...
Quay trở lại thời điểm tám tiếng trước.
"Cô đang làm gì với quần của tôi vậy?"
Thường Hy giật thót mình, suýt thì ném luôn chiếc quần lót xuống dưới tầng một.
Chất giọng của ai nghe quen quá?! Nhưng mà của ai không quan trọng, quan trọng người kia nói thứ trên tay cô là của... hắn?
Cô hít sâu một hơi, lấy tốc độ của một con ốc sên quay đầu lại, tay vẫn nắm chặt "vật chứng".
OH MY GOD!
"Anh... anh...?!"
Như có cái gì nghẹn ở cổ họng, Hy không cách nào có thể thốt nên một lời hoàn chỉnh.
Tổ quốc thiêng liêng của ta ơi! Đây chẳng phải là "chàng trai rạng ngời như ánh dương, tinh khiết như sương mai, lạnh lùng nhưng cuốn hút như cây kem Merino" đó sao?
Đón lấy ánh mắt đang nhìn mình như nhìn chó đẻ trứng, chàng trai vừa lên tiếng chỉ khẽ nhíu mày.
Ấn tượng của cậu về cô gái này không quá sâu đậm, nhưng cũng chưa đến nỗi mới hai tuần lễ mà quên ngay được. Đó là một con bé mặt nhồi bông, thân hình không lồi cũng chả lõm, lề mề chậm chạp, đặc biệt là sở hữu bộ não bị thiếu hụt ai-quy trầm trọng và lá gan nhát như thỏ đế. Mà hiện giờ cô ta... đang làm gì với cái quần (lót) của cậu đây?
"Tôi nghĩ ngay bây giờ cô nên cho tôi một lời giải thích hợp lý nhỉ? À, và trước tiên thì hãy trả lại thứ cô đang cầm cho chủ nhân của nó đã."
Cậu thanh niên vừa nói vừa chìa tay ra, thái độ khinh thường đều bộc lộ hết lên gương mặt đẹp như tượng tạc kia.
Thường Hy đơ như ma-nơ-canh mất vài giây. Phải huy động hết các neuron thần kinh cô mới tiếp thu được hành động và lời nói của người này.
Nhưng vì đã mặc định chiếc quần là của La Thăng nên cô không giao trả ngay mà còn nắm chặt hơn, lấy hết dũng khí nhìn thẳng đối diện để hỏi.
"Dựa... dựa vào đâu mà anh nói quần này là của anh? Bằng chứng đâu? Anh là ai? Tại sao lại có mặt ở đây? Nói cho anh biết, quần này... quần này... là của anh trai tôi đấy!"
Cậu thanh niên có hơi buồn cười, con bé kia đang nói cái quái gì vậy? Tự dưng đi trộm quần lót của người khác rồi nói đó là của anh trai mình. Bị điên rồi chăng?
"Vậy sao?" Cậu ta hạ tay xuống, giở giọng đùa cợt. "Cô cần bằng chứng gì? DNA? Tiếc là quần này mới giặt, không thể mang đi xét nghiệm được rồi. Hay là kêu anh cô đến đối chứng đi?!"
Mặt Hy đỏ như tương ớt Chinsu, bối rối khó hiểu. Trước tiên phải làm rõ tại sao người này lại ở đây đã, còn cái quần... của ai thì của.
Cô nới lỏng bàn tay, bình tĩnh hạ giọng: "Này anh, anh có biết là mình đang ở đâu không? Đây là nhà tôi. Không khéo là anh vào nhầm nhà, nhận nhầm đồ rồi."
"Đây là nơi ở của tôi, việc tôi có mặt ở đây chẳng có gì là lạ. Ngược lại sự xuất hiện của cô mới đáng ngờ đấy." Cậu thanh niên không có vẻ gì là ngạc nhiên, cứ thế tiếp lời.
"Nơi ở của anh?" Hy thì lại nghi hoặc, trong đầu xuất hiện hàng vạn câu hỏi vì sao. "Từ bao giờ vậy? Anh đến thuê sao tôi không biết? Đừng có nói láo! Mau ra khỏi đây trước khi tôi báo cảnh sát!"
Cô phải tỏ ra hùng hổ, làm gắt lên mới được. Mặc dù tên này đẹp mã, thông minh, nhưng chưa chắc đã là người tốt. Không biết chừng là cậu ta theo dõi cô lên tận đây cũng nên, bây giờ cô là người nổi tiếng mà.
"Có vẻ như cô đang làm mất thời gian của tôi với những câu hỏi ngớ ngẩn. Báo cảnh sát? Tôi mới là người phải làm điều đó. Báo rằng ở đây có một kẻ xâm nhập gia cư bất hợp pháp, lại còn có sở thích biến thái là ăn trộm quần lót của con trai. Như thế nhé!"
Vừa dứt lời, cậu thanh niên liền rút điện thoại ra toan bấm số 113.
"Anh... anh... gọi thì gọi đi! Ai sợ ai chứ!" Thường Hy hất mặt kiêu ngạo.
Tưởng là chị đây không biết chú mày chỉ dọa chơi thôi sao? Thua cái gì cũng được, nhưng không thể thua khí thế. Chị đây quang minh chính đại, hà cớ gì phải sợ? Để xem chú mày sẽ làm gì tiếp theo.
Chỉ là không ngờ cậu ta gọi thật. Sao lại thế nhỉ?
Bấm bấm số, áp di động lên tai, im lặng chờ máy, đầu dây bên kia "cảnh sát xin nghe!", đầu dây bên này nói vài câu gì đó, tắt máy. Một loạt hành động diễn ra như tia chớp. Thế là vài phút sau có tiếng còi xe cảnh sát hú hú ở bên dưới.
Lúc này Hy mới lấy lại tinh thần, từ ban công sân thượng phóng mắt nhìn xuống, ngạc nhiên nối tiếp ngạc nhiên: "Cảnh... cảnh sát tới thật kìa! Lẽ nào anh ta không sợ... Khoan đã! Kia là... bọn họ..."
Tình hình bên dưới trở nên hỗn loạn.
"Có người gọi điện báo các vị đang gây rối trật tự trước nhà dân! Mời các vị theo chúng tôi về đồn!"
"Ây dô! Oan quá! Oan quá anh cảnh sát ơi! Chúng tôi có làm cái gì đâu."
"Á! Xin các anh đừng bắt tôi! Ở nhà tôi còn mẹ già tám mươi, vợ hiền bị ung thư giai đoạn cuối, con thơ còn chưa dứt sữa... Á cái máy ảnh một ngàn đô của tôi!"
Chứng kiến cảnh tượng ấy, Hy nhanh chóng quay mặt lại nhìn cậu thanh niên bằng ánh mắt ngỡ ngàng: "Anh gọi cảnh sát tới dẹp đám người đó hả?"
Cậu ta không đáp lại câu hỏi của cô, chỉ lười nhác nói: "Giờ thì trả quần cho tôi và về nhà của cô đi!"
Hy chậm chạp tiếp thu từng chút một, mất thời gian một nén nhang cô mới có thể tự hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Mà nam thanh niên này khi nghe những lời cô nói, vốn đã hiểu rõ vấn đề từ lâu, cũng đoán được tình hình thực tế là thế nào. Cậu ta quyết định gọi cảnh sát đến giải quyết luôn. Nhưng mà trước khi gọi, cũng nên dọa cho con bé kia một phen, xem bộ dạng cô ta đúng thật là buồn cười.
"Cô có thể đi gặp bà chủ nhà và hỏi thăm về tôi sau. Không cần ở đây lưu luyến quần lót của tôi như vậy đâu. Anh trai cô... chắc cũng không thiếu thốn đến nỗi nhờ em gái đi lấy trộm đồ lót của người khác nhỉ?"
Thường Hy hoàn toàn suy sụp. Làm sao cô có thể quên cậu ta là một tên độc mồm kia chứ. Cái thứ đang ngự trên tay này... thần linh ơi, kinh dị quá!
Vừa thẹn vừa giận, cô thẳng tay đưa "vật" hoàn chủ, chạy biến khỏi đó.
