Hoàn thành Võ sư y tá của tôi - Hoàn thành - Ivy_Nguyen

bupbecaumua

gà luộc
Nhóm Biên tập
Tham gia
9/12/13
Bài viết
3.401
Gạo
2.000,0
Ngày mai chị định đăng hoàn truyện này, chị viết xong rồi bé Búp ạ. Nhưng còn mấy đoạn chưa thống nhất xưng hô mà giờ chị buồn ngủ rồi, nên để mai vậy. Nếu có thời gian mai vào beta nốt cho chị nhé? :D
Em ko chắc nữa. Xem mai kiếm được máy hông chứ điện thoại em beta ko tiện lắm.
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Chương 13: Giải đấu châu á.

Giải đấu Karate Châu Á năm nay được tổ chức ở Osaka, Nhật. Đoàn Việt Nam tham dự có mười hai vận động viên, trong đó có ba thành viên đến từ võ đường Thiên Thu đó là Mạnh, Hưng, và Kim oppa. Vì võ đường Thiên Thu có tới ba thành viên được tham gia cho nên võ đường trưởng được mời vào đoàn huấn luyện viên. Nhưng trước khi đi hai tuần, sức khỏe ông Lăng đột nhiên xấu đi. Ông phải nhập khoa thận của bệnh viện Bạch Mai để điều trị.

Khi thấy ba sống chết đòi xuất viện để tham dự giải đấu Nhu đành phải hứa với ông là cô sẽ đại diện cho ông tham dự. Khi lên máy bay rồi Nhu mới nghĩ nghĩ: liệu bố già nhà mình có bắt tay với bác sỹ giả bệnh lừa mình tham dự hay không? Cô âm thầm thề, nếu tới Osaka mà tên cô nằm trong danh sách thi đấu chứ không nằm trong danh sách huấn luyện viên thì cô sẽ trực tiếp bắt chuyến bay sớm nhất mà về nước.

Có điều Nhu lo xa quá, cả tám năm qua cô làm gì có chút thành tích nào nổi bật, mà danh sách vận động viên thi giải quốc tế là chỗ tên của ai cũng điền vào được sao? Bất quá việc cô phải đi thay đúng là mưu kế của ông Lăng. Việc Nhu xuất hiện với tư cách là người đại diện võ đường Thiên Thu ở một đấu trường quốc tế như thế sẽ là một trong những bước tiền đề để cô trở thành người thừa kế võ đường.

Tên của Nhu thì ở danh sách huấn luyện viên, nhưng mà với Mạnh thì cô còn chỉ bảo được này kia chứ Hưng và Kim oppa cô chưa đủ trình để nói. Mà tám năm Nhu không tham dự bất cứ một giải đấu nào cho nên có chút lạ lẫm. Thế nên mọi chuyện đều một tay Hưng xử lý hết từ liên lạc với đoàn vận động viên Việt Nam, bố trí người, họp hành. Vì vậy làm huấn luyện viên không được, ngay cả công việc người quản lý Nhu cũng làm không làm xong. Cô có chút chán nản.

Tới khách sạn, nhóm của Nhu được chia hai phòng. Mấy người nhìn nhau lúng túng. Bởi danh sách ban đầu là ông Lăng đi cùng với ba môn sinh của võ đường, nhưng phút cuối lại đổi lại là Nhu nên nhóm chỉ được phân hai phòng. Mạnh đề nghị.

- Thôi để ba thầy trò chúng em chung một phòng, mình cô Nhu một phòng vậy.

Nhu lắc đầu, giường nhỏ thế này, ngủ sao thoải mái được. Ngày mai cả ba đều phải thi đấu. Nếu có người cần phải chịu khổ bây giờ thì người đó nhất định phải là Nhu. Kim oppa lại nói.

- Đặt thêm một phòng nữa là được.

Ba người đi xuống quầy lễ tân. Khách sạn này được thuê trọn gói cho giải đấu Karate Châu Á nên không còn phòng trống. Nhưng nhìn bảng giá 350usd/ngày thì Nhu lắc đầu lè lưỡi. Thôi, ra ghế đá công viên ngủ còn hơn nằm ở đây một tối rồi về phải đi làm thêm cả tháng. Thế nên cả nhóm cũng bỏ đi ý định sang khách sạn khác thuê phòng.

Lúc đó Hưng đi lấy tờ in chi tiết các hoạt động ngày mai trở về, thấy thế thì quyết định ngay.

- Vậy thì tớ với Mạnh một phòng, Nhu với Kim oppa một phòng.

Nhu ngẩng đầu trừng mắt nhìn Hưng một cái nhưng cũng rất nhanh chóng cụp mắt lại và cúi đầu. Thằng bạn này của cô, hình như luôn quên cô là con gái thì phải. Nhu im lặng vì cứ nghĩ Kim oppa sẽ phản đối, ai ngờ anh ta lại cười hì hì nói.

- Vậy quyết định thế đi.

Nhu tròn mắt nhìn Hưng với Kim oppa, tiếng phản đối trở lên yếu ớt. Dù không ai nhớ ra cô là con gái nhưng bản thân cô vẫn còn nhớ được chưa?

- Nhưng…

Đúng lúc đó có giọng nói cuối hành lang xen vào.

- Mọi người đây rồi!

Hoàng cúi người cảm ơn nhân viên phục vụ vừa dẫn đường, sau đó lăng xăng chạy tới chỗ Nhu.

Hóa ra cái thằng nhóc này hè rảnh quá, lại nghe bọn Nhu tham dự giải đấu nên bắt ba chi tiền cho sang Osaka. Nghe đến chuyện chia phòng, thằng nhóc thủng thẳng nói.

- Em đặt phòng ở khách sạn ngay bên cạnh, đi mấy bước thôi, hay cô Nhu sang bên phòng đấy, em cùng phòng với thầy Kim.

- Không được!

Cả Hưng và Kim oppa cùng lên tiếng khiến ba người còn lại tròn mắt ngạc nhiên. Hoàng như chợt hiểu ra cái gì đó bèn toe toét cười nói.

- Vậy để cô Nhu cùng phòng với em vậy, ngày mai thầy Kim thi đấu, cần thời gian nghỉ ngơi, đúng là không nên chung phòng với em.

Thấy Hưng nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp, Hoàng chột dạ nói tiếp.

- Haizz, anh nhìn gì em. Em cùng phòng với cô Nhu, cô ấy tha không làm gì em thì thôi, chứ làm gì có chuyện em làm gì được cô ấy.

Mọi người nghe thế thì đều bật cười. Bình thường thì Nhu sẽ phì cười nhưng giờ có vẻ cô chỉ cười ngượng gạo. Cô véo tai thằng nhóc lôi đi.

- Ba người nghỉ ngơi cho khỏe, sáng mai chúng tôi sẽ qua đây đánh thức mấy người.

Hoàng giải thích gì đó với mấy nhân viên khách sạn chỗ nó đặt phòng. Nhân viên phục vụ đón tiếp chỉ đòi xem hộ chiếu của Nhu rồi đưa chìa khóa phòng. Nhu trố mắt nhìn Hoàng nói chuyện với nhân viên phục vụ bằng tiếng Anh.

Kỳ thực là Nhu có xem sổ học bạ của Hoàng, thấy các môn của thằng nhóc điểm số vô cùng lẹt đẹt toàn năm với sáu chỉ riêng môn tiếng Anh là điểm rất cao, toàn hơn chín phảy. Có điều lúc đó Nhu lại nghĩ hẳn là thằng nhóc này ngồi bên cạnh đứa nào đó học cực tốt môn Tiếng Anh… Nhu vỗ vỗ trán tự nhủ mình đúng là chỉ được cái nghi oan cho người có tội.

Phòng của Hoàng chỉ có một giường đôi. Giờ thì Nhu đã hiểu ánh mắt cười cợt của hai cô nhân viên lễ tân. Sau khi đạp bay được Hoàng ra ghế sofa, Nhu nằm im trên giường nhìn… trần nhà. Cô không ngủ được.

- Thấy Nhu trằn trọc, Hoàng hắng giọng hỏi.

- Cô có tâm sự à?

- Không có!

- Sao mất ngủ?

- Lệch múi giờ, khó ngủ!

- Ở đây chỉ lệch so với Việt Nam hai giờ thôi, giờ này ở nhà cô chẳng ngủ được mấy giấc rồi.

- …

- Cô Nhu với anh họ quen nhau từ bao giờ, quen nhau như thế nào?

- Năm tụi này mười hai tuổi, cậu ta bị bạn đánh, tôi xuất hiện như siêu nhân cứu cậu ta, nên từ đó cậu ta sùng bái tôi đi theo tôi học võ.

- Thật à?

- Giả đó!

- …

Cũng không hẳn là giả. Hai người gặp nhau năm cô mười hai tuổi là thật. Đó là năm cô lấy được Nhất đẳng huyền đai. Khi đó Nhu được coi là thần đồng trong giới karate. Nhưng chẳng ai biết, ngay cả ba Nhu, đó là Nhu học karate chỉ vì ông mà thôi. Bản thân cô không thực sự thích karate.

Trong lớp sơ cấp của ba Nhu khi đó có một cậu nhóc bằng tuổi Nhu nhìn rất yếu ớt. Hình như vì hay ốm vặt nên ba mẹ mới đưa tới đây tập võ cho tăng cường sức khỏe. Nhu để ý đến thằng nhóc này vì trông nó yếu đuối thế nhưng chưa bao giờ kêu ca hay than vãn với các bài tập. Dù mưa hay nắng vẫn chăm chỉ tới tập.

Khi Nhu mười ba tuổi thì cậu nhóc đó chuyển tới học cùng trường với Nhu. Cả hai không nói chuyện gì với nhau cho đến một lần cậu ta bị đám bạn trong trường bắt nạt. Chẳng cần biết trước giờ hai người có thân hay không, cho dù là ghét nhau cực kỳ thì cả hai cũng từ một võ đường mà đi ra. Truyền thống của võ đường nhà cô là bảo vệ nhau, tinh thần đồng môn lúc nào cũng cháy ngùn ngụt. Thế nên giống như chuyện Hoàng bị đánh mà Lâm, Mạnh đều khẳng khái, nghĩa khí nhảy vào. Khi xưa, lúc Hưng bị bắt nạt, Nhu cũng mang khí thế đó mà lao vào giúp bạn.

Sau lần đó hai người làm bạn. Nhu mặc dù ở trình độ cao hơn Hưng rất nhiều nhưng hai người có vóc dáng tương đương, mà cô lại rất kiên nhẫn tập cùng Hưng. Thế nên Hưng tiến bộ rất nhanh.

Trước giờ Nhu không có nhiều bạn vì đi học, học karate, làm việc nhà đã chiếm trọn thời gian mà cô có. Ở lớp thì Nhu khá trầm mặc, lại chẳng xinh xắn gì cho cam nên không mấy người thích kết bạn. Trên sàn tập thì những đứa nhóc bằng tuổi cô lại ở trình độ cách xa cô, bọn họ còn chẳng có cơ hội tập cùng cô chứ nói gì đến làm bạn.

Thế nên từ khi quen Hưng, cả hai rất nhanh chóng trở lên thân thiết.

- Sao đột nhiên cô lại muốn bỏ karate?

Hoàng lên tiếng làm cắt ngang dòng hồi tưởng của Nhu. Thấy Nhu im lặng cậu ta lại tự biên tự diễn.

- Cô không thích sao lại học nhiều năm như thế?

Nhu giật mình vì câu hỏi thứ hai này. Ai cũng hỏi cô vì sao lại bỏ học Karate trong khi cô đang được mệnh danh là thần đồng trong giới Karate, nhưng nếu họ hỏi cô câu hỏi thứ hai thì hẳn đã tự trả lời được cho câu đầu tiên. Thằng nhóc ít tuổi này tại sao lại nhìn ra được việc cô không thích karate ngay từ đầu nhỉ? Nhu hé mắt thấy thằng nhóc đang xoay người trên ghế sofa chờ cô trả lời.

- Ngủ đi, đừng có tự cho là mình hiểu chuyện!

Haizz, bà chị già biến thái này rất biết cách làm người khác cụt hứng. Hoàng trở người úp mặt xuống sofa.

Chẳng khó khăn gì khi nhìn thấy đam mê, hứng thú với Karate trong mắt Mạnh, thầy Kim, hay anh họ, chỉ có Nhu là khác. Nhu dường như coi Karate là một trò trẻ con, cô không thích thi đấu, không thích áp lực thi lên đai. Cô chỉ thích cùng bọn trẻ con lớp sơ cấp học karate như một trò chơi. Thái độ này hoàn toàn khác với sự nghiêm túc, mẫn cán của Nhu khi cô ấy làm ở bệnh viện. Hoàng đã nhìn ra điều ấy từ lâu, khi trở thành học viên nội trú, tiếp xúc nhiều với ba Nhu, Hoàng phần nào đoán ra lý do mà Nhu học karate.

Nhưng nếu đã vì ông Lăng mà học Karate bao nhiên năm, thì biến cố gì khiến Nhu đột nhiên từ bỏ năm cô mười sáu tuổi? Hoàng vắt tay lên trán suy nghĩ được một lát thì… ngủ mất.

Chương 12 << >> Chương 14
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Chương 14: Kết quả thi đấu.

Ba ngày thi đấu cam go và quyết liệt cuối cùng đã kết thúc. Đoàn Việt Nam giành được một huy chương vàng, năm huy chương bạc và hai huy chương đồng. Ba thành viên trong võ đường Thiên Thu thì có Mạnh đạt huy chương vàng, còn Kim oppa và Hưng đạt huy chương bạc. Đây là kết quả vô cùng tốt đối với người vừa bắt đầu sự nghiệp như Mạnh và hai người chuẩn bị từ giã sự nghiệp thi đấu để trở thành huấn luyện viên chuyên nghiệp như Kim oppa và Hưng. Nhưng điều không may mắn xảy ra là Kim oppa bị chấn thương đầu gối.

Vết thương không quá nghiêm trọng nhưng nếu muốn tiếp tục tập Karate thì buộc phải phẫu thuật. Nhu rất có kinh nghiệm trong việc điều trị chấn thương nên sau khi thảo luận với bác sỹ trong đoàn thì đã tự mình nhận trách nhiệm điều trị bảo tồn cho Kim đến khi về nước.

Sau khi thi đấu cả đoàn có hai ngày đi du lịch, nhưng nhóm Nhu tách đoàn vì họ có hẹn với võ sư Minamoto của võ đường Kenshi, ông có quan hệ bạn hữu rất tốt với ba của Nhu.

Sở dĩ Nhu được coi là thần đồng trong giới Karate bởi cả ba cấp bậc đai đen của cô đều được thi và lấy chứng nhận ở võ đường Kenshi, điều đó có nghĩa là cấp bậc của cô được thế giới công nhận chứ không riêng gì trong nước Việt Nam. Nhóm Nhu tới võ đường Kenshi vì Hưng đăng ký thi lên Tam đẳng huyền đai tại đây.

Sau khi nhìn Hưng công phá bảy viên gạch bằng chân và tám viên ngói bằng tay trong bài thi công phá, Hoàng tái mặt nuốt nước bọt hỏi Nhu.

- Lúc cô thi cũng phải chặt gạch, chặt ngói thế này à?

Nhu liếc mắt nhìn Hoàng một cái thản nhiên nói “ừ”.

Mồ hôi của Hoàng túa ra như tắm. Hèn gì bà chị biến thái này nói là nó muốn đuổi kịp trình độ bả thì đợi kiếp sau đi. Nhớ cái lần ở bệnh viện, tý nữa thì lĩnh nguyên một quyền của ba Nhu vào mặt. Xem ra hôm đó không có Nhu thì hẳn Hoàng được chuyển thẳng từ khoa ngoại chấn thương sang khoa sọ não rồi. Phải biết ông Lăng trình độ còn cao hơn Nhu một bậc.

Kết thúc màn thi đối kháng, không hiểu sao Nhu cảm thấy Hưng còn phấn chấn hơn cả lúc đạt huy chương bạc giải châu Á. Cậu ta cười lớn lao đến chỗ Nhu ôm chặt làm Nhu xấu hổ khiến toàn bộ phần da lộ ra ngoài quần áo của Nhu đỏ lựng lên. Trong cơn phấn khích cậu ta buông Nhu ra và… lao đến ôm những người khác nữa.

Nhu thở dài một cái, một cái ôm đồng đội, một bó hoa tặng bệnh nhân, sao cô luôn… tưởng bở vậy nhỉ? Đã vậy cái tật đỏ mặt sửa mãi không chừa được. Da cô có bánh mật một tí, nhưng khi ngượng thì đỏ rực lên trông cũng khó coi. Có điều chẳng bao giờ Hưng nhận ra thì phải.

Một cái áo khoác bất chợt choàng lên người cô, mũ áo chùm lên đầu cô. Người bên cạnh cô khẽ nói.

- Cái mặt đỏ rực của cô thật khó coi.

Nhu húng hắng ho, mắt vẫn chưa rời cái người đang phấn khích ôm hết người này đến người khác.

- À, trong này nóng quá!

- Đang là mùa hè thật, nhưng nhiệt độ trong phòng có mười tám độ thôi, nếu không em đã chả phải mang áo khoác theo.

Nhu lườm cho Hoàng một cái. Có cần phải nói toẹt ra không? Chị đây là đang nói chữa thẹn, không hiểu hả?

Hoàng như sợ Nhu thẹn quá hóa giận sẽ nện cậu tan nát như nện ngói với gạch thì hỏng đời trai đành ngậm chặt miệng lại.

Kỳ thực một đứa trẻ thiếu thốn tình cảm như Hoàng có sự cảm nhận tinh tế hơn những người khác. Chẳng hạn Hoàng dễ dàng nhận ra Nhu từ bỏ Karate vì không thực tâm thích nó. Cũng chẳng khó để biết ánh mắt bà chị biến thái này luôn dừng lại ở trên người ông anh họ dù rằng phòng tập luôn đông đúc người. Và nó cũng là người nhận ra khuôn mặt đỏ rực xấu hổ chỉ vì một cái ôm đồng đội của Nhu.

Chuyện bó hoa chín mươi chín bông bị ném vào thùng rác nữa, nó cũng biết là ai làm. Cả chuyện tại làm sao mà Nhu bị xếp chung phòng với Kim oppa Hoàng cũng hiểu. Nhưng Hoàng lại không thể hiểu tại sao nó không hề muốn nói chuyện của Nhu cho người kia nghe và cả chuyện của người kia cho Nhu nghe.

Chương 13 << >> Chương 15
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Chương 15: Trở về

Vừa về đến nhà thì cả nhóm Nhu phải tụ tập ăn mừng trong… bệnh viện. Ông Lăng là giả bộ bệnh để lừa con gái, không ngờ vào kiểm tra thì ông đúng là có bệnh về thận thật và cần phải phẫu thuật… Kim oppa cũng phải nhập viện để lên lịch mổ đầu gối.

Hai người nằm viện thì cứ yên chí mà nằm viện, khổ là khổ cái người còn lại ấy. Võ đường có tổng cộng một lớp cao cấp, ba lớp trung cấp, và bốn lớp sơ cấp. Bình thường có bốn võ sư, hiện tại hai người nhập viện, Hưng phải vào Huế để báo cáo thành tích cho cả đoàn. Đáng ra Mạnh cũng có thể đứng lớp giúp một phần nhưng thằng nhóc còn bận ôn thi lại tốt nghiệp lại vì kỳ thi tốt nghiệp trúng vào lúc chuẩn bị gấp rút nhất cho giải đấu.

Một mình Nhu không thể xoay sở được với cả tám lớp học nên đành phải đóng cửa võ đường một thời gian. Bốn người Nhu, Hoàng, Mạnh, Lâm thay phiên nhau vào viện chăm sóc hai cái người đợi mổ.

Ông Lăng biết tin võ đường phải đóng cửa thì thở vắn than dài. Muốn nhân cơ hội ốm đau giả vờ khổ sở khóc lóc ăn vạ bắt con gái phải nhận thay ông kế thừa võ đường nhưng không hiệu quả. Vì vừa có ý định thì Nhu đã ngọt ngào nói chặn họng.

- Ba nhanh khỏe lên mà mở lại võ đường, đừng nói sống sống chết chết nữa. Ba mà mất con bán võ đường lấy tiền đi du lịch ngay.

Ông Lăng đành ôm một cục tức giận nuốt vào bụng, mấy ngày liền không thèm nói chuyện với Nhu. Nhưng vì thế ông lại có thời gian quan sát cô con gái của mình. Đứa con gái này của ông trên sân tập karate thì ông hiểu rất rõ, nhưng ở bệnh viện thì ông lại chẳng biết gì thì phải.

Nhìn cô con gái ôn nhu, tỷ mẩn chăm sóc mình, nhìn thái độ chuyên nghiệp của con gái với các đồng nghiệp, cả sự tận tâm trong công việc của con gái đã khiến ông Lăng suy nghĩ phải chăng ông đã sai lầm khi cứ ép buộc con bé theo nghiệp của mình? Bời lẽ nếu con bé này mà đặt cái sự tận tâm của nó vào tập karate thì có phải đến giờ này Việt Nam sẽ có người đầu tiên đạt Lục đẳng huyền đai rồi không? Bất quá, tâm nó không đặt ở Karate, có ép cũng không ăn thua. Ông Lăng thở dài thườn thợt.

- Ba buồn gì chứ, nhanh khỏi bệnh rồi về mở lại võ đường là được mà.

Động viên thế nhưng Nhu biết ba mình buồn thế nào. Bình thường đối chọi với ông, thấy ông thở dài cô còn đau lòng, huống hồ giờ ông còn ốm đau bệnh tật. Nói cứng vậy thôi chứ nếu ba xuống nước thuyết phục thêm thì cô cũng chẳng biết mình sẽ đưa ra quyết định như thế nào. Người thân của cô chỉ có mỗi ba mà thôi, cô không muốn cứ mãi đối chọi với ông.

Nhìn sắc mặt con gái một hồi, cuối cùng ông Lăng cũng nói ra suy nghĩ của mình.

- Ba không cấm con làm y tá nữa!

Nhu sáng mắt lên, quay đầu phấn khích nhìn ba. Nhưng câu tiếp theo như gáo nước lạnh dội vào đầu cô.

- Nhưng võ đường không thể không có người kế thừa. Cho nên con chọn lấy một ở lớp cao cấp, hoặc thằng Kim, thằng Hưng. Còn thằng Mạnh lên được đai đen rồi nhưng nó còn nhỏ quá, tha cho nó…

Nhu tức muốn phun máu, cái này là ép gả hả? Nhưng cô còn chưa kịp phản bác thì ba cô đã đệm thêm một câu.

- Không lấy cũng được, nếu thế thì nghỉ việc về mở lại võ đường cho ba!

Đúng lúc ấy Hoàng từ cửa phòng bệnh đi vào, nhăn mặt nói.

- Thưa thầy, chuyện này không thể được.

- Chuyện con gái ta lấy chồng, cần phải được sự cho phép của cậu sao?

Hoàng tím mặt lại, nhưng nó quả thực không muốn Nhu bị ép buộc như thế. Nhưng trái với suy nghĩ của nó là Nhu sẽ kích động phản đối, cô nàng chỉ ngồi trầm ngâm. Khổ chủ còn chẳng thèm lên tiếng, thì cái kẻ râu ria là Hoàng sao có thể nói tiếp được. Hoàng hậm hực ngồi xuống, ngay khi tưởng mọi chuyện cứ thế được quyết định thì Nhu lên tiếng.

- Con không phản đối, nhưng người đó nhất định phải đánh thắng được con.

Con gái chịu nhún nhường ở mức này rồi, ông Lăng cũng đành im lặng, coi như ngầm đồng ý.

Hoàng cau mặt lại, rõ ràng là nhận ra ý thiên vị trong câu nói của Nhu. Ở võ đường Thiên Thu được mấy người có thể coi là đối thủ của Nhu chứ? Ngoài mấy anh lớp cao cấp, chỉ còn có Kim oppa, và Hưng. Mà Kim oppa thì…



Sau khi thông tin được lộ ra, mấy người trong nhóm nam sinh cao cấp đã khấp khởi mừng rỡ. Phải biết họ học võ bao nhiêu năm, cuối cùng cũng chỉ mong muốn mở được một võ đường, chiêu sinh dạy học. Nhưng đây là đâu? Là Hà Nội đó, là nơi tấc đất tấc vàng. Nếu được thừa hưởng võ đường Thiên Thu rộng tới 300m2 này, lại cơ sở vật chất dùng cho chiêu sinh tốt như thế này thì đúng là đổi đời rồi.

Còn Nhu thì cũng không tệ, không quá đẹp cũng không quá xấu, tính cách ôn hòa, lại nấu ăn ngon, nghề nghiệp ổn định. Nhiều người trong nhóm học viên lớp cao cấp nguyện ý lấy Nhu.

Nhưng vấn đề là bà cô này lại nói phải đấu thắng nàng, nghe cứ như cậu chuyện đấu võ kén rể thời hiện đại ấy. Nhưng không ai cười được. Bởi vì ai cũng biết trong võ đường này người có đai cao nhất là Đinh lăng, nhưng đứng thứ hai, chỉ kém ông có một bậc chính là Nhu. Ngay cả Kim oppa thường xuyên đi tham dự các giải đấu lớn cũng chỉ có Nhị đẳng huyền đai mà thôi, à còn có Hưng là vừa mới thi lên được Tam đẳng huyền đai nữa. Mặc dù gần mười năm nay Nhu không tham dự thi đấu, cũng không thi lên đai, cường độ tập luyện không cao, nhưng Tam đẳng huyền đai của cô cũng không phải là chỉ là một cái dây buộc quần áo thông thường.

Nhu nhìn đám nam sinh võ đường đang miệt mài tập luyện mà thở dài một cái. Chẳng biết quyết định “nhắm mắt đưa chân” lần này của cô có phải là một sai lầm hay không nữa. Hoàng xuất hiện bên cạnh Nhu từ lúc nào, nó đặt tay lên bả vai Nhu, nghiêm túc nói.

- Cô Nhu, em nhất định không để cô phải lấy người cô không thích.

Từ sau hôm đó Hoàng lao vào tập luyện, với cường độ gấp hai, ba lần thường ngày. Nhu nhìn thấy, cũng cảm động lắm nhưng lòng thì nghĩ: đúng là điếc không sợ súng. Mới thoát được đai trắng, lên được đai vàng mà đã cho rằng có thể thắng được các đàn anh lớp cao cấp sao? Bất quá đây cũng là cơ hội tốt cho thằng nhóc rèn luyện, với trình độ và chí hướng của nó hẳn sẽ không tham gia giải thi đấu nào. Coi như một kinh nghiệm thực chiến cho Hoàng đi.

Chương 14 << >> Chương 16
* * *
(Lời của Ban quản trị Gác Sách: Truyện đã được đăng lên thư viện nên mời các bạn đọc tiếp các chương cuối tại ĐÂY.)
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành:

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Thưa các nàng/chàng, cái truyện Y tá của mình đã HOÀN. :D:D:D
Đây là truyện hoàn đầu tiên của mình, rất mong nhận được sự ủng hộ của mọi người.
Nếu việc tag tên của mình có làm ai khó chịu thì thành thật xin lỗi nhé! :):)
Mưa Mùa Hạ , Lâm Diệu Anh, Mèo Lam, nobuomthanky , Ngọc đình , Vì Em Là Nắng,bupbecaumua ,Mạt Họa, Starlight Nhật Hy, [/USER]MotKeVoDanhBanhmitrung ,Akari Sakura , LinhduahauKem Dâu ngocnungocnu Diêu.Linh tennycin Gwatan Daniella Akari Sakura Langthiennhu1902 PreWonbin Lê La Phù phiếm Mèo Lười Xiao Fang Mắt nắng Nguyễn Thường Tín machnha timbuondoncoi Trích Tiên Trầm Hiểu Di BichHuyetTranTinh aishiteru.99 _TA_ forrestguy Cây Thông Buồn timbuondoncoi Ngọc Anh TNA
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mèo Lười

Mèo con ham chơi!
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
21/2/14
Bài viết
3.420
Gạo
1.500,0
Vâng, nếu hoàn thì chị có thể gửi bản thảo cho sếp để tiến hành biên tập và cho em ý lên Thư Viện ạ.;;)
 
Tham gia
4/9/14
Bài viết
693
Gạo
100,0
Mình chưa đọc hết nhưng biết là sẽ hay. Like trước đã coi sau. :v
 

_TA_

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/1/14
Bài viết
760
Gạo
180,0
Đã hoàn rồi à. Hi hi. Chúc mừng nhé. @};-@};-@};-.
 
Bên trên