[Truyện dài - Đăng ký quyền Tác giả] Chú ý đọc kĩ quy định về chính tả

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

tinhco07

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/10/18
Bài viết
38
Gạo
0,0
Bạn tag sai tên mình rồi bạn thân yêu ơi! Mashiro-miuna, chứ không phải Mashino-miuna!
Thôi được rồi, giờ mình sẽ chữa lỗi chính tả cho bạn.

Ngay em đầu đề đã bắt được một lỗi. =~=



Rất nhiều bạn mắc lỗi sai này.
Dấu câu đi liền với kí tự đằng trước và cách một khoảng so với kí tự đằng sau bạn nhé (trừ trường hợp đằng sau dấu câu cũng là một dấu câu thì không cần cách).
Sửa: gian... Từ


Bình thường, người ta chỉ dùng duy nhất một dấu để kết thúc câu thôi, và bên trong dấu ngoặc đơn thì không có dấu gì đâu bạn nhé.
Sửa: (thật là khiếm nhã quá đi mất)!
Xin lỗi đã tag sai tên bạn nhé. Vậy mình sửa lỗi và post lại bài ở đây phải ko?
 

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0
Xin lỗi đã tag sai tên bạn nhé. Vậy mình sửa lỗi và post lại bài ở đây phải ko?
Ở dưới mỗi bài viết của bạn sẽ có 5 nút: Sửa, xóa, báo cáo, + Quote, trả lời. Bạn ấn vào nút sửa dưới phần bài đã đăng và sửa theo hướng dẫn của mình. :)
 

tinhco07

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/10/18
Bài viết
38
Gạo
0,0
Ở dưới mỗi bài viết của bạn sẽ có 5 nút: Sửa, xóa, báo cáo, + Quote, trả lời. Bạn ấn vào nút sửa dưới phần bài đã đăng và sửa theo hướng dẫn của mình. :)
Mình đã sửa rồi bạn ơi. Bạn xem lại giúp mình nhé. Cảm ơn bạn.
 

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0
Mình đã sửa rồi bạn ơi. Bạn xem lại giúp mình nhé. Cảm ơn bạn.
Bạn vẫn còn các lỗi sai như sau:
chó Nhật"...y chang
trắng loá như...ma cà rồng
(thật là khiếm nhã quá đi mất!).
Mình đã nói ở trên, các dấu câu đi liền với kí tự đằng trước và cách kí tự đằng sau một khoảng.
Sửa:
- "chó Nhật"... y chang
- như... ma
- (nói

Và còn cái lỗi sai trong ngoặc đơn kia, mình nhớ mình đã nói với bạn rằng trong ngoặc đơn không nên có bất cứ dấu câu nào cả và chúng phải nằm ngoài ngoặc mới đúng. Đây là lần thứ hai mình sửa lại các lỗi trên cho bạn.

Sửa:
(Thật là khiếm nhã quá đi mất)!
 

Đường Lạc

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/10/18
Bài viết
3
Gạo
0,0
- Tên tác phẩm: Theo đuổi đại cầm thú
- Tác giả: Đường Lạc
- Thể loại: Ngôn tình hiện đại, sủng, hài
- Tình trạng: Đang sáng tác
- Tóm tắt giới thiệu tác phẩm:
Từ nhỏ tôi đã luôn là một người con gái độc lập về suy nghĩ cũng như tính cách, tôi luôn tự nhủ không bao giờ phụ thuộc vào bất kỳ người đàn ông nào ngoại trừ anh hai. Nhưng từ khi về nước, mọi thứ lại thay đổi một cách diệu kỳ, thậm chí nó quá đẹp đến mức tôi cảm thấy bản thân chẳng khác nào nữ chính trong những cuốn truyện ngôn tình sủng mà tôi đã từng đọc... Tất cả đều là từ khi gặp được anh.

"Trăm hoa đua nở nhờ gió xuân
Nụ cười anh đến nhẹ tựa hồng
Đôi mắt sâu thẳm em rung động
Em đổ anh trước có được không?"


Chương 1: Vừa gặp đã đổ
Trời đang là giữa mùa Hạ, thời tiết năm nay có vẻ không được thuận tiện cho lắm. Dù đang là ban đêm, đứng trong phòng máy lạnh điều hòa 20 độ tôi vẫn cảm thấy có chút nóng bức. Đảo mắt nhìn quang cảnh phía dưới tòa nhà, tôi thầm cảm thán chỉ qua bảy năm mọi thứ lại có thể thay đổi một cách triệt để như thế, sức mạnh của thời gian thật đáng nể phục.

Trước đây, thành phố C nhỏ bé này chỉ là một nơi đồng không mông quạnh, là nơi mà tôi từng nghĩ đã tới một lần sẽ không có lần hai, vì thực sự dù ban ngày hay ban đêm nhìn nơi này rất đáng sợ. Vậy mà bây giờ nơi đây lại trở thành một thành phố sầm uất, dân cư đông đúc như vậy. Tôi bây giờ lại nhìn nơi này rất đẹp, cảm thấy được sự bình yên chưa từng có kể cả lúc tôi ở nước ngoài, không còn cảm giác đáng sợ như bảy năm trước nữa. Những ánh đèn đường trải dài khắp ngõ hẻm, đèn xe di chuyển như những dải lụa vàng óng và cả những ánh đèn ấm áp từ những ngôi nhà nhỏ. Thật đẹp!


'Cạch' cửa phòng mở, một cô gái tầm tuổi trên tay bưng tách cà phê đi vào. Gương mặt thanh tú nở nụ cười "Mặc tiểu thư, tôi là Tần Mộc Niên, thư ký tổng giám đốc. Do tổng giám đốc đang có cuộc họp khẩn nên đã dặn tôi đến chuyển lời với cô chừng mười lăm phút nữa tổng giám đốc sẽ qua đây. Mời Mặc tiểu thư ngồi đợi một lát!"

Thư ký? Thư ký anh mình lại đẹp đến vậy, mặt đẹp dáng đẹp, cả cử chỉ cũng đẹp. Giọng nói nhẹ nhàng khá êm tai, nghe thực rất thích. Đã vậy lúc cười lại rất rất thu hút nữa. Anh hai đúng là có mắt tinh tường, chọn được một thư ký như vậy. Thiết nghĩ đến khi tìm chị dâu chắc chắn sẽ khiến người người phải ganh tị nha.

"Cám ơn chị!"

Tôi chỉ cười nhẹ rồi gật đầu với cô ấy, sau khi cô ấy đi ra ngoài tôi mới dời bước đến ngồi ghế sofa. Thấy có cuốn tạp chí doanh nhân trên bạn, tùy tiện lật vài trang xem chống chán, lật được hai trang thì thấy có một mục vô cùng nổi bật "Kim quy vàng - doanh nhân trẻ thành phố C" kèm theo đó là hình ảnh một người đàn ông mặc bộ vest trắng ngà vô cùng lịch lãm, ngũ quan tương đối ổn, đặt biệt là cặp mắt vô cùng sắc bén, nhưng cũng thật... gian. Nếu là tôi, tôi sẽ cảm thấy con người này dù trên thương trường có tài giỏi cỡ nào thì bên ngoài anh ta chắc chắn cũng sẽ như những người có tiền khác mà thôi. Tôi vẫn là cảm thấy chắc chỉ có mỗi anh hai là người có thể làm gương tốt nhất cho hình mẫu người chồng tương lai của tôi sau này, anh ấy là điển hình của người giàu từng trải qua gian khổ nên hầu như rất biết giữ mình trước những cám dỗ của xã hội đầy cạm bẫy này.

Đang coi vài mục tin tức cập nhật của thành phố C, đột nhiên có giọng nói âm trầm truyền đến khiến tôi có chút giật mình.

"Tiểu Dao" - một người đàn ông anh tuấn đang đứng dựa ngay cửa, đôi mắt trầm ổn nhìn tôi từ trên xuống dưới. Không hề nghĩ nhiều tôi lập tức chạy tới ôm chầm lấy anh, mắt mũi cứ cay cay.

"Anh hai!"

"Ừm, anh đây!" - Anh mỉm cười, một tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của tôi, một tay vỗ vỗ sau lưng tôi tựa như những lúc tôi còn nhỏ anh vẫn hay làm để dỗ dành tôi.

Phải nói, từ khi tôi lên đại học đã bốn năm rồi bây giờ mới được gặp lại anh hai. Ba năm đầu khi tôi vừa qua Hà Lan, hầu như cứ cách hai tháng anh lại qua thăm tôi một lần. Nhưng kể từ khi anh nói anh đang có dự án phát triển đầu tư tại thành phố C thì anh không qua thăm tôi thêm lần nào nữa, chỉ có tiền và quà vào các dịp lễ vẫn được đều đặn gửi sang thì hầu như chúng tôi rất ít liên lạc. Có lẽ anh hai quá bận, còn tôi chỉ là không muốn làm phiền tới anh hai.

Nhưng sau khi tôi hoàn thành khóa học, nhận được bằng tốt nghiệp tôi lập tức về nước. Dự định sẽ không đi đâu nữa cả!

"Lâu như vậy không gặp anh, hình như anh gầy đi rồi!" - Tôi cảm giác được anh còn cái bụng mỡ như mấy năm trước nữa, nhưng gương mặt trông vẫn thư sinh như ngày nào. Điều này khiến đứa em gái như tôi ghen tị không ít, tại sao một người anh trai lại có thể đẹp hơn cả em gái mình như vậy cơ chứ, tôi thầm phẫn nộ nhẹ với ông trời.

"Em đói chưa? Anh dắt em đi ăn." - Anh hai đi lại bàn làm việc vừa thu dọn vài giấy tờ vừa nói "Chị em đã đi đặt bàn ở nhà hàng rồi, giờ chúng ta chỉ việc đến đó và ăn nữa thôi!"

"Chị em?" - Tôi nhất thời chưa tiêu hóa được liền hỏi lại, được vài giây tôi mới giật mình hiểu ra "Chị dâu hả anh?"

"Ừm" - Anh hai lại không thèm nói gì nhiều chỉ mỉm cười nhẹ gật đầu ừm rồi đi trước, làm tôi phải lủi lủi theo sau trong đầu còn không ngừng suy nghĩ về "Không biết 'Chị dâu' trông như thế nào nhỉ?"

Xe dừng lại trước một nhà hàng mang phong cách cổ điển vô cùng thu hút, trên bảng hiệu có tên 'Mặc Trư Gia'. Tôi càng đọc cái tên này càng thấy lạ lạ, tính tôi lại hay thắc mắc mà thắc mắc sẽ không nhịn được lâu nên quay qua hỏi anh hai "Mặc Trư Gia, anh hai quán ăn anh chọn quả thực rất đẹp nhưng sao cái tên nghe có vẻ lạ vậy nhỉ? Chẳng hay chút nào cả, quá không có tính chất Logic".

Mặt anh hai bỗng dưng lại xị xuống, có thể ví được như cái đít nồi vừa được thổi lửa xong, cứ nửa đen nửa đỏ. Tôi lại sợ anh hai bị gì nên có lòng tốt chồm người qua rờ rờ trán anh ấy, anh hai lại né qua một bên, cất giọng trầm trầm "Con nít như em biết gì về ý nghĩ của tên nhà hàng chứ, hừm!"

"Dù gì e cũng học về MBA ở nước ngoài được bốn năm rồi, không lẽ một chút như vậy lại không thể cho nhận xét được sao chứ!" - Tôi lườm anh hai, sao lại coi thường em gái mình như vậy chứ.

"Xuống xe! Phòng 'Phong Dao Chi Tử' ấy, Tiểu Niên đang chờ em trong đấy. Anh đi đỗ xe đã!"

Tôi chỉ gật đầu nghe theo, lúc vô trong còn có một người nhân viên phục vụ vô cùng tận tâm chỉ đường đến phòng. Trên đường đến phòng, chỉ cần nhìn dọc hành lang thôi cũng có thể thấy từ bức tranh treo tường cho đến những bình bông được chưng ở đây đều là đồ quý hiếm. Tranh chắc chắn là tranh cổ được đấu giá, bình bông có lẽ cũng thuộc dạng đồ cổ tinh xảo. Chưa kể đến phông màu tường và đèn trần đều toát lên vẻ đẹp của hoàng gia, chỉ cần bước trên con đường này thôi người khách sẽ được cảm nhận được cảm giác như người của hoàng gia trong cung điện thời xưa, cả tôi còn cảm tưởng như mình là công chúa, huống hồ. Nhưng nếu nói như vậy, thì những người đến đây ăn chắc chắn để mua sĩ diện và phô trương gia cảnh, không giống đến đây để thưởng thức đồ ăn chút nào.

Do mải mê ngắm các món đồ trang trí bên tường tôi vô tình đụng trúng một người, không kịp phản ứng nên tôi bị ngã phịch ra phía sau. Tệ hơn nữa là do lúc đi người kia chắc chắn đi rất nhanh nên lực đụng không nhẹ, khiến giày cao gót của tôi bị gãy, chân cũng nhức lên, sau váy nghe xoạt nhẹ một tiếng. Mặt tôi nóng lên, cố gắng đứng dậy nhưng lại do chân quá đau không thể đứng lên nổi, nữ phục vụ đi cạnh tôi hốt hoảng dìu tôi đứng dậy từ từ.

"Cô đi kiểu gì vậy hả?" - một giọng nữ vang lên, nghe ra vô cùng chanh chua "Con gái con nứa đi đường không chịu ngó là sao hả?".

Tôi nhìn lên, là một người phụ nữ trung niên tầm ba mươi đến bốn mươi tuổi, dáng người mập mạp. Gương mặt thực sự nhìn rất thảm hại, không khác gì người đi phẫu thuật thẩm mỹ lại bị hư cả. Nhưng tại sao bà ta lại dám to tiếng với tôi trong khi bà ta cũng có lỗi cơ chứ, thật là...

"Nếu dì cũng nhìn đường có lẽ đã né được cháu rồi" - tôi nhìn lại chân mình, thấy có chút tím tím phồng phồng vừa nhức vừa xưng kiểu này, thầm cảm thấy hôm này vừa về nước đúng là không coi ngày trước gì cả, báo hại cái chân xưng như này, lại thêm cái váy vừa mới mua mặc được lần đầu, thật thảm thương cho túi tiền của tôi mà.

"Cô còn dám trả treo với người lớn..." - bà ta đột nhiên giận dữ với tôi, còn giơ tay lên nhắm chừng có ý định muốn đánh tôi chăng?

Trong lúc tôi còn chưa kịp phản ứng thì sau lưng lại có một giọng nói khác vang lên.

"Lý phu nhân, lâu quá không gặp!" - một người đàn ông cao to đi đến đứng chắn phía trước tôi, thân hình cao lớn như vậy tôi nghĩ chắc cũng phải cao từ 1m85 trở lên. Do đang đau nên tôi chẳng có tâm trạng nhìn người đó là ai, chỉ biết có lẽ anh ta có quen với bà Lý gì đó thôi.

"Dao Dao!" - lần này lại một giọng nói có độ từ tính cất lên, nhưng giọng nói này lại rất quen thuộc. Anh hai chạy đến thay người nữ nhân viên kia đỡ tôi đang nửa đứng nữa quỳ, đau đến mức tôi cảm nhận được mặt tôi lúc này có lẽ đã tái đi nhiều "Em không sao chứ? Chân xưng cả rồi!".

"Em không sao! Chỉ hận em lại không có được thân hình hơn voi tượng như người ta để chống đỡ với những tình huống như vậy thôi" - tôi chỉ nói vậy cho anh hai đỡ lo cũng như cố tính cho bà Lý phu nhân gì đó nghe thấy.

Quả nhiên tôi vừa nói xong, đã có thể nhìn thấy gương mặt bà ta cứ chuyển từ đỏ sang xanh, thật đã mắt. Nhưng dường như tôi lại nghe được tiếng cười nhẹ của người đàn ông phía trước, hừm có gì đáng cười chứ, rồi lại cảm giác chân mình đau chết mất. Lần đầu tiên tôi thầm nghĩ, dáng mảnh mau cũng không hẳn là tốt lắm nhỉ.

"Anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra!" - ông anh của tôi thì vẫn đang lo lắng xem xét cổ chân phù phù của tôi. Do đau với sợ nếu không cẩn thận chân sẽ lâu lành nên tôi đành nghe theo anh hai.


"Lý phu nhân, tôi tiễn bà!" - Vừa lúc này hai người kia cũng nói chuyện xong, anh ta tiễn Lý phu nhân gì đó đi ra tận cửa nhà hàng. Lúc anh ta quay trở lại tôi mới có dịp nhìn rõ mặt anh ta, tôi chợt thấy anh ta có nét gì đó quen quen nhưng nhất thời lại không nhận ra được đã từng gặp ở đâu.

"Cám ơn vị tiên sinh này!" - Tôi chỉ muốn cảm ơn vì lúc nãy anh ta đã xuất hiện đúng lúc, nếu không tôi phải gánh cái tát kia rồi. Nếu là bình thường tôi sẽ không để mình chịu thiệt, nhưng lúc này tôi đang bị thương xét tới xét lui dù gì cũng không tiện. Thật may anh ta đến đúc lúc giúp tôi, coi như anh hùng cứu mỹ nhân cũng không hề sai.

"Không có gì, cô gái nhỏ!" - Anh ta vừa cười vừa trả lời lại với tôi.

Nụ cười đẹp, với hàm răng đều trắng muốt, ánh mắt hơi hơi cong thêm hàng mi dài. Tôi tuy ở nước ngoài ngắm trai Tây đẹp trai rất nhiều rồi nhưng vẫn không thể kiềm chế được sự thu hút của người đàn ông trước mặt, thật sự quá đẹp trai đi được.

Một cô gái máu hủ nữ cao như tôi, lần đầu tiên cảm thấy bị rung động bởi nụ cười của người đàn ông như vậy. Chỉ thầm cầu mong trong lòng tốt nhất anh ta là lão công thực thụ, nếu không tôi sẽ không biết nên sống như thế nào mất.

Mashiro-miuna Bạn xem lại giúp mình với ạ! Cám ơn bạn rất nhiều ^^
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0
Đường Lạc
Mình đã xem bài của bạn, có lẽ phải xin lỗi bạn vì sự thiếu sót khi quên nói với các bạn điều này.
Tất cả các dấu câu đều đi liền với kí tự đằng trước và cách kí tự đằng sau một khoảng, ngoại trừ dấu gạch ngang. Đây là một trường hợp đặc biệt, nó cách đều cả kí tự đằng trước lẫn đằng sau.
Tiểu Dao"- một
"Ừm, anh đây!"- Anh
anh gầy đi rồi!"- Tôi cảm giác
Xin lỗi bạn thân yêu, liệu bạn có thể sửa bài một lần nữa được không?
 

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0
- Tên tác phẩm: Theo đuổi đại cầm thú
- Tác giả: Đường Lạc
- Thể loại: Ngôn tình hiện đại, sủng, hài
- Tình trạng: Đang sáng tác
- Tóm tắt giới thiệu tác phẩm:
Từ nhỏ tôi đã luôn là một người con gái độc lập về suy nghĩ cũng như tính cách, tôi luôn tự nhủ không bao giờ phụ thuộc vào bất kỳ người đàn ông nào ngoại trừ anh hai. Nhưng từ khi về nước, mọi thứ lại thay đổi một cách diệu kỳ, thậm chí nó quá đẹp đến mức tôi cảm thấy bản thân chẳng khác nào nữ chính trong những cuốn truyện ngôn tình sủng mà tôi đã từng đọc... Tất cả đều là từ khi gặp được anh.

"Trăm hoa đua nở nhờ gió xuân
Nụ cười anh đến nhẹ tựa hồng
Đôi mắt sâu thẳm em rung động
Em đổ anh trước có được không?"


Chương 1: Vừa gặp đã đổ
Trời đang là giữa mùa Hạ, thời tiết năm nay có vẻ không được thuận tiện cho lắm. Dù đang là ban đêm, đứng trong phòng máy lạnh điều hòa 20 độ tôi vẫn cảm thấy có chút nóng bức. Đảo mắt nhìn quang cảnh phía dưới tòa nhà, tôi thầm cảm thán chỉ qua bảy năm mọi thứ lại có thể thay đổi một cách triệt để như thế, sức mạnh của thời gian thật đáng nể phục.

Trước đây, thành phố C nhỏ bé này chỉ là một nơi đồng không mông quạnh, là nơi mà tôi từng nghĩ đã tới một lần sẽ không có lần hai, vì thực sự dù ban ngày hay ban đêm nhìn nơi này rất đáng sợ. Vậy mà bây giờ nơi đây lại trở thành một thành phố sầm uất, dân cư đông đúc như vậy. Tôi bây giờ lại nhìn nơi này rất đẹp, cảm thấy được sự bình yên chưa từng có kể cả lúc tôi ở nước ngoài, không còn cảm giác đáng sợ như bảy năm trước nữa. Những ánh đèn đường trải dài khắp ngõ hẻm, đèn xe di chuyển như những dải lụa vàng óng và cả những ánh đèn ấm áp từ những ngôi nhà nhỏ. Thật đẹp!


'Cạch' cửa phòng mở, một cô gái tầm tuổi trên tay bưng tách cà phê đi vào. Gương mặt thanh tú nở nụ cười "Mặc tiểu thư, tôi là Tần Mộc Niên, thư ký tổng giám đốc. Do tổng giám đốc đang có cuộc họp khẩn nên đã dặn tôi đến chuyển lời với cô chừng mười lăm phút nữa tổng giám đốc sẽ qua đây. Mời Mặc tiểu thư ngồi đợi một lát!"

Thư ký? Thư ký anh mình lại đẹp đến vậy, mặt đẹp dáng đẹp, cả cử chỉ cũng đẹp. Giọng nói nhẹ nhàng khá êm tai, nghe thực rất thích. Đã vậy lúc cười lại rất rất thu hút nữa. Anh hai đúng là có mắt tinh tường, chọn được một thư ký như vậy. Thiết nghĩ đến khi tìm chị dâu chắc chắn sẽ khiến người người phải ganh tị nha.

"Cám ơn chị!"

Tôi chỉ cười nhẹ rồi gật đầu với cô ấy, sau khi cô ấy đi ra ngoài tôi mới dời bước đến ngồi ghế sofa. Thấy có cuốn tạp chí doanh nhân trên bạn, tùy tiện lật vài trang xem chống chán, lật được hai trang thì thấy có một mục vô cùng nổi bật "Kim quy vàng - doanh nhân trẻ thành phố C" kèm theo đó là hình ảnh một người đàn ông mặc bộ vest trắng ngà vô cùng lịch lãm, ngũ quan tương đối ổn, đặt biệt là cặp mắt vô cùng sắc bén, nhưng cũng thật... gian. Nếu là tôi, tôi sẽ cảm thấy con người này dù trên thương trường có tài giỏi cỡ nào thì bên ngoài anh ta chắc chắn cũng sẽ như những người có tiền khác mà thôi. Tôi vẫn là cảm thấy chắc chỉ có mỗi anh hai là người có thể làm gương tốt nhất cho hình mẫu người chồng tương lai của tôi sau này, anh ấy là điển hình của người giàu từng trải qua gian khổ nên hầu như rất biết giữ mình trước những cám dỗ của xã hội đầy cạm bẫy này.

Đang coi vài mục tin tức cập nhật của thành phố C, đột nhiên có giọng nói âm trầm truyền đến khiến tôi có chút giật mình.

"Tiểu Dao" - một người đàn ông anh tuấn đang đứng dựa ngay cửa, đôi mắt trầm ổn nhìn tôi từ trên xuống dưới. Không hề nghĩ nhiều tôi lập tức chạy tới ôm chầm lấy anh, mắt mũi cứ cay cay.

"Anh hai!"

"Ừm, anh đây!" - Anh mỉm cười, một tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của tôi, một tay vỗ vỗ sau lưng tôi tựa như những lúc tôi còn nhỏ anh vẫn hay làm để dỗ dành tôi.

Phải nói, từ khi tôi lên đại học đã bốn năm rồi bây giờ mới được gặp lại anh hai. Ba năm đầu khi tôi vừa qua Hà Lan, hầu như cứ cách hai tháng anh lại qua thăm tôi một lần. Nhưng kể từ khi anh nói anh đang có dự án phát triển đầu tư tại thành phố C thì anh không qua thăm tôi thêm lần nào nữa, chỉ có tiền và quà vào các dịp lễ vẫn được đều đặn gửi sang thì hầu như chúng tôi rất ít liên lạc. Có lẽ anh hai quá bận, còn tôi chỉ là không muốn làm phiền tới anh hai.

Nhưng sau khi tôi hoàn thành khóa học, nhận được bằng tốt nghiệp tôi lập tức về nước. Dự định sẽ không đi đâu nữa cả!

"Lâu như vậy không gặp anh, hình như anh gầy đi rồi!" - Tôi cảm giác được anh còn cái bụng mỡ như mấy năm trước nữa, nhưng gương mặt trông vẫn thư sinh như ngày nào. Điều này khiến đứa em gái như tôi ghen tị không ít, tại sao một người anh trai lại có thể đẹp hơn cả em gái mình như vậy cơ chứ, tôi thầm phẫn nộ nhẹ với ông trời.

"Em đói chưa? Anh dắt em đi ăn." - Anh hai đi lại bàn làm việc vừa thu dọn vài giấy tờ vừa nói "Chị em đã đi đặt bàn ở nhà hàng rồi, giờ chúng ta chỉ việc đến đó và ăn nữa thôi!"

"Chị em?" - Tôi nhất thời chưa tiêu hóa được liền hỏi lại, được vài giây tôi mới giật mình hiểu ra "Chị dâu hả anh?"

"Ừm" - Anh hai lại không thèm nói gì nhiều chỉ mỉm cười nhẹ gật đầu ừm rồi đi trước, làm tôi phải lủi lủi theo sau trong đầu còn không ngừng suy nghĩ về "Không biết 'Chị dâu' trông như thế nào nhỉ?"

Xe dừng lại trước một nhà hàng mang phong cách cổ điển vô cùng thu hút, trên bảng hiệu có tên 'Mặc Trư Gia'. Tôi càng đọc cái tên này càng thấy lạ lạ, tính tôi lại hay thắc mắc mà thắc mắc sẽ không nhịn được lâu nên quay qua hỏi anh hai "Mặc Trư Gia, anh hai quán ăn anh chọn quả thực rất đẹp nhưng sao cái tên nghe có vẻ lạ vậy nhỉ? Chẳng hay chút nào cả, quá không có tính chất Logic".

Mặt anh hai bỗng dưng lại xị xuống, có thể ví được như cái đít nồi vừa được thổi lửa xong, cứ nửa đen nửa đỏ. Tôi lại sợ anh hai bị gì nên có lòng tốt chồm người qua rờ rờ trán anh ấy, anh hai lại né qua một bên, cất giọng trầm trầm "Con nít như em biết gì về ý nghĩ của tên nhà hàng chứ, hừm!"

"Dù gì e cũng học về MBA ở nước ngoài được bốn năm rồi, không lẽ một chút như vậy lại không thể cho nhận xét được sao chứ!" - Tôi lườm anh hai, sao lại coi thường em gái mình như vậy chứ.

"Xuống xe! Phòng 'Phong Dao Chi Tử' ấy, Tiểu Niên đang chờ em trong đấy. Anh đi đỗ xe đã!"

Tôi chỉ gật đầu nghe theo, lúc vô trong còn có một người nhân viên phục vụ vô cùng tận tâm chỉ đường đến phòng. Trên đường đến phòng, chỉ cần nhìn dọc hành lang thôi cũng có thể thấy từ bức tranh treo tường cho đến những bình bông được chưng ở đây đều là đồ quý hiếm. Tranh chắc chắn là tranh cổ được đấu giá, bình bông có lẽ cũng thuộc dạng đồ cổ tinh xảo. Chưa kể đến phông màu tường và đèn trần đều toát lên vẻ đẹp của hoàng gia, chỉ cần bước trên con đường này thôi người khách sẽ được cảm nhận được cảm giác như người của hoàng gia trong cung điện thời xưa, cả tôi còn cảm tưởng như mình là công chúa, huống hồ. Nhưng nếu nói như vậy, thì những người đến đây ăn chắc chắn để mua sĩ diện và phô trương gia cảnh, không giống đến đây để thưởng thức đồ ăn chút nào.

Do mải mê ngắm các món đồ trang trí bên tường tôi vô tình đụng trúng một người, không kịp phản ứng nên tôi bị ngã phịch ra phía sau. Tệ hơn nữa là do lúc đi người kia chắc chắn đi rất nhanh nên lực đụng không nhẹ, khiến giày cao gót của tôi bị gãy, chân cũng nhức lên, sau váy nghe xoạt nhẹ một tiếng. Mặt tôi nóng lên, cố gắng đứng dậy nhưng lại do chân quá đau không thể đứng lên nổi, nữ phục vụ đi cạnh tôi hốt hoảng dìu tôi đứng dậy từ từ.

"Cô đi kiểu gì vậy hả?" - một giọng nữ vang lên, nghe ra vô cùng chanh chua "Con gái con nứa đi đường không chịu ngó là sao hả?".

Tôi nhìn lên, là một người phụ nữ trung niên tầm ba mươi đến bốn mươi tuổi, dáng người mập mạp. Gương mặt thực sự nhìn rất thảm hại, không khác gì người đi phẫu thuật thẩm mỹ lại bị hư cả. Nhưng tại sao bà ta lại dám to tiếng với tôi trong khi bà ta cũng có lỗi cơ chứ, thật là...

"Nếu dì cũng nhìn đường có lẽ đã né được cháu rồi" - tôi nhìn lại chân mình, thấy có chút tím tím phồng phồng vừa nhức vừa xưng kiểu này, thầm cảm thấy hôm này vừa về nước đúng là không coi ngày trước gì cả, báo hại cái chân xưng như này, lại thêm cái váy vừa mới mua mặc được lần đầu, thật thảm thương cho túi tiền của tôi mà.

"Cô còn dám trả treo với người lớn..." - bà ta đột nhiên giận dữ với tôi, còn giơ tay lên nhắm chừng có ý định muốn đánh tôi chăng?

Trong lúc tôi còn chưa kịp phản ứng thì sau lưng lại có một giọng nói khác vang lên.

"Lý phu nhân, lâu quá không gặp!" - một người đàn ông cao to đi đến đứng chắn phía trước tôi, thân hình cao lớn như vậy tôi nghĩ chắc cũng phải cao từ 1m85 trở lên. Do đang đau nên tôi chẳng có tâm trạng nhìn người đó là ai, chỉ biết có lẽ anh ta có quen với bà Lý gì đó thôi.

"Dao Dao!" - lần này lại một giọng nói có độ từ tính cất lên, nhưng giọng nói này lại rất quen thuộc. Anh hai chạy đến thay người nữ nhân viên kia đỡ tôi đang nửa đứng nữa quỳ, đau đến mức tôi cảm nhận được mặt tôi lúc này có lẽ đã tái đi nhiều "Em không sao chứ? Chân xưng cả rồi!".

"Em không sao! Chỉ hận em lại không có được thân hình hơn voi tượng như người ta để chống đỡ với những tình huống như vậy thôi" - tôi chỉ nói vậy cho anh hai đỡ lo cũng như cố tính cho bà Lý phu nhân gì đó nghe thấy.

Quả nhiên tôi vừa nói xong, đã có thể nhìn thấy gương mặt bà ta cứ chuyển từ đỏ sang xanh, thật đã mắt. Nhưng dường như tôi lại nghe được tiếng cười nhẹ của người đàn ông phía trước, hừm có gì đáng cười chứ, rồi lại cảm giác chân mình đau chết mất. Lần đầu tiên tôi thầm nghĩ, dáng mảnh mau cũng không hẳn là tốt lắm nhỉ.

"Anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra!" - ông anh của tôi thì vẫn đang lo lắng xem xét cổ chân phù phù của tôi. Do đau với sợ nếu không cẩn thận chân sẽ lâu lành nên tôi đành nghe theo anh hai.


"Lý phu nhân, tôi tiễn bà!" - Vừa lúc này hai người kia cũng nói chuyện xong, anh ta tiễn Lý phu nhân gì đó đi ra tận cửa nhà hàng. Lúc anh ta quay trở lại tôi mới có dịp nhìn rõ mặt anh ta, tôi chợt thấy anh ta có nét gì đó quen quen nhưng nhất thời lại không nhận ra được đã từng gặp ở đâu.

"Cám ơn vị tiên sinh này!" - Tôi chỉ muốn cảm ơn vì lúc nãy anh ta đã xuất hiện đúng lúc, nếu không tôi phải gánh cái tát kia rồi. Nếu là bình thường tôi sẽ không để mình chịu thiệt, nhưng lúc này tôi đang bị thương xét tới xét lui dù gì cũng không tiện. Thật may anh ta đến đúc lúc giúp tôi, coi như anh hùng cứu mỹ nhân cũng không hề sai.

"Không có gì, cô gái nhỏ!" - Anh ta vừa cười vừa trả lời lại với tôi.

Nụ cười đẹp, với hàm răng đều trắng muốt, ánh mắt hơi hơi cong thêm hàng mi dài. Tôi tuy ở nước ngoài ngắm trai Tây đẹp trai rất nhiều rồi nhưng vẫn không thể kiềm chế được sự thu hút của người đàn ông trước mặt, thật sự quá đẹp trai đi được.

Một cô gái máu hủ nữ cao như tôi, lần đầu tiên cảm thấy bị rung động bởi nụ cười của người đàn ông như vậy. Chỉ thầm cầu mong trong lòng tốt nhất anh ta là lão công thực thụ, nếu không tôi sẽ không biết nên sống như thế nào mất.

Mashiro-miuna Bạn xem lại giúp mình với ạ! Cám ơn bạn rất nhiều ^^
Còn một vài lỗi type nhỏ thôi, có lẽ ổn rồi đó. :v
 

Tô-ma

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/10/18
Bài viết
47
Gạo
0,0
- Tên tác phẩm: Con Quỷ Trong Chai.
- Tác giả: Tô-ma.
- Thể loại: Phiêu lưu, lãng mạn.
- Tình trạng (đang sáng tác/hoàn): hoàn.
- Giới thiệu (tóm tắt) tác phẩm: Tai họa bất ngờ giáng xuống gia đình đã khiến Tô-ma phải dấn thân vào một vương quốc xa xôi đầy những sinh vật kì lạ và nguy hiểm. Liệu chàng có đạt được mục đích chuyến đi của mình và an toàn sống sót trở về hay không?

1 Tai ương bất ngờ

Câu chuyện bắt đầu ở một thị trấn nhỏ nơi tiếp giáp của những khu rừng nguyên sinh bạt ngàn với cửa biển. Nơi đây, người dân chủ yếu sống bằng nghề đánh cá, săn bắn, chăn nuôi gia súc, và buôn bán hương liệu qua những con tàu cập cảng tối ngày. Thị trấn này có lẽ cũng sẽ giống như tất cả những vùng quê yên bình khác, nếu như mỗi nhà không có một cái lọ, trong mỗi cái lọ lại có một sinh vật kỳ lạ mà họ gọi là những con quỷ con. Bọn này có làn da xù xì thô kệch, một hoặc hai cái sừng trên đầu, một cái đuôi ngoe nguẩy không ngừng và khuôn mặt xấu xí bé nhỏ lúc nào cũng ra vẻ giận dữ điên cuồng.

Một ngày nọ, sau bữa trưa, cha Tô-ma bảo cậu con trai:
- Hôm nay con chèo thuyền đem cái lọ này ra ném ngoài biển. Càng xa càng tốt, ít nhất 5, 6 hải lý vào. Và phải ném trước lúc mặt trời lặn.
- Sao lại ném nó đi thế cha?
- Đừng hỏi nhiều. Cha sẽ giải thích sau.

Tô-ma đi ra biển nơi con thuyền của nhà đang đậu. Trên đường đi, cậu gặp Lan, cô bạn gái mà hai gia đình đã hứa gả. Cô ngỏ ý muốn đi cùng. Thế là hai người chèo thuyền ra biển. Gió mát lộng và trời xanh ngắt. Lan thủ thỉ:
- Em muốn tới hòn đảo kia chơi.
Cô nhìn về phía một hòn đảo nhỏ xíu chỉ cách đất liền chừng hai hải lý.
- Nhưng sợ không kịp mất, anh phải ra rất xa mới ném nó đi được.
Cậu trai tần ngần nhìn cái chai. Con quỷ trong chai nằm quay đơ, sùi bọt mép, thỉnh thoảng lăn qua lăn lại rất khổ sở.
- Thì mình vào một chút thôi. Nghe nói mùa này trên đó có cây thiên hoa đang nở đẹp lắm. Chúng mình đi một tí thôi rồi ra. Đi mà.
Cô gái bíu tay chàng. Thật là khó để từ chối một cô bạn gái nhõng nhẽo lại xinh đẹp dường này.
- Ừ, vào một tí thôi đấy.
Đúng như lời Lan nói, những bụi cây thiên hoa nở rộ khắp hòn đảo biến nó thành một thiên đường màu trắng phớt hồng giữa biển khơi xanh biếc. Hai người tung tăng khắp nơi, hái hoa, lượm những quả cơm nguội và dâu dại nhưng ngọt lịm, đuổi theo những chú thỏ xinh xẻo lông hạt dẻ tuyệt đẹp. Kết quả là cái một tí của hai đứa đã biến thành cả buổi chiều. Khi mặt trời đã dần ngả bóng, Tô-ma mới giật mình nhớ ra nhiệm vụ. Anh vội vã chèo thuyền rời đảo. Mặt trời đã xuống sát mặt biển. Nơi này còn gần bờ quá. Nhưng mặt trời đã sắp lặn. Tô-ma tần ngần rút cái chai ra nhìn nó một lúc. Con quỷ nằm oặt ra như bị say sóng nhìn rất tội nghiệp. Chàng thoáng nghĩ rồi dứt khoát ném mạnh cái chai về phía xa. Thế rồi cả hai chèo nhanh vào bờ.

Vừa về tới đầu làng, họ chợt nghe thấy tiếng huyên náo. Thấy chàng trai, một người chạy tới.
- Cháu ơi, cha mẹ cháu đã qua đời rồi.
- Sao cơ ạ?
Tô-ma bàng hoàng không tin được vào tai mình. Cha mẹ anh trong lúc lùa đám gia súc về bỗng gặp phải một đàn gấu dữ ở bìa rừng. Bọn chúng hung hãn tràn vào ngôi làng. Những người ở xa thì chạy vào nhà đóng cửa trú ẩn. Cha mẹ anh không chạy kịp nên đã bị đám gấu lên cơn điên giết chết. Mất mát đến quá đột ngột. Tô-ma và mọi người lo chôn cất cho hai ông bà xấu số trong đêm. Cha mẹ của Lan cũng vừa về tới và rất bất ngờ trước hung tin. Họ bảo chuyện này thật kì lạ, và đoán chính là do con quỷ mà anh vừa ném đi gây ra. Bán tín bán nghi, sáng hôm sau chàng trai một mình chèo thuyền ra đảo hôm trước nơi ném cái chai. Quả nhiên anh thấy cái chai trôi dạt vào một bãi đá và đã bị vỡ một nửa. Con quỷ con đã biến mất. Chắc hẳn sóng đã đánh dạt cái chai vào bờ đá nên nó thoát được.

Tô-ma giận sôi người. Chàng phải tìm con quỷ để trả thù. Chàng nói với mọi người trong làng ý định của mình. Mọi người đầu tiên đều ngăn cản nhưng sau cũng bị quyết tâm của chàng thuyết phục. Họ giúp chàng chuẩn bị lương thực, vũ khí, và vài con ngựa tốt để chàng lên đường. Vương quốc của quỷ ở rất xa và phải băng rừng vượt núi nhiều gian khổ nguy hiểm. Mọi người chúc chàng lên đường may mắn. Lan bịn rịn bám tay người yêu, nước mắt ngắn dài. Cô bắt chàng hứa phải còn sống để quay về với mình.

Sau mấy tháng ròng, cuối cùng Tô-ma tới một vùng đất với nhiều cây cối kì lạ, to lớn và thô kệch hơn hẳn những loài cây ở quê nhà. Những ngọn núi đá vôi khổng lồ chắn trước mặt cho biết anh đang tiến gần tới biên giới vương quốc của loài quỷ. Hai con ngựa đều đã chết dọc đường. Lương thực cũng cạn. Chàng phải đi săn thỏ và hươu để kiếm đồ ăn lót dạ. Đang căng mắt dõi theo bóng con mồi chạy xuyên qua các bụi rậm, đột nhiên, chàng nghe thấy tiếng rên rỉ khe khẽ. Rón rén bước về phía đó, chàng bỗng đứng khựng lại khi phát hiện ra một cô gái đang bị mắc chân vào cái bẫy thú. Cô đã gỡ ra nhưng lại bị trật cổ chân. Tay ôm chân xoa nắn, mặt cô lộ vẻ rất đau đớn.

Bách Hoa giật mình ngẩng lên khi thấy chàng bước ra khỏi bụi cây. Nhưng ánh mắt nâu trong vắt nhìn thẳng vào người con trai không chút hoảng sợ. Cô ấy thật đẹp. Tô-ma tự nhủ.
- Ta là thợ săn ở gần đây. Em còn đi được không?
- Em đau quá. Không đi được.
Cô nhăn nhó.
- Nhà em ở đâu? Sao lại ở chỗ rừng sâu núi thẳm này?
- Nhà em ở tận bên kia núi...
- Thế thì không về kịp đâu. Trời cũng sắp tối rồi, ta hãy về hang trú ẩn tạm rồi tính. Ở ngoài này dễ bị thú dữ tấn công.
- Vâng. Cám ơn anh.

Anh xốc cô lên vai. Người cô ấy thật mềm. Đi được một lát thì thấy tiếng kêu ọt ọt trên lưng. Tô-ma cười to. Hóa ra cô gái cả ngày cũng chưa có gì bỏ bụng. Về tới hang đá, anh đắp thuốc, băng bó chân cho cô. Tuy anh chăm sóc cô rất tự nhiên nhưng cả hai người đều không khỏi có chút ngượng ngùng. Cô kể:
- Em có chút việc đi qua vùng này cùng với một đoàn lái buôn. Nhưng giữa đường rơi vào phục kích của bọn quỷ. Tất cả mọi người đều bị bắt làm nô lệ. Bọn chúng thấy em đã bị trúng tên nên không đề phòng. Em tranh thủ lúc chúng sơ hở trốn thoát được. Nhưng lại rơi vào bẫy thú của chúng, may mà vừa lúc anh tới.
Tô-ma nướng thịt hươu trên bếp lửa. Hai người cùng ăn uống ngon lành rồi lăn ra ngủ như chết vì quá mệt.

Cái lạnh thấm vào xương làm chàng trai chợt tỉnh giấc. Ngoài trời vẫn còn tối đen. Anh khêu lại đống lửa. Bên ngoài đang mưa rất lớn. Tô-ma nhìn sang cô gái. Sao lạnh mà mồ hôi cô ấy lại vã ra như thế kia. Anh đặt tay lên trán. Trán cô ấy nóng bỏng. Cô gái ngoẹo đầu qua lại như đang trong cơn mê sảng, rồi bất chợt nắm chặt tay anh và gọi Mẹ ơi mẹ ơi. Một tay cô ôm bụng. Vạt áo ướt đỏ. Tô-ma khẽ lật áo lên, một vết thương đang tím đen và rỉ máu ở bụng, dù đã được băng bó. Chà, cô ta thật sơ suất, sao không nói ngay với mình. Anh đun một ít nước nóng, rửa sạch vết thương rồi đắp thuốc và thay băng. Cô gái nhăn mặt vì đau, nhưng nhận ra Tô-ma bèn mỉm cười yếu ớt vẻ vừa biết ơn vừa ngượng nghịu.
- Nãy thấy em gọi mẹ trong mơ, chắc em nhớ bà lắm?
- Mẹ em...
Cô gái ngập ngừng.
- ... đã mất khi em mới lên 5 tuổi. Đến giờ em vẫn mơ thấy bà ấy.

Tô-ma thở dài. Anh kể chuyện cha mẹ mình cũng vừa mới qua đời, và nói thật mục đích mình muốn tới vương quốc quỷ để trả thù cho họ. Bách Hoa tỏ vẻ sợ hãi và khuyên nhủ anh đừng nên dại dột, vì chưa nói tới giết quỷ, riêng chuyện một con người lọt được vào thành phố đó thôi đã là điều không thể.

Sau ba ngày đổ mưa tầm tã, hai người đã ăn hết phần thịt săn được, thì may quá trời ngớt mưa. Tô-ma xách vũ khí lên đi săn. Bách Hoa dặn anh đi cẩn thận với ánh mắt lo lắng và đón chàng về bằng ánh mắt lấp lánh vui sướng như của những người thiếu phụ chờ chồng về sau chuyến đi xa. Những bữa tối ngon lành vui vẻ bên ngọn lửa ấm áp khiến hai người đều cảm thấy dễ chịu. Giữa cánh rừng vắng, khoảng cách của hai người ngày càng xích lại gần nhau hơn.

Một tuần sau, Bách Hoa gần như đã bình phục hẳn. Sau bữa tối, Tô-ma nói với cô:
- Ngày mai anh sẽ đi. Nếu anh trở lại được, anh sẽ đưa em về nhà. Nếu sau 5 ngày mà không thấy anh, thì em đừng chờ nữa.
- Anh làm sao giết được hắn hở anh? Hắn là quỷ, anh chỉ là con người yếu ớt.
Bách Hoa kêu lên.
- Anh sẽ tìm ra cách.
- Anh nghe em nói, nếu anh trả thù được cho cha mẹ thì thật tốt, nhưng nếu anh chết trong tay bọn chúng, thì ai sẽ hương hỏa cho cha mẹ anh, ai sẽ sinh con nối dõi dòng họ? Cha mẹ anh có yên lòng nhắm mắt khi thấy con mình đâm đầu vào chỗ chết không?

Tô-ma ngẫm nghĩ, thấy cô gái nói không phải là không có lý. Sau khi cha mẹ mất, anh cảm thấy như mình đã mất hết và chẳng cần tiếc cái mạng cỏn con. Trong lòng anh chỉ có một ý nghĩ duy nhất: trả thù. Ngay cả ở cạnh cô bạn gái hiền dịu cũng không an ủi được anh. Nhưng ngay lúc này, ở đây, trong cái hang đá lạnh lẽo giữa rừng đại ngàn âm u, bên ánh lửa, cùng với một người thiếu nữ mới quen, anh đột nhiên cảm thấy mình muốn sống, cảm thấy sợ hãi trước cái chết gần như chắc chắn trong cái thành phố quỷ dị. Bách Hoa vẫn nhìn anh đăm đắm. Anh không nhìn cô. Anh chỉ khẽ nói:
- Anh sẽ suy nghĩ thêm.
- Vâng.
Cô chỉ nói vậy rồi xoay người về phía vách đá. Ánh lửa bập bùng phản chiếu hình bóng người con trai tay gác lên trán trằn trọc suy tư.

Đêm đã về khuya. Mưa lại rơi đều đều. Tô-ma dần chìm vào giấc ngủ khó nhọc. Đột nhiên, anh thấy cha mẹ đứng trước mặt. Ánh lửa rọi lên hai khuôn mặt đầy giận dữ và thất vọng. Anh nhổm dậy, với tay về phía cha mẹ, nhưng hai người họ đã quay ra phía cửa. Anh gọi - Cha, mẹ! - và cố gắng chạy theo, nhưng lại như bị chôn chân tại chỗ. Họ thoáng chốc đã đi mất.

Tô-ma choàng tỉnh. Hóa ra chỉ là một giấc mơ. Anh bần thần cả người. Phải rồi. Ta phải báo thù cho cha mẹ. Họ chết thật tức tưởi. Ngày nào con quỷ kia còn sống nhăn nhở thì ngày đó cha mẹ không nhắm được mắt. Cả ta cũng thế. Có phải chỉ vì một người con gái mới quen ta lại trở nên yếu đuối thế này? Thật cảm ơn linh hồn cha mẹ đã tới nhắc nhở kịp lúc... Lúc này trời cũng đã tờ mờ sáng, chàng gói ghém đồ đạc, mang theo vũ khí và một phần nhỏ lương thực, rồi nhẹ nhàng lên đường. Bách Hoa vẫn đang say ngủ.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên