Chương 3:
Chín giờ sáng, văn phòng Tổng giám đốc tập đoàn Lâm Phong.
“Anh tìm tôi sao Tổng giám đốc?” Thẩm Bội Kỳ vừa bướcvào liền hỏi.
“Cô đến rồi, vào đi, tôi muốn cô gặp một người.” Trình Khả Phong đưa tay vẫy vẫy cô vào.
Lúc này cô mới để ý thấy trong phòng còn có một người nữa, cô kéo ghế ngồi xuống và đánh giá sơ qua cô gái kia. Nhìn qua cô đoán cô gái này tầm hai mươi, tóc đuôi ngựa buộc cao với chiếc ruy băng màu tím, cô mặc chiếc váy màu tím với áo sơ mi trắng khá đơn điệu. Cô ta xoay người lại cười với cô lộ ra chiếc má lúm đồng tiền.
“Đây là Thẩm Bội Kỳ, tổ trưởng tổ PR, còn đây là Chung Tố Tố.” Trình Khả Phong nhanh chóng giới thiệu.
“Chào cô Chung.” Thẩm Bội Kỳ đưa tay về phía Chung Tố Tố.
“Chào chị Kỳ?” Cô đưa tay ra bắt tay Thẩm Bội Kỳ.
Sau màn chào hỏi xã giao, Thẩm Bội Kỳ quay sang nhìn Trình Khả Phong.
“Đây là.”
“Cấp trên mới của cô. Tôi muốn cô giúp tôi đưa cô ấy đi giới thiệu với mọi người, sẵn tiện giới thiệu một chút về công ty cho cô ấy.”
“Cấp trên? Ý anh nói cô ấy là trưởng phòng mới sao?” Thẩm Bội Kỳ không xác định hỏi.
“Không, là giám đốc thương hiệu của chúng ta. Chức vụ trưởng phòng Marketing đó tạm thời vẫn để trống, ai ngồi vào đó thì sẽ do cô ấy quyết định.” Trình Khả Phong liếc mắt nhìn về phía Chung Tố Tố.
Thẩm Bội Kỳ kinh ngạc nhìn Chung Tố Tố nãy tới giờ vẫn im lặng không lên tiếng, chỉ mỉm cười, hết nhìn Thẩm Bội Kỳ rồi lại nhìn Trình Khả Phong. Gì chứ, giám đốc thương hiệu sao? Cô ta có chỗ nào giống chứ?
“Được rồi, nếu không còn vấn đề gì nữa thì cô Thẩm, cô đưa Tố Tố đi tham quan xung quanh và giới thiệu mọi người cho cô ấy đi.” Trình Khả Phong lên tiếng.
Thẩm Bội Kỳ đành đưa cô đi theo lời anh nói. Sau khi đưa cô đi một vòng quanh công ty, Thẩm Bội Kỳ đưa Chung Tố Tố về phòng làm việc của cô.
“Giám đốc Chung, vừa rồi tôi đã chỉ cho cô sơ lược về công ty, phòng làm việc của tôi ở kia, nếu có gì thắc mắc...”
Chung Tố Tố không đợi cô nói hết câu đã ngắt lời cô, “Gọi em là Tố Tố được rồi, giám đốc Chung nghe già quá, không thích. Em gọi chị là chị Kỳ được chứ?”
Thẩm Bội Kỳ trước giờ tiếp xúc với không ít người, cô có thể tự tin rằng chỉ cần chưa đầy năm phút nói chuyện cô cũng đoán ra được ít nhiều tính cách của người đối diện, nhưng người con gái trước mặt cô thì không tài nào đoán được cô ta là người thế nào. Ngoại hình cô có vẻ khá trẻ con, cách cô nói chuyện cũng rất thân thiện, nhưng Thẩm Bội Kỳ lại cảm thấy cô gái này không như vẻ ngoài của mình. Cô biết rằng từ lúc gặp mặt đến tận bây giờ cô ta vẫn đang đánh giá cô, ánh mắt cô ta không có ác ý nhưng lại có chút gì đó đối địch. Hơn nữa ở tuổi của cô ta có thể ngồi vào chiếc ghế này thì tuyệt đối không đơn giản. Nếu không là tiểu thư nhà giàu nào đó nhàn rỗi đến đây chơi, thì cũng là người có quan hệ đặc biệt với tồng giám đốc.
“Được chứ, nếu cô đã không ngại thì tôi cũng không cần khách sáo làm gì.” Thẩm Bội Kỳ trả lời.
“Dù sao em cũng mới đến, sau này phải làm phiền chị rồi.”
Thẩm Bội Kỳ trở về bàn làm việc một lúc lâu vẫn không nghĩ được ánh mắt Chung Tố Tố nhìn cô là ý gì. Nếu nói là cấp trên đánh giá nhân viên mình cũng không đúng, cô chắc chắn rằng trong ánh mắt đó có gì đó. Đang suy nghĩ miên man thì chuông điện thoại reo lên đưa cô về thực tại. Nhìn màn hình điện thoại, cô cười khẽ rồi bắt máy.
Là Âu Tuấn Vỹ gọi đến hẹn cô đi ăn tối. Nghĩ lại thấy tâm trạng hôm nay không tốt, không muốn ở lại làm thêm giờ, nên cô nhận lời anh. Khi hết giờ làm, vừa bước ra khỏi công ty đã thấy ngay xe của anh đang dừng trước cửa đợi cô. Cô nhanh chóng bước về phía anh. Khi đến gần cô nhìn thấy anh có vẻ đang suy tư, hai chân mày anh nhíu lại, mắt nhìn về phía sau cô.
“Có chuyện gì sao?”
Cô vừa hỏi vừa quay đầu lại nhìn theo hướng ánh mắt anh đang nhìn. Là Chung Tố Tố.
“Anh biết cô ta sao?” Cô quay lại nhìn Âu Tuấn Vỹ hỏi.
“Cũng có thể nói vậy. Cô ta làm gì ở đây không biết.”
“Cô ấy là cấp trên mới của em.”
“Cấp trên? Cô ta sao?” Anh khời động xe chuẩn bị rời đi.
“Ừm. Mà thôi, đừng nói đến cô ta nữa. Hôm nay anh có gì cho em nào?”
“Chút nữa em sẽ biết.” Anh làm ra vẻ bí ẩn.
Qua gương chiếu hậu anh nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ tây trông rất lịch lãm bước xuống từ chiếc xe màu đen rồi đi về phía Chung Tố Tố. Hai người nói gì đó, Chung Tố Tố dường như rất vui vẻ. Nụ cười đó của cô khiến anh có chút không thoải mái.
Hôm nay Âu Tuấn Vỹ đích thân xuống bếp, hai người sau khi ăn uống xong thì Thẩm Bội Kỳ dành phần dọn dẹp. Trong lúc cô dọn dẹp, anh khá buồn chán nên đi ra ban công hóng chút gió. Nhìn qua nhà bên cạnh vẫn chưa bật đèn, cô vẫn chưa về sao? Anh đột nhiên nhớ tới người đàn ông khi nãy, hay là cô đi cùng anh ta? Trong đầu anh hiện lên hình ảnh hai người cười cười nói nói rất thân mật, hình ảnh đó khiến anh cảm thấy khó chịu. Một đôi tay từ phía sau ôm lấy anh, cô áp mặt vào lưng anh.
“Đang nghĩ gì mà có vẻ tập trung thế?”
Anh nắm lấy bàn tay đang ôm lấy mình, xoay người lại tựa vào lan can.
“Có suy nghĩ gì đâu.”
Anh đưa tay vuốt lại sợi tóc rối trước trán, nhìn cô dịu dàng rồi khẽ cốc lên đầu cô một cái.
“Anh làm gì thế?” Cô nhíu mày nhìn anh chống đối.
Anh cười, cúi xuống hôn cô. Nhưng khi môi anh vừa chạm vào môi cô thì...
“Á...!”
Tiếng la thất thanh từ nhà bên cạnh vọng lại. Hai người đang tình tứ kia cũng một phen giật mình, cùng nhìn về phía ban công bên cạnh. Đèn vẫn chưa bật, có người trong nhà sao? Nhà bên cạnh lại vọng ra tiếng đồ đạc vỡ. Âu Tuấn Vỹ phản ứng trước tiên, nhanh chóng đẩy Thẩm Bội Kỳ ra, chạy ra khỏi nhà, gõ lên cánh cửa đối diện nhà mình.
“Này! Là tôi, mở cửa đi.”
Thẩm Bội Kỳ cũng ra theo, đứng ở cửa nhà nhìn anh gọi cửa. Một lúc sau cánh cửa mới hé mở, khi nhìn thấy gương mặt hiện ra sau cánh cửa đó, Thẩm Bội Kỳ rất ngạc nhiên. Sao cô ta lại ở đây? Cô nghĩ thầm.
“Có chuyện gì? Nhà cô có trộm sao?” Âu Tuấn Vỹ liếc nhìn vào phía trong căn nhà.
“Không, chỉ là vừa vô cửa tôi thấy có một con gián rất lớn chạy trên sàn, tôi hơi giật mình nên mới la lên.” Cô cười hì hì giải thích. Cô nhìn ra phía sau Âu Tuấn Vỹ, ra vẻ kinh ngạc nói.
“Ơ, chị Kỳ, trùng hợp vậy? Không nghĩ là mới đây lại gặp chị rồi.”
Thẩm Bội Kỳ gật đầu cười cho qua lệ. “Đúng, trùng hợp thật.”
“Chị là bạn của Vỹ Vỹ sao?” Rồi như sực nhớ ra, “A, ngại quá, quên mất không mời hai người vào nhà.”
Cô mở rộng cánh cửa ra ý mời hai vị khách vào nhà. Thẩm Bội Kỳ còn đang lưỡng lự không biết làm thế nào thì đã bị cô kéo vào nhà. Chung Tố Tố dường như không để ý đến sự tồn tại của Âu Tuấn Vỹ, kéo Thẩm Bội Kỳ ngồi xuống và trò chuyện như thể hai người đã biết nhau từ rất lâu rồi.
“Không ngờ thì ra quả đất nhỏ như thế, mới đây đã gặp chị. Chị với Vỹ Vỹ là thế nào vậy?” Cô nhìn Thẩm Bội Kỳ với vẻ hiếu kỳ.
“Cô ấy là bạn gái tôi.” Âu Tuấn Vỹ lên tiếng. “Nếu cô không có gì thì chúng tôi cũng không làm phiền nữa. Bội Kỳ, chúng ta về thôi.”
Nhìn dáng vẻ tránh cô như tránh tà của anh, Chung Tố Tố thật sự nhịn cười không được. Nhìn thấy hai người kia chuẩn bị ra về cô mới chậm rãi lên tiếng.
“Nếu cô ấy là bạn gái anh, vậy... em là gì?”
Hai người trước cửa hơi sững lại, Thẩm Bội Kỳ quay lại, nhìn thẳng vào Chung Tố Tố.
“Câu nói đó là ý gì?”
Chung Tố Tố không trả lời ngay câu hỏi đó, ngã người dựa vào lưng ghế phía sau, hai tay khoanh lại trước ngực, chăm chú nhìn Âu Tuấn Vỹ.
Âu Tuấn Vỹ có linh cảm không mấy tốt lành, phải nhanh chóng kéo Thẩm Bội Kỳ rời khỏi nơi này.
“Em đừng nghe cô ta nói linh tinh, mình về thôi.”
Chung Tố Tố đột nhiên cười thành tiếng, đứng lên đi về phía hai người, vỗ vào lưng Âu Tuấn Vỹ một cái rồi nói.
“Xem anh căng thẳng kìa. Đùa chút thôi, không cần nghiêm túc quá.”
Quay sang nhìn vẻ mặt đầy đề phòng của Thẩm Bội Kỳ, “Chị Kỳ nè, chúng ta hình như rất có duyên nên em mới nói.” Cô ghé sát vào tai Thẩm Bội Kỳ, “Tạm thời em gởi anh ấy chỗ chị, giúp em chăm sóc anh ấy thật tốt nhé.”
Đưa tay lên nhìn đồng hồ, Chung Tố Tố mở cửa ra ý tiễn khách.
“Cũng không còn sớm, không muốn làm kỳ đà cản mũi hai người nên em cũng không giữ khách nữa. Ngủ ngon.”