Truy lùng Admin - Cập nhật - Ivy_Nguyen; Vũ Yến Vũ và nhiều tác giả khác.

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
6.1 nàng đăng thì là nàng tag chứ nhỉ? Nàng sửa lại chưa? Vào được không?
Hay là ở #1.
Ừm, của tui cũng bị, sửa rồi nàng ạ. Nhưng mục lục của nàng hình như vẫn lỗi đấy!
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Tôi đang thắc mắc vấn đề này đây. Hình như là sau khi phủi bụi #1 và cách chương khác không cập nhật thật là vất vả?
Giờ đã hiểu lý do, thảo nào cái truyện dài của tui các chương cũng nhảy linh tinh hết cả lên... Để tui phản ánh lại!
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Chương 7
Chương 7.1: Thần Sấm trở lại
Tác giả: thuyuuki
Beta: Ivy_Nguyen


Sung sướng vì vừa trả thù được tên Admin biến thái, tối hôm đó Nhu ngủ cực kì ngon. Sáng hôm sau vừa ló mặt xuống nhà thằng Thái đã lôi đầu cô ra hỏi, mặt không giấu được vẻ hãi hùng:

- Này “gái ế”, tối qua chị làm gì mà một, hai giờ đêm còn cười rống lên như bị điên thế?

- Cái gì? Mày đừng có mà vu khống, chị mày cười như thế lúc nào? 11 giờ người ta đã đi ngủ rồi nhé! – Nhu cau mày, vươn tay ra gõ vào đầu nó một cái, em với út, mở miệng ra là xúc xiểng chị.

- Lại còn chối, tiếng cười như bò rống của chị em còn lạ gì, làm người ta nhịn mãi, đến sáng mới dám đi vệ sinh.

Thằng Thái xoa xoa đầu, cau có trách cứ. Nghe nó nói vậy, Nhu không khỏi chột dạ, chẳng lẽ… đêm qua cô hưng phấn quá đến độ cười rống lên trong lúc ngủ.

Khẽ lè lưỡi đầy ngượng ngùng, Nhu vội vàng xách cặp lên, chào bố mẹ rồi nhanh chóng chuồn ra xe. Ở nhà thêm tí nữa chỉ sợ thằng Thái hớt lẻo thì cô lại được nghe bài ca giáo huấn từ nhị vị phụ huynh nhà mình, kiểu như: “Con gái con đứa, đêm hôm còn cười rống lên, thảo nào mà đến giờ vẫn ế, haiz…”

Đúng là… cuộc đời thật lắm gian truân, ở nhà cũng bị chèn ép, bắt nạt đủ kiểu.



Mang theo tâm trạng vui vẻ, Nhu huýt sáo hớn hở bước vào công ty. Hôm nay được dịp đi sớm, sếp của cô vẫn còn chưa đến.

Vừa đặt mông xuống ghế, Nhu đã vội vàng lôi laptop ra, truy cập ngay vào Gác Sách. Để xem hôm nay có thêm lời bình hay truyện cười nào không, nếu tên Hexa đáng ghét đó dám phản công cô cũng chẳng ngán, riêng về khoản viết truyện cười hắn còn phải gọi cô bằng sư phụ. Nhu nghĩ rồi bật cười man trá.

Diễn đàn vừa truy cập thành công, gần chục cái thông báo đỏ lòm đã đập vào mắt Nhu.Cô nuốt nước bọt, vội nhấp vào xem, không nằm ngoài dự đoán, vẫn là hàng loạt thông báo với nội dung quen thuộc: “Hexa đã nhắc đến bạn ở chủ đề Truyện cười Gác Sách.”

Hay lắm, hắn còn dám viết thêm truyện cười chọc ngoáy cô, hai cái truyện hôm qua cô đáp trả chưa khiến hắn đủ tởm hay sao? Để xem lần này hắn viết ra được cái gì? Nhu nhếch môi, tay tự động bóp chặt con chuột trên bàn, căng mắt ra nhìn màn hình.

“Chuyện là, bạn nhỏ Bà Tám và bạn nhỏ Thần Sấm chơi thân với nhau, hai đứa thường chơi trò… đu cột.

Luật chơi là một đứa ở dưới đứng nhìn, một đứa đu cột trèo lên, đứa nào trèo cao hơn thì đứa ấy thắng.

Một hôm, mẹ Bà Tám gọi Bà Tám ra và dặn:

- Tám con, mẹ nghe bảo thằng Sấm hay nhìn trộm quần sơ nít của bọn con gái lắm, con chơi với nó phải cẩn thận đấy.”

Bà Tám nghe mẹ dặn thì bật cười sung sướng, vỗ vỗ ngực đầy tự hào:

- Mẹ yên tâm, con biết vậy nên lúc chơi với hắn, con có mặc quần nhỏ đâu ha ha.”

- …”

Nhu trợn mắt, tí thì phun luôn ngụm nước bọt đang chuẩn bị nuốt xuống vào màn hình máy tính. Cái tên biến thái này, truyện như vậy mà cũng viết ra được.

Lần này không chỉ cô mà cả Thần Sấm cũng bị hắn lôi vào và dìm cho tơi tả. Cố nén cơn giận đang sôi trong huyết quản, Nhu ngẩng đầu lên khỏi màn hình laptop, trán nhăn tít lại. Sau một vài phút suy nghĩ, mắt Nhu chợt sáng lên, cô khẽ nhếch môi cười đểu, vặn vẹo tay rồi cúi xuống bắt đầu luyện công phu trên bàn phím máy tính.

“Đang ngồi trong lớp học, cô bạn xinh nhất lớp chợt khều vai Thần Sấm và đưa ra một tờ giấy.

Tò mò, Thần Sấm mở ra xem, bên trong là dòng chữ ‘tớ thích bạn’. Vốn mến cô bạn từ lâu, Thần Sấm phấn khởi lắm định quay sang đáp lời thì cô bạn chợt thỏ thẻ:

- Đưa cho Hexa hộ tớ.

Bị cho ăn dưa bở, Thần Sấm bực mình, vo viên tờ giấy lại rồi ném thằng vào mặt Hexa ngồi bên cạnh:

- Cho mày.

Hexa ngơ ngác mở ra xem rồi chợt tủm tỉm cười, đẩy vai Thần Sấm một cái:

- Nỡm ạ, sao không nói sớm, tao cũng thích mày lâu rồi hí hí.”

Nhu viết mà không nhịn được cười. Mặc dù cảm thấy hơi có lỗi với Thần Sấm nhưng cô nhanh chóng gạt phắt đi, ai bảo mấy ngày rồi cậu ta không thèm liên lạc với cô, bạn bè thế đấy.

Nhu nghĩ rồi không ngần ngại nhấp chuột đăng truyện cười vừa viết lên. Chưa đầy một phút hàng loạt like đã bay tới, Nhu khấp khởi mừng thầm chuẩn bị f5 lại để đọc bình luận thì đúng lúc ấy Phượng và Hiền đến, đi ngay sau là trưởng phòng.

Vội vàng gập laptop xuống, Nhu quay ra nhìn ba người họ, khẽ cười nhẹ. Sếp thấy cô đang ngồi ngay ngắn trên bàn làm việc thì gật gù tán thưởng:

- Nhu dạo này chăm chỉ đi làm sớm nhỉ, rất đáng khen. Phượng và Hiền phải học tập đấy.

Được sếp khen, Nhu mỉm cười vui vẻ, né hai ánh mắt đang nhìn mình toé lửa rồi quay lại bàn làm việc, quyết định gác chuyện trên Gác Sách sang một bên và tập trung vào công việc.

Ngồi được một lúc, cảm thấy phần bụng dưới hơi ấm ách, Nhu vội đứng dậy đi vệ sinh. Sau khi giải quyết xong nỗi buồn, Nhu thẫn thờ bước ra khỏi WC, đứng đực ở hành lang, miệng lẩm bẩm đếm:

- 26, 27, 28… Không thể nào, mới 28 ngày thôi mà. – Nhu đột nhiên kêu lên khiến vài người đi qua giật mình, nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên.

Vội vàng cười trừ, Nhu nhanh chóng đi về phòng làm việc. Toi rồi, lần này thì toi thật rồi, sao “đèn đỏ” lại đến đúng lúc này chứ, cô biết kiếm “đồ nghề” ở đâu đây?

- Đi vệ sinh lâu thế, hay bệnh trĩ lại tái phát? – Thấy Nhu bước vào, Phượng ngẩng đầu lên khỏi bàn làm việc, cười chế nhạo.

- Vớ vẩn. – Nhu trừng mắt rồi cúi người xuống gần Phượng, ngượng ngùng hỏi nhỏ. – Này, mày có mang… “bờ vờ sờ” không?

- Mày chơi chữ với tao đấy à? “Bờ vờ sờ” là cái gì?

- Thì… băng vệ sinh đấy! Có không? Gấp lắm rồi. – Nhu nhăn mặt gắt lên nho nhỏ.

Phượng tròn mắt lên nhìn Nhu rồi phụt một cái bật cười, mưa xuân văng tung toé.

- Rất tiếc là không, tao vừa qua đợt mà. Sao lần này chủ quan thế?

- Ai mà biết nó lại đến sớm như vậy. – Nhu cắn móng tay, đau khổ nói rồi quay sang Hiền hỏi câu tương tự thì nhận được một cái lắc đầu. Cô chán nản cào cào mái tóc than vãn:

- Trời ơi là trời, biết làm thế nào đây?

- Lẻn ra ngoài mà mua. – Phượng hất đầu ra cửa nói.

- Điên, sếp mà phát hiện, trừ lương như chơi. – Hiền lè lưỡi, đưa tay lên làm động tác cắt cổ rồi tủm tỉm nói tiếp. – Tốt nhất là mày vào xin sếp cho ra ngoài, cứ nói rõ lí do ra, sếp già rồi ngại gì.

- Nhưng… - Nhu nhăn mặt, ngập ngừng, nghĩ đến cảnh mình lao vào phòng sếp cúi đầu 90 độ, dõng dạc hô: “Sếp, cho em ra ngoài mua băng vệ sinh ạ” là cô đã thấy rùng mình rồi.

- Nhưng nhị gì nữa, hay mày muốn “máu chảy thành sông, đầm đìa ướt ghế” hả? - Phượng khẽ nhún vai đầy thản nhiên.

Nghe nó nói, Nhu khẽ nhăn mặt, con nhỏ này đúng là thô tục, thế mà cũng phát ngôn được.

Cuối cùng dưới sự tác động của Hiền và Phượng, Nhu cũng thu hết can đảm bước vào phòng sếp. Thấy bóng cô thập thò ở cửa, sếp khẽ nhíu mày hỏi:

- Sao thế Nhu, có chuyện gì à?

- À… ừm… sếp, sếp cho em ra ngoài có chút việc. – Nhu ngập ngừng gãi đầu cười trừ.

- Việc gì?

- Dạ… em mua bờ vờ sờ ạ!

Nhu buột miệng, nói xong chợt muốn vả vào mồm mình một cái. Đáng ra cô định bịa đại một lí do nào đó nhưng lúc bị sếp hỏi cuống quá đâm ra nghĩ gì nói đấy.

Sếp nghe cô nói thì ngẩn người ra, rồi nhíu mày hỏi:

- Bờ cờ sờ là cái gì? Chẳng lẽ là… bao cao su? Nhu, cô giỏi thật đấy!

- Dạ không, là bờ vờ sờ không phải bờ cờ sờ. – Nhu xua xua tay, vội vàng phân bua, càng giải thích càng cảm thấy muốn khóc.

- Thế rốt cục nó là cái gì?

Thấy sếp có vẻ giận, Nhu cuống quýt một hồi rồi mới ngập ngừng nói:

- Là… là Kotex ạ.

Chẳng lẽ sếp lại không biết cái này, như thế là vừa lịch sự lại vừa nói ra được ý mình, Nhu gật gù thầm khen mình thông minh xuất chúng. Nhưng trái với sự hớn hở của cô, mặt sếp lại nghệt ra lần nữa:

- Cô tếch là cái gì?

Nhu tí thì ngã bổ ngửa ra đằng sau, trời ơi cái này mà sếp cũng không biết, chẳng lẽ sếp không bao giờ xem quảng cáo, vợ sếp lấy về bao năm chỉ để trưng trong tủ kính thôi à?

Biết là không thể quanh co được nữa, Nhu đành nói thẳng ra, mặt không khỏi đỏ bừng lên vì ngượng:

- Là… là… băng vệ sinh ạ! Sếp cho em ra ngoài, gấp lắm rồi.

Ngụm café trong miệng sếp bay thẳng ra ngoài. Vội cúi đầu ho khù khụ, sếp khẽ phầy phẩy tay, húng hắng nói:

- Ừm, được rồi, ra đi.

Chỉ chờ có thế, Nhu vội quay người đi ra ngoài, đến cửa phòng còn nghe tiếng sếp lẩm bẩm:

- Băng vệ sinh thì cứ nói hẳn ra lại còn bờ vờ sờ với chả Cô tếch, vợ tôi dùng Diana chứ có dùng cô tếch, cô tiếc gì đó đâu mà tôi biết.

Nhu suýt nghẹn, sếp à, sếp cũng phải cho em chút thể diện chứ.



Một ngày đi làm với đủ thứ chuyện đen đủi, vừa về đến nhà, Nhu đã ngã vật xuống giường. Cũng may mai là chủ nhật, ngày duy nhất trong tuần được nghỉ ngơi chứ không cô đã phát điên lên vì mệt mỏi rồi.

Chuông điện thoại vang lên liên hồi, Nhu uể oải lôi ra xem, là Hoàng, trên màn hình nhấp nháy cái tên “Sấm xịt” vừa bị cô thay cho vì cái tội mất hút mấy ngày không thèm nhắn tin hay gọi điện gì cả.

Hừ, bây giờ mới nhớ ra cô sao? Tên đáng ghét.

Nhu lẩm bẩm rồi lẳng chiếc điện thoại lên gối, bịt tai lại, mặc kệ cho nó kêu inh ỏi.

Chuông điện thoại tắt được một lúc rồi lại reo inh ỏi, người gọi cũng thật kiên trì. Cuối cùng không chịu được nữa, Nhu bật ngồi dậy, bực bội nhấn nút nghe, đưa máy lên tai nhưng chẳng thèm nói gì.

- Này Hổ cái, làm gì mà mãi không nghe máy thế? – Giọng nói quen thuộc của Hoàng vang lên, có chút mệt mỏi, kèm theo là tiếng cười trầm thấp. – Mấy hôm không gặp, nhớ bà quá đi mất.

Nhu khẽ bĩu môi, chẳng nói chẳng rằng, nhớ á, nhớ mà cả tuần biến mất không chút tin tức, gọi điện thì không nghe máy, nhắn tin không trả lời thế mà con dám nói nhớ cô. Đúng là cái mồm dẻo như kẹo kéo.

Thấy Nhu không có động tĩnh gì, giọng Hoàng có phần hốt hoảng:

- Này, sao không nói gì? Bà giận tôi à?

- Tôi không giận được sao? Gần một tuần nay ông đi đâu, sao không liên lạc với tôi? Điện thoại của ông vất xó nào mà gọi điện, nhắn tin không thèm trả lời. Bạn bè mà thế đấy hả, ông khinh không thèm trả lời tôi chứ gì?

Đang bực bội sẵn, nghe Hoàng hỏi một cách ngây thơ như vậy, Nhu bùng nổ, gắt lên với cái điện thoại.

Sau một hồi tổng sỉ vả Hoàng chán chê, Nhu mới dừng lại, vuốt vuốt ngực thở dốc. Ở đầu dây bên kia, Hoàng lặng yên nghe Nhu mắng, chịu trận nãy giờ mới khẽ cười trừ, lên tiếng:

- Ủa? Thế bà giận tôi thật à?

- Ông không tin hả? Được thôi, để giờ tôi cụp máy luôn cho ông tin.

Nhu tức giận nói rồi định ngắt máy, thấy vậy Hoàng cuống quýt nói:

- Tôi tin rồi. Bà đừng giận, nghe tôi nói đã nào.

- Không nghe. – Nhu bướng.

- Thôi nào, tôi có nỗi khổ riêng mà, bà mà không nghe là tôi oan ức lắm.

Đáp lại là một tiếng “Hừ!” rõ dài. Biết Nhu vẫn đang nghe máy, Hoàng vội vàng phân bua:

- Mấy ngày hôm nay tôi phải đi công tác ở miền núi, điện thoại chả có tí vạch sóng nào lại còn quên mang sạc pin nên chịu chết không liên lạc được với bà.

- Thế facebook đâu, ông không biết đường nhắn cho tôi một cái tin à? – Nhu vẫn không chịu buông tha, tiếp tục tra hỏi.

- Ở đấy làm gì có mạng mà vào facebook.

Nghe Hoàng nói, cơn giận trong Nhu nhanh chóng xẹp xuống, thì ra mấy ngày nay cu cậu phải lên miền núi công tác, xem ra cô đã trách nhầm Hoàng rồi.

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Nhu vẫn làm như chưa hết giận, lạnh lùng nói:

- Thế sao lúc đi chuẩn bị công tác ông không thèm báo trước cho tôi lấy một tiếng? Nói chung là… tôi sẽ không tha thứ cho ông.

Thấy Nhu làm căng như vậy, Hoàng vội vàng lên tiếng dỗ dành:

- Thế giờ tôi phải làm gì bà mới hết giận đây. Hay tôi bay sang nhà bà ngay bây giờ cho bà chà đạp nhé?!

- Tự ông nghĩ đi, hỏi tôi làm gì? – Nhu cố nín cười, vờ lạnh lùng.

- Ừm… hay tôi mời bà ăn nhé, bà thích ăn gì cũng được, tôi đãi. – Hoàng dụ dỗ.

- …

Thấy Nhu im lặng, Hoàng tưởng cô cảm thấy chưa đủ bèn vội vàng nói thêm:

- Tiki mới có mấy cuốn truyện mới, tôi mua cho bà nhé!

- …

- Vậy đi, tôi sẽ gác mấy chuyện lặt vặt sang một bên, tập trung hack tài khoản của Hexa cho bà, được chưa? – Hoàng nói, giọng có phần mất kiên nhẫn.

Lần này Nhu không thể giả vờ giận dỗi được nữa, vừa nghe nhắc đến việc hack tài khoản của Hexa là cô đã nhảy cẫng lên, vội vàng đồng ý:

- Được, được, được, cứ thế đi…

- Cứ thế là thế nào?

- Là ông đãi tôi ăn, mua truyện cho tôi, tập trung hack tài khoản của tên Hexa biến thái kia thì tôi sẽ tha thứ cho ông.

Nhu hớn hở nói, chợt cảm thấy mình thật giống bà dì ghẻ, đang bắt nạt đứa con riêng là Hoàng. Nhưng kệ đi, việc bắt nạt Hoàng đã trở thành thói quen rồi, không bỏ được.

- Haiz, được rồi, sao tôi lại có cảm giác như mình bị hố nặng nhỉ? – Hoàng khẽ chép miệng, thở dài nói.

- Hố đâu mà hố, tôi đã bị ông làm cho tổn thương tinh thần nặng nề đấy, ông phải bồi thường xứng đáng chứ.

- Thôi, giờ tôi phải đi tắm đây, mệt quá. – Hoàng khẽ cười, than thở rồi cúp máy.

Nói chuyện với Hoàng xong, Nhu sung sướng hét lên một tiếng rồi lăn lộn trên giường, chút mệt mỏi của ngày hôm nay nhanh chóng bay đi. Vừa được ăn miễn phí lại còn được mua sách cho, nhưng tất cả những thứ ấy đều không bằng việc cô sắp thu được thông tin của tên Hexa biến thái kia. Hexa, cứ chờ đấy để xem ta sẽ hành hạ ngươi như thế nào.

Nhu nghĩ rồi không kìm được, bật cười sung sướng khiến thằng Thái ở phòng bên cạnh cũng không khỏi rùng mình mà hét lên:

- Này đồ gái ế, chị mà còn cười như thế nữa là bò sẽ lao vào nhà mình tìm đồng loại đấy.

Nhu nghiến răng trèo trẹo rồi vác gối chạy sang phòng thằng Thái. Hôm nay cô mà không quật cho nó một trận thì cô không còn là chị nó nữa.

Chương 6.2 << >> Chương 7.2
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Chương 7
Chương 7.2: Thần Sấm tỏ tình
Tác giả: thuyuuki
Beta: Ivy_Nguyen


Tắm rửa xong xuôi, Hoàng khoan khoái bước ra khỏi phòng tắm, vặn vẹo thân người vài cái rồi dùng khăn bông vò vò mái tóc ướt đẫm.

Mấy ngày nay bận tối mày tối mặt, trông cậu phờ phạc hẳn đi, râu ria mọc lởm chởm, mắt nổi lên hai quầng thâm to đùng, cô nàng Nhu mà nhìn thấy chắc sẽ cười cậu đến vỡ bụng mất.

Thật ra công việc cũng không đến nỗi nhiều nhưng vì nhớ người nào đó quá nên Hoàng mới phải làm việc đến mức quên ăn quên ngủ như vậy, thế nhưng cô nàng đanh đá kia không biết thương mà còn giận cậu. Còn một lý do nữa là dạo gần đây khi hai đứa nói chuyện, cái tên Hexa cứ được nhắc đi nhắc lại khiến Hoàng có chút lo lắng thấp thỏm. Mặc dù chỉ là một người quen trên mạng, nhưng biết đâu đấy, Hoàng đi liền tù tì cả tuần như thế làm sao lường trước được hết những chuyện có thể xảy ra.

Hoàng nghĩ rồi khẽ thở dài, cười khổ, bước đến khởi động cái laptop để sẵn trên bàn. Để xem trong thời gian cậu không có nhà, chuyện Bà Tám với Hexa đã đến mức nào rồi đây? Không biết cô nàng Hổ Cái kia có gây ra chuyện kinh thiên động địa gì không nữa. Dám lắm, ở đâu có Bà Tám là ở đó có thị phi mà.

Hoàng nghĩ mà không khỏi lắc đầu than thở. Diễn đàn vừa truy cập thành công, mấy chục cái thông báo đỏ lòm đập vào mắt khiến Hoàng suýt ngã bổ chửng. Dù cho gần tuần nay cậu không truy cập thì cũng không đến nỗi nhiều thông báo thế chứ. Diễn đàn vừa bị hack hay hệ thống thông báo bị hỏng à? Một người luôn im hơi lặng tiếng như Thần Sấm thì lấy đâu ra lắm thông báo thế?

Hoàng tự thắc mắc rồi vội nhấp vào cái đống thông báo kia. Hàng loạt nội dung thông báo hiện ra khiến cậu suýt nghẹn.

Cái tên Thần Sấm được nhắc đi nhắc lại nhiều lần ở hàng loạt bài viết trong các chủ đề “Thông tấn xã Gà Sạch”, “Truyện cười Gác Sách”, “Thần Sấm, đại soái ca bí ẩn của Gác Sách”,… mà phần lớn những bài viết sặc mùi troll này đều do… Bà Tám đầu têu dựng lên.

Nào là ghép đôi Thần Sấm với Hexa, tạo nghi án Hexa “gà tồ” với Thần Sấm,… thậm chí trong chủ đề “Thần Sấm, đại soái ca bí ẩn của Gác Sách” cô nàng còn công khai tiết lộ thông tin cá nhân và hình ảnh của Hoàng.

Như vậy chỉ trong có vài ngày, từ một người không có tiếng tăm gì vì chỉ tham gia vào các chủ đề chơi game kiếm xu, thỉnh thoảng lân la vào bình luận mấy cái truyện ngắn, thơ, tản văn của Bà Tám, Thần Sấm vụt trở thành “chàng trai được săn đón” nhất diễn đàn, tiếng tăm lừng lẫy, thị phi kéo đến ùn ùn. Bây giờ thì hay rồi, tên cậu đã được nhắc đến mọi lúc mọi nơi, ở mọi chủ đề trên Gác Sách, phục vụ cho mục đích tám nhảm xuyên lục địa của các chị em.

Nhìn những hình ảnh và thông tin của mình tràn lan trên diễn đàn, thông báo mới cứ bay đến tới tấp, Hoàng không nhịn được nổi giận đùng đùng, vớ ngay cái điện thoại gọi cho Nhu.

Cô nàng này giỏi thật, mới đi có mấy ngày mà đã làm loạn hết cả lên rồi. Hoàng vừa nghĩ vừa nắm chặt cái điện thoại, trên trán nổi cả gân xanh.

Lại nói đến Nhu, sau khi quật ngã và đập túi bụi thằng em “trời đánh thánh vật” của mình, Nhu hổn hển xách gối về phòng. Chiếc điện thoại nằm trên giường kêu inh ỏi, người gọi đến là Hoàng. Nhu cầm điện thoại lên, khẽ nhíu mày ngạc nhiên. Quái lạ, vừa gọi rồi, giờ gọi nữa làm gì, chẳng lẽ nhanh như vậy đã hack thành công tài khoản của lão Admin biến thái kia?

Nhu nghĩ thế nên không khỏi hớn hở, vội mở máy ra nghe, chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói tức giận của Hoàng:

- Rốt cuộc bà đã biến tôi thành cái dạng gì trên Gác Sách vậy?

Bị quát một cách bất ngờ, Nhu không khỏi chột dạ, lắp bắp hỏi lại:

- Là… m gì là làm gì cơ? Tôi… có làm gì đâu.

- Bà còn chối?! Sao chưa được sự cho phép của tôi mà bà đã công khai thông tin cá nhân và ảnh của tôi lên Gác Sách rồi? Còn nữa, cái bài viết tình tay ba vớ vẩn trên Thông tấn xã là sao? Bà mau giải thích cho tôi.

Nghe Hoàng nói một tràng, Nhu giật mình, từ từ nhớ lại những việc mà gần một tuần qua cô đã làm với Thần Sấm trên diễn đàn Gác Sách.

Để tạo độ nóng cho Thần Sấm, cô đã không ngần ngại công khai hình ảnh “đẹp trai lãng tử” của cậu ta, thậm chí còn thêm mắm dặm muối một số chi tiết không thực vào hồ sơ cá nhân, biến Thần Sấm từ một người vô danh vụt toả sáng thành chàng trai được săn đón nhất diễn đàn.

Sau đó cô lại lôi Thần Sấm vào câu chuyện tình tay ba “đẫm nước mắt, nước mũi” giữa Hexa, Doanh Doanh và Thần Sấm trong chủ đề “Thông tấn xã Gà Sạch”, tạo nghi án Hexa ghen ăn tức ở với Thần Sấm nhằm mục đích dìm hàng Hexa, đưa lão ta xuống mười tám tầng địa ngục, không ngóc đầu dậy nổi.

Chưa hết, với mục tiêu đánh bại Hexa trong mục Truyện cười, cô đã không ngần ngại kéo cái tên Thần Sấm vào, dùng nó làm bàn đạp để “troll” lão “ác min” biến thái kia.

Như vậy chỉ trong có vài ngày, Nhu đã đắc tội với Thần Sấm không ít. Hoàng vốn là người không thích ồn ào, bây giờ cô không chỉ công khai ảnh của cậu ta lên diễn đàn mà còn kéo cậu ta vào đủ thứ chuyện thị phi, chắc chắn là cậu ta đang rất tức giận, chỉ cần nghe cái giọng thét ra lửa kia thôi là cô đã đủ hiểu rồi.

Nhu nghĩ mà không khỏi rùng mình, vội vàng ngọt nhạt phân bua:

- Hạ hoả, hạ hoả hì hì. Tôi cũng đâu có cố ý, chỉ tại trong lúc tức giận… làm liều, lỡ tay kéo ông vào. Mới lại chị em trên Gác nhiệt tình quá, cứ đòi xem ảnh ông, tôi thì không đành nhìn chị em nhà mình vì tò mò mà già người nên mới… trót dại.

- Bà còn chống chế? Không phải lúc lập nick tôi đã nói trước với bà là không thích bị công khai thông tin cá nhân rồi hay sao? Bà coi lời tôi nói là gió thoảng bên tai à?

- Tôi…

- Thôi, nói chung là bây giờ tôi đang rất giận bà nên không muốn nói nữa, cúp máy đây. – Hoàng xẵng giọng rồi tắt máy luôn.

Bị cúp máy bất ngờ, Nhu thẫn người ra một lúc rồi tức tối vất cái điện thoại lên gối. Cái con người này, bình thường rõ hiền thế mà lúc giận cũng thật là ghê gớm.

Sau một hồi bình tĩnh suy nghĩ, Nhu thấy lần này người làm sai rõ ràng là mình. Chỉ vì một phút nổng nổi mà cô đã phá vỡ quy ước không tiết lộ danh tính của nhau trên diễn đàn giữa mình và Hoàng, cậu ta giận như thế cũng phải.

Nghĩ vậy cô bèn đi đến bên giường, nhặt điện thoại lên và gọi cho Hoàng. Ban nãy cậu ta gọi cho cô bao nhiêu lần thì bây giờ cô cũng phải gọi cho cậu ta bấy nhiêu lần.

Tiếng chuông đơn điệu lặp đi lặp lại khiến Nhu khó chịu, cô cắn cắn móng tay đi đi lại lại trong phòng. Đúng lúc cô mất kiên nhẫn định ngắt máy, mặc kệ Hoàng thì cuộc gọi đã được kết nối.

- Gọi lắm thế làm gì? Không phải tôi đã nói tạm thời không muốn nói chuyện với bà rồi còn gì! – Hoàng cau có lên tiếng.

Cái đồ…

Nhu nghiến chặt răng, cố nuốt cục tức vào trong bụng. Nhịn, nhịn, ta phải nhịn.

Nhu nghĩ rồi khẽ thở hắt ra một hơi, cười hiền lành, giọng nói nũng nịu phát ra từ miệng mình khiến cô cũng phải rùng mình, sởn gai ốc:

- Hoàng, tôi biết mình sai rồi, tôi… xin lỗi, ông tha thứ cho tôi đi…

Ở đầu dây bên kia, Hoàng có vẻ như bị nghẹn, cậu bật ho sù sụ, một lát sau mới hổn hển lên tiếng:

- Bà làm bao nhiêu chuyện như vậy mà chỉ xin lỗi đơn giản thế thôi à? Không tha cho bà dễ dàng được.

- Ông… Thôi được, thế bây giờ tôi phải làm gì ông mới chịu tha thứ cho tôi?

- Tự bà nghĩ đi, hỏi tôi làm gì? – Hoàng mỉa mai.

Tên đáng ghét, cậu ta dám nhại lại lời của Nhu. Cố gắng đè nén cơn giận đang sôi trong huyết quản, Nhu nhẫn nhịn cười cầu hoà:

- Khiếp, đàn ông đàn ang gì mà giận dai thế. Vậy đi, ông không cần phải đãi tôi ăn và mua cho tôi sách nữa đâu, được chưa? Đừng giận tôi nữa.

- Chỉ có thế thôi à? – Hoàng lạnh lùng hỏi.

- Ừ, còn gì nữa đâu.

- Hừ, không dễ thế đâu. Bà phải đãi tôi một bữa ăn, nhưng không phải quán lề đường như mấy lần trước đâu. Còn nữa…

- Còn gì nữa? – Nhu sốt ruột hỏi. Tên này, sao tự dưng cậu ta lại lắm điều thế!

- Ừm… sau khi hack được tài khoản của Admin bà… phải cho tôi hôn ba cái. – Hoàng ngập ngừng rồi khẽ cười nhẹ, đắc ý đưa ra yêu cầu.

Nghe vậy, Nhu theo phản xạ, vội lắc đầu nguầy nguậy phản đối:

- Những ba cái, sao nhiều thế? Không được, bị ông hôn ba cái thì mặt tôi sẽ nổi mụn mất, hai cái thôi.

Thấy thái độ quyết liệt của Nhu, Hoàng có vẻ ngập ngừng, sau một hồi suy nghĩ cậu ta đành miễn cưỡng chấp nhận, giọng nói có phần giận dỗi như trẻ con:

- Thôi được rồi hai cái thì hai cái. Mai tôi sang đón bà đi ăn, đừng có ngủ nướng đấy, thế nhé! - Hoàng nói xong thì tắt máy luôn.

Nhu hậm hực ngồi phịch xuống giường, tức giận đấm lia lịa vào con vịt bông Hoàng tặng. Con Vịt lập tức phát ra tiếng kêu “Sấm thích Tám, Sấm rất thích Tám”. Cô làu bàu mắng nó lắm mồm rồi xách đầu nó lên nhét dưới đống gối của mình.

Sao cô lại có một tên bạn thân biến thái như vậy nhỉ? Không có bạn gái để hôn nên suốt ngày lôi cô ra để thoả mãn thú tính của mình. Có ai khổ như cô không cơ chứ?



Chủ nhật luôn là ngày mà Nhu mong đợi nhất trong tuần, bởi vì chỉ có ngày này cô mới được nghỉ làm và ngủ nướng thoải mái. Cứ nghĩ đến việc phải dậy sớm, chạy đua với thời gian để đến công ti là cô đã thấy ngán ngẩm rồi.

Vì đêm qua thức khuya, trong người lại cảm thấy hơi mệt nên Nhu ngủ khá sâu, trưa trật ra rồi mà cô vẫn còn nằm ườn trên giường, ôm cái gối, quyết tử bảo vệ giấc ngủ của mình, mặc cho mẹ lên phòng gọi mấy lần, cằn nhằn đuổi khéo ra khỏi nhà:

- Con gái con đứa, cuối tuần ở nhà ngủ thì kiếm đâu ra chồng cơ chứ.

Nhu thật không hiểu cô ngoan ngoãn hiền lành thế này sao bố mẹ cứ thích tống cô đi lấy chồng nhỉ?

- Cộc… cộc… cộc…

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng đột nhiên vang lên, một lúc sau cửa phòng Nhu bị đẩy ra, có tiếng bước chân đi vào.

Sao lần này mẹ lại “lịch sự” thế nhỉ? Còn gõ cửa nữa chứ. Nhu thầm nghĩ, mặt vẫn vùi vào gối, không chờ mẹ lên tiếng đã vội nói:

- Chờ con một chút, con dậy ngay đây…

Tiếng cười nhẹ quen thuộc vang lên khiến Nhu giật mình, cô đờ người một lúc rồi mới bật người ngồi dậy, khuôn mặt nhăn nhở của Hoàng đập vào mắt khiến Nhu hốt hoảng suýt thì hét tướng lên.

Nhìn biểu hiện sinh động trên khuôn mặt cô, Hoàng bật cười to, nhìn cô với vẻ trêu chọc:

- Bà Tám ngủ nướng, cảnh này mà lên diễn đàn Gác Sách thì nóng phải biết.

- Ông… ông… ai cho ông vào phòng tôi? – Nhu ngạc nhiên, trợn mắt lên hỏi.

- Mẹ bà cho, với lại tôi cũng vào suốt còn gì, có sao đâu. – Hoàng khẽ nhún vai, thản nhiên nói, tay nhặt con vịt bông bị Nhu đạp xuống dưới đất lên, nhấn vào bụng nó mấy cái, giọng nói eo éo quen thuộc lại vang lên, lặp đi lặp lại:

“Sấm thích Tám, Sấm rất thích Tám”

Trời ơi, sao mẹ cô có thể để một thằng con trai tự do đi vào phòng cô như thế chứ, để Hoàng nhìn thấy cô trong bộ dạng này, đúng là mất hết cả thể diện.

Nhu nghĩ mà không khỏi nóng mặt, vội đứng bật dậy, đẩy Hoàng ra khỏi phòng, cau có nói:

- Nhưng tôi còn chưa đồng ý, ông đi ra đi đã.

- Còn định ngủ nữa à, đừng quên hôm nay bà đãi tôi bữa trưa đấy. – Hoàng khẽ cau mày, ngoái đầu lại nhìn Nhu nhắc nhở.

- Biết rồi, khổ lắm, nói mãi. Chờ tôi thay quần áo đã.

Nhu nhăn mặt nói rồi vội đóng của lại. Tối qua đi ngủ còn không mặc áo nhỏ, xấu hổ chết đi được.



Thay xong quần áo, Nhu phải hăm doạ mãi mới lôi được Hoàng ra khỏi phòng thằng Thái, hai người này cứ gặp nhau là lại bắt đầu game, game và game, ham mê đến độ súng nổ bên tai cũng chẳng thèm để ý.

- Suốt ngày game với ghiếc, chẳng ra làm sao cả.

Nhu càu nhàu trong khi thằng Thái đang nhìn Hoàng với đôi mắt đắm đuối như không nỡ rời xa người yêu. Thậm chí nó còn bỏ lại cái laptop để theo chân Nhu và Hoàng xuống dưới nhà.

Vừa bước xuống phòng khách, một cảnh tượng chẳng mấy hay ho đập vào mắt ba đứa.

Phụ huynh nữ ngồi trên ghế salon, ăn táo xem phim Hàn Quốc, bên cạnh còn có một hộp khăn giấy, thỉnh thoảng xem đến đoạn cảm động lại rút ra một tờ, chấm chấm nước mắt.

Phụ huynh nam ngồi ngay bên cạnh, cũng đang khóc rất thương tâm, nhưng không phải do bộ phim quá cảm động mà là do… hành quá cay.

- Bà nó à, hành tây thế này đã đủ chưa?

Phụ huynh nam quẹt nước mắt, sụt sịt đưa rổ hành tây ra trước mặt phụ huynh nữ hỏi.

- Chưa đủ đâu. – Phụ huynh nữ vừa gặm táo vừa đáp. – Mà sao ông hỏi lắm thế, từ nãy đến giờ mấy lần rồi? Thế ông thích ăn thịt bò hay thịt lợn?

- Tất nhiên là thịt bò rồi.

- Thế thì chịu khó cắt hành tây đi, lát tôi xào thịt bò cho mà ăn.

Phụ huynh nữ nói rồi đắc chí rung nhẹ cái chân đang đặt lên đùi phụ huynh nam.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Nhu không khỏi mắc nghẹn, vội vàng bật ho khù khụ. Ở bên cạnh, Hoàng khẽ bật cười khiến Nhu đỏ cả mặt. Bố mẹ cô đúng thật là… mất mặt quá đi mất.

Nghe thấy tiếng ho của Nhu, bố mẹ cô cùng quay lại, khuôn mặt mẹ Nhu thoắt cái thay đổi 180 độ, bà đứng dậy đon đả mời Hoàng ngồi, nụ cười hiền từ khiến Nhu rùng mình,:

- Ngồi đi Hoàng, phải nhờ con lên gọi nó, phiền con quá!

- Dạ không có gì đâu cô, là trách nhiệm của con mà. – Hoàng khẽ cười tủm tỉm rồi liếc mắt sang nhìn Nhu.

Cái gì thế này? Kẻ tung người hứng, hợp nhau quá nhỉ? Nhu nghĩ rồi quay ra lườm Hoàng một cái cháy mắt.

- Thế hai đứa có ăn cơm ở nhà không để cô nấu?

- Dạ thôi, bọn con định đi ăn ở ngoài ạ!

- Ừ, ừ thế cũng được. Đi nhanh kẻo muộn.

Mẹ nói rồi cười tươi như hoa, còn đẩy đẩy vai Nhu, biểu hiện sung sướng như vừa tống được một thứ của nợ ra ngoài đường.

- Đấy, chủ nhật là phải ra ngoài chơi chứ. Đi đi rồi kiếm cho bố mẹ một tấm chồng về đây. – Mẹ cô “thì thầm” đủ để cho cả nhà nghe thấy.

Nhu khẽ nhăn mặt rồi chợt xì một cái bật cười:

- Anh chàng nào đến đây nhìn thấy cảnh vừa rồi cũng chạy mất dép. Cưới con về để mà bị gác chân và bắt bóc hành tây như bố à.

Thằng Thái ở bên cạnh thấy thế cũng chen mồm nói vào:

- Ăn thì như hổ vồ, cười thì như bò rống, ngủ thì như trâu chết, ma nó mới cưới.

- Thằng này, mày có thích chị đạp một phát sang Bắc Cực làm tình với chim cánh cụt không hả? – Nhu hỏi, tiện tay vỗ bốp vào đầu nó một cái.

Thằng Thái giở thói ăn vạ, vội bám váy mẹ, ấm ức nói:

- Mẹ, mẹ xem kìa, chị Nhu nói con thế đấy!

Mẹ cô khẽ lắc đầu, nhìn Nhu với vẻ không hài lòng, nghiêm túc nói:

- Con gái con đứa, ăn nói thế à? Lần sau không được nói với em như thế nữa, biết chưa?

- Con…

- Nhỡ mai sau cháu nội của mẹ mặt người, thân chim cánh cụt thật thì biết làm thế nào?

- … - Nhu, hết nói nổi với mẹ rồi.

Cùng Hoàng bước ra ngoài sân, thấy cậu chàng cứ cười tủm tỉm, Nhu khẽ nhíu mày hỏi:

- Ông làm sao mà cứ cười một mình như dở hơi thế?

- Tôi bảo này…

- Bảo gì?

- Bà yên tâm đi, đùi tôi chắc lắm, đủ để cho bà gác cả đời…

Hoàng ghé vào tai Nhu, thì thầm đầy đắc ý khiến cô ngượng chín người. Cái tên nhóc này, ngày càng ăn nói tuỳ tiện rồi.

Trái với lo lắng của Nhu, Hoàng không lôi cô vào một cửa hàng sang trọng nào đó. Chỗ này tuy không rẻ nhưng cũng vừa với túi tiền của cô.

Thời tiết se se lạnh nên hai người quyết định ăn lẩu bò. Mùi thơm của thịt bò và nấm bay lên khiến bụng Nhu sôi ùng ục, chẳng thèm giữ ý vục đầu vào ăn. Trước mắt Hoàng, cô luôn thoải mái như vậy

Lâu không gặp Hoàng, Nhu lôi đủ thứ chuyện trên trời dưới biển ra tám mà phần lớn là những chuyện trên Gác, xoay xung quanh cuộc đối đầu của cô với tên Hexa biến thái:

- Ông không biết đâu, hắn biến thái kinh khủng, mấy cái truyện cười nhảm nhí của hắn…

- Này, bà không thấy mệt à?

Hoàng đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời Nhu, giọng có vẻ hơi giận. Qua làn khói dày đặc của nồi lẩu, cô còn thấy cậu ta khẽ nhíu mày một cái. Cả tuần rồi mới gặp, nói chuyện ba câu lại nhắc tới Hexa một lần, Hoàng không giận mới lạ. Nhưng Nhu đâu hiểu suy nghĩ của Hoàng, ngạc nhiên hỏi:

- Mệt cái gì cơ?

- Chuyện đối đầu với Hexa đấy, không phải chỉ cần nhịn đi là xong sao, việc gì phải làm quá lên thế?

- Tại sao phải nhịn? Rõ ràng hắn là người mở đầu công kích tôi kia mà. Tôi hỏi ông, bây giờ có người tát cho ông một cái, chẳng lẽ ông nhịn không làm gì? Tôi thì không làm thế được, tôi phải bổ cái giày vào mặt hắn, nhét đất vào mồm hắn cho bõ tức hừ, hừ… - Nhu đập bàn, hùng hổ nói. Gì cũng được, nhưng bảo cô bỏ qua cho tên Hexa đó thì cô không làm được.

- Nhưng cũng tại bà tám nhiều quá đấy chứ, anh ta làm vậy cũng vì muốn tốt cho diễn đàn thôi, bà cứ làm mọi chuyện đơn giản đi có phải tốt hơn không?

Hoàng khẽ lắc đầu, nhìn Nhu với vẻ không hài lòng.

- Cái gì mà tốt cho diễn đàn, rõ ràng hắn ta cố tình gây sự với tôi, nếu hắn tốt như vậy thì diễn đàn đã chẳng có hàng đống người muốn dìm chết hắn. Tôi mà không đứng lên chống lại hắn thì sẽ có lỗi với bản thân, có lỗi với anh chị em trên Gác Sách.

- Bà… sao lại cứng đầu như vậy? Từ ngày đối đầu với Hexa bà xem có ngày nào mình được thoải mái đầu óc không? Suốt ngày nghĩ kế, chỉ tổ già người.

- Kệ tôi. – Nhu bực bội hếch mặt lên nói rồi chợt nheo mắt nhìn Hoàng đầy ngờ vực. – Mà sao tự dưng ông lại quay ra bào chữa cho hắn thế? Không lẽ… đúng như lời đồn?

- Lời đồn gì?

- Lời đồn ông và Hexa bí mật có tình cảm với nhau, chẳng lẽ chuyện đó là thật, ông bị… gay?

Nhu khẽ cúi đầu, thì thào hỏi, đôi mắt lướt khắp mặt Hoàng như để thăm dò.

Lời vừa dứt, Hoàng kinh ngạc suýt ngã bổ chửng ra đằng sau, cậu trợn mắt nhìn Nhu rồi hét lên đầy tức tối:

- Tin đồn đó chẳng phải là do bà phao ra sao? Tôi bị gay hay không chẳng lẽ bà lại không biết?

- Cái này tự ông biết rõ nhất, tôi làm sao mà biết được. – Nhu khẽ bĩu môi nói rồi gắp một miếng thịt bò thơm mềm, bỏ vào miệng, nhai nhóp nhép.

- Bà ngốc thật hay giả ngốc thế hả? – Hoàng nhìn Nhu, lắc đầu chán nản nói.

- Ông nói thế là có ý gì?

- Tôi thích bà, thích từ lâu rồi, thế thì gay bằng cách nào được? Bà nói xem? – Hoàng đột nhiên nói rồi chán nản bật cười, nụ cười trên môi có chút bất lực, có chút mệt mỏi.

Chiếc đũa vừa vươn ra của Nhu dừng giữa không trung, miếng thịt bò tắc nghẹn nơi cuống họng. Cô đờ người ra nhìn Hoàng.

Hoàng, cậu ta… thích cô?

Chương 7.1 << >> Chương 8
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên