Chương 10: Licohn Brown (2).
Mái đầu của Harenna dựa vào vai Jay, cô sẵn sàng chờ bàn tay anh ôm lấy mình. Cả hai cùng chìm trong im lặng. Bóng tối mơn man của rạp chiếu phim càng làm khiến cho Jay càng siết chặt lấy Harenna hơn.
“Chưa bao giờ em xem trọn vẹn đoạn kết.”
“Nhưng em đã xem nó đến bảy lần?” Jay thắc mắc.
“Bảy lần bắt đầu nhưng chưa một lần kết thúc. Ai mà chẳng biết kết cục của bộ phim này. Đâu nhất thiết pải chứng kiến cảnh Titanic đâm vào tảng băng trôi, tiếng kêu gào của hàng du khách giữa biển đên ngòm mới gọi là xem phim.”
Nói xong, Harenna đút cho Jay những miếng bắp bơ cuối cùng.
“Em sợ à?”
Harenna vẫn chăm chú theo dõi bộ phim, rõ ràng cô đang xúc động.
“Sao anh lại nghĩ rằng em sợ? Đó chỉ là phim thôi. Em chỉ không muốn phim ảnh chi phối bản thân mình. Nỗi buồn của Jack và Rose có thể sẽ ám ảnh em.”
“Phụ nữ thật là khó hiểu.” Jay thầm nghĩ.
“Em không thích những tình yêu đẹp kết thúc trong bi kịch” Harenna tiếp tục: “Chưa một lần nào em xem kịch của Shakespeare.”
“Cuộc sống ảo chẳng bao giờ chi phối nổi một con người tỉnh táo.”
“Nhưng đôi khi nó cũng đặt chân sang cuộc sống thực.”
Đến bây giờ Harenna mới quay sang nhìn Jay, mắt cô ngấn nước.
“Anh đọc được nỗi sợ hãi trong mắt em.” Jay rút khăn tay ra.
“Không phải đâu Jay, em không...”
Nhưng Jay đã ngắt lời Harenna:
“Anh hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi em.”
“Anh không hiểu được đâu, định mệnh của chúng ta...”
“Anh yêu em, đó đủ làm em an lòng chưa?”
“Từ nãy tới giờ anh chỉ ngắt lời em!” Harenna gắt lên, lon pepsi đổ tung tóe xuống sàn. Cũng may không có ai ngồi cạnh họ: “Em không muốn nói về chuyện đó. Anh tưởng em hay đa nghi đến mức nghi ngờ cả tình cảm của chúng ta chắc? Em muốn nói đến chuyện khác cơ.”
Rồi cố nuốt mấy giọt nước mắt từ nãy tới giờ toàn rơi vô ích, cô nói tiếp:
“Anh có biết vì sao em thích không thích xem những vở bi kịch mà vẫn thích xem Titanic không?”
“Làm sao anh biết được.”
“Bởi vì...vì…” Harenna ngập ngừng đôi chút: “Bộ phim này khiến em nhớ một người đã mất (Jay rên khẽ lên một tiếng). Chú Fredman rất thích bộ phim này. Chú ấy có nói nếu có đặt chân lên con tàu huyền thoại ấy, dù biết trước nó sẽ bị chìm, chú ấy vẫn cam lòng.”
“Tham vọng, phải rồi!” Jay ngán ngẩm tặc lưỡi.
Anh rất muốn nói với Harenna rằng vị chúa cứa thế của cô chẳng qua là một mafia Palermo thừa tham vọng không hơn không kém, nhưng anh không đủ can đảm để làm thế. Anh đành chịu đựng để cho hình bóng đã chết của Fredman Brocment ám ảnh lấy buổi tối lãng mạn này.
“Đến bây giờ em vẫn chưa tìm thấy nguyên nhân vì sao một doanh nhân bình thường như Brocment bị hạ sát và thằng khốn nào đã giết chết chú ấy.”
Cố giữ bình tĩnh, Jay quay sang nhìn Harenna với vẻ mặt thật bình thản.
“Em vẫn muốn trả thù?”
“Nếu ở trong địa vị của em, anh còn tha thiết muốn trả thù hơn cả em nữa.”
“Cái gì cũng có lí của nó, Harenna ạ.”
Jay hiểu rất rõ ngụ ý câu nói này của mình.
“Em biết điều đó. Nếu chú Fredman bị giết thì theo em, chỉ có hai lí do chính: Cạnh tranh trong chuyện làm ăn hoặc những hoạt động xã hội của ông đã khiến bọn mafia thấy chướng tai gai mắt.”
“Ân nhân của em cũng tham gia các hoạt động xã hội sao?”
“Dĩ nhiên!” Harenna nhún vai, có lẽ cô đã quên mất những hình ảnh đẹp nhất của Titanic: Rose đang đứng trước mũi con tàu, giang rộng hai tay trước khung cảnh kì vĩ đầy thơ mộng của Đại Tây Dương: “Rất hăng hái là khác. Chú ấy chia nhỏ tài sản của mình ở rất nhiều ngân hàng tại Santa Ana, cứ mỗi năm lại rút ra một khoản không nhỏ để đầu tư cho giáo dục, y tế hoặc môi trường. Anh cũng biết tiếng chú Fredman mà.”
“Chỉ sơ sơ thôi!” Jay nói.
“Thế anh bạn Licohn của anh?”
“Anh không biết nhưng chắc chắn đó chỉ là những mối quan hệ công việc thường tình.”
“Em cũng nghĩ vậy.” Harenna gật đầu: Bọn đàn ông các anh ai cũng vậy, cứ nghĩ rằng mình sinh ra cho những công việc rất lớn lao.
Jay bắt đầu thấy khó chịu. Tại sao Harenna cứ lải nhải mãi về một kẻ như Brocment? Nhưng cũng phải thôi. Cô ấy là đứa trẻ mồ côi đã được gã mafia cứu khỏi cô nhi viện và tạo điều kiện để trưởng thành như ngày hôm nay. Về một mặt nào đó, ít ra Brocment cũng biết nhón tay làm chút việc tốt, mặc dù mục đích cuối cùng của hắn chắc chắn chẳng tốt đẹp gì.
“Chú Brocment có dạy dỗ em không?”
“Chú cho em đi ăn học tử tế.”
“Không, anh không nói đến chuyện học hành. Ý của anh là… cái khác cơ.”
Jay vặn vẹo hai bàn tay, không biết diễn đạt làm sao để cho Harenna hiểu.
“Còn cái khác gì nữa?” Harenna tròn mắt nhìn anh.
“Ý anh là... tập huấn những kĩ năng... kĩ năng ấy mà.”
Harenna nheo mắt lại, rồi sau vài giây chợt phá lên cười:
“Tưởng gì, chứ kĩ năng thì nhiều lắm. Chú ấy dạy chúng em cách chăm sóc trẻ em, cách chơi với lũ chó… cả kỹ thuật sơ cứu cũng là em học từ chú ấy đó.”
Đến lúc này, Jay mới thấy mình ngu như thế nào. Nếu Brocment muốn đào tạo lũ trẻ mồ côi thành assasin cho riêng mình, và nếu trong số ấy có Harenna, thì đời nào cô lại ngoan ngoãn nói với anh rằng: “Vâng, em được Fredman huấn luyện để trở thành sát thủ.” Hơn nữa, Harenna mà làm sát thủ nổi ư? Thật buồn cười! Jay đã thử rất nhiều lần, phản ứng của Harenna chứng tỏ cô chẳng có chút căn cơ võ thuật gì.
Harenna liếc nhìn đồng hồ:
“Còn hai mươi phút nữa thì bộ phim kết thúc. Ta về thôi.”
Chẳng còn lí do gì để Jay nán lại rạp chiếu phim. Harenna đã nói đúng, chưa bao giờ cô xem đoạn kết của Titanic.
Sáng hôm sau, bình minh đến muộn đối với Jay. Khi anh đặt chân vào thang máy của Weiburgharm Hotel thì đã gần tám giờ sáng. Thế nhưng, thay vì ấn nút lên tầng bảy, Jay lại đổi ý, đi đến khu chức năng ngầm ở nằm sâu dưới đất.
Lần đầu tiên Jay Johanson đặt chân vào Weiburgharm Hotel cách đây sáu năm. Khi đó, anh được người phụ trách khóa huấn luyện dẫn đi tham quan các tòa nhà, bao gồm cả khu chức năng ngầm để chỉ dạy trực tiếp về các kiến trúc an ninh mà TẬP ĐOÀN ứng dụng. Sau đó, anh được cho phép tập luyện ở đây trong vòng một tháng. Trong một tháng ấy, anh đã gặp Licohn Brown.
Khi ấy, Jay đang chỉnh lại hồng tâm cho ngay ngắn rồi lùi ra xa. Không một phát nào trật ra khỏi hồng tâm. Tài bắn của mình cũng không quá tệ, Jay thầm nghĩ. Anh đứng lùi ra xa hơn nữa.
Chán chê, Jay chuyển sang mục tiêu di động, rồi nhắm bắn qua gương... Tất cả đều đem đến cho anh một niềm phấn khích lạ.
Bên cạnh anh là một quả cầu thủy tinh bé như quả bóng tennis treo lủng lẳng dưới một sợi dây mảnh như cước. Thử thách lớn nhất đây, Jay tặc lưỡi. Anh bước lùi ra xa khoảng sáu mét.
Siller Hook đã từng bảo với Jay rằng: “Nếu cậu có thể bắn đứt sợi dây và bắn vỡ quả cầu trước khi nó kịp rơi xuống đất, cậu mới có đủ khả năng để sống sót.” Jay không muốn dò hỏi xem ở SA, bao nhiêu người có khả năng làm được như vậy, hay là tất cả. Nhưng anh biết chắc chắn, trong số đó có Siller Hook.
Anh nhắm thật kĩ. Sợi dây! Thuyết trọng lực! Qui tắc khoảng trống! Jay bóp cò. Ba tiếng súng vang lên. Sợi dây đang căng như dây đàn bỗng đứt làm đôi. Quả cầu thủy tinh nở bung thành hàng trăm mảnh. Nhưng phát súng duy nhất của Jay lại ghim vào tấm chắn cạnh đó.
“Anh bạn, anh...”
Jay quay đầu lại và thấy một người đàn ông cao to với khuôn mặt phủ một lớp băng lạnh lẽo đang đứng ngay sau mình. Ánh mắt của Licohn Brown như đang đếm xem có cả thảy bao nhiêu mảnh vụn thủy tinh dưới sàn!
Một màn trình diễn khá hay, nhưng lần sau không cần phải chen ngang như vậy đâu.
“Nếu còn giữ nguyên tư thế đó thì có đến lúc chúa Jesus hồi sinh, anh cũng chẳng bắn trúng nổi.”
Licohn vừa đặt khẩu súng xuống sàn, vừa càu nhàu. Lúc này, Jay rất muốn nói kệ tôi, nhưng chỉ có thể lặng im. Đúng là tư thế của mình chưa thật chuẩn, anh thầm nghĩ.
Nhưng có ai mượn thằng cha lạ hoắc này phá bĩnh đâu!
Chẳng nói chẳng rằng, Licohn đến bên chiếc tủ chứa đồ của mình, lôi sáu dây Cầu Thủy Tinh giống hệt ban nãy. Anh ta treo chúng thành một hàng dài rồi quay lại, chà tay trước mặt Jay:
“Cho tôi mượn cục cưng của anh một chút.”
Không ngần ngại, Jay trao súng cho Licohn. Licohn nạp đầy đạn vào 2 khẩu súng rồi đứng lùi ra xa.
“Lại một màn trình diễn nữa đây!” Anh thì thầm và tựa lưng vào bàn.
Một vận động viên trượt băng nghệ thuật cũng không thể uyển chuyển như Licohn Brown. Anh ta dịch chuyển sang trái nhanh và nhẹ đến không ngờ. Rất nhịp nhàng. Những viên đạn xuyên qua sợi dây, làm nổ tung sáu quả cầu thủy tinh trước khi chúng kịp thời rơi xuống sàn.
Sau mười hai phát đạn trên cả chuẩn xác, sàn nhà la liệt những mảnh vỡ thủy tinh lóng lánh.
“Hai tay chuẩn như nhau!” Một nhân viên khác đang tập gym ở gần đấy nói to: “Khá lắm, anh Brown.”
Nhưng Licohn cũng chẳng tỏ vẻ đắc ý.
“Tiếp tục tập đi!” Anh ta nhắc Jay: “Còn tôi sẽ tự thưởng cho mình một chút không khí ở bên trên.”
Anh ta ném trả lại súng cho Jay rồi đi mất, bỏ lại đằng sau một ấn tượng không thể sâu sắc hơn dành cho lính mới là Jay Johanson.
Jay hỏi người vừa danh lời khen cho Licohn: “Đặc vụ Brown kia…”
“Anh ấy là Licohn Brown, người gốc Ý. Đến đây được khoảng bảy năm rồi, nhưng không có bạn bè vì khá ngạo nghễ và bí ẩn.”
Đó là ấn tượng của sáu năm về trước.
…
“Thôi đủ rồi.” Jay nói: “Licohn, tôi muốn hỏi anh một việc.”
Licohn liếc nhìn Jay.
“Tôi biết anh định nói tới việc gì.” Giọng nói của Licohn bây giờ có vẻ thân thiện hơn một chút: “Lí do vì sao mấy ngày trước tôi đến nhà anh, phải không?”
Licohn bất chợt nở nụ cười đầy ý tứ, một nụ cười rất hợp với khuôn mặt lạnh lùng của anh ta:
“Quên chuyện đó đi!”
Mặt Jay xuất hiện một dấu hỏi to đùng.
“Cái gì?”
“Tôi bảo là quên nó đi!” Anh ta phẩy tay: “Tôi đổi ý rồi. Lúc khác sẽ thích hợp hơn.”
“Licohn Brown, dù có là SA thì giấu diếm đồng nghiệp mọi chuyện là một chuyện rất không nên. Anh hiểu ý tôi chứ?
“Sẽ có lúc khác thích hợp hơn. Bây giờ, đối với anh không phải lúc. Vậy thôi! Tiếp tục làm những gì anh thích đi, Jay Johanson.”
Nói xong, Licohn tiến về phía cánh cửa khi đi bộ lên cầu thang, anh ta vẫn tiếp tục liếc nhìn thấy bộ dạng khổ hạnh của Jay còn rơi rớt lại phía sau lưng mình.
Jay không bao giờ nghi ngờ về khả năng thụ lí vụ án của SA, nhưng cũng phải thú thực là bóng ma của Santos cứ chập chờn trong bóng tối, đến bây giờ SA vẫn chưa có cách gì để tóm hắn cùng đồng bọn.
Liệu bí mật có thể giữ kín đến ngày ấy? Liệu bí mật có khiến Harenna cảm thông và tha thứ cho Jay?
Đứng trước những nhiều trăn trở, dường như Jay đã mất phương hướng.
“Đành vậy!” Anh thì thầm nhưng trong chất giọng lộ rõ một sự quyết tâm: “Tập trung tất cả vào vụ của Santos trước. Còn Harenna, mình đã có cách.”
Cánh cửa mở ra ban công đóng sầm lại sau khi Jay rời khỏi ghế đá. Anh trở về phòng làm việc, sắp xếp lại đống hồ sơ cho hợp lí rồi ra về.
Sảnh lớn của Weiburgharm Hotel chiều nay lại đông đúc. Một số người Jay chưa từng gặp bao giờ. Họ không phải người của TẬP ĐOÀN. Nhưng chắc chắn cũng không phải khách thuê phòng.
…
(1) Rio De Janeiro: thủ đô cũ của Brasil.
(2) Asino (tiếng Ý): đồ con lừa.
(3) Che coglioni cheha questa (tiếng Ý): một câu chửi tục.
(4) Fuori (tiếng Ý): ra ngoài.
(5) Attento (tiếng Ý): cẩn thận.
(6) Grazie (tiếng Ý): cảm ơn.
(7) Cé line Dion: nữ ca sĩ người Canada, người hát ca khúc My heart will go on trong bộ phim Titanic.