Vương phi mỹ nhân - Cập nhật - Tường Vân

tường vân

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/8/14
Bài viết
86
Gạo
180,0
“Vậy lão nô cáo lui trước.” Nam nhân trước khi đi còn nhìn hương Xuân Hoa và Y Nguyệt một cái, hai tên tiểu mao đầu này hẳn hắn phải dạy lại rồi.

Là hướng phải không?

Tiểu mao đầu là gì vậy? Không biết.
Giống như Cẩm mao thử là con chuột bạch, tiểu mao đầu hay tiểu mao hoàn đều có nghĩa là mấy cô nương nhỏ tuổi đó.
 

tường vân

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/8/14
Bài viết
86
Gạo
180,0
Chương 15: Đại loạn Phong Tần …


Cuộc sống là vậy, quy luật đào thải của nó bao giờ cũng vô cùng khắt khe, ngươi nếu không giết được ta thì ngươi liền chết, kẻ yếu khi nào cũng phải chịu sự khuất phục cùng phục tùng.

Đại điện Phong Tần quốc.

Nam nhân trung niên ngồi trên cao, bên cạnh là hoàng hậu đang khóc sướt mướt, phía dưới quan lại đã thi lễ xong, liền dàn thành hai hàng, gọn gàng mà đứng thẳng tắp như trong quân đội.

“Cho triệu sứ thần Họa quốc vào.” Âm thanh của thái giám lần lượt vang lên, ngay sau đó, một nữ nhân xinh đẹp thoát tục, thanh nhã đi vào, khuôn mặt kiều diễm ánh lên cái nhìn lạnh lùng cùng sắc xảo, nàng dù có đi đường xa, nhưng dường như khói bụi cùng cực nhọc không làm ảnh hưởng chút nào đến nhan sắc. Theo sau nàng còn có hai thị vệ mặc giáp Họa quốc khiêng một quan tài lớn vào.

Vừa nhìn thấy quan tài lớn, sắc mặt lão hoàng đế kia đã có chút không vui, Hoàng hậu lại cứ như thế mà khóc muốn ngất đi, không tự chủ được rời vị trí của mình, đến cạnh quan tài mà khóc thương, thật không biết làm sao nữ nhi của nàng đi sứ sang Họa quốc lại chết thảm như vậy?

“Nữ nhân to gan, ngươi cớ sao gặp thiên tử của chúng ta mà không cúi chào?” Một lão quan giọng nói đầy chỉ trích, ánh mắt mọi người liền hướng Vi Khúc Dung mà nhìn, còn nàng lại nhìn thẳng về phía hắn, tại Họa quốc cũng có những tên quan như thế này nên triều đình mới không được yên a.

“Ta đường đường là Hàn vương phi của Họa quốc, là người của hoàng tộc, cớ sao phải hạ mình trước hoàng đế nước khác?” Vi Khúc Dung nhàn nhạt mở miệng, lời nói hướng thẳng lão hoàng đế kia mà cất lên, tại Họa quốc nàng gặp mặt thiên tử còn không có ý chào, huống hồ chi lão hoàng đế Phong Tần này chỉ là một nam nhân háo sắc, ánh mắt hắn nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống, vậy mà còn muốn nàng cúi mình ư?

“Hòa ái khanh! Cho qua đi.” Lão hoàng đế nhỏ nhẹ nói, con gái hắn vừa mất, hắn cũng không có hơi sức bắt bẻ kẻ khác, huống hồ chi nữ nhân này lại là một mỹ nhân tuyệt sắc, hắn không nỡ làm tổn thương nàng, không nỡ a.

“Ngươi nói cho ta biết, nữ nhi của ta vì sao mà chết?” Hoàng hậu sướt mướt ngước nhìn Vi Khúc Dung như tra hỏi, nữ nhi của nàng chết tại Họa quốc, ấy thế lại còn dám phái sứ thần mang thi thể quay về đây, thật là to gan mà.

“Chuyện này e là nói ra không tiện.” Vi Khúc Dung không nhìn Hoàng hậu, lại hướng hoàng đế kia nói chuyện, nàng dù biết hắn háo sắc, nhưng lời nói này của nàng tin chắc hắn sẽ hiểu, dù sao Phong Tần to lớn như ngày hôm nay cũng do một tay hắn mà nên, không thể xem thường.

“Có gì mà nói ra không tiện, ngươi mau mau nói đi.” Lão hoàng đế còn chưa kịp đáp lời thì hoàng hậu kia đã nhanh chóng nói, nàng không muốn cái chết của con mình không minh bạch, dù có như thế nào cũng quyết đòi công đạo cho nữ nhi.

“Cứ nói ra đi.” Lão hoàng đế nhìn được ánh mắt có chút khó nói của Vi Khúc Dung mà tiếp lời, hôm nay dù chuyện có là thế nào hắn vẫn muốn nghe, mất mặt hắn cũng sẽ không trách nàng.

“Công chúa là bị giết.” Vi Khúc Dung nhẹ nhàng mà nói, ánh mắt đột nhiên nhìn sang nơi nam nhân bên trái lão hoàng đế, nàng nghe nói Phong Tần có một công chúa cùng một hoàng tử, nhìn y phục trên người nam nhân đó thì cũng nhận ra được hắn chính là hoàng tử kia. Còn chưa kể đến ánh mắt hắn nhìn nàng thèm thuồng y như lão hoàng đế, nếu không phải là phụ tử thì không thể có mối liên hệ nào khác.

Nam nhân nhìn được ánh mắt của Vi Khúc Dung trước mặt bỗng nhiên có chút không yên ổn thân người, nàng tại sao lại nhìn hắn với ánh mắt quyến rũ như vậy a, thật muốn ôm lấy thân thể kia mà.

“Bị giết ư? Ngươi vừa nói nữ nhi của ta bị giết? Ngay trên đất Họa quốc?” Tất cả mọi người nghe được lời nói của Vi Khúc Dung thì cả kinh, Hoàng hậu bên cạnh đau lòng nhìn nữ nhân trước mặt trân trân như muốn xác minh một lần nữa sự việc. Vi Khúc Dung chỉ nhẹ gật đầu, xác định.

“Mẫu hậu! Người không sao chứ? Mẫu hậu…” Hoàng hậu vừa xác nhận câu trả lời của Vi Khúc Dung không tự chủ được mà ngất xỉu tại chổ, bên cạnh là tên hoàng tử kia đang lo lắng mà đỡ nàng vào trong.

“Là ai giết công chúa con ta? Họa quốc các người chịu trách nhiệm như thế nào đây?” Nam nhân ánh mắt buồn rầu, âm thanh kìm nén đau khổ nói. Nữ nhi hắn chết ở tại Họa quốc, đất nước này cũng phải chịu không ít trách nhiệm đi.

“Là ta ra tay với nàng. Họa quốc không cần chịu bất kì trách nhiệm gì cả.” Nữ nhân đứng trước mặt mọi người bình thản mà nói, nàng đã giết chết con giá của người ta, lại còn dám mang thi thể quay về nhà người ta, đứng trước mặt phụ mẫu của người nàng giết bảo rằng chính nàng ra tay và nàng không cần chịu trách nhiệm gì cả, đây là đạo lý gì a, nàng thật không coi Phong Tần quốc ra cái gì. Lời này của nàng nói ra làm cho tất cả mọi người có mặt trong đại điện cả kinh, ánh mắt nhìn nàng có phần run sợ, chỉ là một nữ nhân, lại có gan như thế sao?

“Ngươi? Nữ nhân to gan… sao ngươi dám. Người đâu? Mang nữ nhân này ra ngoài xử trảm cho ta, trả mối huyết thù cho công chúa của ta.” Lão hoàng đế kia tức giận hạ lệnh, hắn dù có thế nào cũng là đế vương một nước, nữ nhân này thật quá xem thường người khác rồi, nàng nghĩ hắn không thể hay không dám làm gì nàng?

“Hoàng thượng, người phải bình tĩnh mà nghe ta nói hết đã chứ, đừng gấp gáp trả thù mà hối hận không kịp.” Vi Khúc Dung nhìn thấy thị vệ hoàng cung đang đi vào, không run sợ mà nói, nàng biết rõ hơn ai hết khi nói ra những lời này sẽ làm kẻ khác tức giận cùng phẫn uất muốn giết nàng, nhưng mà nàng đâu có dễ dàng dâng mạng cho người khác như vậy, huống hồ chi kẻ làm sai là công chúa Phong Tần kia.

“Ngươi còn gì để nói?” Nam nhân đưa tay ra như hạ lệnh cho đám thị vệ lui xuống, ánh mắt nhìn Vi Khúc Dung có chút nghi ngờ, nữ nhân này còn chuyện gì để nói chứ.

“Đây! Hãy xem hết cái này rồi trả thù cũng chưa muộn.” Vi Khúc Dung nhẹ nhàng lấy từ trong tay áo ra một phong thư nhỏ, nam nhân lệnh cho thái giám bên cạnh mau chóng lấy đến cho hắn xem.

Đọc được phong thư, sắc mặt lão hoàng thượng liền liên tục thay đổi, cơ hồ hắn có chuyện gì rất hệ trọng và đang lo sợ, ánh mắt lại không ít lần quét qua Vi Khúc Dung lại thấy nàng thật ung dung không hề có chút dối gạt, cả một triều thân tò mò không biết hoàng thượng là đang xem cái gì.

“Người đâu, chuẩn bị một điện cung cho Hàn vương phi của Họa quốc nghỉ ngơi, nàng đi đường xa chắc đã thấm mệt rồi.” Lão hoàng đế xem xong bức thư liền hạ lệnh, Vi Khúc Dung có vẻ hài lòng quay người theo đám nô tỳ đi về phía dịch quán, hoàng đế này xem như hiểu chuyện, những kẻ còn lại trong cung điện đương nhiên không thể hiểu gì hết, không biết hoàng thượng tại sao lại tha cho nữ nhân này.

****

Ban đêm tại dịch quán.

Bên ngoài phòng của Vi Khúc Dung có không ít thị vệ canh giữ, bọn chúng đều là người của Phong Tần quốc, giữ an toàn cho sứ thần từ xưa đến nay là trách nhiệm, huống hồ chi Vi Khúc Dung lại còn là Hàn vương phi.

Nữ nhân ngồi bên bàn dùng trà, chuyến đi lần này xa xôi vạn dặm nên nàng không mang theo Xuân Hoa cùng Y Nguyệt, nhớ lại lúc nàng muốn đi đã có không ít người ngăn cản, Vi Nhân là người đầu tiên, ông sợ Phong Tần biết chuyện sẽ không tha mạng cho nàng, lại sợ ở trên đường đi có gì bất trắc, cũng may mà nàng có thể thuyết phục được tất cả, tự tin mình có thể làm được, dù sao thì nàng cũng không sai.

“Khuya rồi tại sao còn chưa ngủ?” Âm thanh quen thuộc vang lên bên cạnh là Vi Khúc Dung giật mình một chút, nhìn lại đã thấy Độc Cô Nhạc đứng nơi cửa sổ, thân ảnh hắn theo ánh sáng yếu ớt chiếu vào mà mơ mơ thực thực, Vi Khúc Dung hình như cũng không ngạc nhiên lắm khi nhìn thấy nam nhân.

“Ngươi sao lại phải đi theo ta? Trong phủ không thiếu chuyện để lo.” Vi Khúc Dung lạnh giọng mà hỏi hắn, nam nhân này đi theo nàng làm gì chứ, hắn sợ nàng sẽ bị giết à.

“Ta chỉ không yên tâm một chút thôi.” Độc Cô Nhạc nhẹ nhàng trả lời, lại đi đến bên chiếc giường lớn, ngồi xuống, hắn vẫn như mọi ngày, mái tóc mềm mại kia lại tùy ý cài lên bởi một cây trâm ngọc, trông chẳng khác nào một thi sĩ.

“Không cần lo, ở tại nơi này rất nhiều người, ngươi hãy cẩn thận một chút, ta sẽ không sao.” Nữ nhân nhìn hắn căn dặn, hắn vì nàng mà cất công đến đây, cũng không thể bỏ mặc hắn.

****

“Hoàng thượng! Cớ sao người không đòi lại công đạo cho nữ nhi của chúng ta?” Lão hoàng đế bên cạnh đang an ủi người vợ thân yêu, hắn cũng rất muốn vì con của họ mà trả thù, nhưng tiếc thay lần này hắn không đụng đến kẻ đó được.

“Hoàng hậu! Trẫm chỉ có thể lo cho nhi nữ chúng ta đường đi xuống suối vàng thật êm đẹp, không thể làm gì hơn, chuyện lần này không thể trách ai khác, chỉ tại nữ nhi của chúng ta quá ngông cuồng, chỉ tại nó được chúng ta nuông chiều đến sinh hư.” Nam nhân nhẹ nhàng mà an ủi, lại lấy từ trong long bào ra bức thư đưa cho nữ nhân đọc.

Hoàng hậu vừa xem xong thư sắc mặt liền trở nên không mấy tốt, chuyện này tại sao lại xảy ra, thật là làm khó cho phu quân hoàng đế của nàng a, nữ nhi nàng thật không có phúc phần được sống vinh hoa sao, lần này cho nàng ấy đi là một sai lầm.

Bức thư đó nói rất rõ, nữ nhi của họ là muốn giết Hàn vương gia của Họa quốc, nàng không biết hắn chính là đứa cháu yêu của hoàng đế Họa quốc sao? Chỉ Họa quốc thôi thì không nói làm gì, đằng này hắn còn là chủ thất của Gia trang tơ lụa Phượng Mai Lạc. Dù thế lực của Phong Tần có mạnh đến đâu, có tiêu diệt được cả một Họa quốc, nhưng cũng không thể mang ra mà so sánh, không thể cùng Phượng Mai Lạc đối đầu được. Chuyện này họ ngược lại phải đa tạ Vi Khúc Dung kia, nàng ta dù giết chết nữ nhi của họ, nhưng đó là giúp cả một đất nước yên ổn, hi sinh một mình công chúa cũng đáng. Thật may là hắn chưa làm gì thất lễ với nàng.

****

Buổi sáng tại Phong Tần quốc.

Vi Khúc Dung như thường lệ dậy từ rất sớm, hôm nay nếu như thuận lợi và thời tiết tốt có lẽ nàng sẽ nhanh chóng mà lên đường quay về Họa quốc, chỉ sợ là lão hoàng đế kia không dễ dàng để nàng rời đi thôi.

Buổi chầu triều sớm của Phong Tần quốc.

Vi Khúc Dung đã có mặt tại buổi triều, nàng còn chưa kịp nói lời cần nói thì lão hoàng đế kia đã đột nhiên mở lời.

“Hàn vương phi! Trẫm hôm nay đặc biệt mở một buổi tiệc mừng để thiết đãi nàng cho đúng với phận chủ nhà, hãy ở lại Phong Tần thêm vài ngày để thăm thú nhiều nơi rồi hãy quay về.”

Lời của nam nhân vừa nói ra thì Hoàng hậu bên cạnh hắn cũng gật đầu đồng tình, phải giữ nữ nhân này ở lại và thiết đãi nàng thật chu đáo để không làm mất lòng Hàn vương gia kia, Vi Khúc Dung chỉ im lặng không nói gì. Vậy là sự việc giống như nàng nghĩ, hoàng đế Phong Tần này còn chưa muốn cho nàng quay về mà.

Hoàng hôn vừa buông, trong hoàng cung Phong Tần quốc đã lên đèn từ sớm, ánh sáng chói lòa từ những lồng đèn làm cho khung cảnh lung linh hơn hẳn, tại hậu cung cũng vô cùng nhộn nhịp cùng náo nhiệt, quan lại cùng phi tần ngồi lại xem múa hát và dùng tiệc, không biết những thứ này đây là mở tiệc cho Vi Khúc Dung hay là bọn họ tự mình xa hoa phung phí nữa.

Tiệc đã khai từ sớm nhưng vẫn không thấy bóng dáng Vi Khúc Dung đâu, và dường như cũng không có ai chú ý đến chuyện đó ngoại trừ lão hoàng đế và con trai hắn.

Mọi người đang say trong điệu nhạc, vui vẻ cùng nhau ăn uống thì Vi Khúc Dung đến, nàng vận trên người bộ y phục màu vàng cam thanh nhã, trông nàng thật khác biệt so với tất cả mọi người có mặt tại đó, ai ai cũng chú ý đến nàng, ánh mắt ngưỡng mộ có, ganh tỵ cũng có.

“Ô! Hàn vương phi đã đến đó sao, ta mời nàng dùng một ly.” Tên hoàng tử Phong Tần quốc vừa thấy Vi Khúc Dung đã nhanh chóng mà tiến lại gần, trong tay một ly rượu làm bằng vàng nguyên chất thật bắt mắt dâng lên, ánh mắt hắn nhìn nàng không có chút gì hảo ý.

“Ta không có thói quen uống rượu vào ban đêm, ngươi nên mời kẻ khác.” Vi Khúc Dung lạnh lùng và đáp lại hắn, nàng nhìn xung quanh, lại cảm thấy khung cảnh xa hoa này mình không thích một chút nào.

“Nàng hãy nể mặt ta một chút, cùng ta uống một chum thôi.” Hắn cố ý năn nỉ, hôm nay dù có thế nào hắn cũng muốn cùng nàng uống một chum, nàng sao lại dám không nể mặt.

“Ta việc gì phải nể mặt ngươi? Đừng nói là một chum, một giọt thôi ta cũng không cùng ngươi uống.” Vi Khúc Dung khuôn mặt lộ rõ vẻ khó chịu, hắn là đang không hiểu tiếng nàng nói hay là không muốn hiểu chứ.

“Ngươi…” Nam nhân tức giận không biết nên nói gì, vừa định níu tay Vi Khúc Dung lại, muốn cho nàng ta biết hắn là ai thì phía sau đã nghe được một giọng nói nhỏ quen thuộc.

“Hàn vương phi! Người đến rồi à, bữa tiệc thế nào, có hài lòng không?” Hoàng hậu đứng trước mặt Vi Khúc Dung cười ôn nhu nói, nàng vừa nãy nếu không lên tiếng kịp e rằng nam nhi của nàng đã thất lễ với nữ nhân này rồi, nữ nhân này mà giận thì không có lợi a, thật không có lợi.

“Ta thấy không khỏe, vẫn là nên quay về dịch quán nghỉ ngơi, phiền Hoàng hậu nói lại với hoàng thượng là ta cảm tạ ngài ấy.” Vi Khúc Dung hời hợt mà đáp lại, còn không để cho Hoàng hậu kia đồng ý, liền quay người hướng dịch quán mà đi, để lại Hoàng hậu kia cùng nam tử sắc mặt không mấy tốt.

****

“Ngươi lại đến đó ư?” Vi Khúc Dung ngồi trong phòng tại dịch quán, vừa nghe được động tĩnh liền nhanh chóng nhìn ra cửa, vừa lúc nam nhân đến.

“Ân, ta mang thức ăn đến cho ngươi, có đói không?” Độc Cô Nhạc nhanh chóng tiến lại ngồi trên bàn, hắn vừa nãy thấy Vi Khúc Dung từ bữa tiệc quay về khuôn mặt có chút không vui, liền hạ lệnh cho người đi mua thức ăn mang đến cho nàng, có lẽ tối nay nàng còn chưa kịp ăn gì.

“Ân, ngươi cùng ta ăn đi.” Vi Khúc Dung gật gật đầu, nàng đến buổi tiệc còn chưa có ngồi xuống thì đã bị chọc cho không vui mà quay về nên vẫn chưa có dùng gì, sẵn tiện tại đây ăn cơm cùng với hắn.

Hai người cùng nhau ăn, bên ngoài binh lính vẫn đang đi tuần, Độc Cô Nhạc im lặng một lúc lại lên tiếng, lần này âm thanh hình như có chút lo lắng: “Khi nào mới quay về, ở lại đây lâu ta không thích.”

Vi Khúc Dung dừng lại giây lát, nhìn nam nhân một chút liền đáp: “Có lẽ là ngày mai, ta nghĩ tối nay chắc chắn có chuyện, đợi đến ngày mai tự động có thể quay về.”

Nhìn khuôn mặt tự tin của nàng nam nhân cũng không nói thêm gì, chỉ nhanh chóng gắp thức ăn cho nàng, hai người cũng không nhìn ra là vui vẻ cùng nhau ăn, nhưng ít nhất thì không phải là không thể cùng bàn.

Độc Cô Nhạc vừa ăn xong rời đi, Vi Khúc Dung đã nhanh chóng nằm lên trên giường, nàng còn chưa tắt đèn, không biết đang chờ cái gì.

Tiếng động từ ngoài cửa sổ vọng lại làm, nữ nhân nhanh chóng thổi tắt đèn trong phòng, nằm lên giường đắp chăn ngang ngực, hít thở nhẹ nhàng. Một bóng đen lẳng lặng đến trước giường của nàng, ánh mắt tràn đầy sự thèm muốn, hắn chờ cơ hội hôm nay lâu lắm rồi, nữ nhân này rất xinh đẹp, hắn rất thích nàng, hắn muốn có được nàng.

Nam nhân vừa tiến lại, còn chưa kịp có hành động gì thì Vi Khúc Dung đã mở mắt, ánh mắt sáng rực tỏ ra hoảng hốt, nhanh chóng thét lên: “Có dâm tặc, có thích khách! Người đâu? Cứu ta.”

Nam nhân còn không kịp có phản ứng chạy trốn thì cửa phòng Vi Khúc Dung đã mở toang, ánh sáng từ những ngọn đuốc phát ra soi rõ khuôn mặt hắn, tất cả mọi người có mặt ánh mắt hướng kẻ dâm tặc đó mà ngạc nhiên, hắn chẳng phải là…

****

Buổi triều sáng tại đại điện Phong Tần quốc.

Vi Khúc Dung khuôn mặt xinh đẹp ánh lên sự tức giận, trước mặt nàng là lão hoàng thượng cùng hoàng hậu của hắn ánh mắt vô cùng lo lắng nhìn nam nhân bị trói phía dưới kia, chuyện tối hôm qua kinh động cả một kinh thành, lần này phải xử lí như thế nào để không mất lòng nữ nhân kia đây.

“Hàn vương phi! Trong chuyện này có hiểu lầm gì chăng, hoàng tử con trẫm không thể nào có hành vi vô lễ với người được.” Hoàng thượng ngồi trên cao nói, hắn chỉ mong là nữ nhân có thể bỏ qua chuyện lần này, vì thật sự thì việc đó rất mất thể diện a, cũng không có lợi cho ai cả.

“Hiểu lầm? Ngươi thử hỏi con mình xem chuyện này có phải hiểu lầm không? Ban đêm hắn lại tự dưng vào phòng của nữ nhân như ta làm gì? Đã thế lại còn che mặt sợ bị phát hiện?” Vi Khúc Dung lạnh lùng mà nói, chuyện lần này lại muốn nàng bỏ qua ư? Không dễ như thế.

“Tên nghịch tử! Ngươi nói đi, ban đêm ngươi lại đến phòng của Hàn vương phi làm cái gì? Mau nói ra.” Lão hoàng đế tức giận mà nói, bây giờ hắn phải làm sao cho nàng bớt giận đây, con của hắn cũng do binh lính canh giữ hoàng cung của Phong Tần bắt được, vậy thì còn chối cãi được gì đây. Thật mất mặt, quá mất mặt.

“Phụ hoàng! Nhi thần là đi nhầm phòng thôi, không phải con đến chỗ nàng đâu, thật không phải.” Nam nhân kia oan ức mà nói, hắn không biết nàng đột nhiên tỉnh lại, càng không biết binh lính của nước mình lại làm việc nhanh nhẹn như thế, nếu không thì đã không dại dột mà vào đây, đã không.

“Ô! Nói vậy là hoàng tử ngươi đi nhầm phòng? Vậy cớ sao ngươi lại phải bịt mặt sợ người khác nhận ra, còn có… ở trong cung ngươi muốn đến đâu mà không được, sao phải lén lút trèo cửa sổ để đến phòng người khác, nếu là nhầm phòng thì xin hỏi hoàng tử là ngươi đang lén lút muốn làm gì?” Vi Khúc Dung nhẹ nhàng mà nói, nhưng từng câu từng chữ là đang ép người khác vào đường cùng, nếu biết trước là như thế thì trước kia không nên động chạm nàng a.

“Ta…” Nam nhân mở miệng lại không có gì để nói, hắn cũng thật không muốn sự tình đến nông nỗi này, việc mất mặt như vậy e rằng ai ai cũng đều biết, sau này hắn còn mặt mũi nào nữa.

“Hoàng nhi! Cớ sao ngươi lại làm như thế…” Hoàng hậu uất nghẹn mà khóc, không nghĩ nam nhi của mình lại ra nông nỗi này.

“Mẫu hậu! Con… con…” Nam nhân nhìn nước mắt của mẫu thân mà cúi gầm mặt, hắn dù là kẻ háo sắc vô dụng nhưng vẫn rất yêu quý mẫu thân mình, nhìn nàng khóc như thế hắn thật cảm thấy mình là đứa con bất hiếu.

“Hàn vương phi! Người… chuyện này ngươi đại nhân đại lượng có thể bỏ qua cho con trẫm không?” Hoàng thượng ngồi trên cao đau đầu, lời hắn nói ra như đang van nài nàng, hắn đã mất một đứa con, lại không muốn mất thêm một đứa.

“Ta có thể, nếu như người đồng ý với ta một chuyện.” Vi Khúc Dung thẳng thắn mà nói, nàng thật sự không có thói quen vòng vo.

“Điều kiện gì, mau nói đi.” Nam nhân như vớ được phao cứu sinh liền nhanh chóng hỏi nàng, hắn dù bất cứ giá nào cũng không muốn hài nhi của hắn bị thiệt hại.

“Mang mảnh đất Hòa sơn đưa cho ta.”

Lời nói của Vi Khúc Dung làm tất cả những người có mặt tại đại điện kinh ngạc, không ai không biết mảnh đất Hòa sơn là mảnh đất có địa hình cùng khí hậu rất tốt, bao lâu nay không ít quốc gia dòm ngó đến, Họa quốc lại giáp ranh gần nhất, nay nữ nhân lại muốn có nó, thật là mơ mộng hão huyền, dù bất cứ giá nào cũng không được.

“Được. Trẫm đồng ý.” Nam nhân ngồi tại long ngai không cần suy nghĩ liền gất đầu.

“Hoàng thượng! Không được.” Một lão đại thần lên tiếng can ngăn.

“Không nhưng nhị gì cả, trẫm đã có lệnh.” Nam nhân khuôn mặt già nua kiên quyết nói, những kẻ còn lại không dám nói một lời, quyết định của hắn không ai có thể lung lay.

Vi Khúc Dung lại thật sự rất hài lòng về quyết định này của hắn, nàng cúi đầu nhẹ, nhanh chóng quay người, trước khi đi còn nói: “Tạ hoàng thượng ban tặng, ta đi thu xếp, ngày mai lên đường trở về Họa quốc.”

****

Đại điện Họa quốc.

Vi Khúc Dung đi ngày đi đêm, cuối cùng cũng đã trở về. Nàng thật sự muốn về phủ đệ nghỉ ngơi, nhưng vẫn còn vài chuyện chưa làm xong. Nữ nhân đứng tại đại điện, khuôn mặt xinh đẹp không hề giảm, bên cạnh là phu quân Độc Cô Nhạc.

“Hàn vương phi đã quay về. Chuyến đi lần này đến Phong Tần nàng đã làm rất tốt.” Hoàng thượng trẻ tuổi ngồi trên cao nhìn nữ nhân hỏi, chuyện lần này tại Phong Tần đã lan đi khắp nơi, bây giờ không ai là không biết đến Vi Khúc Dung và không ai là không biết nàng là người không nên động đến.

“Vậy người có ban tặng gì hay không?” Vi Khúc Dung nhìn thẳng vào nam nhân, lời nói tuy không đầu không đuôi nhưng vẫn làm cho hắn hiểu.

“Nàng muốn được ban thưởng thứ gì?” Hoàng thượng hỏi lại, có vẻ tâm tình hôm nay của hắn rất tốt, không biết có chuyện gì vui? Hay là hắn vui vì Vi Khúc Dung đã quay về, hay vì nàng mang được mảnh đất tốt quay về.

“Thần muốn nhận được một đặc ân, từ nay về sau không cần thi lễ với bất kì kẻ nào.” Vi Khúc Dung âm thanh trong trẻo nhẹ nhàng mà yêu cầu, nàng cảm thấy không hành lễ vẫn tốt hơn, đã quen như thế rồi.

“Nữ nhân to gan, ngươi lại dám có yêu cầu quá đáng như thế?” Lưu Gián vừa nghe đến đó liền nhanh chóng phản đối, nữ nhân này nếu được đặc ân như thế thì không phải sau này nàng sẽ ngang bằng với thiên tử sao, như thế làm sao hắn có thể trả hết hận thù đối với nàng, làm sao có thể đòi công bằng cho nữ nhi.

“Ta to gan, nếu không to gan thì đã không dám đến Phong Tần rồi, các ngươi ở đây ai có gan chứ! Vả lại chuyện này do hoàng thượng quyết định, ngươi là gì mà xen vào.” Ánh mắt Vi Khúc Dung lạnh băng nhìn họ Lưu kia, nàng không động hắn thì hắn nên yên phận đi.

“Hoàng thượng! Nữ nhi của thần có lẽ đi đường xa đã quá mệt nên không suy xét kĩ lời nói của mình, mong người đừng tin là thật.” Vi Nhân lập tức lên tiếng ngăn nữ nhi của mình lại, nàng là đang có yêu cầu bất kính, như thế là phạm tội khi quân, không thể không ngăn cản.

“Bất kì kẻ nào? Bao gồm cả trẫm?” Bỏ qua lời can gián của hai đại quan trước mặt, nam nhân hướng Vi Khúc Dung mà hỏi thêm, nữ nhân này cư nhiên dám có yêu cầu như vậy, nàng quả thật là không sợ trời, không sợ đất, thật thú vị.

“Kể cả người, thưa hoàng thượng.” Nữ nhân gương mặt xinh đẹp tự nhiên mà nói, nàng cũng không e ngại nhìn thẳng vào mắt nam nhân, tin chắc rằng hắn sẽ đồng ý.

Giờ phút này tất cả mọi người đường như nín thở, cũng không nghĩ đến nữ nhi của Vi Nhân lại dám to gan đưa ra yêu cầu như vây, không biết hoàng thượng sẽ xử tội nàng như thế nào đây?

“Chuyện này cũng không có gì không tốt, trẫm phê chuẩn cho nàng.” Nam nhân cười tươi nói, hắn hôm nay tâm trạng thất rất vui, nên liền đồng ý, mọi ý kiến phản bác khác đã không còn tác dụng. Nam nhân này cư nhiên lại dễ dàng đồng ý như vậy, đây là đang có ý đứng về phía Hàn vương gia, hay lại có ý đồ gì khác, lòng dạ hắn thật không ai hiểu được.

Các đại thần lắc đầu oán thán, nữ nhân kia nhận được đặc cách như vậy sau này tự nhiên sẽ không coi ai ra gì, mọi ánh mắt nhìn nàng ánh lên chút phẫn nộ, lại không dám lộ rõ, sau này đối với nữ nhân này nên khách khí một chút có lẽ sẽ được yên ổn. Vi Khúc Dung nhận được thánh chỉ liền nhanh chóng bái tạ, sau đó cùng Độc Cô Nhạc rời đi.

****
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tham gia
13/11/14
Bài viết
44
Gạo
0,0
“Có gì mà nói ra không tiện, ngươi mau mau nói đi.” Lão hoang đế còn chưa kịp đáp lời thì hoàng hậu kia đã nhanh chóng nói, nàng không muốn cái chết của con minh (mình) không minh bạch, dù có như thế nào cũng quyết đòi công đạo cho nữ nhi.

“Ngươi so (sao) lại phải đi theo ta? Trong phủ không thiếu chuyện để lo.” Vi Khúc Dung lạnh giọng mà hỏi hắn, nam nhân này đi theo nàng làm gì chứ, hắn sợ nàng sẽ bị giết à.

“Ta chỉ không yên tâm một chút thôi.” Độc Cô Nhạc nhẹ nhàng trả lời, lại đi đến bên chiếc giường lớn, ngồi xuống, hắn vẫ (vẫn) như mọi ngày, mái tóc mềm mại kia lại tùy ý cài lên bởi một cây trâm ngọc, trông chẳng khác nào một thi sỹ (thi sĩ mới đúng).

Vi Khúc Dung như thường lệ dậy từ rất sớm, hôm nay nếu như thuận lợi và thời tiết tốt có lễ (lẽ) nàng sẽ nhanh chóng mà lên đường quay về Họa quốc, chỉ sợ là lão hoàng đế kia không dễ dàng để nàng rời đi thôi.

Vi Khúc Dung đã có mặt tại buổi triều, nàng còn chưa kịp nói lời cần nói thì lão hoàng đế kai (kia) đã đột nhiên mở lời.

Tiếng động từ ngoài cửa sổ vọng lại làm, nữ nhân nhanh chóng thổi tắtđèn trong phòng, nằm lên giường đắp chăn ngang ngực, hít thở nhẹ nhàng. Một bóng đen lẳng lặng đến trước giường của nàng, ánh mắt tràn đầy sự thèm muốn, hắn chờ cơ hội hôm nay lâu lắm rồi, nữ nhân này rất xinh đẹp, hắn rất thích nàng, hắn muốn có được nàng.

“Hoàng nhi! Cớ sao ngươi lại làm như thế…” Hoàng hậu uất nghẹn mà khóc, lại không nghĩ nam nhi của mình lại ra nông nỗi này. (Lượt bớt một chữ lại đi bạn, như vậy đọc sẽ trôi chảy hơn.

“Hoàng thượng! Không được.” Một lão đại thần lên tiếng can ngáng (Can ngăn hoặc ngăn cản).

“Nữ nhân to gan, ngươi lại dám có yêu cầu quá đáng như thế?” Lưu Gián vừa nghe đếnđó liền nhanh chóng phản đối, nữ nhân này nếu được đặcân như thế thì không phải sau này nàng sẽ ngang bằng với thiên tử sao, như thế làm sao hắn có thể trả hết hận thù đối với nàng, làm sao có thểđòi công bằng cho nữ nhi.

“Ta to gan, nếu không to gan thìđã không dám đến Phong Tần rồi, các ngươiởđây ai có gan chứ! Vả lại chuyện này do hoàng thượng quyếtđịnh, ngươi là gì mà xen vào.” Ánh mắt Vi Khúc Dung lạnh băng nhìn họ Lưu kia, nàng không động hắn thì hắn nên yên phậnđi.

“Chuyện này cũng không có gì không tốt, trẫm phê chuẩn cho nàng.” Nam nhân cười tươi nói, hắn hôm nay tâm trạng thất rất vui, nên liền đồng ý, mọi ý kiến phản bác khác đã không còn tác dụng. Nam nhân này cư nhiên lại dễ dang (dàng) đồng ý như vậy, đây là đang có ý đứng về phía Hàn vương gia, hay lại có ý đồ gì khác, lòng dạ hắn thật không ai hiểu được.

P/s: Cái trong ngoặc là mình sửa lại từ sai.
 
Tham gia
13/11/14
Bài viết
44
Gạo
0,0
Chương 14:

“Dung nhi! Con hãy nhanh vào chính sảnh (nên sửa thành đại sảnh, đọc sẽ trôi chảy hơn, thường là vậy.)đi, ta dù có thế nào vẫn phải đi cứu vương gia.” Vi Nhân kiên quyết nói, đối với loại tình huống này dù thật dù giả hắn vẫn phải đi, trách nhiệm của hắn là bảo vệ an toàn cho Họa quốc, bảo vệ an toàn cho hoàng tộc tôn thất. Dù hôm nay sự việc Hàn vương gia bị bắt là giả hắn vẫn phải tìm cho ra kẻ có mưu đồ tung tin đồn đó để xử lí thật nghiêm minh, còn nếu không may Hàn vương gia thật sự bị bắt mà hắn không hoàn thành trách nhiệm giải cứu thì thật là có tội với tiên hoàng, với hoàng thượng và cả nữ nhi hắn.
 

tường vân

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/8/14
Bài viết
86
Gạo
180,0
Chương16: Chuyện hậu cung.


“Độc Cô Nhạc! Hôm nay lại là chuyện gì?” Vi Khúc Dung lạnh giọng nói, nàng vừa ngủ dậy, hắn đã cho người thay y phục cho nàng chuẩn bị vào cung. Làm sao lại không hỏi ý nàng, hắn tự mình quyết định như thế.

“Vào cung. Ta cần gặp thúc phụ bàn việc.” Độc Cô Nhạc đáp lời nàng.

“Ngươi một mình đi được rồi, sao còn kéo ta theo. Ta không thích.” Vi Khúc Dung lại làm loạn lên, nàng không muốn vào cung, tên này đã biết rồi mà lại còn muốn nàng đi cùng hắn, hắn có bệnh không?

“Sao lại không thích? Ta muốn ngươi đi cùng.” Độc Cô Nhạc nói, nữ nhân này chẳng phải đã được thúc phụ hắn đặc ân cho miễn hết mọi lễ nghi rồi sao, bây giờ nàng ta lấy lí do gì không đi cùng hắn.

“Không thích chính là không thích, ngươi không cần biết lí do.”

“Ta không biết được lí do thì ngươi phải đi cùng ta.” Độc Cô Nhạc nói, mang Vi Khúc Dung ra xe ngựa, nhanh chóng bảo phu xe chạy đến hoàng cung, tên này thật bá đạo a.

Vi Khúc Dung ngồi trong xe ngựa, im lặng đến lạ thường, nam nhân nhìn nàng khó chịu một chút, nàng không thích thì có thể phản ứng, có thể mắng hắn, sao lại bỏ mặc hắn như thế?

“Này!” Độc Cô Nhạc lên tiếng trước, hắn không chịu được khi thấy nữ nhân của mình như thế.

“Như thế nào? Có việc gì? Ta đã đi cùng ngươi rồi, ngươi còn chuyện gì? Vi Khúc Dung giận, nàng đã theo ý hắn, không cãi, cũng không phàn nàn, hắn còn chuyện gì nữa chứ.

“Ngươi cáu làm gì? Ta chỉ là muốn đưa ngươi vào cung chơi thôi, ngươi không thích, chúng ta liền quay về.” Nam nhân nói, hắn nhìn thấy nàng như vậy trong tâm rất khó chịu.

“Không cần.” Vi Khúc Dung đáp lại, đi cũng đi rồi, giờ còn quay về cái gì. Vào cung chơi cái gì chứ, nàng đâu có rỗi hơi như thế.

Hai người lại chìm vào im lặng, xe ngựa mới đó mà đã đến hoàng cung, trông xa xa, đã có thái giám chạy lại đón hai người họ.

Độc Cô Nhạc xuống xe, đưa bàn tay ra đỡ lấy tay Vi Khúc Dung giúp nàng đi xuống, hai người thanh tú đi vào trong. Thư phòng của hoàng thượng đã có mặt hoàng hậu ở đó, Vi Khúc Dung không cần thi lễ, Độc Cô Nhạc dứt khoát lên tiếng:

“Nhi thần thỉnh an thúc phụ!”

“Điệp nhi! Con không cần phải đa lễ như thế! Cứ như thê tử con đi, không cần bái phỏng.” Hoàng thượng trẻ nói, hắn yêu thương đứa cháu này như thế, có gì mà không cho phép được.

Vi Khúc Dung nghe nam nhân kia nhắc đến mình, ánh mắt không tự chủ được mà liếc xéo hắn một cái, đừng mang nàng ra mà làm ví dụ như thế chứ.

“Hoàng hậu! Nàng cùng vương phi ra ngoài tản bộ dạo mát đi! Ta có chuyện cần nói với điệp nhi.” Hoàng thượng lên tiếng, Vi Khúc Dung cùng hoàng hậu không nói nhiều cùng nhau lui ra ngoài.

Vườn hoa.

Hai nữ nhân xinh đẹp cùng nhau đi dạo, ngắm hoa, bỗng ở bên gốc hoa viên nhỏ kia vọng lại giọng nói lớn:

“Hạ nhân như ngươi thật to gan, mau quỳ xuống làm chó cho ta cưỡi.” Âm thanh vang lên thu hút hoàng hậu cùng Vi Khúc Dung, hai nàng tiến lại gần.

Nơi góc vườn trồng thật nhiều hoa mẫu đơn, có một tiểu nữ tử đang mắng chửi bọn thái giám và cung nữ, giọng nói của đứa trẻ cay độc cùng đanh đá không thua gì người trưởng thành. Hoàng hậu vừa nhìn, liền nhận ra nàng là công chúa Độc Cô Hạnh, con gái của Quý phi Tần Giao. Vi Khúc Dung thì nhíu mày khó chịu, nàng thật không thích tính cách đó một chút nào, nó làm cho nàng liên tưởng đến một người, kẻ nàng bây giờ và sau này không bao giờ quên, dù hắn có hóa thành tro.

“Quỳnh nhi! Có chuyện gì vậy?” Hoàng hậu bước về phía tiểu công chúa đó, nhẹ nhàng mà hỏi chuyện.

“Hoàng hậu cát tường!” Bọn thái giám cùng cung nữ kia cúi chào hoàng hậu, lại không khỏi run run trước nữ tử nhỏ tuổi kia.

“Hoàng hậu nương nương? Ngươi muốn cái gì? Ta là đang dạy dỗ người hầu của mình.” Công chúa nhỏ lên tiếng, lời nói nghe ra không có chút tôn trọng đối với người làm hoàng hậu này.

“Con dạy người của con, ta không có ý kiến, nhưng không được quên đi phép tắc nơi này. Đây là hậu cung, và ta là người làm chủ.” Hoàng hậu đanh giọng nói, công chúa này e là không được dạy dỗ đàng hoàng rồi, tính cách này thật giống mẫu phi nàng, không xem ai ra gì.

“Hoàng hậu tha tội, chỉ tại công chúa còn nhỏ, không hiểu quy tắc.” Một tên thái giám quỳ trên đất lên tiếng, hắn thật là trung thành.

“Ngươi câm miệng, ai cho ngươi cầu xin bà ta.” Tiểu công chúa lại quát tên nô tài kia, hắn thật ngu ngốc, tại sao lại cầu xin người đàn bà mà cả nàng cùng mẫu thân nàng đều căm ghét. Nói rồi nhanh chóng rời đi, cũng không thèm bái chào trưởng bối một tiếng.

“Làm vương phi thấy cái xấu rồi.” Hoàng hậu xưng hô khách sáo, nàng tuy là bậc trưởng bối nhưng còn rất trẻ, cùng Vi Khúc Dung có thể xem là tỷ muội, nhưng quy tắc thì vẫn là quy tắc, không thể làm trái. Nếu không trong quản lí hậu cung ai sẽ nghe lệnh nàng nữa.

Vi Khúc Dung im lặng, hai người cùng bước đi, hoàng hậu lại lên tiếng:

“Mẫu thân của Quỳnh nhi là Tần Giao, nàng ta lâu nay tính tình lạnh lùng, lại thêm lòng dạ không tốt, nên có lẽ mang tính cách đó truyền sang cho nó. Bây giờ trong cung, không ai dạy được nó nữa.” Hoàng hậu bất lực, nàng vốn dĩ muốn dạy, nhưng Tần phi kia lại không đồng ý, con của người ta, nàng làm được gì, cũng chỉ tại nàng quá hiền hậu thôi.

“Người muốn tiểu công chúa thay đổi, muốn nàng ta được dạy dỗ đàng hoàng, hiểu lễ nghi, phép tắc, có phải không?” Vi Khúc Dung nói, trong đầu nàng đang có tính toán gì đó.

“Vương phi có cách ư?” Hoàng hậu ngạc nhiên, bao lâu nay nàng cùng hoàng thượng dùng bao nhiêu là cách, cũng không có biện pháp với tiểu công chúa này, giờ nhìn Vi Khúc Dung tự tin như vậy, không lẽ nàng thật sự có cách.

****

Buổi sáng thức dậy, Vi Khúc Dung đã nghe được tiếng chim hót trên cành, nàng bây giờ đang ở trong cung, vẫn là cảm thấy không khí không thích bằng vương phủ. Vì nhận lời dạy dỗ thật tốt cho tiểu công chúa kia mà nàng phảiở tù thế này, không thể lãng phí thời gian thêm.

Học viện trong hoàng cung là nơi các công chúa cùng hoàng tử được dạy dỗ bởi những người phu tử tốt nhất, con cái của vương công và quan đại thần cũng được đi học tại nơi này, Vi Khúc Dung nghe nói mấy vị phu tử trước đó đã bị tiểu công chúa này làm cho tức giận cùng sợ hãi mà bỏ đi hết, hoàng thượng thì lại không thể ép người ta làm chuyện không thể, nên đến bây giờ thì học viện này vẫn chưa tìm được phu tử.

Vi Khúc Dung ngồi tại vị trí phu tử, dung nhan của nàng làm cho mấy học trò phía dưới không tập trung được. Những đứa trẻ bên dưới toàn thể là con cháu hoàng tộc, không khó nhận ra bọn trẻ rất được nuông chiều, ăn sung mặc sướng. Nàng cũng không có quan sát nhiều, liếc qua một cái, liền thấy có hai chỗ trống, lại không thấy tiểu mao hoàng đâu, có vẻ chỗ trống kia là của công chúa rồi, còn một chỗ khác không biết là của ai.

“Có trò nào biết tiểu công chúa ở đâu không?” Vi Khúc Dung lên tiếng, giọng vơi bớt vài phần lạnh lùng thường ngày, dù sao đây cũng chỉ là bọn trẻ, nàng lạnh lùng thì có ích gì.

“Bọn con không biết ạ. Nó không thường đi học, đến đây rồi thì lại phá lớp, không ai chơi với nó hết.” Một đứa lên tiếng, cả lớp có vẻ đều không thích tiểu công chúa này.

“Ân, các trò tiếp tục ôn bài đi.” Vi Khúc Dung nói, hỏi mấy đứa trẻ này cũng không ích gì, chi bằng cho người đi tìm.

Ý nghĩ còn chưa kịp thực hiện thì đã nghe được bên ngoài giọng nói đanh đá vang lên. Vừa lúc cả lớp nháo nhào khi Độc Cô Hạnh bước vào.

“Các ngươi học cái gì? Còn không mau mang bánh cho ta ăn.” Tiểu công chúa quát, thật không có phép tắc, nàng ta ngồi chễm chệ trên bàn học, những đứa khác sợ sệt lùi lại vài bước.

“Tiểu mao hoàng! Ngươi nghĩ chỗ này là nhà ngươi sao?” Vi Khúc Dung lạnh nhạt lên tiếng, mấy đứa trẻ cũng đồng thời hoàng hồn một chút, chúng quên rằng nơi đây đang có một nữ phu tử cực xinh đẹp.

“Ngươi là ai? Dám gọi ta là mao hoàngư? Đừng có tưởng mình xinh đẹp mà ở đây lên mặt. Nơi này toàn bộ không phải của phụ hoàng sao? Vậy sao lại không phải nhà ta?” Tiểu công chúa đanh đá đáp lại, trong đầu thầm nghĩ, xinh đpẹ như nữ nhân này chắc chắn là người mới bên cạnh phụ hoàng nàng, khó trách mà lâu nay phụ hoàng lại không để ý đến mẹ con nàng, thì ra toàn bị nữ nhân xing đẹp như vậy bao quanh, mà nữ nhân này là gì chứ, hôm nay sẽ cho nàng ta biết sợ là thế nào, đừng nghĩ có thể ăn hiếp được nàng vì nàng nhỏ tuổi, nàng không sợ?

“Phụ hoàng? Ai là phụ hoàng ngươi?” Vi Khúc Dung tỏ ra khá ngạc nhiên. Nàng quan sát thật kĩ thái độ của tiểu công chúa kia.

“Ha ha. Thì ra là kẻ không biết gì, nói cho ngươi hay, đương kim hoàng thượng là phụ hoàng ta. Ngươi sợ chưa?” Tiểu công chúa nghĩ rằng Vi Khúc Dung sợ, càng hống hách hơn. Quái lạ, nàng ta nếu là người bên cạnh phụ hoàng thì không thể nào không biết nàng được, mà nếu không phải người bên phụ hoàng thì hôm nay nàng có thể thoải mái mà giáo huấn nàng ta.

“Ô! Ra là hoàng thượng ư? Ngươi lấy gì chứng minh mình là con gái người?” Vi Khúc Dung lơ đễnh nói, ánh nhìn không tin tưởng hướng về phía tiểu công chúa.

“Ngươi! Ta đi mách phụ hoàng. Ngươi dám xem thường ta.” Độc Cô Hạnh nói, nhanh chóng muốn rời đi.

“Người đâu! Mang tiểu công chúa quay lại đây.” Vi Khúc Dung ra lệnh một tiếng liền có người mang tiểu công chúa quay lại, đặt nàng ngồi yên trên ghế, chế trụ hai vai.

“Các ngươi buông ta ra. Làm trò gì thế? Ta báo phụ hoàng chém đầu ả tiện nhân ngươi.” Tiểu cô nương bé nhỏ tức giận mà nói.

“Còn to tiếng? Ta hôm nay chính là lấy lớn hiếp nhỏ, ngươi có chịu nghe lời ta ngồi yên tại đây mà học không?” Vi Khúc Dung nói, nàng thật ra không cần phải dùng đến cách này, nhưng nếu không làm vậy, mẫu phi của tiểu nữ này làm sao ra mặt. Làm sao dạy nàng ta thành người tốt được.

“Ngươi bảo bọn chúng buông ra, ta sẽ học.”

Vi Khúc Dung nhìn ra được một tia gian xảo trong ánh mắt tiểu công chúa kia, nàng nhìn thị vệ, ra lệnh thả người. Tiểu công chúa kia coi như biết điều, ngồi yên một lúc, đến khi bọn thị vệ lui ra ngoài liền không suy nghĩ nắm lấy mài mực bên cạnh nhằm hướng Vi Khúc Dung mà ném.

“Ngươi không suy nghĩ trước khi làm?” Vi Khúc Dung nhanh tay bắt lấy, mực vấy vào áo của nàng, lại không quan tâm nhìn tiểu công chúa kia không nhanh không chậm hỏi.

“Ngươi! Ta đi báo mẫu phi.” Nói rồi tức giận chạy đi, lần này Vi Khúc Dung không bắt nàng lại nữa, miệng khẽ cười một cái, nhanh chóng đi thay y phục. Cả lớp mấy mươi đứa trẻ cảm thấy hôm nay vị công chúa kia đã tìn được người dạy dỗ rồi, liền vui mừng khôn siết.

Ngọc Điện cung.

Nữ nhân xinh đẹp ngồi bên khung dệt, nàng đưa bàn tay thon dài vuốt đừng đoạn chỉ, ánh mắt ẩn chứa sự sâu sắc khó đoán. Đã chín năm nay, hằng ngày nàng đều như thế. Kể từ sau lần hoàng thượng sủng ái nàng đó, nàng hạ sinh tiểu công chúa, hắn vui mừng, sắc phong nàng làm quý phi, nhưng trái tim chưa bao giờ yêu quý nàng, trong lòng hắn tại sao chỉ có một nữ nhân, tại sao không có nàng? Nàng hận hắn, thật sự rất hận.

Bên ngoài truyền đến âm thanh trong trẻo, bóng dáng nhỏ nhắn chạy thật nhanh đến bên cạnh Tần Giao, đôi mắt long lanh ẩn chứa sự yêu quý cùng kính nể:

“Mẫu phi! Người lại đang thêu thùa?” Độc Cô Hạnh nhanh nhảu, nũng nịu ngồi cạnh nữ nhân kia.

Tần Giao nhìn tiểu công chúa bên cạnh nghiêm khắc: “Ta dạy dỗ con như thế nào? Không có phép tắc như thế sao?”

Tiểu công chúa run sợ đứng dậy, ánh mắt lo lắng nhìn người mẹ này, cúi đầu lại nhận lỗi:

“Mẫu phi tha tội, thần nhi biết lỗi, con thỉnh an người.”

“Ta chẳng đã nói không có chuyện thì đừng đến tìm ta sao? Ngươi lại đến đây làm gì?” Tần Giao chăm chú nơi khung dệt, không nhìn nữ nhi lấy một cái.

“Con… con chỉ muốn đến thăm người.” Tiểu công chúa lại lo lắng lên tiếng, bây giờ nàng như một con chim nhỏ không dám hót lớn tiếng, chỉ sợ phát ra tiếng động liền bị thợ săn bắn hạ.

“Quay về, ta không cần ngươi thỉnh an. Lập tức quay về.” Tần Giao bên cạnh nổi nóng, đồ đạc ban nãy nằm ngăn nắp lại bị nàng đập phá lung tung, Độc Cô Hạnh sợ đến không dám nói lời nào, nhanh chóng chạy thật nhanh về cung của nàng, vừa chạy nước mắt vừa rơi. Nàng hôm nay đến tìm mẫu phi cũng chỉ muốn kể hết oan ức phải chịu bên ngoài. Tại sao người mẹ này không những không muốn nghe, lại còn hung dữ đuổi nàng đi, rút cuộc bà có phải mẹ nàng hay không? Tại sao lại đối xử với nàng như thế?

Nép mình vào một góc vườn, tiểu công chúa khóc thút thít, âm thanh lại đè nén như sợ người khác nghe được, sợ người khác phát hiện nàng yếu đuối, lại càng sợ người khác thương hại nàng. Từ nhỏ mẫu phi đã dạy nàng rất rõ là không được yếu đuối, không được nhận sự thương hại của người khác, cảng không được yêu đàn ông, đàn ông không có ai tốt, đến người phụ thân mà nàng ao ước được gọi một tiếng cũng không cho phép nàng nhận, nàng thật ra được sinh ra trên cõi đời này làm gì.

Nước mắt nóng hổi cứ lăn dài như thế, cô bé nhỏ không hề nhận ra bên cạnh mình đang tiềm ẩn một mối nguy hiểm. Tiếng vò vè lấn át đi tiếng gió, nghe được âm thanh là từ phía sau lưng, tiểu công chúa lau đi nước mắt quay đầu xem xét có chuyện gì, vừa quay đầu lại, đã thấy một đàn ong bay nhanh về phía mình, thì ra nơi nàng ngồi là cả một bụi cây mật, thu hút đàn ong từ đâu đến.

“Chạy!” Âm thanh nhỏ khác vang lên, tiểu công chúa còn chưa kịp nhìn ra là ai, thì đã bị bàn tay tròn trĩnh mập mạp trắng noãn kéo ra khỏi bụi cây, hướng Tĩnh Môn cung mà chạy. Hai đứa trẻ càng chạy, lại càng bị bầy ong đuổi theo sau, đến khi không chạy nỗi nữa, cứ sợ là bị đốt đến chết thì lại bị bịt mũi lại, kéo thẳng vào hành lang sau lưng.

Cả hai vùng vẫy một hồi, liền thoát ra được, nhìn lại đã thấy Tần Giao đứng trước mặt, nụ cười có chút thỏa mãn.

“Làm tốt lắm nữ nhi.” Nữ nhân nhìn Độc Cô Hạnh nói, bên cạnh cậu bé không hiểu chuyện gì.

“Đa tạ Tần nương nương cứu mạng, không còn chuyện gì nhi thần xin cái lui.” Tiểu tử nói, hắn tuy còn là một cậu bé nhưng đã nhiều lần nghe nói Tần phi này không phải người tốt gì, nên tránh xa được cứ hãy tránh xa, vừa định ra ngoài thì đã nghe được bên tai truyền đến tiếng cười lạnh người của nữ nhân.

“Ngươi nghĩ có thể đi dễ dàng như vậy sao tiểu hoàng tử?” Nữ nhân cười nhạt, nàng ta khổ công bao lâu mới bắt được đứa hài tử này, dùng nó để trả thù hoàng thượng kia, lấy lại những thứ đã mất, làm sao lại để nó đi dễ như thế.

“Mẫu phi! Người nói như vậy là sao?” Tiểu công chúa thông minh nghi ngờ ý đồ trong lời nói của mẫu phi nàng.

“Ta sắp xếp lâu nay bao nhiêu việc chỉ vì muốn nó cứu con, sau đó bắt nó, yêu cầu hoàng hậu kia giao lại chức vị. Khổ công của ta giờ đã được đền đáp.” Nữ nhân nói, khuôn mặt đầy đắc ý, lần này không thể nào không có kết quả.

“Người! Người đang nói gì vậy, Tần phi?” Tiểu hoàng tử nói, còn chưa nhận ra được dã tâm của người phi tử này, lại có chút sợ hãi.

“Ngươi sẽ biết ngay thôi! Người đâu, mang tiểu hoàng tử vào Hồng Hoa điện cho ta.”

Nữ nhân nói lời vừa dứt thì đã có mấy tên thị vệ bước vào túm lấy áo của tiểu hoàng tử định mang đi.

“Các ngươi làm gì? Thả ta ra.” Tiểu hoàng tử vùng vẫy không chịu nghe lời.

“Thả hắn ra!” Độc Cô Hạnh hét lên, níu lấy tay tên thị vệ, không ngần ngại cắn hắn một cái chảy máu. Tên thị vệ đau quá không tự chủ được buông người ra.

“Độc Cô Hỏa Long, ngươi mau chạy.” Tiểu công chúa hét lên, tiểu hoàng tử nghe đến đó liền quay người hướng cửa mà chạy, nhưng còn chưa chạy được mấy bước đã bị một tên khác đánh ngất, sau đó mang đi.

“Độc Cô Hạnh! Con đứng lại!” Âm thanh vang lên làm tiểu công chúa sững lại, vừa nãy thấy tiểu hoàng tử bị bắt, nàng định chạy theo bọn họ, nhưng giờ thì không thể nữa rồi.

“Mẫu phi! Xin người tha cho hắn, hắn là huynh của con, cũng là người duy nhất coi con là bạn, người tha cho hắn, sau này con sẽ nghe lời.” Tiểu công chúa nước mắt lăn dài trên má, quỳ dưới chân người nàng gọi là mẹ, cố níu vạt áo người, xin người buông tha cho tiểu hoàng tử. Bao lâu nay ở hoàng cung này, chỉ có mình tiểu hoàng tử xem nàng là người, chỉ có mình hắn cố gắng tìm mọi biện pháp tiếp cận nàng, chơi đùa cùng nàng, cũng chỉ có hắn luôn luôn không ngần ngại đứng ra bảo vệ nàng khi phụ hoàng trách phạt, nhưng, mẫu phi nàng lại… Nghĩ đến đó, tiểu công chúa không cầm được mà nước mắt lăn dài, nàng phải làm sao, phải làm sao?

“To gan! Ngươi lại cầu xin cho nam nhi của tiện nhân kia? Người đâu? Mang công chúa về phòng, canh chừng cho nghiêm ngặt, nàng mà thoát ra, ta liền chém hết các ngươi.” Tần Giao tức giận đẩy nữ nhi ra, gọi người bắt nàng lại, sau đó nhanh chóng rời đi.

****

“Thả ta ra! Thả ta ra ngoài.” Độc Cô Hạnh gọi đến khản cả cổ họng vẫn không ai mở cửa đưa nàng ra ngoài, phải làm sao đây? Nàng không ra ngoài được thì tiểu hoàng tử sẽ gặp nguy mất.

“Công chúa! Người chưa ăn gì từ hôm qua đến giờ rồi, mau mau ăn chút đồ đi!” Một nô tỳ mang thức ăn vào phòng nàng.

“Ta không ăn!” Tiểu công chúa quay phắt sang nơi khác, ánh mắt lại lóe lên sự tinh ranh, lập tức nghĩ được kế thoát thân. Nàng đột ngột ngã ra sàn, ôm bụng thật chặt, cố gắng cắn răng cho môi xanh một chút, nằm vật vã, mồ hôi nhễ nhại.

“Công chúa! Người làm sao vậy?” Nô tỳ thấy Độc Cô Hạnh như thế không khỏi lo lắng, lập tức gọi người.

“Người đâu! Người đâu! Mau gọi thái y, công chúa có chuyện rồi.”

Hoảng loạn cùng lo lắng, nô tỳ kia không nhận ra được tiểu công chúa này là đang giả vờ, hai tên canh cửa cũng đồng thời lo lắng mà phân phó nhau làm việc.

Nhìn thấy bên ngoài không còn ai canh giữ, Độc Cô Hạnh ra sức la lớn hơn, làm cho nô tỳ kia càng hoảng loạn.

“Ngươi giúp ta tìm mẫu phi! Ta muốn gặp người.”

“Công chúa! Người nghỉ ngơi đi! Nô tỳ lập tức bẩm báo nương nương.” Nô tỳ ngây thơ rời đi, thiết nghĩ tiểu công chúa đâu đến như vậy thì có thể đi đâu được. Người vừa rời đi, nàng lập tức bật dậy, chạy nhanh khỏi phòng, hướng Hồng Hoa điện mà đến. Nàng phải cứu tiểu hoàng tử, phải cứu cho được hắn.

****

“Hoàng hậu! Người có chuyện gì vậy?” Vi Khúc Dung hỏi khi nhìn thấy sắc mặt của nữ nhân không tốt.

“Từ hôm qua đến giờ ta không thấy tiểu hoàng tử. Nó chưa bao giờ ham chơi đến không về cung, hơn nữa mỗi sáng đều rất ngoan đến thăm mẫu hậu. Hôm nay lại không đến.” Nữ nhân nói, khuôn mặt không giấu được lo lắng.

“Đừng lo lắng! Nói cho thần nghe, lần cuối người thấy tiểu hoàng tử là ở đâu?” Vi Khúc Dung bình thản nói, trong cung này không ít kẻ xấu, tiểu hoàng tử có ham chơi hay không thì không ai biết, điều quan trọng bây giờ là phải biết được nơi cuối cùng người khác nhìn thấy hắn.

“Ta nghe nô tỳ nói, có một thái giám nhìn thấy nó ở vườn hoa gần Hồng Hoa điện. Có khi nào con ta xảy ra chuyện gì?”

“Đừng lo. Không thể xảy ra chuyện, thần sẽ giúp người mang tiểu hoàng tử quay về, chuyện này người đã bẩm với hoàng thượng chưa?” Vi Khúc Dung hỏi, nếu thật sự bị bắt, thì không nên kinh động hoàng thượng, tránh nguy hiểm tính mạng cho tiểu tử kia.

“Ta còn chưa báo cho người.” Hoàng hậu nói, nàng cũng biết phân nặng nhẹ mà.

“Ân, vậy thần lui ra trước, người cứ bình tĩnh, đừng lo lắng gì cả. Sẽ không có chuyện gìđâu.”

Vi Khúc Dung nói lời an ủi, sau đó rời đi. Nàng ở lại trong cung để tiếp nhận dạy dỗ cho tiểu công chúa ngang bướng kia, bây giờ lại sinh thêm chuyện tiểu hoàng tử mất tích, thật là phức tạp mà, nơi hoàng cung này nàng không thích cũng là do vậy.

****

“Độc Cô Hạnh! Ngươi làm gì ở đây?” Vi Khúc Dung đang xem xét nơi vườn hoa mà có người đã nhìn thấy hoàng tử lần cuối thì lại chạm mặt tiểu công chúa này, xem sắc mặt nàng, có vẻ đang gặp chuyện gì đó.

“Ta không có làm gì? Nơi này gần cung của mẫu phi ta.” Độc Cô Hạnh nói, ánh mắt lo lắng phút chốc bị Vi Khúc Dung nhìn ra.

“Nói với ta, đã có chuyện gì?” Vi Khúc Dung lạnh lùng nói, nàng đang nghi hoặc chuyện gì đó.

“Ta có chuyện gì nói với ngươi! Tránh ra!” Tiểu công chúa lại nói, nàng bây giờ rất phân vân, có nên nói cho nữ nhân này chuyện về tiểu hoàng tử, nói rồi có khi nào lại gây họa cho mẫu phi, mà không nói thì hoàng tử kia sẽ gặp nguy hiểm, hắn là huynh của nàng, hắn không được có chuyện.

“Chuyện của người lớn, không liên quan đến trẻ con, ngươi có thấy vậy không?” Công chúa nhỏ lại lên tiếng, nàng muốn nghe Vi Khúc Dung nói, nàng muốn biết thêm về suy nghĩ của những kẻ gọi là trưởng bối.

“Tất nhiên là như thế! Làm sao có thể gộp chung hai thứ đó mà nói.” Vi Khúc Dung thản nhiên nói, ngày đó nàng cũng đơn thuần nghĩ như thế, nhưng những kẻ khác lại không nghĩ như nàng, nếu không bây giờ nàng đã không đứng ở đây.

“Ta cũng nghĩ như ngươi, nhưng tại sao mẫu phi không nghĩ vậy?” Tiểu công chúa buột miệng nói, Vi Khúc Dung liền nắm được điểm nghi hoặc.

“Đã có chuyện gì? Độc Cô Hỏa Long mất tích có phải liên quan đến mẫu phi ngươi?” Vi Khúc Dung lạnh lùng nói.

“Ta không biết gì cả.”

“Nghe ta nói, nếu bây giờ ngươi không nói cho ta biết đã có chuyện gì thì sẽ có rất nhiều người gặp nguy hiểm.” Vi Khúc Dung ánh mắt cực kì nghiêm nghị nói, nếu nàng đoán không lầm, thì hậu quả của chuyện này thật sự rất nghiêm trọng.

“Ta… ta nói với ngươi, ngươi phải hứa sẽ giúp ta.” Tiểu công chúa do dự, nàng bây giờ không thể làm gì khác rồi.

“Ân, ta hứa.” Vi Khúc Dung chắc như đinh đóng cột nói.

“Ta tin ngươi!” Độc Cô Hạnh nói, bây giờ cũng chỉ còn cách lựa chọn tin tưởng mà thôi.

“Độc Cô Hỏa Long là bị mẫu phi ta bắt đi! Người muốn dùng hắn ép hoàng hậu giao ra vương vị, muốn trả thù hoàng thượng bao năm nay bỏ mặc người.”

“Bây giờ tiểu hoàng tử ở đâu?”

“Hắn bị bắt nhốt tại Hồng Hoa điện. Ban nãy ta trốn ra ngoài được, vừa muốn đến đó cứu hắn thì đã nhìn thấy rất nhiều thị vệ canh giữ nơi đó.”

“Được rồi, ta biết rồi, ngươi mau đến cung Tố Dương cho an toàn, ta sẽ đi cứu tiểu hoàng tử.” Vi Khúc Dung nói, đã xác định mục tiêu, nàng phải lập tức hành động.

“Ngươi hãy hứa không làm hại mẫu phi ta.” Độc Cô Hạnh nhìn theo hướng Vi Khúc Dung nói.

“Ta hứa.” Vi Khúc Dung quay đầu, khuôn mặt nghiêm nghị khẳngđịnh.

****

Hồng Hoa điện.

Vi Khúc Dung đứng từ xa quan sát, nơi Hồng Hoa điện kia có không ít thị vệ canh chừng, muốn vào được trong đó e là không dễ, Tần phi này cũng không ngờ lại có nhiều thuộc hạ như thế, một mình ả, có thể có nhiều thuộc hạ như vậy sao? Chỉ e là đằng sau có người giúp đỡ.

Suy nghĩ một lúc, Vi Khúc Dung đã có kế hoạch, nàng rời khỏi nơi ẩn nấp, bước nhanh tiến lại phía Hồng Hoa điện kia, ánh nhìn bình thản, dáng đi thướt tha, vừa đến trước cửa điện đã bị bọn thị vệ kia cản đường.

“Ngươi là ai? Đến đây làm gì?”

“Ta được lệnh hoàng thượng đến đây lấy vài mảnh ngọc Như Ý dâng tặng Vi Nhân tướng quân.” Vi Khúc Dung tùy tiện đưa ra một lý do nào đó, không nghĩ tên thị vệ lại tin là thật.

“Nơi này đang bận tu sửa, mọi thứ đã dọn đi từ mấy ngày trước rồi, ngươi quay về tâu hoàng thượng rằng không có.” Tên thị vệ nói, cũng không nhận ra Vi Khúc Dung đang quan sát thật kĩ mọi ngóc ngách bên ngoài của Hồng Hoa điện.

“Không được a, làm sao có thể bẩm với chủ nhân như thế, ngươi không biết kẻ làm không được việc thì sẽ bị xử phạt như thế nào sao? Ta như thế này, nếu bịđánh thì làm sao chịu được, có phải không?” Vi Khúc Dung lại nhỏ nhẹ nói, nàng thật biết diễn kịch.

Tên thị vệ còn chưa kịp nói thêm lời nào thì từ xa đã nhìn được Tần phi đang vội vã đi tới, hắn lo lắng bảo Vi Khúc Dung lập tức đi, ấy thế mà nàng lại làm như không nghe, còn bái chào Tần Giao kia khi nàng ta đến.

“Tham kiến Tần phi nương nương.”

Lời nói của nàng làm nữ nhân kia chú ý nhưng lại làm thị vệ kia toát hết mồ hôi, hắn sợ bị nữ nhân trách phạt.

“Ngươi là ai?” Tần phi kia lạnh lùng, sao lại có nữ nhân đứng ngay trước cửa Hồng Hoa điện, nếu lỡ nàng ta biết tiểu hoàng tử kia bị nhốt trong đó thì kế hoạch của nàng bị lộ sao? Còn chưa kể đứa nữ nhi của nàng đã trốn ra ngoài, không biết có báo với ai chuyện này chưa, nơi này không an toàn nữa, phải chuyển nơi khác ngay.

“Thưa, hoàng thượng bảo nô tỳ đến lấy mấy cây gậy NhưÝ làm phẩm vật tặng cho Vi Nhân tướng quân ạ.” Vi Khúc Dung lại đáp, nàng đang rất hy vọng lời nói này sẽ làm cho nữ nhân nghi ngờ.

Mong chờ của Vi Khúc Dung không uổng phí, Tần Giao nghe được câu nói, lại liếc nhìn một lượt nữ nhân trước mặt, ăn vận như nàng là cung nữ sao, không thể nào, y phục này chỉ có vương công cùng hoàng tộc mới có, nàng ta không phải là nô tỳ, đã vậy lý do kia là giả, đến đây tìm người mới là thật.

“Bắt nàng ta lại, mang vào trong luôn cho ta.” Tần Giao ánh mắt sắc bén nói, dù cho nữ nhân này là ai đi nữa thì nàng cũng không thể để nàng ta thoát.

“Tần phi! Người sao lại bắt ta a, ta chỉ phụng mệnh làm việc.” Vi Khúc Dung coi như sợ hãi nói, lại bị thị vệ kia mang vào trong cùng Tần phi.

Cánh cửa Hồng Hoa điện vừa mở, Vi Khúc Dung đã nhìn được tiểu hoàng tử đang vùng vẫy trong dây trói tay chân, miệng bị bịt kín tránh la hét làm ồn, vừa thấy có người vào liền nhanh chóng vùng mạnh hơn một chút, nhưng hình như cũng không có tác dụng gì, cái này thật giống bắt cóc tống tiền quá nha.

Vi Khúc Dung cũng bị trói chung với tiểu hoàng tử kia, nữ nhân đứng đó lại cười thật ranh mãnh mà nói: “Tiểu tử! Ta mang cho ngươi thêm một người bạn, ngươi không cần buồn phiền rồi, yên phận một chút, sẽ sớm được gặp mẫu hậu ngươi thôi.”
 
Bên trên