Hoàn thành Yêu em trọn kiếp - Hoàn thành - Diệp Phong

Kem Dâu

...Cô hàng xóm...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
11/7/14
Bài viết
1.290
Gạo
0,0
Sao mình đã sửa đi sửa lại mà vẫn cứ bị sót nhỉ, huhu.
Thế mình mới có cái để chém chứ. Hi. Lúc mình viết truyện cũng soát đi soát lại nhiều lắm mà cũng vẫn còn lỗi.
 

DiệpPhong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/8/14
Bài viết
148
Gạo
180,0
Chương ba: Oan gia



Cuối tuần, Khánh Đan cùng bố mẹ và anh trai ra sân bay Nội Bài đón Hải Nguyên. Sân bay lúc này ít người nên khá yên tĩnh. Đợi chờ một lúc khá lâu, bà Ngọc Lan bỗng kêu lên và chỉ tay về phía trước:

“Ôi, Hải Nguyên kia rồi!”

Nhìn theo hướng mẹ chỉ, Khánh Đan thấy một người con trai cao cao, gầy gầy đi ra từ sảnh chờ, anh ta ngó nghiêng xung quanh, khi thấy mọi người liền nhăn mặt cười. Anh ta có vẻ gì đó rất lãng tử. Tới gần hơn, cô mới thấy anh ta rất cao và cũng rất đẹp trai, sống mũi cao và làn da trắng.

Bà Lan có vẻ rất vui, bà ân cần hỏi han mọi thứ liên quan đến cậu ta rất lâu, lâu tới mức ông Thịnh và Hải Minh cũng bật cười khi thấy bộ dạng khổ sở của Hải Nguyên. Không phải anh không muốn gặp bà hay nói chuyện với bà mà chỉ là những bà mẹ tốt thường như vậy. Nghe bà nói một hồi rồi anh quay sang nhìn Khánh Đan nói:

“Nhà mình thuê giúp việc nhỏ tuổi thế?”

“…”

Khánh Đan trợn mắt nhìn Hải Nguyên không nói được câu nào, không biết anh ta vô tình hay cố ý đây nữa.

“Hải Nguyên! Đây là em gái của em đó.” Hải Minh chen vào ngay lập tức vì không muốn em trai nói linh tinh thêm câu gì trêu Khánh Đan nữa.

“Mải hỏi chuyện con quá, mẹ chưa nói với con, đây là Khánh Đan, em gái nuôi của con đấy. Con nghe mẹ kể rồi nhưng chưa gặp nhỉ? Con là anh phải biết chiều em nghe không!”

Khánh Đan bấy giờ vẫn im lặng, cô lên tiếng:

“Tôi là Khánh Đan.”

“Ai hỏi tên cô mà phải tự khai.” Hải Nguyên cười giễu cô.

“Ơ, cậu…”

“Cậu cậu tôi tôi cái gì? Ai là bạn của cô mà cậu mới chả tớ!”

“Ưm… thì…” Khánh Đan chẳng nói được câu gì, cảm thấy trong lòng thật ấm ức, thầm rủa cậu ta là đồ đáng ghét.

“Ít tuổi hơn làm em là chuẩn rồi.” Hải Nguyên lên tiếng trêu chọc cô không chịu buông tha.

“Cái gì mà hơn, cũng chỉ bằng nhau thôi…!”

“Gì cơ?”

“Ưm…”

“Đúng là Thỏ Ngố. Ha ha.” Hải Nguyên cười thú vị liếc sang cô, sau đó quay bước đi ra xe cùng mọi người, đáp lại ánh mắt ấm ức của Khánh Đan bằng nụ cười đắc thắng.

Chẳng hiểu sao thường ngày anh lạnh lùng phớt lờ con gái như vậy mà khi gặp cô dù mới là lần đầu tiên anh đã muốn chọc cho cô tức mới thấy vui.

Khánh Đan giận đỏ mặt mà không biết phải làm sao. Cô chỉ đành lẩm bẩm: “Dám gọi ta là Thỏ Ngố ư? Cái đồ đáng ghét!”

Khánh Đan không biết rằng sau cuộc gặp gỡ này, định mệnh đã đưa cô bước sang một cuộc đời hoàn toàn khác và biết đâu nếu cô không tức giận như vậy để nghĩ cách trả đũa anh thì cuộc đời cô cũng sẽ khác đi? Là do con người cố tình tạo ra để họ bên nhau hay do ông trời se duyên?

Con người ta có biết trân trọng nhau vì những gì trước mắt chính là hạnh phúc không? Hay chỉ khi mất đi rồi mới hối tiếc?

Khi họ từ sân bay về nhà cũng là buổi chiều, đường phố đông nghịt các loại xe chen chúc nhau đi trên đường vì đến giờ cao điểm. Có lẽ đây là lần đầu tiên Hải Nguyên nhìn thấy đường phố Hà Nội đến giờ cao điểm nên anh trợn tròn mắt kinh ngạc kêu lên:

“Khiếp quá! Xe cộ đi kiểu gì mà lộn xộn thế kia!”

Một lúc lại kêu: “Không có đường nào khác nữa sao? Thế này thì lúc nào mới tới nhà đây?!”

Rồi anh lại tuôn một tràng mấy câu tiếng anh theo thói quen tỏ ý bất mãn. Mọi người thì thấy tức cười với bộ dạng nhăn nhó của anh, còn Khánh Đan có lẽ cô đang còn tức giận nên chỉ thấy nực cười với điệu bộ nhăn như khỉ của anh, cô lầm rầm trong miệng: “Đúng là cái đồ Khỉ Đột.” Rồi hé cửa một chút khi đoạn đường thông thoáng hơn.

“Đẩy cửa lên! Cô không thấy bụi à?” Hải Nguyên càu nhàu.

Chú tài xế nhấn nút đẩy cửa kính lên, mặc cho sự ấm ức đang len lỏi trong lòng Khánh Đan. Có bụi đâu, rõ ràng cậu ta đang cố tình gây sự với cô mà. Là do sống ở Việt Nam như vậy hoặc do Hải Nguyên sống bên nước ngoài, không bao giờ phải tiếp xúc với khói bụi nên thấy khó chịu, có lẽ dần dần anh sẽ quen thôi.

Cả nhà quây quần trong bữa cơm tối, đây là thứ mà những người con nhà giàu rất ít khi có được. Chưa bao giờ Khánh Đan có cảm giác ấm cúng như vậy, mọi người cười nói vui vẻ, hỏi han, quan tâm lẫn nhau. Bình thường chỉ có bố, mẹ và cô, ba người cùng ăn cơm, Hải Minh thường xuyên đi công tác, không thì cũng về muộn, chẳng mấy khi ăn cơm ở nhà. Thứ gọi là bữa cơm gia đình có lẽ là từ Tết Nguyên Đán hơn nửa năm trước. Bây giờ có Hải Minh lại thêm Hải Nguyên, trong lòng cô không tránh khỏi cảm giác khác lạ.

Ăn cơm xong, bà Ngọc Lan vào bếp mang hoa quả ra để cả nhà cùng ăn và trò chuyện. Xưa nay bà rất ít khi vào bếp, không phải bà không biết làm mà ngược lại bà rất khéo léo, nhưng những người như bà đâu cần phải vất vả bếp núc làm gì, thỉnh thoảng bà cũng chỉ làm ít điểm tâm mà ông Văn Thịnh, Khánh Đan thích ăn thôi. Vậy mà ngày hôm nay bà đã tự tay xuống bếp nấu cơm cho cả nhà, chứng tỏ bà rất yêu thương Hải Nguyên.

Sau bữa tối, Khánh Đan lên phòng học bài còn bốn người vẫn tiếp tục nói chuyện khá lâu Hải Nguyên mới lên phòng nghỉ. Khánh Đan vừa bước ra khỏi phòng thì chạm mặt Hải Nguyên vì phòng anh đối diện với phòng cô. Cô không thèm nói năng gì mà quay bước đi.

“Sao? Vẫn tức giận cơ à?” Hải Nguyên nhướng mắt nhìn cô, không cho cô đi.

“…”

Cô không định tiếp lời anh và tiếp tục đi, anh vẫn không chịu buông tha:

“Chà, gái Việt kiêu thế cơ à, lại còn làm kiêu với cả anh trai mình nữa kia.”

Cô quay lại trừng mắt nhìn anh:

“Anh trai cơ à?”

“Đương nhiên rồi. Cô không phải em, chẳng lẽ tôi là em cô chắc?” Anh vừa nói vừa cười chọc tức cô, không để cho cô lên tiếng, anh cười: “Đúng là Thỏ Ngố! Ha ha.”

Bấy giờ mặt cô đã đỏ ửng lên vì tức, trông lại càng đáng yêu:

“Cậu là cái đồ Khỉ Đột khó ưa!”

Anh bật cười:

“Ơ hay, ai cần cô ưa? Thế ra cô “ưa” tôi đó hả?”

“Cậu…” Khánh Đan tức tới nỗi cổ họng nghẹn lại không nói đươc câu gì.

“Thôi Nguyên, đừng trêu Khánh Đan nữa!” Hải Minh từ sau đi lại, nhắc Hải Nguyên và đưa cho Khánh Đan quyển sách đang cầm trên tay, anh dịu dàng nói:

“Sách em cần anh mua rồi đây, em mau vào học rồi ngủ sớm đi nhé!” Anh lúc nào cũng vậy, rất mực ân cần, quan tâm cô em gái nuôi này.

“Vâng, em cảm ơn anh, hì.” Khánh Đan đáp và trở về phòng, đóng cửa lại.

Bên ngoài Hải Minh cười với em trai và bước vào phòng Hải Nguyên nói:

“Sách vở em cần anh mua cả rồi, cả những thứ em dặn nữa. Ngủ sớm đi, nghe mẹ nói mãi mệt rồi phải không? Mẹ là thế đấy, rồi em cũng quen thôi.”

Hải Nguyên cười nhăn với anh:

“Biết rồi mà. Mẹ gọi cho em lần nào cũng thế.”

“Hmm…” Hải Minh định nói gì với em trai nhưng lại thôi, ngừng một lúc rồi anh nói: “Thôi, ngủ sớm đi.” Và đi ra ngoài khép cửa lại.


Cộc… cộc…!

“Dạ!”

“Là anh!”

Nghe giọng anh, Khánh Đan chạy ra mở cửa, anh bước vào ngồi lên ghế nhìn cô một lúc rồi nói:

“Em gầy đi đấy! Lại không chịu ăn uống phải không? Anh đi công tác có mười mấy hôm, ở nhà mà không nghe lời anh, chắc em muốn anh phạt lắm ha!”

“Ấy! Không không, em vẫn ăn nhiều lắm mà, hì hì. Anh hỏi mẹ thử xem.” Cô chu miệng lại thanh minh với anh, chỉ lo anh mà bắt ăn nhiều nữa cô sẽ thành con heo mất thôi.

“Ừ, vậy thì phải ăn nữa rồi nhỉ?” Khuôn mặt anh có vẻ giãn ra khi nhìn cô cười.

“Thôi mà, anh còn ép em ăn nữa, béo lên giáo viên múa sẽ trách em đó.” Cô mè nheo mặc cả với anh.

“Trách thì bảo cô ấy gặp anh.”

“Anh…”

Lần này cô dùng tới tuyệt chiêu “bộ mặt ngây thơ” của mình làm Hải Minh không thể nghiêm túc thêm được nữa, anh cười:

“Thôi được rồi, được rồi, tạm tha cho em lần này đó!” Nói xong anh đứng dậy chuẩn bị bước ra ngoài và buông một câu nhẹ như không:

“Tính Hải Nguyên thích trêu đùa như vậy đó, em đừng giận nó làm gì, nó không có ý gì đâu.” Anh nhìn cô cười rồi tiếp tục nói: “Em học đi rồi ngủ sớm nha.”

“Chẳng phải ý đồ rõ ràng đó sao? Rõ là muốn người ta tức chết còn gì!” Cô lầm rầm trong miệng vài câu rồi cũng nhanh chóng gạt nó sang một bên và tập trung vào đọc sách.





“Nghe nói cậu ấy đẹp trai lắm! Từ Mỹ trở về đây học đấy!”

“Thế hả? Ôi, đẹp trai lắm sao? Thật tuyệt!”

“Ôi dào...! Làm sao bằng anh Quang Huy hotboy trường mình được.”

“Đúng đấy! Còn Minh Tuấn lớp mình nữa!”

“…”


Buổi sáng, vừa tới lớp đã thấy cả lớp xôn xao bàn tán về học sinh mới chuyển đến, Khánh Đan ngao ngán về chỗ mình ngồi. Nhật Lệ thấy bàn tán nhiều quá, cô nàng cũng hớn hở lôi Huyền Trang chạy sang hóng chuyện. Thảo Vân là cô gái hiền lành nhất nhóm và cũng không thích ngồi buôn chuyện nên khi thấy Khánh Đan ngồi một mình cô nàng tới ngồi gần nói:

“Khánh Đan không sang đó ngồi nói chuyện với mọi người à?”

“Vân cũng vậy đó thôi, hì.” Cô khẽ cười.

“Ôi, mới có một bạn chuyển đến lớp mình đã ồn ào cả lên rồi, nếu thêm vài bạn nữa thì lớp mình loạn mất thôi!”

“Mấy bà tám lớp mình cũng làm loạn đủ rồi mà, ha.”

“Vào lớp rồi, các em trật tự ổn định chỗ ngồi đi!” Giọng cô giáo chủ nhiệm vang lên từ phía cửa ra vào. Cả lớp ai nấy đều im lặng, ổn định lại chỗ ngồi. Đi theo sau cô giáo là một học sinh nam rất cao, đẹp trai với sống mũi cao và nước da trắng, ba lô đeo một bên vai trông cậu có vẻ gì rất lãng tử.

Khánh Đan khẽ thở dài, dù biết trước là Hải Nguyên sẽ học cùng lớp với mình nhưng cô vẫn không khỏi trán nản. Không biết tên đáng ghét này sẽ giở trò gì để chọc tức cô nữa đây.

Khi lớp đã trật tự hẳn, cô giáo mới tiếp lời:

“Giới thiệu với cả lớp, đây là Dương Hải Nguyên, thành viên mới của lớp ta. Cô mong các em sẽ phát huy tinh thần đoàn kết để giúp bạn nhanh chóng hòa nhập vào tập thể nhé.”

Cả lớp lại nhao nhao lên, các bạn gái đua nhau bàn tán, khen Hải Nguyên đẹp trai, các bạn trai người thì im lặng, người thì cũng bàn tán không kém con gái.

“Nào! Các em trật tự! Hải Nguyên em hãy giới thiệu về mình để làm quen với cả lớp đi.”

“Có gì đâu mà giới thiệu.”

Hải Nguyên nói rồi đi thẳng xuống lớp, bỏ lại ánh mắt ngạc nhiên và bất ngờ của cả lớp. Khánh Đan cười thầm, cô không thấy ngạc nhiên gì bởi cô biết cậu ta sẽ như thế mà. Trong lớp lúc đó hết ngạc nhiên rồi thì bắt đầu tiếp tục bàn tán, người thì nói anh kiêu căng, người thì lấy đó làm thích thú, nói anh lạnh lùng, như vậy mới hấp dẫn. Các bạn gái thấy Hải Nguyên đi xuống lớp định chọn chỗ ngồi, cô nào cũng mong anh ngồi gần mình liền tự động ngồi dịch vào trong, hi vọng anh sẽ ngồi đó. Cô nàng Cẩm Tú cũng lên tiếng ngọt ngào với Hải Nguyên nhưng anh không thèm để ý mà ngang nhiên đi qua và đặt cặp lên bàn Khánh Đan. Hành động này của anh đã vô tình khiến Cẩm Tú vốn đã ghét Khánh Đan nay càng ghét hơn, cô nàng hậm hực quay mặt đi.

“Ngồi dịch vào!”

Nghe anh nói, Khánh Đan trợn mắt nhìn anh, anh cũng trừng mắt nhìn lại và cô đành ngoan ngoãn dịch vào trong vì cô không muốn làm ảnh hưởng tới giờ học cũng là vì không muốn rắc rối, nếu cô không chịu dịch vào để anh ngồi, chưa chắc anh đã để yên và qua ngồi bàn khác, thôi thì cứ nhịn vậy.

“Các em trật tự, mở sách ra, chúng ta bắt đầu vào bài mới nào!” Giọng cô giáo đều đều vang lên.

Hải Nguyên mở ba lô ra định lấy sách thì phát hiện ra tối hôm qua anh lấy sách ra xem trước và quên không bỏ vào ba lô. Anh quay sang giật lấy quyển sách từ tay Khánh Đan, thản nhiên mở ra như không có chuyện gì, cũng phớt lờ luôn ánh mắt nảy lửa của cô đang dành cho anh. Lát sau, thấy cô vẫn nhìn mình, anh buông một câu khô khốc:

“Chưa thấy trai đẹp bao giờ à mà nhìn mãi?”

Khánh Đan không thèm trả lời anh mà vặn lại: “Cậu có sách sao còn lấy sách của tôi?”

“Quên mang rồi!” Anh trả lời, giọng tỉnh bơ.

“Quên thì cậu giật sách của người khác như vậy sao?”

“Ừ… thích thế!”

“Đồ bất lịch sự! Với ai cậu cũng vậy à?”

Bấy giờ Hải Nguyên mới trợn mắt nhìn cô, nói:

“Với cô tôi cứ thích thế đó! Làm sao?”

“…”

“Khánh Đan!”

Đúng lúc đó cô giáo nhìn xuống chỗ Khánh Đan, buông lời nhắc nhở, Khánh Đan đành nhịn ấm ức mà quay sang chỗ Nhật Lệ đang nhìn hai người cãi nhau nãy giờ, kéo sách lại gần mình và đọc bài.


Những tiết học dài cũng dần trôi qua, tiếng trống tan học vang lên, Khánh Đan cất sách vở vào cặp cùng Nhật Lệ đi ra khỏi lớp.

“Cậu và Hải Nguyên quen nhau từ trước rồi à?” Nhật Lệ hỏi cô.

“Ừ, cậu ta là con của dì Ngọc Vân.” Khánh Đan thở dài

“Thật sao? Anh họ mà cậu nhắc đến là cậu ấy?” Nghe Khánh Đan nói Nhật Lệ ngạc nhiên hỏi lại: “Nhưng hình như cậu ghét cậu ấy thì phải?”

“Có hả?”

“Ừ, thì đúng là như thế mà.”

“Ôi, không phải là mình ghét, mà là rất ghét cậu ta luôn ý! Cậu biết cậu ta gọi mình là gì không? Gọi là Thỏ Ngố, đã thế lại còn luôn chọc tức mình nữa.”

“Ha ha, xem ra Khánh Đan nhà ta gặp phải oan gia rồi đây!”

“Lại còn cười nữa, cậu vui thế sao?”

“Thì đúng là thế mà…”

Nhật Lệ chưa nói hết câu thì một giọng con trai đã cắt ngang:

“Chào bạn, bạn là Nhật Lệ đúng không?”

Nhật Lệ và Khánh Đan cùng quay sang nhìn, Khánh Đan cau mặt quay đi không thèm để ý vì vậy cô không nhìn thấy được một ánh mắt đang nhìn cô một cách thú vị.

“Ừ, mình là Nhật Lệ, bạn thân của Khánh Đan, mình nghe Khánh Đan nói Hải Nguyên là anh nuôi của cậu ấy đúng không?”

“À, đúng vậy, cô ấy là em nuôi của mình đó. Cô em Khánh Đan này có vẻ rất thích nói xấu người khác phải không?”

