưa bò bằng bạn được. Thôi trong lúc bò thì đọc truyện của bạn vậy hehe.
Ừ hi. Cảm ơn vì bạn vẫn luôn theo dõi truyện của tớ nha. Bạn cũng hãy cố lên. "5ting" ☺☺☺.
 

Nhật Giao

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
19/4/15
Bài viết
655
Gạo
10.000,0
Cuối cùng cũng đợi được chương. Chương dài, thật dài. Đã quá! :x
 

_TA_

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/1/14
Bài viết
760
Gạo
180,0
Cuối cùng cũng đợi được chương. Chương dài, thật dài. Đã quá! :x
Yêu em. Lâu vậy vẫn đợi được. Chị cảm thấy rất có động lực vì em đấy. :x. Cảm ơn em ha. Hi hi.
 

_TA_

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/1/14
Bài viết
760
Gạo
180,0
Chương 6: Giấc mộng đêm hè


- Chờ em với!

- Ai đó?

- ...

Không ai trả lời, tôi run rẩy hỏi lại:

- Có ai... ai đang nói... nói phải không?

Không gian xung quanh mờ ảo quá, đã tối sầm lại còn có khói nữa. Giọng nói đó cũng quen quá, vừa như của đứa trẻ vừa như của một cô gái trưởng thành. Tôi thực sự rất đau đầu, cảm giác vô cùng hỗn loạn. Tôi đang ở đâu vậy? Hốt hoảng gọi bố mẹ nhưng không ai trả lời. Tôi chạy mãi, chạy mãi trong khoảng không dài vô tận đó. Bỗng tôi bị vấp vào một vật gì đó, khi tôi đau đớn ngẩng mặt nhìn lên thì lại thấy bản thân mình đang nằm trong vòng tay bà nội. Tôi ngạc nhiên vì không biết tại sao mình lại ở nhà bà. Tôi vội vã gỡ tay bà ra rồi nhìn vào mắt bà nói:

- Bà ơi, có gì đó lạ lắm! Ai đó cứ bảo cháu đợi rồi biến mất. Một mình cháu... cháu sợ lắm!

- Hoa mai đẹp phải không cháu? - Bà chỉ nói có vậy rồi lại kéo tôi vào lòng ôm âu yếm.

Tôi mắt tròn mắt dẹt không biết nói sao đành cứ để bà ôm mình như vậy. Bởi đột nhiên tôi thấy mệt quá. Đây rõ ràng là đầu mùa hè mà tôi lại thấy lạnh. Thế nên khi được vòng tay ấm áp của bà ôm, tôi đã chìm vào giấc ngủ sâu thật sâu. Tôi không còn muốn quan tâm xem chuyện gì đang diễn ra với mình nữa.

...

- Con yêu dậy đi nào!

Tiếng ai đó gọi tôi! Rất quen! Là mẹ! Lại còn gọi "con yêu"! Tôi có nghe nhầm không đây. Giật bắn mình tỉnh dậy, tôi nheo mắt nhìn mẹ chọc ghẹo:

- Mẹ làm con thấy lạ quá. Sao gọi con là "con yêu". Cách gọi đó toàn là của bố mà.

- Thế mẹ không thể gọi con như vậy à?

- Có, tất nhiên là có rồi mẹ yêu. Hi hi. À mà sao mẹ lại nằm trên giường con thế này? Chẳng lẽ đêm qua mẹ ôm con ngủ sao? - Tôi hỏi vậy vì nghĩ đến giấc mơ vừa xong...

- Ừ! Cha bố cô đêm qua mơ gì mà hét kinh quá. Bố con lo lắng nên cắt cử mẹ qua đây đó.

- Hóa ra bố kêu qua mới qua. Làm con tưởng tình mẫu tử đẫm lệ bỗng trào dâng trong lòng mẹ cơ! - Tôi chu mỏ nhìn mẹ giả bộ phụng phịu.

Mẹ nhìn tôi, tôi nhìn lại mẹ rồi một cái cốc rõ đau giáng vào trán tôi.

- Ui da đau quá đó mẹ! Rõ là không thương con bằng bố mà!

- Còn nói à! Tôi không thương con tôi thì chồng tôi có gào lên hay đuổi tôi ra khỏi nhà tôi cũng mặc xác nó sợ hãi kêu gào. Là ai cả đêm xoa lưng cho cái con trời đánh nào đó nằm ngủ hả? - Mắt mẹ đỏ sọc. Hình như mẹ... mẹ tôi sắp khóc. Lần đầu tiên tôi thấy mẹ như vậy.

- Thật... thật ạ? Mẹ! Mẹ ơi!

Thế là xong mẹ tôi đã giận dỗi bỏ ra ngoài rồi. Tôi ba chân bốn cẳng phi như bay đuổi theo ôm mẹ từ sau lưng:

- Con biết lỗi rồi mà. Từ nay trở về sau con sẽ không bao giờ dám so sánh tình cảm của hai người dành cho con nữa.

Mẹ toan gỡ tay tôi ra nhưng đâu có dễ, vì tôi rất dai dẳng mà.

- Mẹ ơi! Mẹ à! Mẹ yêu ơi! Mẹ yêu à! Hi hi. - Tôi cứ ôm lấy mẹ rồi lắc lư nhìn chẳng khác nào cặp đôi đồng tính.

- Thôi được rồi bỏ ra nào. Lần này mẹ tha cho đấy. Con còn không biết phép tắc mẹ không coi con là con gái nữa đâu. - Mẹ nghiêm giọng nói.

- Yes yes yes! Yêu mẹ nhất ạ.

- Thôi thả tôi ra. Vẫn bị xếp sau bố cô thôi. Còn không vào phòng gấp chăn màn đi. - Mẹ tôi có vẻ vẫn còn hơi giận nên chỉ lạnh nhạt đáp lời tôi rồi đi xuống bếp.

- Vâng con tuân lệnh mẹ. - Mồm mép vẫn toe toét vậy đấy nhưng trong lòng tôi áy náy lắm. Tôi tự hứa với bản thân sẽ không bao giờ để mẹ buồn nữa. Tôi xin hứa!

...

Ngày Chủ Nhật "thần thánh" của cả gia đình tôi bao giờ cũng vậy, luôn là mọi người cùng nhau ăn sáng và sau đó là bố đánh xe ô tô lai cả nhà đi chơi khắp phố xá. Bữa ăn sáng đơn giản vô cùng nào là sữa, xúc xích, bánh mỳ, hoa quả nhưng bao giờ cả nhà cũng trò chuyện kéo lê tới mười rưỡi mới ăn xong. Bố tôi sẽ kể về công việc của mình, mẹ tôi cũng thế còn riêng tôi thì ai hỏi gì tôi mới nói. Nhỡ mà kể hớ chuyện "hot" gì bị xử thì tôi toi mạng luôn.

Đang đưa bánh mỳ lên cắn một miếng rõ to bị bố hỏi han vụ giấc mơ đêm qua làm tôi phải vội vàng nuốt và thuật lại y chang câu chuyện. Bố tôi thoáng ngạc nhiên rồi từ tốn nói:

- Cứ xem phim ảnh lắm vào lại bị mơ linh tinh. Bố nghĩ con nên ít xem phim đi.

- Có liên quan gì mấy bộ phim đó đâu bố. Con toàn xem phim Hàn Quốc tình cảm lâm ly bi đát. Nhưng thứ đêm qua con mơ lại như phim kinh dị. Con sợ lắm. Mà con mơ nhiều lần lắm rồi ạ. Lần nào cũng tự mình tỉnh dậy rồi ngủ tiếp. Mỗi đêm qua con mơ thêm cả bà nội vào. Con cũng chả hiểu sao có lẽ do mẹ đột nhiên vào ôm con nên mới bị mơ vậy đó. Phải không bố? - Tôi lém lỉnh nhìn bố rồi quay qua mẹ hỏi câu y hệt.

- Sao con không kể những giấc mơ đó cho bố mẹ?

- Đúng rồi con gái yêu. Bố mẹ luôn sẵn sàng lắng nghe con mọi vấn đề mà.

Lạ quá cách nói chuyện này cứ như của các bác sĩ tâm lý dành cho bệnh nhân chấn động thần kinh vậy. Tôi đâu phải bệnh nhân. Nghĩ vậy tôi nhăn trán trả lời:

- Có chuyện tí hin đó con kể làm gì. Hừ...

- Ô con bé này. Thế con mơ như vậy từ khi nào?

- Bố mẹ toàn tò mò linh tinh. Thôi mình chuẩn bị lượn phố nào. - Tôi không thích phải nói gì thêm nên đã đẩy ghế rời khỏi bàn đi lên phòng thay đồ.

Bố mẹ biết tôi khó chịu nên chỉ thủ thỉ gì đó với nhau một lúc rồi thôi. Tôi cũng tò mò muốn biết họ nói gì lắm nhưng giờ mà thò mặt xuống hỏi thảo nào cũng bị tra khảo vụ giấc mơ kia. Kể cũng lạ bố mẹ từ bao giờ lại có hứng thú với thế giới trong mơ của tôi quá vậy. Nhớ hồi bé có lần tôi mơ mình là thần tiên hào hứng kể cho hai người nghe cuối cùng bị cả hai châm chọc kêu tôi ngốc nghếch này kia. Lại còn gặp cô, bác họ hàng nào cũng kể chuyện đó ra nữa chứ. Càng nghĩ tôi càng thấy bực. Tôi tự nhủ sẽ không bao giờ hé răng kể bất kỳ điều gì riêng tư cho bố mẹ nữa.

...

Chủ Nhật qua thứ Hai lại đến, tôi vác cái xác nặng nề lên lớp, bò từ từ xuống chỗ ngồi tôi chợt nhận ra hôm nay người nào đó không đi học. Tôi vui? Chắc hẳn vậy rồi vì cậu ta có đi học thì cái kết cũng là chúng tôi "chém" nhau lên bờ xuống ruộng thôi!

Thứ Ba, thứ Tư đến cả thứ Năm cậu ta cũng vắng mặt. Kỳ lạ quá! Mai thứ Sáu còn kiểm tra Toán nữa chứ, cậu ta nghĩ đi học là đi chơi hay sao mà tùy tiện nghỉ như vậy! Tôi cảm thấy bản thân cứ bồn chồn, đứng ngồi không yên, rồi còn thấy chả hứng thú gì chuyện học hành nữa. Tôi gục mặt xuống bàn trong giờ ra chơi trong khi cả lớp đang chuyện trò đùa nghịch rôm rả quá mức cần thiết. Khi tôi có hành động như vậy tất nhiên không thể thoát khỏi sự hỏi thăm của những người bạn thân rồi.

- Này Hoa! - Nhung, Duy, Lan Phương ở đâu lao tới đồng loạt hét tên tôi làm tim tôi muốn nhảy ra ngoài đi dạo vài vòng.

- Ôi thần ạ!

- Xem phim Ấn Độ lắm quá rồi đó bà nội! - Phương trề môi trêu.

- Ay da, kệ tôi đi! Đang buồn ngủ. - Tôi cáu kỉnh ra mặt rồi cứ mặc họ huyên thuyên, tôi lại gục mặt.

- Như Hoa nhớ Long ấy mà.

Duy quả thật đã quá thản nhiên khi nói câu đó. Tôi tức khí, máu dồn lên não lớn tiếng một cách quá vô duyên quát cậu ấy:

- Bị điên à! Nhớ ai cơ! Bạn đúng là... Thôi các bạn tránh xa tôi ra!

- Ơ... - Hai cô bạn chỉ có thể há hốc mồm ngạc nhiên nhìn tôi.

Rồi mọi thứ bình yên hơn, đám bạn được gọi là thân của tôi đã biết ý tránh xa tôi, nên giờ quanh tôi chỉ là tiếng náo loạn của các thành viên khác trong lớp, tôi chán nản vô cùng tận chẳng biết làm gì ngoài việc vùi mặt xuống tập vở đang để trên bàn.

Hình như cái thói ngủ ngày này tôi bị nhiễm của tên kia thì phải. Cậu ta rốt cuộc là cái thể loại gì mà cho dù không ở cạnh tôi cũng khiến tôi bấn loại thế không biết!

...

Thứ Sáu, ngày mười ba, theo lịch của người Tây đó là ngày đen đủi, nhưng theo lịch Việt tôi nghĩ nó chả có gì đáng bận tâm. Sáng sớm mưa rào rất lớn, tôi tặc lưỡi cất xe đạp lại chỗ cũ rồi réo bố chở đi học. Hôm nay bố tôi lại ngủ dậy muộn hơn mọi ngày nên tôi cứ phải giục bố mãi. May mà mẹ tôi nghỉ làm chứ chờ mẹ son son phấn phấn nữa chắc tôi chỉ có nước tự túc là hạnh phúc thôi!

Cuối cùng hai bố con cũng leo lên yên vị trong con xe Camry đời mới nhất để đến trường. Đang ngắm đường phố ướt nhoẹt và mờ ảo sau lớp kính xe, tôi chợt cười lên một tiếng đầy hứng thú khiến bố tò mò:

- Có gì vui khiến con cười không kịp che mồm thế?

- Hi hi, bố nhìn đi, con xe Camry huyền thoại đời thứ hai đang chuẩn bị dừng phía trước đó bố. - Tôi hào hứng chỉ cho bố xem. - Con không ngờ tới giờ họ vẫn còn đi cái xe đó. Nhìn nó cũ thế rồi mà, có điều kiện thì thay xe đi.

- Có thể nó có chất chứa kỷ niệm gì đó, con yêu cười như vậy là không đúng đâu. - Bố tôi từ tốn chỉ dạy.

- Trời ơi, thế hóa ra lý do mãi năm vừa rồi bố mới thay xe Camry đời thứ ba nhà mình sang đời mới nhất là vì bố có kỷ niệm gì đó không thể rời nó sao? - Tôi lại phát bệnh tò mò, mắt lém lỉnh nhìn bố.

- Con đoán xem!

Bố tôi là một người khá "nguy hiểm" theo như tôi cảm nhận. Ngoài những lúc vui tính không thể đỡ được ra thì bố tôi trầm ngâm hơn tôi tưởng. Giây phút bố bảo tôi đoán có gì đó hơi khựng lại nơi cổ họng bố thì phải. Hay do tôi quá nhạy cảm vì đang đến tháng!

- Con chịu ạ! Mỗi lần bố bảo con đoán con đều bó tay bố biết mà! - Tôi dương đôi mắt to long lanh nhìn bố ý năn nỉ.

- Con đúng là lớn rồi thì chuyện ngày bé chẳng thiết tha gì, cứ quên sạch thôi. Chẳng phải khi đó con cứ ôm khư khư tờ báo có hình cái xe sao?

- Ủa, con sao ạ? Mà tờ báo gì vậy bố? - Tôi càng nghe bố nói càng thấy mơ hồ.

- Thôi đến trường rồi, tối bố kể cho. Con cầm theo ô kẻo ướt.

- Trời ơi, con tò mò chết mất ấy, tối con mà quên không hỏi thì bố nhớ nhắc con và kể chuyện cho con nghe nha! Con chào bố.

- Bố chào con, làm bài kiểm tra tốt nhé!

- Vâng ạ.

Tôi vội vàng cầm ô đi thật nhanh vào trường, quả nhiên nếu còn nán lại nghe bố nói tiếp chắc tôi bị muộn rồi. Trống trường vang lên đúng lúc tôi bước chân vào cửa lớp,

Tôi đang đứng ngoài hành lang treo ô thì một cái vỗ vai khá mạnh làm vai tôi bị đau. Tôi quay lại định mắng cho cái đứa xấu xa đó một trận thì đứng hình vì một người và cũng vì câu nói của người đó.

- Tôi nhớ bạn! Bạn có nhớ tôi không?

- Ơ... À! Tào lao, nghỉ học suốt đến trường chỉ để nói mấy câu xàm thế thôi à? - Tim tôi đập nhanh quá, tôi thấy mặt mình nóng bừng, lướt qua cậu ta, tôi đi thẳng vào lớp.

- Chờ đã! - Cậu ta kéo mạnh tay tôi lại khiến tôi suýt nữa thì ôm cậu ta.

- Bỏ tay ra, vô duyên vậy! Vào lớp đi cờ đỏ đến bây giờ! - Tôi mặc cậu ta ở đó chạy biến thẳng vào lớp.

Cả buổi học ngoài lúc kiểm tra mỗi đứa mỗi đề tự thân vận động ra thì lúc nào Vũ Long cũng nhìn tôi. Cảm giác bản thân nóng tới mức sắp bị thiêu rụi vì cái ánh mắt đó. Nhân lúc tiết năm được tự ngồi làm bài tập tôi rảnh rỗi viết vào tờ nháp vài từ rồi đẩy qua cho cậu ta đọc.

- Bị điên à? Sao nhìn tôi mãi thế?

Cậu ta cũng viết lại và chúng tôi đối đáp nhau trên từng trang nháp trắng xóa.

- Ờ, tôi điên tình được chưa?

- Im ngay đi, không tôi khoét mắt ra đấy!

- Thế thì phải viết tôi nhắm mắt lại chứ, tôi có nói đâu mà bảo tôi phải im!

- Hừm! Coi như bạn láu cá đi. Thế thì nhắm mắt lại đi được rồi đấy. Mọi khi bạn ham ngủ lắm mà!

- Tôi mà nhắm mắt bạn lại bị hút hồn bởi nét đẹp khi ngủ của tôi thì sao?

- Ôi trời đất ạ! Thế thì để tôi ra khỏi lớp.

Viết đến đấy tôi đứng dậy xin phép cô ra ngoài. Cậu ta chỉ còn biết ngơ ngác nhìn theo tôi.

Đúng là khi mình tung tăng bên ngoài mà các lớp khác vẫn học cảm giác thật lạ. Yên bình nhưng không yên lặng. Tâm trạng trữ tình đang lên thì cơn ác mộng có thật lại tới. Tên Vũ Long đó cũng xin ra ngoài và theo đuôi tôi. Cậu ta kéo tôi vào sau trường nơi gần thư viện và hỏi mấy câu mà theo tôi là có vấn đề:

- Thơ thẩn gì thế?

- Việc bạn à?

- Bạn không nhớ tôi?

- Xin bạn đừng có ngớ ngẩn nữa! Người ta chỉ nhớ nhau khi thích nhau thôi!

- Thế bạn không thích tôi?

- ... Ừ!

- Bạn đang ngập ngừng kìa.

Cậu ta cúi xuống nhìn tôi chăm chú, cái khoảnh khắc ngược sáng này làm cậu ta chả khác gì các soái ca cả. Tôi sẽ bị cậu ta làm tan chảy mất. Đang bối rối lắm nhưng tôi chợt nhìn thấy một vài chỗ trên đầu cậu ta có màu ánh kim, nhân cơ hội đó tôi đánh lạc hướng.

- Ô, ơ, bạn nhuộm light à? Sao light lạ vậy. Cứ loang loang sao ấy!

- Ơ, bị lộ màu à? - Cậu ta thoáng bối rối, ánh mắt còn lộ rõ vẻ lo lắng.

- Lộ màu là sao? - Tôi nhìn chăm chăm vào mắt cậu ta. Quả thật tôi thấy khó hiểu quá.

- Không có gì. Sắp trống rồi, vào lớp thu dọn sách vở thôi. Định ở lỳ không về chắc?

- ...

Cậu ta đúng là cái tên thời tiết mà, phút trước còn như kẻ si tình, phút sau đã vờ vịt lạnh lùng. Tôi cau có mặt quay đi chạy thẳng vào lớp không thèm trả lời và cũng không thèm quan tâm chuyện tóc tai đổi màu của cậu ta. Tôi phải vào trước chứ, để cả lớp thấy hai đứa cùng từ ngoài vào chắc câu chuyện tình gì đó lại được thêu dệt.

...

Hôm nay là ngày xui hay ngày vui tôi bỗng chẳng thể định nghĩa. Thứ tình cảm gì đó lạ lẫm quá, nó càng ngày càng lớn lên trong tôi. Nhưng phải thú nhận khi Long nói nhớ tôi, hình như tôi đã rất vui thì phải...


***​
Chương 5


Tag: Mưa Mùa Hạ , Ngôn thi , Song Nhân , miyu , Mây Trong Trắng , mEothMeoth , Kesinohana , Hạ Lạc Di , Mộc Đơn , Nhật Giao .
 
Chỉnh sửa lần cuối:

_TA_

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/1/14
Bài viết
760
Gạo
180,0
Chương 7: Rung động - Buổi hẹn đầu tiên

- A a a a a a a a a!

- Bà điên đủ chưa hả? - Nhung quát lớn khi thấy tôi hét ầm nhà cô ấy.

- Tôi chưa đủ điên được chưa...

Tôi buông chiếc điện thoại yêu quý trên tay xuống, mắt hững hờ nhìn lên trần nhà, miệng đáp một câu vô cùng thều thào y như người hụt hơi.

- Hôm nay bà bị gì vậy trời? Sang nhà người ta chơi cứ cắm mặt vào điện thoại, xong rồi đang yên đang lành tự nhiên hét rú như con động điên. Tôi mệt với bà quá đó Hoa cô nương ạ!

- ...

Tôi chẳng nói được gì vì những điều Nhung nói quá chuẩn, tôi đúng là con nhỏ bị động dây thần kinh. Từ sáng tới giờ tôi đến đây chỉ nằm ì trên giường và cắm mặt vào điện thoại để nhìn cái số điện thoại ngu ngốc của cậu ta - hắn - tên Vũ Long đó. Tôi không biết mình bị sao nữa!

- Có chuyện gì bà nói tôi nghe đi. Tôi sẽ giữ bí mật cùng bà và quan trọng hơn hết là tôi có thể giúp bà giải tỏa sự bực tức. Từ trước tới nay tôi chả phải là cái thùng rác chứa mọi ưu phiền của bà ư? - Nhung kiên nhẫn khuyên tôi.

- Được có gần hai năm chứ mấy! - Tôi hờ hững đáp lời.

- Con ranh này!

- Á đau! Học đâu cái thói cốc đầu đó hả? Chết này!

- Đau quá! Dám cốc lại bà đây hả? Vậy chiến nhau đi! - Nhung nhào tới cầm cái gối quật tôi túi bụi luôn.

- Tôi sợ à!

Đúng là hai con có máu nóng không phải dạng vừa mà ở gần nhau thì chỉ có loạn. Sau một hồi huyên náo hậu quả là hai cái gối của bạn tôi bị lòi hết ruột bông ra ngoài còn cái giường đáng thương thì bị lung lay. Không hiểu sao mấy con ốc vít đó có thể long ra được, chả có nhẽ cân nặng của tôi và cô bạn có vấn đề? Quá nhọ cho cái giường rồi! Tôi thầm nghĩ, nhưng ngoài mặt thì nhe răng ôm bụng cười khanh khách cùng Nhung.

- Để tôi gọi người đến sửa giường.

- Có ma nó đến sửa cho bà, thôi tí tôi gọi người mang cái mới về lắp.

- Kinh à nha! Con của chủ cửa hàng đồ gỗ gia dụng có khác. - Tôi nhìn Nhung bằng ánh mắt đầy tà niệm, nụ cười gian manh hết mức có thể.

- Còn nói à!

- Á đau! Đã bảo đừng có gõ vào đầu mà!

- Bà bảo tôi khi nào.

- Đau! Muốn sập nhà đúng không? - Tôi quắc mắt lườm cô bạn thân.

- Giỏi thì ôm bom cảm tử đi! - Nhung thách thức.

- ...

Nếu tôi và Duy là những cuộc rượt đuổi đẹp như mộng trong tiểu thuyết thì tôi và Nhung sẽ là cuộc chiến không phân thắng bại trong những loạt phim hành động. Vậy tôi và hắn là gì...


Ngày Chủ nhật nhàm chán đã kết thúc như vậy, nhưng tôi lại chả muốn đến thứ Hai nữa. Ôi nghĩ mà bực!


Thứ Hai đầu tuần trời đẹp quá, tôi thức dậy sớm hơn mọi khi rất nhiều, tôi thấy những tia nắng sớm chiếu qua hàng cây, lọt qua khe cửa sổ và nhẹ nhàng vương trong căn phòng ngủ của mình. Sau khi đã gấp gọn gàng chăn màn, tôi đẩy cửa sổ ra cho nắng sớm có thể thỏa thích tràn vào phòng chứ không cần "khổ sở" len lỏi qua khe cửa nữa. Tôi vui vẻ lẩm nhẩm hết lời bài hát này đến lời bài hát khác, vì trời đẹp nên tôi vui thì phải hay đêm qua được một hôm không mơ ác mộng nên cơ thể mới phấn chấn đến thế. Đang loay hoay cài cúc áo sơ mi đồng phục thì chuông điện thoại reo. Tôi đã giật mình khi nhìn thấy cái số điện thoại đó.

- A lô.

- A lô.

- Bạn gọi chỉ để nói "A lô" thôi à? - Tôi hơi bực mình, mới sáng ra mà hắn - Tên Vũ Long đó đã làm tôi mất hứng quá.

- Tôi... đang đợi bạn ở cổng đó. Mau ra nhé!

- Này!

- ... - Tiếng tút tút vang lên.

Tôi thề là khi bước ra khỏi nhà và nhìn thấy cậu ta thì tôi phải mắng cho cậu ta một trận vì cái thói nói chuyện điện thoại kiểu đó. Nhưng trước khi làm điều đó, tôi phải cho cậu ta biết thế nào là đợi chờ.

Tôi làm mọi việc từ chuẩn bị sách vở cho đến chải tóc, tô chút son môi... tất cả điều vô cùng chậm chạp. Hôm nay tôi còn muốn nấu một bát mỳ để ăn sáng nữa. Nhưng nghĩ đến việc cậu ta đợi mình sớm như vậy chắc hẳn muốn rủ đi ăn sáng nên tôi lại không nỡ lòng nào. Đến giờ phút này tôi mới biết mình có lòng yêu thương con người sâu sắc như thế.

Tôi đi học sớm hơn thường ngày nên trước khi đi có qua phòng chào và gọi bố mẹ dậy nhưng xem ra hôm nay cặp vợ chồng này muốn nghỉ làm. Tôi thấy bố vẫn ôm mẹ chặt lắm, dường như là không có muốn buông tay tẹo nào. Thật khiến cho phận làm con này khao khát trong tương lai có được niềm hạnh phúc đó.


Tôi bước ra khỏi cổng, khóa cổng và quay ra nhìn cậu ta nạt nộ:

- Bộ bị điên à, tôi nói cho biết nhé, lần sau còn nói chuyện điện thoại kiểu đó thì đừng có gọi cho tôi nữa. Tôi không bắt máy đâu.

- Sáng ra đã...

- Đã làm sao. Ai kêu bạn làm tôi bực mình. Thật là! Hỏng cả buổi sáng đầy nắng và gió của tôi.

- Thế bây giờ đứng chửi bới hay đi ăn sáng và đi học hả bà chằn.

- Tôi và bạn thân tới mức có thể rủ nhau ăn sáng và đi học cùng từ bao giờ thế?

Đột nhiên bản tính kiêu của tôi được thể lên mặt nên tôi cứ khoanh tay trước ngực rồi hất hàm nói chuyện với cậu ta.

- Hả? Chỉ là hành động bình thường thôi mà. Tôi không nghĩ bạn lại coi nó là sự thân mật quá như thế! Xem ra... bạn có ý gì với tôi đúng không Như Hoa?

Tôi trợn tròn mắt nhìn cậu ta, mồm lắp bắp:

- Điên... điên à! Có bạn có ý với tôi thì có.

- Ừ thì tôi vẫn nói là tôi có ý với bạn mà. Chỉ có bạn lẩn tránh tôi thôi Hoa ạ!

Cậu ta đúng là cái thứ "hồn nhiên" đến mức không ai ngăn cản được mà. Sao có thể chuyện gì cũng nói thẳng tuồn tuột như thế chứ. Mặt tôi nóng bừng lên cả rồi. Xấu hổ chết mất!

- Gì... gì chứ! Mà kêu đi học thế xe bạn đâu?

- Đi ô tô nhà tôi mà. Ra xe thôi. - Cậu ta nhún vai rồi đi trước.

- Chờ với nào.

Tôi đuổi theo cậu ta, đúng là chân dài có khác đi trước vài bước thôi mà tôi phải chạy theo mới kịp. Mà nghĩ kỹ thì tình huống này là gì đây? Sao tôi có vẻ ngoan ngoãn nghe lời cậu ta quá vậy? Tôi thấy mình thật là lạ quá rồi, nhưng biết sao được tự nhiên lý trí cứ đi đâu hết.


Chiếc xe Porsche màu trắng chở tôi và Long tới một tiệm cháo nổi tiếng của thành phố, tôi vừa nhìn thấy bụng đã cồn cào, còn cậu ta thì vẫn cái nét mặt khó ưa đó, làm bộ lạnh lùng, thật đáng ghét quá đi. Mặc kệ cậu ta tôi định mở cửa xe bước xuống trước thì cậu ta kéo tôi lại.

- Đói đến thế cơ à? Để bác ấy mở cửa đã rồi xuống.

- Ơ hơ. Tôi đói thế đấy. - Tôi hất tay cậu ta ra rồi tự mở cửa đi xuống.

Đúng lúc đó bác Long quản gia bước tới cúi đầu xin lỗi tôi. Vừa ngạc nhiên vừa ngại nên tôi chả biết nói gì.

- Tôi đã bảo bạn là để bác ấy mở cửa rồi xuống. Hay là bạn có thói quen muốn người khác phải cúi đầu nhận lỗi với mình vậy hả? - Cậu ta cũng tự mở cửa xe bước xuống và nói giọng trách móc.

- Này! Tôi không ở đây để cãi nhau với bạn thưa "đại công tử". Tôi xin lỗi vì không biết quy định của nhà bạn là quản gia phải mở cửa xe thì người trên xe mới được xuống. Và tôi càng không biết rằng nếu mở cửa xe chậm thì người quản gia phải cúi đầu trịnh trọng xin lỗi như vậy. Thế nên bạn ở đó mà ăn một mình đi. Tôi đi đến trường.

Tôi nói rồi chạy luôn ra lòng đường vẫy chiếc taxi gần nhất và vội vã lên xe. Tôi không muốn nhìn thấy cậu ta dù chỉ một giây phút nào nữa. Tôi cảm giác như bản thân mình mắc lỗi lớn lắm vậy. Tôi chỉ thấy ái ngại với bác Long thôi chứ còn tên Vũ Long đó thì... Thật không muốn nói gì hết.


Một ngày đẹp trời bị phá hỏng bét. Tôi đến trường vẫn kịp ra căn tin mua bánh mỳ và sữa, tuy tức giận nhưng tôi không bao giờ bỏ bữa, nó thực sự rất có hại cho sức khỏe. Đang nuốt bánh mỳ thì tên đó bước xuống quăng cái cặp lên bàn và nằm gục xuống luôn. Quả đúng là lâu lắm mới được thấy cái thái độ này của cậu ta. Cơ mà tôi mặc kệ, hơi đâu hỏi han cậu ta làm gì, mệt người mà lại thêm bực mình.

Năm tiết học nhàm chán trôi qua, đúng là cuối năm, các bài học chả có gì ngoài những dạng chúng tôi đã làm đi làm lại tới thuộc làu làu. Tôi không biết người khác học hành thế nào chứ riêng tôi và lớp tôi thì hình như ai học cũng tốt thì phải, chả có bài tập nào làm khó được chúng tôi cả. Nhưng tôi hơi tò mò là từ khi Long đến lớp chúng tôi, chả bao giờ thấy cậu ta bị gọi lên bảng, liệu có phải có sự nhầm lẫn gì ở đây không. Giáo viên không nhìn thấy cậu ta ư? Tôi nhất định sẽ khiến cậu ta phải lên bảng làm bài tập vào tiết toán ngày hôm sau. Nghĩ như vậy tôi thấy vui quá trời. Đang hí hửng chuẩn bị ra về thì ai đó vỗ vai tôi, khi quay lại tôi không ngạc nhiên, không vui vẻ chỉ thấy bực mình.

- Có chuyện gì? - Tôi lạnh lùng.

- Về cùng tôi đi. - Long nhỏ nhẹ.

- Bạn cứ nói chuyện khó nghe như bình thường đi. Nói nhẹ nhàng vậy tôi nghe không có lọt tai.

- Đừng như vậy... xin lỗi mà! - Long túm tay áo tôi lại.

- Bỏ ra đi, đừng làm người khác mắc cười nữa. Tôi cảm thấy mệt mỏi khi nhìn thấy bạn.

- Xin lỗi! - Long vẫn giữ chặt tay tôi.

- Nhưng tôi không muốn nhận lời xin lỗi. Và tôi cũng xin lỗi vì đã khiến bạn phải hạ mình như vậy. Một "đại công tử" như bạn mà phải đi xin lỗi tôi... hình như có gì đó hơi quá. Vậy nên tôi xin lỗi.

Tôi đẩy tay cậu ta ra và đi thẳng xuống cổng trường bước lên chiếc taxi đã gọi sẵn. Lúc đi ra cổng tôi có nhìn thấy bác Long, bác ấy cúi đầu chào, tôi hơi ngại nhưng cũng ngay lập tức lên tiếng chào lại và xin lỗi chuyện sáng nay. Bác ấy chỉ cười hiền nhìn tôi.


Về đến nhà bữa trưa đã được dọn sẵn, bố mẹ đã ngồi vào bàn và chờ tôi từ lúc nào, tôi vui vẻ cười chào hỏi hai người và còn trêu họ nữa.

- Bố mẹ sáng nay lại không đi làm à, sao lại lười như vậy chứ.

- Bố mẹ xin nghỉ phép ba ngày. Lát bố và mẹ sẽ lên Hà Nội thăm bà nội con và ở trên đó mấy ngày. Con ở nhà tự lo cơm nước và học hành nhé.

- Ơ, bà bị sao vậy ạ? - Tôi lo lắng.

- Không sao con gái ạ. Chỉ là lâu ngày bố mẹ chưa về thăm bà nên muốn đi thôi. - Bố ôn tồn giải thích.

- Thế sao hai người không đợi cuối tuần để con cùng đi. Toàn đi riêng thôi, mấy lần trước cũng không cho con đi. - Tôi hậm hực.

- Thực ra, chú con sáng Chủ nhật có gọi điện muốn bố mẹ lên Hà Nội bàn bạc vài chuyện nên tiện thể kết hợp đi thăm bà luôn. - Mẹ tôi giải thích, nhưng ánh mắt có gì đó như lẩn tránh tôi.

- Con chả tin đâu. Nhìn mẹ như vậy ai mà tin cho được. Nhưng thôi, vì con đã lớn nên con biết có những chuyện biết nhiều cũng không có gì là tốt. Nên thôi bố mẹ cứ đi đi ạ. Hai người đi đường cẩn thận là con yên tâm rồi. Và nhớ bảo bà rằng con nhớ bà nhé.

- Con gái bố lớn thật rồi.

- Bố còn phải nói. Hi hi. Nhưng đúng là từ hồi bà mắc bệnh đãng trí tới giờ con chả được gặp bà, chắc giờ bà cũng chả nhớ con là ai nữa. - Tôi buồn rười rượi nhìn bố mẹ, bát cơm chả muốn cầm lên nữa.

- Thôi nào ăn đi con. Hôm nào đó cả nhà ta cùng đi thăm bà. - Mẹ tôi đông viên.


Sau khi tiễn bố và mẹ tôi đóng cổng đi vào nhà. Tôi đi lên phòng đứng dựa đầu vào cửa sổ và nhìn ra xa, trước mắt tôi ngoài những ngôi nhà gần xa thì chả có cảnh vật gì để ngắm nghía cả, nhưng tâm trạng buồn man mác này khiến tôi chả biết phải làm gì ngoài việc đứng ngắm những ngôi nhà san sát nhau đang phơi mình trong nắng chiều gay gắt.

Tôi nghĩ về bà, đã lâu rồi tôi không được gặp bà. Còn nhớ hồi tôi học lớp mười khi đó bà nội vẫn còn khỏe mạnh chưa bị chứng đãng trí, ngày nào hai bà cháu cũng quấn quý bên nhau, bà hay tết tóc cho tôi dù cho mắt bà đã mờ lắm rồi, nhưng lại tết vô cùng đẹp. Lúc đó tôi vẫn ở Hà Nội, nhưng từ khi bà bắt đầu bị đãng trí nói chuyện lung tung không đầu đuôi và được chuyển vào viện dưỡng lão nhận chế độ chăm sóc đặc biệt thì gia đình tôi cũng chuyển về Quảng Ninh luôn. Lúc đó tôi rất buồn, tôi cũng thắc mắc vì sao lại chuyển nhà vào lúc này, bà nội ai sẽ chăm sóc. Khi đó cả bố và mẹ đều nói rằng vì công việc của bố nên gia đình tôi bất đắc dĩ phải chuyển đi, còn bà cứ để ở Hà Nội, dù sao thì ở đấy cũng có đội ngũ y bác sĩ tài giỏi hơn ở tỉnh Quảng Ninh. Bố mẹ còn nói gia đình chú sẽ chăm lo cho bà nên tôi không cần lo chuyện này.

Không biết giờ này bà như thế nào rồi, giờ gặp lại bà liệu bà có nhận ra tôi là Như Hoa yêu quý của bà không hay cứ một mình kêu tôi là Như Mai gì đó. Cứ lúc trí nhớ không tốt bà lại gọi tôi như thế. Bố mẹ tôi cũng vì chuyện đó mà mắng bà. Khi đó tôi bất ngờ lắm, cũng chả hiểu sao hai người lại giận bà chỉ vì bà gọi tôi như vậy. Nhưng giả sử tôi tên là Như Mai thì sao nhỉ, cũng thú vị mà. Mỗi lần nghĩ vậy tôi thấy hay hay. Cứ định đổi tên tài khoản facebook thành Như Mai nhưng sợ bạn bè người thân không nhận ra nick mình nên đành thôi.

Nghĩ đến đây tôi chợt tò mò không biết tên Vũ Long kia để tên nick facebook là gì. Tôi lôi điện thoại ra lên face tìm cậu ta với đủ thứ tên: Long Vũ, Vũ Long, Long Vu, Vu Long, Long Long, Rồng Họ Vũ, Vũ Vũ Long... và cũng gõ thử số điện thoại của cậu ta vào mục tìm kiếm nhưng đều vô dụng, chắc cậu ta không dùng face.

Đúng là ở nhà một mình chán thật, lần này bị bỏ rơi những ba ngày, ngoài ôn bài ra chắc tôi chả biết làm gì. Tôi ngồi xuống bàn học, lấy sách vở ra xem lại hết tất cả các dạng ôn tập để chuẩn bị cho ngày thi tốt ngiệp và thi đại học sắp tới. Hai tiếng trôi qua, tôi thấy hơi đau đầu đang định đi ngủ một chút rồi dậy đi chợ mua đồ ăn tối thì chuông điện thoại reo, có một tin nhắn được chuyển tới, là Long gửi: "Xin lỗi chuyện sáng nay... tôi không nên nặng lời với bạn".

Tôi chả thèm quan tâm tắt nguồn điện thoại rồi đi ngủ. Tôi ngủ mê mệt đến tận sáu giờ tối mới giật mình tỉnh dậy, khi đó trời đã gần tối, tôi dậy bật đèn rồi rửa mặt, chải tóc để đi chợ. Tôi vội đi chợ quên cả điện thoại trên phòng, nhưng vì sợ ra chợ muộn hết thức ăn nên tôi không quay lên lấy nữa mà cứ vậy đi ra cổng. Đang loay hoay khóa cổng thì một bàn tay ấm nóng đặt lên vai làm tôi giật bắn người.

- Làm gì mà phải giật mình. - Long nhe hai hàng tiền đạo ra nhìn tôi châm chọc.

- Sao bạn lại ở đây? - Tôi lạnh lùng.

- Ai đó không trả lời tin nhắn, máy cũng thuê bao, đến nhà nhấn chuông không được nên tôi cứ chờ ở đây thôi.

Cậu ta nhìn tôi với ánh mắt vừa chân thành vừa thể hiện sự quan tâm, nhưng tôi tại giây phút này chả hề có cảm giác gì. Vì tôi vẫn để bụng chuyện sáng nay.

- Mắc mớ gì mà lo lắng!

- Lúc nào cũng lạnh nhạt với tôi được. Tôi xin lỗi chuyện sáng nay. Tôi xin lỗi.

- ... - Tôi không nói gì, khóa xong cổng cứ thế đi thẳng luôn.

- Chờ với, bạn đi đâu vậy, lên đây tôi lai đi.

- Bạn về đi. Tôi không để bụng bạn đâu. Bạn về được rồi đấy. - Nói vậy thôi chứ tôi vẫn giận lắm.

- Tôi không tin là bạn không giận tôi, trừ phi bạn lên đây tôi lai đi. - Long nói như năn nỉ.

- Phiền quá, tôi đi ra chợ thôi, ngay đây nên tôi đi bộ. Bạn về nhà đi, cũng muộn rồi mà, bạn còn phải về nhà ăn cơm chứ. - Tôi xua tay từ chối và đuổi cậu ta.

- Không!

- Thế thì kệ bạn.

Tôi chỉ nói vậy rồi đi luôn mặc cậu ta cứ đi xe máy chậm chậm bên cạnh. Ai đi ngang qua cũng nhìn hai đứa, có lẽ họ sẽ nghĩ chắc đôi này đang giận nhau. Nếu bình thường tôi sẽ xấu hổ lắm, nhưng hôm nay sự bực tức trong lòng dâng cao quá nên tôi cảm giác mặt mình dày hơn chút.

Đúng là đi chợ muộn có khác, cả khu chợ rộng lớn chỉ còn có vài sạp hàng bán đồ ăn nấu sẵn, còn mấy sạp hàng bán thức ăn tươi sống đã thu dọn gần hết, nếu giờ tôi mà mua đồ này về làm thức ăn thì cũng không còn tươi ngon nữa. Tôi cứ đứng giữa chợ nghĩ mãi, cuối cùng quyết định quay về tay không. Lúc này tôi mới để ý là Long không còn đi theo tôi nữa. Cũng phải thôi, làm gì có ai cho phép xe máy được dưỡn dẹo đi vào chợ chứ, mà cũng có thể cậu ta ngán ngẩm việc đi theo tôi nên đã về rồi. Tôi nghĩ đến đây chợt thấy hơi tức giận, đáng lẽ ra tôi nên thấy vui nhưng giờ lại chả vui nổi. Tôi thôi nghĩ lung tung và đi ra khỏi chợ, vừa bước ra khỏi cổng thì nụ cười tươi rói của Long đã đập vào mắt tôi. Dù cho đây có là buổi tối thì nụ cười của cậu ta cũng khiến cho tất cả bóng đèn xung quanh phải chào thua. Vì nó quá rạng ngời mà, đèn điện đâu thể bì kịp. Long lên tiếng trước:

- Tôi biết bạn sẽ không mua được gì mà. Thôi lên đây tôi chở đi ăn tối nào.

- Không cần! - Tôi làm bộ dửng dưng đi ngang qua cậu ta.

- Sao ngang vậy chứ. Lên đây!

Long dựng xe rồi chạy tới kéo tay tôi.

- Tôi đã nói là không cần mà!

- Bạn không lên là tôi hôn bạn đó!

- ...

Tôi chết đứng luôn với câu nói bá đạo đó của Long, sao có thể nói ra câu đó ngay giữa chốn đông người chứ.

- Sao nào? Muốn hôn hay đi ăn đây.

- ...

Tôi không nói gì mà cứ chăm chú cào cấu vào tay cậu ta với mong ước nó có thể làm cậu ta thấy đau mà buông tay ra. Nhưng thật không ngờ cho dù tôi đã cào tới mức tay cậu ta bật máu cũng không có tác dụng gì.

- Tôi không buông tay đâu. Tùy bạn lựa chọn, nếu không chúng ta cứ đứng ở đây tới sáng luôn đó.

- Thôi được rồi! - Tôi thở dài nhìn cậu ta với ánh mắt ngán ngẩm.

Sau khi được sự đồng ý của tôi Long mừng như bắt được vàng vậy, cậu ta hớn hở thả tay tôi ra rồi ngồi lên xe trước và đợi tôi leo lên xe. Tôi thấy vậy liền thản nhiên hỏi đểu:

- Bây giờ tôi mà chạy mất thì sao?

- Thì... đành vậy thôi, níu kéo mãi chỉ làm người ta chán ghét mình.

- Thế sao không buông tay từ khi nãy, còn khiến tôi cào bạn bị thương?

- Vì tôi muốn biết khi tôi chảy máu vì bạn thì bạn có thương tôi không! - Long trả lời mà không cần đến nửa giây suy nghĩ nào.

- Cho bạn đáp án luôn, đó là cho dù bạn có chết trước mặt tôi thì tôi cũng không một chút thương cảm nào, tuyệt đối không! - Tôi cũng trả lời cậu ta mà không cần đến nửa giây để suy nghĩ.

- Quá tàn nhẫn! Thôi lên đi bà chằn kia. - Long chỉ biết lắc đầu.

Tôi nhìn thấy bộ dạng chán chường đó của cậu ta thì vui như tết, tí nữa thì cười lớn, may sao vẫn kiểm soát được bản thân.

Tôi nhanh chóng leo lên xe cậu ta. Chúng tôi đi qua không biết bao nhiêu con phố, cả hai đều im lặng ngắm từng con đường sáng lung linh trong ánh đèn, tôi chợt nghĩ giá mà cậu ta đừng có nhiều điều khiến tôi phải nghi ngờ thì có phải là tôi đã ngỏ lời yêu cậu ta rồi không. Nhưng giả sử cậu ta chỉ xuất hiện thật đơn thuần thì tôi liệu có để ý đến cậu ta. Đang miên man nghĩ những điều điên dại thì Long phanh gấp làm tôi theo quán tính ôm vào eo cậu ta. Rất nhanh tôi đẩy cậu ta ra và gắt lên:

- Này! Lại phanh gấp giống hôm lai tôi đi học, bạn lại định giở trò gì thế?

- Nhìn phía trước kìa.

Tôi nhìn theo hướng tay Long chỉ, trước mặt tôi bây giờ không phải là đường, không phải là nhà, cũng không phải là người nào đó đi ngang qua một cách bất ngờ, mà là mặt hồ rộng thênh thang được trang trí vô cùng đẹp mắt, hóa ra từ nãy tới giờ vì mải mê suy tư nên tôi không để ý rằng cậu ta đã đưa tôi đến khu vui chơi lớn nhất thành phố mới khai trương cách đây hai tháng. Bất giác tôi nghĩ giả sử cậu ta không đưa tôi tới đây mà đưa tôi đi bán chắc tôi cũng không biết. Tôi tự cười mình rồi hỏi Long:

- Tôi đang đói mà bạn đưa tôi đến bờ hồ này làm gì thế? Tính bắt cá cho tôi ăn à?

- Xuống xe đi đã. - Long nói nhẹ nhàng rồi lại chỉ tay về bên trái.

- Ôi thần ạ!

Tôi hốt hoảng lấy tay che miệng ngăn bản thân không hét ầm lên. Trước mặt tôi là một bàn ăn sang trọng được bày biện rất bắt mắt, có ly uống rượu vang, có bộ dao dĩa, có đèn hình ngọn nến, có lẽ vì ở đây lộng gió nên người ta không dùng nến thật được mới phải cắm đèn giả nến như thế. Quả thật tôi không những bất ngờ mà trong lòng còn cảm động nữa.

- Bạn cũng có tâm quá đấy Long. Cảm ơn nha.

- Bạn có vui không? Có thể... hết giận tôi không? - Long ngập ngừng đôi chút, có lẽ hình ảnh tôi trong mắt cậu ta thật xấu xa, thế nên để vừa lòng tôi cậu ta mới phải bày ra lắm trò như vậy.

- Tôi nói là tôi không giận bạn ngay từ đầu rồi mà. Xem ra bạn nghĩ tôi là đứa nhỏ nhen. Nếu giờ tôi giận bạn vì việc này thì có vẻ có lý hơn rồi đấy! - Tôi cố làm giọng mình trở nên nghiêm trọng để trêu cậu ta.

- Đừng!

- Ha ha ha.

Tôi cười đầy sảng khoái và đi tới bàn ăn, thản nhiên ngồi xuống, tôi không nghĩ mình lại có thể hành xử bá đạo và vô duyên như vậy, nhưng trong hoàn cảnh này tôi chắc không cần tỏ ra ý tứ chờ cậu ta mời mọc mình như mấy cô cậu trong phim.

- Hi hi hi, bạn vui là được rồi, chờ tôi chút nha.

Long đi về phía quầy bán kem tươi ra hiệu cho chị nhân viên xinh xắn đưa cho cậu ta bó hoa hồng đỏ tươi, tôi biết chắc chắn bó hoa đó là để tặng mình. Bỗng thấy bản thân bồn chồn và hồi hộp một cách kỳ lạ, mặt mũi cũng nóng bừng hết lên, trong lòng còn thầm trách tại sao cậu ta không làm việc này bí mật một chút, hẳn là để hoa ở quầy kem và ra đó lấy ngay trước mắt tôi thế này.

- Tặng bạn. - Long cười tươi như hoa.

- Chả có thành ý. - Tôi bĩu môi nhưng vẫn nhận bó hoa và đưa nó lên hít một hơi. Quả thật hoa rất thơm. Bảo sao tôi dù biết hoa hồng là loài hoa phổ biến dễ kiếm nhưng vẫn yêu thích.

- Có thành ý quá bạn lại kêu tôi bày đặt này nọ, tôi vì không biết phải làm sao nên mới đành làm vậy. - Long thật thà giải trình.

Bỗng mọi suy nghĩ bực bội trong tôi tan biến hết khi tôi nhìn thấy gương mặt ngố ngố này của Long. Và tôi cũng tự hỏi trong bữa ăn hôm nay cậu ta còn định bày trò gì nữa? Hay đơn giản chỉ là mời tôi ăn để xin lỗi.

- Thôi ăn thôi, ăn thôi, tôi đói quá rồi. - Mặc kệ những tò mò của bản thân tôi nghĩ bây giờ điều quan trong nhất là lấp đầy khoảng trống trong dạ dày đã.

Long nở nụ cười "soái ca" và ấn nhẹ chiếc công tắc trên bàn, từ phía xa cách đó khoảng hai mươi mét những anh chị bồi bàn ăn mặc sang trọng, sạch sẽ, gọn gàng bê từng cái khay inox có đậy nắp đến bên bàn ăn. Khi họ đồng loạt mở những chiếc nắp ra thì tôi bị choáng ngợp bởi mùi thức ăn thơm phức. Có rất nhiều món ngon, trong đó có món cá trình nướng giấy bạc mà tôi nghiện, rồi gà hầm thuốc bắc, salat hoa quả... có vài món lạ mắt tôi còn chả biết tên, về sau khi ăn hỏi Long mới biết đó là món chay. Cậu ta cố tình chuẩn bị thêm để tôi ăn thử.

Tôi ăn như một con lợn, ăn tự nhiên tới mức khi dừng lại còn bất giác ợ một tiếng rõ to.

- Xin lỗi! Ngại quá. - Tôi che mặt.

- Dễ thương mà, có sao đâu. - Long cười đầy phấn khích.

- Có tí men vang vào nên bị hấp à, không thấy tôi vô duyên à?

- Không hề!

- Bạn đó, còn nói thế được, nhìn tôi đi, sao bạn không nói sớm là đi ra đây ăn để tôi về nhà thay đồ hả, nhìn tôi mặc đồ ngủ ăn ở nơi đẹp đẽ, lộng lẫy thế này mà bạn cũng để được ư?

- Tôi thích thế! Thôi hai đứa mình đứng dậy đi dạo đi. Tôi đoán bạn cũng chưa một lần tới khu vui chơi này đâu nhỉ?

- Sao biết hay vậy? Lại điều tra bí mật ư? - Tôi nhíu mày.

- Vì bạn chăm học vậy mà. - Long chỉ nói có vậy rồi kéo tay tôi đi luôn.

Cứ vô thức tay trong tay với cậu ta như một con chó nhỏ đi dạo với cậu chủ vậy. Lúc này, tôi tự nhiên không muốn phản kháng, cũng không muốn mình nắm lấy tay cậu ta. Tôi cứ mặc cho cậu ta cầm cổ tay tôi đi hết chỗ này đến chỗ kia trong cái khu vui chơi rộng lớn đó, đi đến đâu cậu ta cũng thao thao bất tuyệt giới thiệu về chúng và hào hứng ca ngợi Tony Vương hết nấc.

- Bạn cũng nghiền gã ư? Không lẽ bóng rồi?

- Hả? - Long mặt thộn ra không nói được gì, ánh mắt cậu ta lúc này hình như khá là bất lực.

- Thế nên đừng có ca ngợi gã đó hoài nữa, tôi thấy bạn cứ như fan cuồng các công trình của hắn ấy, bà Lan Phương cuồng đã đành, đằng này...

Tôi gỡ tay Long ra rồi thơ thẩn đi một mình về phía trước. Lần này cậu ta không đi ngang hàng với tôi nữa mà cứ lẽo đẽo theo sau, ban đầu tôi nghĩ chắc do thấy tôi không vui nên cậu ta mới đi sau như vậy, nhưng khi đến khu vườn hoa tôi háo hức nghiêng người ngửi mùi hoa thơm ngát thì phát hiện ra cậu ta đang cầm điện thoại chụp ảnh tôi.

- Này! - Tôi tức giận.

- Bạn đẹp lắm.

- Đẹp cái con khỉ mốc nhà bạn ấy! Mặt mũi thì bóng lộn, quần áo thì lôi thôi, bao nhiêu người hiếu kỳ nhìn tôi bạn không thấy hay sao mà giờ còn lôi máy ra chụp được. Định đăng ảnh lên mạng dìm nhau à?

Tôi lao tới giật lấy máy cậu ta và xóa hết ảnh đi.

- Sao Hoa làm vậy?

- Vì tôi thích. Thôi đi về được rồi đấy.

- Thế Hoa có biết vì sao tôi chụp ảnh Hoa không?

- Không? Vì sao? - Tôi khoanh tay trước ngực chờ đợi câu trả lời.

- Vì tôi thích bạn. Và hơn cả thích... có lẽ là yêu rồi...

- Chả liên quan.

- Bạn nói dối. Bạn cũng thích tôi mà.

- Không có!

- Có mà!

- Không có!

- Có mà!

- Khô...

Một nụ hôn bất ngờ từ phía Long gửi đến tôi khiến toàn cơ thể tôi cứng đờ.

- Rõ là có thích tôi mà. - Long cười nham hiểm. - Thôi mình đi về nào.

Lại một lần nữa tôi mặc cho cậu ta hôn và kéo tôi đi về như một con chó nhỏ, cậu ta như thứ thuốc gì đó khiến con người ta mê muội. Nếu tôi đã chấp nhận lời tỏ tình của cậu ta thì hôm nay chính là buổi hẹn đầu tiên của chúng tôi. Cả quãng đường đi về, Long vẫn lái xe, còn tôi thì cứ ngây ngốc sờ tay lên môi mình, nó vừa thực lại vừa mơ hồ.

Giờ đã khá muộn rồi, đường phố dần thưa người, gió thì vẫn vậy, cứ nhè nhẹ thổi cho đêm những ngày đầu hè bớt nóng. Khi đến trước cổng nhà, tôi xuống xe và bất giác hỏi một câu ngớ ngẩn:

- Thế là mình yêu nhau ư?

- Ừ, đúng rồi đó. Bạn quả thật rất dễ thương đó Hoa ạ. - Long lại tùy tiện kéo tôi về phía cậu ta và hôn nhẹ lên trán.

- Thôi đừng có lố ở nhà tôi như vậy, ở đây nhiều hàng xóm hay để ý chuyện thiên hạ lắm. Hai đứa mình còn là học sinh đó bạn. - Tôi đẩy Long ra và chừng mắt nói.

- Biết rồi. Hi hi. Thôi bạn vào nhà đi. Nhớ là phải ngủ ngon đó.

- Tất nhiên rồi. Không lẽ bạn nghĩ tôi mất ngủ vì bạn ư?

- Ồ không. Sao tôi nỡ lo xa như vậy. - Long cười tươi và lên xe chuẩn bị ra về.

- Ừ thôi về đi. Bye bye, ngủ ngon.

Long vẫy tay chào tôi và tôi cũng vậy.

Bước vào nhà, mọi thứ tối đen như mực, tôi bật đèn lên và ánh sáng đã lan tỏa khắp căn phòng. Tôi cố không nghĩ về Long nhưng tôi đã nghĩ. Tôi cố không nghĩ về nụ hôn đó... nhưng tôi cũng đã nghĩ. Giá mà có mẹ ở đây tôi sẽ kể mẹ nghe luôn. Đang định gọi cho mẹ thì lại nghĩ bố mẹ lên Hà Nội có việc chứ không phải đi chơi, tôi ở nhà không tự lo liệu còn gọi điện chỉ để kể về tình yêu này nọ chắc họ sẽ giận. Tôi thôi ưu phiền lên phòng tắm rửa để đi ngủ. Tôi chắc đang cầu cứu chính giấc ngủ của mình, hoặc tôi đang muốn chính toàn bộ câu chuyện xảy ra giữa tôi và Long chỉ là giấc mơ thôi. Nhưng có lẽ không phải. Tình yêu đầu tiên đến vào lúc này ư? Tôi vẫn chưa thể tin!

Đêm nay tôi mất ngủ...

Cậu ta thì sao?

***​

Chương 6

P/s: Các bạn ơi ai muốn theo dõi truyện thì ấn nút theo dõi nhé để tớ đỡ phải tag tên. Tks mọi người.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Đồng Hoa Bi

Gà con
Tham gia
8/7/16
Bài viết
19
Gạo
0,0
Chào bạn! Mình có thể re-up truyện của bạn trên wattpad được không? Hy vọng sớm nhận được phản hồi từ bạn.
 

_TA_

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/1/14
Bài viết
760
Gạo
180,0
Chào bạn! Mình có thể re-up truyện của bạn trên wattpad được không? Hy vọng sớm nhận được phản hồi từ bạn.
Ừ gái. Em ghi thông tin đầy đủ và dẫn link là được nha em. Em ấn theo dõi chủ đề này phòng việc có gì sửa đổi hay thêm chương còn có thông báo để biết nha em.
 
Bên trên