Yêu cậu học sinh cá biệt - Cập nhật - Còi

Thị Còi

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/5/15
Bài viết
233
Gạo
0,0
Yêu cậu học sinh cá biệt
Chương 6


Kỳ thi học kỳ II vừa kết thúc, chỉ hơn một tuần nữa là tới lễ Bế giảng. Mọi tiết học đều được thay thế bằng giờ tự quản. Học sinh đến lớp bây giờ là để ăn, để chơi, để bày trò quậy phá, thành ra ai nấy đều hăm hở đến trường, khác hẳn những ngày trước đó.

Chơi mãi cũng chán! Không gian lớp học nhỏ bé không đủ để hai chị em họ Lương tung hoành. Vả lại, Trúc Linh hôm nay nghỉ học. Bảo Kỳ không có ai để trêu ghẹo, Bảo An cũng chẳng biết thủ thỉ cùng ai. Trong hoàn cảnh này, bùng học có lẽ là một ý tưởng không tồi.

Đối với những học sinh muốn trốn học thì khoảng sân sau nhà gửi xe quả là một địa điểm lý tưởng để thực hiện ý đồ đó. Đứng trước bức tường cao chót vót, Bảo An cúi xuống nhìn đôi chân ngắn củn của mình, khóe miệng khẽ giật giật. Bảo Kỳ thấu được nỗi khổ của cô chị họ, bèn an ủi theo một phong cách rất riêng:

“Chị An, nhìn này.”

Nói đoạn, cậu lùi về phía sau lấy đà và nhảy vót lên. Chớp mắt một cái, Anliền thấy Kỳ ngồi vắt vẻo trên bức tường rồi. Lại chớp mắt cái nữa, con bé đã không thấy cậu ta đâu, chỉ nghe tiếng gọi từ phía bên kia vách.

“Nếu chị không nhảy qua được thì mau đi bằng cái cổng ở phía dưới chân chị.”

Bảo An lúc này mới chú ý tới cái “cổng” mà Kỳ nói. Đó chính xác là một cái lỗ khá to, đủ để một người có thể chui qua đó, bên trên còn có dòng chữ “Cổng dành cho kẻ lùn”. Cái “cổng” này là tâm huyết của mấy anh chị khóa trên. Sau nhiều lần hội nghị bàn tròn bàn vuông, cuối cùngthế hệ tiền bối kia quyết định xây ra lối đi ấy. Bảo An nhìn cái “cổng”, gương mặt méo mó trông đến tội, trong đầu không ngừng oán trách bản thân lúc trước đã không chăm chỉ uống sữa. Tiếng Bảo Kỳ bên ngoài vẫn giục, An chẳng còn cách nào khác, đành lúi húi cúi xuống chui qua. Ra được bên ngoài rồi, miệng An vẫn không ngừng lẩm bẩm:

“Thật là mắc nhục quá đi à.”

Đưa tay lên xoa cằm giả bộ uyên bác, Kỳ bảo:

“Nghe nói ăn lẩu kem là rửa được nhục đấy, muốn thử chứ?”

Nghe đến món khoái khẩu, Bảo An mắt sáng trưng, gật đầu như bổ củi:

“Có có có.”

“Vậy đi, em mới biết một quán hay cực.”

Rồi Kỳ khoác vai An và lôi tuột con bé đi ngay khi lời vừa dứt. Đang tung tăng tung tẩy trên đường, đến đoạn vắngvẻ nọ, hai chị em họ Lương được chứng kiến một cảnh vô cùng hay ho. Một tên con trai béo ú, bên cạnh là đứa con gái với dáng người cò hương, cả hai mặc đồng phục trường Trung học Phổ thông Triệu Kim – ngôi trường dành cho những cậu ấm cô chiêu với cái đầu rỗng tuếch – và ra sức bắt nạt cặp đôi trước mặt. Tên con trai lên tiếng đầy hách dịch:

“Bạn gái mày xinh đấy. Tao thích. Từ bây giờ nó là của tao. Rõ chưa?”

“Cậu nhìn cũng được đấy. Nhường con bé kia cho anh trai tớ, rồi tớ sẽ cho cậu làm bạn trai tớ.” Đứa con gái bên cạnh nói bồi thêm vào.

“Tha cho chúng tôi, làm ơn tha cho chúng tôi…” Cặp đôi kia khóc lóc van xin.

Ồ, thì ra là hai anh em nhà kia có sở thích kỳ cục. Họ thích cướp người yêu của người khác?! Bảo Kỳ thấy nhức mắt, bèn ném hòn sỏi nhỏ thẳng vào cái mặt ngấn mỡ của nam sinh kia. Bị trúng “chưởng”, cậu ta ôm mặt và gầm lên tức tối:

“Ai? Ai to gan dám chọi đá vào mặt tao?”

“Là tao đấy.”

Bảo Kỳ từ đằng xa đi tới, nhếch môi cười thách thức. Bảo An lon ton theo sau, gương mặt vênh váo không kém.

“Chúng mày là ai?”

“Nếu các ngươi thành tâm muốn biết. Thì chúng tôi xin sẵn lòng trả lời. Để đề phòng thế giới bị phá hoại, để bảo vệ nền hòa bình thế giới. Chúng tôi, đại diện cho những nhân vật phản diện, đầy khả ái và ngây ngất lòng người. Lương Bảo Kỳ, Lương Bảo An. Chúng tôi là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà. Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng tôi. Chuyện là thế đấy!”

Hai chị em họ Lương vừa uốn uốn éo éo, vừa đọc cả tràng dài giới thiệu bản thân. Anh em nhà kia há hốc mồm, đứng như trời trồng. Còn cặp đôi xấu số kia nhân cơ hội liền lẻn đi mất dạng.

“Mày có biết tao là ai không? Tao là Mạnh Mập.” Sau vài phút im lặng, tên béo cất tiếng, tự hỏi tự trả lời.

“Còn tao là Hương Cò, em gái của anh ý.”

Chà chà! Cái tên nghe cũng hợp với chủ nhân của nó quá chứ!

Nắm chặt hai bàn tay múp míp mỡ thành hình quả đấm, Mạnh Mập nghiến răng đe dọa:

“Hôm nay hai đứa chúng mày tới số rồi.”

Nghe xong lời thách thức, Kỳ thấy ngứa tay ngứa chân ghê gớm. Chẳng chờ kẻ tuyên chiến động thủ trước, cậu đã xông vào và tặng cho hắn một cú đấm ngay giữa mặt, miệng vẫn cố nói:

“Để xem.”

Và thế là trận chiến bắt đầu. Mang tiếng đánh nhau nhưng do thân hình nặng nề chậm chạp nên cậu Mập kia liên tục được “ăn no” một rổ những đạp, đấm, đá của Bảo Kỳ. Chiến thuật “lấy thịt đè người” Mạnh đề ra lúc đầu giờ đây hoàn toàn thất bại. Trong khi hai bạn nam hăng hái chiến đấu, hai bạn nữ cũng say sưa đấu “võ mồm”.

“Bảo Kỳ đánh tan mỡ bụng của tên béo đó đi.”

“Anh trai, cướp bạn nam đó về cho em.”

“Đúng rồi, đánh vào bụng ý. Bảo Kỳ vô địch.”

“Anh trai, cố lên đi. Em muốn có bạn nam đó.”

“…”

“Không đánh nữa, tao xin thua.”

Mạnh Mập giơ tay xin hàng. Nắm đấm trên tay Bảo Kỳ khựng lại giữa không trung, rồi buông thõng xuống.

“Vậy không đánh nữa. Tao cũng mỏi tay rồi.”

Dứt lời, Bảo Kỳ lạnh lùng đứng dậy, bỏ đi. Bảo An trước khi đi còn lè lưỡi lêu lêu hai anh em nhà nọ. Nó không ngờ rằng, chính hai cái người với sở thích kỳ lạ ấy lại chính là một phần xúc tác, gắn kết mối quan hệ giữa nó và Hoài Phong!


*****​


Bây giờ hai chị em nhà An đã ngồi yên vị trong quán kem nọ rồi.Bỏ một viên kem vào miệng, An ta sung sướng nhắm mắt tận hưởng.

“Ngon chết tôi mất.”

“Thấy hết nhục chưa?” Bảo Kỳ miệng đầy những thỏi kem, lúng búng nói.

“Úi xời, hết rồi. Thế này thì nhục thêm mấy lần nữa cũng được.”

“Ngồi đây, em đi lấy thêm kem.”

Bảo Kỳ ga lăng đứng dậy. Bảo An gật gù và chăm chỉ nhúng những thỏi kem đầy màu sắc vào nồi sô cô la nóng, thi thoảng lại reo lên mãn nguyện. Ngồi trong phòng điều hòa mát lạnh, thả hồn vào thế giới đầy màu sắc và mùi vị ngọt ngào của những thỏi kem, An không biết rằng ở đâu đó đang có người nóng mặt chờ con bé.


Ngồi ở quán nước vỉa hè bên đường, mắt Phong không ngừng hướng về phía cổng trường. Lạ thật! Mọi khi tầm nay tan học, ra tới nơi Phong đều đã thấy An túc trực bên chiếc xe đợi cậu rồi mà. Chẳng hiểu sao hôm nay, Phong ngồi đợi gần nửa tiếng rồi nhưngvẫn chẳng thấy bóng dáng cái đuôi đó đâu. An đi xe rất kém, nhỡ lại xảy ra chuyện gì… thể nào cậu cũng sẽ bị liên quan cho xem. Phiền phức vô cùng.

Hoài Phong mấy lần rút điện thoại ra định gọi cho An nhưng lần nào cũng tiu nghỉu cất điện thoại vào. Cậu đâu có số của An cơ chứ. Từ trước tới giờ chỉ toàn nhắn tin qua Facebook không thôi.

Đồ đáng ghét!Dám cho cậu leo cây thế này, An thật đáng ghét. Thù này, Phong nhất định phải trả. Nản quá rồi, Phong chẳng dư kiên nhẫn và sức lực để đợi thêm nữa đâu.Đứng dậy và thanh toán tiền nước, Hoài Phong ôm bụng tức về đây.


*****​


“Hắt xì…”

Bảo An khịt khịt mũi. Quái thật, con bé đã hắt xì cả thảy hơn chục lần rồi đấy. Không lẽ là do ăn nhiều kem quá ư?! Nghĩ vậy, Bảo An ợ một cái, rồi đứng dậy, kéo Bảo Kỳ đi ăn phở cho nóng người.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Thị Còi

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/5/15
Bài viết
233
Gạo
0,0
Yêu cậu học sinh cá biệt
Chương 7


“ An ơi…”

Bảo An ngồi trên ghế đá, nghe thấy tiếng ai quen quen gọi liền quay đầu lại ngay. Trông thấy Phong đang hớt hải chạy đến, trên gương mặt lộ rõ vẻ lo âu, An bèn mỉm cười lấy duyên một cái, rồi con bé vẫy vẫy cái tay mà rằng:

“Em ở đây.”

“An, em có sao không? Có đau ở đâu không? Trưa hôm qua tự dưng biến mất, anh sợ em gặp tai nạn.”

Hoài Phong vừa chạy tới nơi liền vội vàng hỏi, mặc cho việc hô hấp đang gặp khó khăn vì chạy đường dài.

“Em có sao đâu. Cũng không bị tai nạn gì hết. Chỉ là trưa qua em mải đi ăn với Kỳ nên quên đón anh thôi.”

Đáp lại nỗi lo của Phong, An hồn nhiên trả lời, đoạn cuối còn khúc khích cười nữa chứ. Phong nghe xong bèn đùng đùng tức giận. Đứng phắt dậy, cậu chỉ thẳng tay vào mặt An và nói lời đoạn tình.

“Hừ, cô là vì đồ ăn mà quên tôi ư? Được, chúng ta từ nay xem như chấm dứt.”

Rồi cậu dứt khoát quay lưng, bước đi trong tiếng khóc nức nở của Bảo An.

“Hoài Phong, em xin lỗi, em biết lỗi rồi mà. Hoài Phong…”


“Phong ơi…”

Từ lúc bước vào lớp, Bảo An chỉ im lặng gục mặt xuống bàn, ngồi ngủ ngoan ngoãn, giờ bất chợt hét lên nên không khỏi gây chú ý. Ba mươi mấy con người đang hò hét, nhảy nhót bèn dừng mọi hoạt động lại, hướng ánh nhìn về phía Bảo An. Cô bạn Trúc Linh đang ngồi tô son bên cạnh, thấy vậy lấy làm giật mình lắm, son môi nguệch cả ra ngoài cơ mà. Bỗng dưng bị lãng phí son một cách vô ích, Linh hậm hực quay sang An nói lời trách móc:

“Bị ma nhập hả? Tự dưng hét lên cái gì vậy?”

Bảo An mặt tái nhợt, mồ hôi chảy càng lúc càng nhiều, miệng lắp bắp mấy tiếng không thành câu:

“Linh ơi… Phải làm sao đây? Tao phải làm sao đây?”

Trúc Linh nghiêng đầu khó hiểu. Bảo An mếu máo kể lại sự tình trong tiếng khóc nấc. Linh nghe xong chỉ biết chẹp miệng ngao ngán!


“An, đi chậm thôi.”

Trúc Linh hét với theo bóng cái xe đang vun vút phóng đi. Nhưng An mặc kệ tất thảy nên Linhchỉ biết giậm chân bất lực. Bảo Kỳ đứng bên cạnh, lí nhí nói:

“Thôi, về đi. Đói quá rồi đây này!”


Hoài Phong vừa ra khỏi cổng trường đã thấy Bảo An đứng bên kia đường, cái mặt nhăn nhó ra điều tội lỗi lắm. Nhưng lửa giận trong Phong vẫn đang cháy phừng phừng đây, không thèm nhìn An lấy một cái, cậu đi thẳng. Bị ăn một quả bơ to đùng, An liền vội vàng, luống cuống kéo tay Phong lại, rối rít nói.

“Hoài Phong, hôm qua tớ quên mất không đón cậu. Để cậu phải chờ, tớ xin lỗi.”

“Tao không rảnh để ngồi đợi mày.”

“Cậu giận tớ lắm hả?”

“Tao không có thói quen giận người dưng.”

Người dưng ư? Ôi ôi, kiểu này xem ra khó mà làm lành được đây. An ơi là An, An chết chắc rồi An ạ. Mải nhăn mặt khổ sở với hàng tá ý nghĩ tiêu cực đang lởn vởn trong đầu, An chẳng hay Phong đã cất bước đi tự lúc nào. Đến khi nhận ra, định phóng xe theo, An lại bị bàn tay ai đó giữ lại.

“Ê, nhớ tao không?”

Bảo An quay người lại theo cái giật mạnh khi nãy, trước mắt con bé không phải là… Hương Cò sao? Bạn ấy trợn mắt lên nhìn thật khiếp sợ. Đi cùng Hương hôm nay còn có ba bạn nữ nữa, bạn nào bạn nấy nom đều đanh đá như nhau!

Giật mình và hoảng loạn đến cực độ, An biết mình đã rơi vào bế tắc thật rồi. Không có Bảo Kỳ bên cạnh, con bé sao có thể lành lặn thoát thân cơ chứ? Thôi thì đành sử dụng chiêu thức “nịnh nọt kế” vậy.

“Ơ, cậu là bạn nữ tên Hương, dáng người thon thon, đẹp đẹp đúng không?”

Nhưng Hương không phải “ruồi”, chút “ngọt mật” An cho sao có thể hạ gục Hương được chứ. Bằng chất giọng the thé vốn có, Hương hét:

“Tao đuổi theo mày từ trường Khắc Ân sang tận đây không phải để nghe mày nói ngọt vài câu. Hôm qua đánh võ mồm giỏi lắm cơ mà.”

Kế hoạch thất bại hoàn toàn. Nịnh không được mà chạy cũng chẳng xong, lại thấy Phong mới đi được một đoạn không xa, nhắm cậu vẫn có thể nghe ra được lời hét cứu mạng này, An mới lấy hết sức bình sinh và la lên một tiếng vang trời:

“Phong ơi Phong, cứu với!”

“Giọng cũng tốt quá chứ! Để xem, người hùng của mày có nghe thấy mà tới không.”

Hoài Phong khi cất bước ra đi, trong đầy chắc rằng Bảo An sẽ cuống cà kê lên mà đuổi theo xin lỗi. Vậy mà đi được đoạn khá xa rồi, cậu vẫn chẳng thấy bóng dáng An đâu,chỉ nghe thấy tiếng con bé văng vẳng đâu đây. Chưa kịp quay đầu xác minh giọng nói kia, Phong đã được một bạn nam cùng trường phóng xe đạp lên thông báo:

“Này Phong, ‘xe ôm’ của ông sắp no đòn rồi kìa.”

Hoài Phong nổi tiếng, nghiễm nhiên “xe ôm” của cậu tiếng tăm cũng vang đi ít nhiều.

“Người hùng” nghe tin báo thì giật mình, quay thoắt người lại, vội vàng lách qua đám đông đang bu lại một chỗ kia để cứu “mỹ nhân”. Thật may, cậu đến kịp lúc. Bảo An vẫn chưa bị sao cả, chỉ là mặt đang tái mét vì bị mấy đứa kia quát tháo, dọa nạt thôi. Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Phong đã được ngay một pha thót tim rồi. Vội vàng xông tới, Phong kịp thời túm gọn được bàn tay ai kia đang giơ cao và sắp sửa giáng thẳng mặt An rồi. Cậu gằn giọng:

“Làm cái gì đấy?”

Bảo An hai mắt đang nhắm tịt, sẵn sàng tinh thần chịu đòn, nghe tiếng “người thương” bèn ti hí hé nhìn. Bắt gặp hình ảnh oai dũng của Hoài Phong, An mừng quýnh, giọng run run xúc động:

“Phong…”

“Thì ra đây là Hoài Phong à? Nếu không muốn bị đánh thì tránh ra đi.”

Giựt lại bàn tay và khoanh ngang trước ngực, Hương Cò nheo mắt nhìn chằm chằm mặt Phong và nói giọng giễu cợt. Phong không trả lời, chỉ ra hiệu cho Bảo An lên xe, rồi nhấn ga chuẩn bị phóng đi. Hội kia thấy vậy, bèn chặn đầu xe lại, không nói không rằng xông vào cấu xé. Không muốn động thủ với hội con gái, lại chẳng thể bỏ mặc An ở lại chịu đòn, Phong đành hy sinh thân mình, che chắn cho con bé. Không làm gì được Bảo An, hội Hương Cò cứ thế nhằm vào Phong mà cào, mà cấu, miệng không ngừng chửi rủa:

“Mày tránh ra ngay. Chị em đứa kia hôm qua gây sự với bọn này, hôm nay tao phải trả nợ cho nó.”

“Định làm người hùng à? Cút ra, không phải phim đâu mà diễn.”

Hoài Phong không đánh lại, chỉ cắn môi đứng im mà chặn, không cho bọn nó chạm tới An. Mấy cái móng tay sắc nhọn thi nhau cào cấu cánh tay, bả vai và cả mặt cậu nữa. Dù giận lắm nhưng Phong chẳng làm gì hơn ngoài việc chửi tục mấy câu. Thi thoảng cậu cũng chống đỡ một chút. Có lúc bực quá, Phong đã xô ngã một đứa nọ. Hội kia mà là con trai có phải dễ cho Phong hơn không?

“Bọn mày cút đi chưa? Nếu không, là con gái tao cũng đánh đấy!”

“Giỏi thì nhảy vào mà đánh này.”

Bảo An đằng sau sợ đến tái tê mặt mày, miệng gào hét inh ỏi cả một đoạn đường:

“Hương ơi Hương, tớ xin lỗi... À không, Phong ơi Phong, đánh đi chứ, sao cứ đứng im thế hả?


Lệ Băng vừa họp cán bộ lớp xong, ra khỏi cổng trường đã thấy cảnh náo loạn này rồi.Gọi vội một bạn bên cạnh lại hỏi chuyện, Băng mới rõ là Hoài Phong đang đứng chịu đòn thay cô gái nọ. Bây giờ đang lúc nghỉ trưa, mấy bác bảo vệ đã đi ăn ráo cả. Đắn đo một lúc, Băng quyết định vào trường cầu cứu sự giúp đỡ của Ban giám hiệu. Dù cô bé biết, hành động này đồng nghĩa với việc Hoài Phong có thể bị mời phụ huynh ngay lập tức.

Tiếng Hoài Phong giận dữ, tiếng Bảo An khóc thét, tiếng hội Hương Cò chua ngoa và cả tiếng bàn tán của mấy kẻ hóng chuyện ngay lập tức bị áp đảo bởi giọng nói uy nghiêm:

“Tất cả dừng lại.”

Thầy Tổng phụ trách trường Trung học Phổ thông Bình Minh xuất hiện như vị cứu tinh cho cả Bảo An lẫn Hoài Phong.

Đám đông được giải tán, mấy nhân vật chính giờ đã yên vị trong phòng Hội đồng.

Sau một hồi giải quyết, giáo viên chủ nhiệm lớp Hoài Phong cất tiếng buồn phiền:

“Cô đã gửi báo cáo sang trường Triệu Kim và Khắc Ân rồi, Bảo An và hội bạn kia sẽ chịu kỷ luật của trường. Còn Phong… ngày mai mời phụ huynh đến gặp cô.”

Cô nhìn Hoài Phong có phần trách móc nhưng cậu chẳng có vẻ gì là ăn năn cả. Đúng chất một học sinh cá biệt, Phong trả lời với cái giọng bất cần:

“Vâng.”

Ra khỏi phòng Hội đồng, Phong lững thững đi phía trước, Bảo An cúi gằm mặt đi phía sau, cuối cùng là Lệ Băng với gương mặt lẫn lộn cảm xúc.

“Phong ơi…”

Miệng An vừa mở đã bị dập tắt bởi vẻ gắt gỏng của Phong ngay lập tức:

“Im ngay. Mày rất phiền phức. Từ giờ tránh xa tao ra.”

Nói xong, Phong ôm nguyên bộ mặt hầm hầm đi thẳng. Đang ú ớ chưa kịp nói câu gì, An liền giật mình bởi tiếng chuông điện thoại.

“Alo… Dạ?... Bảo Kỳ sao ạ?... Bệnh viện nào ạ?... Vâng… vâng, cháu đến ngay ạ.”

Nghe xong cuộc điện thoại, An như người mất hồn. Con bé ngồi thụp xuống nền gạch, mặt đờ đẫn. Thấy thế, Băng vội vã chạy lại:

“An. Có chuyện gì? Bảo Kỳ sao lại ở viện?”

Hoài Phong đang đi cũng thôi bước và quay lại phía Bảo An. Cậu thực sự không hiểu nổi vì sao cậu luôn tự nguyện dính vào những rắc rối của An. Chuyện vừa xong cũng vậy. Phong cảm thấy… mình có trách nhiệm, dù sự thật, cậu chẳng có tí liên quan dính dáng nào.

Bảo An run rẩy kể rõ sự việc. Sau cùng, vẫn là Lệ Băng bình tĩnh nhất.

“Bây giờ phiền Phong lái xe đưa nó đến bệnh viện, chứ nó thế này không tự lái xe được. Tôi sẽ đi xe ôm vào sau.”

“Sao mày không lấy xe nó mà đưa nó vào luôn.”

“À, tôi không biết đi xe.”

Cặp bạn này cũng hợp nhau quá chứ! Một đứa thì không biết đi, đứa còn lại thì đi như muốn gặp Tử thần.

Hoài Phong lại phải làm người tốt lần nữa, ngồi lên chiếc xe đầy nữ tính chở của nợ kia vào viện.

Vừa tới phòng bệnh, An đã thấy chú Hưng và ông nội ở đấy, mặt ai cũng tám phần lo hai phần giận. Con bé biết điều bèn lí nhí hối lỗi:

“Ông, chú, con xin lỗi…”

Ông vội lao tới, ngắm nghía kỹ cô cháu gái, nói giọng sốt sắng.

“Bảo An, có sao không con? Có đau ở đâu không? Đi, đi ra đây ông đưa đi kiểm tra.”

Bảo An còn chưa kịp hiểu những gì ông nói, thì chú Hưng lên tiếng:

“Chú xin lỗi An nhé, tại thằng con trời đánh kia mà làm liên lụy sang cả cháu.” Chú vừa nói vừa trừng mắt về phía cậu con trai đang bó bột chân trên giường bệnh.

À, thì ra là Bảo Kỳ sau khi ra khỏi cổng trường đã bị tên Mạnh Mập phóng xe lao tới và đâm sầm vào. Kỳ ngã mạnh xuống nền đường, chân trái bị gãy. Linh hốt hoảng đưa cậu vào y tế trường, rồi gọi cho gia đình tới. Chú Hưng và ông vừa tới trường, lại nhận được tin từ cô giáo chủ nhiệm chuyện của Bảo An vừa xong. Bảo Kỳ sợ chị họ bị la mắng bèn nhận hết tội về mình. Nói là cậu tự gây sự đánh người, rồi chúng nó mới tìm đến An để trả thù.


Chú Hưng đưa ông về nghỉ. Trong phòng chỉ còn lại mấy đứa trẻ.

“Đau lắm không?”

Cô chị hướng ánh mắt quan tâm hỏi cậu em. Cậu em phụng phịu gật gù như đứa trẻ.

“Chỉ sợ hôm nay chưa cho chị được một trận, mai mốt nó lại tìm đến nữa thôi.” Kỳ nói giọng đầy lo lắng.

“Vậy giờ phải làm sao? Ông đau như thế này chắc nghỉ luôn tới hôm Bế giảng mất.”

An và Linh gật đầu chung suy nghĩ với Lệ Băng.

“Còn một cách.”

Bảo Kỳ chĩa đôi mắt tinh quái về phía Hoài Phong đang im lặng đứng tựa lưng vào tường nãy giờ.

“Ê Phong, từ giờ phiền ông đến trường hộ tống An giúp tôi nhớ.”

Lời nói thốt ra, bốn người còn lại không hẹn mà cùng giật mình thon thót.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

tieuyentu55

Gà tích cực
Tham gia
26/6/15
Bài viết
137
Gạo
0,0
Hay thế nhở... Yêu lắm lắm luôn!
 

....Alice....

Gà con
Tham gia
5/6/15
Bài viết
10
Gạo
0,0
Cố lên nha chị!Truyện hay lắm ủng hộ nhiều luôn! :D
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Thiên_Vu.

Gà con
Tham gia
14/5/15
Bài viết
63
Gạo
0,0
Cảm ơn là phải xài cái biểu tượng này nè :) chị ơi. Chứ :3 thấy nó rầu sao ấy. :)
Truyện hay.
 
Bên trên