Re:
[Tổng đài Gà Sạch] Tư vấn tâm sinh lý và tình yêu
#92
Em muốn nhờ U và cả mọi người cho xin ý kiến ạ.
Em mới thi đại học xong. Sáng nay bị đánh thức bởi tiếng cãi nhau của mẹ và lão dượng ở tầng dưới. Sau khi kể xong câu chuyện này, em mong mọi người góp ý giúp: làm cách nào để thoát khỏi con người khốn kiếp ấy?
Cha mẹ em ly dị từ hồi em lên 3. Sau đó thì mẹ em đi bước nữa. 2 người từng cãi nhau nhiều lần, hình như là lão ta rất bê bối về vấn đề tiền bạc. Em nhớ có nghe mẹ kể lại với hàng xóm là hồi mới về ở với nhau cứ có người tới đòi nợ và mẹ em phải trả cho lão. Lão từng trốn nghĩa vụ, nghe đâu là bị gạch tên trong hộ khẩu rồi, mẹ em phải bỏ tiền ra làm cmnd cho lão. Xưa lão là thầy dạy nhạc, có 1 đời vợ, ở rể và 1 đứa con hơi ngờ nghệch. Hồi em còn nhỏ nghe kể do nhà vợ dữ quá nên lão đòi ly dị. Bây giờ lớn rồi mới nhận ra, cái thứ khốn ấy ai mà thèm giữ chứ. Ở với nhau khoảng 2 3 năm thì mẹ em dẫn em và anh hai đi thuê nhà khác (từ chỗ có nhà cửa đàng hoàng mà phải bán đi để thuê nhà!). Nhưng lâu lâu mẹ em vẫn lén về nhà thuê cũ và để lại tiền, thức ăn cho lão. Em nhớ những lần mẹ dắt em theo, trong nhà dán giấy năn nỉ mẹ em về và toàn những bài thơ ăn năn hối lỗi. Có những dòng như: "Với số tiền đó làm sao anh sống đủ qua ngày..." Tiếc là hồi đó em còn nhỏ quá chẳng biết gì, nếu không em đã can mẹ rồi. Khoảng nửa năm hay 1 năm gì đấy thì mẹ em dẫn lão về và tiếp tục sống chung. Sau này nhìn nhận lại thì em hiểu, mẹ muốn các con có đủ cha mẹ, cuộc sống có đàn ông thì đỡ bị ức hiếp. Mẹ không cho em hỗn với lão, dạy dỗ phải kính cẩn tôn trọng lão rất kĩ. Mà em đã kịp hỗn với lão lần nào đâu. Em còn nhớ rất rõ, có 1 lần, năm em 7 tuổi, lão càu nhàu sao không tắt lửa nồi canh, mẹ em lúc đó đang giặt đồ sau nhà. Em mới nói lớn tiếng: "Mẹ kêu trào thì mới tắt mà?" Câu đó là em nói với mẹ, để mẹ xác nhận và phân bua với lão. Bỗng lão ta gào lên bảo là em nói hỗn, không tôn trọng lão, mẹ em đi ra cũng nhìn em trách móc và không nói tiếng nào dù em khóc trên bàn cơm và nói: "Câu đó con nói với mẹ." Bây giờ nhớ lại vẫn ức kinh khủng. Có lẽ là từ lần đó mà em có tâm lý sợ lão. Lúc đầu lão làm môi giới bất động sản. Sau ế ẩm quá mới xin làm giám sát, rồi từ từ lên làm quản lý các quán cà phê, nhà hàng. làm chỗ nào cũng chỉ được 2 3 tháng rồi lại lê lết thất nghiệp cả nửa năm với đủ lý do. Em nghỉ là do bản tính gàn dở của lão nên mới bị đuổi. Có lần gặp người chủ tốt cho mượn lại chiếc xe cũ bị bung mặt nạ đằng trước vì thấy mẹ em phải đưa rước lão, và có nói rõ là mượn nửa tháng, tới kì lương thì lấy lương đi chuộc xe lão đang cầm về. Chủ kêu đem chiếc xe cũ đó đi sửa chút đỉnh để chạy tạm mấy ngày, lão ta vác xe ra tiệm kêu tân trang từ trên xuống dưới, lắp lại mặt nạ, tổng phí là 1tr. Sau đó 2 ngày bị chủ đuổi việc luôn. Mỗi lần lãnh lương ra phụ mẹ em tiền nhà, tiền điện phân nửa, rồi lần nào cũng bỏ ra 7 8tr mua điện thoại cảm ứng. Được mấy ngày lại cạn tiền và bán nửa giá. Lần ví dụ bị đuổi việc em kể bên trên là lúc lão cầm luôn cái xe của lão vì đợt đó chủ nhà em đang thuê muốn bán nên phải dọn nhà khác, cần tiền. Mẹ em lo sốt vó suốt tháng, còn lão vẫn nhởn nhơ uống cà phê, đọc báo rồi nằm dài xem TV. Đến ngày thì thấy lão ung dung đi bộ vào nhà và thông báo cầm xe rồi. Kể từ đó lão chính thức ăn bám mẹ em. Đi làm toàn chỗ xa mẹ em phải đưa đón, làm chẳng bao lâu lại bị đuổi, lại thất nghiệp dài dài. Thất nghiệp lão vẫn bơ bơ nghỉ ngơi, xem TV, mở bóng đá ầm ầm cả ngày dù không trả tiền điện. Mẹ em không chịu nổi lại cãi nhau 1 trận, mấy ngày sau sẽ thấy lão đi phỏng vấn, rồi nhận việc, rồi bị đuổi... Vòng tuần hoàn đó mới chấm dứt 2 năm nay vì lão lớn tuổi nên chả ai thèm mướn. Em và mẹ thậm chí còn không biết lão có đi tìm việc không. Năm em lên lớp 12, mẹ tính toán lắp wifi để em ôn thi đại hoc. Lão ta sốt sắng hẳn lên, liên lạc với nhân viên lắp rồi bàn hợp đồng này kia. Mẹ em nói bóng gió không biết đủ tiền trả mỗi tháng không thì lão hối: quyết nhanh còn trả lời với người ta. Mẹ em cắn răng gật để lo cho tương lai của em. Lắp gói cáp quang gồm cả cáp TV, thế là lão ta lại nằm dài xem bóng đá, gần đây mua được smartphone thì rúc vào phòng lướt wifi cả ngày. Ăn no rửng mỡ ngồi nói chuyện thế giới, hễ em với mẹ trò chuyện gì lão cũng dỏng tai nghe rồi chen mõm vào: "Dễ lắm bla bla bla..." Mẹ nó cái gì cũng dễ, cái gì cũng biết, chỉ có kiếm tiền là đếch biết thôi! Mỗi ngày lão về nhà vợ cũ và không biết làm cách nào xin được đồ ăn đem về. Thịt xay, gà,... nhưng toàn có mùi lạ. Thế là lão xong nghĩa vụ, lại nằm ườn ra. Trước đó có đợt nhà thiếu tiền, lão chưa xin được đồ ăn thường lệ như bây giờ, mẹ và em phải ăn cơm với đậu phộng rang. Lão nhìn rồi đi bộ ra tạp hóa, lấy tiền riêng mua 2 cái trứng về kêu mẹ em LÀM RIÊNG cho lão ăn. Mẹ em hỏi lại thì nhướn mày và "Ừ" rất đương nhiên. Khốn thật. Mấy ngày nay em định tìm việc làm. Hôm qua trên bàn cơm lão nói rất tỉnh: trên quán cà phê gần nhà vợ cũ lão có tuyển nhân viên, 15k/1h. Mẹ em lườm lườm chả thèm nói, lúc ấy em chỉ muốn cầm búa bửa vào đầu lão. Không biết nói sao để mọi người hiểu tâm trạng của mẹ con em nhỉ. Chung quy lão ta hăng hái tìm chỗ làm cho em để tiếp tục được bao nuôi, ăn bám! Bây giờ chi phí gì trong nhà cũng toàn từ lương mẹ em, xoay không nổi cứ phải mượn nợ người này người kia, lão vẫn tỉnh như không có gì xảy ra. Hồi tết em đi làm phục vụ, lãnh lương xong mua cho mẹ em cái điện thoại cảm ứng. Không dỏm, nhưng chạy không êm như máy xịn và nhiều khi bị trục trặc tuột pin. Mẹ em cằn nhằn lão cứ chêm vào: nó bán máy dỏm rồi; trời, máy này mà xài được gì; biết vậy không mua... Em mới gằn: bán mẹ nó đi để lấy tiền ăn cho sướng ha? Lão ta sượng sùng câm họng và từ đó không đả động đến chuyện đó nữa. Em biết lão chỉ được cái miệng và giỏi bao biện, đạo đức giả. Mỗi câu lão nói nghe như tốt đẹp lắm nhưng thật ra toàn mưu lợi về mình. Nắm được thóp lão thì lão sẽ nín. Nhà em có nuôi chó, hồi ở nhà cũ bị hàng xóm kiếm chuyện rằng hôi, tè khai bla bla... dù nhà em giữ vệ sinh rất kĩ và chỉ cho nó tè trong nhà, ngày nào cũng giặt giẻ lau phơi đầy rào. Thằng hàng xóm qua gây sự trước cửa nhà, lão rúc vào trong phòng giả vờ không nghe để mẹ em ra cãi. Qua nhà mới chó em nuôi chưa quen mùi nên tè đằng trước cửa, mẹ em phải dội nước quét cả con hẻm, thằng khốn đó núp trong phòng vờ ủi đồ không dám ra cửa đứng. Chó ở nhà cũ được chạy xuống đồng cỏ ị quen nên không chịu ị trong nhà (vì nhà mới trong hẻm đông người và không có đồng trống như nhà cũ) nên mẹ em bảo rèn nó đi trong nhà. Lão hiên ngang dắt nó ra ngoài, chó nhà khác sủa rần lên làm người ta đổ ra xem chuyện gì, lão vẫn đi. Mẹ em phải quát lên lão mới chịu quay vào, còn bảo: từ từ hàng xóm quen, trời không chịu đất thì đất phải chịu trời. Lão kiếm chuyện rồi để mẹ em ra gánh, lại núp vào trong. Sáng nay có lẽ lại vì chuyện tiền nong mà cãi nhau. Em tỉnh giữa chừng, nghe tiếng mẹ chửi rủa (đương nhiên toàn chửi bậy) và lão cứ mãi chĩa vào chuyện đó: mày ăn dơ nói bẩn thì người ta khinh mày; không được chửi cha mẹ người khác biết chưa (khốn nạn chứ biết chưa) và lão tuyệt nhiên không dám nhắc tới lý do mẹ em chửi. Mẹ em chửi thẳng vào mặt: đồ đỉ đực, ăn bám thì lão cố nói ngang: ờ, tao vậy đó. Mẹ em đuổi thì lão nói: tao thích ở đâu thì ở (tiền nhà tiền điện tiền gas không trả 1 đồng!). Lão còn nói: miễn sao chuyện lớn nhỏ trong nhà tao lo được thôi. Mẹ nó mới hôm trước mẹ con em về lão còn hùng hồn: đưa lại 25k tiền rác đi. Em đứng trên gác nghe lão chì chiết mẹ em, lão nói lây sang em mà em chỉ biết khóc. Em không đủ dũng khí để xuống chửi lão. Em tưởng tượng trong đầu hàng trăm lần nhưng khi mở miệng tất cả như nghẹn lại, nước mắt chảy ra và em không nói được 1 chữ. Em vốn không giỏi ăn nói, và mẹ em răn dạy không được cãi người lớn đã ngấm vào máu rồi, em chỉ có thể gằn giọng đá xoáy lão được mấy câu thôi. Nhà ở hiện giờ giá khá rẻ và trong tầm mẹ em xoay được: 1tr5/tháng, so với giá nhà khác đã là quá tốt rồi. Nhưng lại có thằng khốn đó và không đuổi nó đi được. Không lẽ mẹ con em phải dọn đi nơi khác? Anh hai của em hồi đó bị nhà nội xúi bỏ đi (cha ruột và họ hàng bên nội của em cũng chẳng phải thứ tốt gì), bị lão tát 1 cái và giờ cứ trách móc mẹ em. Hắn cưới vợ, có con, đang ở riêng. Hồi em 6 tuổi và mãi tận đến năm 17 tuổi, hắn nhiều lần định xâm hại em, may là không thành công. Không biết nhiễm cái tư tương đồi bại ấy từ lúc nào. Hắn lấy con vợ cũng chẳng tốt lành, hỗn với mẹ em và cũng đạo đức giả, hứa không bao giờ làm. Năm em 17, 2 đứa nó có thai phải cưới gấp, lúc đó chưa khám mà nó chắc chắn là có thai được 2 tuần. Mẹ em khuyên đi hút điều kinh đi, lúc đó đứa bé mới là 1 nhúm tế bào thôi, không phải phá thai. Mẹ em khuyên thế vì đã lên kế hoạch và thông báo họ hàng là cuối năm cưới rồi, giờ cưới sớm cả 8 tháng, mà theo tục nhà em thì đi cưới mà cô dâu có thai là vướng xui xẻo về nhà. Đẻ khách khứa biết họ chửi cho nhục mặt. Chúng giùng giằng: mẹ không cưới thì tụi con tự lo. Mẹ em thương con nên muối mặt đứng ra lo đám cưới cho chúng. Trong khoảng thời gian thằng anh em ở nhờ nhà nội, bị giam như tù. Mẹ em mua máy vi tinh, mua nệm, vay ngân hàng đóng học phí đại học cho nó, 10 mấy triệu 1 năm. Sau nó mướn trọ góp gạo với con vơ hiện giờ, tuần nào mẹ em cũng mua đồ ăn ê hề, mua gạo qua cho chúng. Vậy mà nó ăn không hết thì lại không biết nói nhẹ nhàng mà trách mẹ em mua nhiều quá, phải bỏ,... Lúc làm đám cưới mới biết thằng anh của em tháng nào cũng gởi tiền về cho nhà vợ (dù chưa cưới), từ nhà lá sửa khang trang hẳn lên với lý do nhà vợ nó từng cho mượn tiền ăn học, trong khi nó không phụ mẹ em 1 đồng mà còn bảo: nợ má mượn thì má trả khi nói về nợ ngân hàng để đóng học phí cho NÓ. Em bực quá mới nhắn tin rủa nó về chuyện năm xưa ngay trước ngày cưới của nó, vì trước đó em cứ vờ như không biết chuyện gì xảy ra bỗng lật mặt nên nó có vẻ sốc. Sau này giả lả ngoài mặt để mẹ em không nhận ra, và để mẹ yên tâm là anh em không hục hặc nhau chứ em cố gắng tránh nó càng xa càng tốt. Mẹ em cao huyết áp, nhiều lúc lên tăng xông em nhìn mà sợ. Nói nó xong, nó hỏi mẹ thì đương nhiên mẹ em bảo là không có gì xảy ra. Nó cho rằng em xạo để kiếm lòng thương hại, vòi tiền. Ngắn gọn là bây giờ em không nhờ vả gì được nó, mà mẹ em thương vợ chồng nó phải lo tiền nuôi con nên không hé răng. Bây giờ em phải làm sao để lão khốn ấy cút ra khỏi cuộc sống của mẹ con em đây? Em nghĩ U đoán được em là ai. Em định inbox riêng nhưng lại muốn được góp ý từ nhiều người. Xin cảm ơn U và mọi người trước ạ!
Chào bé!
Xin lỗi em vì sự chậm trễ này, chị vừa đi xa về nên suốt thời gian qua không có điều kiện vào Gác. Hy vọng em vẫn còn ở trong Gác và còn quan tâm tâm đến mục này.
Thể theo yêu cầu của em, chị đăng tâm sự này lên và chị em mình cùng đón nhận lời chia sẻ từ mọi người. Được không?
Các bạn Gác nếu có ghé qua mục này, xin để lại lời chia sẻ.
