2/9 - Quốc Khánh nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam.
Thường thì vào ngày này, cả nước treo cờ ở nhà nằm nghỉ. Nhưng năm nay, Bộ GD&ĐT quyết định chọn đúng dịp lễ để các trường học trên toàn quốc khai giảng năm học mới.
Bắt đầu từ tối qua La Thường Hy đã ăn rất ít, bây giờ còn bỏ bữa sáng, giả vờ nói với cả nhà sẽ mua bánh mì ở căn-tin trường để ăn sau. Ai bảo bộ áo dài mới đặt may tháng trước mà bây giờ mặc vào cảm giác thật... khó thở!
Còn một lý do khiến cô phải kiềm chế lại cơn đói: Giáo viên chủ nhiệm giao cho cô một trọng trách hết sức cao cả, đó là thay mặt học sinh toàn khối mười lên nhận hoa của các anh chị khối mười hai. Đến lúc đó, lỡ như khuy áo bị bung ra thì có chui xuống tận tâm Trái Đất cũng không hết xấu hổ đâu.
Như Mộng phi con Yamaha đen đến trước cửa nhà bạn, nó gọi với vào: "Bánh Bèo!"
Thường Hy đang uống tạm cốc nước để chống đói, nghe cái giọng í ới của nó, cô liền trực tiếp phun hết cả ra ngoài.
Ra đến cổng, việc đầu tiên là trố mắt đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, từ trong ra ngoài bộ dạng của con bạn thân.
Chậc, dù đã tưởng tượng rất nhiều đến cái lúc mà nó mặc áo dài, nhưng khi tận mắt chứng kiến, cô vẫn không nén nổi buồn cười.
"Phụt... ha ha ha ha..."
Thân hình khẳng khiu, một đầu tóc tém, nhìn từ đằng sau cứ nghĩ là con trai mang áo dài cơ. Hai tà áo quấn bừa vào nhau, ống tay áo xắn lên tận vai, dưới chân đi đôi giày thể thao đen sì. Mà điểm sáng nhất là...
"Bò Mộng, cậu... "độn" đấy à?"
Hy vừa nhịn cười hỏi ra một câu, nhấn mạnh vào từ trọng tâm, sắc mặt Mộng liền tối sầm, nó bất đắc dĩ còng lưng xuống.
"Là Hồng mama ép buộc ta. Ta không muốn mặc cái thứ thảm họa này! Ta muốn đi tự tử!"
Đoạn, Như Mộng ôm đầu nhìn về hướng con sông lớn nhất thành phố D, toan nhảy xuống xe chạy đến đó liền bị Thường Hy túm cái eo con kiến của nó lại.
"Làm màu quá! Đây là quốc phục! Quốc phục của Việt Nam Dân chủ Cộng hòa! Sao cậu có thể gọi nó là cái thứ thảm họa được chứ?!" Cô nhẹ nhàng trấn an. "Theo như thông tin mà tớ biết được, những học sinh cấp ba theo đuổi style tomboy có thể gửi đơn lên nhà trường xin miễn mặc áo dài, đầm điếc các thứ..."
"Thật không?" Như Mộng kích động dạt dào. "Sao cậu không nói sớm?!"
"Chưa hết." Thường Hy bổ sung tiếp. "Với một điều kiện là cậu phải ghi rõ giới tính ở trong đơn cụ thể là Lesbian, Bisexual hoặc... Transgender?"
[Chú thích:
Gay: Đồng tính luyến ái nam.
Lesbian: Đồng tính luyến ái nữ.
Bisexual: Song tính luyến ái.
Transgender: Hoán tính hay còn gọi là người chuyển giới.
Cộng đồng này gọi tắt là LGBT.]
"Cái..."
Từ "con khỉ!" còn chưa ra khỏi miệng liền bị nó nuốt trở lại, ngẫm nghĩ suy tính.
La Thường Hy ở một bên tiếp tục nêu ra ý kiến: "Cũng chả có gì to tát cả, LGBT cũng là con người thôi. Lẽ nào... cậu lại sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của bản thân?"
"Tất nhiên là không. Chị đây vốn có đồng cảm sâu sắc với những người như họ. Ngay từ lúc quyết định theo đuổi phong cách này, tớ đã chả quan tâm tới dị nghị xung quanh. Nếu đó là cách tránh xa được thảm họa, tớ nguyện ý làm đơn!"
Thấy Như Mộng hạ quyết tâm, cô cũng gật đầu tán thành. Đoán chắc rằng cả trường cũng không ai muốn chiêm ngưỡng một phong cách "ngoài hành tinh" như vậy đâu.
Thường Hy không nói nhiều nữa, định ngồi xuống ghế sau xe bạn thì nghe cánh cổng nhà bên cạnh "kọt kẹt". Một chàng trai khôi ngô tuấn tú từ bên trong bước ra.
Áo sơ mi trắng, cà vạt đen nới lỏng, quần âu đen, logo hình viên kim cương được gắn ở cánh tay trái, có thêu hai chữ K - H lồng chéo vào nhau... Đây đích thị là đồng phục nam sinh của Khánh Huy.
Lăng Hiên đang xoay người đóng cổng lại. Hy không thèm để ý đến, nhét hai tà áo dài vào quần.
Mà Như Mộng thì rất đỗi kinh ngạc, nó nhận ra cậu bạn này, thủ khoa một trăm điểm đây mà!
"Hi, Leader!" Như Mộng vẫy vẫy tay gọi cậu ta làm Thường Hy cũng mắt tròn mắt dẹt.
Leader?
Thấy Lăng Hiên chỉ nhướng mày, Như Mộng lại tự chỉ tay vào mình giới thiệu: "Sao vậy? Không nhận ra tớ hả? Tớ là bí thư 10A1 nè. À, còn đây là best friend của tớ, La Bánh Bèo."
Nói đoạn, nó liền khoác vai cô cực kì thân thiết.
Hiên quan sát hai cô gái: Một béo, một gầy, một ngu ngu, một dị hợm. Trông thế nào cũng không nhìn ra được hình tượng thiếu nữ Việt thanh lịch trong bộ áo dài, nhưng mà lại vui mắt.
"Ừ, nhìn cũng xứng đôi đấy!"
Cậu tặng cho hai cô gái một câu rồi lướt đi thẳng.
Như Mộng cảm thán: "Chà, lạnh lùng thế!"
Mà ở một bên, có người sắc mặt đã xuống tới âm độ. Xứng đôi? Cứ cho đây là một câu khen ngợi đi. Nhưng từ mồm cậu ta nói ra, cô biết rõ đó chỉ có thể mỉa mai.
Như Mộng lúc này mới chịu động não: "Ủa? Sao Leader lớp tớ lại bước ra từ nhà cũ của cậu? Không lẽ là khách đến thuê trọ?"
Thường Hy "ừ" một tiếng, leo lên ghế sau yên vị.
"Cậu muốn ở đây tám chuyện đến bao giờ, cổng trường mà đóng là bị kỉ luật đấy. Hiệu trưởng không phải dạng vừa đâu."
Nó nghe thế liền vặn tay ga phóng đi, nhưng trên đường thì líu lo không ngừng. Nào là Khúc Lăng Hiên đến ở từ bao giờ? Khúc Lăng Hiên sống đơn hay kép? Khúc Lăng Hiên có bạn gái chưa? Khúc Lăng Hiên bla bla...
Cô nghe mà đầu muốn bốc khói, trong lòng bỗng dưng sinh ra một ý niệm độc ác, Lâm Như Mộng cậu lái xe tông vào cột điện luôn đi!
Lễ khai giảng năm học mới của cấp ba Khánh Huy luôn là đề tranh nhau săn đón của cánh phóng viên, nhà báo. Bởi vì ngôi trường này không những được đầu tư cơ sở hạ tầng và trang thiết bị tân tiến, hiện đại; mà còn là một trong những nơi quy tụ nhiều trai xinh, gái đẹp nhất... cả nước.
Như Mộng lái vào khu vực gửi xe, nó nhận lấy vé xe từ tay bác bảo vệ liền ném qua cho Hy: "Con xe tàng của tớ giao cho cậu. Giữ cẩn thận!"
Thường Hy chụp lấy vé. Chuyện, lúc nào cả hai đi cùng xe mà nó chả giao trách nhiệm này cho cô.
Sân trường hôm nay tràn ngập màu sắc. Bên ngoài cổng có không ít xế hộp đậu thành bầy đàn, xem ra con cái đại gia vào học trường này cũng nhiều ra phết.
Đúng là không khí lễ hội có khác, tươi vui, rộn rã. Các hàng ghế nhựa trải dàn đều cả khoảng sân, cứ mỗi lớp có hai hàng phân biệt nam sinh và nữ sinh. Và trước mỗi lớp đều được dựng sẵn một tấm bảng đề tên của lớp đó.
Đảo mắt tới đâu đều có thể nhìn thấy cờ và hoa tung bay phấp phới, những chùm bong bóng xanh đỏ tím vàng. Cây cối như cũng đang hân hoan cùng buổi lễ long trọng này.
Khối mười phải tập kết ở một khu vực khác, đợi lát nữa sẽ diễn ra lễ chào đón học sinh lớp mười, sau đó các đàn em mới diễu hành đến chỗ các đàn anh, đàn chị. Phần này căn bản đã tập duyệt qua nhiều lần vào mấy ngày trước, bây giờ chỉ việc diễn lại sao cho mượt nữa thôi.
Chỉ có điều, từ khi bước xuống xe, Thường Hy cứ cảm thấy trong bụng cồn cào khó chịu.
"Lớp trưởng, sao cậu đổ nhiều mồ hôi quá vậy?" Bạn nữ đứng sau cô lên tiếng hỏi thăm.
Hy lắc đầu đáp: "Không có gì. Tại tớ căng thẳng quá thôi."
Phía trên hội trường A, đội ngũ giáo viên của Khánh Huy đã đến khá đông đủ. Đặc biệt là sự có mặt của chủ tịch tập đoàn nước giải khát Hải Dương, với tư cách là nhà tài trợ đồng đại diện hội cha mẹ học sinh của trường - ông Kha Chính Hải.
Thầy Long bí thư Đoàn trường cầm micro lên chuẩn bị điều hành buổi lễ, nhưng phát hiện còn một giáo viên vẫn chưa đến, lòng thầy bỗng nôn nao.
Một phút sau, cô Lan Khuê từ xa đi tới, nét mặt vừa gấp gáp vừa ái ngại. Thầy Long nhìn thấy mới thở nhẹ một hơi.
Cô Khuê bước giữa nắng mai, gương mặt và vóc dáng nổi bật làm bao trái tim học trò xao xuyến. Dù biết cô đã có chồng con nhưng cái đẹp thì ai chả thích ngắm. Cho đến khi cô ấy bước đến gần giáo viên chủ nhiệm 10A3, cả trường mới bắt đầu xì xào.
Thật trùng hợp là hôm nay cô Lan Khuê và cô Dạ Hương đều diện áo dài cách tân. Không chỉ kiểu dáng, màu sắc mà ngay cả họa tiết cũng giống nhau y hệt.
Dạ Hương - một cái tên nghe thật dịu dàng, quyến rũ... nếu như nó không trùng với một hãng dung dịch vệ sinh phụ nữ nổi tiếng ở Việt Nam.
Đáng thương thay cho giáo viên chủ nhiệm 10A3, cứ luôn bị đám học trò trêu chọc sau lưng.
"Chị Khuê, xem ra... "ăn theo" là sở thích của chị nhỉ?" Dạ Hương không thèm nhìn đồng nghiệp mới đến, nhẹ buông một lời mỉa mai chỉ đủ mình cô và Lan Khuê nghe.
Đây không phải lần đầu hai người đụng hàng. Lễ khai giảng năm ngoái và năm trước nữa cũng vậy. Chẳng biết là vô tình hay hữu ý.
Người ngoài nhìn vào tưởng quan hệ hai người thân thiết lắm nên mới mặc đồ đôi. Nhưng sự thật thì, họ đang ngầm đấu đá nhau trong mọi lĩnh vực, đặc biệt là thời trang.
Lan Khuê vẻ mặt tự nhiên, mỉm cười diễm lệ: "Áo dài cách tân là xu hướng thời trang mới của năm nay. Những người làm giáo viên như chúng ta đụng hàng cũng chỉ là chuyện một sớm một chiều. Quan trọng là khi so sánh hai đối tượng mặc cùng một kiểu... Tôi tự tin là mình sẽ mặc đẹp hơn ai kia."
"Ai kia" bị phản pháo tức tối nghĩ: Cô ta chắc chắn đã nghe ngóng ở đâu đó và biết được hôm nay mình diện cái gì. Ỷ vào lợi thế vóc dáng để dìm hàng người khác. Lan Khuê, cô giỏi lắm!
"Kia là lớp chị Hương chủ nhiệm năm nay phải không? Nhìn cũng thường nhỉ." Lần này đến lượt Lan Khuê công kích.
Dạ Hương nghe thế lại ức chế thêm một bậc, ánh mắt theo quán tính đảo qua dãy học sinh 10A1, đập vào mắt là cậu thanh niên ngời ngời như minh tinh điện ảnh.
Vì sao mình dạy ở đây gần chục năm rồi mà chỉ chủ nhiệm mấy lớp bình thường. Còn cô ta mới vào trường đã được phân chủ nhiệm lớp chọn. Chắc chắn có kẻ bợ đỡ sau lưng. Dạ Hương thầm nghiến răng nghĩ.
"Đúng là có hơi tầm thường thật. Nhưng nếu nhìn kĩ chị sẽ thấy, con bé đứng đầu hàng là người rất nổi tiếng trong thời gian gần đây, Kiều Nguyệt Nga."
Lan Khuê nheo mắt, thoáng kinh ngạc một chút, nhưng rất nhanh lại lấy làm ngơ: "Cũng chỉ là một nhân vật phụ mà thôi. Người mà quần chúng quan tâm là Lục Vân Tiên kia kìa. Chị Hương thân là chủ nhiệm, đáng ra nên thương cô học trò nhỏ bị truyền thông lợi dụng mới phải."
Dạ Hương trừng mắt, quay sang lườm Lan Khuê, các móng tay sắc nhọn đâm sâu vào lòng bàn tay cô. Nếu ở đây không có hàng ngàn con mắt đang nhìn, cô nghĩ mình sẽ trực tiếp xé toạc cái miệng của cô ta ra.
"NGHIÊM! CHÀO CỜ... CHÀO!"
Giọng nói dõng dạc của thầy Long vang lên, cắt đứt chiến tranh ngầm giữa hai cô giáo.
Nghi thức chào cờ bắt đầu!
Thường Hy sắc mặt tái nhợt đứng ở bên dưới hát Quốc ca, cái bụng rỗng tuếch cứ réo liên hồi, mỗi lần réo là một cơn đau ập đến.
Cô cắn môi cố gắng kiềm chế cơn đau, chỉ mong sao có thể nhẫn nhịn qua hết buổi lễ.
"Sau đây, xin mời em La Thường Hy đến từ chi đoàn 10A3, đại diện của ba trăm sáu mươi lăm học sinh khối mười tiến lên phía trên hội trường để nhận hoa của tập thể khối mười hai."
Tiếng nhạc nền vang lên sôi động.
Giữa sân khấu hoành tráng của hội trường B, một chàng trai cao ráo đang đứng ôm bó hoa ly ly to bự, gương mặt điển trai thu hút mọi ánh nhìn. Đó là đại diện của khối mười hai - học sinh Kha Chính Dương.
Bên dưới bắt đầu thì thầm, những hôm đi tập khai giảng, người giả vờ trao hoa là một chị gái khác, mà hôm nay lại đổi thành tiền bối Dương.
Nhiều người cũng nghi hoặc, nhưng cái lườm của cô hiệu trưởng đã "san bằng" mọi ánh mắt và lời bàn luận.
Thường Hy đứng dậy hít sâu vài hơi, cố nặn ra vẻ mặt tự nhiên nhất rồi cất bước đi lên.
Đột nhiên trong bụng quặn thắt dữ dội, cô đau đến nỗi gập cả người, hai tay ôm chặt phần bụng. Đầu váng, mắt hoa, lảo đảo ngã xuống.
Bạn học xung quanh hốt hoảng xúm lại đỡ cô, dồn dập kêu lên gọi xuống.
"Lớp trưởng! Lớp trưởng! Bạn sao vậy?"
"Bạn ơi đau ở đâu thế?"
"Có chuyện gì vậy? Ai bị làm sao?"
"Bạn Hy A3 bị xỉu, sắp chết rồi! Mau gọi 113... à lộn 114, không đúng, là 115!"
Buổi lễ tạm thời bị gián đoạn, từng con sóng xôn xao ồn ào. Chẳng ai để ý thấy, trước sự việc bất ngờ xảy ra, người đang cầm bó hoa đứng trên sân khấu không hiểu sao lại nhìn về phía cô hiệu trưởng, nở một nụ cười giễu.
Thầy dạy Hóa đang hăng say cầm máy quay ghi lại khoảnh khắc trọng đại, vội quăng cả máy móc và lập tức chen vào đám đông chỉ đạo.
"Tất cả mau tản ra! Đừng bu lại đông như thế, bạn ngộp thở bây giờ!"
"Em học sinh kia, lại đây cõng bạn đến phòng y tế!"
Hy nửa mê nửa tỉnh, cảm giác cả người được đỡ dậy, gác lên vai của ai đó, một đường cõng mình chạy đến phòng y tế của trường. Vài thầy cô cũng theo sau xem xét tình hình.
Gục trên vai người khác, cơn đau mỗi lúc một âm ỉ, râm ran. Thường Hy liên tục rên, trán lấm tấm mồ hôi, ấn đường nhíu chặt lại, miệng bắt đầu nói mê sảng.
Cô chỉ cảm thấy bờ vai này rất quen, rất ấm. Vô thức nhớ lại, trong quá khứ từng có người cõng cô chạy như thế.
Bên tai văng vẳng một giọng trẻ con non nớt run run, không ngừng giục.
"Đừng ngủ! Đừng ngủ!"
"Sắp tới trạm xá rồi, không được ngủ!"
Con bé này, đã nặng thì chớ, hai tay còn kẹp chặt cổ mình như cờ lê vặn ốc vít. Nghẹt thở đến nơi rồi. Khúc Lăng Hiên khổ sở ngắc ngứ cần cổ.
Bác bảo vệ mở cửa phòng y tế, cậu nhanh chóng thả cô xuống, một tay chóng hông, tay kia nới lỏng cà vạt ra thêm một đoạn cho dễ thở.
Chợt ánh mắt Hiên dừng lại ở tà áo sau của đứa con gái nằm trên giường, có hơi sững sờ. Nghĩ gì đó liền tạm kéo tà trước phủ lên rồi lặng lẽ đứng sang một bên.
Thầy cô chạy theo ban nãy bước vào phòng, vẻ mặt ai nấy sốt sắng.
Cô y tế của trường xem xét tình hình, vừa dùng tay ấn ấn vùng bụng của em học sinh nữ vừa hỏi: "Em đau chỗ này hả?"
Thường Hy nhắm nghiền hai mắt, nhưng vẫn vô thức lắc đầu. Cô y tế dịch tay thêm một đoạn: "Chỗ này phải không?"
Lần này thì Hy nhăn nhó rên lên.
"Lúc sáng em có ăn gì không?"
"Dạ... kh... không... ạ."
"Vậy là em đã nhịn đói tới trường?"
"D... dạ..."
Cô dạy Văn sốt vó chèn lời: "Thôi chết, thảo nào... mau đi mua tô phở hay tô cháo cho em nó lót dạ đi!"
Cô y tế ngắt lời cô dạy Văn: "Không được. Em ấy bị đau dạ dày. Đang đói mà ăn vào sẽ càng đau hơn." Nói rồi liền chỉ chỉ tay ra đằng trước ra lệnh.
"Cậu kia, thò tay vào tủ kính bên cạnh lấy cho tôi một gói Natri bicacbonat [1] lại đây!"
"..."
"Em còn ngây ra đó làm gì? Có biết THUỐC MUỐI không? Thôi tránh ra để tôi lấy!"
[1]
Natri bicacbonat (NaHCO3): dân gian còn gọi là thuốc muối, có tác dụng giảm đau, trung hòa acid trong dạ dày.
Nam sinh được sai việc cứ đứng trơ ra như Nitơ làm cô y tế phát bực, đành phải tự mình đi lấy thuốc. Rõ là gặp phải học sinh ngu... nếu không đứng gần cái tủ đựng thuốc thì cô cũng chả nhờ làm gì.
Cô y tế vừa chạm tay vào tủ kính thì Lăng Hiên đứng bên cạnh khẽ sờ sờ phần tóc mai, hạ thanh âm tới mức nhỏ nhất, nói khẽ vào tai cô giáo.
"Thưa cô, bạn ấy không phải đau dạ dày đâu. Hình như... là bị "cái đó", cái mà con gái... mỗi tháng... e hèm."
Cô y tế sửng sốt, sực hiểu ra, kinh ngạc liếc em học sinh nam này một cái liền nhanh chóng nhìn qua Thường Hy đang ôm bụng nhăn nhó, khổ sở trên giường.
Đoạn, vẻ mặt cô y tế cũng nhăn không kém, ái ngại "đuổi" hết "giống đực" trong phòng ra, kể cả Khúc Lăng Hiên.
Bao nhiêu năm làm nhân viên y tế của trường, hơn nữa còn từng thực tập ở bệnh viện phụ sản một năm, vậy mà hôm nay cô lại chẩn đoán đau bụng do "tới tháng" thành đau dạ dày. Thế có quê không cơ chứ!
May mà thằng nhóc kia biết ý biết tứ, không thì giờ này cô đã trở thành trò cười của các giáo viên Khánh Huy rồi.
Tuy ngay sau đó, buổi lễ khai giảng vẫn diễn ra bình thường. Nhưng sự việc một em học sinh bị ngất xỉu trong ngày trọng đại của Khánh Huy, đối với một người cầu toàn như cô hiệu trưởng mà nói, có chút không hài lòng.
Kết thúc buổi lễ, một số nam sinh 10A1 được cử ở lại bưng bê bàn ghế vào văn phòng.
Vừa nhấc lên một chiếc ghế ở hàng khách mời, Khúc Lăng Hiên nhìn thấy vật gì đó màu vàng sáng lấp lánh nằm ngay dưới chân ghế. Cậu cúi người xuống nhặt nó lên.
Đó là một chiếc đồng hồ mạ vàng khá cũ, mặt đồng hồ có đính kim cương. Nhớ lại chỗ này chính là vị trí của ông chủ tịch nước giải khát ngồi khi nãy, vậy có lẽ...
Lăng Hiên tức tốc chạy ra cổng trường, đảo mắt tìm kiếm, thấy ngài ấy đã bước lên chiếc BMW màu mun. Vẫn may là ông tài xế chỉ vừa mới mở cửa ghế lái. Cậu chạy ngay đến, túm lấy ống tay áo của ông.
"Xin chờ một chút! Vừa nãy cháu có nhặt được vật này... không biết có phải là bác ấy đánh rơi?"
Ông tài xế hai mắt lóe sáng, vỗ lên bả vai cậu: "Đúng là đồng hồ của chủ tịch! Ha ha, cháu trai, giỏi lắm! Ông thay mặt chủ tịch cảm ơn cháu!"
"Không có gì đâu ạ, cháu xin phép đi trước." Lăng Hiên cúi chào.
Tài xế ngồi vào ghế lái, đóng cửa rồi mới quay ra trao lại đồng hồ cho người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần ở ghế sau.
"Thưa chủ tịch, vừa rồi có một cậu học sinh nhặt được đồng hồ ngài luôn mang bên mình, cậu bé đã nhanh nhẹn đến giao trả. Thanh thiếu niên ngày nay, vẫn còn nhiều đứa lanh lợi và tốt bụng chán!"
Kha Chính Hải mở mắt, vươn người tới đón lấy đồng hồ. Ông ta không đeo cũng không cất ngay, chỉ nhìn nó chăm chú hơn mọi ngày.
Chiếc BMW khởi động, dần cách xa trung học phổ thông Khánh Huy.
Lại nói đến La Thường Hy, sau khi tỉnh dậy nghe cô y tế kể lại, cả ngày hôm đó và liên tục mấy năm về sau, chắc suốt đời này cô cũng không thể quên nổi tình huống đáng xấu hổ trong buổi khai giảng hôm ấy.
...
Buổi sáng chủ nhật sau lễ khai giảng hai ngày, bầu trời trong vắt, những tia nắng chan hòa giao nhau. Một con bồ câu "gù gù" đậu trên nóc cửa tiệm tạp hóa Minh Nhài, vô tư "giải quyết vấn đề".
"Asssiii... Con chim mất dạy! Mày có ngon thì tìm mấy chỗ điện cao áp mà đậu!"
Chủ nhân của chất giọng đầy căm phẫn ấy không ai khác ngoài La Thường Hy. Xui xẻo đến thế là cùng, cô chỉ muốn ra ngoài này tắm nắng một lát, vậy mà lại nghiễm nhiên trở thành "nhà vệ sinh công cộng" của ai kia.
Sau khi mắng chửi con bồ câu "vô tội", Hy đưa mắt nhìn vào quầy thu ngân trong cửa hàng, nơi có một đứa con trai đang đứng, vây quanh là một bầy gái. Ánh mắt cô từ hình viên bi biến thành hình viên đạn.
Xem cái vẻ mặt nhe nhởn của tên đó kìa, điệu cười quên cả Hoàng Sa - Trường Sa là của Việt Nam. Lại còn nháy mắt với khách hàng nữ cơ đấy, đồ giả tạo!
Số cô thực quá đen đủi. Lúc sáng sớm tính ra cửa hàng chôm kem để ăn, ai ngờ lại được tin cửa hàng có nhân viên mới.
Đoạn hội thoại chào buổi sáng của mama đại nhân và Bánh Bèo tiểu thư như sau:
"Thằng bé đó rất thông minh, tính toán nhanh hơn cái máy, ngoan ngoãn lễ phép, đẹp trai như diễn viên Hàn Quốc..."
"Mẹ à... Cậu ta đang là học sinh cấp ba còn phải lo học hành, thời gian đâu mà buôn với chả bán. Thà mẹ thuê con bán phụ, như vậy sẽ đỡ bớt một khoản tiền trả công."
"Con tưởng mẹ không biết hả? Mẹ đã nghe dì Thúy ở khu phố bên kể lại rồi, có mấy phép toán cũng tính không xong, chỉ biết ăn vụng là giỏi. Thuê con có mà sạt nghiệp!"
Đúng là không có chuyện gì ngăn được cửa khẩu của mấy bà tám.
"Vậy thôi con đi chơi."
"Đứng lại! Ở đây trông cửa hàng!"
"Mẹ... Có nhân viên đẹp trai, thông minh, dễ mến như thế rồi còn cần con làm gì?"
"Thằng bé bận tính tiền. Khách đông như vậy, nhỡ có đứa nào gian ăn cắp cái gì thì sao. Con ở đây làm camera giám sát chống trộm. Nghe rõ chưa!"
"Vậy mẹ không lo kẻ gian là Khúc Lăng Hiên sao? Không biết chừng cậu ta ở đó bòn rút hết tiền của chúng ta cũng nên."
"Con bé này! Tưởng mẹ không có mắt nhìn người hả? Thằng bé đó có cho cả xô vàng nó cũng không thèm đâu."
?!
Sao mẹ có thể khẳng định chắc chắn như vậy? Được, cô sẽ giám sát tên đó, cô không tin cậu ta giữ tiền bán hàng mà không nổi lòng tham. Để xem La Thường Hy này vạch trần bộ mặt giả dối của Khúc - Xương - Chó kia thế nào. Đến lúc đó, không những mẹ phải rối rít cám ơn đứa con gái quý hóa, thưởng cho cô một xô kem Merino; mà còn một cước đá cậu ta ra khỏi căn gác mái.
Một mũi tên trúng hai con chim bồ câu!