...
Theo những thông tin thu được từ mama đại nhân, chàng trai đang sống ở tầng gác mái bên cạnh tên là Khúc Lăng Hiên, mười sáu tuổi, đến từ tỉnh Q (cùng quê với bà Nhài). Nghe đâu cậu ta được nhận học bổng của Khánh Huy nên chuyển lên thành phố D học, thuê trọ ở đây luôn.
Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Nghĩ thế nào cũng không chấp nhận được, kẻ mồm miệng thối tha ấy lại là khách thuê trọ thứ hai của nhà cô. Đáng nói hơn là người ta vốn chỉ bằng tuổi, vậy mà cô còn cung kính gọi một tiếng "anh" nữa mới ghê chứ!
"Sao mẹ không nói cho con biết loại người đó đang ở tầng gác mái? Anh ta... cậu ta là cái thứ hễ mở miệng ra là xúc phạm người khác đấy mẹ biết không?"
"Từ bao giờ mẹ phải báo cáo lại cho con việc cho ai thuê trọ hả? Thằng bé đó hiền lành, dễ thương như vậy, con đừng có mà ăn nói linh tinh."
Hiền lành? Dễ thương? Cô có nghe nhầm không?
"Mẹ đừng bị vẻ ngoài của cậu ta đánh lừa! Nhìn thì đẹp đẹp thế thôi. Có khi sau lưng cậu ta đang nói mẹ là một mụ già phù thủy bụng phệ, keo kiệt, khó tính đấy."
"Con bé này! Con đang nói xấu mẹ đấy à?! Muốn ăn đòn lắm phải không? Con với chả cái, càng ngày càng hỗn là thế nào!"
Bà Nhài đang cầm chổi lông gà lau bàn thờ, nghe mấy lời chua tai đó liền tiện tay rượt đánh con gái. Thường Hy cong giò chạy tóe khói. Hai thằng Thông - Thái đang ngồi trên sofa xem hoạt hình Kungfu Panda cũng phải ngoái đầu lại nhìn, cả hai đều lắc đầu tỏ vẻ thương hại cho chị hai của chúng, khi không lại chọc tức mẹ làm gì.
...
Ngày 19 tháng 8, tại trường cấp ba Khánh Huy diễn ra buổi tập trung vào năm học mới của học sinh khối mười.
THPT Khánh Huy tọa lạc tại trung tâm thành phố D, được thành lập vào thập niên 90 của thế kỉ XX. Trước kia vốn là một ngôi trường dân lập do ông Việt kiều Mỹ tên Khánh Huy làm hiệu trưởng. Nhưng sau khi ông ta mất, vì không có người thừa kế nên ông đã viết di chúc dâng hiến toàn bộ tài sản, sự nghiệp cả đời mình cho nhà nước. Kể từ đó, cấp ba Khánh Huy trở thành trường công lập.
Ông này cũng là một vĩ nhân đấy chứ!
Cổng trường nguy nga tráng lệ hiện ra, gây ấn tượng bằng hình ảnh một con đại bàng màu vàng đúc từ thạch cao đang tung cánh. Hai chân tượng đại bàng giữ một tấm biển lớn màu đỏ có đề chữ "Khanh Huy High School".
Lúc Thường Hy còn bé, ông Minh có chở cô đi ngang qua đây. Vừa nhìn thấy cánh cổng ngôi trường này, cô liền thích thú reo lên: "A ba ơi! Siêu thú của Gao Vàng kìa!"
Cũng không ngờ hôm nay cô lại học trường này.
Diện tích trường rất lớn, người ta từng ví nó như một thảo nguyên rộng mênh mông nhưng lại không hề trống trải. Sân trường có trồng đủ loại cây cối, hoa lá. Nổi bật nhất vẫn là Phượng Vĩ, cây Bàng, Bằng Lăng, Lộc Vừng và cây Cọ...
Màu xanh diệp lục tràn đầy sức sống và dồi dào Oxy. Chúng khiến cho các thầy cô và lũ học trò cảm thấy bớt căng thẳng khi phải vùi đầu vào giảng dạy, học tập.
