Yêu cậu học sinh cá biệt - Cập nhật - Còi

Color

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/6/15
Bài viết
49
Gạo
100,0
Yêu cậu học sinh cá biệt

Chương 1


Nó tên là Lương Bảo An. Cái tên này là do ông nội Lương Bảo Lâm của nó đặt.

“Bảo” trong từ bảo bối.

“An” trong từ bình an.

Ông nó bảo, tên nó có nghĩa là bảo bối đem bình an đến cho dòng họ Lương. Nghe có vẻ quan trọng quá chừng. Mà cũng đúng, ông bà nội nó có ba người con, bố Long ở giữa, trên còn một bác trai tên Quốc, dưới là chú Hưng. Bác Quốc lại có hai anh con trai là Duy và Minh, chú Hưng cũng có một quý tử là Kỳ. Thành ra cả nhà chỉ có mỗi nó là gái, “quý” cũng phải.

Ở bên nội đã là của quý, về bên ngoại nó còn là của “hiếm” nữa cơ. Ông bà ngoại chỉ có mỗi mẹ Thục. Mẹ Thục lại chỉ có mỗi cô con gái “thông minh, xinh đẹp, hiền dịu, nết na” là nó. Vì thế, nghiễm nhiên nó trở thành... cháu một và cũng nghiễm nhiên bao nhiêu quan tâm, yêu thương của cả nhà nó đều hưởng hết. Thế mới oách chứ lị!

Được cưng chiều như công chúa, lại thêm khoản gia đình hai bên nội ngoại đều khá giả, người ngoài ai ai cũng xuýt xoa khen số Bảo An sướng.

Bảo An nhà ta trước giờ đi đâu cũng có xe ôm riêng hộ tống. Đó là Bảo Kỳ. Em họ kiêm osin cao cấp mà đích thân ông nội “tuyển” cho cô cháu gái. Sau khi xem xét kỹ lưỡng từng ứng cử viên, ông đã rút ra kết luận:

-Ứng cử viên thứ nhất: Lương Bảo Duy. Duy lớn hơn Bảo An năm tuổi, cao to, trắng trẻo, không hôi, học lực tốt, hạnh kiểm tốt, yêu thương và chiều chuộng em gái, khả năng bảo vệ em gái ngoài xã hội tốt. Khổ nỗi... Duy đã có người yêu, không thể lúc nào cũng đi theo “hầu hạ” Bảo An được. Đã vậy hắn còn là cháu đích tôn, chuyện yêu đương, rồi cưới xin, rồi sinh con nối dõi tông đường là hết sức quan trọng. Lỡ ra vì đi theo em gái mà không có thời gian bên bạn gái, rồi chia tay, rồi hắn ế, rồi... Không được, không được, tuyệt đối không được. Loại!

- Ứng cử viên thứ hai: Lương Bảo Minh - em trai Bảo Duy. Tên này mắc cái bệnh lành quá hóa ngơ. Ông nội đã từng chứng kiến cảnh Bảo An hùng dũng như ông lúc trẻ, quát nạt mấy thằng trong xóm để bảo vệ ông anh họ hơn mình ba tuổi. Chẹp chẹp. Loại!

- Ứng cử viên thứ ba: Lương Bảo Kỳ. Tên này bằng tuổi Bảo An lại học cùng lớp nên rất tiện đưa đón. An với Kỳ tính tình cũng rất hợp nhau, đôi lúc có cãi vã nhưng Bảo Kỳ thân là con trai nên luôn nhường nhịn cô chị họ. Bảo Kỳ thì học lực không dốt, hạnh kiểm không tốt, có mồm nhưng không biết dùng, chỉ biết dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề. Nhưng không sao, thế càng tốt, có nó đi cùng, ra ngoài không ai dám bắt nạt cháu gái của ông. Duyệt!

Vậy là Bảo Kỳ chính thức trở thành xe ôm cho cô chị họ. Kỳ làm xe ôm riêng cho An đến năm lớp mười thì thôi việc. Lý do là vì lúc này Bảo An muốn mua xe đạp điện để tự đi học. Cả nhà nghe xong, trừ ông ngoại ra, thì ai cũng phản đối với lí do đi lại ngoài đường nguy hiểm. Xin xỏ mãi không được, Bảo An đang chuẩn bị tuyệt vọng thì ông ngoại đứng lên mở hầu bao, mua xe cho nó. Khỏi phải nói, nó sung sướng muốn chết!

Nhưng vấn đề là Bảo An đã quen ngồi sau yên xe của “xe ôm” rồi nên không biết đi xe. Mấy ngày đầu tiên đi học, nó hết hôn gốc cây lại sang âu yếm anh cột điện. Đâm vào bà bán vé số trên vỉa hè rồi còn tông thẳng vào ông tổ trưởng tổ dân phố. Ông ý tức lắm, tìm đến tận nhà phản ánh. Bảo An bị thu xe. Nó không phục, quyết tâm lấy lại chìa khóa xe. Nó năn nỉ ỉ ôi đến gãy cả lưỡi cũng không được, dùng lý lẽ nói rằng nó đã lớn rồi, phải có chút tự lập để thuyết phục cũng không ăn thua. Đấu tranh qua đấu tranh lại, cuối cùng Bảo An phải viết bản cam kết để được lấy lại chìa khóa xe. Lần này nó đi xe có tiến bộ hơn, nhưng mà phải là người có tinh thần thép mới dám ngồi sau xe nó lái. Và Lệ Băng là một trong số đó.

Hôm nay, Bảo An và Lệ Băng hẹn nhau đi mua son sau giờ học. Tan học, nó phi xe đến trường Lệ Băng ngay. Hai trường cách nhau hơi xa, đường buổi trưa lại đông và đầy khói bụi, đã vậy đến nơi thì nhận được tin nhắn của Lệ Băng nói nó đứng đợi vì đang phải họp cán bộ lớp, Bảo An không thể không bực mình! Hết đứng lên lại ngồi xuống, Bảo An ở trong quán đối diện cổng trường Trung học Phổ thông Bình Minh uống hết ba cốc trà sữa, ăn hết năm xiên thịt vẫn không thấy Lệ Băng ra. Thật là tức muốn chết! Bảo An là chúa lề mề nhưng bản thân lại ghét phải chờ đợi. Bình thường Bảo An chỉ có thể kiên nhẫn chờ người khác tối đa là mười phút, vậy mà hôm nay, ngồi tới ba mươi phút rồi mà nó vẫn kiên quyết đợi, có linh cảm như nếu về sẽ để lỡ một thứ gì đó rất quan trọng. Sáng nay, Trúc Linh thầy bói - cô bạn thân của nó đã “phán” hôm nay là ngày nó sẽ gặp được người làm cho cái trái tim sang chảnh của nó lần đầu biết rung động. Không lẽ, lại là thế thật. Nhưng mà đây là lần thứ n Trúc Linh phán thế rồi, mấy lần trước toàn phán một đằng kết quả một nẻo không à. Mà thôi kệ, bây giờ Bảo An còn phải chuẩn bị bài diễn thuyết để tí nữa chửi Lệ Băng đây.

Ba mươi hai phút mười lăm giây. Đúng ba mươi hai phút mười lăm giây sau thì Nguyễn Lệ Băng - lớp trưởng quái đản của cái lớp học quái gở - hớt hả chạy ra. Vừa thấy Lệ Băng, nàng ta đã xổ ra cả một tràng những ấm ức:

“Đồ con ốc sên, nhà mày sản xuất cao su à? Giữa trưa nắng mà mày bắt bạn mày đứng hứng bụi đợi mày thế này à? Bụng thì đói, cổ thì khát, mắt thì hoa hết cả rồi đây này? Đồ độc ác, vô lương tâm, vì chức quyền mà bỏ bạn.”

“Được rồi, được rồi. Là lỗi của em, chị Bảo An bớt giận, tức giận là mau già, tí nữa mua son đánh lên không xinh đâu. Chút nữa em sẽ đãi chị ăn mì lạnh Hàn Quốc cho hạ hỏa được chưa?” Lệ Băng cười hòa. Gớm, nhìn cái đống la liệt trên bàn là cô thừa biết Bảo An cũng đã no say lắm rồi. Nhưng thôi, dù sao cũng sinh trước nó hẳn một tuần nên cô nhường.

“Tao thèm cái bát mì của mày chắc? Nhưng nể tình bạn bè mười mấy năm trời nên tao mới nhận mà cho qua đấy, biết chưa?” Bảo An vênh mặt hống hách.

“Biết rồi, biết rồi. Đi luôn thôi.”

Đang chuẩn bị nhấn ga phóng xe đi thì...

“Lệ Băng, Nguyễn Lệ Băng. Mày đứng lại đấy cho tao.”

Có tiếng một tên con trai hét to. Cái gì nữa vậy? Đã muộn rồi lại còn... Kệ! Bảo An không thể nhẫn nại ở đây thêm một giây nào cả! Nhưng xem ra không đứng lại không được rồi. Vì Lệ Băng đã nhanh chân nhảy xuống xe, rút chìa khóa xe ra, rồi dõng dạc nói:

“Đợi lớp trưởng gương mẫu này một chút nữa nha.”

Bực mình! Thật là bực mình chết mất! Đã ra muộn thì chớ, giờ nó lại còn định vì trai mà kệ bụng của bạn sao? Đang định quay lại chửi rủa con bạn thêm một trận nữa thì Bảo An cứng họng vì... lời phán của Trúc Linh đã ứng nghiệm.

“Lệ Băng, trả lại tiền nộp phạt cho tao đi.”

“Không được. Có gan phạm lỗi thì phải có tiền nộp phạt chứ. Tiền đã cho vào quỹ làm sao mà trả lại được.”

“Chỉ lần này thôi. Mày biết là dạo này tao đang nghèo mà.”

“Không là không.”

...

Đoàng!

Sét đánh ngang tai.

Đứng trước mặt Bảo An bây giờ là một tên con trai mặc áo đồng phục Trung học Phổ thông Bình Minh. Cậu ta không phải là đẹp trai như những nam chính trong tiểu thuyết sến sẩm khiến ai nhìn thấy cũng phải mê mệt, nhưng lại có cái gì đó rất thu hút ánh nhìn của tiểu thư Lương Bảo An. Xem nào. Cậu ta khá cao, nhìn không trắng trẻo như những công tử mà Bảo An quen, làn da hơi ngăm đen nổi bật trong chiếc áo đồng phục trắng. Đôi lông mày khá rậm và đôi mắt dài, sâu hút hồn. Cậu ta sở hữu chiếc mũi khá cao và đôi môi kiêu kỳ. Hic hic, đã vậy cậu ta còn không thèm cài mấy cái cúc áo phía trên, thật là... làm cho Bảo An cứ chăm chú nhìn mãi không thôi. Bao nhiêu tức giận dành cho Lệ Băng có lẽ đã biến mất hết rồi, nàng ta cũng chả quan tâm xem hai cái người kia đang nói gì. Cứ vô duyên nhìn chằm chằm vào cái cậu con trai kia thôi. Cho tới khi...

“Không trả thì thôi. Tao chả cần.”

“Nếu ai cũng như ông thì loạn à?”

“Loạn cái mông. Đúng là, tên làm sao người chiêm bao làm vậy.”

“Này... ông... ông.” Lệ Băng ấm ức, miệng há ra rồi mà lời không thể thốt ra.

Xin xỏ Lệ Băng không được, cậu ta quay sang giận cá chém thớt, “nhỏ nhẹ” nói với Bảo An rằng:

“Còn cái con này nữa. Nhìn cái gì mà nhìn? Con gái con lứa. Vô duyên.”

“...”

Nói đoạn cậu ta bỏ đi luôn. Để lại đằng sau lưng một Lệ Băng đang khổ sở vì cậu bạn khó trị của lớp và một Bảo An vẫn còn đang thơ thẩn, ngơ ngẩn. Sợ Bảo An đã giận, nay còn giận thêm, Lệ Băng vội nói luôn:

“Nó là học sinh cá biệt ở lớp tao đấy. Theo như quy định của lớp tao thì học sinh vi phạm lỗi ngoài bị xử lý theo quy định chung của trường, sẽ phải nộp phạt thêm vào quỹ lớp, tiền ý để đến cuối năm liên hoan. Tuần này riêng mình nó đã nộp đến hơn một trăm nghìn rồi. Mà thôi, kệ nó đi. Mình đi luôn ha, muộn rồi.”

“Nó tên là gì?” Đáp lại Lệ Băng, là một câu hỏi có một sự không liên quan nhẹ từ phía Bảo An.

“Lê Hoài Phong. Mày hỏi làm gì?”

Lê Hoài Phong. Cái tên nghe cũng hay đấy chứ. Một ý nghĩ xoẹt qua đầu Bảo An, mắt nó sáng lên, búng tay cái tách rồi nói với con bạn rằng:

“Băng này, hôm nay mày muốn ăn gì cứ nói, tao mời. Đổi lại... mày cho tao số và Facebook của bạn ý đi.”

“Hơ...hở?”

Không phải chứ? Bạn tôi - tiểu thư gia giáo Lương Bảo An lại thích cái tên bất trị kia ư? Lại còn gọi “bạn ý” nữa chứ, thật là chưa ăn mà mắc đi cầu quá nha. Lệ Băng há hốc mồm kinh ngạc, không nói nên lời.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

“Được không?” Đợi mãi không thấy Băng trả lời, nó mất kiên nhẫn quát.

“Ơ... ừ... được...”

“Có thế chứ. Đi thôi.” Bảo An cười khoái chí.

Sau mười lăm năm sang chảnh, từ chối vài lời tỏ tình của vài công tử, cuối cùng hôm nay Bảo An đã trúng tiếng sét ái tình. Trúc Linh hôm nay lần đầu tiên “phán” đúng sau bao nhiêu năm hành nghề.

Linh ơi Linh, mày chính là thần Cupid của tao đấy, he he. À, không phải. Hôm nay gặp được Hoài Phong là vì Lệ Băng nhờ đến trường đón nó. Lệ Băng nhờ đến trường đón nó là vì mình có xe. Mình có xe, công lớn là nhờ ông ngoại. Vậy ông ngoại mới chính là thần tình yêu của cháu. He he.
Dễ thương quạ... ^^
 

Color

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/6/15
Bài viết
49
Gạo
100,0
Yêu cậu học sinh cá biệt!


Chương 2

Cậu họ Lê, tên là Hoài Phong.

Đó là một cái tên đẹp. Nó nói rằng chủ nhân của nó là một con người có nhiều hoài bão và ước mơ, một con người mạnh mẽ, kiên cường trải qua nhiều phong ba, gian khổ.

Hoài bão thì cậu chưa có, nhưng phong ba thì cậu có đầy một rổ.

Cậu là kết quả của một cuộc hôn nhân không tình yêu. Mẹ cậu là trẻ mồ côi, được một bà lão phúc hậu, tên Tám, sống một mình ở gần nhà cậu nhận về làm giúp việc. Hồi trẻ, mẹ cậu là một thiếu nữ duyên dáng, xinh đẹp lại hiền lành, nết na, nhiều chàng trai đem lòng yêu cái nhan sắc ấy. Nhưng vì bà là trẻ mồ côi, không môn đăng hộ đối, nên không ai ngỏ lời muốn cưới làm vợ. Lúc bấy giờ, bố cậu là con trai cả của nhà, ngoại hình bảnh bao, tuấn tú, có ăn có học đàng hoàng, lại thêm tính trăng hoa, khéo ăn nói nên mấy cô gái trong xóm lúc ấy, cô nào cũng mê như điếu đổ! Mẹ cậu cũng vậy!

Mẹ cậu mười chín tuổi.

Bố cậu hai mươi ba.

Một buổi tối nọ, bố cậu sang nhà bà Tám mượn đồ. Ngày hôm ấy, bà Tám bận việc phải đến nhà người bà con ở xa, lúc bố cậu đến chỉ có mình mẹ cậu ở nhà. Trai xinh, gái đẹp, đêm tối lại chỉ có hai người ở nhà, nên không may xảy ra câu chuyện “ăn cơm trước kẻng”. Bố cậu lúc đó chỉ là nhất thời nông nổi, nên khi nghe mẹ cậu nói có thai thì nhất quyết chối bỏ. Mẹ cậu đau khổ và lo sợ trăm bề. Ở cái thời ấy, con gái không chồng mà có con thì bị mọi người khinh thường vô cùng. Rồi họ sẽ đuổi mẹ cậu đi nơi khác, thân cô thế cô, lại đang mang bầu, làm sao mà sống?!

Bà nội cậu biết chuyện thì đùng đùng tức giận, nhưng một mực muốn tổ chức đám cưới. Mẹ cậu vui mừng khôn xiết, nguyện cả đời tận tâm chăm sóc, hầu hạ bà. Lúc trước bà thương mẹ cậu lắm, nhưng từ khi biết chuyện, dù đồng ý nhận làm dâu con, bà lại tỏ vẻ ghét mẹ cậu ra mặt. Mẹ cậu không vì vậy mà oán trách bà, ngược lại còn cảm thấy mang ơn bà. Bố cậu lấy mẹ cậu, cũng là do bà cậu bắt ép. Cuộc hôn nhân từ bấy tới nay không hề có tình yêu, họa chăng chỉ là tình yêu đơn phương từ phía mẹ cậu.

Có lẽ vì vậy, mà Hoài Phong dù là cháu đích tôn nhưng lại luôn phải chịu sự phân biệt đối xử từ phía bà nội và sự hờ hững từ phía người bố. Bà cậu luôn khó chịu, khắt khe, thậm chí là cay nghiệt với cậu. Không phải là tính bà thế, bà vẫn luôn cười trìu mến với hai đứa cháu ngoại của bà và thậm chí là với Hoài An – đứa em gái ruột của cậu, chỉ là vì bà ghét cậu, nên nụ cười ấy mãi mãi cậu không có được.

Từ nhỏ, Hoài Phong đã phải ra ngoài chợ bán hàng cùng mẹ, về nhà phụ mẹ cơm cơm nước nước. Ngày bé cậu là một đứa trẻ ngoan, luôn làm đủ mọi việc để được bà yêu quý như hai đứa em họ, nhưng mọi nỗ lực của cậu đều thất bại. Bà luôn thế. Luôn nhìn cậu bằng ánh mắt hờ hững mỗi khi cậu cố gắng làm vừa lòng bà, luôn dùng những lời nặng nề để mắng cậu mỗi khi cậu làm sai điều gì đó. Dần dần, Hoài Phong nản. Cậu thôi không cố gắng nữa, cậu chán phải làm một đứa trẻ ngoan. Hoài Phong bắt đầu bỏ bê việc học, cãi lại lời bà, đàn đúm với lũ học sinh hư. Độ hư của cậu tỷ lệ thuận với thời gian và sự căm ghét từ phía người bà. Bây giờ cậu đã là thủ lĩnh trong cuốn sổ đen của nhà trường. Là “khách quen” nộp phạt cho mấy đứa cán bộ lớp. Hôm nay cũng thế, cậu đã phải rút ra tờ tiền tiêu vặt cuối cùng mẹ đưa rồi. Hết tiền cũng được, tháng này không chơi bời cũng được, nhưng Hoài An vừa đoạt giải nhất trong một cuộc thi hát, cậu muốn mua quà cho nó. Cả sáng nay năn nỉ con lớp trưởng không được, lại còn bị một đứa con gái giương cái mặt ngô nghê ra mà nhìn, thật không gì bực mình hơn. Cậu ghét những đứa có gương mặt ngây thơ, trong suy nghĩ của cậu, tất cả những đứa đó chỉ cố tỏ vẻ giả nai mà thôi.

Buổi tối.

Bảy giờ.

Mở Facebook, Hoài Phong nhận được lời mời kết bạn từ một người có nick “An An”. Hoài Phong có trí nhớ tốt, cộng thêm việc sáng nay bị gây ấn tượng mạnh bởi độ vô duyên của chủ nhân Facebook này nên cậu vẫn nhớ ra nó là ai.

Cùng lúc ấy, tại một căn phòng rộng rộng trong một ngôi nhà to to, Bảo An đang sung sướng khi nhận được thông báo Hoài Phong đã chấp nhận yêu cầu kết bạn của mình. Đang cười toe toét, nó bỗng xụ mặt xuống.

“Đồng ý thì sao chứ? Bây giờ biết nhắn gì cho bạn ý đây?”

Chả nhẽ lại nhắn là:

“Hi! Tớ là Lương Bảo An, bạn của Lệ Băng. Trưa nay tớ gặp cậu ở cổng trường ý. Nhớ không? Cậu cho tớ làm quen được không?”

Không được! Tuyệt đối không được! Sao toàn câu hỏi “Yes/No” thế này? Nhỡ cậu trả lời là không thì sao?

Hay là:

“Tớ là Lương Bảo An, học sinh lớp Mười Anh trường Trung học Phổ thông Khắc Ân. Số chứng minh thư của tớ là... Sở thích của tớ là... Sở ghét là... Sở trường là... Sở đoảng là... Rất vui được làm quen với cậu.”

Hơ! Nhắn gì mà cứ như là đơn xin việc vậy trời. Không có lấy một câu hỏi nào. Nhỡ cậu đọc rồi không trả lời lại thì sao?

Thật là khó nghĩ quá mà! Thôi thì “có thực mới vực được đạo”. Nó quyết định ra An An Cake ăn bánh thay cho bữa tối rồi đợi mẹ về luôn.

An An Cake lúc đầu là cửa hàng bánh nhỏ do bố Bảo An mở ra để chuẩn bị cho sự chào đời của tiểu công chúa. Bố Bảo An lúc trước là cố vấn kinh doanh cho một công ty lớn, nên chỉ sau hai năm khai trương, cửa hàng phất lên nhanh chóng. Hôm đấy trời mưa tầm tã, cũng là ngày sinh nhật Bảo An tròn hai tuổi, bố nó sau chuyến công tác dài thì vội vã lái xe về tặng quà sinh nhật cho cô con gái nhỏ. Nào ngờ tai nạn ập xuống, một cây cổ thụ bên đường bất ngờ đổ trúng chiếc ô tô của bố nó. Khi mọi người đưa được thi thể bố nó ra, họ thấy bên cạnh ông là con gấu bông to, màu trắng, mặc chiếc váy tím có thêu hai chữ An An. Sau cái chết của người chồng, bà Thục suy sụp hoàn toàn, có lần tìm đến cái chết để đi theo chồng. Nhưng khi nghe tiếng khóc của con gái bé bỏng, bà như sực tỉnh. Bà quyết định sống và yêu con thay cả phần của chồng. Bà Thục vốn là giảng viên kinh tế của một trường đại học có tiếng, nên bà đã làm tiếp công việc quản lý và phát triển cửa hàng thay chồng rất tốt. Bây giờ, An An Cake đã trở thành một thương hiệu bánh uy tín, có chi nhánh ở nhiều nơi trên đất nước. Sự phát triển của cửa hàng tỷ lệ thuận với sự bận rộn của người mẹ tảo tần. Bảo An cũng vì thế mà ít có thời gian bên mẹ.

Chín giờ ba mươi phút tối.

Cửa hàng đóng cửa, mẹ lái xe đưa nó về nhà. Trên xe, mẹ tranh thủ hỏi han chuyện một ngày của cô con gái. Hai mẹ con dù ít có thời gian cho nhau, nhưng tình cảm và độ hiểu nhau thì không phải cặp mẹ con gái nào cũng có.

Bảo An leo lên giường, mở máy tính, thấy có tin nhắn của Hoài Phong thì ngạc nhiên và vui mừng lắm.

“Bạn của Băng à?”

Hoài Phong vẫn nhớ nó. Điều này làm cho Bảo An vô thức mỉm cười híp cả mắt. Định nhắn lại gì đó thật dài, nhưng cuối cùng không biết nói gì, nó đành trả lời mỗi một chữ “ừ.”.

“Sao biết nick t?”

“Tờ” là “tôi”, là “tớ” hay là... “tao”?

Mà sao cậu hỏi câu khó thế, nó biết trả lời như thế nào đây? Khai thật là vì nó trúng tình yêu sét đánh với cậu nên phải mời Lệ Băng bữa trưa nay để lấy địa chỉ nhà, số điện thoại và Facebook của cậu à? Thực ra thì nó còn định hỏi nhiều nữa cơ, nhưng Lệ Băng nói:

“Có mỗi bát mì lạnh với cốc Coca mà hỏi lắm thế?”

Bảo An mở ví ra, nhưng hết tiền đành tự an ủi:

“Thôi chả cần. Tao tự tìm hiểu mới thú vị chứ.”

Nhưng khai thật ra như vậy thì thật là mất mặt quá. Nó đành suy nghĩ để bịa ra một câu trả lời khác. Suy nghĩ, suy nghĩ mãi, cuối cùng nó lăn ra ngủ lúc nào không hay. Để lại Hoài Phong ngồi nhìn màn hình điện thoại với dòng chữ “Đã xem” thì có chút khó chịu, nghĩ Bảo An chảnh cún. Từ trước tới giờ cậu ghét những ai bơ câu hỏi của cậu. Khổ thân Bảo An, có chảnh chọe gì đâu, chỉ tại nghĩ nhiều quá chưa kịp trả lời thôi mà.

Sáng hôm sau, Bảo An kể toàn bộ câu chuyện hay ho này cho Trúc Linh. – thầy bói nghiệp dư kiêm cố vấn tình yêu kiêm bạn thân và trong tương lai có thể trở thành vợ của Bảo Kỳ tức em dâu của nó. Nghe xong cô vỗ đùi Bảo An cái đét, rồi kêu lên:

“Thấy chưa? Tao đã bảo mà, cứ chê ‘thầy’ cơ.”

“Giờ tin rồi nè. Mày giúp tao chứ?” Bảo An mắt chớp chớp, giọng ngọt hơn mía.

“Thấy gớm quá! Mày cứ làm theo cách tao làm với thằng em họ của mày là được.”

Cái cách mà Trúc Linh nói chính xác là cách “mưa dầm thấm lâu”. An và Kỳ luôn học chung lớp với nhau từ năm lớp một cho tới tận bây giờ. Đến năm lớp tám, lớp hai chị em học có hai cô bạn mới chuyển vào. Một là Nguyễn Lệ Băng, một là Đào Trúc Linh. Hai chị em họ Lương tốt bụng, thấy bạn mới thì giúp đỡ nhiệt tình. Dần dần, bốn đứa chơi thân với nhau tới độ không tách ra được. Từ ngày đầu tiên vào lớp, Trúc Linh đã thích Bảo Kỳ rồi, ngày nào cũng lẽo đẽo đi theo, hỏi thăm quan tâm đủ kiểu. Được ba tháng thì Bảo Kỳ “thấm”. Rồi hai anh chị yêu nhau, tình cảm của bốn đứa càng thêm khăng khít. Đúng là trong cái vui cũng có cái buồn. Hai anh chị yêu nhau, ngày nào cũng tíu tít với nhau, cười cười nói nói, vui vui vẻ vẻ, chỉ khổ cho hai con người độc thân nhưng không vui vẻ ở phía sau, ngày nào cũng bị tra tấn cả tai lẫn mắt. Bốn người học chung đến năm lớp mười thì Lệ Băng không đủ điều kiện để vào Trung học Phổ thông Khắc Ân. Lệ Băng đi rồi, còn lại Bảo An ngày ngày phải xem phim sến sẩm đến ngán ngẩm. Quay trở lại câu chuyện chính của đôi bạn trẻ, Bảo An suy nghĩ một hồi, thì liếc mắt sang hỏi Trúc Linh:

“Mày có chắc là thành công không đó?”

“Chắc.” Trúc Linh gật đầu cái rụp.

“Được.”

Nói đoạn, hai đứa rủ nhau xuống căn-tin. Bảo An nói muốn trả công cho Trúc Linh. Chẹp, chẹp! Xem ra chiến dịch cưa cẩm còn chưa bắt đầu mà Bảo An đã tốn kém khoản tình phí quá rồi!

Lê Hoài Phong. Cậu đợi đấy. Bảo An đến đây!
Trước giờ không thích truyện teen. Giờ đọc truyện này bắt đầu thay đổi suy nghĩ... :-?
 

Color

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/6/15
Bài viết
49
Gạo
100,0
Yêu cậu học sinh cá biệt


Ngoại truyện: Bảo An, xe buýt và... gã “chồng hờ”

Xe hỏng! Cô sinh viên Bảo An không còn lựa chọn nào khác là phải đi xe buýt đến trường. Mấy ngày gần đây, báo chí đưa tin rầm rộ về những vụ dàn cảnh nhận làm người thân, trấn lột trên xe buýt khiến Bảo An không khỏi hoang mang.

Để đề phòng mình bị rơi vào tầm ngắm, có nguy cơ trở thành “vợ” của mấy anh, mấy chú, mấy bác, mấy ông lừa đảo, Bảo An phải ngụy trang hết sức cẩn thận. Nó mặc áo chống nắng, đội mũ trùm kín đầu, đeo cả khẩu trang nữa. Nhìn nó lúc này trông... rất khả nghi. Giống hệt mấy tên móc túi.

Khi Bảo An đến điểm dừng xe buýt, chỉ có một bạn nam đang ngồi trên hàng ghế đợi. Cậu ta mặc bộ đồng phục thể dục của ngôi trường đại học mà Bảo An đang học, sau lưng là chiếc balo xẹp lép, mũ lưỡi trai kết hợp với cái khẩu trang che hết khuôn mặt. Cậu con trai cúi gằm mặt xuống, có lẽ đang ngủ. Nhìn không có vẻ gì là lừa đảo cả. Bảo An yên tâm ngồi xuống bên cạnh. Cùng lúc ấy, có một gã đàn ông đi tới. Hắn ta tầm hai bảy, hai tám tuổi, dáng người que củi, làn da đen kết hợp bộ đồ đen từ chân lên đến đầu, nhìn không thời trang chút nào! Hắn ta không làm gì cả, không lân la hỏi chuyện, chỉ đứng đợi xe thôi.

Xe buýt đến, Bảo An lên xe, hai người kia cũng lên cùng. Trên xe chỉ còn hai ghế trống. Một chiếc đơn và một chiếc ở hàng ghế cuối cùng. Cậu bạn cùng trường Bảo An đi thẳng xuống cuối xe. Bảo An sau khi mua vé xong, cũng ngồi xuống chiếc ghế còn lại. Gã đàn ông kia thì đứng cạnh ghế của Bảo An.

Quả thật người tính không bằng trời tính, Bảo An bất thình lình hắt xì ba cái liên tiếp, nước bọt văng đầy chiếc khẩu trang đang đeo. Thật là kinh khủng! Không chịu được ẩm ướt, Bảo An đành cởi nó ra. Trong lòng không khỏi bất an, run sợ. Và sự lo lắng của Bảo An cuối cùng cũng được “đền đáp”. Gã đàn ông vừa lúc ấy cũng ngồi xổm xuống, bắt chuyện nho nhỏ với Bảo An:

“Hi, em đáng yêu quá. Cho anh làm quen nhé!”

Hic hic, có biến rồi. Hắn ta đang chuẩn bị dàn cảnh ư?

Bảo An không nói gì, chỉ cười mỉm.

“Em tên là gì? Nhà ở đâu?”

Á à, bà biết rồi nhé, kịch bản này bà thuộc lòng luôn rồi.

Bảo An vẫn không nói gì, lại tiếp tục cười mỉm.

“Kiêu thế! Vậy cho anh biết tuổi được không?”

Tất nhiên là không rồi, biết để mày vu cho là vợ mày à?

Bảo An vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm thay cho câu trả lời.

Hỏi mấy câu nữa mà Bảo Anh vẫn kiêu không trả lời.

Cuối cùng, hắn ta quát um lên, gây sự chú ý của cả xe, đúng như Bảo An dự đoán.

“Con lăng loạt này nhé, bây giờ mày có tình nhân bên ngoài nên không coi lời tao nói ra gì đúng không? Đồ vợ hư hỏng.”

Biết ngay mà, nhưng Bảo An đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, nên là...

“Are you talking to me?”

Nó ngước đôi mắt không thể ngơ ngác hơn lên nhìn vào gã “chồng” trước mặt.

Mặt hắn thoáng chút ngạc nhiên, những vẫn tiếp tục “diễn”.

“Á à, cả nhà tao tích góp tiền cho mày đi xuất khẩu lao động, để bây giờ mày nói chuyện với tao thế này à? Hả?”

Công nhận hắn diễn chuyên nghiệp thật, Bảo An dù lúc trước đã chuẩn bị rất kỹ càng, bây giờ vẫn không tránh khỏi mất bình tĩnh. Nói vói giọng run run:

“I am... sorry, but I can’t speak Vietnamese. And... I don’t... understand what... what you are talking about. Can you speak English? Or... Korean? I am from Korea.”

“Mày... mày...”

Gã “chồng” miệng mấp máy không nói thành lời.

“This is the first time I have come to Vietnam. I just have come here for two days. I don’t have any friend and relative in this country. I think you get wrong person.”

Bảo An vẫn tiếp tục nói một tràng tiếng Anh đã được chuẩn bị sẵn. Gương mặt dù không cố cũng lộ rõ sự hoảng sợ. Như thế càng tốt, càng thật!

Mặt gã “chồng” vẫn nghệt ra.

Cả xe lúc này cũng chú ý quan sát gương mặt của nó. Nhìn cũng khá... “Hàn Quốc”. Chuyện, hôm nay trước khi đi học, nó đã phải nhờ chị hàng xóm trang điểm để “Hàn Quốc hóa” ngoại hình mà.

Trên xe bắt đầu có tiếng xì xào.

“Bạn ý nói bạn ý là người Hàn Quốc.” Một bạn nam “phiên dịch” cho cả xe.

“Nhìn cũng giống giống. Hình như là người Hàn thật, mày nhỉ? Nhìn phong cách giống mấy cô diễn viên ý.” Một bạn nữ đam mê điện ảnh Hàn Quốc lên tiếng. Cô bạn bên cạnh gật gù tán thành.

Rồi một nam thanh niên đứng lên, bảo vệ cô gái người Hàn, cũng như giữ gìn hình ảnh đẹp về đất nước trong mắt bạn bè quốc tế. Nam thanh niên ưỡn ngực nói:

“Cô ý nói anh nhầm người rồi. Tôi đề nghị anh giữ trật tự và cư xử văn minh.”

“Đúng rồi. Xấu như anh mà đòi có vợ xinh như kia được.” Một người khác xen vào, nói giọng khinh bỉ. Nói xong, không quên tặng cho gã đàn ông một cái nguýt thật kêu.

“Thôi, ông xuống xe hộ cái. Ồn ào quá.” Bác lái xe lúc này đã vào cuộc.

Khi ấy xe cũng vừa tới điểm đỗ, gã đàn ông cũng luống cuống, vội vã xuống xe.

“Chắc là lừa đảo đấy mà.”

“Bọn này bây giờ ghê thật.”

“...”

Mọi người vẫn bàn tán không ngớt.

Xe tiếp tục lăn bánh. Bảo An cám ơn tất cả mọi người trên xe rồi ngồi phịch xuống ghế, thở phào. Thật là hú hồn. Khi nãy nó hoảng quá, nói cứ ấp úng, lộn xộn hết cả thảy. Chả biết có đúng ngữ pháp không nữa. Nhưng thôi, mọi người đều tin và nó đã thoát nạn là tốt rồi. Mà công nhận, nó diễn cũng giỏi thật! Chắc chuẩn bị lấn sân vào showbiz quá!

Đi thêm mấy điểm nữa thì đến trường Bảo An. Nó cúi đầu cảm ơn và tạm biệt mọi người rồi mới xuống xe, bạn nam cùng trường lúc nãy cũng xuống theo. Vừa xuống xe, cậu ta kéo vai Bảo An lại, hỏi thăm:

“Tiểu thư Lương Bảo An không sao chứ?”

Bảo An vẫn ngơ ngác, chưa xác định được vật thể đang đứng trước mặt mình.

Cậu ý cởi mũ, tháo cả khẩu trang ra, rồi cười tươi, lộ ra cái răng khểnh.

“Ô, Tuệ Minh? Sao hôm nay anh cũng đi xe buýt à?”

“Ừ. Anh biết xe em hỏng, nên cố ý đi cùng để bảo vệ mà.”

“Vậy mà lúc nãy anh chẳng giúp em.”

Bảo An xì mặt tỏ vẻ giận dỗi kết hợp chán nản.

“Anh đang định ra tay bảo vệ thì em đã tự vệ rồi. Thấy không có gì nguy hiểm nên anh để em tự lập luôn” Tuệ Minh phân bua.

“Hì. Mà anh thấy em giỏi không?” Bảo An cười tít mắt.

“Ừ, nghĩ được cách hay đấy.” Tuệ Minh đưa tay ra dấu hiệu “like” khen ngợi Bảo An.

“Là Hoài Phong bày cho em đấy.”

Bảo An luôn thế. Nó luôn sáng mắt và nói giọng hãnh diện khi nhắc tới Hoài Phong. Và điều đó khiến cho Tuệ Minh cảm thấy khó chịu. Lần này cũng vậy. Nụ cười trên môi anh lập tức tắt ngóm.

“Khá khen cho Hoài Phong. Dù ở xa mà cậu ta vẫn bảo vệ được em, xem ra anh không có cơ hội làm điều đó rồi.”

“...”

“Còn đang định nếu có dịp bảo vệ em khỏi những chuyện như lúc nãy, thì sẽ bắt em phải...”

“Anh Tuệ Minh, cho dù hôm nay anh có cứu em một mạng, thì em cũng không bao giờ đáp lại tình cảm của anh đâu.”

Bảo An phũ phàng cắt ngang.

“Có nhất thiết phải phũ thế không An?” Tuệ Minh cười khổ.

“Nhất thiết. Vì anh luôn cố tình không hiểu.” Đôi mắt Bảo An hiện rõ sự cương quyết và dứt khoát, nó trả lời.

“Hiểu gì? Anh chỉ định xin em một bữa ăn tối thôi mà.”

“Hể?!”

Nhìn thấy cái mặt thộn thộn của Bảo An, Tuệ Minh ngửa mặt cười ha hả.

Anh cười mà trong lòng thấy... đau.
I like it. ^^
 
Bên trên