U Huyễn chân thành cảm ơn.
Em muốn nhờ U và cả mọi người cho xin ý kiến ạ.
Em mới thi đại học xong. Sáng nay bị đánh thức bởi tiếng cãi nhau của mẹ và lão dượng ở tầng dưới. Sau khi kể xong câu chuyện này, em mong mọi người góp ý giúp: làm cách nào để thoát khỏi con người khốn kiếp ấy?
Cha mẹ em ly dị từ hồi em lên 3. Sau đó thì mẹ em đi bước nữa. 2 người từng cãi nhau nhiều lần, hình như là lão ta rất bê bối về vấn đề tiền bạc. Em nhớ có nghe mẹ kể lại với hàng xóm là hồi mới về ở với nhau cứ có người tới đòi nợ và mẹ em phải trả cho lão. Lão từng trốn nghĩa vụ, nghe đâu là bị gạch tên trong hộ khẩu rồi, mẹ em phải bỏ tiền ra làm cmnd cho lão. Xưa lão là thầy dạy nhạc, có 1 đời vợ, ở rể và 1 đứa con hơi ngờ nghệch. Hồi em còn nhỏ nghe kể do nhà vợ dữ quá nên lão đòi ly dị. Bây giờ lớn rồi mới nhận ra, cái thứ khốn ấy ai mà thèm giữ chứ. Ở với nhau khoảng 2 3 năm thì mẹ em dẫn em và anh hai đi thuê nhà khác (từ chỗ có nhà cửa đàng hoàng mà phải bán đi để thuê nhà!). Nhưng lâu lâu mẹ em vẫn lén về nhà thuê cũ và để lại tiền, thức ăn cho lão. Em nhớ những lần mẹ dắt em theo, trong nhà dán giấy năn nỉ mẹ em về và toàn những bài thơ ăn năn hối lỗi. Có những dòng như: "Với số tiền đó làm sao anh sống đủ qua ngày..." Tiếc là hồi đó em còn nhỏ quá chẳng biết gì, nếu không em đã can mẹ rồi. Khoảng nửa năm hay 1 năm gì đấy thì mẹ em dẫn lão về và tiếp tục sống chung. Sau này nhìn nhận lại thì em hiểu, mẹ muốn các con có đủ cha mẹ, cuộc sống có đàn ông thì đỡ bị ức hiếp. Mẹ không cho em hỗn với lão, dạy dỗ phải kính cẩn tôn trọng lão rất kĩ. Mà em đã kịp hỗn với lão lần nào đâu. Em còn nhớ rất rõ, có 1 lần, năm em 7 tuổi, lão càu nhàu sao không tắt lửa nồi canh, mẹ em lúc đó đang giặt đồ sau nhà. Em mới nói lớn tiếng: "Mẹ kêu trào thì mới tắt mà?" Câu đó là em nói với mẹ, để mẹ xác nhận và phân bua với lão. Bỗng lão ta gào lên bảo là em nói hỗn, không tôn trọng lão, mẹ em đi ra cũng nhìn em trách móc và không nói tiếng nào dù em khóc trên bàn cơm và nói: "Câu đó con nói với mẹ." Bây giờ nhớ lại vẫn ức kinh khủng. Có lẽ là từ lần đó mà em có tâm lý sợ lão. Lúc đầu lão làm môi giới bất động sản. Sau ế ẩm quá mới xin làm giám sát, rồi từ từ lên làm quản lý các quán cà phê, nhà hàng. làm chỗ nào cũng chỉ được 2 3 tháng rồi lại lê lết thất nghiệp cả nửa năm với đủ lý do. Em nghỉ là do bản tính gàn dở của lão nên mới bị đuổi. Có lần gặp người chủ tốt cho mượn lại chiếc xe cũ bị bung mặt nạ đằng trước vì thấy mẹ em phải đưa rước lão, và có nói rõ là mượn nửa tháng, tới kì lương thì lấy lương đi chuộc xe lão đang cầm về. Chủ kêu đem chiếc xe cũ đó đi sửa chút đỉnh để chạy tạm mấy ngày, lão ta vác xe ra tiệm kêu tân trang từ trên xuống dưới, lắp lại mặt nạ, tổng phí là 1tr. Sau đó 2 ngày bị chủ đuổi việc luôn. Mỗi lần lãnh lương ra phụ mẹ em tiền nhà, tiền điện phân nửa, rồi lần nào cũng bỏ ra 7 8tr mua điện thoại cảm ứng. Được mấy ngày lại cạn tiền và bán nửa giá. Lần ví dụ bị đuổi việc em kể bên trên là lúc lão cầm luôn cái xe của lão vì đợt đó chủ nhà em đang thuê muốn bán nên phải dọn nhà khác, cần tiền. Mẹ em lo sốt vó suốt tháng, còn lão vẫn nhởn nhơ uống cà phê, đọc báo rồi nằm dài xem TV. Đến ngày thì thấy lão ung dung đi bộ vào nhà và thông báo cầm xe rồi. Kể từ đó lão chính thức ăn bám mẹ em. Đi làm toàn chỗ xa mẹ em phải đưa đón, làm chẳng bao lâu lại bị đuổi, lại thất nghiệp dài dài. Thất nghiệp lão vẫn bơ bơ nghỉ ngơi, xem TV, mở bóng đá ầm ầm cả ngày dù không trả tiền điện. Mẹ em không chịu nổi lại cãi nhau 1 trận, mấy ngày sau sẽ thấy lão đi phỏng vấn, rồi nhận việc, rồi bị đuổi... Vòng tuần hoàn đó mới chấm dứt 2 năm nay vì lão lớn tuổi nên chả ai thèm mướn. Em và mẹ thậm chí còn không biết lão có đi tìm việc không. Năm em lên lớp 12, mẹ tính toán lắp wifi để em ôn thi đại hoc. Lão ta sốt sắng hẳn lên, liên lạc với nhân viên lắp rồi bàn hợp đồng này kia. Mẹ em nói bóng gió không biết đủ tiền trả mỗi tháng không thì lão hối: quyết nhanh còn trả lời với người ta. Mẹ em cắn răng gật để lo cho tương lai của em. Lắp gói cáp quang gồm cả cáp TV, thế là lão ta lại nằm dài xem bóng đá, gần đây mua được smartphone thì rúc vào phòng lướt wifi cả ngày. Ăn no rửng mỡ ngồi nói chuyện thế giới, hễ em với mẹ trò chuyện gì lão cũng dỏng tai nghe rồi chen mõm vào: "Dễ lắm bla bla bla..." Mẹ nó cái gì cũng dễ, cái gì cũng biết, chỉ có kiếm tiền là đếch biết thôi! Mỗi ngày lão về nhà vợ cũ và không biết làm cách nào xin được đồ ăn đem về. Thịt xay, gà,... nhưng toàn có mùi lạ. Thế là lão xong nghĩa vụ, lại nằm ườn ra. Trước đó có đợt nhà thiếu tiền, lão chưa xin được đồ ăn thường lệ như bây giờ, mẹ và em phải ăn cơm với đậu phộng rang. Lão nhìn rồi đi bộ ra tạp hóa, lấy tiền riêng mua 2 cái trứng về kêu mẹ em LÀM RIÊNG cho lão ăn. Mẹ em hỏi lại thì nhướn mày và "Ừ" rất đương nhiên. Khốn thật. Mấy ngày nay em định tìm việc làm. Hôm qua trên bàn cơm lão nói rất tỉnh: trên quán cà phê gần nhà vợ cũ lão có tuyển nhân viên, 15k/1h. Mẹ em lườm lườm chả thèm nói, lúc ấy em chỉ muốn cầm búa bửa vào đầu lão. Không biết nói sao để mọi người hiểu tâm trạng của mẹ con em nhỉ. Chung quy lão ta hăng hái tìm chỗ làm cho em để tiếp tục được bao nuôi, ăn bám! Bây giờ chi phí gì trong nhà cũng toàn từ lương mẹ em, xoay không nổi cứ phải mượn nợ người này người kia, lão vẫn tỉnh như không có gì xảy ra. Hồi tết em đi làm phục vụ, lãnh lương xong mua cho mẹ em cái điện thoại cảm ứng. Không dỏm, nhưng chạy không êm như máy xịn và nhiều khi bị trục trặc tuột pin. Mẹ em cằn nhằn lão cứ chêm vào: nó bán máy dỏm rồi; trời, máy này mà xài được gì; biết vậy không mua... Em mới gằn: bán mẹ nó đi để lấy tiền ăn cho sướng ha? Lão ta sượng sùng câm họng và từ đó không đả động đến chuyện đó nữa. Em biết lão chỉ được cái miệng và giỏi bao biện, đạo đức giả. Mỗi câu lão nói nghe như tốt đẹp lắm nhưng thật ra toàn mưu lợi về mình. Nắm được thóp lão thì lão sẽ nín. Nhà em có nuôi chó, hồi ở nhà cũ bị hàng xóm kiếm chuyện rằng hôi, tè khai bla bla... dù nhà em giữ vệ sinh rất kĩ và chỉ cho nó tè trong nhà, ngày nào cũng giặt giẻ lau phơi đầy rào. Thằng hàng xóm qua gây sự trước cửa nhà, lão rúc vào trong phòng giả vờ không nghe để mẹ em ra cãi. Qua nhà mới chó em nuôi chưa quen mùi nên tè đằng trước cửa, mẹ em phải dội nước quét cả con hẻm, thằng khốn đó núp trong phòng vờ ủi đồ không dám ra cửa đứng. Chó ở nhà cũ được chạy xuống đồng cỏ ị quen nên không chịu ị trong nhà (vì nhà mới trong hẻm đông người và không có đồng trống như nhà cũ) nên mẹ em bảo rèn nó đi trong nhà. Lão hiên ngang dắt nó ra ngoài, chó nhà khác sủa rần lên làm người ta đổ ra xem chuyện gì, lão vẫn đi. Mẹ em phải quát lên lão mới chịu quay vào, còn bảo: từ từ hàng xóm quen, trời không chịu đất thì đất phải chịu trời. Lão kiếm chuyện rồi để mẹ em ra gánh, lại núp vào trong. Sáng nay có lẽ lại vì chuyện tiền nong mà cãi nhau. Em tỉnh giữa chừng, nghe tiếng mẹ chửi rủa (đương nhiên toàn chửi bậy) và lão cứ mãi chĩa vào chuyện đó: mày ăn dơ nói bẩn thì người ta khinh mày; không được chửi cha mẹ người khác biết chưa (khốn nạn chứ biết chưa) và lão tuyệt nhiên không dám nhắc tới lý do mẹ em chửi. Mẹ em chửi thẳng vào mặt: đồ đỉ đực, ăn bám thì lão cố nói ngang: ờ, tao vậy đó. Mẹ em đuổi thì lão nói: tao thích ở đâu thì ở (tiền nhà tiền điện tiền gas không trả 1 đồng!). Lão còn nói: miễn sao chuyện lớn nhỏ trong nhà tao lo được thôi. Mẹ nó mới hôm trước mẹ con em về lão còn hùng hồn: đưa lại 25k tiền rác đi. Em đứng trên gác nghe lão chì chiết mẹ em, lão nói lây sang em mà em chỉ biết khóc. Em không đủ dũng khí để xuống chửi lão. Em tưởng tượng trong đầu hàng trăm lần nhưng khi mở miệng tất cả như nghẹn lại, nước mắt chảy ra và em không nói được 1 chữ. Em vốn không giỏi ăn nói, và mẹ em răn dạy không được cãi người lớn đã ngấm vào máu rồi, em chỉ có thể gằn giọng đá xoáy lão được mấy câu thôi. Nhà ở hiện giờ giá khá rẻ và trong tầm mẹ em xoay được: 1tr5/tháng, so với giá nhà khác đã là quá tốt rồi. Nhưng lại có thằng khốn đó và không đuổi nó đi được. Không lẽ mẹ con em phải dọn đi nơi khác? Anh hai của em hồi đó bị nhà nội xúi bỏ đi (cha ruột và họ hàng bên nội của em cũng chẳng phải thứ tốt gì), bị lão tát 1 cái và giờ cứ trách móc mẹ em. Hắn cưới vợ, có con, đang ở riêng. Hồi em 6 tuổi và mãi tận đến năm 17 tuổi, hắn nhiều lần định xâm hại em, may là không thành công. Không biết nhiễm cái tư tương đồi bại ấy từ lúc nào. Hắn lấy con vợ cũng chẳng tốt lành, hỗn với mẹ em và cũng đạo đức giả, hứa không bao giờ làm. Năm em 17, 2 đứa nó có thai phải cưới gấp, lúc đó chưa khám mà nó chắc chắn là có thai được 2 tuần. Mẹ em khuyên đi hút điều kinh đi, lúc đó đứa bé mới là 1 nhúm tế bào thôi, không phải phá thai. Mẹ em khuyên thế vì đã lên kế hoạch và thông báo họ hàng là cuối năm cưới rồi, giờ cưới sớm cả 8 tháng, mà theo tục nhà em thì đi cưới mà cô dâu có thai là vướng xui xẻo về nhà. Đẻ khách khứa biết họ chửi cho nhục mặt. Chúng giùng giằng: mẹ không cưới thì tụi con tự lo. Mẹ em thương con nên muối mặt đứng ra lo đám cưới cho chúng. Trong khoảng thời gian thằng anh em ở nhờ nhà nội, bị giam như tù. Mẹ em mua máy vi tinh, mua nệm, vay ngân hàng đóng học phí đại học cho nó, 10 mấy triệu 1 năm. Sau nó mướn trọ góp gạo với con vơ hiện giờ, tuần nào mẹ em cũng mua đồ ăn ê hề, mua gạo qua cho chúng. Vậy mà nó ăn không hết thì lại không biết nói nhẹ nhàng mà trách mẹ em mua nhiều quá, phải bỏ,... Lúc làm đám cưới mới biết thằng anh của em tháng nào cũng gởi tiền về cho nhà vợ (dù chưa cưới), từ nhà lá sửa khang trang hẳn lên với lý do nhà vợ nó từng cho mượn tiền ăn học, trong khi nó không phụ mẹ em 1 đồng mà còn bảo: nợ má mượn thì má trả khi nói về nợ ngân hàng để đóng học phí cho NÓ. Em bực quá mới nhắn tin rủa nó về chuyện năm xưa ngay trước ngày cưới của nó, vì trước đó em cứ vờ như không biết chuyện gì xảy ra bỗng lật mặt nên nó có vẻ sốc. Sau này giả lả ngoài mặt để mẹ em không nhận ra, và để mẹ yên tâm là anh em không hục hặc nhau chứ em cố gắng tránh nó càng xa càng tốt. Mẹ em cao huyết áp, nhiều lúc lên tăng xông em nhìn mà sợ. Nói nó xong, nó hỏi mẹ thì đương nhiên mẹ em bảo là không có gì xảy ra. Nó cho rằng em xạo để kiếm lòng thương hại, vòi tiền. Ngắn gọn là bây giờ em không nhờ vả gì được nó, mà mẹ em thương vợ chồng nó phải lo tiền nuôi con nên không hé răng. Bây giờ em phải làm sao để lão khốn ấy cút ra khỏi cuộc sống của mẹ con em đây? Em nghĩ U đoán được em là ai. Em định inbox riêng nhưng lại muốn được góp ý từ nhiều người. Xin cảm ơn U và mọi người trước ạ!
Chào bé!
Xin lỗi em vì sự chậm trễ này, chị vừa đi xa về nên suốt thời gian qua không có điều kiện vào Gác. Hy vọng em vẫn còn ở trong Gác và còn quan tâm tâm đến mục này.
Thể theo yêu cầu của em, chị đăng tâm sự này lên và chị em mình cùng đón nhận lời chia sẻ từ mọi người. Được không?
Các bạn Gác nếu có ghé qua mục này, xin để lại lời chia sẻ.
U Huyễn chân thành cảm ơn.