La Thường Hy không được xếp chung lớp với Lâm Như Mộng, hai cô nàng đều buồn bã, tiếc nuối, ôm nhau khóc lóc giữa sân trường.
Như Mộng từng đoạt giải nhì cuộc thi Violympic Toán học cấp quốc gia nên được xếp vào lớp A1.
Còn Thường Hy, ngoài cái giấy khen giải khuyến khích vở sạch chữ đẹp năm lớp một ra, cô chả có cái danh hiệu to tát nào nữa. Nhưng vì bốn năm cấp hai luôn là học sinh khá giỏi nên cô được xếp vào lớp A3.
Thầy Bí thư Đoàn sau khi đọc lịch sử của trường liền giao phó micro lại cho cô hiệu trưởng đương nhiệm.
Học sinh khối mười chân ướt chân ráo cũng chưa nghe qua danh cô này nên cứ tự do nói chuyện, cười đùa như đi hội chợ.
"TẤT CẢ IM LẶNG!"
Giọng nói mang theo uy lực của một quả bom nguyên tử dội xuống, nhất thời cả sân trường lặng ngắt như tờ.
Đứng bên bục phát biểu bằng gỗ là một người phụ nữ tầm khoảng bốn mươi, vận bộ trang phục kaki màu kem lịch sự, tao nhã, từ trên xuống dưới toát lên khí thế uy nghiêm của người có chức vụ cao nhất một trường học - cô hiệu trưởng.
"Rất hân hạnh được giới thiệu với các em. Tôi, Phạm Băng Tâm, nguyên hiệu trưởng của trung học phổ thông Khánh Huy. Nhiệt liệt chào mừng ba trăm sáu mươi lăm em học sinh khối mười niên khóa 20XX - 20XY!"
Cô hiệu trưởng vừa dứt lời, tiếng vỗ tay từ tí tách đến rầm rộ, vang dội cả một khoảng không gian. Ai nấy đều có vẻ mặt phấn khởi, vui sướng. Một anh bạn nào đó còn tỏ rõ sự phấn khích bằng cách huýt một tiếng sáo dài.
Khi mọi người đã ngưng lại vỗ tay, bỗng chốc không khí lắng đọng dị thường.
"Là ai?!"
Cô hiệu trưởng lên tiếng, ngữ điệu không chỉ có nghi vấn mà còn chứa cả mệnh lệnh.
"Là ai vừa huýt sáo? Bước ra đây cho tôi!"
Đám học trò bên dưới im ru, có vài đứa nhìn nhìn liếc liếc, nhưng lại không dám ho he một lời. Phải nói là mặt cô hiệu trưởng trông rất hình sự, nên ai cũng đều bắt đầu cảm thấy... sờ sợ.
"Tôi đếm đến ba. Tự giác trước khi tôi xuống tận nơi, chỉ tận mặt!"
Vẫn một mảng im ắng.
"Một."
"Hai."
Không ai đứng lên, nhưng ở một góc gần cuối hàng của lớp A10, có một đám học sinh động đậy, thúc đẩy anh bạn vừa huýt sáo lên.
"Ba."
Cô hiệu trưởng hạ micro, bước ra khỏi bục phát biểu, từng bước, từng bước đi xuống dãy học sinh đang xếp hàng ở bên dưới.
Tới vị trí của anh chàng kia, thẳng tay xách lỗ tai anh ta lên. Toàn thể học sinh khối mười há miệng, nuốt khí oxy.
Cô hiệu trưởng chỉ tay về phía lá cờ đỏ sao vàng đang phấp phới trong gió, uy nghiêm ra lệnh: "Mời anh đi lên "tạo dáng" trước cột cờ cho tôi!"
Lần này anh bạn ấy không dám trái lệnh, lê đôi dép kêu soàn soạt, lững thững bước lên trước hàng trăm con mắt như đang chờ xem một cảnh phim kinh dị.
Chỉ thấy anh ta một đầu tóc vàng khè rực rỡ chói lóa, mặt hất lên vẻ ngạo ngược, mắt thì nhìn đi đâu đâu.
Cô hiệu trưởng trở về vị trí cũ, lạnh giọng nói: "Các em nhìn thử mà xem. Đây có phải là tác phong của một học sinh không? Tôi chỉ mới nói là học sinh chung thôi chứ chưa nói đến học sinh của Khánh Huy. Đầu tóc vàng hòe vàng hoẹt, áo thì bỏ ngoài quần, chân đi dép đạp quai, còn ở dưới đó mà thách thức tôi nữa cơ đấy."
Nói đoạn cô hiệu trưởng liền quay sang anh bạn kia, "dịu dàng" hỏi: "Anh nghĩ đây là đâu? Thích thì huýt sáo bừa bãi? Anh cho rằng tôi là cô em xinh tươi nào ngoài đường hay sao mà giở cái cái điệu trêu ghẹo đó ra với tôi hả? Được, cái đấy tôi có thể bỏ qua. Nhưng lúc tôi bảo anh tự giác thì anh không bước lên. Rõ ràng đó là thái độ coi thường tôi! Coi thường giáo viên của Khánh Huy này!"
Anh bạn kia nghe vậy suýt sặc, sắc mặt hầm hầm, trong miệng không khó để nhận thấy sự xuất hiện của một vài từ chửi tục phổ biến.
"Tôn chỉ của Khánh Huy là dạy người trước phải dạy nết! Tiên học lễ, hậu học văn. Chúng tôi không khẳng định rằng có thể đào tạo ra những bác học hay thiên tài; nhưng bước ra từ Khánh Huy, nhất định phải là những con người có ích cho xã hội! Ở đây, kỉ luật chỉ xếp sau quân đội! Trường hợp như em học sinh kia..."
Hiệu trưởng chỉ tay vào anh bạn đã bắt đầu cúi gằm mặt, dõng dạc tuyên bố: "Hôm nay chỉ dừng ở mức cảnh cáo. Tôi không muốn nhìn thấy đầu tóc vàng hoe và thái độ đó của anh ở lễ khai giảng. Nếu có bất kì một vi phạm nào ảnh hưởng đến kỉ cương của Khánh Huy, thì lập tức rút hồ sơ đi trường khác cho tôi!"
Toàn trường đều nín thở, không ngờ vị hiệu trưởng này nghiêm khắc như thế. Liệu đây chỉ là dọa dẫm hay nói là làm thật? Điều đó phải chờ xem mới được. Bất quá khi chứng kiến tác phong uy nghi và lời lẽ quyết đoán của cô hiệu trưởng, hầu hết ai nấy đều phải dè chừng, cân nhắc lại bản thân, tránh không để vi phạm vào nội quy nhà trường.
Một số phụ huynh có mặt ở đây cũng tỏ ra hài lòng vì đã gửi con em mình đến đúng trường, số khác thì lo lắng rằng con cái bọn họ sẽ không trụ lại Khánh Huy được lâu.
Buổi tập trung ngoài trời kết thúc, tất cả học sinh khối mười được phân bố vào các lớp để nghe giáo viên chủ nhiệm phổ biến nội quy và bầu ra ban cán sự tạm thời.
10A1,
"Chào các em, cô tên là Lan Khuê. Bắt đầu từ hôm nay cô sẽ là giáo viên chủ nhiệm của lớp ta."
Cả lớp tươi cười vỗ tay. Cô giáo này rất đẹp, vóc dáng nhìn như người mẫu, khuôn mặt cũng sắc sảo đến từng chi tiết, lại có giọng nói êm ái dễ nghe. Học sinh nữ trầm trồ ngưỡng mộ, học sinh nam thì nhìn cô như si như say.
Cuối lớp có một bạn nữ giơ cánh tay lên muốn phát biểu ý kiến. Cô chủ nhiệm hòa ái nói: "Mời em!"
Bạn nữ kia liền mạnh dạn đứng dậy hỏi cô: "Thưa cô, cô dạy bộ môn nào vậy ạ? Cô có thể giới thiệu thêm cho tụi em biết được không?"
