Ác quỷ mang trái tim một thiên thần - Cập nhật - Vì Em Là Nắng

Chim Cụt

đang cố gắng dài ra
Gà về hưu
Tham gia
4/12/13
Bài viết
14.361
Gạo
3.100,0
Tình hình là chị Chim không biết dẫn em đến chỗ nào để tặng quà, nên thôi vào đại một cái truyện dài.
Đây là bìa do bạn Eugenia nộp trong bài phỏng vấn.
Chim thay mặt Gác và nhóm Thiết kế gửi tặng em bìa truyện Màu của gió nhé. ;)
Chúc em có thật nhiều tác phẩm hay nối đuôi nhau ra đời. :-*


14159442527_154112aff4_z.jpg
 

Vì Em Là Nắng

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/12/13
Bài viết
909
Gạo
6.226,0
Tình hình là chị Chim không biết dẫn em đến chỗ nào để tặng quà, nên thôi vào đại một cái truyện dài.
Đây là bìa do bạn Eugenia nộp trong bài phỏng vấn.
Chim thay mặt Gác và nhóm Thiết kế gửi tặng em bìa truyện Màu của gió nhé. ;)
Chúc em có thật nhiều tác phẩm hay nối đuôi nhau ra đời. :-*
Ôi mèn ơi. >:D<>:D<>:D<>:D<>:D<>:D< Cái này đẹp quá.
Cái truyện đầu tay của em, giờ đọc lại thấy nó sai chính tả quá trời đất. :D:D:D:D:D:D


 

Chim Cụt

đang cố gắng dài ra
Gà về hưu
Tham gia
4/12/13
Bài viết
14.361
Gạo
3.100,0
Chỉnh sửa lần cuối:

JuBy Wind

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/4/14
Bài viết
509
Gạo
934,0
Chị Vì Em Là Nắng chị up truyện nhanh lên giùm em cái, em hóng dài cổ rồi này.
 

Vì Em Là Nắng

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/12/13
Bài viết
909
Gạo
6.226,0
Chương 17: Trái tim có đau không?


Haru đưa đôi mắt trong veo nhìn Kelly không thể hiện cảm xúc gì. Dường như câu hỏi của Kelly không dành cho cô. Kelly lao qua chiếc bàn ngăn cách giữa hai người bóp chặt cổ Haru. Đáy mắt đầy thù hận và căm ghét. Đôi mắt màu tím đầy ý cười, đôi môi nhỏ khẽ cất tiếng nói.

- Đứa trẻ bị nguyền rủa, em hận tôi sao?

Một thoáng dao động trong đôi mắt.

- Tại sao chị giết anh ấy?

- ...

- Nếu không trả lời, tôi sẽ giết chị. Mau nói đi, tại sao?

- Nếu như em có thể giết chị, thì em đã không cố gắng hỏi lý do tại sao.

Haru bắt đầu cảm thấy khó thở khi lực trên tay Kelly không hề giảm đi. Kelly cúi đầu. Một giọt nước mắt nóng hổi rơi trên mặt Haru.

- Chị luôn như vậy sao? Luôn coi thường người khác? Luôn coi người khác kém cỏi hơn mình? Nhưng chị nên nhớ rằng, tôi bây giờ và tôi của ngày xưa hoàn toàn khác nhau. Có thể ngày xưa tôi không giết được chị, nhưng bây giờ tôi tin mình có thể làm được. Nếu như chị vẫn một mực không trả lời câu hỏi của tôi. Tôi sẽ giết chị!

- Kelly, em mãi mãi chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Bàn tay em chưa đủ nhẫn tâm để vấy máu.

Haru gỡ từng ngón tay trên cổ mình ra. Cảm giác dễ thở hơn một chút.

Kelly quỳ trên mặt đất. Những giọt nước mắt cứ mãi rơi.

- Tại sao chị lại để anh ấy chết? Tại sao chị có thể nhẫn tâm như vậy? Tại sao? Tại sao cơ chứ? Chị có biết anh ấy quan trọng với tôi như thế nào không? Anh ấy chết rồi, tôi sống còn ý nghĩa gì nữa. Chị không phải là người. Chị không có trái tim. Đồ ác quỷ! Tôi hận chị.

- Hận ư? Đúng rồi, nên hận.

Haru đưa mắt nhìn xa xăm. Đôi mắt màu tím sao mà buồn đến thế. Gió cũng ngừng thổi, hoa cũng ngừng tỏa hương.

- Tại sao chị có thể tiếp tục sống như thế này? Tại sao ngay cả một giọt nước mắt cho anh ấy, chị cũng không có? Tôi thật sự, thật sự muốn giết chị. Nhưng... chị là người anh ấy yêu nhiều nhất. Là người cả đời này anh ấy muốn bảo vệ.

- “Cả đời muốn bảo vệ”. Tại sao lại không đau lòng cơ chứ?

Kelly nhìn Haru như không tin vào mắt mình. Người luôn lạnh lùng, luôn coi thường người khác, luôn chẳng thèm bận tâm bất cứ chuyện gì. Haru trước mặt Kelly, mỏng manh và đầy đau thương. Kelly tự biết bản thân mình về tất cả mọi mặt đều thua xa Haru. Giết được Haru đó là điều không tưởng. Nhưng cứ nghĩ tới cái chết của anh, thì nỗi căm hận lại được dâng lên đỉnh điểm.

- Ai nói với em anh ấy chết?

- Tôi nhận được một bức thư.

- Nên em tới đây tìm chị?... Anh ấy chết như thế nào?

- Không phải chị giết anh ấy sao? Còn hỏi tôi chết như thế nào?

- ... Thư đâu?

Kelly đưa cho Haru một bức thư màu đen, trên thư còn mùi trầm hương khá mới. Nhìn những dòng chữ trong bức thư, Haru nhếch môi cười. Một ngọn lửa màu tím thiêu rụi bức thư trước khi Kelly kịp chạm vào.

- Chị định làm gì vậy? Này, tôi đang nói chuyện với chị mà.

- Đêm nay, tới phòng chị. Chị đợi em.

Haru bước vào nhà. Shin đứng ở cửa mỉm cười với cô. Bên ngoài âm u sắp mưa. Không khí mang theo hơi ẩm. Sét đánh ngang trời. Gió gào thét. Bầu trời trong xanh trong thoáng chốc tối sầm.

Có những thứ vốn dĩ đánh mất, dù cố gắng như thế nào cũng không thể lấy lại. Hận thù đâu có giải quyết được việc gì? Cuộc sống hiện tại với Haru là đủ. Cô không có ước mơ hay bất cứ dự định nào. Và cũng không muốn ai phá hủy cuộc sống đang có. Nắm chặt những mảnh vỡ còn sót lại trong tay, Haru cảm thấy lòng bình lặng. Trong bóng tối, đôi mắt màu tím nhìn chăm chú vào cánh cửa. Con mèo nằm ở dưới chân im lặng.
****​
- Nữ hoàng, em đừng có khóc nữa được không? Chúng ta sẽ mua một con gấu khác nhé. Đừng khóc nữa. Em mà cứ khóc như thế, chúng ta bán sao hết chỗ ngọc này bây giờ?

- ...

- Anh sai người đi tìm nó về cho em, đừng khóc nữa.

- ... Không phải.

- Hả?

- Không phải... vì con gấu.

- Thế vì sao mà em khóc?

- Em cắt hành hăng quá nên bị chảy nước mắt, không kìm lại được.

- ....

"Trên đời này, có ba loại người. Người làm tổn thương em. Người khiến trái tim em ấm áp. Và người dưng. Chỉ cần tốt với người khiến trái tim em ấm áp. Còn lại thì không cần quan tâm. Anh là người khiến trái tim em ấm áp đúng không?".


"Chỉ cần em hạnh phúc, vui vẻ, tất cả những thứ em cần, em muốn, anh sẽ làm cho em. Chỉ cần em cười với anh, có lấy cái mạng của mình... anh cũng sẽ không đồng ý. Em tưởng anh sẽ chết vì em chắc? Mơ đi cưng."


"Em có muốn ra biển không? Chúng ta sẽ cùng ngắm mặt trời lặn, cùng ăn hải sản tươi. Cùng nhau dạo mát trên bãi biển, cùng ngắm bầu trời đầy sao. Lãng mạn nhỉ? Cơ mà anh biết em thích ăn hơn là làm mấy cái việc vô bổ ấy."


"Anh đi xa một thời gian, sẽ sớm gặp lại em. Nhớ giữ gìn sức khỏe."


"Anh vừa mua được một chai rượu cực ngon. Tối nay chúng ta tổ chức tiệc nướng nhé."

"Em có ước mơ gì không? Nguyện vọng cũng được. Anh sẽ giúp em thực hiện nó... Tạm thời bọn anh sẽ không thể mang em theo được, nên em ở tạm đâu đó một thời gian. Hay em đi học nhé. Anh tìm thấy một trường học khá tốt cho em. Đồ ăn ở đó cũng nổi tiếng nữa, chỗ ở thì miễn chê. Ước mơ của anh là được đi học. Em thực hiện nó thay anh nhé?"


"Xin lỗi em. Không thể bên em được nữa rồi. Nhất định phải sống tiếp, nhất định em phải hạnh phúc. Anh rất buồn vì mình không thể gặp em. Trái tim anh rất đau. Đừng nhớ về anh, đừng cất anh ở trong trái tim em. Hãy xem anh chỉ là một cơn gió thoáng qua. Đến một lần rồi rời xa mãi mãi. Thật tiếc khi không thể nhìn thấy em cười một lần nữa. Bình an nhé, Nữ hoàng của tôi."
****​

Một giọt máu rơi xuống nền đá, mùi hương thật dễ chịu. Cửa sổ bỗng nhiên mở ra, cái bóng màu đen xuất hiện sau lưng Haru.

- Đến rồi à?

- ...

- Lần này ra tay sạch sẽ một chút. Lần trước hơi nhẹ tay. Nói với bọn họ, tôi sẽ quay về sớm.

- ...

Anh ấy thế nào?”. Lời thì thầm hòa cùng mưa và gió lạnh.

Nếu như có thể quay lại quá khứ, liệu Haru có lặp lại những việc đang làm? Nếu như có thể quay lại, liệu cô có đánh mất người ấy? Bàn tay đã nhuốm máu liệu có thể gột sạch? Đôi khi, không phải câu trả lời nào cũng là cần thiết.


Haru mở cửa phòng. Sau một đêm mưa, không khí có hơi se lạnh. Choàng thêm một chiếc khăn mỏng, Haru xuống nhà bếp. Hương cà phê thoang thoảng dễ chịu.

- AAA.

- Mới sớm ra cậu đã vận động cổ họng sớm thế? – Pad mắt nhắm mắt mở nói với Shin.

- AAA.

- Hai người bị làm sao vậy? – Nor thắc mắc.

Haru ngồi trên sô pha đang thưởng thức ly cà phê và xem tivi. Con mèo tranh thủ ngủ trên tấm thảm dưới chân Haru, chẳng quan tâm tới sự ồn ào của những người khác.

- Haru, có chuyện gì xảy ra với chị vậy? – Kelly lo lắng. Đêm qua sau khi cùng Haru nói chuyện, cô hiểu rõ hơn tình hình đang xảy ra.

- Haru, cậu có làm sao không? – Shin quan tâm.

- Có chuyện gì với hai người vậy?

- Tại sao... chị lại cắt tóc?

Haru trong chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, chiếc quần màu đen, mái tóc dài màu đen được cắt ngắn. Tóc ôm lấy gương mặt bầu bĩnh, trông Haru càng đáng yêu hơn rất nhiều.

- Khi con gái buồn, họ thường cắt tóc. Đó là một bài báo mà tớ đọc được.

- Nhưng cậu đã thấy ai đêm khuya lại đi cắt tóc chưa?

- Điều này... chưa từng thấy.

Bên ngoài, bầu trời vẫn còn âm u, xem chừng mưa sẽ còn lại đến. Haru uống xong ly cà phê, mang theo chiếc ô và ra ngoài. Trời bắt đầu mưa. Hạt mưa lành lạnh chạm vào da thịt.

Đứng trên mỏm đá gần bờ biển, Haru cảm thấy lòng bình lặng. Có những khoảnh khắc không có tiếng nói, tiếng cười. Bên cạnh cũng không có một ai quan tâm, chia sẻ. Haru thích cảm giác cô độc, bởi khi ấy, trái tim thấy thật thanh thản. Biển bình yên, mặt biển không gợn sóng. Haru không muốn, càng không thể ném một hòn đá vào mặt biển bình yên ấy. Không thể khấy động những gì đã chìm sâu, không thể gợi lại những quá khứ đã qua. Càng không thể, một lần nữa... nếm trải nỗi đau dường như là vô tận.

Haru không cần anh ta. Lúc buông tay không cần, về sau càng không cần. Khi ra đi, trái tim cô đã xác định một ranh giới. Anh ta là quá khứ, cuộc sống của Haru mới là hiện tại. Quá khứ là một mảng màu mờ nhạt, càng lâu thì càng trở nên nhạt nhòa. Những thứ không còn quan trọng, thì không nên giữ lại. Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên sau lưng Haru. Một vòng tay ấm áp ôm lấy cô. Haru có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Mèo con đáng yêu.

Có những lúc chợt nghĩ: nếu như chết đi, có phải là cách giải thoát tốt nhất? Nếu như chết đi, sẽ không còn cảm thấy hối tiếc, cũng không còn cô đơn nữa. Không cần phải giả tạo cười, giả tạo đối xử tốt với người khác.

Đừng hi vọng có thể chết đi. Em biết lời nguyền của mình mà.

Giọng nói ấy cứ mãi vang vọng trong trái tim Haru. Cho dù có rời xa, cho dù vĩnh viễn không gặp lại, lời nguyền ấy vẫn sẽ đeo bám cô. Giữa hai người vẫn còn một mối liên kết bền chặt.

Mưa ngày một nặng hạt, gió mạnh mẽ như muốn giật lấy chiếc ô trong tay Haru. Mưa và gió khiến cho cả người Haru ướt sũng. Khi về tới nhà, Haru trông thật thê thảm.

Buổi tối tiếp tục buổi học nhàm chán, Haru gối đầu lên tay ngủ một giấc. Bên ngoài, mưa rơi không có dấu hiệu ngừng lại.

Một tuần mưa kéo dài khiến cho không khí trong trường cũng có vẻ chùng lại. Miếng trứng rán cuối cùng cũng yên vị trong dạ dày, Haru cảm thấy khoan khoái hơn hẳn. Thay vì uống sinh tố như mọi lần, Haru muốn nhâm nhi một ly trà gừng trong cái thời tiết se se lạnh này. Mùa thu, cuối cùng cũng tới.

Haru thích khoảng thời gian ăn cơm, bởi vì lúc này sẽ không có ai làm phiền cô. Trên cây, những chiếc lá đã nhuốm màu thời gian, xen lẫn những tán lá xanh là những điểm màu vàng nhạt. Gió nhẹ nhàng len lỏi khắp nơi. Nếu như có thể an nhàn hưởng thụ cuộc sống như thế này thì thật tốt.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Vì Em Là Nắng

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/12/13
Bài viết
909
Gạo
6.226,0
Chương 18: Cô đơn, thật sự chẳng vui vẻ chút nào...


Một ngày mùa thu, mưa vẫn rơi không ngớt. Haru gặp Rai trong thư viện trường. Sau khi mượn sách và tìm cho mình vị trí thích hợp, Haru chuyên tâm nghiên cứu sách. Rai ngồi bên cạnh chỉ chăm chú nhìn Haru. Đối mặt với việc bị người khác nhìn nhiều thành quen, Haru cơ bản không thèm quan tâm. Cho đến khi chuông báo hết giờ, và đến lúc đói bụng, Haru mới gấp sách lại. Quay qua nhìn chỗ trống bên cạnh mình, hóa ra Rai đã rời khỏi tự lúc nào.

Bước đi trên nền đá màu nâu, Haru cảm thấy cơn mưa mùa thu cũng không đến nỗi chán ghét. Mưa kèm thêm chút se lạnh, buổi tối ngủ cũng ngon. Mà đồ ăn cũng có sự thay đổi cho phù hợp thời tiết. Haru xoa cái bụng của mình, hình như có hơi tăng vòng hai. Cố gắng tránh những vũng nước nhỏ trên sân, Haru không muốn làm bẩn giày vải mình đang mang. Thời tiết như thế này, con mèo cũng không thèm ra khỏi nhà. Chắc nó sợ bẩn bộ lông màu xanh đặc biệt. Haru khinh thường.

Sau khi ăn xong, tới lớp và ra về. Haru gặp một nhóm người.

- Tiểu mỹ nhân, lâu lắm không gặp em.

- Không phải không gặp một thời gian, em đã quên bọn anh rồi chứ.

- Ai vậy? – Kelly tò mò.

Kelly chăm chú nhìn đám con trai xấu ma chê quỷ hờn trước mặt mình, lại nhìn sang Haru. Lòng đầy thắc mắc, tại sao Haru lại quen đám người đó.

- Không phải học sinh trong trường này, có người giúp mấy người vào trường sao?

- Chỉ cần bọn anh muốn, đương nhiên đi đâu mà chẳng được.

- Haru, chị quen bọn người này?

- Không quen.

- ... Sao chị nói chuyện như biết họ vậy?

- ...

Haru rảo bước đi về phía nhà, cảm thấy hơi lạnh hơn. Càng về đêm không khí càng lạnh hơn rất nhiều. Một bàn tay nắm lấy tay Haru, cảm giác ớn lạnh chạy khắp cơ thể. Haru nhìn lại bàn tay đang nắm lấy tay mình, còn chưa kịp phản ứng, người nắm lấy tay cô đã buông ra kêu lên đau đớn.

Haru nhìn về phía sau mình, Kelly đã nổi giận.

Đám người lạ không những bực tức với hành động của Kelly, vẫn kiên trì bám theo Haru duy trì khoảng cách. Gió rít từng cơn ở trên cao, lá cây xao động. Haru kéo chiếc khăn quàng cổ ấm áp, chợt rùng mình. Nếu như ở ngoài lâu thêm chút nữa chắc chắn sẽ cảm lạnh. Bước chân Haru có vẻ nhanh hơn để về nhà, nhưng trong mắt người khác giống như đang chạy trốn.

- Tiểu mỹ nhân, em làm sao mà lại đi nhanh thế?

- Hôm nay chúng ta có nên trò chuyện một chút, ôn lại kỉ niệm không nhỉ?

- Haha.

Mấy tiếng cười châm biếm, Haru cảm thấy chán nản. Người không mời mà tới, có lẽ cảm thấy cuộc sống hơi vô vị. Bước chân đang đi bỗng dừng lại, mỉm cười với mấy người lạ. Thấy nụ cười của Haru, nhóm người lạ cảm thấy càng phấn khích hơn. Chỉ mình Kelly biết, chắc chắn sẽ là chuyện không hay.

- Chị, chuyện này để em xử lý cho. Chị không cần bận tâm đâu. Cứ về nhà trước đi nhé.

- A, lại có một mỹ nhân khác cũng muốn tham gia kìa. Không sao, hai người càng thú vị.

Sắc mặt Haru ngày càng vui vẻ hơn, cô chẳng bận tâm trời bắt đầu lại mưa, vuốt tóc vào sau tai. Gương mặt đáng yêu, mỉm cười nhẹ nhàng. Kelly càng cảm thấy lạnh sống lưng, điềm báo càng không tốt.

- Còn không mau cút đi, mấy người khinh rẻ cuộc sống vậy sao?

- Tiểu mỹ nhân nhỏ, miệng xinh đẹp không nên nói mấy lời khó nghe như vậy chứ.

Đám người càng ngày càng tiến lại gần, mùi hôi thối vương vất xung quanh khiến cho Kelly nhíu mày. Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, nghe thì rất ngọt ngào nhưng mà, Kelly càng cảm thấy đáng sợ hơn.

- Đúng vậy. Em tốt nhất là đừng xen vào.

- Không. Chị đừng tham gia.

Kelly đối mặt với nhóm người lạ. Đôi mắt màu xanh chuyên tâm hơn, đất dưới chân bắt đầu có sự dịch chuyển. Một bàn tay đặt nhẹ lên vai Kelly, tất cả phép thuật chuẩn bị thực hiện đều bị biến mất. Bàn tay nhỏ nhắn, dù có cách một lớp quần áo vẫn thấy nóng rực. Đôi mắt của Haru tràn ngập vui vẻ. Nhẹ nhàng mỉm cười với Kelly.

- Điều thứ năm trong nội quy nêu rõ, học sinh không được tham gia đánh nhau, giết người trong khuôn viên trường.

- ...

- Em là học sinh cấp K, nhưng điều lệ này vẫn chưa được xóa bỏ, đang trong thời kì quan sát.

- Và... – Kelly lo sợ câu trả lời tiếp theo của Haru.

- Trừ một học sinh duy nhất. Đặc quyền này vừa được trao vào ngày hôm trước. Học sinh cấp K duy nhất không bị khống chế quyền trong khuôn viên trường. Trừ học sinh trong trường ra không được giết hại, còn lại đều có thể ra tay. Dù đó có là giáo viên cũng không cần lo hậu quả.

- Người đó là chị? Haru, chị không nên làm như thế này, chỉ cần đuổi họ đi là được mà.

- Đuổi. Em nghĩ chỉ cần đuổi là được sao? Nếu như dễ dãi với người ta một lần, họ sẽ trở nên coi thường mình. Điều này, không phải chị đã dạy em sao?

Chẳng đợi Kelly lên tiếng, Haru lướt qua cô. Khoảnh khắc ấy, Kelly hy vọng có một điều kì diệu xảy ra. Ai đó có thể ngăn hành động của Haru lại. Lớp học của cấp K kết thúc thì đã không còn học sinh nào ra ngoài vào giờ này nữa. Bởi vì phải đánh thức Haru dậy, nên Kelly và Haru là hai người cuối cùng rời khỏi lớp học. Gặp chuyện như thế này làm sao mà hy vọng được gì nhiều. Kelly cố gắng cử động tay, nhưng Haru đã đặt lên người cô một phép thuật cấm. Kelly quay lưng về phía mọi chuyện sẽ diễn ra, thần kinh trở nên căng thẳng.

Kelly không nghe thấy tiếng gào thét, cũng không nghe thấy bất cứ tiếng động nào, không khí trở nên dễ chịu hơn, không còn mùi hôi thối nữa. Khi những ngón tay cử động được, phía sau lưng Kelly, dường như chưa từng tồn tại bất cứ một người nào. Đôi mắt màu tím trở lại bình thường. Kelly lấy trong túi một chiếc khăn tay, lau đi vệt máu nhỏ trên má Haru. Lòng chùng lại.

Sáng hôm sau, Haru rời khỏi nhà khá sớm. Khi đồng hồ báo mười giờ, lúc ấy Haru mới trở về. Cuộc sống chung cũng không đến nỗi bất tiện. Ai cũng có việc riêng của người đó, không ai xâm phạm không gian riêng tư của ai. Chạm mặt nhau thì chào hỏi mấy câu mà thôi.

Khi Haru đang ăn cơm trong căng tin thì có người đến tìm. Thì ra cũng có hội học sinh.

Trong căn phòng ấm áp, ly cà phê tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng. Haru ngửi thấy mùi bạc hà đâu đó quanh căn phòng này. Hơi mờ nhạt nhưng rất ấn tượng.

- Bạn có biết nguyên nhân vì sao bạn được mời gặp chúng tôi không?

Cô gái duy nhất đối diện với Haru, hai người con trai bên cạnh hoàn toàn thờ ơ. Cô gái mái tóc đỏ rực, có một cái khuyên bạc ở mũi, trông rất cá tính. Haru hơi mím môi như suy nghĩ điều gì đó.

- Tối hôm qua, trong sân trường có chụp được một tấm ảnh. Bạn có thể nhận diện nhân vật trong tấm ảnh này không?

Một góc ảnh khá tốt, chụp không bị ngược sáng, có vẻ như đã được bố trí rất hợp. Haru xoay tấm ảnh về phía cô gái, cười như không cười.

- Đây là tôi và Kelly – bạn cùng lớp.

- Vậy, chuyện này bạn giải thích như thế nào?

- Chuyện gì?

- Giết người.

Đôi mắt màu đen nhìn Haru chăm chú, Haru có cảm giác hơi khó chịu. Mùi cà phê vẫn thơm, nhưng sao Haru cảm thấy chán ghét.

- Hội trưởng, nếu như bạn chỉ gọi tôi lên đây vì vấn đề này. Xin lỗi, không thể cho bạn câu trả lời phù hợp. Nếu không còn chuyện gì khác, tôi xin phép.

- Bạn nghĩ bạn là ai?

- Học sinh cấp K. Tôi có quyền từ chối mọi câu hỏi nếu như không muốn trả lời.

- Chuyện giết người bạn không có quyền từ chối. Nếu như bạn còn cố tình không hợp tác, chúng tôi sẽ yêu cầu chính quyền can thiệp.

- “Chính quyền”.

Haru cảm thấy hơi buồn cười với cái từ này. Đặc biệt khi nó được nói bởi hội trưởng Hội học sinh. Đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Haru không ngại nói thêm mấy câu trước khi rời khỏi.

- Hội trưởng, bạn là người có vị trí như thế nào trong trường, tầm ảnh hưởng như thế nào? Chắc bạn không quên mất nội quy của trường chứ?

- ...

- Điều đầu tiên trong nội quy của trường: tất cả mọi việc xảy ra trong trường, đều do trường giải quyết. Chính quyền hay bất kỳ tổ chức nào bên ngoài trường không có quyền can thiệp. Chính vì vậy mà cho dù là giết người, cũng không có ai dám lên án.

- Bạn...

- Hội trưởng, bạn nên xem xét kĩ các điều khoản có liên quan, trước khi quyết định làm việc gì đó. Xin phép.

Lý do anh chọn cho Haru vào trường này, vì ở đây có đời sống tốt nhất, đồ ăn ngon, và quan trọng nhất, sẽ không có ai bị quan tâm về quá khứ. Ngôi trường chỉ quan tâm tới thứ hạng trong học tập, không quan tâm tới xuất phát điểm của bản thân.

Một cơn gió thoáng qua, khiến cho Haru cảm thấy trống vắng. Haru bước lên sân thượng của trường học. Từ trên cao, bầu trời như gần hơn, mọi thứ phía dưới như nhỏ lại. Gió trên cao cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều. Giá như có thể bay lượn trên bầu trời rộng lớn. Giá như có thể hòa mình vào mây. Nhẹ nhàng, lững lờ trôi theo gió. Nhắm mắt, Haru có thể nhận ra được gió mơn man trên da mặt, cảm giác vô cùng dễ chịu.

Gió nhẹ nhàng, mây hờ hững.

Nhớ anh, em cất nỗi buồn tận sâu đáy mắt.

Bầu trời cao, cơn mưa nhạt.

Kí ức về anh, mãi luôn trong tim em.

Bởi một người mà anh đã yêu, anh chọn rời xa em, vô tình mang đi nốt chút yêu thương em trao.

Có phải gió quên nói với anh.

Cô đơn, thật sự chẳng vui vẻ chút nào...


Âm thanh cô độc giữa khoảng không gian yên tĩnh. Chậm rãi quay đầu nhìn vào góc sân thượng. Một chàng trai cô đơn trong chiều, máy nghe nhạc vang lên một bài hát.

- Cô ấy rất thích bài hát này. Nó giống như cuộc tình của chúng tớ vậy.

- Cô gái đó... thật bất hạnh.

- Đúng vậy. Thật bất hạnh cho cô ấy, khi yêu một người như tớ.

Haru nhìn về phía chân trời. Tìm đâu thấy một mảnh trời sáng, giữa mây đen u tối. Mưa, lại bắt đầu rơi. Loáng thoáng trong gió, có lời thì thầm nhẹ nhàng vang vọng một góc trái tim.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

JuBy Wind

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/4/14
Bài viết
509
Gạo
934,0
Chị phải để dành còn ngâm cứu nữa chứ. T_T Mà hai chương lận đó cô.
Em đọc xong rồi chị, em ném boom khủng bố bây giờ. *Dơ dao* chị có viết tiếp không? Chị viết nhanh lên nha! Em hóng lắm cơ.
 
Bên trên