Ác quỷ mang trái tim một thiên thần - Cập nhật - Vì Em Là Nắng

Vì Em Là Nắng

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/12/13
Bài viết
909
Gạo
2.000,0
Chương 12: Cảm xúc.


Mặt trời dần chìm vào mặt biển yên lặng. Trăng bắt đầu nhô lên cao. Nor và Shin vẫn chạy theo bóng dáng của Yo. Cả hai đều thấm mệt nhưng gương mặt không thể hiện ra. Bỗng dưng Yo dừng lại. Nó gầm gừ hai tiếng rồi lùi về sau. Nor và Shin đã lên tới đỉnh núi. Giữa đỉnh núi có một phiến đá rất lớn, đủ chỗ cho một người nằm và mặt đá khá bằng phẳng. Một người con gái đang nằm ngủ trông thật yên bình. Con rồng cùng con mèo đều đứng xung quanh phiến đá, nhìn chằm chằm vào Haru mà không hề để ý tới xung quanh. Shin bước chân tiến lại gần, Yo một lần nữa kéo cậu lại. Trên bầu trời đang quang đãng bỗng trở nên tối mịt. Không phải là mây che đi mặt trăng, mà là một đàn chim lớn đang bay lượn.

- Haru bị làm sao vậy?

- ...

- Cô ấy không hề thở.

- Không hề thở? Ý cậu là sao?

- Còn nữa, xung quanh cô ấy được bao bọc bởi một tầng băng mỏng. – Nor hơi suy tư. Hiện tượng này hình như cậu đã được đọc ở đâu đó, hay là thấy ở đâu đó. Nhưng hiện tại không nhớ ra.

Đàn chim sà xuống bên cạnh phiến đá lớn. Shin nhận ra con chim đầu đàn có mang một chiếc chuông ở cổ, đó là con chim của Haru. Những con chim nhanh chóng lại bay lên tạo thành một vòng tròn lớn. Gió bắt đầu nổi lên. Con mèo cũng như con rồng đều dần dần rời xa phiến đá. Xung quanh Haru xuất hiện những đốm lửa nhỏ màu tím xoay ngược lại với chiều đàn chim bay. Haru vẫn bất động không phản ứng.

“Tách”. Tiếng động rất nhỏ giữa đêm bên cạnh tiếng gió, tiếng chim vỗ cánh. Cả Nor và Shin đều nghe thấy tiếng động ấy. Đơn giản vì nó khác biệt. Một ngọn lửa màu tím bao bọc lấy cơ thể của Haru. Gương mặt của cô trở nên hồng hào, nhiệt độ tăng dần, hô hấp quay lại.

Đúng lúc những thú cưng trở nên nhẹ nhõm, căng thẳng biến mất. Đột nhiên không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo. Con mèo hóa lớn ôm trọn lấy thân thể của Haru. Con rồng cũng nhanh chóng tới bên cạnh phiến đá. Cả hai đều trong tư thế phòng thủ. Một hình ảnh quen thuộc xuất hiện.

- Chúng ta lại gặp nhau.

Người đàn ông sạch sẽ xuất hiện với gương mặt thường trực một nụ cười nhàn nhạt. Lần này anh ta không tháo găng tay ra, cũng không có đàn chim kì lạ xuất hiện. Con chim bay lượn trên đầu, đậu xuống trên phiến đá nhìn về phía người đàn ông sạch sẽ.

- Hãy trao trả cô ấy cho tôi.

Người đàn ông đứng đó với giọng nói nhẹ nhàng, gương mặt hiền hòa, nhưng bất giác trong tim Shin và Nor thấy lạnh. Con mèo càng quấn chặt Haru trong lòng mình, ánh mắt nó muốn giết chết người đàn ông đang đứng kia. Con rồng gầm lên.

- Cô ấy vốn không thuộc về các người. Đừng cố gắng làm chuyện ngu ngốc nữa. Cô ấy là của tôi. Hãy giao cô ấy cho tôi.

Shin và Nor nín thở nhìn cảnh tượng trước mắt mình. Shin phân vân có nên ra mặt giúp đỡ hay không? Liếc sang bên cạnh thấy Nor trầm tư suy nghĩ điều gì đó. Cả hai đều nhờ băng của Nor nên mới không khiến người đàn ông kia phát hiện.

- Ngươi nghĩ mình đang nói điều ngu ngốc gì vậy?

Một con mèo biết nói. Cả Nor và Shin đều không hẹn mà quay đầu nhìn nhau, không thể tin vào tai mình. Con mèo vẫn nằm im, bao bọc lấy Haru đang ngủ trong lòng mình. Đôi mắt màu xanh thâm trầm, khó đoán.

- Ngu ngốc? Dựa vào ba con vật như các người mà dám tranh cướp cô ấy với tôi ư. Đúng là không biết lựa sức mình. – Ánh mắt của người đàn ông lộ vẻ khinh thường.

- Cái gì vốn không thuộc về ngươi, vĩnh viễn không bao giờ có thể là của ngươi. Đừng đánh giá thấp bọn ta.

- Hừm. Đúng là lí luận của kẻ khờ.

Nhiệt độ xung quanh tiếp tục xuống thấp. Mặc dù được bao bọc bởi băng của Nor nhưng Shin vẫn cảm nhận rõ cái lạnh tới tận xương tủy. Người đàn ông sạch sẽ cùng đám thú cưng của Haru đang trao đổi ánh mắt với nhau.

- Lạ quá. – Nor thì thầm.

- Có chuyện gì?

- Cậu không thấy kì lạ lắm sao? Haru ấy?

- Lại chuyện gì nữa? – Shin có vẻ mất kiên nhẫn.

- Đó có phải là cô ấy không?

- ...

- Bởi vì tớ có cảm giác không phải người thật. Haru... trông bình yên quá.

Shin vẫn chăm chú theo dõi những diễn biến trên gương mặt của Haru, nhưng không tìm thấy bất cứ điều gì khác lạ. Tại sao Nor lại nói như thế?

Shin bắt đầu xâu chuỗi lại câu chuyện. Hai người đã đuổi theo con mèo, rồng và con chim từ lúc chiều. Haru được gói lại bên trong một túi vải. Lên tới đỉnh núi, họ vẫn theo dõi toàn bộ mọi thay đổi ở đây. Không thể có trường hợp Haru bị tráo đổi. Mà lí do để tráo đổi là gì quả thực Shin không hề đoán ra. Ngay cả việc xảy ra với Haru, cậu cũng cảm thấy mơ hồ. Nếu như đó không phải Haru, thì ngay từ đầu Haru đã không có ở đây rồi. Vậy cô ở đâu? Tại sao thú cưng của cô lại không ở bên cạnh chủ nhân của mình? Shin thật khó nghĩ.


Trong gió bỗng tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ. Hương thơm của những bông hoa dại trong rừng len lỏi mọi nơi. Người đàn ông sạch sẽ bỗng dưng cảnh giác. Anh ta điều chỉnh lại chiếc nơ màu đen trên cổ mình. Bàn tay phải của người đàn ông xuất hiện một con dao bạc chạm trổ vô cùng tinh xảo.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến gần lại thu hẹp khoảng cách giữa người đàn ông sạch sẽ và Haru. Một áp lực lớn bao trùm lấy Shin và Nor. Băng của Nor bắt đầu tan nhanh hơn. Trên những cành cây, băng cũng nhanh chóng tan biến. Không khí lạnh lẽo bỗng trở nên ngẹt thở. Con dao trong tay người đàn ông lạ run run. Anh ta nuốt nước bọt chờ đợi. Nhưng không có gì xuất hiện.

Cảm giác có ai đó đang tồn tại, nhưng lại không tìm kiếm thấy. Vùng áp lực bao trùm quá rộng cũng không bắt nguồn tại bất cứ điểm nào cụ thể. Điều đó càng khiến cho người đàn ông hoang mang hơn.

Gió bên em, từng giây từng phút. Nếu chia xa, là cách xa nghìn trùng. Bởi vì yêu mà nhẫn tâm đánh đổi. Chút yêu thương ấy, có khiến em trở lại. Gió mang mây đi xa, nhưng không thể mang hình bóng cũ quay lại...”

Văng vẳng trong không khí lời thì thầm vang vọng đâu đây. Có chút gì đó ớn lạnh và cô đơn trong tiếng hát ấy. Giữa lúc còn mải mê trong cảm xúc của riêng mình, Shin đã không để ý tới cái chạm tay của Nor. Khi nhìn lại, gương mặt của Nor đã tối hẳn lại.

- Có chuyện...

Lời còn chưa ra hết, Shin đã bị Nor kéo đi với một lực rất mạnh. Nor băng qua những cái cây, thanh kiếm bằng băng dọn dẹp mọi vật cản trên đường đi của nó. Lòng bàn tay của Nor đầy mồ hôi.

Shin nhanh chóng tăng tốc. Nhận thấy phản ứng từ bạn mình, Nor mới buông tay ra để cả hai cùng chạy. Shin tin tưởng Nor. Chắc chắn cậu đã nhận ra điều gì đó nên mới bỏ chạy.

Không khí vẫn bao trùm áp lực, Shin cảm thấy khó thở, oxi trong không khí như bị hút cạn hết. Cả hai người nhanh chóng dùng tốc độ tối đa của mình để thoát khỏi phạm vi xung quanh đỉnh núi.

Đến khi cảm thấy toàn thân mệt mỏi, chân cũng không di chuyển được nữa thì cả hai mới dừng lại

- Có... chuyện gì... thế? – Shin chống tay vào cái cây gần đó, cố gắng nói chuyện với Nor.

“Bùm”. Một tiếng nổ lớn vang lên. Phía trên đỉnh núi, một ngọn lửa màu tím bao trùm. Mặt trăng nhuộm một màu đỏ.

- Mặt trăng máu.

- ...

Cả Shin và Nor đều nhìn lên bầu trời. Đó là đỉnh núi cao nhất trong số những đỉnh núi ở khu rừng này. Đỉnh núi gần với bầu trời nhất.

Sau tiếng nổ lớn mọi thứ lại chìm vào yên tĩnh. Dường như mọi việc xảy ra chỉ như tự nhiên vốn có.

Lúc này, Nor đặt bàn tay lên vai Shin.

- Cô ấy không có ở đó. Ngay từ đầu, Haru đã không xuất hiện rồi. Cả mấy con thú cưng cũng thế?

- Vậy là sao? – Shin ngạc nhiên.

- Đừng ngạc nhiên như vậy. Ngay từ lúc bắt đầu tớ đã chăm chú quan sát mọi hành động đang xảy ra. Đúng là một vở kịch hoàn hảo, từ nhân vật đến nội dung. Tớ suýt nữa là bị lừa rồi.

- Cậu nói cái gì vậy? Càng nói càng khó hiểu.

- Được rồi. Cậu có biết cách tạo bản sao của chính mình không? Phép thuật cấp cao mà chúng ta sẽ được học trong thời gian tới. Vì hứng thú với nó nên tớ mới đăng kí tham gia trường này mà.

- Biết. Thế có nghĩ là, những gì chúng ta thấy chỉ là bản sao của Haru và mấy con thú thôi. Còn người thật thì không có ở đó.

- Bingo. Cậu đã ngộ ra được chân lý rồi đấy. Nếu không thì... làm sao lý giải được, Haru và mấy con thú đang nhìn chúng ta ở kia.

Theo hướng chỉ tay của Nor, Shin mới thấy Haru cùng mấy con thú đang cùng nhau thưởng thức bữa tối. Cô ấy vẫn bình an. Tự dưng trong lòng Shin dâng lên một chút oán hận. Cậu đã lo lắng cho cái bản sao của Haru, ngu ngốc bám theo mất bao nhiêu sức lực và thời gian. Đến cuối cùng đều thành công cốc. Nếu như Nor không nhanh chân, có lẽ bây giờ cũng không thể đứng ở đây bực tức được nữa rồi. Shin ngồi bệt trên đất, ngẩng đầu ngắm bầu trời đêm. Mặt trăng tròn vành vạnh trên cao, những ngôi sao cũng dần dần hiện rõ.

Nor cũng ngồi xuống bên cạnh Shin, im lặng ngắm nhìn bầu trời đêm. Từ lúc thấy Shin quan tâm tới Haru ngay hôm đầu tiên cô học ở lớp, rồi hai người đã cùng nhau đấu một trận. Lần đầu tiên, Nor thấy Shin thua mà lại cười vui vẻ như thế. Lần đầu tiên Nor thấy Shin ôm một người con gái – một cái ôm chủ động, không tính toán, cái ôm xuất phát từ trái tim. Lần đầu tiên, Shin lo lắng cho một người, quan tâm một người đến như vậy. Nor có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi, nhưng đành kiềm chế lại. Bởi cậu biết mình sẽ không nhận được câu trả lời thật lòng. Vậy thì cứ để cho những câu hỏi ấy trôi vào quên lãng. Cuộc sống, như thế này cũng đã hạnh phúc rồi. Giây phút này với Nor sẽ là cả đời không quên.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Vì Em Là Nắng

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/12/13
Bài viết
909
Gạo
2.000,0
Chương 15: Chiếc vòng định mệnh.


Đã là ngày thi thứ hai. Không khí trong trường có phần căng thẳng hơn. Kết quả đều có ngay sau khi kết thúc bài thi. Có không ít thất vọng, cũng có không ít thỏa mãn. Haru ngồi trên hàng ghế dài chăm chú nhìn về phía sàn đấu. Nhưng mà trong mắt chẳng hề để tâm, cô chỉ cảm thấy buồn ngủ.

Trên sân vất vả lắm học sinh nam mới giành được phần thắng. Mồ hôi nhễ nhại. Lần kiểm tra này, người tham gia đánh giá sẽ do học sinh bốc thăm lựa chọn. Chính vì vậy cơ hội nằm trong tay mỗi học sinh, có đạt được kết quả tốt hay không đều do mình quyết định. Nhìn cái tên trong tay mình, Haru thở dài không biết nên cảm ơn hay là oán hận nữa. Chỉ mình Haru là bắt được kết quả mà xác suất bốc được cực kì nhỏ. Giữa bao nhiêu người Haru lại chọn đấu với người mà ai cũng muốn tránh – giáo viên hướng dẫn thực hành của chính mình, người nổi tiếng ra tay tuyệt tình nhất - chưa ai đấu với người ấy mà có thể đạt kết quả tốt.

Cảm thấy nhàm chán, Haru quyết định rời khỏi vị trí. Căng tin buổi chiều cũng lác đác một số học sinh đang cùng nhau nói chuyện. Haru lấy một ly kem và ngồi vào chiếc bàn gỗ. Cô muốn ngắm nhìn chiếc bàn đá mình thường hay ăn cơm. Vị lạnh ngọt của kem tan chảy trong miệng. Tiếng giày cao gót gõ từng tiếng xuống nền đá khiến cho Haru cảm thấy không thoải mái. Có chút gì đó thù địch trong cảm nhận.

Khi Haru định thần lại, cảm giác rõ ràng có gì đó đang hướng về phía mình, cô đưa tay lên đỡ. Vòng đá trên tay Haru chạm vào đòn đánh đó vỡ đôi.

Lần đầu tiên, đôi mắt màu tím tối sầm lại. Haru nhìn về người vừa thi triển phép thuật. Cô gái đó một chút ấn tượng cũng không có.

- Hình như cô luôn thích tranh giành chỗ ngồi cùng tôi. Hôm nay tôi đây chấm bàn này, mau cút sang chỗ khác đi. – Liếc nhìn vòng đá bị vỡ, cô ta cười khểnh ra vẻ coi thường. - Chắc là do đại gia nào đó tặng cho chứ gì, tiếc là hàng đểu. Chỉ chút phép thuật cỏn con cũng hỏng. Đồ vứt đi.

- ...

Haru chầm chậm cúi xuống nhặt hai mảnh vỡ đặt lên tay. Chiếc vòng tay này là anh mang cho cô. Chiếc vòng tay gắn liền với sinh mạng anh. Chiếc vòng tay mà anh đeo ở tay trái cho cô. Vì anh biết cô không thuận tay trái, cô sẽ bảo vệ được vòng tay ấy khỏi sự va chạm thường ngày. Vậy mà hôm nay nó đã vỡ ngay trước mặt cô. Là cô đã đưa tay trái lên đỡ? Là cô đã chặt đứt đường sinh mạng của anh. Haru rơi vào trạng thái hoàn toàn trống rỗng. Cô không nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa. Chiếc giày cao gót màu đỏ chói mắt xuất hiện ngay trước mắt cô, Haru ngẩng đầu nhìn lên. Cô gái đó môi mấp máy điều gì đó, Haru không nghe thấy. Đôi mắt của cô ta đầy ý cười.

- Tại sao cô lại cười? – Haru ngây ngốc hỏi.

- ... Con điên này, nãy giờ không nghe thấy nói gì à?

- Tại sao cô lại dùng phép thuật? – Haru vẫn trong trạng thái vô thức.

- Học sinh cấp K mà vênh váo sao? Hôm nay tôi đã lên cấp A, cô sẽ phải đối đầu với thầy giáo hắc ám, coi như cô chỉ có thể hạ bậc mà thôi. Nghe nói cấp K hạ xuống hẳn hai bậc cơ. Nên đừng có mà vênh váo nữa... Chiếc vòng tay rẻ tiền đó hợp với cô, tiếc của thì để tôi nhắn người nhà mua đền cho một cái. Loại trang sức vứt đi này làm ảnh hưởng danh dự của trường quá, may mà cô còn chưa ra khỏi trường.

- Đúng đúng. Em thấy cô ta đạt được cấp K, chắc là có người bao cô ta mà thôi. – Cô hầu gái bên cạnh nịnh nọt.

- Nhìn thì cũng có chút nhan sắc...

Cô gái kiêu ngạo xoay người ngồi xuống bàn, vẫn thấy Haru ngây ngơ ngồi ở đó. Cô ta lấy mũi giày chạm nhẹ vào người Haru. Bàn tay Haru không cẩn thận lại lần nữa làm rơi nửa vòng đá nữa. Lần này, nửa vòng đá vỡ thành nhiều mảnh. Màu xanh nhè nhẹ ánh lên rồi tắt lịm. Haru cuống cuồng nhặt vội lên tay mình, đặt lên đó một nụ hôn, nhưng những mảnh vỡ không còn sáng nữa. Cô cứ hôn rồi lại hôn, thậm chí có mảnh đá cứa một vết nhỏ trên môi chảy máu, Haru cũng không quan tâm. Hành động của Haru khiến cho cô gái có phần bực mình, Haru không hề quan tâm tới những lời đả kích của cô ta, cũng chẳng thấy thái độ tức giận.
Tứ gia cũng muốn ăn nhẹ, nên bước vào căng tin. Bắt gặp cảnh tượng một cô gái đang quỳ trên mặt đất, mái tóc dài màu đen che khuất gương mặt. Trên bàn, một cô gái đang hướng ánh nhìn về phía cô gái kia với ánh nhìn đầy mỉa mai, châm chọc. Trông giống như nữ hoàng và kẻ hầu vậy. Định cất bước đi, Pad thấy cả Shin và Nor đều dừng lại thì khó hiểu. Cả hai người đều nhận ra, cô gái đang quỳ đó là Haru.

- Trông cô ta kìa. Chỉ là chiếc vòng đá mà làm như thần thánh vậy.

- Đúng vậy cô chủ. Thật là thấp kém mà.

Trong không khí bỗng dưng cảm nhận được một luồng áp lực cực kỳ lớn. Tường bắt đầu xuất hiện những vết nứt. Áp lực này khiến Nor và Shin đều nhận thấy quen thuộc. Tiếng đồ đạc bị nứt, tiếng đổ vỡ vang lên, tiếng hét của những cô gái không biết xảy ra chuyện gì. Cô gái mang giày đỏ cũng tỏ vẻ hoang mang. Nhưng không phải vì những gì xung quanh cô ta, cô ta không có thời gian để quan tâm. Bởi ánh mắt của Haru khiến toàn thân cô ta không thể dịch chuyển.

- Tiểu... – Tiếng gọi của cô hầu cũng không thể thốt ra.

Cô gái bám chặt vào chiếc ghế. Haru từ từ đứng lên. Tứ gia cũng cảm thấy bản thân ớn lạnh. Mùi vị của cái chết hiện lên rõ ràng. Áp lực này còn lớn hơn lúc ở trong rừng mà Nor và Shin cảm nhận được. Dù quen thuộc, nhưng nó tàn nhẫn hơn nhiều, chẳng ai có thể nhấc chân rời khỏi, tất cả chỉ có thể đứng yên trông cảnh tượng xảy ra trước mắt mình.

- HARU!!!

Từ phía sau tứ gia một chàng trai lao về phía Haru, Shin nhận ra người đó là ai. Rai gần như chạm đến Haru, nhưng một áp lực lớn đẩy cậu văng ra xa. Mặc dù dùng bảo vệ lên bản thân mình, Rai vẫn bị thương ở đầu do va chạm với bức tường, máu chảy từ vết thương mà Rai vẫn không cảm thấy đau.

Haru quay đầu lại, khoảnh khắc đó khiến cho cả tứ gia lẫn Rai bàng hoàng. Đôi mắt màu tím quen thuộc đổi màu đỏ máu, ánh nhìn khiến mọi cảm giác bị đông cứng. Pad còn bị đổ mồ hôi. Quá đáng sợ. Mặc dù đã nhìn thấy vô số cái đáng sợ trên thế gian này, nhưng đối diện với đôi mắt của Haru, Pad nhận thấy những thứ đó còn chưa là gì. Nó sâu, chỉ cần nhìn vào là sợ bị cuốn lấy không tìm thấy lối thoát. Nó vô cùng đáng sợ, chỉ nhìn thôi cũng khiến bản thân thấy ngột ngạt.

“Á”. Cô gái ngã lăn ra sàn nhà. Cô hầu gái đã quá sợ hãi, nép trong góc bàn đưa đôi mắt nhìn tiểu thư của mình. Đằng sau lưng Haru xuất hiện một vòng tròn phép thuật. Một vòng tròn phép thuật chưa hoàn hảo? Tất cả mọi người trông thấy nó đều nghĩ như vậy. Chỉ có một người là sắc mặt trở nên khó coi.

Vòng tròn phép thuật của Haru khá đặc biệt. Mỗi người đều có một màu sắc riêng cho vòng tròn phép thuật của mình, tất nhiên màu sắc bị hạn chế nên không ít người có màu giống nhau. Màu tím của Haru là màu hiếm trong số những màu tạo phép thuật. Màu trắng hay xanh là phổ biến nhất. Bên trong vòng tròn luôn là một vòng tròn nhỏ, nếu như để ý kỹ sẽ phát hiện ra tính chất phép thuật của mỗi người. Bên trong vòng tròn phép thuật của Haru là một mặt trăng cùng màu. Mọi người đều nghĩ nó chưa hoàn thiện.

Haru đưa tay về phía cô gái. Cô gái trên mặt đất lơ lửng dần dần. Cô ta quá hoảng sợ để nhận thấy tình cảnh của mình lúc bấy giờ. Kể từ lúc nhìn thấy ánh mắt của Haru, sự kiêu ngạo của cô ta hoàn toàn biến mất. Thứ duy nhất cảm nhận được lúc bấy giờ, đó là dự báo của cái chết. Không ai có thể cứu cô ta, bản thân cô ta cũng không thể cứu chính mình. Chân tay hoàn toàn bủn rủn, cảm giác cũng không còn chân thực nữa. Sự sợ hãi quá lớn khiến cho cô gái mang giầy đỏ dần chìm vào trạng thái vô thức. Cô ta đã ngất đi. Điều đó Haru cũng không nhận ra. Bàn tay từ từ đưa lên cao rồi nắm lại. Cô gái mang giày đỏ cũng dần dần đưa lên cao. Haru phất tay sang trái, hình ảnh của cô gái đó vụt qua mắt mọi người, khiến cho tất cả còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra. Tốc độ quá nhanh, nếu như va vào bức tường kiên cố của căng tin, không đảm bảo cô gái đó sẽ sống sót. Một làn gió vụt qua, cô gái mang giày đỏ bình an nằm dưới đất. Con rồng quay lại nhìn chủ nhân của mình, ánh mắt có phần phức tạp. Haru di chuyển, từng bước chân tiến dần về phía con rồng. Một bóng lớn màu xanh chồm qua đầu tứ gia, cuộn tròn lấy Haru, vòng tròn phép thuật biến mất. Áp lực xung quanh mọi người cũng biến mất. Hai tay Shin đầy mồ hôi, anh đã quá căng thẳng.

Rai tựa đầu vào bức tường một cách khó khăn. Cô gái mang giày đỏ nằm cạnh con rồng cách cậu không xa. Rai thở phào nhẹ nhõm. Đôi mắt hướng về phía con mèo. Haru đang nằm trong lòng con mèo, gương mặt hoàn toàn bình yên. Rai bước từng bước khó nhọc lại gần. Bàn tay muốn chạm đến Haru dừng lại. Rồi sau đó, Rai dùng phép thuật của mình, nâng Haru nằm trên lưng con mèo. Đôi mắt màu xanh nhìn anh đầy cảm ơn. Con mèo cùng con rồng mang theo Haru rời khỏi. Căng tin tràn ngập hỗn loạn.

- Này, rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? – Pad quay sang nhóm bạn của mình còn đang bàng hoàng hỏi.

- Chịu. – Kai nhìn đống lộn xộn trong căng tin hết muốn ăn, quay lưng bỏ đi.

Nor và Shin mỗi người theo đuổi suy nghĩ của riêng mình. Nhìn vào lòng bàn tay mình, những giọt mồ hôi đọng lại, Shin cảm giác thật thất vọng. Rai đi qua cậu. Vệt máu còn trên trán Rai khiến cho trong lòng Shin cảm giác hơi bực bội. Tại sao lúc đó, người lao ra là Rai mà không phải cậu? Mặc dù có bị thương, chắc chắn tâm trạng của Shin cũng sẽ tốt hơn nhiều.
***​
Trong mê man cô mấp máy môi, gọi tên một người. Những ký ức đan xen nhau, mờ nhạt lại có lúc rõ ràng quá. Chân thực lại cảm giác rất xa lạ. Bàn tay Haru nắm chặt, móng tay đâm vào da thịt chảy máu. Con mèo quanh quẩn bên chiếc giường đầy lo lắng.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

JuBy Wind

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/4/14
Bài viết
509
Gạo
300,0
Em chưa đọc chương nào nhưng nhìn ảnh truyện của chị nhìn khá ấn tượng. Em đặt "Cục gạch" ở đây á.
 

JuBy Wind

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/4/14
Bài viết
509
Gạo
300,0

Mộc miêu

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/5/14
Bài viết
289
Gạo
180,0
Mình thấy bạn viết giọng văn rất nhẹ nhàng.
Mình chờ các chương mới của bạn.;)
 

Vì Em Là Nắng

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/12/13
Bài viết
909
Gạo
2.000,0
Chương 16: Tại sao, chị giết anh ấy?


Trên sàn đấu thời gian đã gần hết mà vẫn chưa thấy Haru xuất hiện. Hôm nay có rất nhiều học sinh tới vì tò mò xem trận đấu cấp cao như thế nào? Tò mò thầy giáo sẽ khiến Haru hạ cấp ra sao? Nhưng thời gian đã gần hết mà vẫn chưa thấy học sinh tham dự. Thầy giáo khá thoải mái thưởng thức một ly trà sớm, nhưng giáo viên khác thì có vẻ hơi mất kiên nhẫn. Khi đồng hồ báo còn đúng năm phút, các giáo viên đã chuẩn bị ra về thì trên môi thầy giáo nở nụ cười thích thú.

- Cuối cùng em cũng tới.

- Vâng.

- Chúng ta bắt đầu thôi, các giáo viên chờ em lâu lắm rồi đấy.

- Em xin lỗi ạ.

Người đàn ông có thể nhìn thấy sự mệt mỏi trong đôi mắt Haru. Da tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi, chắc chắn tình trạng sức khỏe của Haru không hề tốt.

- Thầy Gavin, kiểm tra cái gì đây?

- Thể lực đi.

- Thể lực? Ý thầy là sao trong một bài thi phép thuật, thầy lại chọn thể lực.

- Tôi mới là người trực tiếp kiểm tra, chấm điểm là của mọi người. Kiểm tra cái gì, đó là quyền của tôi.

- ...

Có thể nhận thấy sự khó chịu từ một số giáo viên trong ban giám khảo.

- Em đi thay đồ đi, chúng ta đấu một trận.

- Vâng.

Dưới sân đấu, hai người trong trang phục màu trắng đang chào nhau. Khán giả đều hồi hộp theo dõi.

- Quy tắc rất đơn giản. Em có ba phút để làm cho ly trà trên tay tôi bị đổ. Em có thể sử dụng bất thêm bất cứ một dụng cụ hỗ trợ nào, miễn không được sử dụng phép thuật. Làm được không?

- Được ạ.

Haru đi về phía đặt dụng cụ, lấy cho mình một thanh kiếm. Sắc mặt của giáo viên chấm thi và học sinh đều ngỡ ngàng. Gavin nở nụ cười hài lòng. Chuông reo, bài kiểm tra bắt đầu.

Gavin không hổ danh là thầy giáo khó tính nhất trường, tuyệt tình nhất trường. Haru ngay cả cơ hội đến gần còn không có. Tốc độ di chuyển của Gavin rất nhanh, chớp mắt đã không thấy đâu nữa rồi. Qua một phút, Haru nhễ nhại mồ hôi, còn Gavin thì vẫn thảnh thơi thưởng thức trà. Giáo viên chấm điểm cảm thấy khá hài lòng, học sinh trên khán đài thì vui vẻ, đoán chừng Haru nhất định bị hạ cấp. Dù cho Haru có cố gắng đến đâu, vẫn không thể bắt kịp tốc độ của Gavin.

- Em còn một phút.

Shin lo lắng nhìn sự vất vả của Haru, bài thi lần này với Haru có khi không đạt được kết quả tốt. Gavin liên tục di chuyển, tốc độ cũng rất nhanh, để kịp thích ứng thì mấy phút không thể làm được. Các giáo viên coi như biết được kết quả thi, không còn quan tâm tới những gì xảy ra trên sàn đấu. Một số giáo viên đã đóng tài liệu của ngày hôm nay, chỉ chờ chuông reo còn ra về.

Haru đứng yên lặng, lưỡi kiếm chạm nhẹ lên sàn đấu, môi nở một nụ cười. Mặc dù di chuyển với tốc độ nhanh, nhưng khoảnh khắc ấy đã kịp thu vào mắt Gavin, anh thấy hơi chột dạ. Ba mươi giây cuối cùng, Haru di chuyển với tốc độ còn chậm hơn đi dạo. Khi những học sinh trên khán đài nhìn thấy Haru giơ lưỡi kiếm lên, tất cả đều sửng sốt. Đầu mũi kiếm đang đặt nơi cổ của Gavin. Tiếng chuông báo hiệu kết thúc vang lên. Nhưng không gian trong phòng đều chìm vào im lặng.

- Kết thúc bài thi, Haru không hoàn thành mục tiêu...

- Ai nói không hoàn thành. – Gavin vui vẻ nói.

- Rõ ràng không hoàn thành, em ấy không đánh đổ được ly trà trên tay thầy. Chạm được mũi kiếm vào thầy không được tính là thành công.

- Có vẻ như thầy không thấy được chuyện gì đang xảy ra rồi.

Tất cả học sinh xung quanh đều nhìn thấy. Khi Haru quay mặt về phía các thầy cô giáo khác, khoảng trống giữa Haru và Gavin, ly trà của Gavin đang nằm trên mặt đất. Trên tay Gavin chỉ còn lại quai của tách trà đã bị cắt đứt một đường hoàn hảo.

- Từ khi nào mà... – Vị giáo viên bắt đầu lắp bắp không tin nổi sự thật.

Haru cúi đầu chào Gavin cùng các thầy cô giáo khác, trả kiếm lại vị trí cũ rồi ra về. Trong phòng thi đấu lúc này mới bắt đầu lao xao.

- Cậu có thấy không? Cô ta ở đó tự lúc nào vậy?

- Giống như thầy Gavin chủ động đứng trước mặt cô ta ấy.

- Cái ly trà đó ở trên mặt đất tự lúc nào? Tớ không có thấy được.

- Cô ta nhanh như vậy ư? Sao có thể.

Shin chăm chú nhìn sàn đấu. Ngay từ lúc bắt đầu đã dùng phép thuật để xem xét chuyển động của Haru, nhưng lúc cô vung kiếm, anh không thể thấy bất cứ một hành động thừa nào. Vậy thì Haru chém cái ly trà từ bao giờ? Shin đắm mình trong suy nghĩ, thực ra cậu hiểu quá ít về Haru. Bắt đầu từ chuyện xảy ra ở căng tin, cho tới ngày hôm nay, giữa hai người tồn tại một khoảng cách về trình độ rất lớn. Dù không có phép thuật, Haru cũng có thể đánh bại Shin bất cứ lúc nào.

Nằm trong căn phòng tối, Haru ngắm nhìn trần nhà. Ở đây cũng có một bức tranh, nhưng màu sắc âm u hơn bức tranh ở phòng khách. Cánh tay trái khẽ đưa lên cao, Haru nhìn chằm chằm vào cổ tay. Chiếc vòng đá đã không còn ở đó nữa rồi. Một đốm lửa màu tím xuất hiện ở tay phải, hóa thành hình một lưỡi kiếm, Haru vung tay, lưỡi kiếm chạm vào cánh tay phải, rồi tan biến.

Haru ngây ngốc nhìn. Phải rồi, cô không thể tự làm tổn thương chính mình. Dù có có dùng vật gì, phép thuật nào, Haru cũng không thể tự làm mình bị thương. Lúc này Haru cảm thấy hận. Cô hận bản thân mình, hận người đặt lên người cô lời nguyền kì lạ ấy.

Dù cho cuộc sống có điều gì xảy đến với em. Dù cho nó có tàn khốc đến như thế nào. Dù cho điều gì đó khiến trái tim em bị tổn thương. Em tuyệt đối không bao giờ được làm tổn thương chính mình. Vĩnh viễn không bao giờ được làm tổn thương chính mình”.

Một hạt ngọc nữa lại rơi xuống nền nhà lạnh lẽo. Âm thanh va chạm vang lên trong đêm tĩnh mịch. Như một giọt nước rơi vào mặt biển đang yên tĩnh. Nó khuấy động một miền kí ức xa xôi.


Sáng thức dậy, Haru nhận được một bảng thông báo mới. Bởi vì hoàn thành bài thi đạt kết quả tốt, Haru vẫn giữ nguyên vị trí của mình, còn được nhận thêm một số đặc quyền nữa. Sau khi chuẩn bị đồ, ăn sáng bằng ít bánh mỳ sữa, Haru quyết định ra ngoài. Người gác cổng nhìn thấy trang phục, huy hiệu và thẻ học sinh của Haru mới chấp nhận mở cổng. Bầu trời không có lấy một chút gió. Haru đội chiếc mũ màu xanh nước biển lên đầu, hướng bến xe bus mà đi tới.

Khi ánh nắng cuối ngày sắp tắt, Haru mới quay lại trường. Gương mặt không chút biểu cảm. Đứng trước căn nhà của mình, bước chân ngập ngừng cuối cùng mới bước vào. Trong phòng khách, âm thanh từ chiếc ti vi phát ra quá to so với quy định. Tiếng nói chuyện, tiếng cười đùa, tiếng nhạc phát ra từ máy, một hợp âm khiến cho Haru cảm thấy khó chịu.

- Chào bạn cùng nhà.

- Chào cậu.

Haru liếc mắt nhìn những người đang ngồi trên sô pha rồi đi thẳng lên tầng. Lúc ngang qua nhà bếp, Haru khẽ cúi đầu chào. Sau đợt thi lần này, có một số học sinh được chuyển lên cấp, cũng có học sinh bị lùi cấp. Haru không được lên cấp, nhưng được thêm đặc quyền. Có một số học sinh được chuyển lên cấp K. Trong đó có tứ gia và một học sinh nữ khác. Trong thông báo buổi sáng, Haru đã nhìn thấy danh sách bạn ở cùng. Trước khi đóng cửa lại, Haru nhìn thấy dáng người nhỏ ở cuối hàng lang.

Sau khi tắm rửa xong, Haru thay bộ đồng phục chuẩn bị đến lớp. Bước xuống cầu thang, Shin đang đứng ở phòng khách nhìn cô cười.

- Cuối cùng cũng được đi học cùng cậu.

- Ừ.

Dưới con đường được chiếu sáng bởi ánh đèn, hai người đi trong im lặng. Con mèo vẫn bám theo Haru không rời. Bỗng nhiên bước chân của Haru dừng lại, cô quay đầu về phía sau.

- Tôi không thích người khác đi sau lưng mình.

- Xin lỗi.

Cô gái bước gần hơn đến bên cạnh Haru và Shin. Một cô gái có dáng người nhỏ, mái tóc màu nâu ôm trọn gương mặt bầu bĩnh. Đôi mắt màu xanh như ngọc, sáng lấp lánh. Làn da mịn màng, mùi hương tỏa ra từ người cô gái khá dễ chịu.

- Tớ là Kelly, rất vui được gặp cậu. Từ nay chúng ta là bạn cùng lớp, giúp đỡ nhau nhé.

Kelly đưa bàn tay nhỏ nhắn ra phía trước, môi và mắt đều cười. Haru hừ nhẹ một tiếng rồi quay đầu bước đi.

- Tất nhiên rồi. Cùng giúp đỡ nhau nhé. – Shin nắm lấy bàn tay của Kelly, cười cười với cô.

Nụ cười trên môi Kelly vụt tắt. Đôi mắt màu xanh nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm lấy tay mình, rồi nhìn vào bóng lưng đang ngày càng xa.

- Buông tay ra.

Một giọng nói gần như ra lệnh khiến cho Shin cảm thấy ngỡ ngàng. Trái với vẻ mềm yếu, đáng yêu lúc nãy, Kelly lúc này trông thật đáng sợ và khó gần. Bước chân của cô nhanh chóng đuổi theo Haru, bỏ mặc Shin đứng đó không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lớp học có thêm nhiều học sinh, thầy giáo trở nên vui vẻ hơn suốt ngày đối mặt với cái vẻ bất cần và chán nản của Haru, giảng rất nhiệt tình. Haru nằm dài trên bàn, mắt lim dim. Con mèo cuộn tròn dưới chân cô, đôi tai vểnh lên lắng nghe động tĩnh. Thời gian cứ chầm chậm trôi.

- Haru, chị ăn táo không?

- Haru, chị uống nước lê không?

- Haru, em có chỗ này không hiểu lắm.

- Haru, em ngủ cùng chị được không?

- Haru, ngày mai cùng em đi chơi nhé?

Cánh cửa phòng của Haru không biết bị gõ bao nhiêu lần, không biết Kelly nhẫn nại mời Haru bao nhiêu lần. Đáp lại chỉ là sự im lặng. Vậy mà Kelly vẫn tươi tràn sức sống, vẫn chăm chỉ thu hút sự chú ý của Haru. Con mèo ban đầu còn không quan tâm tới Kelly, dần dần trở nên chú ý hơn bao giờ hết.

Nó vẫn im lặng bám theo Haru mỗi ngày, ở bên cạnh Haru mỗi khi cô nghỉ ngơi. Trong đôi mắt màu xanh, hình ảnh cô gái bên cạnh Haru khiến nó có cảm giác không an toàn.

Một buổi sáng, Haru muốn ra ngoài vườn hóng mát đã thấy Kelly đứng đợi ở trước cửa phòng mình, trưng ra bộ mặt đáng yêu nhất. Không để ý tới Kelly, Haru bước xuống nhà bếp, pha cho mình một ly cà phê rồi ra vườn. Không khí buổi sáng rất dễ chịu, mùi thơm của những hạt sương mai còn đọng lại trên cỏ. Gió buổi sáng cũng trở nên dễ chịu hơn. Chiếc ghế bên cạnh được kéo ra, có người ngồi xuống. Mùi hương khiến cho Haru không nhìn cũng đoán được là ai.

Kelly nhìn chăm chú hình ảnh của cô gái trước mắt mình. Mái tóc dài màu đen, làn da trắng không tỳ vết, đang thư thái hưởng thụ cuộc sống. Môi khẽ mỉm cười.

- Tại sao, chị giết anh ấy?
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên