Tên tác phẩm: Chấp niệm
Tác giả: Cửu Ngọc Lạc Khả
Thể loại: ngôn tình, hiện đại
Tình trạng: đang sáng tác
Giới thiệu:
Cô là một cơn gió xuân trong lành, mát rượi. Không mạnh mẽ hiên ngang như gió biển, không lạnh lẽo tuyệt tình như gió núi, cơn gió xuân thổi nhè nhẹ mang theo mùi oải hương từng chút từng chút thổi vào tim anh, như một sợi chỉ dịu dàng khâu lại trái tim vỡ nát...
Anh là một trận cuồng phong quét sạch tất cả, từ niềm tin đến chân tình. Quét qua rồi lại không biết đi về đâu, cứ lẩn quẩn mãi thành vòng tròn cô đơn, dằn vặt để rồi cuối cùng cũng tan theo mây trời...
Sẽ có thứ gì để kết nối giữa một con người cố gắng tìm kiếm chấp niệm lại không thể tìm được và một con người luôn bị chấp niệm dày vò, muốn quên thì không cách nào quên được?
Trích đoạn:
8 giờ sáng, sân ga tỉnh X.
Hứa Gia Kỳ đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi lại lật bản đồ ra vừa đi vừa nghiên cứu. Lâm Cảnh lưng đeo balo to, ngực mang balo nhỏ, tay kéo thêm một cái vali to đùng theo sau thở hổn hển:"Cậu chậm một chút, tớ theo không kịp."
"Coi như rèn luyện thân thể đi, bụng béo quá không ai dám gả cho cậu đâu." Gia Kỳ không quay đầu lạnh lùng đáp.
"Không ai dám gả thì cậu gả, dù sao cũng nhờ mẹ cậu mỗi tuần lại kéo tớ sang nhà cậu ăn lẩu nên mới thành ra như vậy, cậu phải chịu trách nhiệm." Lâm Cảnh lộ ra bộ mặt uất ức, lầm bầm nói.
"Chẳng phải tớ đang chịu trách nhiệm đây sao, nếu không vì có lòng muốn giúp cậu giảm cân tớ đã tự mình xách hành lí rồi."
"Cậu rõ ràng là đang cố ý trả thù tớ đi theo cậu."
"Sớm biết vậy thì đừng có đi."
"Cậu..."
Cãi vả một lúc cũng ra tới đường lớn, cả hai nhanh chóng bắt xe rời đi. Tỉnh X là một tỉnh nghèo, khắp nơi đều là núi rừng hoang sơ, nhà dân thưa thớt, người dân sống ở đây đa phần đều là người dân tộc thiểu số. Ở một nơi mà đường còn chưa tráng nhựa hết, sỏi đá gập ghềnh thì tất nhiên là không có sân bay, nơi đặt sân ga vừa rồi có thể coi là nơi nhộn nhịp phát triển nhất tỉnh rồi. Vì ở đây vắng vẻ yên tĩnh, cảnh sắc lại có chút bí ẩn nên nhiều người có máu phiêu lưu vẫn thích đến tham quan, nhất là dịp hè này, vậy nên phương tiện đi lại tất nhiên là có, mặc dù không phải taxi...
Ngồi trên chiếc xe chở hàng tồi tàn thỉnh thoảng lại bốc lên mùi khó chịu, nhìn về phía con ngựa to phía trước cùng người đàn ông trung niên đang thao thao bất tuyệt kể về cuộc sống nơi đây bằng một giọng địa phương cực kỳ khó nghe, Lâm Cảnh nhíu mày thì thầm vào tai Gia Kỳ nãy giờ vẫn giữ nụ cười chăm chú lắng nghe:"Cậu hiểu được ông ta nói gì sao? Có khi nào ông ta thấy chúng ta từ thành phố đến nên định bắt cóc chúng ta, sau đó lột sạch quần áo, lấy hết tài sản đi hay không?" Lâm Cảnh từ đầu vẫn luôn đề phòng ông ta, mặc dù ông ta nằm trong nhóm người chuyên chở khách du lịch do người phục vụ trên xe lửa giới thiệu, trên xe lúc này ngoài họ ra vẫn còn vài người nhìn có vẻ là dân du lịch thường xuyên nhưng anh vẫn thấy không an toàn.
Gia Kỳ lườm một cái, đáp khẽ:"Như cậu thôi, hiểu được một phần mười."
"Vậy còn chăm chú như thế..."
"Người bản địa ở đây xem ra rất hiếu khách, không có ý gì xấu đâu, tớ cũng không thể phụ tâm ý của người ta. Có điều chúng ta nói gì ông ta nghe vẫn hiểu, cậu nhỏ tiếng một chút." Sau khi nhắc nhở Lâm Cảnh, Gia Kỳ lại quay sang nói với người kia:"Đại thúc, phiền ông đưa chúng tôi đến trấn Yên Hoa dưới chân núi Tấn."
"Đi đường cũng đã lâu như vậy rồi, cậu không mệt tớ cũng đói, tìm chỗ nghỉ ngơi ăn uống chút gì đã rồi hẵng đến đó, chúng ta còn nhiều thời gian mà..." Lâm Cảnh bất mãn càm ràm không dứt. Gia Kỳ dù gấp gáp muốn đi tìm Dean nhưng quả thực cũng hơi mệt, thở dài:"Được rồi được rồi, cậu thật phiền phức...Đại thúc à, thật ngại quá, chúng tôi muốn tìm chỗ nghỉ chân một lát."
Người đàn ông cười hiền hậu, cố gắng phát âm thật chậm thật rõ ràng từng chữ:"Cô cậu có định ở lâu không?"
"Vâng, chắc cũng vài ngày."
"Từ đây đến trấn Yên Hoa cũng khá xa, cô cậu nếu có việc ở đó mà nghỉ ở đây thì bất tiện quá, khổ nổi trong trấn quán ăn thì có nhưng lại không có nhà nghỉ..." Người đàn ông thành thật kể.
Bất ngờ một cô gái tóc vàng đang mải mê chụp ảnh bên đường quay sang ngạc nhiên, vui vẻ nói:"Hai người cũng đến trấn Yên Hoa à, trùng hợp quá, ở đấy có rất nhiều cảnh đẹp, mùa này hoa lại nở nhiều nên năm nào tôi cũng đến đó. Các hộ dân ở đó rất hoà đồng, cứ xin ở tạm nhà nào đó vài ngày là được."
"Thật vậy sao, tốt quá rồi, được, cứ đến trấn Yên Hoa đi!" Gia Kỳ mừng rỡ.
------
9 giờ sáng, trấn Yên Hoa.
Trong một ngôi nhà gỗ hai tầng, không gian yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng gió lùa qua cửa sổ, Trình Khải đang chăm chú gõ bàn phím, lại bị tiếng chim ríu rít trước sân nhà quấy rầy, bỏ kính ra, anh nhẹ nhàng bước ra sân lắc lắc cái lồng đang treo lơ lửng trên cành cây:"Đói rồi sao, tiểu Du? Nhà hết thức ăn rồi, chờ chú xong việc sẽ ra chợ mua ít thức ăn cho cháu? Chịu khó chút đi nhé!"
Trên chiếc bàn gỗ cẩm lai bóng loáng, màn hình máy tính vẫn sáng đèn, là một trang văn bản đang soạn dang dở, cuối cùng là dòng chữ:"A Lượng...xin lỗi vì không thể trở thành cô dâu của anh...Bảo trọng... Em yêu anh...".
------
"Mì đến rồi, mì đến rồi!" Một người phụ nữ ngoài 40 cẩn thận đặt ba tô mì nóng hổi lên bàn."Ăn từ từ thôi, còn nóng lắm. Ba người có muốn dùng thêm gì không, hay là uống ly trà nóng đi nhé!"
"Vậy làm phiền bà pha trà giúp chúng tôi, cảm ơn!" Gia Kỳ mỉm cười thân thiện đáp.
"Bà chủ à, bà phát âm nhẹ nhàng quá, thật dễ nghe, bà không phải người ở đây à?" Lâm Cảnh được ăn ngon tất nhiên là dẹp hết tất cả đề phòng, hơn nữa với sự nhiệt tình của chủ quán anh rất vừa ý, liền tìm chút chuyện phiếm để nói.
"Thật không giấu gì cậu, tôi vốn là người ở đây, nhưng chồng tôi là người ở thành phố B miền nam. Năm tôi 18 tuổi, anh ấy nằm trong nhóm công nhân được điều động đến đây xây trạm dừng xe lửa, lúc đó chúng tôi đã quen nhau. Anh ấy cưới tôi, đưa tôi về nhà anh ấy, sống với nhau 10 năm thì anh ấy bị tai nạn qua đời. Tôi buồn quá nên về đây ở, lại thấy khách du lịch bắt đầu chú ý đến chỗ này nên đã mở quán ăn, sống qua ngày. Haizz, thoắt cái đã gần 20 năm rồi...". Như nhớ lại chuyện xưa, bà chủ vừa kể thì quên cả pha trà, đáy mắt ánh lên nỗi buồn hoài niệm.
Gia Kỳ tuy mạnh mẽ cá tính nhưng lại rất dễ xúc động trước những chuyện buồn, nhất là chuyện có liên quan đến tai nạn. Bản thân cô cũng từng vì một vụ tai nạn mà quên sạch sẽ đoạn ký ức trước năm 10 tuổi, cô không hiểu sao lại luôn có cảm giác thời gian đó đã xuất hiện điều gì đó rất quan trọng, rất đặc biệt mà cô không hề muốn quên. Có thể là một sự kiện, một tình cảm, hay là...một con người? Một người quan trọng, một người cô yêu thương vô cùng lại không cách nào nhớ nổi. Mẹ cô luôn nói không có gì đặc biệt hết, chẳng qua là cô đi lạc một mình không cẩn thận bị xe tông phải, nhưng linh cảm mách bảo cô không đơn giản như vậy. Dù không ngừng đặt nghi vấn, cô cũng đã tiếp tục sống tới nay gần 10 năm rồi, chuyện cũ hẳn là nên buông bỏ, trong khi vô số người giống bà chủ đây vì tai nạn mà ly biệt, vì tai nạn mà cách biệt âm dương với người mình yêu, thì cô đã được coi là may mắn rồi. Không nhớ nổi thì không nên nhớ, biết đâu người cô muốn nhớ vốn không muốn cô nhớ thì cô cần gì phải khiêng cưỡng...
Sau thoáng thất thần, Gia Kỳ muốn dừng đề tài này lại, vui vẻ lên tiếng:"Bà chủ, theo bà nói từ 20 năm trước đã có khách đến đây du lịch rồi, tại sao lại không ai xây nhà nghỉ?"
"À, chúng tôi đều là dân nghèo, mở vài quán ăn tồi tàn còn được, xây nhà nghỉ cần số tiền lớn, không xây nổi. Hơn nữa, nghe nói là người của cục cảnh sát không cho xây, chắc là vì ở đây cũng gần biên giới nên sợ khách nước ngoài lai lịch không rõ sang buôn bán ma tuý."
Gia Kỳ khẽ nhíu mày, cảnh sát không cho sao, thật kì quái...
"Ăn mau đi, mì nở hết bây giờ, suy nghĩ cái gì?" Lâm Cảnh bất mãn cốc đầu cô.
"Đau quá, cậu..." Gia Kỳ vừa giơ tay định phản công lại thì đột nhiên nhìn ra cửa thấy một bóng người đi ngang. Rất cao, rất gầy, làn da so với nước da rám nắng khoẻ khoắn của người trong trấn lại trắng đến dị thường, không phải trắng hồng mà là trắng bệch, tái mét. Tóc đen hơi rối, ngũ quan vốn rất tuấn mỹ lại bị cặp mắt thâm quầng dìm xuống. Toàn thân là một màu đen, áo len tay dài và quần dài... Gia Kỳ thoáng lạnh sống lưng, không phải tại cô xem phim trinh thám nhiều quá nên nhìn đâu cũng thấy toàn là sát nhân biến thái thế này chứ... Khoan đã...sát nhân biến thái...không lẽ hắn là...