Trước tiên mà nói thì mình cũng thuộc dạng khó tính, nên cái gì mình thấy là mình khai hết à.
Đọc hết chương 1. Nhặt được thế này.
Màu xanh là cấp hai. Nhìn lại bộ trang phục trên người mình, cô mỉm cười. Màu tím là cấp tối đa. Theo mình thấy thì cấp tối đa nghe hơi lạc điệu một chút, có thể là "cấp lớn nhất", "cao nhất, "cao cấp" nghe có vẻ vui hơn. Nghe đồn là bạn thích màu tím, giống mình, nhưng mà màu tím tràng ngập trong này nè, dày đằng đặc luôn.
Khi đang kí vào đây chắc các em đã tìm hiểu kĩ về ngôi trường này rồi đúng không?
Buổi chiều, mây đen kéo đền giăng đầy trời. Tiếng sấm, tiếng sét, không khí ẩm ướt khiến
Mình nhìn lỗi chính tả của người khác thì tốt lắm, nhưng của mình nữa cũng có sai à, bạn nữa có ghé qua đọc nhớ chỉ giúp mình, hề hề.
Chương một này thành thật thì mình có cảm giác bạn muốn tạo cho người đọc ít nhiều sự bí ẩn để phát triển sau, một phần lại muốn khắc họa tính cách nhân vật hơi phớt đời. Nhưng mà trộn cả hai lại tạo ra một cảm giác bí ẩn hơi đuôi đuối, tức là cái sự phớt đời đó hơi lây sang ngoại cảnh bí ẩn một chút. Cũng có thể là do ngôi thứ ba số ít mà bạn dùng để thể hiện cái nhìn của nữ chính đến người đọc.
Nhân vật nữ tính cách cũng khá ổn, có điều hơi quen, chắc theo thuật ngữ manga/anime thì loại tsunde, ha há há, mới đầu nên chưa có gì nhiều để "phán".
Tả cảnh hơi thiếu kết nối chút, bạn hay dùng câu ngắn, đoản câu nên có cảm giác đó, giống câu này nè. Mình đọc có cảm giác hiểu được cái bạn muốn nói, nhưng đôi khi không cảm nhận được cái miên man của câu từ khiến câu chữ đẹp lại chưa đủ sinh khí, hơi tiếc. Ví dụ một câu:
Hình như đôi giày đang đi bị mòn rồi, nên không chống trượt được nữa.
Với lại có cảm giác là những gì bạn viết nó chưa thể hiện hết cái mà bạn thấy trong đầu mình. Thường những người viết quen về ngôi thứ nhất, hoặc truyện tình cảm ngôi thứ ba số ít dễ diễn giải tâm lý hơn là cảnh tượng đơn thuần.
Dù sao mới chương một, hề hề, nói hơi nhiều. Mà trích dẫn để chữ tím cho nó đẹp.