Hoàn thành Yêu em trọn kiếp - Hoàn thành - Diệp Phong

Kem Dâu

...Cô hàng xóm...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
11/7/14
Bài viết
1.290
Gạo
0,0
Phong đăng chương mới không tag tớ nhé! Dỗi...[-(
Chương này có mấy chỗ bị lỗi chính tả, nhắc cho Phong sửa. ^^
Buổi trưa, Khánh Đan bước vào phòng Hải Nguyên thấy anh vẫn đang ngủ (dấu phẩy ngắt câu) cô đặt quyển sách lên bàn quay bước đi thì nghe anh nói: “Không cần tớ đi cùng thật hả?”
Khánh Đan nhìn anh cười rồi đóng của (cửa) lại, trong giây phút đó anh chợt có một thứ cảm giác bất an thoáng qua trong lòng,
Số phận dường như cũng đã an bài sẵn (dấu phẩy ngắt ý) rồi hai người sẽ phải xa nhau, từng bước, từng bước đến gần cái ngày xa nhau ấy.
“Không phải cô ấy sang là (nhà) cô Nhật Lệ sao?
nghe Nhật Lệ nói Khánh Đan đã về từ lâu (dấu phẩy ngắt ý) trong lòng anh chợt cảm thấy lo lắng không yên
“Liệu có sảy ra (xảy ra) chuyện gì rồi không?”
Thấy vợ lo lắng ông Văn Thịnh liền trấn an bà: “Bà đừng có lúc nào cũng nghĩ linh tinh vậy (dấu ngắt câu) chắc là con bé còn đi đâu nữa thôi.”
Khánh Đan ngồi dậy cố gắng nhớ lại rốt cuộc đã sảy ra (xảy ra) chuyện gì.
Khánh Đan khẽ run lên nhưng vẫn cố chấn tĩnh (trấn tĩnh) lại: “Ông tìm nhầm người rồi, nhà tôi không có tiền đâu.”
Anh bước vào nhà thì chuông điện thoại bàn reo lên (dấu phẩy ngắt ý) là số điện thoại của Khánh Đan (dấu ngắt câu) bà Lan nhanh chóng nhấc máy, đầu dây bên kia là giọng của một người đàn ông lạ hoắc:
Bà Lan nghe vậy mặt tái mét, bàn tay run lên (dấu phẩy ngắt ý) điện thoại rơi xuống, Hải Nguyên thấy vậy liền nhặt điện thoại lên và nghe điện (Kem thấy từ này nên bỏ, tránh lặp từ :D)
Người đàn ông lên tiếng. Hải nguyên im lặng đợi chờ (dấu phẩy ngắt ý) tay anh nắm chặt lại (bỏ để tránh lặp với từ "lại" sau nhé cậu) nhưng đáp lại anh chỉ là sự im lặng.
“Vậy thì ông đợi nhận xác con gái ông đi, chủ tịch Dương (dấu chấm kết câu)” Nói rồi ông ta lại dùng chân đạp vào người Khánh Đan, cô kêu lên thảm thiết.
Ông Thịnh xót xa lên tiếng, chán (trán) ông nhăn lại.
Tên bắt cóc dừng lại rồi nói tiếp: "Mang bản kế hoạch hợp tác với công ty Toàn Văn đến cho bọn tao, (chỗ này dùng sai dấu rồi nì) Mày nhớ là đừng có giở trò gì nếu muốn con gái mày bình an vô sự!"
Ông Văn Thịnh thở dài (dấu phẩy ngắt ý) tay bỏ cặp kính đeo trên mặt xuống rồi day day huyệt thái dương.
“Mẹ, mẹ sang từ thì nào (khi nào) vậy?” Hải Nguyên lên tiếng hỏi.
Hải nguyên (viết hoa danh từ riêng) nhìn mọi người với ánh mắt kiên định.
Khánh Đan bị nhốt bên trong loáng thoáng nghe thấy hai tên bắt cóc nói chuyện với nhau (dấu phẩy ngắt ý) trong lòng rất lo sợ (dấu kết câu) cô cố gắng tháo dây trói đằng sau nhưng vô dụng (dấu kết câu) chợt có tiếng mở cửa, một gã đàn ông bước vào đặt một bát cơm xuống trước mặt cô:
Bên ngoài hai tên bắt cóc vừa ăn vừa nói chuyện với nhau (ngắt câu chỗ này đi Phong) cô loáng thoáng nghe đến chuyện công ty phá sản, tiền vốn, dự án (phẩy) cô càng cảm thấy có gì đó không bình thường.
Tuy Khánh Đan là con gái nuôi của nhà họ Dương nhưng rất ít người biết (phẩy) làm sao bọn bắt cóc lại có thể biết rõ như vậy, lại biết các chuyện làm ăn của công ty, những chuyện này nếu không nghe Hải Minh nhắc đến thì cô cũng không hề biết
Càng nghĩ Khánh Đan càng thấy sợ, nếu chuyện này thực sự sảy ra (xảy ra),
Đang ngó quanh tìm cách tháo (thêm từ dây) chạc (chợt) cô nhìn thấy mảnh vỡ của chiếc bát cô vừa làm vỡ.
Cánh cửa mở ra ông (chỗ này hình như thừa chữ) không thấy Khánh Đan đâu hắn vội ngó quanh thì bị một cái gậy đập vào đầu, lúc choáng váng hắn nhìn thấy một cái bóng chạy khỏi căn nhà nhỏ
Tám giờ sáng, Hải Nguyên cầm theo bản kế hoạc và vali tiền lên xe đi theo chỉ dẫn
anh xông lên đạp cho gã đang kéo Khánh Đan một cái khiến hắn ngã xuống đất(.) Khánh Đan bất ngờ cũng ngã theo(,) một tên khác liền kéo lấy cô.
Dưa tiền và bản kế hoạch đây!”
Hải Nguyên nhìn cô(,) trái tim anh đau đớn, cũng may mẹ anh trở về đúng lúc, không thì lần này hậu quả nghiêm trọng rồi.
Đừng lằng nhằng, không tao sẽ cho con nhãi này về chầu diêm vương (viết hoa danh từ riêng) đấy!
Hải Nguyên một tay cầm vali, một tay đưa về phía Khánh Đan(.) đợi cầm được tay cô anh liền buông vali xuống và kéo Khánh Đan thật mạnh về phía mình và hét to
Tiếng khóc, tiếng sung (súng) vang lên lẫn trong tiếng còi của xe cảnh sát kêu inh ỏi,
Khánh Đan cũng không rõ những chuyện gì sảy ra (xảy ra) sau đó, khi định thần lại thì đã ở bệnh viện
Phong này. Tớ thấy cậu hơi ít giao lưu với mọi người. Mấy lần cậu lên Diễn đàn toàn thấy đăng truyện xong là mất tiêu luôn. :D Nếu có thời gian, Phong nên vào các chủ đề khác để đọc truyện của các bạn Tác giả trên diễn đàn, vào box Tám chém gió với mọi người cho vui.:)
 

DiệpPhong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/8/14
Bài viết
148
Gạo
180,0
Chương bảy: Chuyện cũ lãng quên được phơi bày



Cửa phòng cấp cứu vừa đóng lại một lúc đã có một y tá bước ra, bà Vân và bà Lan vội chạy đến:

“Y tá con trai tôi sao rồi?”

“Bệnh nhân mất quá nhiều máu, lại thuộc nhóm máu hiếm, bệnh viện chúng tôi hiện đã không còn đủ dự trữ. Mọi người xem trong gia đình có ai cùng nhóm máu mau vào truyền máu đi.”

Câu nói của y tá làm mọi người ngây ra, Hải Nguyên từ nhỏ không có bố, ở cùng mẹ là bà Vân, bà Vân lại không cùng nhóm máu với anh.

“Bố, mẹ phải làm sao đây?” Hải Minh hỏi.

Bà Ngọc Lan nhìn bà Ngọc Vân rồi lại quay sang nhìn ông Văn Thịnh.

“Tôi có.”

Ông Văn Thịnh từ đằng sau bước lên và đi vào trong phòng cấp cứu trước ánh mắt ngạc nhiên tột độ của Khánh Đan. Bà Ngọc Vân im lặng không nói gì. Bí mật này bà đã cố gắng giấu bao nhiêu năm nay, bà chỉ hi vọng có thể giấu nó mãi mãi. Thà là Hải Nguyên không biết bố mình là ai chứ không muốn bọn trẻ vì sai lầm của người lớn mà bị tổn thương. Nếu Hải Nguyên biết được bố đẻ mình chính là người mà anh luôn coi là bố nuôi suốt bao nhiêu năm nay liệu anh có chấp nhận được không? Nếu anh biết mẹ anh cùng bác rể sinh ra anh liệu anh có chấp nhận được không?

Bà Vân đang mông lung suy nghĩ thì có bàn tay siết nhẹ tay mình, bà ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt chị gái đang nhìn mình. Ánh mắt ấy bao nhiêu năm vẫn không đổi, chứa đầy bao dung lẫn vị tha. Nếu không phải người chị ruột bao dung cho lỗi lầm của bà thì có lẽ hôm nay bà không còn đứng ở đây cũng không có sự ra đời của Hải Nguyên. Bà Vân nhìn bà Lan cười gượng gạo.

“Yên tâm, mọi chuyện đã có chị đây rồi!” Bà Lan nhìn em gái dịu dàng an ủi, bàn tay ấm áp siết chặt hơn một chút. “Con sẽ không sao đâu!”

Hơn một tiếng sau cánh cửa phòng cấp cứu được mở, một bác sĩ bước ra nói:

“Cả nhà yên tâm, cậu nhóc đã qua cơn nguy hiểm. Trên người có nhiều vết thương nhưng không nghiêm trọng lắm. Vết đâm tuy sâu nhưng không vào nội tạng, chỉ cần sau bốn mươi tám tiếng không sốt sẽ không sao hết.”

“Tôi có thể vào thăm không?” Bà Ngọc Vân liền hỏi.

“Bây giờ thì có thể, nhưng nên để bệnh nhân tĩnh dưỡng thì hơn.” Bác sĩ trả lời, giọng hiền từ: “Yên tâm đi, cậu nhóc này chịu nhiều vết thương như vậy mà vẫn không sao thì bây giờ làm sao có chuyện được.”

“Cảm ơn bác sĩ.” Ông Văn Thịnh bước đến đưa tay ra bắt tay ông bác sĩ. Ông bác sĩ cũng đưa tay đáp lại.

“Cứu người là nhiệm vụ của tôi, mà con trai ông thì tôi không thể không cứu, chủ tịch Dương.”

“Chuyện này…” Ông Văn Thịnh định nói rồi lại thôi.

“Ông yên tâm, chuyện này tôi biết. Tôi quen ông không phải chỉ một hai ngày. Thôi tôi có việc cần đi rồi, khi nào cậu nhóc tỉnh dậy tôi sẽ đến.”

Ông bác sĩ nói rồi quay đi.

Sau khi bác sĩ đi khỏi bà Vân liền đi vào phòng bệnh, Khánh Đan cũng định vào theo nhưng bà Ngọc Lan cản lại: “Khánh Đan, con nên về nhà thay đồ rồi nghỉ ngơi, hai hôm nay con cũng mệt rồi. Mẹ cũng về nấu nồi cháo, đợi Hải Nguyên tỉnh lại thì ăn.”

Khánh Đan biết bà cố tình muốn cô về nhưng cô vẫn còn chần chừ vì muốn nhìn thấy Hải Nguyên một lát. Cô nhìn Hải Minh cầu cứu lại thấy anh gật đầu ý bảo cô theo mẹ về nên đành ngoan ngoãn đi theo bà Lan. Trên đường về bà Lan im lặng không nói gì. Khánh Đan cũng chỉ im lặng mà không dám hỏi những suy nghĩ trong đầu mình, lúc ông Văn Thịnh bước vào phòng cấp cứu, Hải Minh không hề có vẻ gì là ngạc nhiên, ắt hẳn chuyện này anh đã sớm biết. Chỉ có mỗi Hải Nguyên là không biết. Khánh Đan thầm than trong lòng, Hải Nguyên biết anh sẽ phản ứng ra sao? Câu chuyện của tầng lớp giàu có thật rắc rối, có lẽ chỉ một mình cô có suy nghĩ đơn giản, cuộc sống đơn giản. Đôi khi cô nghĩ, mình cũng may mắn vì cô chỉ là con nuôi, thực chất không thân phận gì cũng không có bí mật gì. Nhưng cô lại không hề biết thực ra cô vốn đã ở trong vòng xoáy phức tạp ấy rồi.

Cả đoạn đường về nhà, bà Ngọc Lan không hề nói câu nào, khi về đến nhà bà mới lên tiếng:

“Con lên phòng tắm rửa rồi ngủ chút đi, cẩn thận vết thương nhé, nếu thấy khó khăn thì gọi mẹ nha.”

“Vâng ạ.”

“Ừm, đi đi, mẹ xuống bếp nấu cháo.” Nói rồi bà đi xuống bếp, Khánh Đan nhìn theo bóng dáng cô đơn của bà bỗng thấy buồn, chắc hẳn bà chịu không ít đau khổ. Chồng phản bội, cùng em gái ruột của mình sinh con, vậy mà bà vẫn bao dung như vậy. Thời gian sống cùng bà cô cảm thấy bà luôn hết mực yêu thương Hải Nguyên, thậm chí còn có phần thiên vị anh hơn Hải Minh. Ánh mắt bà dành cho bà Ngọc Vân vẫn luôn là ánh mắt ấm áp, tràn đầy yêu thương của một người chị gái dành cho em gái. Trên đời này có người phụ nữ nào làm được như vậy?

Khánh Đan lên phòng tắm xả nước nóng vào bồn rồi ngâm mình một lúc lâu. Chưa bao giờ cô nghĩ mình có ngày bị bắt cóc, mà lại y như trong phim vậy. Nữ chính bị bắt cóc, nam chính không màng nguy hiểm đến cứu rồi bị đâm một nhát dao, cũng may anh không sao. Ngâm mình trong nước ấm cảm giác rất dễ chịu nên Khánh Đan đã ngủ thiếp đi một lúc, đến khi nghe thấy tiếng gọi của bà Lan bên ngoài mới tỉnh giấc, cô vội mặc áo vào rồi ra ngoài.

“Con không sao chứ Khánh Đan? Sao ở trong phòng tắm lâu vậy?” Bà Lan thấy cô mở cửa liền hỏi.

“Mẹ, con không sao. Chỉ là con mệt quá nên ngủ quên mất thôi.”

Bà Lan nghe vậy nhìn kĩ cô một lượt chắc chắn cô không sao mới thấy yên tâm phần nào, lại thấy vết thương trên cổ cô mà xót xa:

“Con xem, bọn chúng làm con bị thương tới mức này đây, có đau lắm không con? Để mẹ xem nào!” Bà Lan nói rồi toan kéo cô áo cô xuống nhưng cô ngăn lại.

“Mẹ, chỉ là vết thương nhỏ thôi, cũng không đau lắm, mẹ đừng quá lo.”

“Mẹ làm sao không lo được, cái bọn bắt cóc này phải cho chúng nó ở tù mọt gông, làm con gái người ta thành ra nỗi này đây!”

Khánh Đan thấy bà yêu thương mình như vậy trong lòng rất cảm động, liền xà vào lòng bà, ôm lấy bà như ngày còn nhỏ:

“Mẹ, cảm ơn mẹ đã yêu thương con như vậy!”

Bà Lan thấy vậy cũng xúc động, từ khi các con lớn, chúng không ôm bà như ngày nhỏ nữa. Bà vỗ nhẹ vào lưng cô:

“Đứa con gái ngốc nghếch này, có bố mẹ nào không thương con mình chứ, con là con gái của mẹ, mẹ có thể không thương con sao?”

Khánh Đan ôm lấy bà, mắt đã đỏ hoe và ngấn nước nhưng lại cố gắng không để một giọt nào rơi xuống.

“Mẹ, con muốn vào bệnh viện thăm Hải Nguyên.”

Bà Lan lúc này mới buông cô ra, nhìn cô một lát rồi nói:

“Ừ, nhưng trước khi đi mẹ có chuyện muốn nói với con.”

Khánh Đan nhìn ánh mắt bà cũng phần nào hiểu được bà định nói gì.


Gần hai mươi lăm năm trước, bà Ngọc Lan được công ty cử đi tu nghiệp bên Mỹ, sau khi chia tay người yêu ở quê nhà bà rất đau khổ nên đã thường xuyên vào bar uống rượu, cũng chính là nơi bà gặp ông Văn Thịnh. Có một hôm bà uống say, gây sự với một gã thanh niên say rượu vì hắn cố ý quấy rối bà. Trong lúc tức giận bà đã tát hắn một cái, vừa quay đi thì bị hắn lôi lại. Đúng lúc đó ông Văn Thịnh xuất hiện và đưa bà ra khỏi quán bar. Khi ra khỏi đó, bà đã không còn tỉnh táo nữa, mặc kệ ông đưa đi. Sáng hôm sau tỉnh dậy, bà thấy mình trong khách sạn, ông Văn Thịnh thì đang ngủ trên sô pha.

Sau khi ông Văn Thịnh bỏ đi, bà Ngọc Lan vẫn ngồi ngây trên giường. Ông Văn Thịnh ra khỏi khách sạn rồi bỗng thấy mình đang làm việc dở hơi, bao đồng chuyện người khác, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy bà, ông liền có cảm giác rất quen thuộc, thứ cảm giác ấy khiến ông không thể làm ngơ bỏ mặc một cô gái yếu đuối bị mấy tên vô lại bắt nạt.

Không lâu sau hai người lại có cơ hội gặp lại, gặp nhiều lần rồi ông mới phát hiện hóa ra cô gái kia có nét giống người yêu ông ở quê nhà, quả thực rất giống, nhưng lại có nhiều nét khác biệt mà đặc biệt. Người yêu ông dịu hiền còn cô gái này cá tính đáng yêu. Người yêu ông thường xuyên ghen tuông giận dỗi vô cớ thì cô gái này phóng khoáng, tự do. Cách cô xử lí công việc cũng rất quyết đoán và thẳng thắn. Ông biết so sánh như thế là không đúng, nhưng dần dần ông đã bị thu hút bởi cô gái trước mắt mà quên đi cô người yêu ở quê.

Tình cảm ấy càng ngày càng lớn không cách nào che giấu. Sau một năm quen biết hai người chính thức hẹn hò. Còn về cô người yêu, hai người cãi nhau nhiều lần rồi chia tay.

Sau khi hoàn thành chương trình tu nghiệp bà Ngọc Lan và ông Văn Thịnh cùng nhau trở về nước và làm đám cưới, cũng là lúc ông Văn Thịnh hiểu được vì sao ông lại có cảm giác bà Ngọc Lan có nét gì đó giống người yêu mình, bởi người yêu cũ của ông chính là em gái Ngọc Lan, Ngọc Vân.

Thời gian bà Ngọc Lan sống ở nhà không nhiều, lại thêm công ty mới thành lập có nhiều việc phải xử lí nên bà Ngọc Lan không hề để ý đến sự khác thường của chồng mình và em gái. Chuyện của bà Ngọc Vân và ông Văn Thịnh vì vậy mà được giấu kĩ. Một năm sau khi kết hôn, bà sinh Hải Minh. Sự nghiệp ổn định, con trai ngoan ngoãn, ông Văn Thịnh càng yêu chiều bà hơn.


Bà Ngọc Lan kể về chuyện tình cảm của mình và ông Văn Thịnh ánh mắt vẫn hiện rõ niềm hạnh phúc, lúc đó bà chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời, có gia đình, có sự nghiệp, có con cái. Nhưng bà không hề biết, chỉ mấy năm sau bi kịch bắt đầu.

Ánh mắt bà Ngọc Lan thoáng hiện lên chút đau thương rồi lại trở nên bình lặng, ôn hòa.

Bà còn nhớ hôm đó có một bữa tiệc của một đối tác quan trọng, em gái bà cùng ông Văn Thịnh và mấy giám đốc trong công ty đi dự tiệc. Từ sau khi sinh Hải Minh bà Lan toàn tâm toàn ý chăm lo cho gia đình không quản chuyện công ty nữa nhưng bữa tiệc lần này cần phải có thư ký đi theo tiện bàn bạc công việc mà giao cho mấy thư ký mới bà không yên tâm nên đã nhờ em gái đi giúp. Đêm hôm đó ông Văn Thịnh đi cả đêm không về, trong lòng tuy lo lắng nhưng bà lại yên tâm vì có em gái mình bên cạnh. Sự yên tâm của bà kéo dài cho đến khi bà Ngọc Vân có thai, cái thai không thể giấu được nữa và sự thật cũng được phơi bày. Bấy giờ bà mới hiểu thái độ khác thường trước đám cưới của ông Văn Thịnh là vì biết người yêu cũ chính là em vợ, bà mới hiểu cảm giác thấp thỏm không yên trong lòng bà đêm hôm đó là vì sao. Vì đêm hôm đó chồng bà ở bên cạnh em gái bà. Hạnh phúc của bà mong manh đến thế, giả tạo đến thế!

Bà đau khổ vì chồng phản bội.

Bà đau khổ vì em gái lừa dối.

Bà đau khổ vì biết người con trai mà em gái mình đợi bao nhiêu năm khi trở về lại sánh bước bên bà hạnh phúc.

Những lời nói của Ngọc Vân ám ảnh bà từng phút, từng giây. “Em nhất định sẽ đợi anh ấy về.” “Anh ấy rất yêu em.” “Anh ấy…” “Anh ấy…” “Anh ấy…”

“Anh ấy và chị đã hạnh phúc bên nhau rồi, em có thể nói gì nữa. Bí mật ấy em thà giấu kín mãi mãi chứ không muốn cả ba cùng khó xử.”

“Chị, xin chị tha lỗi cho em!”

Chuyện tình này bà mới là kẻ thứ ba, không phải em gái bà.

Vì bà muốn ở bên ông Văn Thịnh. Vì bà không thể cưỡng lại được sức hút của ông Văn Thịnh, ông quá hoàn hảo và xuất sắc.

Vì bà nghĩ cô người yêu của ông trẻ con hay dỗi, không phù hợp với ông. Nhưng bà thì khác, nếu hai người ở bên nhau nhất định bà sẽ khiến ông hạnh phúc, hơn nữa bà còn có thể là cánh tay đắc lực trợ giúp ông trong con đường sự nghiệp.

Vì bà nghĩ nếu hai người ở bên nhau thì quá hoàn mĩ.

Cô gái ngốc ngếch trong mắt bà năm đó chính là em gái bà, đứa em gái an phận thủ thường, ngày ngày chờ mong người yêu trở về. Đứa em gái thường xuyên kể với bà về người yêu, thường xuyên tâm sự với bà về người con trai mà nó nghĩ cả đời này chỉ yêu mình anh. Đứa em gái bà yêu thương nhất. Bố mẹ không còn, bà chính là chỗ dựa duy nhất của nó. Ngoài người con trai kia nó chỉ có bà. Ngày bà hạnh phúc bên chồng, nó đã trải qua như thế nào? Bà không hề hay biết.


Hoang mang. Đau khổ. Giày vò. Bà Ngọc Lan lựa chọn ra đi.

Bà cứ nghĩ câu chuyện đến vậy là kết thúc, bà đi rồi, trả lại hạnh phúc cho em gái, trả lại thứ không thuộc về bà cho người đáng lẽ có được. Nhưng khi bà nhận được cuộc điện thoại của ông Văn Thịnh thì bà biết mình đã sai lầm. Em gái bà đang trong bệnh viện, cấp cứu vì uống thuốc ngủ tự tử.


Lúc bà về đến bệnh viện, đứng trước giường bệnh nhìn gương mặt em gái mình trắng bệch, ánh mắt vô hồn, bà chỉ biết cầm tay em gái mình mà khóc.

“Chị, chị tha thứ cho em có được không?” Bà Ngọc Vân thều thào, giọng yếu ớt.

“Chị không trách em đâu. Chị không trách em đâu. Hu hu, sao em lại làm chuyện ngốc nghếch thế hả? Em không nghĩ cho con mình sao…”

“Chị bỏ đi em sẽ áy náy cả đời. Bố mẹ mất sớm, chị nuôi em ăn học, chị là cha là mẹ của em, em còn làm tổn thương chị. Chị bỏ đi rồi em biết làm sao?” Ngọc Vân càng nói giọng càng nhỏ dần đên câu cuối tựa như là tiếng gió.

“Chị không đi. Chị không đi đâu cả, chỉ cần em khỏe lại chăm sóc cho đứa bé thật tốt, được không?”

“Chị tha thứ cho anh rể được không?”

“…”

“Chị!” Bà Ngọc Vân nài nỉ.

“Anh ấy thực sự rất yêu chị, chuyện hôm đó…” Ngọc Vân vừa nói vừa khóc nấc lên. Ngọc Lan quay lại nhìn ông Văn Thịnh, ông vẫn đứng nãy giờ không nói một câu nào.

“Được, chị tha thứ cho anh ấy! Chỉ cần em mau chóng khỏe lại.”


Khánh Đan thấy bà Ngọc Lan im lặng một lúc lâu cô mới hỏi:

“Sau đó thì sao mẹ?”

“Mấy tháng sau đó dì con thuận lợi sinh ra Hải Nguyên. Con cũng biết đấy, một công ty đang trên đà phát triển như vậy thì không thể để tai tiếng gì về gia đình, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh. Vì vậy mẹ quyết định nhận Hải Nguyên làm con ruột, như vậy có thể tránh được điều tiếng cho Ngọc Vân lại không ảnh hưởng đến việc kinh doanh của công ty.” Nói đến đây bà lại thở dài.

“Nhưng cuối cùng vẫn bị cánh nhà báo phát hiện, còn đăng cả ảnh dì con mang thai trên báo, mọi chuyện ầm ĩ suốt một thời gian, các cổ đông trong công ty cũng vì vậy mà yêu cầu bố con từ bỏ vị trí chủ tịch, mấy đối tác kinh doanh cũng đòi hủy hợp đồng. Dì con năm đó đã phải đứng ra khẳng định Hải Nguyên với bố con không có quan hệ huyết thống mà chỉ là con nuôi. Ngày ngày Hải Nguyên gọi ông ấy là bố nhưng trong lòng luôn nghĩ ông ấy không phải bố ruột mình, bây giờ đột nhiên thằng bé biết bố luôn ở bên nó mà lại không nhận nó thì nó sẽ nghĩ sao?”

“Mẹ, con hiểu rồi, con sẽ không nói ra đâu.”

“Ừ. Thôi bây giờ con xuống ăn cơm rồi vào viện thăm Hải Nguyên trước, mẹ nấu cháo xong sẽ vào sau.”


“Con chào dì.” Khánh Đan bước vào phòng bệnh liền lên tiếng chào bà Ngọc Vân đang ngồi bên cạnh giường Hải Nguyên. Bà nghe vậy cũng quay lại mỉm cười nhìn cô:

“Con đến à, sao không ở nhà nghỉ ngơi?”

“Dạ con không mệt ạ. Hải Nguyên chưa tỉnh lại hả dì?

“Nãy có tỉnh một lúc lại ngủ tiếp rồi, con lại đây nào.” Bà nói rồi cầm tay Khánh Đan kéo cô ngồi xuống, cô chăm chú nhìn người phụ nữ đang ngồi trước mặt mình. Bà năm nay cũng bốn mươi tuổi nhưng vẫn rất trẻ trung, người ngoài nhìn bà không ai nghĩ bà đã bốn mươi, ánh mắt có chút lạnh lùng sắc sảo, thần thái tao nhã quý phái khiến người khác không thể không chú ý.

“Nhiều năm không gặp con giờ đã lớn thế này rồi. Lâu lâu dì mới về Việt Nam một lần, dự định nghỉ ngơi, du lịch cho thoải mái, không ngờ lại có chuyện này xảy ra. Con chắc sợ hãi lắm hả? Mấy vết thương còn đau không?” Bà Ngọc Vân nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.

“Dạ, con không sao ạ.”

“Ừ. Không sao là tốt rồi.” Bà Ngọc Vân và Khánh Đan nói chuyện một lúc thì có tiếng chuông điện thoại reo, bà liền đi ra ngoài nghe điện.

Trong phòng bệnh chỉ còn mỗi Khánh Đan, cô kéo ghế lại gần giường nhìn Hải Nguyên đang ngủ say, sắc mặt nhợt nhạt, trên mặt còn mấy vết tím bầm, trên tay cũng có vài chỗ băng bó, trong lòng thấy xót xa. Nếu không phải vì cứu cô, anh đâu đến nông nỗi này.

Hải Nguyên đang ngủ chợt có mấy giọt nước ấm rơi vào lòng bàn tay anh liền tỉnh dậy thấy Khánh Đan đang khóc.

“Người chưa chết, sao phải khóc?”

Khánh Đan nghe thấy tiếng nói giật mình nhìn anh, mắt vẫn ngấn nước liền quay đi lau những giọt nước còn vương trên mặt.

“Anh tỉnh rồi à? Còn đau không?”

“Em thử đâm một dao vào người xem có đau không? Hỏi gì mà ngốc thế?” Hải Nguyên nhìn điệu bộ thảm thương của Khánh Đan bật cười.

“Anh mới là ngốc ấy, tự dưng đi đỡ nhát dao đấy làm gì!”

“Anh phải bảo vệ người anh yêu chứ, làm sao để cô ấy bị tổn thương được.”

Khánh Đan nghe anh nói nước mắt lại trào ra. Hải Nguyên đưa tay lau những giọt nước mắt ấm nóng trên gương mặt cô:

“Ngốc, đừng khóc nữa, anh không sao mà, chẳng phải vẫn yên ổn ngồi trước mặt em đây sao?”

“Anh có biết em rất sợ không? Nhìn anh nằm bất động, máu không ngừng chảy, tay em toàn là máu, em tưởng em không còn được thấy anh nữa…”

Khánh Đan nói, nước mắt cô càng rơi nhiều, lần đầu tiên cô thấy sợ hãi, sợ không còn được thấy anh nữa, sợ mất đi anh mãi mãi. Hải Nguyên liền ôm cô, chắn hẳn lúc đó cô hoảng loạn lắm.

“Ngoan, nín đi, anh không muốn thấy người anh yêu khóc đâu.” Anh vừa nói vừa vỗ nhẹ vào lưng Khánh Đan. Cô ngồi thẳng dậy lau nước mắt.

“Em không khóc nữa, nhưng anh phải hứa, sau này không được làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa.”

“Ừ, anh hứa!” Hải Nguyên nói, anh đưa tay lên lau nước mắt cho cô rồi nhìn vết cứa hồng hồng trên cổ cô, mặt cau lại, tay đưa xuống chạm nhẹ vào nó:

“Đau lắm không?”

“Không đau lắm.” Khánh Đan khẽ lắc đầu rồi chạm nhẹ lên cổ mình.

“Chắc sẽ để lại sẹo rồi.” Hải nguyên nói tiếp.

“Một vết thương nhỏ thôi mà.”

Thấy Hải Nguyên vẫn nhăn mày Khánh Đan bực mình: “Anh chê trên cổ em có vết sẹo xấu xí chứ gì.”

Hải Nguyên bật cười trước sự tức giận của cô: “Hì hì, anh nào dám, chỉ sợ em không vui thôi.”

“Em còn bị thương ở đâu nữa không? Tối hôm trước, chúng nó đánh em phải không?”

“Ừ, nhưng mà không sao đâu, cũng không còn đau nữa.”

“Ở đâu? Anh xem nào.”

“Em không sao mà.”

“Không, anh phải xem mới yên tâm được.”

“Em nói không sao mà.” Thấy Hải Nguyên nhất quyết như vậy Khánh Đan bỗng thấy khó xử, cô thật sự không muốn anh nhìn thấy, nếu không anh lại tức giận.

“Em nói không sao thì cho anh xem không được à? Ở đâu? Nghiêm trọng không?”

Nghe Hải Nguyên nói cô mím môi lại, khẽ lườm anh một cái rồi kéo cổ áo xuống sâu một chút lộ ra bờ vai trắng mịn nhưng lại xuất hiện một mảng tím bầm, Hải Nguyên nhìn thấy mặt cau lại:

“Thế này mà em bảo không sao.” Hải Nguyên thở dài xót xa rồi chạm nhẹ vào vết tím đó. Tím đen lại như kia chắc chắn là đau lắm vậy mà Khánh Đan vẫn không hề kêu than.

“Bọn chết tiệt kia đánh em ra nông nỗi này, anh phải tìm chúng nó tính sổ mới được! Hừ.” Hải Nguyên nói tay nắm chặt mép chăn làm nó nhăn rúm lại.

“Được rồi, anh đừng tức giận nữa mà, bố nói nhóm bắt cóc bị đi tù rồi. Anh đánh cho mấy người đấy bị thương cũng không nhẹ, anh còn tức làm gì nữa.”

Hải Nguyên nhìn Khánh Đan thở dài rồi lại ôm cô vào lòng, cảm giác này thật bình yên.

“Hmm!”

Nghe tiếng hắng, Khánh Đan ngồi bật dậy và quay lại, thấy bà Ngọc Lan đang mỉm cười bước vào.

“Con chào mẹ.”

“Ừ, mẹ mang cháo đến đây, Hải Nguyên đói rồi hả? Dậy ăn cháo nào.”

“Vâng, Khánh Đan đút cháo cho anh đi.” Hải Nguyên nhìn Khánh Đan với ánh mắt đầy dụng ý, cô khẽ lườm anh một cái.

“Lẽ nào em để mẹ đút cháo cho anh sao?” Anh nhìn cô nở nụ cười gian xảo. Khánh Đan lườm anh nhưng trên môi vẫn cười, cô đỡ bát cháo trên tay mẹ rồi ra ngồi bên cạnh Hải Nguyên, bón cháo cho anh.

Bà Ngọc Lan nhìn thấy hai đứa con vui vẻ như vậy trong lòng cũng thấy vui, chỉ hi vọng Hải Minh sẽ không vì vậy mà buồn.

“Hai con ở đây, mẹ ra ngoài xử lí chút việc nhé.” Bà Ngọc Lan nhìn qua cửa sổ thấy Ngọc Vân gọi bà liền nói rồi đi ra ngoài.

Hải Nguyên ăn hết bát cháo thì với tay lấy quyển truyện rồi đưa cho cô:

“Đọc cho anh nghe đi.” Rồi ngả lưng xuống nhắm mắt dưỡng thần.

“Anh cũng nhiều yêu sách quá đấy!” Khánh Đan nhíu mày nhìn anh mắng yêu nhưng anh vẫn tỉnh bơ.

“Anh là người bệnh mà, hì hì.”

Khánh Đan cầm quyển sách trên tay Hải Nguyên và mở ra đọc. Bình thường anh luôn tỏ ra mình là người lớn nhưng thật ra cũng rất trẻ con. Cho dù anh có đưa ra yêu cầu gì đi nữa cô cũng chấp nhận, chỉ cần anh vui vẻ. Anh phải chịu rất nhiều thiệt thòi, chỉ cần cô có thể, cô sẽ bù đắp cho anh.

Khánh Đan đọc truyện một lúc thì Hải Nguyên ngủ mất, cô đứng dậy ém lại chăn cho anh. Lúc anh ngủ trông thật hiền lành, không giống như thường ngày lạnh lùng, bá đạo.


...


“Khánh Đan!” Hải Nguyên vỗ nhẹ lên vai cô nhưng cô vẫn ngủ say, lúc sau mới dụi mắt dậy:

“Ưm, em ngủ quên mất, hì.”

“Mấy hôm nay chắc em mệt lắm hả? Tan học rồi không ở nhà nghỉ ngơi còn chạy đi chạy lại giữa nhà với bệnh viện làm gì?” Anh nói giọng nhẹ nhàng, âu yếm.

“Em không yên tâm mà, bố mẹ bận rộn lo công ty và vụ bắt cóc, em rảnh nên vào đây nói chuyện với anh mà.”

Hải Nguyên nghe cô nói tự nhiên bật cười, Khánh Đan cúi xuống gượng cười vì nhận ra từ lúc cô vào đây đợi anh kiểm tra tổng thể một lúc mà đã ngủ quên mất.

“Lên đây.”

“Hả?”

“Em mệt thì lên đây ngủ một lát đi.” Anh nói rồi ngồi dịch sang một bên.

“Không cần đâu, em cũng không mệt lắm.”

“Đây là phòng vip, sẽ không ai vào đâu.” Hải Nguyên dường như hiểu được suy nghĩ của Khánh Đan lúc này.

“Em sợ gì chứ? Ha ha.” Anh nhìn cô nói với giọng khiêu khích.

“Em sợ gì đâu. Hứ!”

Cô nói rồi leo lên giường nằm. Hải nguyên chỉ mỉm cười rồi kéo chăn lên cho cô. Trong lòng thầm nghĩ: đối phó với cô gái bướng bỉnh này cũng thật dễ dàng.

Khánh Đan nằm một lúc nhưng không thể ngủ được nữa lại thấy không khí có vẻ kì lạ, cô thấy mình thật ngốc nghếch khi nghe anh khiêu khích vài câu đã leo lên giường anh nằm, giờ mới thấy ngại đành nằm im không dám nhúc nhích.

“Hôm phẫu thuật ai truyền máu cho anh vậy?”

Khánh Đan nghe anh nói ngẩng đầu lên nhìn anh, nhất thời không biết nói gì.

“Nhóm máu của anh là nhóm máu hiếm, nếu không phải người thân chưa chắc đã có.”


Từ nhỏ Hải Nguyên không có bố, dù anh gọi ông Văn Thịnh là bố nhưng anh cũng biết ông không phải là bố ruột của anh. Người sinh ra anh có lẽ ông ấy không cần anh. Trong lòng anh dù có oán trách nhưng anh vẫn muốn biết ông ấy là người như thế nào. Anh không trùng nhóm máu với mẹ, không phải bệnh viện có máu thì chỉ có thể là người đó. Thấy Khánh Đan im lặng anh càng nghi ngờ, liệu có phải người đó trở về?

“À, chẳng phải bệnh viện luôn có máu dự trữ sao? Có thể do anh may mắn, hì.” Khánh Đan ấp úng nói rồi nhìn anh, ánh mắt anh dường như không hề có biểu hiện gì.

“Vậy à?” Hải Nguyên nhìn Khánh Đan mỉm cười. Khánh Đan không biết nói dối, nhất là với anh, có thể cô có điều gì khó nói, nhưng chỉ cần là cô nói anh đều tin đó là sự thật. Anh lấy tay che hai mắt cô lại.

“Nhìn gì anh chứ, không phải em đang buồn ngủ sao? Ngủ đi!”

Khánh Đan gỡ tay anh ra mỉm cười rồi cũng nhắm mắt lại. “Em xin lỗi. Em thật sự không muốn gạt anh, nhưng nếu sự thật khiến anh không bị tổn thương thì em nguyện che giấu anh suốt đời, chỉ cần anh vui vẻ.”

Trong phòng bệnh, hai người đang hạnh phúc trong sự ngọt ngào của tình yêu mà không hề hay biết có một người đang lặng lẽ nhìn vào, trong lòng cay đắng. Có lẽ anh thật sự mất cô rồi, trái tim cô không còn vị trí cho anh nữa hoặc có thể từ trước đến nay trái tim cô chưa hề có vị trí dành cho anh.


“Anh Hải Minh không vào à?” Nhật Lệ đứng sau Hải Minh nãy giờ chỉ thấy anh đứng ngoài nhìn vào mới lên tiếng.

“À, anh nhớ ra có việc cần làm nên không vào nữa.”

Hải Minh quay lại nhìn Nhật Lệ nói rồi bước đi. Nhật Lệ nhìn theo bóng dáng anh cô độc đi xa dần, trong lòng thoáng buồn. Cuộc đời này cũng thật trớ trêu! Cô yêu thầm anh bao nhiêu lâu anh không hề hay biết lại một lòng hướng tới Khánh Đan. Còn Khánh Đan, cô ấy đang hạnh phúc bên Hải Nguyên. Cô ấy cũng chẳng biết đến một người con trai luôn âm thầm ở bên bảo vệ cô ấy, hoặc có thể cô ấy biết nhưng lại làm ngơ.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

DiệpPhong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/8/14
Bài viết
148
Gạo
180,0

Kem Dâu

...Cô hàng xóm...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
11/7/14
Bài viết
1.290
Gạo
0,0
Ha... Chương này Phong viết tốt hơn nhiều rồi, văn phong mượt hơn, lỗi chính tả cũng ít.
Cứ ổn định phong độ thế này mà tiến lên thôi nhé!;)
P/s:
Bí mật này bà đã cố gắng dấu (giấu) bao nhiêu năm nay, bà chỉ hi vọng có thể dấu nó mãi mãi
Hoang mang. Đau khổ. Dày (giày) vò.
Hu hu, sao em lại làm chuyện ngốc ngếch (nghếch) thế hả?
Lâu lâu dì mới về Việt Nam một lần, dự định nghỉ ngơi, du lịch cho thoải mái, không ngờ lại có chuyện này sảy ra (xảy ra).
Em còn bị thương ở đâu nửa (nữa) không?
ngọc Lan (viết hoa) nhìn thấy hai đứa con vui vẻ như vậy trong lòng cũng thấy vui,
Đọc mấy chương tớ thấy Phong có ba lỗi hay gặp:
Một là thường viết câu dài, không tách rõ ý;
Hai là hay viết lặp từ;
=> Hai lỗi này chương này không thấy gặp nhiều nữa, vui tóa.:D
Ba là lỗi chính tả phân biệt dùng "d" và "gi", đối với lỗi này tớ thấy thế này. Đa số những từ là từ Hán Việt (hoặc động từ) thì mình sẽ sử dụng "gi", ví dụ: giẫm đạp, che giấu, giày vò,... Còn nếu là từ thuần Việt (hoặc danh từ, tính từ) thì thường bắt đầu bằng d, ví dụ: con dấu, để dành, dấu vết, dở dang, thể dục,...;)
 
Chỉnh sửa lần cuối:

DiệpPhong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/8/14
Bài viết
148
Gạo
180,0
Chương tám: Cùng anh đi đến chân trời góc bể.



“Canh này hơi mặn, thím cho thêm ít nước nữa đi, Hải Nguyên thích ăn nhạt.”

Bà Ngọc Lan thử canh rồi lại cho miếng thịt vào chảo, chiên lên. Hôm nay Hải Nguyên xuất viện, bà phải tự tay xuống bếp làm cho con mấy món ngon tẩm bổ, ở trong bệnh viện không thoải mái, bà luôn sợ anh sẽ gầy đi nên ngày nào cũng nấu cháo tẩm bổ cho anh, kết quả là Hải Nguyên béo lên trông thấy, mặt cũng phị ra, Khánh Đan trông mà không nhịn được cười.

“Mẹ ơi, chúng con về rồi ạ!” Khánh Đan vừa vào của đã lớn tiếng gọi bà rồi đi vào bếp, trông thấy bà đang bận rộn với các loại thực phẩm.

“Các con đã về rồi à, mau đi thay đồ rồi xuống ăn cơm, mẹ làm cơm xong rồi.” Bà nói nhưng tay vẫn khuấy nồi súp.

“Oa, thơm quá mẹ ạ.” Khánh Đan hơi cúi người xuống ngửi mùi thơm từ thức ăn tỏa ra. Hải Nguyên thấy vậy cũng chạy đến, toan nhúp lấy miếng bánh thì bị Khánh Đan đánh một cái vào tay:

“Anh vẫn chưa rửa tay đấy!”

“Ui dào, tay anh sạch mà.” Hải Nguyên vẫn thò tay xuống định lấy miếng bánh ăn nhưng lại bị cô đánh thêm cái nữa.

“Đã bảo anh phải rửa tay trước khi ăn mà, mất vệ sinh!”

“Đi thì đi, em lắm chuyện thật đấy!” Hải Nguyên càm ràm vài câu rồi mới ra bồn rửa tay.

“Hai cô cậu này lúc nào cũng cãi nhau được.” Thím Hồng nói, miệng khẽ cười.

“Là cô ấy ghê gớm đấy chứ, mẹ nhỉ?” Hải Nguyên từ bồn rửa tay đi ra cầm một cái bánh lên ăn, còn nhe răng ra cười với cô một cái.

“Khánh Đan cũng chỉ là muốn tốt cho con.”

Thấy Khánh Đan cười đắc ý, Hải Nguyên càu nhàu:

“Mẹ, mẹ lại bênh cô ấy rồi, haizz… Sao người bị bắt nạt luôn là mình nhỉ?” Hải Nguyên nói rồi bê luôn cả đĩa bánh ra ngoài: “Chỉ có mi không bắt nạt ta, chúng ta chuồn thôi.” Hải Nguyên nói làm mọi người trong phòng bật cười.

“Anh giỏi thì trốn đi, trốn đi!” Khánh Đan cũng đi theo anh.

“Hi hi, anh mong không được, trốn tránh làm gì.” Anh nói rồi lấy hai ngón tay dính bánh của mình bôi lên mũi cô và chạy mất.

“A, sao lại bôi lên mặt em, đồ đáng ghét!” Khánh Đan cũng đuổi theo anh, bôi bánh lên mặt anh. Một lúc hai người trông đã rất nhếch nhác, tiếng cười nói ầm ĩ. Ông Văn Thịnh và Hải Minh từ bên ngoài bước vào thấy cảnh như vậy chỉ biết ngạc nhiên nhìn.

“Bố… Anh.”

“Ừ, hai con đùa nhau ít thôi, Hải Nguyên con vừa xuất viện đấy! Chà, vừa về nhà đã thấy mùi thức ăn rồi, thơm quá! Để xem tay nghề của mẹ con nào.” Ông Văn Thịnh thấy vậy mỉm cười vui vẻ nói rồi đi vào trong bếp. Hải Minh cũng chỉ cười gượng, tránh ánh mắt Khánh Đan nhìn anh rồi đi lên phòng. Anh đi rồi trong lòng Khánh Đan bỗng cảm thấy có chút gì đó trống rỗng, dạo này anh như đang lảng tránh cô, hay anh có chuyện buồn? Anh dường như không giống như trước nữa.


Mùa hè đã thực sự đến, ánh nắng bắt đầu gay gắt. Hải Nguyên và Khánh Đan cũng chuẩn bị cho kì thi cuối năm học. Khánh Đan đứng ngoài hành lang nhìn xuống sân trường, một năm học nữa qua đi rồi, thời gian này cũng là lúc cô cần lựa chọn một khối để chuẩn bị ôn thi tốt nghiệp và đại học năm tới, nhưng cô vẫn chưa quyết định được mình nên chọn gì. Thời học sinh trôi qua nhanh quá mà chưa lưu lại được điều gì cả, cô bỗng thấy hối tiếc.

“Đang nhìn gì thế?” Nhật Lệ đứng đằng sau cô vỗ vai.

“Có gì đâu. Hì.” Khánh Đan trả lời nhưng ánh mắt vẫn hướng ra xa.

“Ha ha, nhìn người tình trong mộng hả? Xem cậu ấy đá bóng siêu chưa kìa, đá sút vào lưới liền hai quả rồi đấy! Lớp mình năm nay có triển vọng đạt giải nhất rồi, ha ha.” Nhật Lệ vừa nói vừa nhìn về phía sân bóng có nhóm đá bóng.

“Ừ, lợi nhất là cậu lớp phó văn thể ạ, lớp mình thắng đậm thì liệu mà khao nhé! Khánh Đan ơi, chúng ta phải đi ăn hoa quả dầm và nem chua rán!” Thảo Vân đứng bên cạnh cũng lên tiếng.

“Ơ. Lớp mình đoạt giải thì liên quan gì đến việc tớ phải khao?” Nhật Lệ nhìn hai cô bạn với ánh mắt ngây thơ.

“Hôm trước tớ nghe thấy lớp phó văn thể mĩ lớp mình có vụ cá cược gì lớn lắm, hì hì. Không biết mình có được thơm lây gì không nhỉ Thảo Vân?” Khánh Đan nói.

“Khánh Đan, cậu được lắm! Không giúp tớ lại còn…” Nhật Lệ nghe vậy liền đánh nhẹ vào vai Khánh Đan mấy cái.

“Tớ giúp thì có được lợi gì không? Ha ha.” Khánh Đan mỉm cười tinh quái nhìn Nhật Lệ.

“Cậu nhớ đấy Khánh Đan, bắt nạt tớ, tớ đi tìm ông chồng cậu xử lý!”

“Chồng gì chứ, cậu đừng nói linh tinh đi!”

“Không phải sao? Thảo Vân lúc nãy tớ còn nhìn thấy người ta tình chàng ý thiếp nhìn nhau đấy! Lại còn vụ anh hùng cứu mĩ nhân nổi như cồn trên báo kìa. Khánh Đan, cậu nổi tiếng hơn cả minh tinh rồi đấy!”

“Đúng rồi, hôm trước tớ thấy cậu lên trang nhất của mấy tờ báo đấy. Ôi thật ngưỡng mộ.” Thảo Vân vừa nói vừa cố tình giơ hai tay áp lên má, ánh mắt sáng quắc lên. Khánh Đan thấy vậy liền thở dài:

“Hai cậu thật là hết chịu nổi, người ta bị bắt cóc suýt chết mà cũng ngưỡng mộ được.”

“Hi hi, nói đùa vậy thôi mà. Mĩ nhân à, đem nước đến cho anh hùng đi, người ta đá xong trận bóng rồi kìa.” Nhật Lệ vừa nói vừa chỉ tay ra sân bóng, Khánh Đan nhìn ra thấy anh đang đứng giữa sân bóng tay lau mồ hôi trên mặt, ánh mắt hướng về phía cô cười cười. Khánh Đan nhấc chai nước lên giơ về phía anh ra hiệu hỏi anh uống nước không, thấy anh gật đầu mới chạy ra. Nhật Lệ cũng đẩy Thảo Vân đi:

“Ra với oan gia của cậu đằng kia đi!”





“Ý em không phải là trách anh chị không bảo vệ thằng bé cho tốt, nhưng thực sự nó ở đây không an toàn chút nào cả. Tính khí nó ngang bướng, làm việc tùy tiện, căn bản không phù hợp với phong cách làm việc của Thịnh Phát, hơn nữa em cũng không cần nó được thừa kế gì cả. Em chỉ mong con sống bình an, vui vẻ thôi. Em muốn đưa nó trở về Mỹ.”

“Anh chị cũng chỉ mong nó ở bên này để anh có thể bù đắp cho nó tình cảm cha con mà nó không có được trước đây mà thôi.”

“Em chỉ sợ con sẽ biết chuyện năm đó, rồi nó sẽ nghĩ sao? Bố nó luôn ở bên nó nhưng lại không chịu nhận nó, tính nó nông nổi, em sợ…”

Tập tài liệu trên tay Hải Nguyên rớt xuống đất, đầu óc anh lúc này bỗng trở nên trống rỗng, những lời nói của mẹ anh, của ông Văn Thịnh cứ quanh quẩn bên tai. Nó là ai? Chẳng phải là anh sao? Bố anh là ông Văn Thịnh ư? Bí mật đó là bí mật gì?

“Hải Nguyên…” Khánh Đan đi đến thấy, anh đứng ngây ra liền gọi.

Hải Nguyên không quay lại nhìn cô mà vẫn nhìn vào phòng sách, cánh của vừa được mở ra. Mẹ anh, bà Ngọc Lan, ông Văn Thịnh cùng bước ra.

“Chuyện đó… là thật ư?”

“Hải Nguyên, con nghe mẹ nói.” Bà Ngọc Vân liền lên tiếng.

“Nói gì chứ? Nói bí mật, nói chuyện con là đứa con hoang hay là ông bố luôn ở bên cạnh con không nhận con ruột mà lại nhận là con nuôi?” Hải Nguyên nói rồi đi khỏi nhà.

“Hải Nguyên, anh đi đâu vậy?”

Khánh Đan nói và chạy theo anh, một lúc bóng dáng anh đã khuất vào dòng người đông đúc. Khi cô tìm thấy anh thì thấy anh đang ngồi bên bờ hồ. Khánh Đan đi đến gần và ngồi xuống bên cạnh anh.

“Em đã tìm anh rất lâu. Mình về nhà đi.”

“Em về đi.” Hải Nguyên nói rồi đứng dậy, bước đi.

“Anh đi đâu vậy?” Khánh Đan thấy anh bỏ đi liền đứng dậy đi theo anh.

"…"

“Bố mẹ cũng là bất đắc dĩ mới phải làm như vậy!”

Nghe Khánh Đan nói anh quay ngoắt lại nhìn cô: “Em biết mà giấu anh?”

“…” Khánh Đan không nói được lời nào đành im lặng nhìn anh.

Hải Nguyên nhìn cô không nói gì rồi quay bước đi.

Khánh Đan liền nắm lấy tay anh kéo lại: “Anh đi đâu vậy?”

“Em đi về đi, đừng có theo anh!” Anh nói rồi định rút tay mình ra khỏi tay cô nhưng cô vẫn nắm chặt tay anh không buông:

“Không, em sẽ không buông tay đâu.”

Hải Nguyên nhìn cô một cái rồi quay đi hất tay cô ra nhưng Khánh Đan vẫn nắm thật chặt, đến nỗi người cô cũng chao đảo theo hướng anh hất tay. Hải Nguyên quay lại dùng ánh mắt khó chịu nhìn cô nhưng ánh mắt cô lại kiên định nhìn anh. Ánh mắt đó khiến anh không thể quên. Sau này, dù bao nhiêu năm qua đi anh cũng không thể quên. Khi cô đã xa anh rồi, hằng đêm anh vẫn mơ về cô, về ánh mắt cô nhìn anh lúc đó, kiên định, dứt khoát. Cho dù là chân trời góc bể cô vẫn nguyện đi theo anh suốt đời, suốt kiếp.

Hải Nguyên nhìn cô mỉm cười rồi kéo tay cô đi. Cô theo anh lên xe bus rồi đến ga Hà Nội nhưng không hề hỏi anh đưa cô đi đâu.

“Em đứng đây đợi anh, nhớ không được đi đâu nhé, lạc mất anh không tìm được đâu.” Anh mỉm cười và bước vào trong một lát rồi đi ra ngoài, kéo tay cô lôi đi:

“Đi, chúng ta đi ăn rồi sẽ lên tàu.”

“À, đưa điện thoại cho anh.” Anh nói rồi không đợi cô đồng ý lấy luôn điện thoại trong túi cô tắt nguồn rồi cất vào túi mình. “Từ nay không được phép gọi điện về cho bố mẹ, bạn bè cũng không được.”

“Anh định làm gì vậy?” Khánh Đan khó hiểu nhìn anh.

“Đi bụi!” Anh mỉm cười tinh nghịch nhìn Khánh Đan đang há hốc miệng nhìn anh.

“Đị bụi, anh định đưa em đi bụi sao?”

“Chính em chấp nhận đi theo anh đấy! Vì vậy tốt nhất em đừng có gọi điện cho mọi người nếu không thì đừng đi theo anh.” Hải Nguyên nói rồi thản nhiên bước đi, mặc ánh mắt cô vẫn chưa hết ngạc nhiên nhìn anh.

Khánh Đan tự nhiên phát hiện ra hình như mình đang gây họa. Bố mẹ không tìm thấy hai người nhất định sẽ rất lo lắng, nhưng nếu bây giờ cô trở về thì sẽ không biết anh đi đâu, tâm trạng anh không tốt, đi theo anh có lẽ là lựa chọn tốt nhất.

Khánh Đan cùng Hải Nguyên lên tàu mới biết chuyến tàu đi đến Đà Nẵng, cô trợn mắt lên nhìn anh như không thể tin nổi:

“Anh đi xa thế làm gì?”

“Không phải anh mà là chúng ta. Đã mất công đi thì phải đi xa một chút chứ cô gái ngốc nghếch.” Hải Nguyên nói rồi mỉm cười đẩy cô dựa vào ghế. “Ngủ đi, chuyến đi dài đấy!” Anh dựa vào ghế rồi kéo cái mũ che quá mắt thản nhiên ngủ, dường như không có chuyện gì xảy ra. Khánh Đan nhìn anh, ánh mắt đầy tâm tư. Rốt cuộc anh có buồn không? Cô từng nghĩ bản thân hiểu anh lắm nhưng đến giờ lại thấy hình như cô cũng chưa hiểu gì. Phải chăng anh giấu nỗi buồn quá kín, đến nỗi với cô cũng không biểu hiện ra. Một mình âm thầm chịu đựng. Sự kiên cường của anh khiến cô thấy xót xa.

Lần đầu tiên đi tàu đường dài nên Khánh Đan không thể ngủ được, ngủ một lúc lại tỉnh dậy, cứ như vậy cho đến gần sáng mới ngủ say thì bị Hải Nguyên gọi dậy, cô mệt mỏi đi rửa mặt rồi ăn sáng.

“Em lúc nào cũng ngủ như cún con say sữa nhỉ?” Hải Nguyên lên tiếng trêu cô.

“Anh mới ngủ như cún con say sữa á, lúc em dậy toàn thấy anh ngủ say!” Khánh Đan cũng không ngần ngại đáp trả.

“Hơ, anh chỉ thấy em ngủ tít có biết gì đâu, em xem trên đầu có cái gì cũng không biết kìa.” Anh nói rồi chỉ lên đầu cô. Khánh Đan nhìn anh nghi ngờ rồi đưa tay lên kiểm tra quả thật là có một cái cặp tóc đính đá.

“Cái gì đây?” Cô nhìn anh, cố tình hỏi.

“Tặng em đấy!”

“Anh cài từ lúc nào vậy?”

“Thì là lúc em ngủ, thấy em ngủ đáng yêu giống như cún con vậy, có thêm cái cặp tóc lại càng hoàn hảo.”

Khánh Đan nhìn anh cười trong lòng lại thấy ngọt ngào. “Sao em không biết nhỉ?”

“Thì đã bảo em ngủ say như cún con mà, có biết gì...”

Hải Nguyên chưa nói hết từ “đâu” thì Khánh Đan đã nhíu mày lườm anh một cái anh liền im lặng cười cười, lấy miếng bánh đút vào miệng cô dỗ dành: “Ăn đi.”

Khi chuyến tàu đến Đã Nẵng thì đã gần trưa, thời tiết hôm nay rất đẹp, nắng dịu nhẹ, gió man mát. Khánh Đan và Hải Nguyên xuống tàu thấy dễ chịu hẳn. Thành phố Đà Nẵng quả thực đẹp hơn cô tưởng tượng nhiều, lại không ồn ào như Hà Nội, đi du lịch ở đây đúng là ý tưởng hay. Nhưng lần này có lẽ không phải du lịch mà chỉ là trốn tránh.

“Đi thôi, chúng ta sẽ chơi ở trong thành phố vài hôm rồi đến bán đảo Sơn Trà.” Hải Nguyên nắm tay cô rồi đi đến một khách sạn gần đó.

“Anh làm sao biết đường vậy?” Khánh Đan nhìn Hải Nguyên đi loanh quanh tự nhiên như ở Hà Nội liền thắc mắc.

“Tối hôm qua anh lên mạng tìm hiểu.”

“À.” Khánh Đan nhíu mày ngẫm nghĩ, rõ ràng hôm qua thấy anh ngủ say lắm mà nhỉ?


Hai người đến khách sạn thuê phòng cất đồ rồi cùng nhau đi ăn trưa. Buổi tối, thuê xe đi dạo quanh thành phố rồi sáng hôm sau lên xe đến bán đảo Sơn Trà.

“Chỉ còn một phòng thôi? Không phải hôm qua tôi đặt trước rồi sao?”

“Thật xin lỗi anh, nhân viên lễ tân hôm qua của chúng tôi quên không ghi chép lại thông tin của anh, sáng nay khách lại đặt hết phòng chỉ còn lại một phòng đôi thôi. Mong anh thông cảm!” Nhân viên khách sạn nói rồi cúi xuống xin lỗi Hải Nguyên.

“Hay mình đi chỗ khác Hải Nguyên?”

“Bây giờ đang mùa du lịch, anh chị đi chỗ khác đặt phòng chắc cũng không còn đâu ạ.” Nhân viên kia vừa nói thì có một người thanh niên trẻ xuất hiện hỏi:

“Có chuyện gì vậy?”

Nhân viên kia thấy quản lí đến liền thuật lại sự việc, lát sau người đó mới lên tiếng:

“Chào anh, tôi là quản lí của khách sạn, thật xin lỗi anh vì sự sai sót của khách sạn chúng tôi. Chúng tôi sẽ liên hệ với khách sạn khác đặt phòng cho anh chị. Mời anh chị ngồi ở bàn đợi chúng tôi một lát.”

“Vậy cảm ơn anh.” Hải Nguyên đáp rồi cùng Khánh Đan ra ghế ngồi.

Quản lý khách sạn nhìn cô gái ngồi bện cạnh người con trai kia, cô gái ấy nở nụ cười thật đẹp, gương mặt anh thoáng có nét cười rồi lại trở lại bình thường, sau đó rút điện thoại ra bấm vài số.

“Xin lỗi để hai người đợi lâu. Lúc nãy tôi đã gọi điện với vài khách sạn nhưng họ đều hết phòng rồi.” Người con trai lúc này đến nói với Hải Nguyên.

“Thôi một phòng cũng được.”

Khánh Đan nghe vậy khẽ nhíu mày một cái.

“Thật sự xin lỗi anh. Nhân viên chúng tôi sẽ đưa anh chị lên phòng.” Anh ta nói tiếp: “Chúc hai người có chuyến du lịch vui vẻ.” Anh ta nói rồi đưa tay ra. Hải Nguyên cũng mỉm cười đưa tay ra bắt tay với anh quản lý kia.

“Không có gì.” Hải Nguyên nói rồi cùng Khánh Đan đi theo nhân viên lên phòng. Căn phòng khá rộng, ban công hướng về phía biển, đúng là căn phòng lí tưởng. Anh đặt đồ xuống rồi quay lại nhìn Khánh Đan đang nhìn quanh căn phòng với ánh mắt vừa nhìn đã hiểu cô nghĩ gì.

“Em nghĩ gì thế?” Hải Nguyên nhìn Khánh Đan cười tinh quái.

“Em nghĩ gì đâu.”

“Không phải là… ha ha.” Anh vừa nói vừa tiến lại gần Khánh Đan, cô liền lùi lại:

“Anh làm cái gì thế?”

“Ha ha…”

Tiếng chuông cửa chợt vang lên.

“Anh ra mở cửa đi.” Khánh Đan nói và đẩy anh ra phía cửa.

Hải Nguyên mở cửa thì thấy một nhân viên phục vụ bưng một đĩa hoa quả, bánh ngọt và nước đứng trước cửa.

“Chúng tôi có gọi đồ đâu nhỉ?”

“Thưa anh, đây là đồ ăn nhẹ khách sạn chúng tôi đặc biệt chuẩn bị để xin lỗi anh vì chuyện sáng nay ạ.” Nhân viên kia nói.

“Ồ, thực ra cũng không cần thiết lắm, đó chỉ là chuyện nhỏ.”

“Quản lý chúng tôi đặc biệt dặn dò ạ.” Anh ta nói tiếp:

“Vậy cảm ơn nhé!” Hải Nguyên nói rồi đỡ lấy khay đồ từ tay nhân viên rồi rút trong túi mấy đồng tiền đưa cho anh ta. Anh ta cảm ơn rồi mới quay đi. Hải Nguyên đóng cửa lại trong lòng nghĩ điều gì đó mỉm cười rồi đặt khay hoa quả xuống bàn.


...


Khánh Đan đứng từ trên núi nhìn ra xa, phía trước là biển rộng mênh mông trong lòng thấy thích thú vô cùng, liền hét thật to:

“Aaaaaaaaaaaaa...”

Hải Nguyên đứng sau cô liền nói: “Có phải em nhiễm phim quá rồi không?”

Khánh Đan quay lại nhìn anh cười: “Anh cũng hét lên đi, rất thú vị đấy!”

“Anh không làm chuyện hâm như em đâu.”

“Hét đi, em muốn anh hét lên như vậy!”

“Aaaaaaaaaaaa…” Khánh Đan nói rồi lại hét thật to.

“Aa.” Hải Nguyên nhìn cô rồi cũng hét lên nhưng rất nhỏ.

“Không hét to lên cơ, mau lên!”

“Aaaaaaaaaaaaa…” Lần này thì anh hét rất to. Hải Nguyên nhìn cô cười vui vẻ, anh cũng vì vậy mà bật cười, tự dưng trong lòng anh thấy thoải mái hẳn lên, trò ngốc nghếch của cô gái này cũng có hiệu quả đấy. Cô ở bên anh, im lặng không hỏi gì về chuyện đó, một câu an ủi cũng không nói nhưng anh lại cảm thấy thật thoải mái, bình yên. Bên cô, anh không quan tâm bất cứ điều gì cả, chỉ cần nhìn thấy cô cười.

Một người con trai đứng cách đó không xa đang cầm máy ảnh hướng về phía cô, nhìn thấy cô cười anh ta ngây ra một lúc nhưng cũng không quên chớp lấy khoảnh khắc đẹp nhất ấy.

Hải Nguyên tắm xong bước ra khỏi phòng tắm đã thấy Khánh Đan ngủ say trên giường, anh khẽ mỉm cười rồi cũng nằm xuống bên cạnh cô, vòng một tay ôm lấy cô rồi nhắm mắt lại.

Khánh Đan thấy Hải Nguyên ôm mình thì nằm im không dám nhúc nhích, một lát sau hơi thở của anh đều đều, cô mới quay lại nhìn anh. Khuôn mặt anh lúc ngủ thật bình yên, đẹp như bức tượng thần, cô không kìm được mà đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt anh, chạm nhẹ vào sống mũi của anh. Anh bất ngờ đưa tay lên nắm lấy tay cô làm cô giật mình mà rút tay ra, nhưng tay anh vẫn nắm thật chặt, bàn tay anh rất ấm áp.

“Em làm anh không ngủ được đấy!”

“Anh không phải ngủ rồi à?” Khánh Đan chớp mắt vài cái nhìn anh, tim dường như muốn bắn ra ngoài.

“Không phải em cũng giả vờ ngủ à?” Hải Nguyên nói làm Khánh Đan im lặng không biết nói gì nữa. Thấy vậy anh liền cười:

“Thôi ngủ đi, anh buồn ngủ lắm!” Anh nói rồi nhắm mắt lại, tay vẫn nắm lấy tay cô. Khánh Đan khẽ mỉm cười rồi cũng nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.


Sáng dậy, Khánh Đan không thấy Hải Nguyên đâu, đi loanh quanh trong khách sạn cũng không thấy, liền chạy đi tìm. Khánh Đan đứng nhìn biển rộng mênh mông, người con trai cô yêu đang ngồi bên bờ biển, dáng vẻ cô đơn vô cùng. Khánh Đan lại gần anh đặt tay lên vai anh nhìn về hướng anh đang nhìn.

“Vì sợ mẹ buồn nên anh chẳng bao giờ hỏi mẹ về bố. Anh cứ nghĩ bố anh đang ở nơi nào xa lắm và có lẽ chẳng biết đến sự tồn tại của anh. Hóa ra ông ấy ở ngay gần anh nhưng lại không nhận anh.”

“Không phải bố không muốn nhận anh đâu, bố mẹ cũng là bất đắc dĩ.”

“Em biết từ bào giờ?”

“Lúc anh vào phòng cấp cứu.”

“Người truyền máu cho anh là ông ấy?”

“Ừ.”

Khánh Đan thấy Hải Nguyên im lặng, cô liền kể lại cho anh nghe những chuyện cô biết được, ánh mắt Hải Nguyên dường như không có biểu hiện gì, chìm trong sự tịch liêu, chỉ còn lại âm thanh của tiếng sóng đập vào vách đá. Khánh Đan khẽ nắm tay anh rồi cũng im lặng nhìn ra biển.

“Đi thôi!”

“Hả? Đi đâu?” Khánh Đan nghe anh nói ngạc nhiên hỏi.

“Đi ăn sáng, em không thấy đói à?” Hải Nguyên nói rồi kéo cô bước đi, Khánh Đan khẽ mỉm cười đi theo anh. Ngoài biển khơi sóng vẫn không ngừng xô vào bờ, ánh nắng cũng chói chang hơn nhưng có lẽ trong lòng anh đã nhẹ nhõm hơn nhiều, nụ cười của anh không còn gượng gạo như mấy hôm trước nữa. Trong lòng Khánh Đan cũng thấy yên tâm. Có lẽ cũng nên về nhà thôi, cô và anh đi khỏi nhà mấy hôm rồi, bố mẹ nhất định rất lo lắng.

Buổi tối đi chơi về, Khánh Đan nhân lúc Hải Nguyên đi tắm liền gọi điện về cho mẹ.

“Em đang gọi đi đâu vậy?” Hải Nguyên ra khỏi phòng tắm một lúc mới lên tiếng làm cô giật mình vội cúp máy: “Em… em gọi xuống lễ tân khách sạn.”

Hải Nguyên nhìn cô bằng ánh mắt dò xét rồi mỉm cười, Khánh Đan quay mặt đi tránh ánh mắt của anh.

“Em muốn về nhà rồi phải không?”

“Bố mẹ chắc rất lo lắng!”

“Ừ.” Hải Nguyên nói rồi leo lên giường, kéo cô xuống, ôm cô ngủ. Khánh Đan nhìn Hải Nguyên khẽ thở dài.

Sáng sớm hôm sau, Hải Nguyên đã gọi Khánh Đan dậy:

“Dậy dọn dẹp hành lí rồi đi thôi cún con!” Anh vừa nói vừa thu dọn quần áo vào túi.

“Anh làm gì vậy?” Khánh Đan dụi mắt ngơ ngác nhìn anh.

“Chúng ta sẽ chơi trò chạy trốn!”

Khánh Đan nhìn anh khó hiểu.

“Em nhanh lên đi.”

Khánh Đan tuy không hiểu gì, nhưng nhìn anh khẩn trương như vậy cũng đành đi rửa mặt rồi thu dọn đồ đi theo anh xuống trả phòng rồi bắt taxi ra thành phố.

Chiều hôm đó, có một chiếc ô tô sang trọng đến khách sạn hỏi thăm về một đôi nam nữ đã ở đấy mấy hôm. Đúng như dự tính của Hải Nguyên, hai người đàn ông đó thở dài bất lực khi nghe được tin từ nhân viên khách sạn nói hai người đã trả phòng và đi khỏi đây từ sáng còn đi đâu thì họ không biết.

Người thanh niên đang ngồi ở bàn gần đó đưa tách cà phê lên uống rồi khẽ mỉm cười. Anh đoán đó có lẽ là trò chơi trốn tìm của mấy cô cậu con nhà giàu, trò này anh chơi không ít lần, khi quyết định dừng chân ở đây không ngờ lại gặp một cô gái thú vị. Anh đưa mấy tấm ảnh mới rửa ra nhìn, cô gái trong hình trẻ trung, xinh xắn, có nụ cười mê hồn.


Buổi chiều Hải Nguyên cùng Khánh Đan ngồi trong một quán ăn vặt ở Hội An, anh giơ tay lên nhìn đồng hồ rồi khẽ nhếch mép lên cười. Giờ này chắc đã có người đến Sơn Trà, chỉ tiếc là anh và cô đã sớm rời khỏi đó. Khi anh chưa muốn về thì chẳng ai có thể tìm được anh cả. Ở bên Mỹ, anh cũng không ít lần bỏ nhà đi bụi, với khả năng của bà Ngọc Vân việc tìm thấy anh đang ở đâu không hề khó, nhưng mỗi lần bà tìm đến nơi thì anh đã đi nơi khác. Bản thân anh cũng thấy trò này rất thú vị, nhưng cô gái ngồi đối diện anh thì không hề. Cô biết ý đồ của anh sáng nay đã rất tức giận, mặt xị ra nãy giờ, anh nói chuyện cũng không thèm tiếp lời.

“Sau này anh không dám nữa.” Anh nói với giọng điệu năn nỉ, nhưng cô cũng không hề phản ứng.

“Hôm nay em cứ ở đây chơi thật vui vẻ rồi chúng ta sẽ cùng về nhà, dù sao cũng mất công đến đây rồi.”

“Ngày mai phải về nhà.”

“Được.”

“Anh không được nói dối đâu.”

“Ừ. Tuyệt đối không lừa em. Đêm mai chúng ta sẽ mua vé tàu về. Anh thề!”

Khánh Đan nhìn Hải Nguyên giờ tay lên thề cùng điệu bộ nghiêm túc đến đáng ghét của anh muốn giận cũng không được. Thấy Khánh Đan không giận nữa, anh liền giở nụ cười nịnh nọt cô. Cô gái này thời gian qua đã gặp nhiều kinh sợ nên để cô ấy thoải mái vui vẻ một chút.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

DiệpPhong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/8/14
Bài viết
148
Gạo
180,0

DiệpPhong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/8/14
Bài viết
148
Gạo
180,0
Chương chín: Chia tay.



Ông Văn Thịnh từ Đã Nẵng trở về, trong lòng vừa buồn lại vừa tức giận. Ông biết Hải Nguyên sẽ bất ngờ trước sự thật này nhưng cũng không thể hành động như vậy được. Mọi người đang ở trong nhà nói chuyện thì thím Hồng từ bên ngoài chạy vào nhà:

“Ông bà chủ, cô Khánh Đan, cậu Hải Nguyên về rồi!”

Thím Hồng vừa nói xong, Hải Nguyên và Khánh Đan cũng vào đến nhà.

“Con chào mẹ.”

Bà Ngọc Vân thấy Hải Nguyên về, bà tức giận mắng: “Con giỏi nhỉ, đi bây giờ mới thèm về, lại còn đưa Khánh Đan đi nữa, sao con không…”

“Thôi, dù sao con cũng về rồi, em cũng đừng trách chúng nó nữa.” Bà Ngọc Lan liền ngăn cản lại. Lúc bấy giờ ông Văn Thịnh mới bước lại gần, lúc đầu ông cũng rất tức giận, nhưng bây giờ lại không biết nên mắng Hải Nguyên như thế nào.

“Con về là tốt rồi.”

Khánh Đan đứng bên cạnh thấy Hải Nguyên im lặng không nói một lời nào, cô kéo kéo tay anh.

“Bố.”

Anh nói rồi liền quay đi lên phòng, khuôn mặt của ông Thịnh chưa kịp cười đã cứng lại. Không khí cả nhà trở lên nặng nề, lúc sau bà Lan mới lên tiếng:

“Khánh Đan, con lên phòng nghỉ ngơi đi.”

“Vâng.” Khánh Đan khẽ đáp rồi cũng đi lên tầng hai, căn phòng im lặng tới mức tiếng thở dài của ông Văn Thịnh cũng rất rõ ràng.

Sau khi từ Đà Nẵng trở về, Khánh Đan và Hải Nguyên đi học lại cũng không thấy giáo viên nhắc gì đến một tuần hai người mất tích. Hải Nguyên và ông Văn Thịnh vẫn lạnh nhạt, gần như anh không nói chuyện với ông, mỗi lần về nhà đều ăn cơm trước hoặc bỏ lên phòng. Khánh Đan thỉnh thoảng cũng nhắc khéo anh nhưng anh không hề để tai mà lảng sang chuyện khác cô cũng đành im lặng. Bà Ngọc Vân ở lại Việt Nam thêm một thời gian thì trở về Mỹ. Hải Nguyên từ đó càng trở lên trầm lặng hơn.

Hải Nguyên ngồi trên ghế đá ngoảnh mặt ra bờ hồ phẳng lặng, mặc phía sau dòng xe nhộn nhịp qua lại, anh vẫn trầm ngâm suy nghĩ.

“Khánh Đan, có bao giờ em nghĩ sẽ sang nước ngoài sống không?”

“Sang nước ngoài á? Bố mẹ ở bên này sao em lại sang nước ngoài chứ?” Khánh Đan từ ngạc nhiên nhìn anh.

Hải Nguyên nhìn nụ cười vô tư của cô trong lòng bỗng thấy buồn:

“Bên nước ngoài chẳng phải tốt hơn ở đây sao?”

“Bên này không tốt sao, có người thân, có bạn bè. Sang nước ngoài rồi em chỉ có một mình. Hơn nữa em mang ơn bố mẹ, em phải ở bên họ.” Cô đáp.

“Còn có anh, anh mãi mãi là người thân của em mà.”

Khánh Đan nhìn anh bỗng thấy buồn cười: “Hay là anh muốn về Mỹ rồi?”

Hải Nguyên nhìn cô rồi vòng tay ôm lấy cô: “Anh chỉ muốn ở bên em.”

“Anh đang nghĩ gì vậy? Có phải có chuyện gì không?” Khánh Đan thấy lạ liền quay lại hỏi, Hải Nguyên khẽ mỉm cười.

“Hay chúng mình kết hôn đi!”

Khánh Đan nghe anh nói vậy, cô ngây ra một lúc rồi bật cười, một tay đặt lên trán mình, tay kia đặt lên trán anh:

“Anh có phải ốm rồi không?” Nhưng thấy trán anh vẫn bình thường, cô khẽ nhíu mày: “Ủa, không phải mà.”

Hải Nguyên khó chịu liền kéo tay cô xuống: “Anh không nói đùa!”

“Ha ha… Chúng ta còn chưa đủ tuổi kết hôn mà.” Khánh Đan nói, cô bỗng cảm thấy mặt mình đang nóng bừng lên liền cúi đầu xuống.

Hải Nguyên khẽ thở dài, Khánh Đan chưa bao giờ có ý định sẽ đi nước ngoài cả, cô muốn cả đời sẽ ở đây, vì đây là nơi cô sinh ra và lớn lên, nơi đây có bố mẹ, có bạn bè, có những kỉ niệm đẹp. Còn anh, nơi thuộc về anh hình như là nước Mỹ, nơi đó có mẹ anh, người phụ nữ đã hi sinh cả tuổi thanh xuân của mình để nuôi lớn anh, yêu thương anh. Bây giờ bà muốn anh trở về bên cạnh bà, anh có thể không nghe theo ư? Những lời nói của bà cứ ngày ngày ám ảnh trong đầu anh. Anh phải làm sao để thuyết phục Khánh Đan đi theo anh? Cô đi theo anh đến một nơi xa lạ như vậy liệu có vui vẻ không?

“Có phải xảy ra chuyện gì không anh?” Thấy Hải Nguyên im lặng, Khánh Đan lo lắng hỏi.

“Làm gì có chuyện gì được. Em chỉ nghĩ lung tung.” Hải Nguyên gượng cười nhìn cô.

“Không đúng!” Khánh Đan nhìn anh nghi ngờ.

“Haizz… Anh chỉ là sợ sẽ vô tình lạc mất em thôi.” Hải Nguyên nói rồi lại nghiêm túc nhìn cô. “Khánh Đan hứa với anh dù có chuyện gì cũng phải tin tưởng anh, anh đi đâu, nhất định em cũng phải ở bên anh, đừng khiến anh cảm thấy mình sẽ mất em!”

Khánh Đan nhìn Hải Nguyên khẽ thở dài: “Ôi, em tưởng chuyện gì…”

“Hứa với anh đi!”

Thấy Hải Nguyên nghiêm túc như vậy, trong lòng Khánh Đan bỗng dưng cảm thấy hoang mang nhưng lại có chút ngọt ngào: “Em hứa với anh, mãi mãi không rời xa anh. Anh đi đâu em cũng theo anh.” Khánh Đan mỉm cười rồi ôm lấy anh: “Ngốc ạ.”

Hải Nguyên cũng vòng tay ôm chặt lấy cô. Nhất định cô sẽ theo anh, sẽ không trách anh, sang Mỹ rồi anh sẽ bảo vệ cô, cho cô một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc nhất.


Trong bữa cơm tối Khánh Đan nghe bà Ngọc Lan và ông Văn Thịnh nói về chuyện cô và Hải Nguyên đi du học bên Mỹ cô mới tin lời cô giáo và mọi người nói đều là sự thật. Tất cả mọi người đều biết, chỉ mình cô là không biết gì. Mọi người nói chuyện của cô nhưng hình như lại chẳng liên quan gì đến cô.

“Bố, mẹ con ăn no rồi, con lên phòng trước đây ạ.” Khánh Đan nói rồi đặt bát đũa xuống bàn và đi lên phòng.

“Khánh Đan, con còn chưa ăn gì mà.” Bà Ngọc Lan gọi với theo cô.

“Mẹ, con còn chưa nói chuyện này với cô ấy.” Hải Nguyên nói rồi cũng chạy theo Khánh Đan:

“Khánh Đan, em nghe anh nói.”

Rầm!

Khánh Đan đóng mạnh cửa, mặc Hải Nguyên đứng ngoài gọi thế nào, cô cũng không chịu mở cửa.

“Khánh Đan, anh chỉ là không biết nói với em thế nào nên mới giấu em đến bây giờ. Em nói chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sang nước ngoài và cũng không muốn đi nên anh…”

“Nên anh giấu em đến tận hôm nay. Đến khi sắp đi rồi, không thể giấu được nữa nên mới để em biết? Sao anh không giấu luôn đi, mãi mãi đừng để em biết chuyện này?”

“Anh… không phải như vậy. Anh không muốn giấu em. Em nói dù anh đi đâu cũng đi theo anh mà.”

“Anh có thể nói sớm hơn mà. Anh biết hôm nay khi nghe cô giáo nói, khi nghe mọi người nói em có cảm giác gì không?”

“Anh biết như vậy là không đúng nhưng anh nghĩ em sẽ đồng ý!”

“Em sẽ đồng ý? Anh muốn đi. Được! Anh đi đi, chẳng liên quan gì đến em cả!”

“Sao em lại nói thế chứ?”

“Em phải nói sao? Anh định an bài sẵn cuộc sống cho em rồi bắt em phải đi con đường đó? Hải Nguyên, em tuyệt đối không rời khỏi Việt Nam!”

“Khánh Đan… Em nói là thật sao?” Hải Nguyên nghe Khánh Đan nói, anh ngây người một lúc lâu, xem ra anh sai rồi, ngay từ đầu anh đã sai. Anh sai vì đã giấu cô đến tận ngày hôm nay. Sai vì nghĩ cô nhất định sẽ theo anh sang Mỹ.

Khánh Đan dựa cả người vào cửa rồi từ từ ngồi bệt xuống đất. Lúc này đây cô cảm thấy không còn chút sức lực nào nữa, nước mắt cứ rơi xuống càng ngày càng nhiều. Không phải cô không muốn đi theo anh mà cô không thể, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ sang nước ngoài cho dù là bất cứ lí do gì. Từ nhỏ đến lớn cô sống trong nhà họ Dương, được ông Thịnh bà Lan nuôi dưỡng, cô nợ họ cả đời này cũng không trả hết được. Không có họ thì có thể cô không còn sống tới hôm nay. Cô luôn nghĩ cả đời sẽ ở lại nơi này báo đáp họ. Cô còn muốn tìm nguyên nhân gây ra tai nạn của bố mẹ cô nữa, cô không tin đó là một tai nạn bình thường. Mấy hôm trước cô đã tìm được hồ sơ vụ án năm đó, cô đi rồi ai sẽ giúp cô làm sáng tỏ sự việc? Số phận sao lại bắt cô lựa chọn giữa thời khắc quan trọng này?

“Hải Nguyên, em xin lỗi.”


...


“Hải Nguyên, con sang Mỹ rồi cũng đừng nên hành động nông nổi, theo cảm tính. Con cũng lớn rồi đừng để mẹ con phải lo lắng.” Bà Ngọc Lan nói rồi khẽ thở dài. Thằng bé vừa trở về chưa đầy một năm đã lại quay sang Mỹ sống, thực lòng bà không nỡ chút nào.

“Mẹ con biết rồi.”

“Con sang đến nơi rồi gọi điện về cho bố mẹ. Lúc nào rảnh lại về đây chơi.” Ông Văn Thịnh vẫn im lặng nãy giờ mới lên tiếng.

“Vâng.” Hải Nguyên nói rồi nhìn Khánh Đan một lúc lâu, anh muốn nói điều gì nhưng lại không biết phải nói như thế nào.

“Bố mẹ, con đi học đây ạ. Hôm nay có bài kiểm tra quan trọng.” Khánh Đan nói rồi bước ra cửa nhưng Hải Nguyên giữ tay cô lại. Khánh Đan quay lại nhìn anh nhưng ánh mắt lơ đễnh, dường như trong mắt cô không hề có hình bóng của anh.

“Để chú Hưng đưa em đi.”

“Không cần đâu, em sang nhà Nhật Lệ đi cùng cậu ấy, chú Hưng còn đưa anh ra sân bay.” Khánh Đan nói rồi rút tay mình khỏi tay anh, vội vàng quay đi lau giọt nước mắt đọng trên khóe mi.

“Để anh đưa em đi học.” Hải Minh nói rồi chạy theo Khánh Đan.

Khánh Đan, em có biết trái tim anh tan vỡ vì em không?

“Đến giờ rồi, con đi đây, mẹ đừng tiễn nữa.” Hải Nguyên nói rồi cũng lên ô tô đi mất. Hai chiếc ô tô đi về hai hướng trái ngược nhau, phải chăng số phận chủ định hai người không thể ở bên nhau? Khánh Đan, cuộc đời này anh còn có thể gặp lại em không?


...


“Khánh Đan, cậu sao thế?” Nhật Lệ nhìn cô lo lắng hỏi.

“Mình không sao.” Khánh Đan thờ ơ trả lời.

“Sao cậu không làm bài thi?” Nhật Lệ nhìn tờ giấy trắng trên bàn Khánh Đan thở dài.

“Nhật Lệ, Khánh Đan hai em không trao đổi nữa!” Cô giám thị ngồi trên bàn lên tiếng nhắc nhở. Nhật Lệ vội quay lên rồi nhân lúc giáo viên không để ý đặt bài kiểm tra của mình lên bàn Khánh Đan. “Chép đi, hết giờ rồi, cậu không chép thì không kịp thời gian đâu!”

“Không kịp…” Khánh Đan khẽ lẩm bẩm rồi bật dậy kéo túi xách trong ngăn bàn chạy ra khỏi lớp khiến cô giám thị giật mình, học sinh trong lớp thì ngạc nhiên tròn mắt lên nhìn. “Hải Nguyên…”


Hải Nguyên ở sân bay nhìn dòng người qua lại, có những cuộc chia xa trong nước mắt, có những cuộc trùng phùng trong hạnh phúc và niềm vui nhưng trong lòng anh lại thấy trống rỗng. Dòng người kia không có người anh yêu, cô không tiễn anh, thậm chí một lời từ biệt cũng không nói, một ánh mắt cũng chỉ lướt qua.

“Chuyến bay số... đi Mỹ chuẩn bị khởi hành, hành khách chú ý nhanh chóng vào làm thủ tục xuất cảnh. Chúc quý khách có một chuyến đi bình an…”

Tiếng nói của nhân viên hàng không lặp lại mấy lần nhưng Hải Nguyên vẫn đứng ngây một chỗ mà không chịu đi.

“Hải Nguyên, sắp đến giờ bay rồi con.” Ông Văn Thịnh nhắc anh mấy lần anh mới thất vọng quay lại:

“Con đi đây.”

“Con nhớ giữ gìn sức khỏe, chăm sóc mẹ con, mẹ con vẫn hay bị hen suyễn.”

“Vâng.”

Ông Văn Thịnh khẽ mỉm cười nhìn Hải Nguyên đi dần vào trong sảnh chờ.

“Hải Nguyên, Hải Nguyên anh ở đâu?”

Hải Nguyên nghe đâu đó như tiếng gọi của Khánh Đan liền quay lại nhìn xung quanh nhưng lại thất vọng mà quay đi.

“Anh có vào không vậy?” Nhân viên sân bay thấy anh chần chừ không vào liền nhắc nhở. Hải Nguyên không đáp mà đi thẳng vào trong.

“Hải Nguyên, anh ở đâu?” Khánh Đan chạy khắp sân bay nhưng cũng không thấy Hải Nguyên đâu, những giọt nước mắt đã không kìm được mà rơi như mưa.

“Anh ơi cho hỏi chuyến bay đi Mỹ số…”

“Chuyến bay đó vừa mới cất cánh thưa cô.” Anh ta vừa nói xong đã thấy cô gái đứng trước mặt mình ngồi gục xuống sàn nhà nước mắt không ngừng rơi.

“Cô ơi, cô không sao chứ?” Anh ta lo sợ chạy đến đỡ cô lên. Lẫn trong tiếng ồn ào của sân bay là tiếng khóc thương tâm của một người con gái trẻ, ai đi qua cũng chỉ biết thở dài. Người thanh niên kia ngồi đó cũng cảm thấy xót xa. Anh cứ lặng im nhìn cô khóc rồi đưa khăn tay cho cô. Rất lâu sau đó cô gái mới ngừng khóc, khẽ lên tiếng cảm ơn nhân viên nam kia rồi lẫn trong dòng người mà biến mất. Người con trai kia nhìn theo bóng dáng cô rồi lấy trong túi tấm ảnh anh vẫn luôn giữ cẩn thận. Là cô ấy. Không ngờ anh lại có duyên gặp cô ở đây, càng bất ngờ hơn là trong hoàn cảnh như thế này. Nụ cười hôm đó của cô hôm nay đã thay bằng tiếng khóc và ánh mắt vô hồn.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Kem Dâu

...Cô hàng xóm...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
11/7/14
Bài viết
1.290
Gạo
0,0
Hic... Nhờ có cái like của chị Ktmb và Ivy mà mình chợt nhận ra mình quên mất truyện này. Lần trước biết cậu tag nhưng lên mạng bằng điện thoại nên không bình luận với nhặt lỗi được.
Dạo này đầu óc mình hơi lú lẫn, Phong thông cảm nha. :(
 
Chỉnh sửa lần cuối:

DiệpPhong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/8/14
Bài viết
148
Gạo
180,0

DiệpPhong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/8/14
Bài viết
148
Gạo
180,0
Chương mười: Cuộc sống bình lặng


Từ khi Hải Nguyên đi khỏi, cuộc sống của Khánh Đan chỉ có thể hình dung bằng hai từ “bình lặng”. Ngày Hải Nguyên đi Mỹ, Khánh Đan về nhà rất khuya, cô lặng lẽ trở về phòng thu dọn đồ đạc liên quan đến Hải Nguyên, cất thật sâu vào trong góc tủ. Không ai nhìn thấy cô khóc, cô cũng không bao giờ nhắc đến hai chữ Hải Nguyên. Mọi người thấy vậy càng lo lắng hơn, nhưng có khuyên cô cũng chỉ nói không sao.

Thời gian cứ thế mà trôi đi, thu qua, đông tới, từng cơn gió lạnh bắt đầu tràn về, những chiếc lá cuối cùng cũng rụng xuống. Khánh Đan khẽ thở dài, Hải Nguyên rời xa đã sáu tháng rồi, anh bên đó sống có tốt không? Cô ở đây mỗi ngày đều nghĩ tới anh, ngay cả trong giấc mơ cũng mơ đến anh, nhưng mỗi khi tỉnh dậy chỉ có trái tim trống rỗng. Mấy tháng qua, cô âm thầm tìm hiểu về vụ án của bố mẹ cô nhưng tất cả đều vô ích. Cô chỉ biết rõ một chút về bố mẹ, họ cũng có công ty khá lớn nhưng sau này tai nạn mất, mọi thứ đều biến mất không dấu vết. Cô cố gắng tìm hiểu thêm nhưng có nhìn thế nào đó cũng chỉ là một tai nạn thông thường, nhưng cô không tin. Kí ức về ngày hôm đó dù cô cố quên đi thì nó vẫn xuất hiện trong cơn ác mộng hàng đêm.

“Chạy, chạy đi con, mau lên!”

Người phụ nữ trong xe ô tô cố gắng đẩy đứa bé ra khỏi chiếc xe ô tô đang dần bén lửa. Gã đàn ông lái xe tải đã đuổi theo cô bé, khiến cô ngã xuống sườn núi rồi bỏ đi khi nghe thấy người dân đang hô hoán. Trên báo năm đó cũng viết nhiều việc gã lái xe đâm chết người ra đầu thú, vụ án kết thúc. Nếu chỉ là một tai nạn hắn ta có đuổi theo cô, làm cô ngã xuống sườn núi không? Đây rõ ràng là một vụ giết người. Nhưng ngoài tờ báo đấy ra cô không còn tìm được bất cứ thông tin nào nữa. Mục đích cô ở lại Việt Nam đi vào ngõ cụt không lối ra. Có một thứ cảm giác len lói trong tim cô, liệu nó có phải là hối hận?

“Trời lạnh như vậy em đứng ngoài làm gì?” Hải Minh lên tiếng rồi khoác chiếc áo vest cho Khánh Đan, cô giật mình quay lại nhìn anh. Nụ cười anh vẫn dịu dàng như ngày xưa, dường như không hề thay đổi.

“Cảm ơn anh.” Khánh Đan khẽ nói.

“Từ bao giờ em trở nên khách sáo với anh như vậy?” Hải Minh nói ánh mắt nhìn ra xa cố gắng che giấu đi những đau thương trong lòng. Khánh Đan nhìn anh trong giây lát rồi quay đi nhìn ra bầu trời phía trước. Thời gian qua anh vẫn luôn bên cô, dành cho cô sự ấm áp và bảo vệ tốt nhất nhưng trái tim cô lại chỉ có hình bóng của Hải Nguyên. Mỗi khi đi qua con đường nhỏ trước nhà, cô lại hình dung ra một đôi nam nữ đang đùa nhau, tiếng cười của hai người vang cả góc phố. Hay khi hai người đạp xe trên con đường đầy lá vàng rơi, tạo những âm thanh vui tai, Chiếc xe đạp chệnh choạng vì anh đi không quen. Giờ đây, khi một mình đi trên con đường ấy, Khánh Đan thấy bản thân cô đơn vô cùng.

Kì nghỉ đông dài Khánh Đan cùng lớp đi Mai Châu. Đứng trước khung cảnh đẹp như tranh vẽ nhưng trong lòng Khánh Đan lại cảm thấy lạnh lẽo. Cô nhớ mùa đông năm trước ở Sa Pa, nhớ đêm cô và anh lạc trên núi, nhớ bông hoa đỗ quyên héo anh tặng. Có lẽ tình yêu của cô với anh giống như bông hoa ấy, đẹp vô cùng nhưng lại nhanh tàn úa.

Năm mới cũng đến, Khánh Đan nhìn những bông pháo hoa trên bầu trời Hà Nội đêm giao thừa lại nhớ đến đêm hôm đó. Hải Nguyên nắm tay cô cùng ngắm pháo hoa rồi trao cho cô nụ hôn ngọt ngào giữa phố đông người. Người đi cùng cô hôm nay lại không phải anh.

"Hải Nguyên, anh có đang đón tết như em ở đây không? Năm mới lại đến rồi."



(Sanfrancisco)


“Ryan!”

Hải Nguyên nghe tiếng gọi từ phía sau liền quay lại, thấy Linda đang đi dần về phía anh.

“Anh còn nợ em một bữa ăn đấy!” Linda nói rồi kéo tay anh lôi đi, Hải Nguyên liền buông tay cô ra nói.

“Ở đây là công ty, em đừng nên tỏ ra thân thiết quá!”

“Tuân lệnh giám đốc!” Linda giơ tay chào kiểu nhà lính rồi mỉm cười nhìn anh: “Anh không nhất thiết phải nghiêm túc vậy đâu, dù sao đây cũng là công ty của anh.”

Hải Nguyên nghe vậy im lặng không nói gì. Hải Nguyên vào công ty làm việc đã gần hai năm, nhưng anh không được các nhân viên coi trọng, cái họ nhìn vào anh chỉ là con trai chủ bà chủ tịch hội đồng quản trị chứ không phải năng lực của anh, dù anh đã cố gắng rất nhiều. Trước đây, khi chưa đi làm, anh nghĩ công việc rất đơn giản, nhưng giờ đi làm rồi mới biết mọi thứ không hề như anh tưởng, anh đã mắc không ít sai lầm khiến mẹ anh phải đứng ra giúp anh.

Linda thấy Hải Nguyên không ăn liền hỏi:

“Anh đang nghĩ gì thế?”

"Ừ, anh đang nghĩ đến dự án sáng nay."

Thời gian qua mẹ anh đã đứng ra giúp đỡ anh rất nhiều, nhưng giờ thì không thể. Anh nhất định phải chứng minh khả năng của mình cho mọi người thấy anh hoàn toàn xứng đáng với chức vụ giám đốc này chứ không phải là con trai của chủ tịch. Cô gái đang ngồi ăn vui vẻ đây cũng được mẹ anh mời từ Pháp sang đây giúp đỡ anh, làm trợ lý của anh.

“Ồ, giờ ăn mà anh vẫn lo công việc cơ à. Ăn đi, chiều còn họp.”

Linda nói rồi lại cúi xuống ăn tiếp. Hải Nguyên khẽ thở dài, anh nuốt sao trôi được, dự án anh mới đưa ra đã bị bác bỏ cho dù lợi nhuận và tính khả thi của nó rất cao. Dự án này được thông qua thì cố gắng của anh bao lâu nay sẽ không lãng phí rồi.



(Việt Nam)


Buổi tối Khánh Đan đi bộ từ trong khách sạn đi ra khu phố cổ ở Hội An, nhìn những chiếc đèn lồng treo trên cao sáng lung linh bất giác nhớ đến mùa hè năm nào, cô và Hải Nguyên từng đến đây. Năm đó, cô và anh may mắn đến đúng ngày rằm nên rất đông người qua lại, rất náo nhiệt. Còn bây giờ, không khí yên tĩnh vô cùng, ngay cả tiếng bước chân cũng có thể nghe thấy, thỉnh thoảng xung quanh có tiếng cười vui vẻ, cô quay lại nhìn, thấy một đôi nam nữ đang cười đùa thật giống với năm đó, chỉ tiếc là họ đã không còn bên nhau nữa.

“Hải Nguyên, em thực sự rất nhớ anh.”

“Khánh Đan!” Hải Minh lên tiếng, anh đã đi theo cô một lúc nhưng vẫn im lặng.

Khánh Đan quay lại nhìn anh mỉm cười: “Em muốn về nhà.”

Vậy là đêm hôm đó, Hải Minh thu dọn đồ đạc đưa Khánh Đan trở về Hà Nội. Nhìn người con gái đang ngủ say trên ghế, trong lòng anh đau đớn. Anh đoán năm đó Hải Nguyên và Khánh Đan đi khỏi Đã Nẵng có lẽ là đến Hội An. Vậy nên mới khiến cô thất thần, anh đi theo cô từ khách sạn mà cô không hề hay biết. Ba năm rồi, anh âm thầm bên cô nhưng cô vẫn không hề động lòng.


...


“Em thật sự muốn đi du học à?” Hải Minh hỏi cô. Hôm nay anh nhận được tin này trong lòng cũng không tin lắm, cô từng nói sẽ không rời khỏi Việt Nam vậy mà bây giờ lại quyết định đi, nơi đến còn là nước Mỹ.

“Là vì…”

“Hải Minh, em nghĩ đây là một cơ hội tốt để em có thể bồi dưỡng thêm kĩ năng của mình. Em thực sự chỉ mong mình có thể trở thành một vũ công giỏi.” Trong lòng cô cũng hiểu anh muốn nói gì nhưng lại không muốn anh nói ra bởi chính bản thân cô cũng đang nghi ngờ liệu có phải vì cô muốn gặp người đó?

“Ừ, em sẽ trở về chứ?”

“Vâng.”

“Anh sẽ giúp em chuẩn bị làm thủ tục.” Hải Minh nói rồi đi ra khỏi phòng, lúc này trong lòng anh tràn ngập sự thất vọng và đau khổ. “Khánh Đan, trong tim em không hề có anh!”

Khánh Đan đến sân bay làm thủ tục xuất cảnh, cô không cho bố mẹ tiễn, cô thật sự không muốn nói lời từ biệt, chỉ sợ từ biệt rồi sẽ không gặp lại. Ba năm trước, cô thà rời xa Hải Nguyên chứ không chịu đi Mỹ, vậy mà hôm nay lại quyết định đi nhanh chóng đến mức chính bản thân cô cũng bất ngờ. Đứng giữa sân bay rộng lớn, sắp phải đến một nơi xa lạ, có lẽ giờ cô đã hiểu được cảm giác của Hải Nguyên ngày hôm đó. Là trống rỗng.

“Anh sẽ đợi em!” Hải Minh nói.

“Vâng.”

“Em nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!”

Khánh Đan nhìn anh mỉm cười rồi ôm anh một cái thật lâu.

“Cảm ơn anh vì đã luôn tốt với em như vậy!”

“Ngốc, đến nơi nhớ gọi điện về, rảnh anh sẽ sang thăm em. Đi đi!” Hải Minh nói rồi buông tay. Khánh Đan đi dần về phía sảnh chờ, cô quay lại nhìn anh một cái rồi đi thẳng vào trong. Bóng cô đã khuất trong đám người rồi, Hải Minh vẫn đứng ngây tại chỗ, anh chỉ mong mình có thể chạy đến nói với cô là anh không muốn cô đi, không muốn chút nào nhưng lại không thể, anh có cảm giác như lần này để cô đi, anh sẽ mất cô mãi mãi.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên