Vợ thứ - Cập nhật - Muộn

S.Ngư

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/8/16
Bài viết
580
Gạo
180,0
Ôi, truyện hay quá ạ!!!
Em đã đọc một lúc xong 4 chương luôn nhưng vẫn chưa thấy đã.
Đây đúng là truyện Việt Nam, thật ngưỡng mộ tác giả quá.
À, trong truyện hình như có vài lỗi về chính tả do cách phát âm của người miền nam. Mà em lười quá nên không trích ra. Không phải những từ in nghiêng mà chị bảo là từ địa phương đâu. Mà là mấy từ kiểu nói ngọng ấy ạ. Ví dụ như em nhớ có từ "giặc quần áo ", "kiêng quyết"...
 

Ô ăn quan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/15
Bài viết
677
Gạo
400,0
À, trong truyện hình như có vài lỗi về chính tả do cách phát âm của người miền nam.
À mụ này thì chuyên gia mắc lỗi chính tả, không phải do phát âm vùng miền đâu. ^^
Mụ ơi, nếu tui là Tràm tui cũng tương tư Đại thôi. Tui thấy Cậu rất là kiên nhẫn và nhẹ nhàng đối với Tràm. Còn về sau tui không biết thế nào.
Về Thanh, tới giờ tui chưa có ấn tượng gì cả, vì em cũng chưa xuất hiện nhiều. Nhưng có lẽ tui theo chiến tuyến của Tràm rồi. :3
Giờ này nhà họ đã kín cổng, muốn vào chỉ có cách vượt tường hoặc chui lỗ chó. Tràm có sức khỏe tốt, leo trèo giỏi nên chọn vượt rào.
Tui kết đoạn này, vì sao chắc mụ cũng hiểu. ^^
 

chuyencuangan

Duyệt quyền tác giả
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/3/16
Bài viết
1.202
Gạo
0,0
Chương mới hay quá đi! Đối thoại giữa Tràm và cậu dễ thương quá độ! Mình mà là Tràm thì cũng tương tư cậu là cái chắc. Nhưng mà yêu đơn phương thế này đau tim quá.

tôi cảm giác hèn mọn, tôi buồn nên tôi dỗi.
Đọc đoạn này mà thấy Tràm đáng yêu quá. :x
 

S.Ngư

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/8/16
Bài viết
580
Gạo
180,0
À mụ này thì chuyên gia mắc lỗi chính tả, không phải do phát âm vùng miền đâu. ^^
Em tưởng do người viết bị ngọng nên mới viết sai cơ... Hơ hơ.
Mụ ơi, nếu tui là Tràm tui cũng tương tư Đại thôi. Tui thấy Cậu rất là kiên nhẫn và nhẹ nhàng đối với Tràm. Còn về sau tui không biết thế nào.
Về Thanh, tới giờ tui chưa có ấn tượng gì cả, vì em cũng chưa xuất hiện nhiều. Nhưng có lẽ tui theo chiến tuyến của Tràm rồi. :3
Em cũng bị thích cậu Đại với cô Tràm, có điều em sợ đọc mấy cái truyện kiểu "nữ chính thích nam chính, trong khi nam chính lại đi thích một cô gái khác". Nhưng vì giọng văn của chị tác giả hay quá, em vẫn đọc. Thấy người Việt viết được truyện thuần Việt như vậy mê quá. Em cũng phải học hỏi theo mới được. Hề.:x:x:x
 

Muộn.

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/6/16
Bài viết
132
Gạo
3.600,0
Em tưởng do người viết bị ngọng nên mới viết sai cơ... Hơ hơ.

Em cũng bị thích cậu Đại với cô Tràm, có điều em sợ đọc mấy cái truyện kiểu "nữ chính thích nam chính, trong khi nam chính lại đi thích một cô gái khác". Nhưng vì giọng văn của chị tác giả hay quá, em vẫn đọc. Thấy người Việt viết được truyện thuần Việt như vậy mê quá. Em cũng phải học hỏi theo mới được. Hề.:x:x:x
Hê... cảm ơn em. Chị có ngọng nhưng kiểu "cá rô" thành "cá gô" ý, chứ mấy chỗ em chỉ là chị sai chính tả thật. :v
À mụ này thì chuyên gia mắc lỗi chính tả, không phải do phát âm vùng miền đâu. ^^
Mụ ơi, nếu tui là Tràm tui cũng tương tư Đại thôi. Tui thấy Cậu rất là kiên nhẫn và nhẹ nhàng đối với Tràm. Còn về sau tui không biết thế nào.
Về Thanh, tới giờ tui chưa có ấn tượng gì cả, vì em cũng chưa xuất hiện nhiều. Nhưng có lẽ tui theo chiến tuyến của Tràm rồi. :3

Tui kết đoạn này, vì sao chắc mụ cũng hiểu. ^^
Tui nghĩ Thanh sẽ mang lại cảm giác đáng sợ bà ạ.
 

Muộn.

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/6/16
Bài viết
132
Gạo
3.600,0
Chương mới hay quá đi! Đối thoại giữa Tràm và cậu dễ thương quá độ! Mình mà là Tràm thì cũng tương tư cậu là cái chắc. Nhưng mà yêu đơn phương thế này đau tim quá.


Đọc đoạn này mà thấy Tràm đáng yêu quá. :x
Mình cũng thấy tội nhưng biết sao đây khi Tràm là người đến sau... Còn Tràm đến trước thì không thành "vợ thứ" rồi. ^^~
 

S.Ngư

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/8/16
Bài viết
580
Gạo
180,0
Hê... cảm ơn em. Chị có ngọng nhưng kiểu "cá rô" thành "cá gô" ý, chứ mấy chỗ em chỉ là chị sai chính tả thật. :v
Ồ, kì lạ ghê!!!
Mình cũng thấy tội nhưng biết sao đây khi Tràm là người đến sau... Còn Tràm đến trước thì không thành "vợ thứ" rồi. ^^~
Nếu vậy, truyện này rất giống với một bộ phim sắp chiếu của Trung Quốc với tên "Nhân sinh nếu lần đầu gặp gỡ". Cũng kiểu, người đến trước, người đến sau thế này, ngược nam chính đến bực bội. Phim chưa được chiếu ở Việt Nam, nhưng xem trailer thôi là em đã "cạch phim" và cho vào danh sách những phim hay nhưng không xem luôn rồi.:">
Được cái, truyện của chị thuần Việt nên em sẽ kiên trì đọc. Với lại, giọng văn của chị cũng rất nhẹ nhàng, dễ hiểu. Thật là cảm phục quá đi!
 

Ô ăn quan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/15
Bài viết
677
Gạo
400,0
Tui nghĩ nếu Th ghê gớm thì Tràm sẽ khổ đây. Có khi khổ quá thì cũng phải ghê gớm lại ^^.
Tràm tâm tư đơn thuần. Nhưng Thanh thì lại kín đáo.
Thanh đã nhận ra Tràm có tình cảm với Đại rồi, nên là các hành động sau này tui nghĩ Thanh sẽ cố tình khiến Tràm ghen tị với mình thôi. Tràm lại còn mặc cảm thân phận nữa...
 

kẻ tự kỉ

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/12/16
Bài viết
208
Gạo
0,0
Ai đó?" Chân Tràm giẫm lá khô phát ra tiếng sột soạt, làm người đang giặc đồ gần đấy vội đứng dậy.
giặt.
Chương 4

Cô ngồi giữa cây cầu khỉ chông chênh, nghe gió lạnh lùa qua đôi gò má thổi khô bao nước mắt. Đêm ở quê buồn tẻ và hiu quạnh, ngay đến nước sông cũng đục ngầu chẳng in bóng nửa vầng trăng.

Ngồi đây từ chập tối, chứng kiến mấy anh đầy tớ cầm đèn đón cậu về ngang, cảm giác bị bỏ rơi càng lớn dần trong lòng Tràm. Cô khóc thật nhiều mới nhận ra bản thân thật dở hơi, mới được đối xử tốt một chút liền quên bổn phận đứa ở đợ. Nếu hờn Thanh chi bằng cảm ơn sự xuất hiện đúng lúc dã đưa Tràm về thực tại, ngăn bản thân không lún sâu vào cảnh cóc ghẻ học đòi ăn thịt thiên nga.

Sương đêm ướt đẫm vai gầy, Tràm cẩn thận bám vào cây vịn, từng bước đi vào bờ. Có lẽ từ hôm nay cô cần quen với việc tự mình đau thương - một mình đứng dậy. Chưa bao giờ được đánh lẻ nên nỗi nhớ má bỗng tràn về, cô trầm ngâm chỗ ngã ba đường, khao khát gặp lại tình thân thôi thúc cô rẽ hướng nhà má. Nhưng đi được một đoạn Tràm bấm bụng băng ngã tắt trở về dinh hội đồng Vinh bởi cô chợt sợ viễn cảnh ngày mai.

Giờ này nhà họ đã kín cổng, muốn vào chỉ có cách vượt tường hoặc chui lỗ chó. Tràm có sức khỏe tốt, leo trèo giỏi nên chọn vượt rào. Sau vài cú nhảy rồi chuyền từ cành này sang cành nọ, cô đáp gọn trong vườn. Giờ chỉ lo động tới giấc ngủ của bà.

"Ai đó?" Chân Tràm giẫm lá khô phát ra tiếng sột soạt, làm người đang giặc đồ gần đấy vội đứng dậy.

"Tràm đây, chị đừng la lớn kẻo bà dậy đánh chết em." Nhận ra giọng quen thuộc của Mến, cô khe khẽ cất lời.

"Ủa, bây rình mò chi ngoài này?" Mến siết cái cây khô vừa mới nhặt, tiến sát mép mương hòng nhìn cho kỹ.

Mương trong vườn này khá rộng và sâu. Nước còn trong vắt không đục như ngoài sông, muốn đi qua mương người ta phải kê thân dừa hoặc hai cây tre. Đôi lúc đàn ông sức vóc sẽ phóng từ bờ này sang bờ kia nhưng Tràm đâu dám liều đành cẩn thận dẫm lên cầu tới gần Mến: "Đêm nay em ngủ chung với chị nha?"

Nửa vầng trăng khuyết không đủ sáng để soi gương mặt thản thốt của Mến: "Em ở đây vậy cậu đâu?"

"Cậu ở nhà mình."

Tràm không hiểu tự bao giờ sự xuất hiện của cậu phải có cô. Dẫu đó là sự thật nhưng qua cách hỏi đó cô vẫn nghe khó chịu. Đoán có chuyện xảy ra nên Mến thu hai bộ quần áo đang giặt, nắm tay Tràm đi vào chái bếp.

"Buổi sáng nghe đồn em theo cậu qua đình làng học chữ, sao tối mịt trở về mình ên. Bộ cậu làm gì em à?" Trên bàn vẫn còn vài củ khoai nguội, Mến nháy mắt bảo Tràm ăn nhưng cô nào có tâm trạng đói.

"Cậu dẫn em qua nhà ông đồ Năm." Trong không gian mờ mờ, mắt Tràm đã ráo hoảnh, chỉ giọng hơi khàn.

Mến nghe xong không ngạc nhiên chỉ khẽ "à" vỡ lẽ: "Té ra cô Thiên Thanh về, hèn gì hồi chiều em xin phép mang đồ của cậu đi mà bà chả phản ứng gì."

"Bộ Thiên Thanh đó đặc biệt lắm hở chị?" Với vấn đề mình rõ mồn một Tràm còn giả đò hỏi để dò la thêm.

"Còn phải nói. Em thấy chữ Đại viết bằng mực Tàu bên nhà cậu hông? Do cô Thanh cầm tay cậu viết năm hai người bảy tuổi đấy." Dù Mến cố dùng ngữ điệu bình thường vẫn nghe ra sự ngưỡng mộ.

"Chẳng phải cô ấy học trường Tây ạ?"

"Đó là chuyện khi ông hội đồng qua đời, cậu bị bà bắt đi học trường Tây. Nghe nói dạo ấy cô Thanh bệnh dữ lắm. Ông Năm phải cho vứt bút lông cầm viết chì thì cổ mới chịu uống thuốc." Mến ngưng một chút vì chợt liên tưởng đến nhân vật Chúc Anh Đài trong mấy tuồng hát bội. "Nhắc tới cũng tội, vài năm sau cô ấy được ra tỉnh học mà nào gặp cậu."

Tràm im lặng. Cô không rõ vì sao kẻ ăn người ở như Mến lại rành chuyện của cậu chủ như vậy. Hình như sau sự kiện hồi chiều, cô trở nên khá nhạy cảm. Thấy Tràm im im miết, Mến bèn lấy tấm đệm cũ trải vào góc. Màn đêm dần đen kịt khi nửa vầng trăng cũng bị án mây nuốt chửng, hai chị em nằm cạnh nhau ôm lấy từng bầu tâm sự chìm sâu vào mộng mị.

Sương sớm nhỏ đầu cành khiến những gốc mai già muốn tách mình cho nụ nhỏ chui ra, dẫu mươi ngày nữa mới tới kỳ lặt lá.

"Chị đi làm nghen nhỏ. Giờ này hẳn cậu thức rồi, em coi chạy ù qua đó kẻo bị rầy." Thấy Tràm ngơ ngẩn ngước mắt ngắm giọt sương long lanh trên lá mai non, dường chờ đợi khoảnh khắc nó rơi xuống đất, Mến bèn vỗ nhẹ vai căn dặn.

Tự dưng hôm qua dỗi hờn vô cớ, Tràm không biết phải làm sao để đối mặt với cậu. Nếu bị rầy mà chẳng cần giải thích gì cô cũng chấp nhận, đằng này tính cậu đen trắng luôn phân định rạch ròi, dễ gì không động tới lý do. Huống hồ hôm qua Tràm ngang nhiên cãi lệnh cậu trước mặt Thiên Thanh. Cái uy quyền làm chủ bị đạp đổ hẳn cậu mất mặt và tức giận lắm.

"Định trốn bên đây tới bao giờ?" Đương lúc Tràm tìm đường lui để yên ổn ở nhà này thì giọng trầm ấm của cậu từ sân trước truyền tới làm hai cô gái giật mình.

Mến quay qua thấy cậu đang chậm rãi tiến tới thì bối rối kéo vội nón lá che nửa gương mặt sần sùi: "Chào cậu hai!"

Cậu gật đầu rồi nói với người dưới gốc mai: "Ở gần tôi một tháng tưởng em bỏ cái tính ngang tàn rồi chứ. Chẳng nhẽ vì nhờ em về lấy bộ ấm trà mà em hờn mát vậy?"

Lần đầu tiên Mến đứng gần cậu, hàng mi dưới cái nón Beret lay động để thấy sự giận của cậu sao mà đẹp. Trong khi đó Tràm vẫn trơ trơ khiến Mến phải kéo vạt áo nhắc: "Cậu đang hỏi em kìa!"

"Đi làm việc của cô đi." Cậu nói nhẹ nhưng ngữ điệu khá lạnh lùng. Mến giật mình vội lủi thủi ra vườn, chỉ thoáng cái màu áo nâu mất hút.

"Tôi xem em như bạn bè thân thiết, chưa từng tỏ thái độ bề trên hay bắt nạt em, vậy mà em còn giận ngược lại tôi. Em nói rõ ràng đi, có phải hết muốn ở cạnh tôi rồi?"

Tràm thực sự chưa muốn đối diện nhau lúc này nhưng một mình cậu độc thoại khiến cô ức quá, khẽ lầm bầm: "Ai bảo dẫn tôi đi gặp Thiên Thanh chi."

Cậu nói mãi mà cô vẫn im ỉm, tức quá bèn gỡ cái nón vứt xuống đất, vò nhẹ lên đầu rồi xoay lưng đi: "Tôi sẽ xin má trả tự do cho em."

Bà hội đồng là điểm yếu duy nhất của Tràm, cậu vừa đánh vào đấy cô rụng rời tay chân chịu thua ngay: "Khoan!"

Cậu nghe gọi, tay khoanh trước ngực cười thầm.

"Hôm qua em đi xa khát nước nên đành về nhà uống." Tràm vụn về lấy đại một lý do ngớ ngẩn để che giấu sự thật tôi cảm giác hèn mọn, tôi buồn nên tôi dỗi. Vả lại cô hiện tại như chim lồng cá chậu không thể tiếp tục cương khi cậu đã xuống nước trước.

Cậu điểm trúng huyệt của cô thì đắc thắng, quên xem xét lý do tào lao kia, xoay người đưa tay: "Còn muốn đi học không?"

Tràm bứt lá mai vò nát cho đỡ tức mới ngẩng đầu cười: "Dạ thầy."

"Gọi thầy thì phải xưng em, với lại sau này hông được yêu thầy đâu." Cậu lại bông đùa.

"Thế hổng gọi nữa." Mắt Tràm chạm tia nhìn trong trẻo dưới hàng lông mày thanh tú kia, bao nhiêu uất ức tự dưng tan biến sạch.

"Sao hai mắt sưng húp rồi?" Cậu bước qua định nâng cằm Tràm nhìn cho rõ.

Cô vội cúi xuống nhặt cái nón Beret: "Đêm qua tôi nhớ má."

Lần này lời nói dối của cô rất chân thật, bàn tay định nâng cằm cô chuyển qua vịn đôi vai gầy: "Em sẽ sớm gặp bác ấy thôi. Sau này có chuyện phải cho tôi biết đừng ủ dấm trong lòng."

"Vậy lỡ thích cậu có được thổ lộ chăng?" Tràm vẫn cúi gầm mặt, nghĩ.

*​

Cậu chắp tay sau lưng nắn nót viết hai mươi bốn chữ cái lẻn bảng. Tràm ngồi bàn cuối, chống cằm ngơ ngẩn nhìn. Dẫu buổi sáng đã xác định giới hạn là bạn nhưng pháp luật đâu cấm người ta chiêm ngưỡng cái đẹp. Hơn mười lăm năm quanh quẩn chốn ruộng đồng, hầu hết bạn của Tràm đều chân lấm tay bùn. Cậu đường hoàng xuất hiện tựa cơn gió xuân ngào ngạt hương hoa, thử hỏi không động lòng sao đặng.

"Đau!" Thấy Tràm trầm ngâm, cậu bước xuống cốc lên trán. Vì cô là đứa học trò đầu tiên bị đòn nên tụi nhỏ xung quanh nhìn rồi cười.

"Các trò im lặng." Cậu nghiêm giọng. "Nãy giờ tôi giảng khô cổ mà mắt em cứ lim dim như phê thuốc phiện vậy?"

"Bắt chị chép phạt nha thầy." Hơn chục thằng nhóc loi nhoi.

Tràm bấy giờ mới hoàn hồn, buông bàn tay đang ôm đầu, nghiêng qua hông cậu lườm từng đứa.

"Đã chểnh mảng còn định uy hiếp bạn à?"

Tự nhiên cô cảm giác cậu mượn việc công để báo thù riêng nhưng mình đang kẹt ở kèo dưới, đành nhịn: "Tôi xin lỗi ạ!"

"Chị Tràm dám xưng tôi với thầy kìa." Thằng nhóc nhỏ con ngồi bàn đầu lên tiếng hoạch họe.

Cậu khoanh tay nhướng mày.

"Em xin lỗi!" Tràm kiêng quyết không gọi thầy.

Cậu cười thỏa mãn, đoạn chắp tay sau lưng trở lên bảng. Tràm nghiến răng nghiến lợi nhớ mặt từng thằng trong lớp. Buổi trưa, lũ nhóc ùa về chỉ còn hai người ở lại thu dọn bàn ghế. Nhìn chàng công tử ở nhà chả động móng tay, cơm bưng nước rót, mỗi bước đều có người hầu hạ, giờ qua đây phải xắn áo bê bàn ghế, lòng cô dâng niềm cảm phục.

"Con gái không được khuân vác vật nặng." Nhác thấy Tràm định chồng hai cái bàn lên nhau, cậu vội chạy tới ngăn cản.

Cậu đứng gần cô, mùi nước hoa thoang thoảng khiến tim thiếu nữ đập loạn nhịp. Đáng lẽ Tràm sẽ cảm động hơn nếu không có câu sau: "Mặt mũi em vốn dĩ kém xinh, tay chân còn thô thiển, sau này khó gả chồng."

"Hổng gả được thì tiếp tục ăn bám cậu." Tràm phồng má.

Cậu nghe đáp nhếch môi: "Thì bởi sợ em đeo theo cả đời nên tôi phải chăm sóc cẩn thận này."

Tràm xoay qua xếp mấy cái ghế, chả thấy hứng thú vấn đề trên bèn đổi đề tài: "Chiều có dạy hông ạ?"

"Có, chiều dạy lớp hai."

Cô tròn mắt: "Thế xếp bàn ghế làm gì?"

"Thấy em rỗi rãi ngồi nghĩ ngợi linh tinh, tôi tạo việc cho làm." Cậu phủi tay đáp.

"Cậu..." Tràm nghiến răng.

"Đùa thôi. Tại đây là đồ mượn của đình, tôi sợ trời bất chợt đổ mưa, dẹp không kịp, hư hao lấy tiền đâu đền." Cậu nói cứ như bản thân thật sự là anh giáo làng nghèo kiết xác.

"Thế trưa nay về nhà ăn ạ?"

"Không, ăn chực ở đây."

Tràm kín đáo liếc một cái khi nghĩ cậu giỡn nhây, liền sau đó nghe giọng ông Từ giữ đình: "Dữ hôn, ngót hơn chục năm mới thấy bây ghé, mà phải ghé thăm tao đâu..."

"Bác Tư chọc con hoài." Đáp lời là tiếng nói êm ái không lẫn vào đâu được của Thiên Thanh.

Trải qua một trận khóc lóc rồi tự ngược đãi bản thân khi đi ngủ với cái bao tử trống rỗng, Tràm khôn ra nhiều. Để tránh khó xử cô đứng yên chờ cậu phản ứng trước. Những tưởng cậu mừng rỡ chạy qua đón Thanh, nào ngờ cậu cũng giữ nguyên vị trí.

"Con nhỏ nấu cơm cho cậu." Ông Từ chỉ giỏ vuông bằng tre trên tay Thanh, cười híp mắt.

Không rõ quá khứ hai người họ từng làm gì mà cả làng đều ngấm ngầm xem Đại - Thanh là một cặp trời sinh. Tràm len lén quan sát cô gái tỏa hào quan vùi dập mình hôm nọ, quả thật xinh đẹp hơn người nhưng nhìn lâu tự dưng sinh cảm giác không chân thật. Có lẽ, vết nứt giữa Tràm và Thanh mãi mãi không bao giờ xóa được, chỉ có mỗi ngày một sâu thêm.
Hay quá bạn ơi! Lâu lắm mới ra chương mới. Có chương kế thì tag mình nhé!
Thích Tràm lắm, tuy nhà nghèo là người ăn kẻ ở mà khí chất và nhận thức thì không hề thua kém mấy cậu ấm cô chiêu! Cậu chủ thì lại đúng mực thuần hậu lại rất bản lĩnh cũng không kém phần ga lăng tân tiến...
Nhanh ra chương mới đi nha!
 

Muộn.

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/6/16
Bài viết
132
Gạo
3.600,0
Chương 5

Nhác thấy Tràm đứng sau Đại, Thanh kín đáo nhíu mày rồi ung dung qua kéo tay áo cậu: "Hổng biết Đại còn thích món canh chua cá kho tộ hông?"

Cậu vô tư trước thái độ muốn khẳng định chủ quyền đó: "Ngày xưa Đại chuyên ăn chực nhà Thanh mà. Dù thời gian có qua lâu hơn thì mùi vị ấy vẫn quẩn quanh trong tiềm thức."

"Cũng may má truyền hết nghề cho Thanh rồi... mới mất."

Nhìn người con gái tựa cành dương liễu, hàng mi dày nhẹ vươn chút u sầu, cậu xót dạ vội đổi chủ đề: "Thầy đỡ chưa, có biết Thanh qua thăm Đại không?"

"Thanh đâu phải con nhà vô phép." Khi nói mắt cô khẽ nháy về Tràm: "Phận làm con chưa được lệnh cha mẹ sao dám tùy tiện rời khỏi nhà."

Quả nhiẻn con gái sinh trong gia đình Nho gia lễ giáo có khác, mọi lời nói cử chỉ đều trao chuốt cẩn thận. Tự dưng Tràm muốn hỏi thế năm xưa ai tuyệt thực đòi lên tỉnh học chung cậu nhở, nhưng nghĩ tới sẽ khơi chuyện thị phi, cảm thấy cũng mệt nên thôi.

"Nói dợ phần thức ăn bác mần bị thừa, con xin phép được dùng nha?" Để tránh đau tim, Tràm chạy qua chỗ ông Từ giữ đình rồi hồn nhiên thưa tiếp: "Tôi... à em tính vậy ổn hông cậu?"

Đại im lặng một lúc mới gật đầu.

"Nãy Thanh trông học trò của Đại về, hình như toàn mấy nhóc mười tuổi đổ lại." Giọng cô nhẹ mà ý tứ sâu xa.

Hai người chậm rãi đi ra bờ sông, chỗ kê cái bàn bằng đá nho nhỏ, cậu đáp: "Tràm hơi đặc biệt."

Thanh giật mình song rất nhanh đã điều chỉnh nét mặt bình thường: "Hóa ra Đại có người đặc biệt rồi."

"Không phải ý đó." Cậu chống cằm quan sát gò má dần ửng hồng của người con gái trước mắt. Bao năm vẫn thế, hễ cô sắp dỗi là bao biểu cảm đáng yêu dần xuất hiện. "Tràm như tri kỷ thôi. Đại đang cố gắng để nửa đời sau của cô ấy thoải mái hơn. Chứ chưa từng nghĩ qua sẽ động lòng."

Thanh khẽ à, im lặng suy nghĩ khá lâu mới tiếp: "Nhưng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Đại không lo ngày nào đó em ấy ái mộ mình sao?"

Thú thật cậu cũng từng nghĩ qua, song quan sát Tràm bấy lâu nhận thấy cô rất hiểu khoảng cách giữa hai người nên yên tâm đáp: "Đời có khi nào phẳng lặng, đừng để lo âu vẩn vơ giết chết chuyện nên làm. Sống vậy Đại mệt mỏi với buồn trong tâm lắm."

Ánh mắt xa xăm của cậu dõi về lòng sông lăn tăn sóng. Hình như câu trả lời kia chưa làm Thiên Thanh thỏa mãn, có vẻ cô cần sự khẳng định chắc nịch. Kiểu như: "Anh và cô ta đâu môn đăng hậu đối" hoặc "lòng anh trước sau chỉ có mình em". Nhưng cậu không nói Thanh cũng chả ép chỉ giấu tâm tư kia tận dáy lòng.

Gió thổi qua tán cây xào xạc, tô canh chua đã nguội tự bao giờ mà cậu vẫn húp ngon lành. Gọi tiếng canh chua nhưng thấm vào lòng Đại là sự ngọt ngào, thấm đậm nghĩa tình. Ký ức về cha, về những buổi trưa nghe ông Năm luận bàn đạo làm quân tử trong thời loạn. Hay lúc chiều tà, hai đứa trẻ chạy quanh bà đồ, tấm tắc khen đôi uyên ương đương thêu dang dở.

"Mai Đại muốn ăn món gì nè?" Thanh cắt dòng hồi ức của cậu bằng ánh mắt long lanh đầy mong đợi.

"Sao cũng được. Bộ Thanh hổng tính lên tỉnh hoàn thành chương trình học?"

"Vẫn nên đợi cha lại sức đã." Cô hơi cụt hứng.

"Hay vài bữa nữa Đại chở Thanh lên xin nghỉ Tết luôn."

"Ha..." Cô hơi kinh ngạc, đôi mắt to đen láy nhìn cậu rất lâu.

Đợi mãi chẳng nghe Thanh ý kiến, cậu mạnh dạn đưa tay vuốt tóc cô: "Chỉ muốn em ở bên tôi lâu chút nữa, chứ gần mười năm ở miết trên ấy. Có biết..." Cậu ngừng để xem phản ứng của Thanh. "Tôi sợ em bị phồn hoa đô thị bắt mất."

"Cha với Đại còn ở đây, nỡ lòng nào Thanh đi luôn cho đặng." Cô hạ mi, giọng buồn buồn.

Nói vậy, chứ nghĩ tới cô lên tỉnh âu cũng vì tìm mình, cậu mỉm cười nhìn tóc chậm rãi trôi qua kẽ tay: "Lý do gì thì em cũng phải nhanh lên, kẻo tôi không chống nổi ý má."

"Dạ." Cô bối rối, đầu hơi cúi xuống đáp.

*
Nắng lại bãng lãng đi qua đám lúa xanh rờn, tinh nghịch dừng thật lâu trên dòng sông để mong được lấp lánh trước lúc tàn. Chiều nào cậu cũng hẹn hò Thiên Thanh rồi lại đưa cô ấy về, bỏ Tràm lủi thủi một mình. Cô không thể về nhà bà hội đồng trước vì sợ bại lộ chuyện của họ, lại chẳng đủ thời gian tạt qua thăm má, cuối cùng đành lẩn quẩn dưới hàng tràm bông vàng.

Nhớ hôm nào tại chỗ này chặn đánh đám học trò rồi gặp cậu. Hóa ra lúc đó Đại đi dạy về, hai người gặp gỡ như vậy tường duyên phận nào ngờ chỉ là bèo nước tương phùng, chắc sớm muộn cũng đôi đường chia cách. Chứ đâu giống người ta keo sơn gắn bó, mười năm trường luôn chờ ngày tao ngộ.

"Ai giống con Tràm dợ."

Đang ngồi dưới gốc cây chống cằm nghĩ mông lung, thấy hai đôi dép mũ thình lình chen vào tầm mắt, lại còn nghe giọng quen quen cô vội ngẩng đầu. Nhận ra con nhỏ cao lêu nghêu hay bị kêu Tre với đứa mập, lùn thường bị chọc Mít, Tràm đứng dậy ngay.

"Lâu ghê mới gặp tui bây. Má tao ở nhà khỏe hông?"

"Ây cha. Coi bộ bị bắt qua nhà hội đồng sướng dữ, nhìn nó trắng da dài tóc này."

Tràm nghe Tre nói, trợn mắt: "Đồ quỷ, tụi bây thử bán thân ở đợ coi sướng hay khổ."

"Tụi tao chỉ muốn khen mày thôi, đừng nóng." Mít sợ nhất là lúc Tràm nổi cơn tam bành, vội vuốt ve.

"Xùy, tao dạo này hiền lắm. Nói chớ tao nhớ má, nhớ tụi báy ghê."

"Dì Ba vẫn khoẻ, hằng tháng có người mang gạo qua bảo của mày gửi, bộ giờ mày ngon lắm hở?" Mít áp sát tai cô thì thào.

"Ý tụi bây sao huỵch toẹt luôn đi." Nhận thấy sự kỳ lạ trong mắt bạn, Tràm cảm giác khó chịu.

"Thì cậu hai đó." Nhỏ Tre ấp úng.

Nhớ chuyện lời đồn, Tràm nghiến răng: "Không như người ta dèm pha đâu." Rồi cô nhanh chóng đổi đề tài: "Má tao vẫn mạnh chớ, có thường hay khóc hông?"

"Khóc thì còn nhưng hình như bác Ba yên ổn hơn lúc mày ở nhà."

Tràm thừa nhận tụi nó nói đúng bởi hồi còn đi ngang về dọc cô chả kiêng nể ai. Nên dăm bữa sẽ mang tới cho cha má chút rắc rối. Hễ nhẹ thì dùng tình làng nghĩa xóm xin lỗi, nặng phải năn nỉ được bồi thường. Cha cô nói cốt Tràm là của ông Trương Phi nào đó ở bên Tàu còn má cô chỉ thở dài bất lực.

"Ủa mà tụi báy mặc đẹp, rủ nhau đi đâu à?"

"Chời. Mỗi lần lên đồ là coi hát chớ đâu." Mít nghoe ngoẩy. "Nói cho mà tiếc, năm nay kép Văn Cảnh lại về làng nhá."

"Tiếc thật." Thấy hai bạn hớn hở khoe, giọng cô buồn buồn.

"Nói chơi vậy mà mày không xin đi với bọn tao thật à. Nghe nói cậu hai thương mày lắm?" Tre lộ vẻ nghi ngờ.

"Ai đồn dợ, tao biết tao bẻ gãy cổ." Tràm hất hàm. "Tao đi ở dợ trừ nợ chớ được làm vợ cậu hay sao mà muốn gì đặng đó chớ. Có thấy mấy tháng nay nhớ má tao còn hổng được về thăm hông?"

Thấy tình hình bắt đầu căng thẳng, hai cô bạn vội rụt rè lại: "Nỗi khổ của ai người đó tự thấu. Thôi tụi tao đi nghen."

Tràm siết tay nhìn theo hai đứa bạn, buồn lòng nhớ tới khoảng thời gian trước. Khi xem Văn Cảnh diễn vai Triệu Tử Long, cô nảy sinh cảm giác muốn xem tận tường gương mặt sau lớp hóa trang nên bày kế lẻn vào hậu đài, ai ngờ đúng lúc anh ta đang thay đồ. Song người xấu hổ lúc đó là Văn Cảnh, còn cô tỉnh bơ khen trai đẹp. So ra thì Văn Cảnh sem sem tuổi cậu, da mặt cũng hồng hào chỉ đôi mắt ánh lên thần thái thoát tục. Về phong cách, Cảnh luôn từ tốn, khoan thai đối với ai cũng ôn hòa chứ chẳng kiểu xem mặt thích hay không mới lựa lời nói như cậu.

"Này, em có nghe ai nói xấu tôi hông?" Cậu đưa Thanh về nhà rồi mới quay lại đường cũ đón Tràm. Thấy cô thẫn thờ dưới gốc cây bèn nổi ý muốn trêu chọc, ai dè trúng thật.

Tràm giật mình: "Cậu... cậu cái gì cũng giỏi hết sợ chi lời dèm pha chớ."

"Ai không dám dèm pha chứ em thì chưa xác định." Cậu cao hơn Tràm nên hạ mi xuống cười nhẹ: "Loại người sáng nắng chiều mưa, giữa trưa ương ương rất nguy hiểm."

"Có mà cậu nguy hiểm nhất ấy." Tràm lầm bầm bởi cái khổ của kẻ bề dưới là không thể đôi co với chủ.

"Hình như lúc nãy có người quen đi qua đây?" Nhác thấy bóng áo hồng đằng xa, cậu hỏi.

"Hàng xóm cũ của tôi ạ."

"Lỡ xưng em rồi thì đừng đổi nữa." Cậu ngưng một chút. "Bác gái vãn khỏe chứ?"

Tràm có cảm giác Đại đang hỏi một vấn đề mà bản thân cậu rành rẽ hơn ai nên gật đầu lấy lệ. Cậu cười rồi xoa đầu cô: "Thông minh mà biết che giấu là người trí. Song chỉ sợ khôn quá hóa dại."

"Dạ?" Tràm tròn xoe mắt, đoạn gạt tay cậu ra: "Đừng xoa đầu em miết, sang năm người ta mười bảy rồi đó. Mười bảy bẻ gãy sừng trâu đấy."

Cậu nghe giọng cô như muốn ám chỉ sẽ bẻ gãy tay mình nếu còn làm vậy liền cười: "Té ra cô nhóc ý thức được việc mình thành thiếu nữ."

"Tuổi đó người ta lấy chồng cả. Cậu cứ xoa đầu miết hổng ai cưới em bắt đền." Tràm phồng má.

"Ừm." Cậu thu tay vào túi quần, nghiêm túc đáp: "Trừ chuyện cưới em, bắt đền tôi nuôi ngày ba bữa đến hết đời hông thành vấn đề."

Nhìn gió chiều thổi gương mặt cậu nửa thật nửa đùa, Tràm bối rối rồi trợn mắt: "Ý cậu nuôi em giống nuôi heo chớ gì."

Cậu phì cười. Cô ức quá sải bước đi trước.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên