Chương 2: Quả đất tròn.
“Tối nay em có việc, không đi xem phim với anh được, hôm khác nha.”
Không nhận được câu trả lời, Thẩm Bội Kỳ đưa tay lay Âu Tuấn Vỹ.
“Tuấn Vỹ! Tuấn Vỹ!”
“Hả. À, xin lỗi, anh hơi phân tâm, em vừa nói gì?” Âu Tuấn Vỹ lúc này mới có phản ứng.
“Em nói tối nay em bận, không đi chơi với anh được.”
Âu Tuấn Vỹ nhíu mày, “Lại bận, dạo này lần nào hẹn em cũng bận.”
Thấy vậy Thẩm Bội Kỳ nhích ghế lại gần, kéo lấy tay anh.
“Đừng vậy mà, gần đây công ty có một dự án mới. Nếu lần này em làm tốt, có thể sẽ có cơ hội ngồi lên ghế trưởng phòng.”
“Anh có nói gì đâu, biết em coi trọng công việc mà. Nhưng nhớ đừng làm cho mình mệt quá.” Anh vừa nói vừa nhéo nhẹ chóp mũi cô.
Hai người lại tiếp tục bữa ăn trưa của mình, không biết trong một góc khuất của nhà hàng có một ánh mắt vẫn đang dõi theo họ.
Thấy Chung Tố Tố cứ nhìn về phía kia Trình Khả Phong cũng nhìn theo.
“Thẩm Bội Kỳ?”
“Anh biết cô ta sao?” Mắt Chung Tố Tố sáng lên.
“Trời đất, số tài liệu anh đưa em liếc cũng không liếc qua à?” Trình Khả Phong cốc đầu cô một cái, “Thẩm Bội Kỳ là tổ trưởng tổ PR của công ty chúng ta đó.”
“Thảo nào em thấy quen quen.” Cô gật gù, “Khoan, tức là cô ta là đồng nghiệp của em? Trái đất đúng là nhỏ thật.”
“Nè, cô hai của tôi, đừng nói với anh là em có hứng thú với cô ta nha.” Trình Khả Phong nghi ngờ nhìn cô.
“Thần kinh.”
“Về chuyện chính đi, em về nước cũng hơn cả tháng rồi, đi làm không chịu đi, nhà cũng không chịu về. Em tính sống như vậy đến khi nào?”
“Về nhà? Anh đừng có đùa. Không phải anh không biết mẹ anh không ưa gì em, về lại phải nhìn sắc mặt bà ta sao, cho em xin đi. Anh mà nhắc chuyện đó nữa thì cả anh em cũng từ luôn.”
“Được, được, không nhắc thì không nhắc.”
Anh còn lạ gì cô nữa, lần nào kêu cô về nhà cũng thế, mười lần hết mười một lần thất bại.
“Ngày mai em sẽ đến công ty báo danh.” Cô đột nhiên chuyển đề tài.
“Thật sao?” Anh có hơi bất ngờ.
“Tứ mã nan truy. Nhưng em có điều kiện.” Cô nở một nụ cười bí hiểm.
~~~~~ Hết giờ ăn trưa ~~~~~~~
Âu Tuấn Vỹ về đến nhà, uể oải ngã mình lên sô pha. Vốn định tối nay cùng Thẩm Bội Kỳ ra ngoài ăn tối, trong nhà không có gì ăn được, xem ra phải gọi thức ăn ngoài rồi. Đang suy nghĩ thì có tiếng chuông cửa, vừa mở cửa gặp ngay gương mặt cười tươi rói của Chung Tố Tố.
“Dinner time!” Không đợi anh lên tiếng cô đã chạy vào trong nhà hướng phía nhà bếp đi tới.
“Nè, cô đang làm gì thế?” Đóng cửa lại, anh nhanh chóng đuổi theo cô vào bếp.
Lúc này anh mới để ý thấy cô mang theo rất nhiều túi lớn nhỏ, lục lọi tủ lạnh của anh rồi ngẩng lên nói:
“Tủ lạnh nhà anh chỉ để trang trí à? Cũng may em có chuẩn bị, không thì tối nay có mà chết đói.”
Vừa nói cô vừa lôi ra nào là thịt, cá, rau củ... còn có cả trái cây nữa. Thấy cô đem chúng xếp vào tủ trong tủ lạnh, anh tiến lên ngăn cản hành động của cô.
“Có phải cô lầm lẫn rồi không, đây là nhà bếp của tôi?”
“Em có nói đây là bếp của em sao?”
“Vậy cô đang làm gì?”
“Vậy cũng hỏi. Nhìn là thấy rồi, chuẩn bị bữa tối.”
“Vậy về nhà cô mà chuẩn bị.” Anh lôi tay cô muốn kéo cô ra khỏi bếp.
“Không thích. Bây giờ anh ra ngoài, anh ở đây quấy rầy làm sao em nấu, nhanh nhanh, em đói bụng rồi, em mà đói là dễ nổi nóng lắm nha.” Cô rút tay ra, đẩy ngược anh ra ngoài.
Anh đứng ngơ ngác trước cửa bếp, tình huống gì đây, anh vừa bị người ta đuổi ra khỏi nhà bếp của mình, lại còn là một người không tính là quen biết. Không thể để vậy được, đang định bước vào làm cho ra lẽ với cô thì thấy cô cầm con dao quơ trước mặt anh.
“Anh còn muốn ăn thì tránh ra chỗ khác, người ta nói dao kéo không có mắt đâu.”
Người xưa dạy, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, hiện giờ quân địch đang có vũ khí không nên manh động. Nghĩ vậy Âu Tuấn Vỹ đành lặng lẽ rút lui. Quay trở ra phòng khách chờ đợi. Năm phút đầu trôi qua trong sự yên bình, năm phút tiếp theo trong bếp phát ra vài tiếng lục đục nhỏ, thêm mười lăm phút nữa tiếng loảng xoạng và tiếng la của Chung Tố Tố làm anh không thể ngôi yên, chạy ngay vào bếp.
Cả phòng bếp bị một làn khói trắng bao trùm, rau cải rơi đầy trên bàn bếp xuống tới sàn nhà, con cá đang vùng vẫy thoi thóp trên mặt đất, trên bếp có một chảo đen đen không biết là gì, nếu không biết chắc anh sẽ nghĩ nhà mình vừa xảy ra một trận quyết chiến đẫm máu. Cảnh tượng trước mắt thật khiến anh mở rộng tầm mắt, một mình cô có thể làm cho nhà bếp anh thành ra như thế này xem ra bản lĩnh của cô không nhỏ chút nào.
“Cô có thể cho tôi một lời giải thích chứ?” Anh gần như nghiến răng mà thốt ra câu này.
Cô trưng ra bộ mặt ngây thơ vô số tội của mình lí nhí nói:
“Xin lỗi, tôi...”
Hít một hơi thật sâu, cố nuốt cơn giận của mình xuống, “Đại tiểu thư à, nếu cô cảm thấy quá nhàn rỗi thì đi tìm người khác chơi, đừng phá tôi nữa có được không. Cô nhìn xem việc tốt mà cô đã làm này. Tôi thật không hiểu, trên đời có biết bao người cô không chọn, lại cứ phải đè ngay tôi mà phá. Thật ra tôi có chỗ nào đắc tội với cơ?”
Người ta nói không sai, cọp không lên tiếng thì sẽ bị cho là mèo Kitty mà.
“Ra ngoài!” Anh đi vào nắm lấy tay cô kéo về phía cửa.
“Sau này cô đừng đến đây nữa, nơi này không hoan nghênh cô.”
Rầm! Anh sập mạnh cánh cửa bỏ mặc cô đứng đó. Chung Tố Tố đứng trước cửa nhìn một lúc rồi mới xoay người trở về nhà của mình.
Âu Tuấn Vỹ quay lại với căn bếp của mình, không biết phải bắt đầu dọn dẹp từ đâu, lần này đúng thật là họa vô đơn chí. Thở dài một hơi, anh xắn tay áo lên bắt đầu dọn dẹp. Cô ta cố ý, nhất định là cô ta cố ý. Làm gì có người nào nấu ăn mà cũng có thể khiến nhà bếp trở thành thế này, cũng may chưa có án mạng xảy ra. Lần sau anh nhất định sẽ không cho cô ta bước vào nhà. Thu dọn xong tất cả, nhìn đồng hồ cũng gần chín giờ rồi, giờ mới sực nhớ ra mình vẫn chưa có gì vào bụng. Đi đến trước tủ lạnh xem còn gì ăn được không thì thấy một dĩa mì xào nằm trong đó, bên cạnh còn có mảnh giấy: “Đói rồi chứ gì? Hâm lại rồi an7, đảm bảo không bỏ độc, ăn vào không chết.” Kèm theo là một cái mặt cười. Cô ta rốt cuộc là người như thế nào? Thôi kệ, dù sao cũng tại cô ta mà cả buổi tối bận rộn không ngừng, không nên hành hạ bản thân. Nghĩ vậy Âu Tuấn Vỹ đem dĩa mì hâm nóng rồi bắt đầu ăn. Mùi vị cũng không tệ.
Vốn dĩ anh đang chuẩn bị đi ngủ, không hiểu sao lại bước ra ngoài ban công. Cô lại ngồi đó, gục mặt trên ban công không rõ đang làm gì. Anh thấy vai cô run run, không phải cô khóc đấy chứ? Tại lúc nãy mình nặng lời quá sao? Nghĩ vậy Âu Tuấn Vỹ thấy có chút áy náy.
“Này!” Anh thử lên tiếng gọi cô.
Cô không có phản ứng gì.
“Này!” Anh gọi lần nữa. Không phải chứ, cô ta nhìn có chỗ nào giống người yếu đuối như vậy, mới đó đã khóc rồi.
“Xin lỗi, lúc nãy tôi hơi nóng.”
“Em có tên đó.” Đột nhiên cô ngẩng đầu lên nhìn anh nói.
“Hả?”
“Em có tên, lần trước không phải đã nói với anh rồi sao.” Cô chu môi làm vẻ giận dỗi.
“À, cô Chung, lúc nãy tôi hơi quá lời. Nhưng cũng tại cô...”
“Tố Tố.” Cô ngắt lời anh.
“Hả?”
“Gọi em là Tố Tố, không thích cô Chung.”
“Ồ, cô Tố Tố, chuyện lúc nãy cũng có một phần lỗi của cô.”
“Anh thấy em già lắm sao?”
“Hả?”
“Ha ha!” Đột nhiên cô cười thành tiếng. “Em phát hiện câu nói cửa miệng của anh là ‘hả’, lần nào cũng vậy, ‘hả?’. Không có chút sáng tạo nào. Nếu anh không thấy em già thì sao lại kêu em là ‘cô’. Cách gọi này làm lòng tự trọng của em bị tổn thương đó.” Cô làm vẻ mặt giận dỗi nói.
“Tôi không có ý đó, tôi chỉ...”
“Sau này chỉ cần gọi tên em, Tố Tố, là được rồi, đừng thêm mấy từ cô, dì, chị gì gì đó. Ok? Mì ăn ngon không?”
“Hả? À, cũng được.” Anh gật đầu, chợt thắc mắc, “Là cô làm sao?” Nếu biết nấu ăn sao lại bày nhà bếp anh thành thế kia, trư phi cô cố ý trêu chọc anh.
“Mua đó.” Cô cười cười. “Biết trước sẽ không làm nên trò trống gì, mua trước để anh có cái mà ăn.”
“Nếu đã không biết nấu sao lại bày ra nhiều trò như vậy?” Thật chẳng hiểu ra làm sao.
“Không phải người ta nói muốn nắm bắt trái tim đàn ông thì phải bắt đầu từ cái bao tử của họ sao?” Cô chớp chớp mắt nhìn anh.
“Cô là đang tấn công tôi một cách có chủ đích thì đúng hơn.” Anh lầm bầm.
“Thương anh còn không hết, em nỡ lòng nào tấn công anh. Đừng nghĩ oan em như thế.”
Thật không hiểu nổi người con gái này. Những gì cần nói anh cũng nói rồi, còn ở đây không biết anh có bị cô làm cho nổi khùng không. Vẫn là nên rút lui.
“Cũng khuya rồi, không phiền cô nữa. Ngủ ngon.”
Khi anh vừa xoay lưng cô liền lên tiếng.
“Anh yêu cô ấy nhiều lắm sao?”
Anh có chút mơ hồ hỏi: “Tôi không hiểu ý cô lắm.”
“Bạn gái anh đó, anh yêo cô ấy bao nhiêu?”
Anh chưa kịp trả lới cô lại hỏi: “Anh cần bao nhiêu thời gian để đem tình cảm đó chuyển qua em?”
Anh sững người nhìn cô.
“Anh quên mất em tùng nói sẽ theo đuổi anh sao? Em không yêu cầu anh chấp nhận em ngay, em sẽ đợi, đợi đến khi anh cam tâm tình nguyện chấp nhận sự theo đuổi của em.”
Nói hết câu cô đứng dậy xoay người quay vào trong nhà, trước khi vào còn quay lại nói, “Ngủ ngon.” và tặng anh một cái hôn gió, bỏ lại anh đứng ngây người nhìn ban công nhà bên cạnh.