[Trùng sinh] Yến tử báo thù - Cập nhật - Berry.

Blueberry

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/3/14
Bài viết
577
Gạo
310,0
Tên truyện: Yến tử báo thù.
Tác giả: Berry.
Thể loại: Trùng sinh, cung đấu.
Tình trạng: Đang sáng tác.

et-jpg.5523

Văn án

Gia Yến - đích nữ phủ Đỗ gia, trời sinh có dáng vẻ hiến dịu, xinh đẹp, thùy mị. Đặc biệt nàng có ánh nhìn thu hút khiến không ít nam nhân muốn đến cầu thân.Nhưng nàng chỉ một lòng thầm thương trộm nhớ Bát thân vương Hàn Mộ phủ - Mộ Dật. Nàng tìm mọi cách giúp đõ hắn ngồi lên ngai vị đế vương, cao cao tại thượng, còn nàng là một Hoàng hậu, Phượng lâm thiên hạ. Nhưng đến khi đạt được mục đích, mình hắn uy phong lẫm liệt, tam cung lục viện vô số nữ nhân. Hắn liền hắt hủi, lạnh nhạt và chán ghét nàng. Đột nhiên phong ba bão táp nổi lên khi xuất hiện tỷ muội kết nghĩa của nàng - Liên Nhi. Hắn phế bỏ nàng, giam lỏng trong cung suốt năm năm. Chờ đợi hắn, con tim nàng dần trở nên nguội lạnh. Bất ngờ có long thai. Gia Yến bị nghi hoặc là đã hồng hạnh xuất tường (ngoại tình). Uất hận, tủi nhục. Thề với trời, nếu có kiếp sau, tuyệt đối không làm việc tốt giúp mọi người, tuyệt đối không vào cung, thề không làm Hậu!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Blueberry

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/3/14
Bài viết
577
Gạo
310,0
Chương 1: Có hỉ mạch.

Phong Vân Quốc - Mặc Vũ Cung.

Một thân ảnh mềm mại như liễu đứng phất phơ trong gió tuyết, người với cảnh như hòa làm một. Người con gái đo cất tiếng nói, giọng nói nhẹ nhàng mà lạnh tựa như băng đá giống như trái tim nàng.

"Lục Ngọc, ngươi nói xem hình như năm nay tuyết rơi nhiều hơn năm ngoái đúng không?"

"Có lẽ vậy thưa nương nương."

Nàng khẽ lườm nàng ta trầm giọng: "Đừng gọi ta... bằng danh xưng mĩ miều đó."

Lục Ngọc run sợ, quỳ xuống: "Nương nương bớt giận, nương nương bớt giận...."

Nàng khẽ nhìn nàng ta không nói gì. Nàng ta gọi nàng như vậy cũng đúng thôi. Tuy nàng đã bị phế vị nhưng dù sao nàng cũng là một quý tần.

"Đứng lên đi. Những lúc không có ai... hãy gọi ta là tiểu thư." Lục Ngọc đã theo nàng từ hồi nàng còn ở phủ đến nay... đã cùng nàng trải qua bao niềm vui, nỗi buồn. Nàng bỗng cảm thấy hối hận... biết thế nàng đã không làm vậy.

"Nương nương... người đừng quá đau lòng. Lão gia cùng phu nhân dưới suối vàng sẽ không vui đâu. Người hãy gắng sống."

Nàng gật đầu, khẽ mỉm cười với nàng ta. Lục Ngọc... tiểu nha đầu này....

Đột nhiên, một cơn khó chịu từ đâu xuất hiện trong thân thể nàng, ngược dần lên trên cổ họng nàng khiến nàng muốn ói. Nàng khó chịu vỗ ngực. Lục Ngọc thấy vậy hốt hoảng: "Nương nương...."

Nàng thở gấp: "Mau mang cho ta ít đồ chua... ta sẽ đỡ thôi...."

Nàng ta nghe vậy liền đi ngay nhưng đột nhiên dừng lại: "Nương nương... từ trước đến giờ... người không thích đồ chua."

Nàng kinh hãi. Đồ chua... nàng vừa mới gọi đồ chua hay sao?

Nàng ta cười tươi như hoa: "Nương nương... đã hai tháng rồi... người...."

Nàng đưa mắt nhìn Lục Ngọc. Không lẽ nào... nàng đã....

"Mau cho truyền thái y!"

Một cung nữ vội vã đi ngay. Nàng phải xác thực lại điều này, trước khi bẩm báo với hắn.

Trên hành lang từ hậu cung đến nội cung của hoàng đế, một vị thái giám chạy tất tưởi đến. Có chuyện lớn rồi, hắn phải thông báo ngay cho hoàng thượng.

Hít một hơi cố lấy lại bĩnh tĩnh, hắn chạy tới, cúi gầm mặt xuống: "Hoàng thượng... lão nô có chuyện hệ trọng bẩm với người."

“ Ngu công công, trẫm đã dặn nếu không có chuyện gì thì không được làm phiền trẫm cơ mà.” Hoàng thượng từ từ lật trang sớ.

Cả người tên thái giám đó run lên, sợ hãi khiến giọng y run run. “Bẩm,… có chuyện.”

Đặt sớ lại trên bàn, hắn liếc nhìn công công như ý muốn nghe.

“Bẩm, Yến Thị - Đỗ Quý Tần… Nàng ta đã có hỉ.” Công công khẽ lên tiếng.

Khẽ nheo mắt lại suy nghĩ, miệng hắn giật lên liên hồi. “Đỗ Quý Tần có hỉ sao?.” Hắn không ngờ nàng ta lại có số như vậy, liên tiếp có hỉ.

“Bẩm, đúng vậy thưa thánh thượng. Nô tài đã cho người kêu mời ngự y đoán mạch. Hắn nói là có hỉ mạch.” Ngu công công khẽ gật đầu xác minh lại sự thật.

“Nàng ta lại có hỉ. Không biết lại giở trò gì để quay lại ngôi vị đứng đầu hậu cung đây? Mấy lần trước, ta dùng mọi thủ đoạn ép nàng ta sinh non. Nếu không giờ có lẽ đã có được ba đứa con rồi không chừng. Đỗ Quý Tần thật lắm mưu mô.” Hắn nắm tay lại thành quyền, tức giận.

“Trong khi đó, Liên Hoàng Hậu….”

“Ngu công công, hình như khanh biết hơi nhiều….”

“Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết….” Nghe lời nói này của hắn, cả người công công run lên, tự lấy tay vả vào mặt mình. Từng tiếng. từng tiếng như cào xé ruột gan, hắn tự tát vào mặt mình cho đến khi một dòng đỏ tươi xuất hiện trên mặt.

“Trẫm tha cho người lần này. Còn không mau lui ra!.”

“Tạ ơn thánh thượng. Thánh thượng anh minh!.” Ngu công công dập đầu xuống sàn không ngừng. Chỉ cần giữ được cái mạng của hắn, thánh thượng kêu hắn làm gì cũng được.

Đứng dậy đi về phía cửa sổ. Hắn đã dùng biết bao thủ đoạn để làm nàng sinh non. Đẩy xuống hồ nước lạnh, ép uống thuốc phá,… nhưng vẫn không thể ngăn cản. Trông khi đó, Liên Hoàng Hậu – tỷ muội kết nghĩa của nàng, người mà hắn yêu mến thì lại chẳng có gì. Thật làm hắn tức chết.

“Chuẩn bị xe ngựa! Trẫm muốn thăm Đỗ Quý Tần!”

****

Ngự Hoa Viên.

Mùa đông đến. Lạnh giá. Tuyết rơi đầy. Dù đứng ở trong mái hiên, nàng vẫn cảm thấy lạnh. Suốt năm năm, nàng vẫn đợi chờ hắn ở đây, chỉ hi vọng có thể được thấy hắn, nàng đã thấy mãn nguyện rồi. Nàng đã mang long thai rồi! Nhớ đến những lời nói trước đây, hắn nói da nàng nõn nà, khuôn mày như hoạ, là mỹ nhân thượng đẳng. Nhưng mà mỹ nhân thượng đẳng chung quy vẫn không thể so với tiên tử thế gian, chỉ cần liếc qua, đã giống như bùn nhão trong góc tường, thật khó coi. Và tiên tử thế gian chính là Liên Nhi – hảo tỷ muội kết nghĩa của nàng.

Nàng lại nhớ đến ngày hôm ấy. Nàng đã dẫn Liên Nhi vào cung. Để rồi từng bước, từng bước, nàng cướp đi tất cả những gì thuộc về nàng. Vương vị, hoàng thượng,… nàng ta đã lấy đi tất cả.

.....

“Ngươi tiện nhân, ngay cả tỷ tỷ của mình cũng có thể nhẫn tâm hạ độc.” Hoàng thượng trừng mắt nhìn nàng với ánh nhìn sắc bén.

“Ta hại nàng ta? Ta chưa bao giờ hại nàng ta!” Nàng nhìn hắn thống khổ.

Mộ Dật nhìn nàng, nhẫn tâm dùng chân đạp vào bụng nàng. Nàng kêu lên đau đớn, máu trong miệng chảy ra. “Tiện nhân, Liên Nhi khó sinh, trẫm không ở trong cung, cung nữ đi cầu xin ngươi, vì sao ngươi lại đóng cửa Mạc Vũ cung tránh không gặp mặt, rõ ràng ngươi muốn hại chết nàng! Nếu ta không trở về sớm, nàng nhất định sẽ chết một người hai mạng!”

Nàng nhìn hắn, hắn vẫn tuấn mỹ như hồi ấy. Giờ nghĩ lại sao nàng lại đâm đầu đi yêu một người như hắn. Nàng chỉ còn biết cười một cách đau khổ. Máu từ vùng thân dưới của nàng chảy xuống, ướt đẫm.

“Hoàng thượng nghĩ đến tỷ tỷ, mà có nghĩ đến ta không? Ta cũng mang trong mình giọt máu của người. Sao người lại có thể dối xử nhẫn tâm với ta như vậy?” Nàng nhìn xuống vùng thân dưới. Con nàng lại bỏ nàng mà đi rồi. Hắn thật nhẫn tâm.

"Hài tử... con yêu... Đừng rời bỏ ta... Không!" Nàng khóc thét lên ôm bụng đau đớn, rên rỉ. Đứa con mang tình yêu của nàng dành cho hắn đã chết... đã chết rồi. Hài tử... con của nàng.... con của nàng....

.....

“Muội muội….” Một tiếng nữ nhân vang lên đưa nàng trở về hiện tại.

Nàng quay người nhìn lại, một nữ nhân ăn vẫn sang trọng, đội trên mình mũ phượng đã đứng ở đó từ lúc nào, khẽ mỉm cười nhìn nàng. Khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, cười lại. Thật giả tạo!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Blueberry

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/3/14
Bài viết
577
Gạo
310,0
Chương 02: Hồng hạnh xuất tường.

Đứng trước nữ nhân kia, nàng khẽ nghiêng mình, hạ thấp giọng nói: “Thiếp thân tham kiến Hoàng hậu nương nương!”

“Mau đứng lên đi muội muội. Đang có mang không nên quỳ lâu.” Liên Hoàng hậu nhìn nàng dịu dàng nói. Đúng là hảo tỷ muội.

“Tạ ơn Hoàng hậu. Không biết cơn gió nào đã đưa người đến đây?” Nàng nhếch mép lên cười. Ai mà không biết nàng ta đến đây vì cái gì cơ chứ?

“Ta nghe công công nói, muội lại có tin hỉ nên ta đến xem.” Liên Nhi nàng ta mà có thể nói ra những lời này sao? Nàng khâm phục vì tài diễn kịch của nàng.

“Tạ ơn Hoàng hậu nương nương đã quan tâm. Thiếp thân không sao, hài tử rất khỏe mạnh.” Nàng cố tình kéo dài tiếng ra, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng kia dần trở nên biến sắc.

“Muội muội khách khí quá rồi. Tỷ muội tốt bao năm nay, quan tâm đến muội muội là chuyện thường.” Liên Nhi đáp lại. Đúng là hảo tỷ muội thân thiết, đến nối cướp tướng công của muội mà không chớp mắt.

“Muội muội, ta nghe nói dạo này Thẩm tướng quân hay đến thăm nàng?” Mặt nàng biến sắc. Sao lại nhắc đến Thẩm huynh?

“Thiếp thân mạo muội hỏi có chuyện gì không vậy?” Nàng trừng mắt nhìn nữ nhân trước mặt. Nàng ta có dụng ý gì đây?

“À, tại ta thấy Mộ Dật đã lâu không ghé đến tẩm cung của muội. Mà ta lại nghe thấy nhiều lời dị nghị trong cung về việc Thẩm tướng quân hay đến thẩm cung của muội nên ta mới hỏi. Sự thật có đúng không vậy?” Liên Nhi nhìn nàng, khóe miệng không ngừng cười. Nàng ta thật thâm độc. Nói vậy há khác gì nói nàng hồng hạnh xuất tường hay sao?

“Không biết Hoàng hậu nương nương nghe tin này ở đâu nữa. Thiếp thân mà biết là ai tung tin thì sẽ giết không tha.” Nàng khẽ nghến hai hàm răng. Trong cung này không ai là không biết việc nàng và Thẩm huynh là thanh mai trúc mã từ nhỏ, sớm tối bên nhau.

“Ta… ta chỉ nghe nói thôi. Nếu không phải là của Thẩm tướng quân thì còn là của ai? Đã nhiều năm Mộ Dật không đến thì sao có thể?” Cuối cùng thì nàng ta cũng chịu lòi đuôi cáo.

“Thạc Liên Nhi! Ta cấm người ăn nói như thế với Thẩm huynh!” Nàng tức giận. Không ai được xúc phạm huynh ấy, dù người đời nói gì về nàng thì nàng cũng mặc kệ. Nhưng về Thẩm huynh, huynh ấy đang công thành danh toại. Nàng không muốn một vết nhơ là nàng khiến huynh ấy bị người đời khinh thường.

“Muội muội đang ra sức bảo vệ người tình hay sao? Ta cảm thấy hổ thẹn thay cho Mộ Dật và Thẩm tướng quân, lại có một nữ tử là muội.” Những lời nói khiến nàng hận không thể chém nàng ngay tại chỗ, bị diều tha quạ mổ. Trong lúc nhất thời không kiềm chế được mình, nàng đã tát Liên Nhi. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta bị sưng lên như vậy trong lòng nàng không khỏi sung sướng.

Bốp! Tiếng kêu vang lên như một con dao sắc nhọn cứa từng nét một lên trái tim nàng. Mộ Dật nhìn nàng bằng con mắt hận thù, nghến răng: “Ngươi tiện nhân, sao lại tát Liên Nhi? Ngươi còn nghĩ mình vẫn là Hoàng hậu sao? Dám làm vậy với nàng. Ta thật sáng suốt khi đã phế ngươi.”

“Hoàng thượng, là do thần thiếp. Thiếp đã nghi ngờ nàng ấy với Thẩm tướng quân là gian tình nên nàng mới tức giận như vậy.” Liên Nhi lại gần hắn, dịu dàng nói.

“Ả tiện nhân, ngươi câm cái miệng chó kia cho ta.” Nàng tức giận. Dám nói vậy trước mặt hắn, không khác gì nói nàng không tuân thủ phép tắc, lễ nghĩa? Mặt nàng ta biến sắc, nàng lại nói thêm: “Thạc Liên Nhi, ta nói cho ngươi biết. Ta đang mang trong mình cốt nhục của Hoàng thượng. Đừng tưởng ta không biết ngươi đang ghen tị với ta. Đến giờ ngươi vẫn chưa có….”

“Tiện nhân, ngươi có biết mình đang làm gì không? Trước mặt trẫm mà ăn nói như vậy, lại còn nói tên húy của Hoàng hậu. Ngươi thật chán sống rồi.” Hắn trừng mắt lên nhìn nàng: “Ngươi và Thẩm tướng, ai mà không biết hai người các ngươi là thanh mai trúc mã. Tiện nhân ngươi dám nói đây là con trẫm… há chẳng phải ngươi muốn con mình từ nòng nọc hóa long hay sao?” Từng lời từng chữ hắn nói khiến nàng không khỏi tức giận.

“Ta không cho phép ngươi nói Thẩm huynh như thế. Mấy người nói ta là gì cũng được nhưng đừng có lôi Thẩm huynh vào.” Từng lời từng chữ nàng nói ra khiến hắn không khỏi tức giận. Nàng hận hắn. Chỉ ước năm xưa nàng không gặp hắn.

“Ngươi chán sống rồi.” Liên Nhi phụ họa. Phải nàng chán sống rồi đây. Nhưng có chết nàng cũng phải kéo ả ta chết chung.

“Á! Hoàng thượng, cứu thần thiếp!” Nàng chạy lại gần chỗ Liên Nhi đang đứng, kéo ả ta lại hồ nước gần đấy rồi đẩy xuống.

Bốp! Một cái tát nữa lại được in lên mặt nàng.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
9.293,0
Blueberry Ta hỏi xí, nàng là đang viết lấy bối cảnh là Trung Quốc hay Việt Nam?
 

Blueberry

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/3/14
Bài viết
577
Gạo
310,0
Chương 3: Lãnh cung phế hậu.

Dưới mái hiên lãnh cung, nàng ngước nhìn lên trần nhà. Trong phòng tối không lấy một ánh đèn, nàng đang tự hỏi liệu có ngày nàng được nhìn thấy ánh mặt trời một lần nữa. Càng nghĩ nàng càng hận hắn, cả Liên Nhi của hắn nữa. Nàng hận không thể tự tay dùng đao chém chết cả hai người bọn họ. Từ ngày nàng đẩy ả ta xuống hồ, Mộ Dật đem nàng nhốt trong lãnh cung, bỏ đói.

Két! Cánh cửa luôn đóng đột nhiên mở ra. Ánh sáng của mặt trời chiếu vào làm nàng chói mắt. Thứ ánh sáng mà nàng luôn khao khát.

“Đỗ Quý Tần tiếp chỉ!” Trong ánh sáng chói lòa kia, nàng nhìn thấy công công thân cận của hắn. Cuối cùng cũng ban chỉ.

“Tiểu thư!” Tiếng của một nữ nhân vang lên. Nàng nghe sao mà quen thuộc, như là giọng của Lục Ngọc.

“Lục… Lục Ngọc? Là ngươi, là ngươi phải không?” Giọng nàng run lên. Lục Ngọc đến thăm nàng là nàng mãn nguyện rồi.

“Tiểu thư… trông người gầy quá. Nô tì mang cho người điểm tâm mà người thích ăn nhất. Người mau ăn đi.” Lục Ngọc lại gần nắm lấy đôi bàn tay trơ xương của nàng, ra lệnh cho công công tạm thời lui ra ngoài.

“Lục Ngọc, ta sắp quy tiên lại được gặp ngươi… thật viên mãn… lại còn được ăn điểm tâm ngươi làm…. Ta thật có lỗi, đến lúc chết vẫn không lo được cho ngươi một cách chu toàn…. Ta hứa với ngươi, nếu có kiếp sau… ta sẽ tìm một đức lang quân… cho ngươi chịu không?” Giọng nàng run lên, nước mắt cứ thế rơi xuống. Từ lúc hài tử bỏ nàng ra đi, nàng thề sẽ không rơi một giọt nước mắt nào nữa, ấy vậy mà giờ đây….

“Tiểu thư… nô tì hứa với người… nếu có kiếp sau nô tì sẽ vẫn hầu hạ người, ngày ngày làm điểm tâm cho người ăn… nô tì sẽ mãi không quên ơn người.” Lục Ngọc nhìn nàng, bật khóc.

“Lục Ngọc, có người bầu bạn với ta… thật tốt….” Nàng vừa cắn miếng bánh quế hoa, vừa nghẹn ngào. Bánh quế hoa cho dù có ngọt như thế nào đi chăng nữa, khi cho vào miệng, nàng chỉ thấy một vị đắng ngắt, một chút mằn mặn của nước mắt.

“Tiểu thư… nô tì báo cho người một tin…. Đúng giờ Dậu hôm nay sẽ xử trảm Thẩm tướng quân.” Lục Ngọc nhìn nàng. Giờ là giờ Thân. Sau khi nàng chết, Thẩm huynh cũng sẽ bị xử trảm.

“Đỗ Quý Tần tiếp chỉ!” Giọng nói của công công lại vang lên khiến cả người Lục Ngọc run lên. Tránh cũng không thể tránh khỏi.

“Thiếp thân tiếp chỉ.”

“Bệ hạ có chỉ, phế hậu Đỗ Thị vô đức. Niệm tình năm xưa, phế xuống làm Quý Tần nhưng không biết an phận, ngày đêm nguyền rủa Hoàng hậu, trong cung không tự kiểm điểm chính mình, lại còn hồng hạnh xuất tường với Thẩm tướng, nay ban rượu độc xử tử!”

“Đỗ nương nương, người đừng trách người khác, Hoàng hậu sầu lo kinh sợ, ngủ không yên, bệ hạ tìm người tính ra là mạng của người quá mạnh, khắc Hoàng hậu, người sớm rời đi đầu thai thôi!”

Công công sai người đặt trước mặt nàng một ly rượu độc. Nàng mỉm cười. Giúp đỡ hắn từ những ngày đầu đến giờ lại được ban thưởng cho cái chết…. Thật là thê lương!

Nàng cười ha ha như điên cuồng: “Mộ Dật, Thạc Liên Nhi, các ngươi được, các ngươi đối xử với ta thật tốt! Kiếp sau, ta thề, không làm việc tốt giúp mọi người, tuyệt đối không vào cung, thề không làm Hậu!”

Nàng cắn răng, uống cạn ly rượu độc. Lục Ngọc nhìn nàng thống khổ. Cả người của nàng đang dần tê liệt. Nàng chợt hiểu ra cái chết của từng người trong gia đình nàng. Phụ thân nàng – Đỗ Mạt là quan thanh liêm chính trực, được hoàng thượng trọng dụng, đột nhiên một ngày bị gán cho tội mưu phản, khiến ngạch nương Lý Thị bị vạ lây. Biểu ca của nàng – Đỗ Thực là tướng quân văn võ song toàn bị ngã ngựa trong lúc lâm trận.

Ở khoảng cách rất xa vẫn có thể nghe thấy giọng nói điên cuồng đau khổ của nàng, giọng nói kia như nguyền rủa, kéo dài không tiêu tan trong thâm cung, làm lòng người khiếp sợ…
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
9.293,0
Ta không biết á.
Nếu là Việt Nam thì gọi hoàng hậu bằng họ, nếu là Trung Quốc mỗi hoàng hậu sẽ có tự riêng. Ví dụ như Đậu Y Phòng tức hiệu hoàng hậu là Hiếu Văn hoàng hậu.
 

Blueberry

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/3/14
Bài viết
577
Gạo
310,0
Nếu là Việt Nam thì gọi hoàng hậu bằng họ, nếu là Trung Quốc mỗi hoàng hậu sẽ có tự riêng. Ví dụ như Đậu Y Phòng tức hiệu hoàng hậu là Hiếu Văn hoàng hậu.
Chịu thôi! Nàng muốn ta gọi như thế nào?
 
Bên trên