Thứ ba, 15 tháng 5, 11:00 a.m, Bobby Jones, vừa viết Jon vừa nói, “Lần trước chúng ta đã nói đến chỗ vì sao thành công không thể lắp đầy khoảng trống trong anh.”
“Tôi tin rằng mình đã nói là hố trống, nhưng đúng vậy.”
Jon lật trở lại trang trước, “A, đây rồi, đúng là anh đã nói như thế. Tôi xin nhận sai.”
“Thật sự không sao. Có thể tôi quá chú trọng các chi tiết nhỏ, nhưng nếu tôi không làm vậy, tôi đã bị bắt từ lâu rồi.”
“Bị bắt?”
“Có lẽ tôi nên kể lại. Trước khi bắt đầu vụ án mạng đầu tiên, tôi bỏ ra gần ba năm để chuẩn bị.”
Jon giữ gương mặt vô cảm, “Vụ án mạng đầu tiên?”
“Vâng, tôi sẽ kể đến đó sau, nhưng anh cần hiểu rằng, tôi đã rất cẩn thận.”
Jon viết một cách điên cuồng. Anh ghi lại thời gian, biểu cảm gương mặt (lạnh lùng), tư thế và thậm chí cả việc tay của anh ta không hề nhúc nhích. Cử chỉ của người đàn ông trước mặt làm anh phải định nghĩa lại thế nào là sự trầm tính.
“Việc đầu tiên tôi làm là phải có được một số an sinh xã hội. Chuyện đó thật dễ dàng. Một bé trai không cần đến nó nữa khi cậu ta qua đời do bệnh bạch cầu một tuần sau sinh nhật lúc mới ba tuổi. Tôi mở một tài khoản nước ngoài dưới tên câu ta, chuyển vào đó năm triệu đô rồi dùng tài khoản đó lập một hạng mục tín dụng. Không mua sắm gì quá mức, chỉ cái ti vi, cái máy giặt, máy sấy, và một chiếc Honda Accord. Tất cả đều được quyên cho các tổ chức từ thiện, ẩn danh.”
“Anh không ngại nếu tôi ghi âm lại buổi điều trị của chúng ta chứ? Toàn bộ những việc này...”
“Tôi không ngại, miễn là anh nhớ rằng tất cả phải được bảo mật.”
“Điều đó là đương nhiên.”
“Tôi sẽ rất thất vọng nếu anh không làm thế.”
Ngữ điệu thật bình thản, Jon không chắc rắng đó có phải một lời đe dọa hay không. Anh bỏ qua và đi lấy chiếc máy ghi âm kỹ thuật số trên bàn của mình. “Mời tiếp tục, và vâng, tất cả đều được bảo mật.”
“Tốt. Dù thế nào đi nữa tôi đã dùng tài khoản để mở thêm hai tài khoản nước ngoài, để phòng hờ. Tôi dùng những tài khoản này để lập địa chỉ email đầu tiên. Tôi tiếp tục mở thêm các tài khoản khác. Tất cả đều phục vụ cho một mục đích duy nhất.”
“Làm thế nào?”
“Tôi có một tài khoản cho Twitter ảo của mình. Ngoài ra còn một cái cho Facebook, một cho LinkedIn, cái cuối cùng là quan trọng nhất, cho chiếc điện thoại. Sau đó, khi Foursquare xuất hiện, tôi tạo một tài khoản cho ứng dụng này.”
“Anh đã dùng tên của cùng một người cho tất cả các tài khoản sao?”
“Không, tôi ghép tên của một nhà soạn nhạc đã mất người Nga và họ của một họa sĩ ít người biết đến. Cái tên không quan trọng. Điều tôi muốn nói là tôi đã dựng nên dấu ấn thật chi tiết cho bóng ma của chính mình. Tôi có hàng ngàn bạn trên Twitter, bốn trăm người biết đến và thích tôi trên Facebook và hàng trăm đối tác làm ăn trên LinkedIn.”
Jon tự thấy không cần ghi chép nữa, gõ nhẹ cây viết lên giấy, cho đến khi Bobby dừng lại và nhìn anh.
“Tôi làm anh thấy căng thẳng sao?”
“Sao cơ? Ồ, xin lỗi, thói quen từ nhỏ của tôi.” Jon nói và đặt cây viết xuống, “Mời tiếp tục.”
“Tôi biết các chi tiết riêng tư của hàng trăm người, và họ biết của tôi, hoặc ít ra họ nghĩ là họ biết. Tất cả chỉ là hỏa mù. Nhưng điều đó không ấn tượng lắm, thông minh ở chỗ tôi chọn nạn nhân.”
“Đã có bao nhiêu nạn nhân?”
“Tôi sẽ cho anh biết. Anh viết bài báo ở Harvard về những kẻ sát nhân hàng loạt và một phần về các qui tắc của họ thật sự khiến tôi ấn tượng.”
“Vâng, các nguyên tắc thật sự rất quan trọng cho người trở thành kẻ sát nhân hàng loạt.”
“Anh đã nói, tôi chỉ trích dẫn lại, đó là bởi vì họ muốn bị bắt. Tôi đã nghĩ điều đó thật vớ vẩn khi đọc nó, nhưng bây giờ tôi không chắc lắm.”
“Thật thú vị.” Jon vừa nói vừa cầm viết lên và ghi chú lại, muốn bị bắt?
“Tôi quyết định mình cần có qui tắc, nhưng chắc chắn rằng tôi không muốn bị bắt. Thứ đầu tiên tôi muốn là một ký hiệu. Tôi không hứng thú với việc dùng các vũ khí lạ thường, những thứ như vậy rất phiền phức và còn nhiều hạn chế, nhưng cần phải có một sợi dây liên kết mọi thứ lại với nhau. Tôi quyết định chọn một cái mộc sắt nhỏ.”
“Mộc sắt?”
“Giống dấu đóng trên con ngựa vậy.”
“Một dấu sắt nung sao?”
“Vâng, nhưng nhỏ hơn nhiều. Tôi bay đến tận Malaysia để tìm một nghệ nhân lớn tuổi, ông ấy đã làm nó.”
“Trông nó như thế nào?”
“Không phải bây giờ, nhưng một ngày nào đó tôi sẽ cho anh xem. Có thể nói nó rất độc đáo, theo tôi thấy, và rất có phong cách của thế kỷ 21.”
Jon viết lại thế kỷ 21 và nhìn lên. Khi anh viết, Jon tiếp tục, “Vậy là tôi đã có dấu ấn của mình, nhưng tôi vẫn cần có phương pháp chọn nạn nhân. Tôi đã cân nhắc đến việc chọn những người trên mạng xã hội, nhưng nghĩ lại vài nhà toán học thông minh với chiếc máy tính có thể tìm ra manh mối. Tôi thích chương trình truyền hình Numb3rs, anh có xem chưa?”
“Tôi có nghe qua nhưng chưa bao giờ xem.”
Bobby có vẻ thất vọng, nhưng chỉ trong một chút, “Dù sao thì tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều cho việc lựa chọn nạn nhân nhưng không nghĩ ra được cách nào thanh lịch và nghệ thuật. Tôi đã bắt đầu cho rằng mình chẳng thể ra ngoài và giết ai được, điều đó thật đáng xấu hổ. Rồi tôi nhìn thấy chiếc vỏ ốc trong một cửa hàng ở Florida Keys.”
“Tại sao anh lại đến Keys?”
“Đó là một mùa đông khắc nghiệt ở New York, tôi đã rất lạnh.”
“Rất hợp lí.”
“Vỏ ốc nhắc tôi nhớ đến Tỉ lệ vàng và những ví dụ trong tự nhiên. Đó sẽ là phương pháp của tôi. Bằng cách nào đó tôi sẽ sử dụng con số 1.618 này.”
Jon vừa nghe vừa bắt đầu vẽ những vòng xoắn ốc lên giấy ghi chép của mình.
“Như tôi đã nói, sự chuẩn bị là chìa khóa, và bây giờ tôi có quy tắc đầu tiên của mình. Càng về sau lại càng như một chủ đề. Vấn đề bây giờ là làm thế nào để áp dụng nó? Vì thế tôi mở đôi mắt mình và để số phận dẫn đường. Vài ngày sau, tôi đọc được một bài blog về chiếc điện thoại bị bỏ quên trong một quán bar rồi ai đó vô tình nhặt được nó, chụp một tấm hình của anh ta rồi lại bỏ quên nó ở một quán bar khác. Đêm đó chiếc điện thoại đã đến ba quán bar khác nhau, ngày hôm sau chủ nhân chiếc điện thoại đã gọi và tìm được nó. Những tấm ảnh chiếc điện thoại chụp được trong chuyến phiêu lưu của nó là về những người đang có thời gian vui vẻ, chủ nhân của chiếc điện thoại bình luận rằng đêm đó nó còn vui hơn cả anh ta. Một ý tưởng đã được hình thành. Tôi mua một chiếc Iphone 3S và xóa hầu hết các ứng dụng, chỉ để lại các ứng dụng gọi, ghi âm và Youtube. Để đề phòng tôi gõ một ghi chú nhỏ.
'Xin chào, tôi là chiếc Điện Thoại Du Lịch.
1) Hãy đưa tôi đến nơi nào đó thú vị.
2) Hãy giữ tôi trong thành phố New York.
3) Hãy chụp nhiều ảnh.
4) Hãy nạp điện cho tôi ngay bây giờ và nạp thêm một lần nữa.'
Sau đó tôi nhận ra một vấn đề, chiếc điện thoại sẽ trở về, nhưng làm thế nào để tận dụng sự ngẫu nhiên đó?”
Jon thật sự đã ngồi trên cạnh ghế theo đúng nghĩa đen của nó.
Bobby nhìn đồng hồ của anh ta, “Chúng ta sẽ phải tiếp tục ở chỗ này, vào tuần sau. Tôi phải đi đây.”
Sau đó, anh ta đứng lên và rời khỏi.
Jon gọi Kimberly vào văn phòng. Anh hiếm khi làm vậy, nhưng một khi anh làm thì chỉ có một lí do duy nhất. Cô có một món nợ cần trả từ lâu, mặc dù chuyện này khiến cô ghê tởm nhưng cô lại không thể từ chối yêu cầu của anh ta. Điều tệ nhất là chuyện này thường xảy ra vào giờ ăn trưa, và cô phải chịu đựng sự nhục nhã này trong suốt buổi chiều còn lại, trước khi cô có thể về nhà và rửa sạch mùi của anh ta trên người. Cô khóa cửa văn phòng, như đã định trước, và bước vào, bắt đầu cởi áo ngoài.
Anh ta vẫy tay, “Không, không phải chuyện đó. Tôi cần em hủy bữa trưa đã đặt và ra ngoài mua cho tôi một bánh thịt viên và một lốc cô ca, đây,” anh ta nói và đưa cho cô tờ năm mươi đô, “nhân tiện tự mua cho em chút gì đó cho bữa trưa.”
Sau khi cô rời khỏi, anh đi đến bên tủ đã được khóa và lấy ra tập hồ sơ dày với đầy các kết quả của anh. Tiếp đó anh lấy ra một chồng báo. Mỗi tờ đều có bài viết về tên sát nhân Ca Rô, được biết đến với việc đóng dấu các nạn nhân của mình bằng một bảng ca rô với dấu 'x' trong ô vuông chính giữa. Jon lật các trang báo, từng trang một, từng phần một, tìm kiếm manh mối. Anh kiểm tra tất cả các mục án mạng và tai nạn nhưng không thấy bất cứ dấu vết nào của những gì Bobby đã nói.
