- Tên tác phẩm: Và Jane
- Tác giả: connie_NG
- Thể loại: Hiện đại
- Tình trạng (đang sáng tác/hoàn): Đang sáng tác
- Giới thiệu (tóm tắt) tác phẩm:
Tôi mong mình đủ can đảm để một ngày có thể quay trở lại Thượng Hải, trở lại con phố Hướng Hoa xinh đẹp nơi ròng rã hàng tháng trời tối nào tôi cũng đứng đợi Jane trước ngõ .
Tôi mong mình có thể trả lời câu hỏi của Jane, rằng liệu cả tôi và cô ấy có thể cùng nhau đi tiếp hay không?
Tôi cũng mong ngày mình trở lại, Jane vẫn ở đâu đấy giữa lòng thành phố Thượng Hải nhộn nhịp, đợi tôi. Chúng tôi sau này có thể chỉ là bạn bè hoặc không là ai trong cuộc đời của nhau cả.
Nhưng hơn hết, tôi cầu mong bình an đến với cô ấy. Chẳng câu trả lời nào là đủ cho sự ích kỷ bủa vây chúng tôi.
Jane, tạm biệt.
- Trích đoạn:
Chương 1.
Sân bay quốc tế Phố Đông, thành phố Thượng Hải. Ngày 20/06/2018.
Tôi vừa ra khỏi khu hải quan. Những anh hải quan mặc đồng phục nghiêm nghị, gương mặt lạnh như băng, tôi chìa hộ chiếu ra, vì cẩn thận nên tay trái tôi chuẩn bị hẳn nào là thông tin về vé máy bay khứ hồi, địa chỉ nơi lưu trú của tôi ở Thượng Hại, giấy bảo lãnh của cơ quan tôi đang làm việc, và còn cả thông tin về khóa học mà công ty đăng ký cho tôi. Anh hải quan cầm lấy hộ chiếu, lật đi lật lại, nhìn vào ảnh trong hộ chiếu rồi nhìn vào mặt tôi, rồi thì anh ấy mỉm cười, như thể trêu tôi, hỏi bằng một câu tiếng bản địa,
- Cô có nói được tiếng Trung Quốc không?
- Một chúc anh ạ. - Tôi đáp
- Đủ giao tiếp chứ? - Anh ta lại hỏi, mặc kệ còn hàng dài hành khách phía sau tôi.
- Vâng!
Tôi không muốn dài dòng với anh ta, phần vì lo lắng, bởi chuyến bay bị trễ hơn 1 giờ mà tôi lại không thể liên lạc với người bên này, điều đó có nghĩa là ai đó có nhiệm vụ đón tôi ở sân bay, họ đã đợi tôi đến sốt cả ruột.
Nhận lại hộ chiếu từ anh hải quan, tôi nhét vội chúng vào túi xách rồi chạy vội ra băng chuyền hành lý.
- Lại phải đợi. - Tôi chán ghét mắng thầm trong bụng. - Tôi ghét phải chờ đợi, cũng như phải để người khác đợi mình.
Tầm 10 phút hành lý của tôi cũng đến, 2 cái vali to bự cho 3 tháng tôi đi đào tạo ở Thượng Hải, ngoài vô vàn mì gói, quần áo, áo ấm, tất, hai đôi giày, tôi còn mang cả bàn ủi đi theo. Dự định của tôi là mang theo cả cây guitar nữa cơ, nhưng do khá công kềnh và chỉ có một mình nên tôi đành ngậm ngùi chia tay em ấy.
Tôi vật vã xếp hành lý lên xe đẩy, đẩy vội ra sảnh đợi.
Sảnh đợi khá đông, đã hơn 6 giờ tối, nhiệt độ vào khoảng 210C khiến tôi co ro và tôi trễ 1 tiếng rưỡi so với lịch trình được ấn định. Tôi thật sự không rõ người đón mình là ai, họ như thế nào, bởi buổi sáng hôm nay Stella, bạn admin của văn phòng chính Đài Bắc có nhắn với tôi rằng có thể họ sẽ nhờ một học viên đón tôi, đưa tôi về khách sạn bởi bác tài xế của công ty xin nghỉ đột xuất, cả tôi và Stella đều quên đề cập đến thông tin liên lạc của người bạn này.
Tôi ngó nghiêng quanh sảnh chờ, nhìn hoa cả mắt, tôi cố tìm xem có ai đó đang cầm một tấm biển nhỏ xinh, trên đó có ghi tên tiếng anh của tôi, “Summer” không? Hai tai tôi vẫn còn nặng, bụng lại cồn cào vì đói, cộng thêm tiếng loa của sân bay phát ra liên tục, thật muốn ngất.
Trong lúc vẫn còn lơ ngơ giữa đất khách, và trước khi kịp định thần lấy điện thoại nhắn cho Stella thì chợt từ đằng xa có một người đi tới, cô ấy nhanh như chớp bước những bước dài đến chỗ tôi, tôi vội nhìn ra phía sau mình, kiểm tra xem đằng đó có ai đang chuẩn bị chào đón cô ấy không, nếu không người cô ấy chuẩn bị “vồ” đến là tôi.
- Không ai có vẻ là đang chào đón cô ấy. Tức đối tượng cô ấy hướng đến là mình. - Tôi thầm cảm phục khả năng phán đoán như thần ấy.
- Chào bạn, có phải Summer? - Cô ấy mở lời trước, giọng tiếng anh này nghe thật êm làm sao.
Tôi liếc thấy cô ấy cầm trên tay tấm hình của tôi, nhưng đó là hình thẻ, kiểu 3x4, nhỏ xíu và được chụp các h đây khoảng trên dưới 1 năm rồi, lúc đây tôi để tóc ngắn trên vai một ít, kiểu nữ tính, và hình thẻ thì thường được chau chuốt khác với vẻ ngoài của chúng ta lắm.
- Đúng, là tôi, bạn là người của văn phòng X ở Thượng Hải? Tên bạn là? - Tôi hỏi.
- Jane, J-A-N-E, Jane Huang, rất vui được gặp, xin lỗi đã để bạn phải đợi. - Cô ấy nói, giọng có vẻ vội, tôi nhìn thấy trán cô ấy mướt mồ hôi, một tay cô ấy vội đỡ lấy vali trên xe đẩy xuống.
- Cảm ơn đã đến đón tôi nhé, chuyến bay của tôi bị trễ, vì vậy tôi cũng vừa qua cổng hải quan thôi. Bây giờ chúng ta gọi taxi à?
Tôi hỏi đồng thời chăm chú nhìn vào mái tóc của Jane, Jane cắt tóc tomboy, nhưng tôi nghĩ nó giống kiểu đầu nấm trong những bộ phim thần tượng Đài Loan mà tôi xem lúc học cấp hai, mái tóc của Jane mượt mà, đen mướt, Jane sở hữu cặp mắt một mí nhưng tròn vành vạnh. Tôi không đoán được tuổi Jane nhưng nhìn cô ấy còn rất trẻ, Jane mặc quần ống rộng màu lông chuột và áo sơ mi màu xanh đen, trong cô ấy nhanh nhẹn, trên cổ Jane vẫn mang thẻ nhân viên nhưng tôi nhìn ra được đó là thẻ dành cho thực tập sinh bởi vì trên đó có dòng chữ “Trainee” cùng nơi cô ấy đến “R.O.C” tức là Đài Loan.
- Tôi đến đây bằng tàu điện, vì khách sạn của chúng ta gần một trạm tàu, tôi có thể đưa bạn về bằng tàu điện nếu bạn muốn.
- Nếu bạn nghĩ chúng ta ổn với mớ hành lý này. - Tôi phân bua, liếc nhìn 2 cái vali big size, tỏ vẻ ngán ngẩm. Việc mang vác cồng kềnh thì không thuận tiện cho lúc lên xuống tàu.
- Không sao, lúc sang đây tôi còn mang nhiều hơn bạn, mà lúc ấy chả ai đến giúp tôi, tôi một mình làm hết. - Jane đáp, nhưng tôi ngửi được mùi ám thị ở đâu đấy.
- Ừ, vậy tàu điện, vả lại tôi chưa đi tàu điện bao giờ.
Jane và tôi mỗi đưa đẩy một cái vali, tôi mang thêm túi xách tay, cả hai lửng thửng bước xuống trạm tàu điện. Câu chuyện tiếp theo của 2 chúng tôi là xung quanh tàu điện, rằng ở Việt Nam chưa có loại hình vận chuyển này, và rằng tôi không biết chương trình đào tạo của chúng tôi sẽ như thế nào.
Tuy vừa gặp nhau nhưng tôi cảm nhận được Jane là người khá lành tính, cô ấy hay cười, lúc cười mắt sẽ híp lại, đặc biệt là lúc trả lời một câu hỏi nào đấy của tôi thì cô ấy sẽ cười trước.
Tôi nhìn vào mắt cô ấy, rồi khẽ liếc sang bên trái thầm nghĩ, “Hy vọng chuỗi ngày ở Thượng Hải này sẽ tươi sáng”.
Về đến khách sạn, sau khi làm thủ tục check in Jane đưa tôi lên phòng, hóa ra phòng cô ấy ngay bên cạnh. Nhờ Jane mà tôi được biết trong đợt đào tạo tập trung này chúng tôi có cả thảy 4 người, 3 nữ và một nam, ngoài tôi là người Việt và Jane là người Đài Loan thì 2 bạn còn lại, một nữ một nam đến từ Hong Kong, họ sẽ đến vào hôm sau.
- Tất cả đều nói tiếng anh. - Jane nói kèm theo ngữ khí kiêu hãnh. “Nhưng cũng hy vọng người hướng dẫn của chúng ta cũng nói tốt tiếng anh”. - Cô ấy thêm vào.
- Ừ, mong vậy. - Tôi đáp.
Thật ra tôi biết kỳ đào tạo này ngôn ngữ được sử dụng là tiếng anh, bởi nhóm kiểm toán trách nhiệm xã hội của chúng tôi giao tiếp, viết báo cáo bằng tiếng anh, chúng tôi làm việc cho một bên thứ ba nhưng nhìn chung tất cả đều cần hoàn thành một số khóa đào tạo đặc thù được giám sát bởi một số tổ chức quốc tế thì mới có quyền dẫn một buổi đánh giá. Tôi thì chỉ e người hướng dẫn của chúng tôi kỹ năng diễn đạt bằng tiếng anh không tốt, vì như Stella nói anh ấy được thuê bên ngoài và Stella sẽ cố gắng hộ trợ trong trường hợp anh ấy không thể nói hết ý.
Đến phòng, tôi đặt vội hành lý vào một góc, tôi giục Jane đi ăn tối vì tôi biết để đến đón tôi, cô ấy đã chạy thục mạng xuống tàu điện mà chưa ăn uống gì cả. Chúng tôi xuống sảnh khách sạn, nhờ vào địa chỉ được Stella cung cấp trước đó tôi biết con đường trước mặt là đường Hsing Hua, tức Hướng Hoa.
8 giờ tối, tôi và Jane thả bộ xuống con dốc, rẻ vào bên trái, con đường trước mặt nhỏ xinh lấp lánh đèn lồng, những cửa tiệm đậm chất Trung Hoa, có nét gì đó cổ kính xen lẫn hiện đại, người ta bày bán đủ loại đồ vật lưu niệm, màu sắc rực rỡ. Tôi đi bộ dưới lòng đường còn Jane đi sát bên nhưng bỗng cô ấy khựng lại, kéo lấy tay phải của tôi.
- Cẩn thận này, Summer. - Cô ấy nhắc nhở đồng thời chỉ cho tôi thấy cái gờ giảm tốc trước mặt.
Cái nắm tay của Jane khiến tôi giật bắn người, tay cô ấy rất ấm và mềm, cho dù thời tiết đang lạnh nhưng bàn tay ấy lại như mới được ủ trong lò sưởi vậy.
- Lần đầu tiên tôi đến Thượng Hải đấy Jane. - Tôi nói, giọng vô cùng phấn khích.
- Tôi biết, nhưng cẩn thận, chúng ta còn ở đây rõ lâu mà. - Jane đáp lại, đôi mắt cười làm tôi tan chảy.
Tôi nhìn Jane và mỉm cười, tôi có cảm giác tôi đã gặp Jane ở đâu đấy, trong mơ chăng, hay ở nơi làm cũ? Tôi bước sau cô ấy một bước, mái tóc tomboy cùng dáng người dong dỏng cao này, giọng nói của Jane rất dịu dàng như tan vào lòng người, tôi còn cảm nhận được sự quan tâm trong đó.
- Jane này, Jane từng… - Tôi định hỏi xem có phải Jane từng đến Việt Nam làm việc, nếu vậy có lẽ tôi đã gặp cô ấy ở PYV, một tập đoàn của Đài Loan chuyên về giày cho các thương hiệu lớn, tôi đã làm việc ở đấy 2 năm.
- Summer muốn ăn gì? - Jane cắt lời tôi, nhưng kịp nhận ra tôi muốn nói gì đó nên cô ấy dừng lại, - Cậu muốn hỏi gì à?
- À, không, à… ăn gì cùng được, tùy Jane.
Chúng tôi ghé vào một cửa hiệu nhỏ bán sủi cảo, cửa hiệu sạch sẽ, phía trước cũng treo đầy lòng đèn, to có nhỏ có, sáng rực. Ngồi ở đây, trên con phố Hướng Hoa làm tôi nhớ lại một dạo tôi hay đến phố người Hoa ở chợ Lớn với Ân, một người bạn đặc biệt của tôi. Hồi đó cả hai đều vừa ra trường và đi làm, cứ cách tuần Ân lại chở tôi đến để ăn sủi cáo, đâu đấy khoảng mươi lần thì chúng tôi chia tay, cửa tiệm đó bây giờ vẫn nhộn nhịp, chỉ là đã không còn tôi và Ân nữa.
Tôi dùng tiếng Trung Quốc để gọi sủi cảo, Jane có vẻ ngạc nhiên, cô ấy nói tiếng Trung của tôi mặc dù không chuẩn lắm nhưng nghe đủ hiểu, bằng chứng là người phục vụ sau khi hỏi lại hai lần thì cũng gật gù. Tôi gọi sủi cảo thập cẩm, còn Jane dùng sủi cảo tôm. Cửa hiệu nhỏ nên chỉ có hai người phục vụ, một chú đứng ở quầy trực tiếp chuẩn bị thức ăn còn bạn trai “tiểu nhị” kia có vẻ là con trai chú ấy vì hai người nôm giống nhau, kế bên bàn chúng tôi là hai vị khách Tây khá đứng tuổi, họ trao đổi về món ăn rồi hỏi nhau xem phần trà nóng để sẵn trên bàn có miễn phí không.
- Trà miễn phí đấy ạ. - Jane hướng mắt vê phía họ, cô ấy lại mỉm cười và đôi mắt cười lại khiến tôi mất một nhịp.
- Ồ thế à, cảm ơn cô gái nhé! - Họ đáp, rồi cả bốn người cùng trò chuyện, bữa ăn diễn ra theo cách chúng tôi quây quần một bàn, tôi và Jane bị cuốn hút vào hành trình của hai vị khách kia, họ đi du lịch như vậy từ Châu Âu sang Châu Á, tiếp theo họ sẽ dành một tháng ở Đông Nam Á rồi thì trở về Châu Âu.
Sau buổi nói chuyện Jane còn trao đổi cách liên lạc ở Thượng Hải với họ để phòng trường hợp họ cần giúp đỡ khẩn cấp thì Jane có thể hỗ trợ.
Thanh toán tiền bữa ăn xong Jane hỏi tôi còn muốn đi đâu đấy không vì cô ấy khá quen thuộc với nơi này do đã vài lần về Thượng Hải công tác, ậm ừ một lúc tôi bảo không vì lúc đấy cũng tầm 9 giờ, tôi cần về khách sạn để nhắn cho gia đình rằng tôi đã an toàn, tầm này ở Việt Nam ba mẹ tôi vẫn phải ngồi đợi điện thoại của tôi.
Jane dẫn tôi thả bộ về khách sạn, con phố này vẫn còn nhộn nhịp, mọi cửa hiệu vẫn còn sáng đèn, Jane đi trước, bóng cô ấy in lên mặt đường tráng nhựa, mong manh.
Rồi tôi chợt giật mình, không phải tôi đã gặp Jane trước đó mà do Jane làm tôi nhớ đến Ân.
Cái bóng dáng thân thuộc mỗi khi tôi đi cạnh Ân, nhưng Ân để tóc dài, tóc cô ấy xoã xuống, đung đưa theo từng bước chân, tôi thích được nhìn Ân đưa tay khẽ vuốt tóc sang một bên, rồi đôi bàn tay ấy chúng tôi đã thôi không đan vào nhau nữa.
Tôi tạm biệt Jane ở cửa phòng, cô ấy bảo có hắt hơi sổ mũi cứ gọi cho cô ấy vì với tư cách là ma cũ cô ấy nên hỗ trợ tôi. Jane quay lưng đi nhưng chợt cô ấy quay lại, nheo mắt nhìn tôi vẻ dò xét.
- Đã từng gặp nhau ở đâu chưa, Summer? - Cô ấy hỏi, "Có vẻ tôi đã gặp bạn ở đâu đấy, lúc xem ảnh của bạn tôi nghĩ chúng ta đã gặp nhau nhưng tôi nghĩ mãi không thể nhớ đó là nơi nào.”
- Không đâu, trước đây tôi chưa từng đến Trung Quốc hay Đài Loan. - Tôi đáp, tôi không muốn nói cho Jane biết tôi cũng có cảm giác như cô ấy, vì tôi nhận ra mình vô tình mượn hình ảnh của Jane để nghĩ đến Ân.
- Tôi cũng chưa từng đến Việt Nam. - Cô ấy đáp, vẻ tiếc nuối. - Nhưng tôi sẽ đến đó, một ngày không xa.
Tôi chỉ cười, im lặng mà không đáp lời Jane.
Jane quay đi, bờ vai gầy làm tôi bối rối.
Tôi thấy hơi mệt vì chuyến bay và vì phải đi bộ lên con dốc sau một bữa ăn no nê. Tôi chỉ muốn vào phòng, nhắm mắt lại và đánh một giấc đến ngày hôm sau.
Tôi bước đến ban công, mở cửa sổ đứng tần ngần hồi lâu, tôi đang ở tầng 15 của một khách sạn trên phố Hướng Hoa, Thượng Hải, nhiệt độ xuống 19 độ C, ở cái tầm nhiệt độ này làm tôi nhớ đến Đà Lạt, nhớ có lần tôi và Ân cùng nhau đi dạo trên những con đường rợp bóng thông, hay cùng nhau đi sâu vào rừng, ngồi bên sườn đồi chờ bình minh rồi hoàng hôn. Cũng có lần chúng tôi đi bộ hàng chục ki-lô-mét đến một thảo nguyên nhỏ, chúng tôi dựng lều cắm trại, buổi đêm Đà Lạt xuống 160C, chúng tôi dựa sát vào nhau dưới ánh lửa trại lập lòe, đó là một đêm đáng nhớ trong suốt khoảng thời gian tôi ở bên cạnh cô ấy.
Tôi và Ân đã thôi bên nhau hơn 1 năm, tôi không còn nhận được bất cứ thông tin gì về Ân từ ngày cô ấy rời Sài Gòn về Huế, chúng tôi mất liên lạc hẳn, cô ấy hay tôi đều giữ im lặng đến mức tốt nhất có thể, không tương tác, không cập nhật gì cả, thậm chí 2 tháng gần đây tôi xoá hẳn Facebook vì không muốn dành nhiều thời gian vào trang cá nhân của cô ấy, xem đi xem lại dòng trạng thái cách đây hơn một năm, Ân cũng không còn cập nhật Blog, viết những bài viết về động vật, niềm yêu thích thứ hai của cô ấy sau kiến trúc.
Tôi không biết mình có còn yêu Ân không, yêu như lúc còn sinh viên, những lúc kiên nhẫn chờ cô ấy hết tiết, chở cô ấy đi ăn, đi dạo, những khuya Sài Gòn thức cùng nhau, cô ấy làm đồ án còn tôi ngồi viết, những lúc hai đứa giận nhau, tôi đứng dưới cổng nhà trọ nơi cô ấy thuê, trời mưa tầm tã, tôi cố nép mình vào mái hiên nhỏ xíu, nhìn lên cửa sổ vẫn còn sáng đèn, tôi đứng ở đó đợi mãi đến khi Ân chịu đi xuống, người tôi ướt hết.
Tôi trở lại giường, tôi không muốn gọi về nhà lúc này, tôi thay quần áo rồi nằm co ro trên giường, giường êm và ấm, tôi để mặc cảm xúc trôi tuột, nhìn lên trần nhà tự thôi miên mình, có một giọt nước mắt đọng lại, tôi chìm vào giấc ngủ.