“…” Nhật lệ cũng chẳng biết nói gì với câu nói này của Hải Nguyên.

“Xe đến rồi, mình về đây.”

Khánh Đan lên tiếng chào Nhật Lệ và bước đi, Hải Nguyên cũng nhanh chóng đi theo và cầm lấy tay Khánh Đan và lôi đi.

“Buông tay ra!”

Đáp lại cô chỉ là sự im lặng, Hải Nguyên vẫn không nói gì mà tiếp tục lôi cô đi.

“Tôi nói là buông tay tôi ra, cậu có nghe rõ không hả?”

“…”

“Buông ra… A, đau quá!”

Trong giọng nói của cô bây giờ không phải là tức giận nữa, mà trong đó có chút yếu đuối, mắt cô đỏ hoe lên, nước mắt như sắp trào ra. Nhìn thấy vậy, Hải Nguyên mới buông tay cô, nhìn chằm chằm vào cô, cô xoa xoa cổ tay đã đỏ ửng lên của mình, ấm ức mà không nói được câu nào.

Hải Nguyên im lặng một lúc rồi nói:

“Làm sao mà tôi không nghe rõ được cơ chứ! Tôi còn nghe rất rõ lời cô đấy, cô thích nói xấu người khác gớm ha!”

“Nói xấu sao? Cậu vốn xấu xa, đâu cần tôi phải nói thêm, cậu là đồ đáng ghét! Đồ Khỉ Đột đáng ghét!”

“Tôi là đồ đáng ghét sao?” Hải Nguyên gằn giọng và với mỗi từ Hải Nguyên lại tiến một bước lại gần Khánh Đan làm cô bé hoảng hồn lùi lại dần phía sau…


Bụp…!

“Ui da...”

Khánh Đan đá mạnh vào chân Hải Nguyên một cái rồi chạy nhanh ra xe, bỏ mặc Hải Nguyên đang kêu lên vì đau.

“Nhỏ này, mình chỉ đùa cô ta chút thôi, làm gì mà phản ứng ghê thế.” Hải Nguyên đứng im nhìn Khánh Đan chạy đi rồi tự nhiên mặt anh ngây ra, lần đầu tiên anh nhìn thấy một người con gái ngay cả lúc tức giận hay sợ hãi cũng rất đáng yêu.


Thấy Hải Nguyên đi dần về phía xe, Khánh Đan ngồi dịch sát vào phía bên cánh cửa, cúi mặt im lặng chờ đợi hành động tiếp theo của Hải Nguyên, bởi cô biết với tính cách của anh, anh sẽ không bao giờ để cô yên.





Năm phút trôi qua…

Trái với suy nghĩ của Khánh Đan, từ lúc lên xe tới giờ Hải Nguyên chỉ liếc nhìn cô một cái rồi im lặng không nói gì, bầu không khí càng trở nên kì dị cho tới khi về tới nhà, Khánh Đan mới thở phào nhẹ nhõm vì tạm thoát được Hải Nguyên dù chỉ một lần cũng khiến cô thoải mái hơn.


“Cô chủ, cậu chủ đi học về rồi à?”

“Vâng ạ, cháu chào thím.”

“Ông bà chủ đi ra ngoài tiếp khách, bà dặn cô cậu đừng đợi cơm ông bà, ông bà chủ ăn ở ngoài rồi mới về, cô cậu lên phòng thay đồ nghỉ ngơi rồi xuống ăn cơm, cậu Hải Minh cũng về rồi, đang trên phòng đấy, cậu dặn cô Khánh Đan về thì lên phòng cậu ấy.”

Không đợi thím Hồng nói hết, Hải Nguyên bước lên bậc thang lên phòng, Khánh Đan cũng vâng dạ mấy câu và lên phòng, thay đồ rồi nhanh chóng chạy sang phòng Hải Minh, vội vàng tới mức quên không gõ cửa mà cứ thế xông thẳng vào khiến Hải Minh cũng phải lên tiếng trách móc:

“Em không gõ cửa được hay sao mà cứ hấp tấp xông thẳng vào phòng anh thế hả nhóc?”

“Hì hì, em biết anh đang ngồi đợi em, em nhanh chóng chạy tới cũng để anh khỏi đợi lâu mà.”

“Giờ còn biết khéo miệng bao biện nữa đấy!”

“Hì hì. Anh đi công tác về chắc là có quà cho em đúng không? Cho em xem nào!” Khánh Đan ngọt ngào nói và chìa tay ra.

“Đây, của em đây!”

Hải Minh cười rồi lấy từ dưới đất lên một cái giỏ nhỏ, đưa cho Khánh Đan, vừa nhìn thấy món quà cô bé đã reo lên sung sướng:

“Oa! Đáng yêu quá! Anh kiếm đâu con cún con đáng yêu thế này?” Vừa nói cô vừa ôm con cún lên, vuốt ve nó.

“Ha ha, anh xem nó dụi dụi vào tay em nữa này...”

Hải Minh không nói gì chỉ im lặng ngắm nhìn sự thích thú của Khánh Đan đối với con cún anh đem về và cười thoải mái. Xem ra sự lựa chọn của anh không tồi, mấy ngày trước khi về ,anh tính sẽ mua cho cô em gái đáng yêu một sợi dây chuyền nhỏ nhưng khi đi qua cửa hàng bán thú nuôi anh đã bị thu hút bởi con cún này, biết chắc Khánh Đan sẽ thích nên anh đã mua nó và làm thủ tục gửi nó về rồi nhờ người chăm sóc hộ cho tới khi anh về nước. Một món quà có lẽ Khánh Đan thích nhất từ trước tới nay, bởi cô rất thích nuôi động vật.

“Anh ơi, đặt tên con cún này là gì được nhỉ?”

“…”

“Anh!”

“À, ừ.” Hải Minh đang mải mê với suy nghĩ của mình nên cũng không nghe Khánh Đan nói gì.

“Anh đặt tên cho cún con đi!”

“Ừm. Tên là… Lu Lu nhé!”

“Lu Lu à? Hay đấy anh. Ha ha… Cún ơi, từ bây giờ em tên là Lu Lu nhé! Lu Lu ngoan nào!”

Khánh Đan mải chơi với cún con mới của mình quên luôn cả thời gian cho đến khi Hải Minh nhắc cô trở về phòng.

“Thôi nào, em không muốn nghỉ thì cũng phải cho cún con nghỉ chứ, em nghịch nó hoài, nó cũng mệt đó.”

“Hì hì, em về phòng đây.”

Khánh Đan ra khỏi phòng rồi, Hải Minh khẽ cười nhìn theo dáng cô bé, anh thầm mong một ngày nào đó anh sẽ mãi mãi được ở bên cô bé, yêu thương và chăm sóc cô cả đời này, có thể cô cũng sẽ rất hạnh phúc khi ở bên anh.

Cún Lu Lu nghịch ngợm đáng yêu nên được cả nhà quý mến và chăm sóc. Khi thì chú cún khiến cả nhà bật cười vì sự nghịch ngợm của nó, đôi khi thì nhăn nhó vì thói phá phách của nó. Tuy được cả nhà yêu thích nhưng chú cún lại không thể lấy lòng được cậu chủ Hải Nguyên khó ưa và có lẽ nó cũng giống như cô chủ nhỏ của mình, Lu Lu ghét Hải Nguyên ra mặt. Hễ thấy cậu ở đâu là Lu Lu sủa ầm ĩ lên, đôi khi còn xông ra cắn cậu khiến cho Hải nguyên dần dần sợ chú chó nhỏ đanh đá này và mỗi lần về nhà trông thấy Lu Lu, Hải Nguyên nhanh chóng lảng đi. Ngày tháng cứ thế trôi đi, Hải Minh vẫn hay đi công tác, Hải Nguyên thì thường xuyên chọc tức cô, hai người cãi nhau suốt ngày. Mới đầu Khánh Đan còn thấy khó chịu nhưng dần cũng quen với sự xuất hiện và tính cách ngang ngược của anh.


Mùa đông bắt đầu tràn về, năm nay có vẻ lạnh hơn hẳn những năm trước, mới đầu mùa mà cái lạnh đã buốt tới thấu xương, ngồi trong lớp Khánh Đan thầm than trách mình không mang theo áo khoác dày hơn mà lại mang cái áo khoác mỏng tanh, không biết có chịu được đến chiều không? Đứng ngoài hành lang ngắm nhìn bầu trời âm u, gió đang thổi từng cơn cô miên man suy nghĩ.

“Ơ…” Cô khẽ kêu lên một tiếng khi thấy có người khoác lên cho mình cái áo khoác, mùi hương thoang thoảng, rất quen nhưng hình như không đúng lắm. Cô quay người lại ngạc nhiên nhìn anh.

“Sao lại trợn mắt nhìn tôi thế!”

“Cậu… không lạnh sao đưa áo khoác cho tôi?”

“Bên đó lạnh hơn nhiều. Có ai hâm như cô, mặt tái đi vì lạnh mà vẫn đứng đây hứng gió không?”

Nói rồi Hải Nguyên bước vào lớp ngồi, anh cũng lạnh nhưng lại không nỡ nhìn một cô gái bị lạnh như thế trước mắt anh. Anh nhìn xung quanh lớp cũng rất nhiều người đang run vì trời lạnh mà không mang theo áo khoác, không phải riêng Khánh Đan, sao anh lại làm cái việc sến như trong các bộ phim Hàn mà lại là với Khánh Đan chứ? Chẳng hiểu sao nữa.


Khánh Đan đứng ngây người ra một lúc, thực ra Hải Nguyên đâu tới mức xấu xa như cô nghĩ đâu. Hành động vừa rồi của anh, chẳng hề giống anh chút nào. Cô nhìn thấy một Hải Nguyên trầm ấm, quan tâm tới người khác, một Hải Nguyên hoàn toàn lạ lẫm.

“Khánh Đan, lạnh thế này sao còn đứng đây?”

“…”

“Khánh Đan!”

Bị Nhật Lệ vỗ lên vai mấy cái Khánh Đan mới giật mình quay sang hỏi:

“Ơ… Gì vậy?”

“Khánh Đan, cậu khỏe không vậy? Lạnh quá đơ rồi phải không?”

“Không, mình không sao. Ừm, lạnh thật, vào lớp thôi.” Khánh Đan cười rồi cùng Nhật Lệ vào lớp.

“Dạo này cậu có chuyện gì không vui à? Hải Nguyên lại bắt nạt cậu à?”

“Không có.”

Thấy Khánh Đan ấp úng trả lời, Nhật Lệ nhìn cô, ánh mắt dò xét lẫn khó hiểu và khẽ cười:

“Khoác áo của người ta thế kia thì đúng là không thể gọi là bắt nạt được rồi…”

“Này, cậu có ý gì thế?”

“Không phải sao? Ha ha.” Nhật Lệ nháy mắt nhìn cô cười đầy ẩn ý.

“Chỉ là cậu ta thấy trời lạnh vậy mà mình không mang áo khoác, cậu ta nói không lạnh nên cho mình mượn áo thôi.”

“Cậu thấy cậu ấy không lạnh à?” Nhật Lệ vừa nói vừa liếc mắt nhìn về phía Hải Nguyên đang co ro vì lạnh và nói tiếp: “Hơn nữa trong cái lớp này không ít người đang chết rét đâu, bao gồm cả Yến Nhi, cô nàng đang được Hải Nguyên để ý nữa đấy!”

Khánh Đan nhìn theo ánh mắt của Nhật Lệ mà im lặng không nói câu nào. Cô nhanh chóng về chỗ ngồi trước bao con mắt nhìn theo cô và chiếc áo cô đang khoác, mỗi người một câu, thì thầm to nhỏ. Chỉ có ba nhân vật chính trong cuộc trò chuyện là Yến Nhi, Khánh Đan và Hải Nguyên thì vẫn im lặng và lờ đi như không biết gì. Nghe bàn luận mãi cũng trán Khánh Đan gục đầu xuống bàn, Hải Nguyên ra ngoài còn Yến Nhi thì nhìn theo dáng Hải Nguyên đi với ánh mắt giận dỗi, ấm ức.


“Khánh Đan!”

Khánh Đan đang xem phim dưới phòng khách cùng mẹ bỗng giật mình khi nghe thấy tiếng gào giận dữ của Hải Nguyên. Cô chưa kịp lên tiếng thì Hải Nguyên lại tiếp tục thét lên:

“Khánh Đan! Cô lên đây mau!”

Khánh Đan vội chạy lên, vừa bước đến cửa phòng Hải Nguyên cô đã nhìn thấy Lu Lu đang tròn mắt nhìn Hải Nguyên, dưới chân nó là tấm ga giường bị gặm lem bem. Buồn cười nhưng chẳng dám cười lên tiếng, cô nhẹ nhàng nói:

“Cậu giận dữ với một con cún làm gì chứ, cậu xem cậu làm nó sợ rồi đấy!”

Khánh Đan bước lại định bế Lu Lu lên thì nó chạy mất và nhảy bổ vào người Hải Nguyên sủa ầm ĩ. Hải Nguyên sợ quá tiện tay vớ lấy chậu xương rồng nhỏ bên cửa sổ dí vào mặt con chó làm cái gai cắm vào mũi nó. Đau quá, nó sủa lên ăng ẳng.

“Cậu làm nó đau đấy. Sao cậu có thể làm như vậy với một con cún chứ!”

“Cô nhìn xem nó làm gì cái giường của tôi? Nó còn tè vào giường của tôi đây này!”

“Dù sao nó cũng chỉ là một con chó con thôi mà, tôi thay trả cậu cái mới là được chứ gì, làm gì mà la toáng lên thế?”

“Được. Cô dọn cho sạch cái đống này đi!”

“Lu Lu, tại sao em lại có thể nhầm phòng của người ta là nhà vệ sinh của em được chứ! Thật là, lần sau nhớ kĩ không được nhầm lẫn như vậy biết không?” Khánh Đan vừa nói vừa cười, tay thì ôm lấy con chó nhỏ vuốt ve khiến cho Hải Nguyên tức giận vô cùng. Từ sau lần phá phách trong phòng Hải Nguyên, bị gai xương rồng cắm vào mũi khá đau, Lu Lu không dám vào phòng Hải Nguyên nữa.


Mùa đông đã thực sự về, trời càng ngày càng lạnh hơn, học sinh cũng vì vậy mà ít ra ngoài sân trường hơn. Phần lớn họ ở trong lớp bàn tán xem nên đi nghỉ đông ở đâu vì nhà trường đã lên kế hoạch cho học sinh thi kết thúc học kỳ sớm hơn mọi năm và tổ chức đi du lịch trong kì nghỉ tết cho các lớp đăng ký.

“Khánh Đan, cậu thấy sao?” Nhật Lệ quay sang nói với Khánh Đan.

“Hả?”

“Thì lớp trưởng nói sẽ đề nghị nhà trường tổ chức cho tụi mình đi Sa Pa đó!”

“Nhật Lệ, đi đâu cũng không phải một lớp muốn là được.”

“Thì nhiều lớp cũng muốn đi Sa Pa mà.”

“Đúng rồi ở trên đấy có tuyết đúng không? Mình nghe nói năm nay lạnh thế này chắc phải có nhiều tuyết lắm đây!” Thảo Vân thấy mọi người nói chuyện vui vẻ cô cũng chen vào cười nói và quay sang hỏi Hải Nguyên: “Hải Nguyên, cậu đến Sa Pa bao giờ chưa?”

“Chưa.”

“Thế cậu nhìn thấy tuyết bao giờ chưa?”

“Thấy nhiều rồi, năm nào cũng thấy.”

“Vậy sao? Thích quá nhỉ, từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ Vân thấy tuyết rơi cả.”

“Có thích gì đâu, tuyết rơi rồi bạn sẽ thấy phiền thôi.”

“Cậu thì cái gì chẳng phiền!” Khánh Đan nói.

“Cô cũng biết à?”

“Xí!”

“Thôi nào, hai người đừng cứ gặp nhau là cãi nhau thế chứ!” Nhật Lệ lên tiếng can.

“Bọn mình đâu có cãi nhau.” Cả hai cùng lên tiếng.





Mùa đông năm ấy lạnh hơn những năm trước nhưng Khánh Đan lại cảm thấy nó vô cùng ấm áp, dường như nó không tẻ nhạt như cuộc sống trước đây của cô, có cái gì đó đang len lỏi lớn dần từng ngày trong trái tim cô. Lúc đó có thể chính cô cũng không nhận ra cảm giác đó là gì, nhưng rất nhiều năm về sau, cô hiểu rằng đó chính là tình yêu. Tất nhiên chỉ là dấu hiệu của tình yêu bắt đầu, tình yêu đầu đời, đó chính là những khoảnh khắc đẹp nhất trong cuộc đời cô, sau này không thể có nữa.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

DiệpPhong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/8/14
Bài viết
148
Gạo
180,0

Kem Dâu

...Cô hàng xóm...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
11/7/14
Bài viết
1.290
Gạo
0,0
Cậu ơi thêm chương này vào phần mục lục đi nhé! :):):)
Kem thấy có ít lỗi, nhặt cho DiệpPhong sửa nha. ;)
Tới gần hơn cô mới thấy anh ta rất cao và cũng rất đẹp trai, cái mũi cao và làn da trắng.
=> Chỗ này thông thường người ta hay dùng từ "sống mũi" hoặc là "mũi", thay vì dùng "cái mũi" á cậu, nghe nó văn vẻ hơn.

Hải Nguyên cười thú vị liếc sang cô sau đó quay bước đi ra xe cùng mọi người đáp lại ánh mắt ấm ức của Khánh Đan bằng nụ cười đắc thắng.
=> Dấu phẩy cách vế câu nì. ;)

“Hmm…” Hải Minh định nói gì với em trai nhưng lại thôi, ngừng một lúc rồi anh nói: “Thôi,ngủ sớm đi.” Và đi ra ngoài khép cửa lại.
=> Thôi, ngủ sớm đi.

Nghe giọng anh, Khánh Đan chạy ra mở cửa, anh bước vào ngồi lên ghế nhìn cô một lúc rồi anh nói:
=> Tớ nghĩ chỗ này nên bỏ chữ "anh" này đi để tránh bị lặp từ. ;)

Buổi sáng vừa tới lớp đã thấy cả lớp xôn xao bàn tán về học sinh mới chuyển đến Khánh Đan ngao ngán về chỗ mình ngồi.
=> dấu phẩy nhé cậu.

“Lu Lu àh? Hay đấy anh. Ha ha… Cún ơi, từ bây giờ em tên là Lu Lu nhé! Lu lu ngoan nào!”
=> Viết hoa kìa cậu. ;)

LuLu ghét Hải Nguyên ra mặt
=> cách nhé!

Mùa đông bắt đầu tràn về, năm nay có vẻ lạnh hơn hẳn những năm trước, mới đầu mùa mà cái lạnh đã buốt tới thấu sương,...
=> thấu xương.

Cô nhìn thấy một Hải Nguyên biết quan tâm, trầm ấm, quan tâm tới người khác, một Hải Nguyên hoàn toàn lạ lẫm.
=> lặp từ nè cậu, tớ nghĩ nên bỏ chữ "biết quan tâm" ở phía trước đi hoặc thay bằng chữ "tính cách" chẳng hạn. ;;);;)

Thấy Khánh Đan ấp úng trả lời Nhật Lệ nhìn cô bằng ánh mắt dò xét lẫn khó hiểu và rồi cô mỉm cười bàng một nụ cười khó hiểu:
=> ấp úng không trả lời chứ nhờ? :-/:-/, "bằng" nhé cậu.

“Không phải sao? Ha ha.” Nhật lệ nhìn cô cười đầy ẩn ý.
=> Viết hoa, viết hoa.:P

“Thì lớp trưởng nói sẽ kiến nghị nhà trường tổ chức cho tụi mình đi Sa Pa đó!”
=> từ "kiến nghị" dùng trong văn cảnh này có vẻ không hợp lắm ha, sao Diệp Phong không dùng là "đề nghị" nhỉ.:>:>
 

DiệpPhong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/8/14
Bài viết
148
Gạo
180,0
Cậu ơi thêm chương này vào phần mục lục đi nhé! :):):)
Kem thấy có ít lỗi, nhặt cho DiệpPhong sửa nha. ;)
=> Chỗ này thông thường người ta hay dùng từ "sống mũi" hoặc là "mũi", thay vì dùng "cái mũi" á cậu, nghe nó văn vẻ hơn.

=> Dấu phẩy cách vế câu nì. ;)

=> Thôi, ngủ sớm đi.

=> Tớ nghĩ chỗ này nên bỏ chữ "anh" này đi để tránh bị lặp từ. ;)

=> dấu phẩy nhé cậu.

=> Viết hoa kìa cậu. ;)

=> cách nhé!

=> thấu xương.

=> lặp từ nè cậu, tớ nghĩ nên bỏ chữ "biết quan tâm" ở phía trước đi hoặc thay bằng chữ "tính cách" chẳng hạn. ;;);;)

=> ấp úng không trả lời chứ nhờ? :-/:-/, "bằng" nhé cậu.

=> Viết hoa, viết hoa.:P

=> từ "kiến nghị" dùng trong văn cảnh này có vẻ không hợp lắm ha, sao Diệp Phong không dùng là "đề nghị" nhỉ.:>:>
Ths Kem Dâu . :)
 

DiệpPhong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/8/14
Bài viết
148
Gạo
180,0
Chương bốn: Tình đầu chớm nở



Tháng mười một hàng năm, ông bà Thịnh Lan về quê lo giỗ tổ. Bình thường ở nhà chỉ còn lại Hải Minh, Khánh Đan và bác giúp việc. Năm nay có thêm Hải Nguyên và cún Lu Lu khiến cả nhà ầm ĩ lên hẳn bởi tiếng cãi nhau của Khánh Đan và Hải Nguyên. Đôi khi còn cả tiếng độc thoại của Hải Nguyên với Lu Lu đang sủa ầm ĩ. Anh vẫn bá đạo và ngang ngược luôn bắt nạt Khánh Đan, cún Lu Lu vẫn ghét Hải Nguyên như vậy.

Mỗi lần nhìn thấy Hải Nguyên cãi nhau cùng Khánh Đan, nhìn cô đỏ mặt lên vì tức giận Hải Minh chỉ im lặng trong những suy nghĩ của mình. Anh tuy không vui lắm khi thấy cô và Hải Nguyên gần nhau nhưng anh lại chưa muốn nói lên cảm xúc của mình. Anh muốn đợi một thời gian nữa, khi cô trưởng thành hơn, lúc đấy nói cũng chưa muộn. Nhưng anh lại không biết, chính suy nghĩ ấy của anh khiến anh mất đi cơ hội ở bên cô, mất đi cơ hội đến gần trái tim cô. Khi anh chỉ âm thầm quan tâm, đôi khi là lãnh đạm quan sát cô từ xa thì Hải Nguyên đã dần dần tiến tới trái tim cô từ lúc nào không hay.

“Khánh Đan!” Tiếng Hải Nguyên vọng xuống từ trên phòng, Khánh Đan nghe thấy nhưng cô vẫn giả điếc không phản ứng gì.

“Khánh Đan, cô lên đây ngay! Con chó của cô ầm ĩ quá, cho nó im miệng lại đi!”

“Cậu thích thì đi mà nói với nó, tôi đang bận!”

“Cô có lên đây không thì bảo?”

“Không lên đấy! Thì làm sao?”

“Cô…!”

Hải Nguyên bực mình chạy xuống nhà, thấy Khánh Đan đang chăm chậu hoa đỗ quyên. Tức giận, anh lôi cô sang một bên:

“Tôi bảo cô lên cô không lên à? Không sợ tôi bóp chết con chó phiền phức của cô à?”

“Cậu dám!”

“Cô không phải thách tôi nhé!”

“Thách cậu cũng không dám!”

“Á à!” Hải Nguyên quay người đi bước lên nhà, định lên chỗ con chó thì chẳng may va phải chậu đỗ quyên làm nó rơi xuống đất vỡ tan.

“Đứng lại!”

“…”

“Đứng lại!”

“…”

“Cậu làm vỡ chậu hoa của tôi mà cứ thế đi à?”

Khánh Đan nói rồi kéo lấy tay Hải Nguyên lôi anh lại, vẻ mặt cô lúc này rất tức giận. Chậu hoa này cô chăm khá lâu rồi, cô rất thích nó, vậy mà Hải Nguyên làm vỡ nó rồi cứ thế bỏ đi.

“Sao? Có chậu hoa mà cũng tiếc à? Tôi cho cả chậu hoa và con cho của cô cuốn xéo khỏi đây luôn, toàn những thứ phiền phức!”

“Cậu không thấy mình quá đáng à, cậu mới là đồ phiền phức ý!”

“Cô nói tôi là đồ phiền phức hả?” Nghe Khánh Đan nói vậy, Hải Nguyên gườm mặt lên nhìn Khánh Đan và bước từng bước lại gần cô, ánh mắt giận dữ:

“Để tôi cho cô xem tôi phiền phức như thế nào nhé!” Vừa nói anh vừa tiến lại gần cô.

“Đứng im!”

“…”

Khánh Đan nhìn thấy ánh mắt đỏ rực như lửa của anh, bất giác trong lòng thấy sợ hãi, cô lùi lại phía sau. Cô lùi một bước, anh tiến lên một bước, ánh mắt anh nhìn sâu vào mắt cô, dường như có thể nhìn thấu tận tâm can, nhìn thấu sự sợ hãi trong trái tim cô. Khánh Đan dường như cũng bị thu hút bởi ánh mắt ấy, cô cảm giác như xung quanh mờ ảo, đến anh nói gì cô cũng không nghe rõ mà chỉ biết lùi từng bước, từng bước về sau. Cô thấy người mình nhẹ bỗng rồi mất thăng bằng rơi xuống, tay Hải Nguyên với lấy tay cô nhưng không kịp.


Tùm…!



Khánh Đan ngã xuống bể bơi phía sau. Khoảnh khắc ấy cô nhìn thấy ánh mắt Hải Nguyên nhìn mình, mọi thứ xung quanh rất mờ ảo. Từng hơi thởi khó khăn, nước ào vào mũi, miệng. Khánh Đan cố vùng vẫy để lên mặt nước nhưng vô ích, càng vùng vẫy mạnh cô lại càng chìm xuống, tay cô lạnh buốt, cả người cô tê cứng. Trên bờ người con trai làm cô ngã xuống chỉ mỉm cười và quay bước đi. Cảm giác tuyệt vọng ùa về, cô thấy trái tim đau nhói, từng người, từng người thân yêu xung quanh cô đều rời bỏ cô, họ không yêu thương cô, không cần cô.

“Đừng đi… cứu với…!”

Tiếng kêu yếu ớt trong vô vọng của cô vang lên. Cô cảm giác như rất lâu sau đó có một bàn tay ấm áp kéo cô lên, một đôi môi rất mềm chạm vào môi cô, truyền cho cô không khí và cả hơi ấm đánh thức tri giác của cô. Cô vùng vẫy mạnh hơn và bám lấy người đó ngoi lên mặt nước, bám lấy thành bể bơi mà trèo lên. Ra khỏi bể bơi, cô ho khù khụ vì sặc nước.

“Cô điên à? Định dìm chết tôi à?!”

Nghe tiếng Hải Nguyên, Khánh Đan nhìn xuống bể bơi thấy anh từ dưới bể bơi nhảy lên, hóa ra người cứu cô chính là anh, lúc đó cô mới ý thức được rằng thứ mà cô dìm xuống để lên được mặt nước chính là anh, cô vừa thấy ngại lại thấy buồn cười, muốn cười nhưng không dám cười.

“Xin lỗi, tôi không biết là cậu, hì hì.”

“Không phải tôi thì còn ai nữa, đúng là làm ơn mắc oán!”

“Thì tôi xin lỗi rồi còn gì! Sao cậu nhiều lời thế!”

“Xin lỗi mà cô dùng cái thái độ đó à?”

“Này, cậu không phải lên nước, chính cậu làm tôi ngã đấy nhé!”

“Ai làm cô ngã, cô tự ngã đấy chứ! Lúc đó tôi bảo cô đứng im cô còn cứ lùi ra sau làm gì?”

“Ừ thì… tôi…” Khánh Đan chợt nhớ ra lúc đó anh nói gì với cô mà cô không nghe rõ, lúc đó cô còn đang nghĩ… Ôi hình như đang nghĩ lung tung khi nhìn thẳng vào ánh mắt anh. Nghĩ vậy, Khánh Đan đỏ mặt không nói được gì, chợt nghĩ ra chuyện chậu hoa đỗ quyên cô không khỏi bực mình:

“À, cậu làm vỡ chậu hoa của tôi, cậu còn không xin lỗi, đồ bất lịch sự!”

“Cô chỉ có mỗi câu đấy để mắng người thôi, không có câu gì mới hơn à?”

Hải nguyên thấy biểu hiện lúng túng của Khánh Đan anh thấy buồn cười lắm, anh nhịn cười đứng dậy đi vào nhà, khi anh quay lại nhìn cô vẫn thấy cô ngồi đó: “Còn không vào nhà mà thay đồ đi, muốn chết cóng ngoài đấy à?”

“Tôi… tôi đau chân… lúc nãy ngã, chân va phải thành bể.” Giọng cô nhỏ dần rồi im lặng hẳn, cô chỉ khẽ cúi xuống nhìn chỗ đau đang đỏ dần lên.

Hải Nguyên thấy vậy đi đến chỗ Khánh Đan ngồi và bế cô lên, miệng vẫn lẩm bẩm:

“Đúng là đồ phiền phức!”

Khánh Đan dù nghe thấy nhưng cũng giả vờ không nghe mà lơ đi, im lặng để anh bế. Anh bế cô lên phòng, đưa cô vào tận phòng tắm, đóng cửa lại rồi ngồi đợi cô tắm xong lại bế cô lên trên giường ngồi và bôi thuốc cho cô. Người anh lúc đó vẫn ướt sũng nước, từng giọt nước chảy từ tóc xuống mặt. Anh chăm chú bôi thuốc cho cô hình như không hề thấy lạnh, bàn tay anh vẫn ấm áp, Khánh Đan nhìn anh không rời, nhìn một Hải Nguyên khác với anh thường ngày, một Hải Nguyên dịu dàng chứ không phải ngỗ ngược thích bắt nạt cô. Khuôn mặt anh lúc nghiêm túc làm việc gì đó thật đẹp, ánh mắt nghiêm nghị. Khi anh cúi xuống lộ rõ sống mũi thẳng, đôi môi không động đậy. Quả thật rất đẹp trai. Trái tim cô dường như đập nhanh hơn.

“Nhìn gì tôi?”

Hải Nguyên ngẩng đầu lên thấy Khánh Đan đang ngẩn người ra nhìn anh, trong lòng anh thấy chút thú vị nhưng vẫn rắp tâm làm cô giật mình.

“Ơ… ai… ai thèm nhìn cậu chứ! Cậu đẹp trai lắm ý mà tôi phải nhìn!” Khánh Đan bị phát hiện liền ấp úng phản bác rồi lại cảm thấy mình càng nói càng lộ thì đỏ mặt quay đi, vì vậy cô không nhìn được nụ cười của anh khi nhìn cô.

“Thế à…” Anh nửa hỏi nửa không và mỉm cười nhìn thẳng vào mắt cô một lúc rồi đứng dậy ra khỏi phòng.


Buổi sáng, Hải Nguyên ngồi một mình trong phòng ăn chờ Khánh Đan, một lúc lâu mà vẫn không thấy xuống, anh sốt ruột chạy lên phòng cô, đẩy cửa bước vào thấy cô vẫn ngủ say. Anh bực mình đi đến gần giường lôi chiếc chăn cô đắp trên người xuống đất, miệng hét to:

“Dậy! Muộn rồi đấy!”

Thấy Khánh Đan vẫn không phản ứng gì, anh lại giơ chân lên đẩy cô vài cái, chỉ thấy cô khẽ trở mình quay mặt vào trong. Anh bực mình cầm tay cô, kéo cô dậy. Người cô mêm oặt không chút sức lực, tay cô nóng ran, anh liền đặt cô xuống đặt tay lên trán cô cũng nóng ran, thấy vậy anh liền gọi bác giúp việc:

“Thím Hồng, gọi bác sĩ Lý đến đây, nhanh lên!”

Thím Hồng nghe vậy cũng vội chạy lên phòng Khánh Đan xem sao rồi gọi điện thoại cho bác sĩ đến.


Khi Khánh Đan tỉnh lại trời cũng gần tối, cô định ngồi dậy nhưng toàn thân không có chút sức nào, đầu đau như búa bổ, cô đưa tay lên trán day day thái dương nhưng tay đã tê cứng vì truyền nước, cô dùng tay còn lại định rút ống kim ra thì Hải Nguyên đã lại gần ngăn cô lại.

“Nằm im đi!”

“Tôi ngủ bao lâu rồi?”

“Gần một ngày.”

Nghe thấy anh nói vậy Khánh Đan bật dậy: “Gần một ngày sao? Sao không gọi tôi chứ? Sáng nay có bài kiểm tra mà!”

Hải Nguyên nhìn bộ dạng cô bây giờ cũng thấy ngán ngẩm: “Cô nhìn bộ dạng cô xem, lúc sáng vứt cô xuống nước lần nữa có khi cô cũng không tỉnh!”

“Nghiêm trọng thế à?” Khánh Đan không tin lắm, hỏi lại anh.

“Ừ, như lợn chết!”

Nghe anh nói vậy, cô trợn mắt lên lườm anh: “Có cần phải quá đáng thế không?”

“Còn đấu khẩu được với tôi là không sao rồi.” Anh khẽ cười.

“Tôi đói rồi.” Cô nói.

“Để tôi gọi thím Hồng mang đồ lên, tôi gọi điện cho mẹ trước đã, không mẹ lại lo.”

“Sao mẹ biết?”

“Trưa nay mẹ gọi về thím Hồng nói. Thôi cô ốm thì nghỉ đi, nói ít thôi!”

Hải Nguyên nói rồi đi ra khỏi phòng, anh vươn vai vài cái cho đỡ mỏi, cả ngày hôm nay anh ngồi bên cạnh Khánh Đan khi cô ngủ không tránh khỏi mệt mỏi. Anh ra ngoài một lát rồi quay lại khi thím Hồng bưng bát cháo vào, anh đỡ lấy bát cháo đặt lên bàn và đỡ cô ngồi dậy.

“Nào, ăn cháo đi! Tôi bón cho.”

“Tôi tự ăn được rồi.” Cô nói và đưa tay định đỡ lấy bát cháo trên tay anh.

“Há miệng.”

“…”

“A…”

Khánh Đan thấy thái độ của anh dành cho mình, tự nhiên thấy có chút không quen, lại có chút cảm động, cô há miệng để anh bón cháo cho mình, ăn được một nửa, cô xua tay không ăn nữa.

“Tôi no rồi, không ăn nữa đâu.”

Mặc Khánh Đan nói anh vẫn xúc cháo lên, đưa gần miệng cô:

“Ăn đi, mới được một nửa thôi, no sao được.”

Khánh Đan ngán ngẩm nhìn bát cháo béo ngậy dinh dưỡng: “Thật sự không ăn được nữa mà.”

“Ăn đi, thêm chút nữa thôi!”

Giọng anh rất nhẹ nhàng nhưng lại có phần cương quyết không cho cô được từ chối, anh đút thìa cháo vào miệng cô khi cô định nói, Khánh Đan đành nghe lời anh mà ăn nốt bát cháo.

“Thế có phải ngoan không.”

Nói rồi anh đưa cô cốc nước trên bàn cùng mấy viên thuốc, đợi cô uống xong rồi bảo cô nằm xuống, vén chăn lại cho cô sau đó mới ra khỏi phòng.

Khánh Đan nằm trên giường nhìn theo bóng anh, trong lòng có cảm giác kì lạ, một thứ cảm giác cô chưa từng biết đến, một thứ gì đó rất ấm áp len lỏi vào trái tim. Người con trai lúc nãy bón cháo cho cô dường như là một người khác vậy, rất dịu dàng, ân cần. Tự nhiên cô nghĩ, nếu như lúc nào anh cũng như vậy, liệu anh có còn là Hải Nguyên mà cô biết không? Nếu như…


Tác dụng của thuốc làm giấc ngủ của cô kéo đến nhanh hơn, những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu cũng biến mất. Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ bình yên. Trong mơ cô thấy một người con trai đi bên cô, nắm tay cô, người ấy nói yêu cô và cô cũng yêu người ấy, người ấy ôm cô vào lòng, mỉm cười hạnh phúc…

Một giấc mơ đẹp như vậy, nhưng khi tỉnh dậy cô lại thấy mình vừa gặp một cơn ác mộng. Bởi người con trai trong giấc mơ đẹp ấy chính là Hải Nguyên. Làm sao có thể chứ, làm sao cô lại thích anh được. Cô bỗng cảm thấy mình bị ốm nên hồ đồ rồi. Ác mộng hơn chính là kẻ gây lên ác mộng trong giấc mơ kia đang ngồi trước mặt cô nhìn cô với ánh mắt giống hệt trong giấc mơ ấy, nhưng chỉ trong chốc lát lại trở về lạnh lùng như ngày thường, khiến cô nghi ngờ không biết có phải cô đang hoa mắt hay không.

“Dậy rồi? Lúc nào cũng ngủ say như lợn thế à?” Hải Nguyên cất giọng chế giễu cô.

“Cậu thôi cái kiểu lúc nào cũng so sánh người ta với động vật đấy đi!” Khánh Đan bực mình nạt lại giọng điệu lúc nào cũng như giễu cợt người khác của anh.

“Cô chắc không? Ai gọi tôi là Khỉ Đột đấy?”

“Thì… cậu đúng là rất giống mà…”

“Ừ, cái điệu bộ ngố ngố của cô rất buồn cười, cái dáng ngủ của cô trông cũng rất giống lợn đấy!” Thực ra anh muốn nói là rất dễ thương, nhưng làm sao có thể nói để cô gái ngốc nghếch kia hiểu được, cô không hề nhận ra tình cảm của anh, càng không hề biết anh cố tình chọc tức cô vì muốn cô để ý đến mình. Nhưng sau đó anh lại thấy khuôn mặt đỏ ửng lên vì tức giận của cô rất đáng yêu, anh rất muốn cười nhưng lại không thể.

“Cậu…” Khánh Đan cau mày nhìn anh không nói được câu nào, trong lòng thầm nghĩ: Không lẽ mình ngủ xấu thế?

“Thôi, đi ăn chút gì rồi đi ngủ, khỏi ốm còn đi học.”

“Hôm nay kiểm tra thế nào?”

“Làm sao tôi biết, hôm nay tôi cũng nghỉ mà.”

“Sao anh lại nghỉ?” Khánh Đan thầm nghĩ, hôm nay cô ốm cả ngày nằm trên giường, khi nào tỉnh dậy thì đã thấy anh. Không lẽ anh luôn ở bên chăm sóc cô?

“Ừ thì… mệt, không thích đi, tôi đi học hay không cô quan tâm làm gì.”


Anh nói rồi đi xuống bếp mang đồ ăn lên phòng cho cô. Có lẽ cũng đúng, tính khí anh thất thường, làm gì chẳng ai hiểu được, anh làm sao có thể thích cô chứ, lại càng không thể ngồi ở bên cô cả ngày được. Huống hồ người anh theo đuổi là Yến Nhi - hoa khôi của trường cô vừa xinh đẹp lại học giỏi. Càng nghĩ Khánh Đan càng cảm thấy mình dở hơi, suy nghĩ lung tung.


Những ngày cuối đông, gió bắc tràn về, bầu trời âm u mưa phùn. Ngày giỗ bố mẹ Khánh Đan cũng đến gần, cô chuẩn bị đồ đi đến nghĩa trang. Tai nạn năm đó Khánh Đan còn rất nhỏ nên căn bản không nhớ được gì nhiều, những kí ức của cô về bố mẹ chỉ là những mảnh ghép chắp vá. Cô cũng không biết bố mẹ cô là ai, cho đến mấy năm trước ông Văn Thịnh tìm được những ghi chép về tai nạn năm đó và giúp cô tìm được mộ của bố mẹ cô.

“Mới khỏi ốm lại đi đâu thế?” Hải Nguyên thấy cô đi ra ngoài liền hỏi.

“Tôi đi ra thăm mộ.”

“Tôi đi với nhé!”

“Anh đi làm gì?”

“Mẹ bảo tôi chăm sóc cô cho tốt trước khi mẹ về, cô ra mộ nhỡ ngất ở đấy, mẹ sẽ trách tôi.”


Khánh Đan nghe anh nói vậy thì im lặng không nói nữa, ánh mắt thoáng buồn rồi quay đi trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ anh chỉ quan tâm cô vì mẹ yêu cầu thôi sao?

Cả đoạn đường cô đều im lặng không nói gì khiến anh cũng không biết phải nói gì chỉ đành im lặng đi theo cô. Cô đến chỗ ngôi mộ tách biệt so với các ngôi mộ khác thì dừng lại. Trên bia mộ có hai tấm ảnh, một người đàn ông trung tuổi với gương mặt nghiêm nghị và một người phụ nữ khá trẻ, trên môi nở nụ cười hạnh phúc. Bà rất xinh đẹp và phúc hậu, có lẽ Khánh Đan giống mẹ cô, thừa hưởng nét đẹp của mẹ cô nhưng ánh mắt cô lại phảng phất nỗi buồn xa xăm đôi khi có chút lạnh lùng. Cô lau sạch tấm ảnh bố mẹ và xung quanh rồi ngồi trước mộ ngắm nhìn hai bức di ảnh. Cả buổi cô không hề nói một lời, có thể những lời nói của cô dành cho bố mẹ được giấu trong tim hoặc cô chẳng biết nói gì, kí ức của cô về họ mơ hồ xa xăm tựa như một giấc mơ.

“Khánh Đan có nhớ bố mẹ không?”

“Không biết nữa, họ mất trong tai nạn khi tôi còn rất nhỏ…”

Một lần nữa kí ức của cô lại trở về trong tâm trí, những ngày mà Khánh Đan không thể nào quên được. Sau khi tai nạn xảy ra, người ta đưa cô vào cô nhi viện, nơi những đứa trẻ bị bỏ rơi, không cha, không mẹ. Mỗi ngày cô bé trải qua trong sự thiếu thốn, cô là đứa trẻ mới đến nên thường xuyên bị những đứa trẻ lớn tuổi hơn bắt nạt, giành mất đồ ăn. Mùa đông lạnh áo cũng không đủ ấm, cô ở trong cô nhi viện hai năm thì bỏ trốn khỏi đó. Đêm hôm đó là một đêm mùa đông lạnh giá, năm đó cô mới bảy tuổi nhưng đã có một suy nghĩ liều lĩnh. Cô muốn đi tìm bố mẹ, các cô giáo trong trại mồ côi nói bố mẹ cô đã đến một nơi rất xa, nơi đó gọi là thiên đường, nhưng những đứa trẻ trong trại trẻ lại nói rằng bố mẹ cô không cần cô nữa nên bỏ cô lại đây. Cô không tin, bố mẹ yêu thương cô như vậy làm sao có thể không cần cô chứ. Thế là cô quyết định đi tìm bố mẹ mình. Thời tiết mỗi ngày một lạnh, cô đi khắp các con phố, trong cơn đói và rét đến cắt da cắt thịt, cho đến khi ngất đi vì đói và lạnh. Trong giây phút đó, dường như cô gặp được bố mẹ, người đã đưa cô đến với thế giới này nhưng lại bỏ mặc cô ở đây với cái đói và rét. Rồi cả người cô nhẹ bẫng, cô nghĩ rằng cô đang được lên thiên đường, được gặp lại bố mẹ.

Khi tỉnh dậy, xung quanh là một màu trắng xóa, một cô gái mặc váy trắng đang đứng bên cạnh cô, ánh mắt dịu dàng nhìn cô. Mấy hôm sau đó cô mới biết mình được một người con trai đưa vào bệnh viện, người đó chính là Hải Minh. Khi xuất viện Hải Minh đã hỏi nhà cô ở đâu, cô chỉ bảo cô không biết, anh đành đưa cô về nhà. Khi về nhà họ Dương vì cô ngoan ngoãn, lễ phép nên bà Ngọc Lan đã nhận nuôi cô. Bà Ngọc Lan sau một lần tai nạn không thể sinh con nữa, trong lòng bà luôn mong có một đứa con gái nên đã yêu thương cô vô cùng.

“Từ đó tôi ở nhà cậu, trở thành con nuôi của bố mẹ, bố mẹ rất yêu thương tôi. Ân tình của nhà cậu có lẽ cả đời tôi không thể trả hết được.”


Nhìn thấy Khánh Đan như vậy, Hải Nguyên thấy có chút gì đó không quen, anh nói: “Ngốc, đi về thôi!”

Khánh Đan khẽ ừ một tiếng rồi đứng dậy cùng Hải Nguyên đi về.

“Ui da!”

Hải Nguyên quay lại thấy Khánh Đan vấp ngã, anh cúi xuống đưa tay cho cô nắm lấy và kéo cô đứng dậy: “Sao lúc nào cũng vấp được thế? Có đau lắm không?”

“Không sao.”

“Có đi được không?” Anh nói rồi ngồi xuống phía trước cô: “Lên tôi cõng ra xe.”

Khánh Đan nghe theo lời anh để anh cõng đi:

“Tôi nặng lắm không?”

“Không, nhẹ lắm. Từ trước đến nay chưa bao giờ tôi cõng ai, cô là người đầu tiên đấy nhé.”

“Uhm… Cảm ơn.”

“Cảm ơn gì chứ!”

Hoàng hôn buông xuống, không khí vốn ảm đạm, âm u trong nghĩa trang càng trở nên nặng nề hơn. Hải Nguyên cõng Khánh Đan rời khỏi khu mộ, cả hai không nói với nhau thêm một lời nào, không khí có vẻ ngượng ngùng. Hải Nguyên chưa bao giờ có cảm giác này với bất kì người con gái nào. Mấy hôm nay chăm sóc cô ốm anh bỗng dưng muốn được mãi như vậy quan tâm cô. Lúc cõng cô trên lưng như này anh lại càng muốn được ở bên và yêu thương cô gái đa sầu đa cảm này. Đối với cô, anh luôn có một suy nghĩ là cần phải bảo vệ cô, cô mong manh tựa như sương gió, yếu đuối vô cùng nhưng anh lại luôn không làm chủ được bản thân mình mà bắt nạt cô.


Kỳ nghỉ đông đến, Khánh Đan và Hải Nguyên cùng cả lớp đi Sa Pa. Mùa đông năm nay lạnh hơn những năm khác, trên các trang mạng cũng đăng tin, chụp ảnh tuyết rơi trên Sa Pa khiến mọi người rất hứng khởi đi. Lớp trưởng đứng trên nhắc mọi người chuẩn bị đồ dùng cần thiết đặc biệt là quần áo ấm, bên dưới mọi người cũng thảo luận ầm ĩ. Một tuần học cuối cùng cũng trôi qua, học sinh rục rịch về nhà chuẩn bị đi du lịch, trong lòng ai cũng háo hức mong chờ. Khánh Đan cũng cảm thấy như vậy. Không hiểu sao năm nay cô lại thấy đặc biệt mong chờ. Trái ngược hoàn toàn với người bên cạnh cô, dường như anh không hứng thú với bất cứ cái gì, cả một đoạn đường dài từ Hà Nội lên Sa Pa anh không hề nói chuyện nhiều với mọi người, chỉ ôm khư khư lấy máy ảnh chụp chỗ nọ chỗ kia.

Khi đoàn xe đến Sa Pa trời cũng xế chiều, mọi người tụ họp lại phân công nơi nghỉ rồi trở về phòng chuẩn bị cho buổi tối giao lưu. Chiều đông tháng mười hai lạnh buốt, từng bông tuyết bám trên cây tạo nên vẻ đẹp khác biệt, sương mù giăng trắng xóa mờ ảo như tiên cảnh. Khánh Đan chưa bao giờ nhìn thấy những cảnh đẹp như vậy cô cứ ngây người ra ngắm nhìn.

“Khánh Đan!” Nhật Lệ từ xa lại gần cô: “Lên phòng thôi!”

“Ừ.” Cô mỉm cười đáp lại: “Sa Pa đẹp quá!”

“Làm cậu mê hồn rồi hả?”

“Hì hì.”

“Giống như ai đó hả?” Nhật Lệ lại tiếp tục trêu cô.

Khánh Đan nhìn Nhật Lệ thoáng chút khó hiểu: “Giống ai cơ?”

“Hì, đừng giả vờ không biết với mình nhé, cậu ốm mấy hôm người ta chép bài cho cậu, lại còn chăm sóc cậu cẩn thận, lẽ nào không động lòng ư?”

Khánh Đan hiểu ý của Nhật Lê, trong lòng cô thực ra cũng có chút suy nghĩ linh tinh nhưng mà ngẫm lại cô vẫn thấy không thể có chuyện đó được nên đã phủ nhận:

“Cậu đừng nghĩ linh tinh, không phải như vậy đâu.”

“Cậu thật không có chút tình cảm gì sao?”

“Uhm…”


Sáng hôm sau, mọi người đều dậy rất sớm ngắm bình mình mặc dù hôm qua thức rất khuya đốt lửa trại. Bình minh trên núi quả thực rất đẹp, từng đám mây là là dưới mặt đất, mặt trời đằng đông thấp thoáng nhô lên vẽ lên sắc hồng cho bầu trời. Khung cảnh như tiên cảnh, những cô gái dân tộc đi làm bắt đầu một ngày mới, tà váy bay bay duyên dáng. Mặc cho thời tiết lạnh đến không độ nhưng những cô cậu học sinh tinh nghịch vẫn vui đùa, chụp ảnh kỉ niệm hay hét thật to làm tiếng hét còn vang vọng khắp núi rừng. Sau đó mọi người cùng nhau đi tham quan khắp nơi như Núi Hàm Rồng, nhà thờ cổ, Bản Cát Cát, thung lũng Mường Hoa, Cổng Trời…

Trên đường đi, hướng dẫn viên là một cô gái dân tộc Mông trẻ tuổi đã kể cho mọi người nghe truyền thuyết về một tình yêu thủy chung của một cô gái dân tộc dành cho người cô yêu. Cô gái rất thích hoa đỗ quyên vì loài hoa này tượng trưng cho tình yêu và sự thủy chung, như tình yêu của cô gái và chàng trai kia. Nhưng người con trai lại phải đi làm ăn xa để cô gái ở nhà đợi chờ. Cô chờ tháng này qua tháng khác, năm này qua năm khác mà người yêu vẫn không trở về, cô rất đau lòng nên sinh bệnh nặng. Trước khi chết, cô yêu cầu bố mẹ mình trồng bên mộ cô một cây hoa đỗ quyên trắng, nhưng vì xung quanh đó không có hoa đỗ quyên trắng, gia đình đã trồng một cây đỗ quyên vàng thay thế. Kì lạ là khi mùa hoa nở, cây hoa đó lại nở hoa màu trắng. Mọi người trong bản cho rằng linh hồn cô vẫn ở lại đợi chờ người yêu trở về, sợ anh không biết cô đang ở đó đợi anh nên đã khiến cho hoa đổi màu để khi anh đến đây sẽ biết cô chết ở đây.

Người con trai nhiều năm trở về biết cô đã chết, anh đau khổ vô cùng. Từ đó, anh dựng một ngôi nhà nhỏ bên mộ cô ngày ngày ra mộ chăm cây hoa đỗ quyên năm này qua năm khác đến khi anh chết. Chính vì vậy, hoa đỗ quyên trắng đã thành biểu tượng cho tình yêu. Nếu người con trai nào có duyên đến đó khi hoa nở và hái tặng người yêu thì hai người sẽ nhận được sự chúc phúc của đôi uyên ương mà hạnh phúc bên nhau trọn đời.

“Nếu mà được người mình yêu thương hái tặng bông hoa trên núi đó thì thật lãng mạn.”

Thấy Thảo Vân nói vậy Nhật Lệ liền cười cô mà nói: “Cậu cứ ở đấy mà mơ đi nhé!”

“Thì mình cũng chỉ nói vậy thôi mà, cái người đó cũng chẳng bao giờ lãng mạn chút nào cả. Haizz…” Thảo Vân nói rồi thở dài nhìn sang Khánh Đan: “Khánh Đan, cậu cũng thích được như vậy chứ?”

“Không biết nữa…”

“Mọi người ở đây, tôi ra ngoài lát!”

Hải Nguyên nói rồi đi khỏi. Khánh Đan nhìn theo anh:

“Về sớm đấy nhé!”


Hoàng hôn bắt đầu buông xuống trên vùng núi cao, không khí cũng bắt đầu lạnh dần, cả lớp Khánh Đan chuẩn bị lên xe về khách sạn nhưng Hải Nguyên vẫn chưa về, Khánh Đan bỗng thấy trong lòng có chút lo lắng. Từ lúc anh tách khỏi đoàn đã gần ba tiếng mà vẫn chưa quay lại. Lớp trưởng đợi một lúc rồi phân công mọi người đi tìm. Khánh Đan sốt ruột nên cũng cùng mọi người chạy đi tìm anh. Cô đi loanh quanh một lúc và tách ra khỏi đoàn.

“Hải Nguyên, cậu ở đâu? Hải Nguyên…”





“Không tìm thấy Hải Nguyên chúng ta đành nhờ người ở đây vậy, mọi người tập trung đủ hết chưa?” Lớp trưởng nói.

“Đủ rồi.”

“Chưa, Khánh Đan đâu rồi?”

“Cậu ấy không đi cùng cậu à?” Thảo Vân hỏi Nhật Lệ.

“Không, tớ tưởng cậu ấy đi cùng cậu?”





“Hải Nguyên, cậu ở đâu?”

Trong khi mọi người đi tìm Khánh Đan đã một mình chạy vào mé rừng, cô lạc lúc nào cũng không biết. Cô cứ đi mãi, đi mãi, càng đi càng vào sâu trong núi, trời càng tối dần.


“Aahhh… Hải Nguyên…”

Khánh Đan không cẩn thận trượt chân ngã. Trước mặt cô một màu đen thui, không nhìn rõ, miệng cô vẫn lẩm bẩm gọi tên Hải Nguyên, không biết từ bao giờ anh bỗng trở nên quan trọng trong trái tim cô. Khánh Đan ngất đi rất lâu, khi tỉnh lại, cô thấy mình trong một căn nhà nhỏ, mấy vết thương trên người đã được băng lại cẩn thận.


“A... đau đầu quá!”

Cô đưa tay lên đầu xoa xoa chỗ đau khẽ kêu lên, bỗng có tiếng đáp lại làm cô giật mình:

“Chắc lúc ngã đầu va vào đâu rồi!”

Cô ngẩng lên nhìn thấy Hải Nguyên đang ngồi cách đấy không xa.

“Sao cậu lại ở đây, còn ngã thành thế này nữa?”

Hải Nguyên nói với giọng lạnh nhạt thường ngày bỗng khiến cô cảm thấy ấm ức, cô đi tìm anh nên mới lạc đường mà bị ngã như hôm qua.

“Đi tìm cậu đấy, cậu làm mọi người lo lắng, tìm cậu loạn cả lên.”

Hải Nguyên im lặng một lúc, anh cảm thấy thái độ của mình dành cho cô hình như hơi quá đáng. Cô gái ngốc nghếch này mặc nguy hiểm mà chạy đi tìm anh nhưng từ trước đến nay anh lại luôn dùng thái độ lạnh lùng và bắt nạt cô.

“Thôi, chúng ta về thôi.”

“Nhưng làm sao về bây giờ?”

Anh nhìn cô một lúc, chỉ lên bầu trời rồi đứng dậy. Mặt trời đang mọc tuy không rực rỡ như mùa hè nhưng cũng có chút sắc hồng ấm áp báo hiệu một ngày đẹp trời. Thực ra, anh leo núi nhiều nên việc xác định phương hướng không hề làm khó anh. Hôm qua, tuy anh lạc đường nhưng rất nhanh có thể tìm đường về, nếu anh không nghe thấy tiếng cô gái ngốc nghếch kia đang gọi anh từ trong núi, anh chạy đi tìm cô và thấy cô ngất ở gần đây. Vì cô mà bông hoa anh hái được cũng héo đi phần nào, ai có hiểu cho tâm trạng của anh, chẳng lẽ anh lại tặng hoa héo cho người ta ư?

“Hải Nguyên.”

“Gì thế?”

“Tay cậu cầm hoa gì thế?” Tự dưng cô lại thấy câu hỏi của mình thật buồn cười.

“À… Tùy tiện hái bên kia thôi, cậu thích thì cầm mà chơi.”

Anh nói rồi đưa cho cô. Cô nhận lấy bông hoa, đó là hoa đỗ quyên trắng, cô biết nhưng vẫn muốn hỏi anh:

“Hoa gì đây?”

“Không biết!”

“Xấu quá!”

“Không thích thì thôi, trả đây!” Anh quay lại lườm cô, định lấy lại bông hoa nhưng cô nhanh tay giấu nó ra đằng sau.

“Không được, tặng rồi không được đòi lại!”

Hải Nguyên nhìn cô cười, anh không nói gì chỉ quay đi. Bầu trời Sa Pa ửng hồng, ánh nắng có vẻ rực rỡ hơn, do trái tim người ta có nắng hay bầu trời vốn đã có nắng?
 
Chỉnh sửa lần cuối:

DiệpPhong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/8/14
Bài viết
148
Gạo
180,0

DiệpPhong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/8/14
Bài viết
148
Gạo
180,0

Lâm Diệu Anh

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.705
Gạo
600,0
Mình chưa đọc nhưng đọc giới thiệu truyện, có vẻ hay nhỉ? Rảnh thì mình sẽ đọc và ủng hộ bạn hết mình nhé! DiệpPhong :v
Hoa bồ công anh mang theo bao nắng.
Em chờ anh mang nắng trở về.
Mình cũng muốn viết hiện đại nhưng chưa tìm ra được mạch truyện.
 
Bên trên