Cảm nhận:
Chọn quên.
Tác giả:
LSamSam
Sam mở đầu câu chuyện bằng một lá thư, đối với ta đó là một lá thư mà Sam gửi cho người thương của mình. Mặc dù đó chỉ là giấc mơ của Sam khi yêu một người, nhưng giấc mơ đó cho ta thấy được những khao khát yêu thương của Sam. Sam mong được yêu, được sống với chính bản thân mình.
Câu chuyện của Sam được viết lại theo dòng cảm xúc, nó giống một cuốn nhật ký hơn là một truyện kể. Ta cứ thế đắm chìm trong những cung bậc cảm xúc của Sam. Truyện của Sam, đau khổ nhiều, dằn vặt nhiều. Nhưng cái đau khổ đó lại là những nổi khổ nội tâm của Sam. Là Sam đang đấu tranh cho chính cuộc sống của mình. Đọc xong truyện, ta chỉ muốn gào thét lên rằng: "Sam ơi, đừng khóc!" Mặc dù ta biết, đối với Sam, khóc được, có lẽ đã đỡ đau hơn nhiều.
Chuyện tình của Sam và BB là một chuyện tình như mơ, quá ảo mộng. Là vì nó chỉ được mang tiếng "yêu xa". Một tình yêu quá mong manh dễ vỡ. Yêu một người, không thể ở bên người đó, không thể nắm tay nhau, trao cho nhau những cái ôm trong những lúc tâm hồn yếu đuối nhất. Sam và BB chia sẻ cho nhau một góc đời tuổi trẻ. Ở đó đã từng tồn tại một tình yêu, để rồi sau này nhìn lại, có lẽ Sam sẽ không bao giờ quên được, Sam đã từng yêu BB như thế.
"Kể cả tổn thương, chỉ cần đã yêu hết mình, Sam không hối hận."
Khi ta đang đau khổ với nỗi đau của Sam, thấu hiểu cho cảm xúc của Sam khi bị lừa dối, khi chỉ còn một chút tác động nữa thì có lẽ ta đã khóc vì quá thấu hiểu cho Sam thì một câu nói của Sam khiến ta bật cười:
“Lớn hơn là tôi không biết ghen à?”
Phải, dù Sam có cố tỏ ra mạnh mẽ, dù Sam có lớn tuổi hơn BB đi nữa, thì Sam cũng chỉ là một đứa ngốc. Khi yêu người ta đều trở thành người ngốc, chỉ cần yêu, chỉ cần được yêu, người ta quên cả cái gọi là lý trí. Sam ngốc. Là vì Sam thực lòng yêu BB.
Ta thích sự ngớ ngẩn của Sam, thích cách Sam lo lắng cho BB nhà mình, thích cả cái cách mà Sam ngố chê mắt BB dại. Ha ha ha. Ta cười như hấp ở cái đoạn đó đó Sam à.
"
Nhưng BB, cho đến khi em hết yêu Sam hoặc bỏ rơi Sam, Sam không có lí do gì để quay lưng với em cả."
Sam à, Sam có biết Sam cứ như vậy sẽ khiến ta cũng yêu Sam không?
"-
Bạn Sam, chị ở trường đại học ấy, có ai yêu không?
- Nó chưa, nó cố ý ăn mặc hơi luộm thuộm. Em hỏi chi vậy?
- Sam mượn đồ của chị ấy mặc đi."
A ha ha ha. Sự chiếm hữu của BB cũng khiến người ta dễ dàng cảm thấy yêu nữa.
Sam với BB là một cặp trời sinh đó, Sam biết không?
Khi Sam lo lắng cho BB, chỉ muốn chạy đến bên BB ngay thôi, cảm giác lòng cũng thấp thỏm. Sam quên mất, chạy ra ngoài kia cũng chỉ là màn mưa chào đón, không có em, em quá xa Sam rồi.
"Sao người ta thấy những kết thúc hạnh phúc lại khóc? Vì mừng cho người, vì xót cho ta."
Là vì cuộc đời của Sam - một cô gái vừa tròn mười tám tuổi, cũng đã trải qua quá nhiều cung bậc tình cảm như thế. Sam trưởng thành sớm. Cái lớn của Sam là cái lớn ở trong tâm hồn, là vì Sam đã đau quá nhiều, là vì Sam đã trải qua quá nhiều.
“Chỉ cần em yêu Sam, Sam sẽ yêu em. Chỉ cần em không lừa dối, không bỏ rơi Sam, em sẽ có tất cả của Sam. Và ngược lại.”
"Tạm biệt em!"
Và Sam đã để câu chuyện về tình yêu của Sam dừng như thế.
Đọc truyện, ta thấu hiểu được cái cảm giác gọi là yêu. Cũng như Sam đã có hàng ngàn những cái định nghĩa về tình yêu và nỗi nhớ. Hãy đọc, để hiểu nó, để thông cảm với những cảm xúc của Sam, hay là cảm xúc của chính những người trong cộng đồng LGBT nói chung.
Tình yêu, vốn dĩ là không ranh giới.
Tình yêu, là cảm xúc giữa người với người. Không hẳn chỉ là giữa "anh" với "cô".
Tình yêu, giữa họ là dằn vặt như thế.
P/s: Xúc động - ing.