Hoàn thành Ánh sáng và bóng tối - Hoàn thành - Sherry

Ai_Sherry

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
11/8/15
Bài viết
692
Gạo
3.000,0
Vậy bạn nên kiểm tra kỹ lại vì rất dễ bị bắt bẻ nhé. Tạm vậy đã, hóng chương mới ^^
Cám ơn bạn nhiều nhiều nha, mình xin phép tag bạn chương mới, nếu bạn cảm thấy phiền thì báo mình, mình sẽ bỏ tag.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ai_Sherry

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
11/8/15
Bài viết
692
Gạo
3.000,0
Chương 5.

Nhật ký của Trung úy Đạt:

2/7/2014,

Mẹ kiếp!

Thực sự tôi còn muốn chửi hơn thế nữa. Chuyện này chưa xong đã tới chuyện khác. Trong khi vụ án của Hậu vẫn còn treo đó, một vụ khác đã ập tới. Lúc nhận được tin báo, tôi cử Đăng đi, nghĩ là một vụ án mạng đơn giản, chỉ cần đến tiếp nhận hồ sơ, làm các thủ tục điều tra thông thường.

Đến khi Đăng gọi điện báo tin, tôi đã không kiềm chế được bật ra tiếng chửi và phóng xe tới tức khắc. Tôi đã cảm thấy mình như đi xuyên qua đường hầm thời gian trở lại hiện trường vụ án của Hậu. Tất cả gần như đều được tái hiện tại đây. Nạn nhân cũng bị trói chặt cùng những thủ đoạn hành hạ y hệt. Hiện trường vụ án lần này ở phòng mạch, thành ra cảnh xác nạn nhân bị mổ phơi nội tạng cùng máu vương vãi khắp nơi đối lập một cách châm biếm với sự ngăn nắp, sạch sẽ của phần còn lại căn phòng. Thay vì mùi thuốc sát trùng thường thấy là mùi tanh lộng óc của máu, và thi thể vị bác sĩ bị cắt xẻ bằng chính dao mổ của mình. Tôi tự hứa khi nào phá xong vụ án này sẽ xin nghỉ phép đưa Vân đi chơi cho đỡ ám ảnh. Tuy cảnh sát là cần bỏ cảm xúc qua một bên, tôi làm sao tránh được khó chịu khi phải ngắm nghía hai thi thể nát bét trong hai vụ án cách nhau chưa đầy hai tháng?

Mặc cho bên giám định, pháp y bận rộn với công việc của họ, tôi đi vòng quanh phòng, ngắm nghía các bằng khen, giấy chứng nhận treo đầy trên tường. Căn phòng sạch sẽ không một hạt bụi chứng tỏ sự cẩn thận của chủ nhân, cũng dễ hiểu vì đây là nguyên tắc nghề nghiệp. Trên mặt bàn bày những khung ảnh nhỏ của một người phụ nữ xinh đẹp và hai đứa trẻ tuổi thiếu niên. Tất cả đều chỉ ra một đời sống viên mãn, hạnh phúc. Vậy tai họa ập xuống này là do đâu? Ghen tị hay còn vì điều gì khác nữa? Tôi đang phải đối mặt với một kẻ sát nhân hàng loạt, hay hai vụ độc lập với một kẻ bắt chước hay tất cả chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên?

………………

Nhật ký của Hải Đăng:

3/7/2014,

Tôi bắt đầu thấy mấy suy nghĩ lãng mạn của cô em tôi còn thực tế hơn cả đống giả thuyết của đám anh em trong Tổ. Nếu vụ án thứ hai này là tác phẩm của một kẻ bắt chước thì xã hội này thực đáng sợ. Những trải nghiệm trong công việc đôi khi đã bóp méo cả nhân sinh quan của tôi. Mạng sống vốn là thứ quý giá nhất mà chỉ vì những lý do đôi khi hết sức giời ơi đất hỡi người ta có thể xuống tay giết người. Sau một thời gian dài ở Tổ trọng án, tôi giờ có thể ăn uống bình thường sau khi sờ vào xác chết hai tiếng đồng hồ trước đó. Cảm xúc khi tiếp xúc với tử thi hay nỗi đau khổ của gia đình nạn nhân cũng chai sạn đi rất nhiều. Nghịch lý là điều đó lại tốt cho công việc, được định nghĩa bằng từ “chuyên nghiệp”. Nhưng dù chuyên nghiệp cách mấy, đôi khi tôi vẫn không thể không căm ghét đám luật sư với khả năng “đổi trắng thay đen” thần thánh. Có những vụ án anh em phải ăn chực nằm chờ, dãi nắng dầm mưa, huy động tới từng nơ-ron thần kinh để tóm được hung thủ để rồi ra tòa, đám luật sư đã cãi cho bị cáo về với mức án tối thiểu, thậm chí là trắng án. Hài hước ở chỗ, vinh quang luôn thuộc về luật sư còn mọi vấn đề là ở cảnh sát. Chưa tìm ra hung thủ? Cảnh sát năng lực kém, thậm chí là cảnh sát ăn hối lộ, bao che, hay lười biếng không tích cực truy tìm thủ phạm. Tìm ra hung thủ? Tìm được thì tốt nhưng phương pháp của cảnh sát có đúng không hay tìm kiểu ép cung? Đôi lúc, tôi cứ phải AQ rằng dư luận luôn khắc nghiệt, còn bản thân chỉ cần làm tốt việc của mình thay vì chú ý quá nhiều tới những chuyện khác.

Quay trở lại vụ án, tôi vẫn khoanh vùng đối tượng tình nghi dù thực tâm không cho rằng đây là hướng đi đúng. Thời điểm vụ án xảy ra, cả ba đối tượng tình nghi vụ của Hậu đều vẫn đang bị giám sát, không có khả năng ra tay.

………………

Sổ tay điều tra của Hải Đăng:

Tên nạn nhân: Nguyễn Văn Quốc, 52 tuổi.

Nghề nghiệp: Bác sĩ, chuyên khoa tim mạch, là một trong những bác sĩ đầu ngành về phẫu thuật tim.

Đặc điểm ngoại hình: Cao 165 cm, nặng 75 kg.

Thời điểm gây án: 20-22h ngày 30/6/2014

Địa điểm gây án: Tại phòng mạch riêng của nạn nhân, không có dấu hiệu phá khóa cửa. Nhiều khả năng chính bác sĩ Quốc đã mở cửa cho hung thủ.

Thời điểm phát hiện thi thể: 15h chiều ngày 1/7. Hàng ngày, phòng khám mở cửa lúc 15h chiều, khoảng 17h bác sĩ Quốc từ viện về thẳng phòng khám, làm tới khoảng 19.30 thì đóng cửa. Theo thói quen, khi đến, nhân viên lễ tân mở cửa tất cả các phòng để quét dọn và đã phát hiện thi thể nạn nhân trong phòng riêng. (1/7 là ngày nghỉ của Quốc ở viện, vợ con thì nghĩ đêm 30/6 ông ta đi trực nên không ai tìm ông ta sớm hơn).

Vật chứng: Hung khí gây án bước đầu được xác định là con dao phẫu thuật của chính nạn nhân bị bỏ lại hiện trường. Kiểm tra sơ bộ thấy có vết kìm chích điện trên người nạn nhân nhưng không tìm thấy kìm tại hiện trường. Máy tính của nạn nhân và một số đồ khác đang được phòng giám định kiểm tra.

Nhân chứng: Không có. Hệ thống camera giám sát bị phá hủy hoàn toàn, thẻ nhớ biến mất.

Tóm tắt quá trình gây án dựa trên kết quả khám nghiệm: Ngày 30/6, nhân viên làm việc tại phòng khám ra về vào lúc 19.30, bác sĩ Quốc ở lại. Khoảng 20h, hung thủ tới, dùng kìm chích điện hạ gục nạn nhân rồi trói ông ta lại. Sau đó hắn hành hình và hạ sát ông ta giống như Hậu. Cuối cùng hắn xóa dấu vết và bỏ đi.

Đôi nét về nạn nhân: Bác sĩ Quốc là một trong những bác sĩ đầu ngành về phẫu thuật tim, hơn nữa ông ta còn nổi tiếng về lòng nhân ái. Ông thường tham gia mổ từ thiện miễn phí cho bệnh nhân nghèo, bên cạnh đó cũng thỉnh thoảng làm giảng viên thỉnh giảng bên trường Y. Mỗi lần ông ta đứng lớp, sinh viên đều đến đông nghẹt. Các y tá, hộ lý xác nhận rằng Quốc làm nghề rất có tâm, không sách nhiễu bệnh nhân lấy phong bì bao giờ. Nguồn thu chính của ông ta nhờ mở phòng khám, làm thêm ở viện tư và cộng tác với các hãng dược. Tuy nhiên đó mới chỉ là những nhận định đầu tiên, các thông tin khác đang được tìm hiểu thêm.

Mối liên hệ với Hậu: Chưa thấy có mối liên quan. Cả gia đình Quốc là người gốc ở đây, vợ con cũng xác nhận chưa từng thấy ông ta có qua lại gì với Hậu. Quốc từng về quê Hậu nhưng một bác sĩ đầu ngành như ông ta thì việc đi các nơi thăm khám, giảng bài, chỉ đạo tuyến là hết sức bình thường. Gần như tất cả địa phương trong cả nước đều có dấu chân ông ta.

Đối tượng tình nghi: Tạm thời chưa khoanh vùng được đối tượng tình nghi. Hiện tại, nhóm đối tượng có động cơ lớn nhất chỉ là người nhà những bệnh nhân đã chết trên bàn mổ của bác sĩ Quốc. Tuy vậy, thông thường khi lên bàn mổ là người nhà đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, không ai thù hận bác sĩ mổ đến độ phải xuống tay giết người thế này.

………………

Nhật ký của Trung úy Đạt:

4/7/2014,

Đúng là có những chuyện trông vậy mà hoàn toàn không phải vậy. Nếu chỉ nhìn bề ngoài, bác sĩ Quốc là người quá ư hoàn hảo. Ông ta nổi tiếng cả về chuyên môn lẫn đạo đức nghề nghiệp, lại thêm gia đình hạnh phúc. Khi tới nhà, tôi có thể thấy rõ ràng nỗi đau buồn rất thật từ các thành viên trong gia đình. Ngoài ra, việc mở phòng khám riêng hay cộng tác với các hãng dược là điều hết sức bình thường trong ngành, nhất là với các bác sĩ nổi tiếng như Quốc.

Chỉ đến khi đào sâu hơn vào đời tư vị bác sĩ đáng kính này, nhiều chuyện đen tối mới được hé lộ ra.

Tìm trên Google thì ngoài những bài viết ca ngợi tài đức của Quốc, có một bài báo nhỏ cách đây nhiều năm về việc một người tố cáo ông ta xâm hại tình dục con mình. Cô bé chín tuổi đó vốn là bệnh nhân được đưa tới gửi gắm nhờ ông ta mổ van tim, và sau vài lần thăm khám, cô bé đã kể với mẹ rằng bị bác sĩ “động chạm”. Mẹ cô bé mang đơn đi kiện nhưng kết quả khám phụ khoa cho thấy em hoàn toàn bình thường, và người ta cho rằng bác sĩ thăm khám tất nhiên phải đụng chạm nên sự việc chìm đi nhanh chóng. Nếu chỉ đọc bài báo đó, tôi cũng tin Quốc vô tội.

Nhưng ông ta có nhiều bí mật hơn người ta tưởng.

Tôi đã khá băn khoăn về việc Quốc ở lại phòng khám rất muộn ngày hôm đó vì theo lời nhân viên, ông ta thường ra về cùng họ. Nếu ông ta tự tay mở cửa cho hung thủ khi phòng khám đã đóng cửa, vậy ông ta quen hắn sao? Và hai người gặp nhau làm gì? Cho đến khi mở được email của ông ta, những băn khoăn của tôi mới được giải đáp. Những email gần nhất trong hộp thư đều đến từ một người, tự xưng là bệnh nhân muốn nhờ ông ta thăm khám. Rồi từ những email đó, hai người bắt đầu nói chuyện đưa đẩy thân mật, cuối cùng là cuộc hẹn tại phòng khám sau giờ làm việc khi các nhân viên khác đã về hết. Người gửi những email này chắc chắn là hung thủ hoặc kẻ đồng lõa bởi để Quốc tin tưởng cắn câu, hắn thậm chí còn gửi ảnh cho ông ta, nói là ảnh của bản thân. Nếu người trong ảnh thực sự là hắn, tôi sẽ phải nhờ Bộ Ngoại giao gửi công hàm sang Nhật để dẫn độ Leah Dizon [1] về Việt Nam xét xử. Giá Quốc biết Dizon còn đang bận đóng phim ở Nhật thay vì gửi email xin hẹn khám bệnh hẹp van tim, ông ta đã chẳng mất công đặt lịch hẹn bí mật để rồi mất mạng như vậy.

Có người nói rằng như vậy hung thủ phải là phụ nữ vì khi nhìn thấy hắn qua camera quan sát, nếu thấy là đàn ông Quốc có thể nghi ngờ và không mở cửa. Nhưng giả thuyết này không đứng vững vì hung thủ chỉ cần mặc quần áo, đội mũ kín là không nhìn ra giới tính. Hẹn hò bí mật nên che kín mặt là hợp lý, hẳn Quốc cũng đã nghĩ thế.

Tài khoản gmail dùng để gửi cho Quốc đã bị deactivate, nội dung mổ xẻ không thu được bất cứ điều gì, sợi chỉ chắc chắn duy nhất đã lại đứt.

Manh mối còn lại chỉ là chiếc điện thoại, mặc dù tôi cho rằng nếu có gì để tìm thì cũng chỉ về bác sĩ Quốc hơn là hung thủ.

………………

6/7/2014,

Mai,

Khi em tiếp xúc với ai đó, điều gì sẽ giúp em đánh giá người ta? Có những người nhìn bề ngoài thì cả một bầu trời đạo mạo đầy tư cách nhưng lại tồn tại những chuyện thật khó tin. Trong một số trường hợp anh nghĩ trực giác của phụ nữ đáng tin cậy hơn sự quan sát nặng lý tính của đàn ông.

Anh không nói mình thông cảm với hung thủ nhưng phải thẳng thắn rằng với vụ án thứ hai này, anh không thấy nạn nhân đáng thương. Đây có lẽ không còn là chuyện đòi lại công lý mà là cuộc đối đầu giữa cảnh sát và tên sát nhân, hoặc những tên sát nhân, cho tới bây giờ vẫn chưa kết luận được.

Xã hội giờ loạn lắm, em ra đường nên cẩn thận.

Anh Đăng.

………………

Nhật ký của Hải Đăng:

6/7/2014,

Nghiên cứu điện thoại của bác sĩ Quốc không thu được gì nhiều ngoài một số tin nhắn trao đổi thuần túy công việc xen lẫn vài tin nhắn tình cảm của vợ. Nhưng tôi đã đặc biệt chú ý tới một vài số liên lạc trong danh bạ dưới cái tên “bệnh nhân”. Với một bác sĩ tiếng tăm như Quốc, bệnh nhân lên tới cả ngàn, sao lại lưu số của riêng một số bệnh nhân? Tôi hỏi y tá, trợ lý của ông ta thì họ xác nhận rằng thường bệnh nhân theo dõi sau mổ sẽ đặt lịch với viện hoặc phòng khám, nếu muốn liên lạc với Quốc cũng phải gọi vào số cố định gặp lễ tân trước chứ ông ta quá bận để tiếp chuyện từng người qua di động. Tôi thử bấm số bệnh nhân tên “Hùng” thì một giọng nữ ngọt ngào, tự xưng tên Hồng Nhung trả lời.

Tôi nghĩ bọn tôi nợ Phòng tệ nạn xã hội một lời xin lỗi, không phải lúc nào cũng có thể phối hợp với nhau.

Những cô gái mang danh “bệnh nhân” kia được triệu tập tới, tất nhiên với lời hứa danh dự của Tổ trọng án về việc không trao họ cho bên Tệ nạn, họ mới cởi mở trò chuyện. Không ngoài dự đoán, tất cả các cô gái này đều là gái gọi cao cấp và Quốc là khách hàng thân thiết. Khi được hỏi vì sao Quốc thường xuyên qua lại với họ mà không phải người khác thì ban đầu tất cả đều khá lúng túng, mãi sau một cô gái trong đó mới thú nhận rằng chỉ có họ mới chịu được Quốc. Cô còn kéo áo cho bọn tôi xem những vết sẹo nhỏ sau lưng, tất cả đều là tác phẩm của ông ta.

Thì ra, bác sĩ Quốc có sở thích hơi khác người bình thường, ông ta nghiện S&M [2]. Những vết sẹo trên người các cô gái đều là vết bỏng thuốc lá hoặc nến, đôi khi là dao cắt, thậm chí có cô gái còn từng bị đánh suýt chết. Sau đó, ông ta đã chi khá nhiều tiền để bịt miệng nạn nhân nên cô ta cũng cho qua. Trong giới, Quốc khá tai tiếng đến mức chỉ một nhóm các cô gái có tên trong danh bạ là còn chịu đựng tiếp tục qua lại với ông ta. Tuy vậy, tất cả bọn họ đều thề thốt rằng mình tự nguyện vì Quốc rất hào phóng, và rằng họ coi đó là một phần công việc chứ không thù hận gì ông ta đến mức phải ra tay giết người. Tôi biết dù không nói thẳng ra, một vài cô đã ám chỉ Quốc không phải khách hàng duy nhất có sở thích kỳ quặc như thế.

………………

Nhật ký của Trung Kiên, thành viên tổ trọng án:

7/7/2014,

Tôi không thực sự thích Hải Đăng, tất nhiên là về mặt công việc còn thì anh em trong tổ luôn thân thiết như ruột thịt. Tôi chẳng phàn nàn gì về nghiệp vụ của cậu ta, chỉ có điều cậu ta để cảm xúc xen vào quá nhiều. Người ta thường kêu ca rằng nhân viên công vụ là những cỗ máy cứng nhắc nhưng lại không hiểu đó là điều cần thiết cho công việc. Khi tham gia vào vụ án, mọi thứ tình cảm yêu ghét đều cần gạt qua một bên để không ảnh hưởng tới đánh giá chuyên môn. Có lẽ Đăng còn quá trẻ, thiếu kinh nghiệm nên chưa có độ trầm tĩnh cần thiết. Từ lúc biết được mặt tối của bác sĩ Quốc, cậu ta khinh miệt ông ta ra mặt, đến mức trong một thoáng tôi còn cảm giác cậu ta có phần đồng tình với hung thủ. Thứ cảm xúc chủ quan như vậy là tối kị đối với cảnh sát. Đăng vẫn bị ảo tưởng màu hồng về cái gọi là “trừ gian diệt bạo” mà quên đi những nguyên tắc cần thiết của nghề. Ngay tuần trước, cậu ta đã kéo tôi vào rắc rối chỉ vì cái thói yêu ghét bốc đồng đó. Tuy nghi phạm là kẻ chẳng ra gì khi cưỡng hiếp và đánh đập vợ mình tới chết, việc phán xét hắn không phải của cảnh sát mà là tòa án. Nếu tôi không cản Đăng lại chắc cậu ta đã đánh chết hắn. Đã đành ai làm người đó chịu, cậu ta bị kỷ luật là đáng đời nhưng tôi cũng bị sếp cho một trận vì không kịp ngăn chặn vụ việc. Thế là mặc dù theo vụ giết người phanh xác này từ đầu, sếp Đạt vẫn kỷ luật Đăng bằng việc tách cậu ta ra khỏi nhóm điều tra vụ bác sĩ Quốc, thay vào đó tiếp tục ngồi ở văn phòng viết báo cáo.

Theo lệnh của sếp, tôi đã đến thăm gia đình kiện Quốc xâm hại tình dục con họ năm nào. Đứa trẻ ngày ấy giờ đã lớn, phổng phao và xinh đẹp nhưng rất rụt rè khi tiếp xúc với người lạ. Có lẽ nó đã bị mọi người chất vấn, xì xầm bàn tán quá nhiều đâm ra nhút nhát, và có chút gì đó bài xích xã hội. Khi tôi hỏi chuyện, bà mẹ không giấu được sự tức giận, bất mãn đối với Quốc, thậm chí còn vui ra mặt về cái chết thảm thương của ông ta.

“Nhưng chúng tôi không giết hắn, tại sao tôi phải chờ tới vài năm để giết hắn chứ?” Nguyên văn câu nói của bà ta.


_____________________

Chú thích:
[1] Leah Dizon: một ngôi sao giải trí nổi tiếng ở Nhật.

[2] S&M (Sadism & Masochism): bạo dâm.


P.S: chuyencuangan lyta2206 hàng dzìa nhé :x.

Chương sau >>
 
Chỉnh sửa lần cuối:

lyta2206

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
22/5/16
Bài viết
138
Gạo
900,0
So với chương trước thì vụ án của ông bác sĩ này khiến mình cảm thấy hấp dẫn hơn. Về cơ bản cũng là những thủ pháp gây án tương đối giống nhau nhưng cái mà vụ án này vượt trội hơn chính là nó ít lỗ hỏng hơn (với mình), và có thể nói gần tiệm cận mức hoàn hảo. Do vụ án trước vẫn có những điểm khiến mình hoài nghi, và sự hoài nghi của mình khác hoàn toàn hướng điều tra của cảnh sát.

-Hướng suy luận thứ nhất: 2 vụ án cùng một hung thủ. Vì 2 vụ án có rất tương đồng nên suy nghĩ đầu tiên của mình là "Liệu có phai cùng một hung thủ không?" Do ở trước mình từng hoài nghi về địa bàn gây án nên sang vụ này, suy luận của mình cũng tương tự nhưng đáng tiếc và trong vụ án này biên bản hay nhật ký của nhân vật đều không nhắc đến nên rất khó khăng định. Vấn đề nữa là vụ án thứ nhất, mình nghĩ nó là thách thức. Vụ án thứ hai, mình nghĩ hung thủ kiểu nhân danh công lý (chắc mình bị ảnh hưởng từ cuốn "Ánh sáng thành phố"- Lôi Mễ). Suy luận theo hướng này thì hung thủ là người rất ghét cảnh sát nhưng lại muốn làm công việc của cảnh sát. Đặc điểm tâm lý này khiến mình nghĩ hắn có người thân/quen/bạn bè chịu án oan và kêu oan bất thành, nên nảy sinh tâm lý bất mãn và coi thường pháp luật.

-Hướng suy luận thứ hai: 2 vụ án 2 hung thủ khác nhau. Về điểm này cần đối chiếu lại nguyên nhân vì sao hung thủ có thể ra tay với thủ pháp giống vụ án đầu tiên đến như vậy. Trong các chương trước mình nhớ là phía cảnh sát đã phong tỏa nguồn tin rất cẩn thận, vậy tại sao lại lộ ra?
Mình cũng không nhớ rõ bạn viết là báo chí đưa tin hay không đưa tin nhưng mình nghĩ nếu có đưa tin thì rất chung chung. Nếu thực sự có đưa tin, rõ ràng không nói nhưng nếu chung chung thì hung thủ có thể là người được tiếp cận hiện trường, người thân quen của họ hoặc thậm chí là người báo án, làm trong phòng khám đó. Phạm vi này rộng và còn quá ít manh mối để suy luận. Dĩ nhiên mình không nghĩ cảnh sát bất lực đến mức không phong tỏa được tin :)

Hy vọng chương 6 hé lộ thêm nhiều manh mối mới chứ không phải mở ra vụ án mới. Về phía nữ nhà văn dù chương này không xuất hiện nhưng mình khá chờ mong vào những suy luận mang tính đột phá từ cô gái này. Vì chẳng phải mỗi nhà văn trinh thám đều nuôi dưỡng một con quỷ trong tâm hồn sao?
 

Ai_Sherry

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
11/8/15
Bài viết
692
Gạo
3.000,0
So với chương trước thì vụ án của ông bác sĩ này khiến mình cảm thấy hấp dẫn hơn. Về cơ bản cũng là những thủ pháp gây án tương đối giống nhau nhưng cái mà vụ án này vượt trội hơn chính là nó ít lỗ hỏng hơn (với mình), và có thể nói gần tiệm cận mức hoàn hảo. Do vụ án trước vẫn có những điểm khiến mình hoài nghi, và sự hoài nghi của mình khác hoàn toàn hướng điều tra của cảnh sát.

-Hướng suy luận thứ nhất: 2 vụ án cùng một hung thủ. Vì 2 vụ án có rất tương đồng nên suy nghĩ đầu tiên của mình là "Liệu có phai cùng một hung thủ không?" Do ở trước mình từng hoài nghi về địa bàn gây án nên sang vụ này, suy luận của mình cũng tương tự nhưng đáng tiếc và trong vụ án này biên bản hay nhật ký của nhân vật đều không nhắc đến nên rất khó khăng định. Vấn đề nữa là vụ án thứ nhất, mình nghĩ nó là thách thức. Vụ án thứ hai, mình nghĩ hung thủ kiểu nhân danh công lý (chắc mình bị ảnh hưởng từ cuốn "Ánh sáng thành phố"- Lôi Mễ). Suy luận theo hướng này thì hung thủ là người rất ghét cảnh sát nhưng lại muốn làm công việc của cảnh sát. Đặc điểm tâm lý này khiến mình nghĩ hắn có người thân/quen/bạn bè chịu án oan và kêu oan bất thành, nên nảy sinh tâm lý bất mãn và coi thường pháp luật.

-Hướng suy luận thứ hai: 2 vụ án 2 hung thủ khác nhau. Về điểm này cần đối chiếu lại nguyên nhân vì sao hung thủ có thể ra tay với thủ pháp giống vụ án đầu tiên đến như vậy. Trong các chương trước mình nhớ là phía cảnh sát đã phong tỏa nguồn tin rất cẩn thận, vậy tại sao lại lộ ra?
Mình cũng không nhớ rõ bạn viết là báo chí đưa tin hay không đưa tin nhưng mình nghĩ nếu có đưa tin thì rất chung chung. Nếu thực sự có đưa tin, rõ ràng không nói nhưng nếu chung chung thì hung thủ có thể là người được tiếp cận hiện trường, người thân quen của họ hoặc thậm chí là người báo án, làm trong phòng khám đó. Phạm vi này rộng và còn quá ít manh mối để suy luận. Dĩ nhiên mình không nghĩ cảnh sát bất lực đến mức không phong tỏa được tin :)

Hy vọng chương 6 hé lộ thêm nhiều manh mối mới chứ không phải mở ra vụ án mới. Về phía nữ nhà văn dù chương này không xuất hiện nhưng mình khá chờ mong vào những suy luận mang tính đột phá từ cô gái này. Vì chẳng phải mỗi nhà văn trinh thám đều nuôi dưỡng một con quỷ trong tâm hồn sao?

Cám ơn bạn nhiều nhiều lần vì mỗi comment của bạn đều khiến mình phải suy nghĩ, lật đi lật lại vấn đề nhiều lần. Có những thứ mình nghĩ là chặt chẽ lắm rồi nhưng bạn lại tìm ra kẽ hở, lại làm mình phải suy nghĩ lại. Mình rất thích những chia sẻ của bạn, và nếu giả sử có một số thắc mắc mình chưa trả lời thì là do ảnh hưởng đến phần sau của truyện.
Về báo chí thì thông tin vụ án khá cởi mở, báo chí chỉ không được phép mô tả quá chi tiết các tình tiết man rợ hay chụp ảnh thi thể để tránh gây hoang mang dư luận thôi. Còn thì báo chí được quyền tiếp cận vụ án và đặt một số câu hỏi với cảnh sát. Với những câu hỏi ảnh hưởng tới việc truy tìm hung thủ hay nghiệp vụ chuyên sâu thì cảnh sát có thể không trả lời nhưng bưng bít thông tin thì không có đâu.
(Thực sự mình cảm thấy rất vui vì có bạn đọc "có tâm" như bạn >:D< )
 

chuyencuangan

Duyệt quyền tác giả
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/3/16
Bài viết
1.202
Gạo
0,0
Mình cũng thấy vụ này thú vị hơn vụ trước. Mà Sherry thức thời phản ánh xã hội quá nha. ;))
Mình cũng thích việc thể hiện nhiều hơn về quan điểm sống và tính cách của Hải Đăng.
Hóng diễn biến tiếp.

Có một lỗi thiếu viết hoa rất nhỏ dưới đây:
Đối tượng tình nghi: tạm thời chưa khoanh vùng được đối tượng tình nghi.
 

lyta2206

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
22/5/16
Bài viết
138
Gạo
900,0
Thực ra ở thể loại logic trinh thám này việc đọc truyện khi đã hoàn thành sẽ toàn diện hơn. Mình đã khá lo ngại, sợ rằng bài comment của mình ảnh hưởng đến tâm trạng của tác giả nhưng mấy bài reply của bạn khiến mình yên tâm phần nào rồi.
 

Ai_Sherry

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
11/8/15
Bài viết
692
Gạo
3.000,0
Mình cũng thấy vụ này thú vị hơn vụ trước. Mà Sherry thức thời phản ánh xã hội quá nha. ;))
Mình cũng thích việc thể hiện nhiều hơn về quan điểm sống và tính cách của Hải Đăng.
Hóng diễn biến tiếp.

Có một lỗi thiếu viết hoa rất nhỏ dưới đây:

Haizzz mình thề là không cố ý nhé, nội dung cơ bản lên lâu rồi, đúng lúc mình viết xong và up thì xã hội cũng ào ào lên :((.

Thực ra ở thể loại logic trinh thám này việc đọc truyện khi đã hoàn thành sẽ toàn diện hơn. Mình đã khá lo ngại, sợ rằng bài comment của mình ảnh hưởng đến tâm trạng của tác giả nhưng mấy bài reply của bạn khiến mình yên tâm phần nào rồi.

Hì hì mình cám ơn comment của bạn còn không hết ý chứ >:D<.
 

Ai_Sherry

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
11/8/15
Bài viết
692
Gạo
3.000,0
Chương 6.

9/7/2014,

Mai,

Cuối cùng anh đã được quay lại tiếp tục điều tra vụ kia sau một loạt kỷ luật, cam kết. Anh cũng không hiểu nổi vì sao mình lại hành động thiếu kiềm chế như thế. Có lẽ do thời gian gần đây anh bị thiếu ngủ nên sức khỏe đi xuống, làm anh thường có tâm trạng không tốt. Nhưng em đừng lo, anh uống thuốc rồi, sẽ ổn thôi.

Mặc dù chưa thể kết luận hai vụ là một hay hai hung thủ, bọn anh tạm gọi tên vụ án này là X.

Cho đến nay, vụ thứ hai còn không tìm nổi một nghi phạm bởi tất cả những người trong diện tình nghi đều có bằng chứng ngoại phạm khá chắc chắn. Hơn nữa, anh cũng không nghĩ chỉ vì một số sở thích hơi lạ lùng mà phải xuống tay giết người dã man như vậy. Về Hậu và Quốc, vẫn chưa thấy bằng cớ gì về việc họ quen biết hay có một mối liên hệ nào đó.

Em thấy đấy, cuộc sống đôi lúc phức tạp kém gì thế giới văn học của em đâu? Anh bắt đầu nghĩ về việc sau này sẽ hợp tác với em viết tiểu thuyết, nhớ cho anh vào phần cám ơn đấy.

Anh Đăng.

………………

Trích đoạn phỏng vấn nhà văn Ban Mai:

“Phóng viên (PV): Nhiều người đang rất trông chờ tiểu thuyết trinh thám đầu tay của chị, chị có cảm thấy tự tin với dự án mới này không?

Ban Mai (BM): Thú thực là không.

PV: Vì sao vậy? Chị vẫn thường được nhận xét là nhà văn trẻ triển vọng, lối viết chắc tay, và ai cũng cảm thấy sự tự tin của chị đối với mỗi tác phẩm kia mà?

BM: Bởi vì tôi là người khá lý trí, rành mạch, cái nào ra cái đó, cho nên với tác phẩm trinh thám, tôi sẽ chỉ tập trung vào vụ án chứ hầu như không có các phân đoạn tình cảm.

PV: Ồ, thật bất ngờ, truyện của chị trước nay vốn nổi tiếng với các mối tình đẹp đẽ, chị không sợ là đang từ bỏ thế mạnh của mình sao?

BM: Thế nên tôi mới nói với chị là tôi không tự tin, nhưng tôi vẫn quyết định thử, không thử thì không thể biết được. Tôi chỉ hi vọng là mình làm tới, chưa dám nói tốt.

PV: Chị có thể hé lộ một chút về nội dung tác phẩm sắp tới không?

BM: Tất cả những gì tôi có thể nói là độc giả nên coi quyển sách như một bức tranh ghép, mỗi tình tiết vụn vặt sẽ là một mảnh của nó, dù bé nhỏ vẫn có vai trò nhất định.

PV: Theo như tôi biết, nhiều nhà xuất bản đã liên hệ với chị để in sách nhưng chị đều từ chối, vì sao vậy?

BM: Tôi viết vì đam mê, vì những gì tôi thực sự yêu thích nên không muốn ràng buộc bởi bất cứ ai hay cái gì. Tôi chưa bao giờ xác định sống bằng nghề viết văn, tôi kiếm tiền bằng việc khác.

PV: Tác phẩm lần này chị có tiếp tục lấy hình mẫu của anh trai không?

BM: Có thể, nhưng tôi chưa quyết định, vì nhân vật chính là nữ thám tử, không lẽ cho anh ấy vào vai phản diện? (cười).”

………………

Nhật ký của Trung úy Đạt:

9/7/2014,

Đã hơn một tuần trôi qua từ vụ X thứ hai mà các hướng điều tra đều lâm vào bế tắc. Dư luận thì đang sôi sục căm phẫn, và mọi trách nhiệm đều đổ lên đầu cảnh sát.

Dù không có bằng chứng cụ thể, tôi vẫn cho rằng có mối liên hệ giữa Hậu và bác sĩ Quốc còn hung thủ chỉ là một người. Oanh, Hùng, Thành vẫn trong diện nghi vấn nhưng họ không có động cơ nào để ra tay với Quốc, thậm chí cả ba đều chứng minh được mình chẳng hề quen biết ông ta.

Chúng tôi đã đến mọi chỗ mà Hậu lui tới. Anh ta thường chạy ca muộn nên chủ yếu hay loanh quanh khu phố đêm chờ khách. Với những nhân chứng mà chín mươi phần trăm là say xỉn, phê ngất trời thì lời khai của họ đôi khi mang tính giải trí hơn là giúp ích được gì. Khi được hỏi có thấy ai khả nghi không thì một bartender còn đùa rằng mọi khách hàng ở các quán bar đều khả nghi bởi trong cơn say, ai cũng thề thốt sẽ giết người, cướp ngân hàng hay một tội ác tày trời nào đó. Nếu có thể kết tội dựa vào lời nói lúc say, nhà tù sẽ chẳng bao giờ đủ chỗ. Hỏi chuyện một số khách quen thì người nói rằng họ thấy một cô gái chuyển giới đáng nghi, người khăng khăng là một cô người mẫu, người thề thốt về một nhân vật che kín mít chắc chắn là ISIS, và vô số lời khai sáng tạo khác. Tôi sẽ chẳng quá ngạc nhiên nếu có ai khẳng định hung thủ là người ngoài hành tinh hay con quái vật giả tưởng nào đấy.

Một căn nhà bỏ hoang giữa con phố đông đúc, một phòng mạch tư trên phố lớn, tưởng chừng là những nơi dễ dàng bị bắt gặp nhưng thực ra lại an toàn hơn hẳn các khu vực vắng vẻ kín đáo khác. Giấu một chiếc lá vào rừng luôn là chân lý. Nếu phải dò xét trước địa điểm gây án, còn chỗ nào để một kẻ lạ mặt trông đỡ khả nghi nhất ngoài những nơi luôn đầy ắp người lạ?

Tôi rùng mình nghĩ đến ngày X được đưa vào lịch sử như một trong những vụ án bí ẩn nhất. Lẽ nào công lý cũng chỉ là khái niệm tương đối?

………………

Trích đoạn họp báo về vụ án X:

“Phóng viên (PV): Đại tá Hưng, dư luận đang rất phẫn nộ vì đã hơn hai tháng từ vụ án mạng đầu tiên mà dường như cuộc điều tra vẫn bế tắc. Ông có thể cho biết thêm về tiến độ hiện tại không?

Đại tá Đỗ Hưng, cục trưởng cục điều tra tội phạm (ĐH): Tất cả những gì tôi có thể nói ở thời điểm này là vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra. Bất cứ ai có thông tin gì cảm thấy hữu ích, xin hãy cung cấp cho chúng tôi qua đường dây nóng hoặc gửi email, thư từ.

PV: Ông có thể đưa ra vài nét phác họa hung thủ không?

ĐH: Những thông tin về hung thủ giờ tôi chưa được phép cung cấp, nhưng tôi hứa sau khi bắt được hắn sẽ có họp báo chi tiết về vụ việc.

PV: Thành thật thì nhiều người bắt đầu đặt dấu hỏi về năng lực của cảnh sát, dân chúng cảm thấy bất an vì một kẻ tội phạm nguy hiểm vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật...

ĐH: Chúng tôi đang thực hiện hết khả năng chức năng và nhiệm vụ của mình. Ai đi làm cũng có những ngày làm việc khó khăn đúng không? Hiện tại chúng tôi cũng thế. Tuy vậy, tôi vẫn muốn thay mặt các đồng đội xin lỗi về sự chậm trễ này.

PV: Ông có thể phán đoán hướng đi tiếp theo của hung thủ không?

ĐH: Vào tù!”

………………

10/7/2014,

Anh Đăng,

Theo như những gì ông Hưng nói ở buổi họp báo thì có vẻ như bọn anh vẫn chưa có manh mối nào đúng không? Một kẻ như vậy đột nhiên bốc hơi? Án mạng đâu phải sét đánh để nói là hoàn toàn ngẫu nhiên? Em vẫn bảo lưu quan điểm ngay cả hung thủ có là kẻ tâm thần thì vẫn có động cơ của riêng hắn. Còn không, em cho rằng quá khứ là nguyên nhân dẫn tới hiện tại, án mạng chỉ là cái kết cho một mở đầu trước đó thôi.

Dù chẳng có căn cứ nào nhưng em cảm giác X sẽ vẫn còn tiếp tục.

Em Mai.

………………

Nhật ký của Hải Đăng:

10/7/2014,

Đối với vụ bác sĩ Quốc, tôi cứ có suy nghĩ là chúng tôi đã bỏ lỡ điều gì đó. Thế nên tôi xin phép sếp Đạt tiếp tục đào sâu hơn vào cuộc sống của ông ta với hi vọng tìm được manh mối nào đó. Tôi quay lại hỏi chuyện rất kỹ hộ lý, y tá, đồng nghiệp của Quốc. Hóa ra chuyện ông ta lăng nhăng, trăng hoa bên ngoài khá nhiều người biết. Những cuộc hẹn hò bí mật ở phòng mạch như vừa rồi không phải lần đầu và rõ ràng ông ta không chỉ quan hệ với gái gọi. Điều đó khiến tôi tính đến mở rộng đối tượng tình nghi, là chồng hoặc người yêu của những người tình của Quốc.

“Bác sĩ Quốc có nguyên tắc không bao giờ qua lại với phụ nữ có chồng hoặc người yêu. Với địa vị của ông, giữ gìn tiếng tăm là rất quan trọng, ông ấy khá cẩn thận, vì chỉ cần một lá đơn kiện sẽ ảnh hưởng rất nhiều.” Đây là lời khai chung của tất cả.

Tôi cho rằng họ có lý vì bệnh viện là môi trường cạnh tranh rất gay gắt, các phe phái chỉ rình rập hạ bệ lẫn nhau và một người kín kẽ như Quốc đúng là không mạo hiểm sự nghiệp của mình như vậy. Từ sau vụ bị tố cáo xâm hại tình dục cách đây sáu, bảy năm, ông ta không dính vào bất cứ bê bối, tai tiếng nào khác.

Mai từng nhắc tôi một câu nói khá nổi tiếng, đại ý nếu người chồng ngoại tình thì vợ sẽ biết đầu tiên nhưng nếu vợ ngoại tình chồng sẽ biết sau cùng. Khi tiếp xúc với bà Hạnh, vợ bác sĩ Quốc, tôi chỉ thấy ở bà sự đau khổ thành thật khi mất chồng. Bà nói mình là tuýp phụ nữ nội trợ, ở nhà chăm con, kinh tế hoàn toàn phụ thuộc vào chồng, và rằng gần hai chục năm kết hôn, Quốc luôn là người chồng, người cha tuyệt vời. Sau khi điều tra kỹ những người xung quanh Quốc, tôi bắt đầu băn khoăn, lẽ nào mọi người đều biết chuyện trăng hoa của ông ta mà riêng bà Hạnh không biết? Bà ta đang muốn thể hiện điều gì? Hình ảnh người phụ nữ nhẫn nhịn, hi sinh hay chỉ đơn thuần là bảo vệ danh dự cho người đã khuất?

………………

Nhật ký của Trung Kiên:

12/7/2014,

Tôi theo chân Đăng hướng mũi điều tra về gia đình bác sĩ Quốc dù thực tâm tôi không tin một người phụ nữ mảnh mai như bà Hạnh có thể gây ra tội ác như vậy.

Mỗi vụ án mạng đều để lại nhiều nỗi đau, không chỉ là nỗi đau mất đi người thân thích mà còn là những thương tổn khi mọi bí mật tăm tối nhất bị phơi bày. Thì ra Quốc có một bí mật lớn mà ngoài ông ta ra chỉ có hai người khác biết rõ, rằng ông ta bị vô sinh. Để vợ thỏa mãn được mong mỏi làm mẹ, cũng như để xây dựng hình ảnh gia đình hạnh phúc hoàn mỹ, Quốc đã chấp nhận để vợ thụ tinh nhân tạo với em ruột ông ta. Dù làm thụ tinh nhân tạo không đụng chạm thể xác nhưng ông ta vẫn giữ nỗi mặc cảm trong lòng, từ đó trở nên ức chế, hình thành cái thói quen kỳ quặc kia. Tôi đã phải nhờ cô bé thực tập kiểm tra cơ thể bà Hạnh để rồi nghe mô tả rằng trên người bà ta chằng chịt các vết sẹo, hậu quả từ thói nghiện S&M của Quốc. Tuy vậy, khác với Hậu, trong đời sống hàng ngày, ông ta lại đối xử với gia đình rất tử tế. Vì hai đứa trẻ là con của em ruột Quốc, chúng có nhiều nét giống ông ta khiến cho không ai nghi ngờ.

Sau khi biết rõ câu chuyện gia đình Quốc, tôi bắt đầu tự hỏi đâu là giới hạn của phụ nữ. Bà Hạnh chịu đựng thói bạo dâm, trăng hoa của chồng suốt gần hai mươi năm mà vẫn cắn răng không hé môi với bất cứ ai. Có khi nào án mạng của Quốc là kết quả của sự nhẫn nhịn kéo dài tới lúc bộc phát?

Tình tiết mới khiến tôi buộc phải đặt thêm ra những nghi vấn mới.

- Bà Hạnh có tình nhân không? Nếu bà ta là thủ phạm thì có tình nhân hay kẻ đồng lõa nào giúp sức không?

- Bà ta có liên quan tới vụ án của Hậu không?

………………

Trích đoạn bản thảo của Ban Mai:

“… Gã rúm ró ngồi đó, mặt cúi gằm không nhìn ai, đôi tay mân mê vạt áo như một kẻ đứng bên lề cuộc sống. Người ta đi qua đi lại không ai buồn để mắt tới gã, kẻ cặn bã, yếu đuối đáng tội nghiệp. Thế nhưng không ai có thể bắt gã ngẩng đầu lên, để thấy được sâu trong đôi mắt luôn cụp kia ẩn chứa cái gì.

Gã vẫn cứ co quắp trong góc, gặm nhấm một niềm khoái cảm chỉ riêng gã mới biết được, niềm khoái cảm của việc nắm giữ một bí mật khủng khiếp, nguyên nhân của tất cả những hỗn loạn này. Gã không còn là con chuột cống bẩn thỉu ai ai cũng khinh ghét nữa, gã có quyền lực, thứ cho phép gã quyết định sinh mạng của người khác…”

………………

Nhật ký của Hải Đăng:

13/7/2014,

Những phát hiện mới đã mở rộng thêm hướng điều tra cho vụ án. “Ớt nào mà ớt chẳng cay, gái nào mà gái chẳng hay ghen chồng”, nên sự vẹn toàn quá mức của bà Hạnh khiến tôi có gì đó không thoải mái. Bà ta bị chồng hành hạ, phản bội mà vẫn nhẫn nhịn ngày này qua tháng khác không một chút oán hờn? Bà ta ở nhà làm nội trợ, kinh tế do chồng nắm giữ, nếu ra tòa li dị, dĩ nhiên sẽ phải chịu thiệt thòi, đặc biệt khi kết quả kiểm tra DNA hai đứa con được công bố thì bà ta càng bất lợi hơn. Ngược lại, nếu bác sĩ Quốc đột ngột qua đời không để lại di chúc, tài sản sẽ về tay vợ. Tổng tài sản ông ta để lại bao gồm cái nhà mặt phố đang dùng làm phòng mạch, căn nhà bốn tầng trăm mét mặt sàn ở trung tâm và hai căn chung cư cao cấp cho thuê, chưa kể tiền mặt, vàng, ngoại tệ. Chỗ tài sản này không hề nhỏ, thừa đủ trở thành động cơ của một vụ án mạng.

Vậy còn Hậu có gì liên quan ở đây không?

Bên phòng Tệ nạn xã hội có xác nhận rằng có một bộ phận lái taxi kiêm thêm nghề dắt gái. Có khi nào Hậu đã quen Quốc qua trường hợp này và đó là lý do dẫn tới cái chết của anh ta? Tuy vậy, kiểm tra điện thoại của Quốc không có số điện thoại của Hậu và ngược lại. Tất nhiên điều đó chưa đủ để xóa sạch mọi nghi vấn về mối liên quan giữa hai người.

………………

Sổ tay điều tra của Hải Đăng:

Vụ án bác sĩ Nguyễn Văn Quốc (X-2):

Đối tượng tình nghi: Hiện tại chỉ có một đối tượng tình nghi duy nhất.

Bà Trần Kim Hạnh – vợ nạn nhân: Bà Hạnh vốn là học viên do Quốc hướng dẫn khi làm chuyên khoa hai[1], cả hai đã nảy sinh tình cảm trong thời gian này và kết hôn. Sau khi lấy chồng, bà Hạnh bỏ dở chương trình học, cũng không đi làm mà chấp nhận rút về làm nội trợ, chăm lo nhà cửa, con cái.

Ngoại hình: Bà Hạnh cao 155 cm, gầy, sức khỏe trung bình.

Đời sống cá nhân: Không có bất kỳ điều tiếng gì. Khám nhà, kiểm tra điện thoại, máy tính đều không có bằng chứng về việc bà ta có tình nhân. Về cơ bản, bà Hạnh sống giản dị, tương đối khép kín. Khi được hỏi vì sao vẫn chịu đựng người chồng vũ phu như vậy, bà ta trả lời rằng bà ta vẫn yêu chồng, và rằng trong phạm vi trách nhiệm một người chồng, người cha, ông ta luôn làm rất tốt.

Chứng cớ ngoại phạm: Bà Hạnh khai là ở nhà trong thời gian xảy ra cả hai vụ án mạng. Vụ thứ nhất là lúc quá nửa đêm, cả nhà đã đi ngủ còn vụ thứ hai thì hai đứa con đi chơi nên không có ai làm chứng.

Nghi vấn đặt ra: Phương thức gây án. Xuất thân là bác sĩ, bà Hạnh có nhiều điều kiện để sử dụng những phương pháp dễ dàng hơn là siết cổ bằng dây thừng hoặc dùng kìm chích điện. Hơn nữa, để siết cổ một người đàn ông cao lớn như Hậu là quá khó khăn với bà ta. Mối quan hệ xã hội của bà Hạnh khá hạn chế, trong số người quen không ai có thể giúp đỡ một việc như vậy. Ngoài ra, khám nhà không tìm thấy kìm chích điện, xét nghiệm dao và các vật nhọn không có dấu vết gì khả nghi. Tuy vậy, không loại trừ trường hợp bà ta cố tình sử dụng phương thức gây án dã man nhất để đánh lạc hướng điều tra của cảnh sát.

………………

14/7/2014,

Anh Đăng,

Em biết anh đang dồn hết tâm sức cho vụ án nhưng đừng bỏ bê bản thân. Anh làm gì cũng tập trung hết mức, quên trời quên đất, như vậy không tốt đâu. Em rất lo cho sức khỏe của anh. Đừng quên hồi xưa anh từng ốm cả năm trời, em sợ anh quá căng thẳng bệnh cũ lại tái phát. Nếu vậy chắc chắn anh Đạt sẽ cho anh về ngồi bàn giấy, hoặc tệ hơn là thuyên chuyển anh sang bộ phận khác, lúc đó đừng trách em không báo trước.

Ki khỏe không anh? Đừng có bắt nó nhịn đói đấy nhé.

Em Mai.

______________________
Chú thích:
[1] Chuyên khoa 2: chương trình đào tạo sau đại học dành cho bác sĩ mới ra trường (còn gọi là bác sĩ nội trú)


P.S: chuyencuangan lyta2206 hàng dzìa >:D<.

Chương sau >>
 
Chỉnh sửa lần cuối:

chuyencuangan

Duyệt quyền tác giả
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/3/16
Bài viết
1.202
Gạo
0,0
Cảm giác vụ án vẫn bế tắc nhỉ, nhưng mà nhân vật Hạnh này được khắc họa khá nhiều trong chương, mình đoán là cũng có vai trò gì đấy.

BM: Có thể, nhưng tôi chưa quyết định, vì nhân vật chính là nữ thám tử, không lẽ cho anh ấy vào vai phản diện? (cười).
Thích khiếu hài hước này của BM nhé. :))
Tuy vậy, khác với Hậu, Quốc nghiện S&M nhưng không bạo hành vợ, ngược lại, ông ta đối xử với gia đình rất tử tế.
Cái câu trên mình không hiểu lắm. Mình tưởng ổng bạo hành vợ?
 
Bên trên