Đã năm năm kể từ quyển sách bán chạy nhất của anh. Ba năm trước anh quyết định viết một quyển sách dựa trên cách nghĩ của những tên sát nhân hàng loạt. Nó sẽ trở thành thành công vang dội của anh, Jon đã tưởng tượng đến các hợp đồng làm phim và thậm chí là giàu có hơn nữa, không phải vì anh cần tiền. Anh nhớ những hào quang đi kèm với cái danh hiệu Bán Chạy Nhất của New York Times. Bobby đã xuất hiện trong đời anh, anh xem nó như là định mệnh. Đó là một dấu hiệu phi thường cho thấy quyển sách của anh sẽ trở thành hiện thực như những gì anh tưởng tượng. Nó sẽ không chỉ viết về những tên sát thủ nổi tiếng khác, mà sẽ bao gồm cả bệnh nhân...x. Anh cười cho sự trớ trêu của chình mình.
Hai mươi phút đã qua, anh thu dọn tất cả rồi khóa lại trong tủ. Vài phút sau Kimberly trở lại với bữa trưa. Chiếc sandwich thịt viên rất tuyệt, chín mươi phút tiếp theo trôi qua thật nhanh.
Kimberly đưa ông Mayer đến như đã hẹn. Jon đứng lên nhưng ông vẫy tay bảo anh ngồi xuống, “Không cần, cứ ngồi đó, tôi biết đường đến chiếc ghế mà.”
“Hôm nay ông thế nào, ông Mayer?”
“Khá hơn gã với cái sanwich xông khói.”
“Tôi rất thích thịt xông khói.”
“Tôi không biết, nhưng nghe có vẻ tốt. Tôi có thắc mắc.”
“Cứ tự nhiên hỏi.”
“Tôi đã đến đây trong một thời gian dài, và tôi biết anh là người đàn ông có nguyên tắc. Ăn trưa trên bàn làm việc không phải một trong số chúng. Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì. Thật ra thì tôi đang cảm thấy rất tuyệt vời. Tôi có thể cho ông biết một bí mật không?”
Ông Mayer đặt bàn tay lên tim mình, “Tôi sẽ không tiết lộ một lời.”
“Tôi đang viết một quyển sách, và tôi nghĩ mình đã tìm ra cái kết cho nó.”
“Mọi quyển sách đều cần một cái kết. Thế nó là gì?”
“Tôi thật sự không nên nói, nhưng có thể nó sẽ còn thành công hơn quyển đầu tiên.”
“Chúc mừng anh.”
“Cảm ơn, còn bây giờ thì, một tuần của ông thế nào?”
Phần còn lại trong suốt một giờ đồng hồ nói về chuyến đi của các kỳ thủ, tin đồn ở viện dưỡng lão, chi tiết về các bữa ăn, và buồn một chút về ngày giỗ của mẹ ông.
Hai bệnh nhân cuối cũng đến và ra về. Jon ghi lại vài ghi chú và hầu như chẳng nghe họ nói gì. Khi Kimberly gõ cửa và hỏi anh còn việc gì nữa không anh nói. “Có, còn một việc nữa.” Ánh mắt anh khiến cô rùng mình, tuy vậy, cô vẫn khóa cửa lại và trở lại văn phòng anh. Sau khi xong việc, anh rút ví ra, thò tay vào trong ví, cô thở phào nhẹ nhõm khi anh không rút ra vài tờ tiền, nếu anh làm như vậy sẽ khiến cô chịu không nổi. Thay vào đó anh ta đưa cô một phiếu giặt khô và nói, “Hãy giúp tôi ghé qua lấy nó trên đường em đi làm vào ngày mai.”
Một trong những cái lợi của sự thành công là sở hữu được văn phòng này. Anh có cả một phòng tắm và một quấy bar nhỏ. Jon gọi pizza và dành cả buổi tối để ghi chép lại từ những băng ghi âm hai buổi trị liệu đầu tiên với Bobby.