[Tổng đài Gà Sạch] Tư vấn tâm sinh lý và tình yêu

U Huyễn

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/4/14
Bài viết
909
Gạo
2.822,0
Re: [Tổng đài Gà Sạch] Tư vấn tâm sinh lý và tình yêu
Vậy là con ổn đúng không U? 2onion35
Tại con thấy hơi lo xíu, mình khác các bạn quá. Giờ thì con an tâm rồi. ^^
Ổn!
Đứa bạn nào bảo không ổn thì nói ngay với nó là "U tao bảo ổn là ổn". :D
 

Triêu Nhan

Gà BT
Tham gia
7/7/14
Bài viết
1.267
Gạo
310,0
Re: [Tổng đài Gà Sạch] Tư vấn tâm sinh lý và tình yêu
Vậy là con ổn đúng không U? 2onion35
Tại con thấy hơi lo xíu, mình khác các bạn quá. Giờ thì con an tâm rồi. ^^
Mình cũng hơi hơi giống bạn, nhưng không lương thiện tới mức ấy. Mình còn muốn bản thân hoàn thiện hơn và tốt với mọi người kìa, sao bạn lại thấy điều ấy là bất bình thường nhỉ :)). Không ghét ai thì là giàu lòng vị tha đó haha.
 

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
2.824,0
Re: [Tổng đài Gà Sạch] Tư vấn tâm sinh lý và tình yêu
Mình cũng hơi hơi giống bạn, nhưng không lương thiện tới mức ấy. Mình còn muốn bản thân hoàn thiện hơn và tốt với mọi người kìa, sao bạn lại thấy điều ấy là bất bình thường nhỉ :)). Không ghét ai thì là giàu lòng vị tha đó haha.
Mình chịu. Không hiểu sao lúc đó lại thấy vậy. Giai đoạn thần kinh bộc phát mà. =))=)):)):))
 

remcualongan1

Gà con
Tham gia
25/5/19
Bài viết
0
Gạo
0,0
Re: [Tổng đài Gà Sạch] Tư vấn tâm sinh lý và tình yêu
thỉnh thoảng lại rơi vào mớ hỗn độn, Là cử nhân tâm lý học, tôi lại k biết nên làm gì lúc này.
 

Uynunin

Gà con
Tham gia
4/7/20
Bài viết
0
Gạo
0,0
Re: [Tổng đài Gà Sạch] Tư vấn tâm sinh lý và tình yêu
Tôi luôn thấy mình là một đứa trẻ bị điên.
Từ nhỏ tôi đã luôn rất nhút nhát. Khi đi học mẫu giáo luôn khóc nhè đòi về nhà và nếu có tiếp tục học tôi cũng không chơi với ai ngoài đứa em họ bằng tuổi học cùng lớp, nếu hôm ý em họ tôi k đi học tôi sẽ k chơi với ai và chăm chú chờ hết giờ bố mẹ tới đón.
Đến năm học lớp 1, kì một vẫn trôi qua bình thường cho tới kì 2, khi em họ tôi chuyển trường lên tỉnh. Và điều đó làm tôi trở về đúng con người mình, tôi không ra chơi, không nói chuyện với ai suốt những năm tháng đó cho đến tận lớp 12.
Trong quãng thời gian đó, thực sự rất khó khăn, tôi luôn buồn chán, tôi cũng chán việc ngồi thu lu 1 mình trong lớp học, tôi cũng muốn có bạn, tôi cũng muốn ra chơi, nhưng k hiểu sao tôi lại không dám, tôi ngại ngùng...và tôi luôn ước rằng ai đó dạy tôi cách chơi với các bạn đi, dạy tôi ra chơi đi. Hay bố mẹ tôi, các bác họ tôi làm giáo viên cùng trường hãy giúp tôi 2, 3 buổi bắt đầu thôi, sau đó tôi sẽ phá vỡ cái ngại ngùng đầu tiên đó và ít nhất có thể đi theo vài ng bạn....nhưng điều đó k sảy ra....
Và tôi đến đại học năm 1, ở một môi trường mới tinh, không một ai quen biết thì tôi hết cái ngại ngùng đó. Tôi rất sẵn sàng để tìm kiếm những người bạn. Nhưng bỏ lỡ 12 năm, tôi không giống các bạn. Tôi gặp nhiều trở ngại trong giao tiếp....và mãi đến tận hè của năm 2 đh tôi mới mon men có 1 nhóm bạn nhỏ chơi cùng. Còn trên lớp hay đâu đó tôi thực sự gặp trở ngại giao tiếp. Và tôi không thể mở lòng, tôi cố gắng xây dựng quá khứ của tôi là 1 học sinh bình thường. Nhưng càng cố tôi lại càng biết cái tôi toát ra thật không bình thường ng bạn thân nhất của tôi luôn thắc mắc sao tôi thần bí thế....
Tôi không biết làm sao để tôi có thể bình thường như bao người nữa
 

Cục Tẩy

-Tẩy-
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/12/13
Bài viết
2.246
Gạo
253,0
Re: [Tổng đài Gà Sạch] Tư vấn tâm sinh lý và tình yêu
Tôi luôn thấy mình là một đứa trẻ bị điên.
Từ nhỏ tôi đã luôn rất nhút nhát. Khi đi học mẫu giáo luôn khóc nhè đòi về nhà và nếu có tiếp tục học tôi cũng không chơi với ai ngoài đứa em họ bằng tuổi học cùng lớp, nếu hôm ý em họ tôi k đi học tôi sẽ k chơi với ai và chăm chú chờ hết giờ bố mẹ tới đón.
Đến năm học lớp 1, kì một vẫn trôi qua bình thường cho tới kì 2, khi em họ tôi chuyển trường lên tỉnh. Và điều đó làm tôi trở về đúng con người mình, tôi không ra chơi, không nói chuyện với ai suốt những năm tháng đó cho đến tận lớp 12.
Trong quãng thời gian đó, thực sự rất khó khăn, tôi luôn buồn chán, tôi cũng chán việc ngồi thu lu 1 mình trong lớp học, tôi cũng muốn có bạn, tôi cũng muốn ra chơi, nhưng k hiểu sao tôi lại không dám, tôi ngại ngùng...và tôi luôn ước rằng ai đó dạy tôi cách chơi với các bạn đi, dạy tôi ra chơi đi. Hay bố mẹ tôi, các bác họ tôi làm giáo viên cùng trường hãy giúp tôi 2, 3 buổi bắt đầu thôi, sau đó tôi sẽ phá vỡ cái ngại ngùng đầu tiên đó và ít nhất có thể đi theo vài ng bạn....nhưng điều đó k sảy ra....
Và tôi đến đại học năm 1, ở một môi trường mới tinh, không một ai quen biết thì tôi hết cái ngại ngùng đó. Tôi rất sẵn sàng để tìm kiếm những người bạn. Nhưng bỏ lỡ 12 năm, tôi không giống các bạn. Tôi gặp nhiều trở ngại trong giao tiếp....và mãi đến tận hè của năm 2 đh tôi mới mon men có 1 nhóm bạn nhỏ chơi cùng. Còn trên lớp hay đâu đó tôi thực sự gặp trở ngại giao tiếp. Và tôi không thể mở lòng, tôi cố gắng xây dựng quá khứ của tôi là 1 học sinh bình thường. Nhưng càng cố tôi lại càng biết cái tôi toát ra thật không bình thường ng bạn thân nhất của tôi luôn thắc mắc sao tôi thần bí thế....
Tôi không biết làm sao để tôi có thể bình thường như bao người nữa
Mình đã từng làm 1 cách: đứng trước gương, tập nói tập cười, nhìn vào biểu hiện của chính mình tự chỉnh sửa. Cứ lảm nhảm đủ thứ, mỗi buổi sáng 1 lần trước khi đi học. Vào lớp cố gắng bắt chuyện hết với bạn bè, lắng nghe họ nói và cảm nhận, không nhất thiết phải trả lời, đáp lại, nhiều khi chỉ cần nhẹ mỉm cười, và... đọng lại trong mình rất nhiều ấn tượng về bạn bè, những kỷ niệm rất khó quên.
Giờ mình còn được khách hàng khen cười đẹp đủ 8 cái răng. Và đã cởi mở hơn.
 
Bên trên