Tôi luôn thấy mình là một đứa trẻ bị điên.
Từ nhỏ tôi đã luôn rất nhút nhát. Khi đi học mẫu giáo luôn khóc nhè đòi về nhà và nếu có tiếp tục học tôi cũng không chơi với ai ngoài đứa em họ bằng tuổi học cùng lớp, nếu hôm ý em họ tôi k đi học tôi sẽ k chơi với ai và chăm chú chờ hết giờ bố mẹ tới đón.
Đến năm học lớp 1, kì một vẫn trôi qua bình thường cho tới kì 2, khi em họ tôi chuyển trường lên tỉnh. Và điều đó làm tôi trở về đúng con người mình, tôi không ra chơi, không nói chuyện với ai suốt những năm tháng đó cho đến tận lớp 12.
Trong quãng thời gian đó, thực sự rất khó khăn, tôi luôn buồn chán, tôi cũng chán việc ngồi thu lu 1 mình trong lớp học, tôi cũng muốn có bạn, tôi cũng muốn ra chơi, nhưng k hiểu sao tôi lại không dám, tôi ngại ngùng...và tôi luôn ước rằng ai đó dạy tôi cách chơi với các bạn đi, dạy tôi ra chơi đi. Hay bố mẹ tôi, các bác họ tôi làm giáo viên cùng trường hãy giúp tôi 2, 3 buổi bắt đầu thôi, sau đó tôi sẽ phá vỡ cái ngại ngùng đầu tiên đó và ít nhất có thể đi theo vài ng bạn....nhưng điều đó k sảy ra....
Và tôi đến đại học năm 1, ở một môi trường mới tinh, không một ai quen biết thì tôi hết cái ngại ngùng đó. Tôi rất sẵn sàng để tìm kiếm những người bạn. Nhưng bỏ lỡ 12 năm, tôi không giống các bạn. Tôi gặp nhiều trở ngại trong giao tiếp....và mãi đến tận hè của năm 2 đh tôi mới mon men có 1 nhóm bạn nhỏ chơi cùng. Còn trên lớp hay đâu đó tôi thực sự gặp trở ngại giao tiếp. Và tôi không thể mở lòng, tôi cố gắng xây dựng quá khứ của tôi là 1 học sinh bình thường. Nhưng càng cố tôi lại càng biết cái tôi toát ra thật không bình thường ng bạn thân nhất của tôi luôn thắc mắc sao tôi thần bí thế....
Tôi không biết làm sao để tôi có thể bình thường như bao người nữa