Đây là câu mà cả lớp ai cũng muốn hỏi, nên cô nàng này trong phút chốc đã khiến bạn học xung quanh có thiện cảm.
Chủ nhiệm Khuê cười, gật đầu: "Cảm ơn em! Cô dạy Giáo Dục Công Dân, chắc các em sẽ thấy buồn vì cô không phụ trách môn chính nào rồi."
Cả lớp đồng thanh: "Không đâu cô ơi, cô làm chủ nhiệm là tụi em vui rồi."
Lan Khuê không giấu nổi sự xúc động, tiếp tục nói: "Năm nay cô tròn ba mươi tuổi, đã có chồng và một con trai. Chồng cô cũng làm giáo viên còn con trai thì đang đi nhà trẻ. Ừm... cô mới chuyển công tác đến trường ta ba năm trước, năm thứ hai cô làm chủ nhiệm lớp 10A1, tức 12A1 bây giờ."
Bạn nữ khi nãy lại cất lời: "Hình như cô rất có duyên với lớp chọn thì phải?"
Lan Khuê che miệng cười, sau đó quay lên bàn giáo viên, giở cuốn sổ gì đó ra: "À đúng rồi, năm nay lớp ta có hai em được nhận học bổng, cũng chính là thủ khoa và á khoa trong kì thi tuyển sinh vừa rồi. Hai em có thể lên trên này giới thiệu cho cô và các bạn trong lớp một chút được không? Khúc Lăng Hiên và Trần Mạn Như?!"
Cô chủ nhiệm vừa dứt lời, các cặp mắt tò mò ngó quanh phòng học 10A1. Ngay lập tức bọn họ nhìn thấy bạn nữ vừa đứng lên hỏi cô giáo ban nãy. Bạn ấy khi nghe giáo viên gọi tên mình thì vô cùng hí hửng, nét mặt tươi rói, khoan thai bước lên trước lớp.
"Tớ là Trần Mạn Như, tớ đến từ tỉnh Q. Rất vui được làm quen với các bạn! Kì thi vừa rồi tớ đạt 97 điểm nên được nhận học bổng vào Khánh Huy. Mong là sau này các bạn sẽ chiếu cố cho tớ nhiều hơn."
Giới thiệu xong, Mạn Như liền cúi đầu bốn mươi lăm độ. Tuy bề ngoài cô nàng có vẻ hơi quê mùa nhưng lại sở hữu đôi mắt biết cười thân thiện, làn da trắng như sữa, cộng thêm ấn tượng vừa rồi, hoạt bát dễ gần, và đặc biệt là điểm số đáng "gờm" kia, khiến cả lớp sinh ra hảo cảm cùng ngưỡng mộ.
"Còn một người nữa đâu?" Vừa lên tiếng chính là Lâm Như Mộng, nó ngồi bàn trên cùng ngay chính giữa lớp.
Cả lớp hiếu kì, cô chủ nhiệm nói có hai người được nhận học bổng cơ mà, sao chỉ thấy mỗi Trần Mạn Như?
"Bạn nào là Khúc Lăng Hiên? Thủ khoa đạt 100 điểm của chúng ta, lên đây đi nào!" Cô giáo vỗ tay, giọng nói vừa tò mò vừa khuyến khích nam nhân vật chính của lớp.
Không khí phòng học sôi nổi hẳn lên, ai cũng ngưỡng mộ thành tích đáng nể của bạn thủ khoa. Ngay chính bọn họ - những thành viên của lớp chọn, cũng phải công nhận đề thi tuyển sinh năm nay của Khánh Huy cực khó, thậm chí còn khó hơn đề của chuyên Hamster. Vậy mà cũng có người đạt điểm tuyệt đối.
Từ chỗ của Mạn Như vừa ngồi, Khúc Lăng Hiên miễn cưỡng đứng dậy. Nói thật là cậu không thích mấy vụ giới thiệu này, giống như khoe khoang ta đây là thiên tài vậy. Có cái gì to tát đâu, chỉ là thủ khoa thôi mà. Nếu không vì cái học bổng miễn phí kia thì lựa chọn ban đầu của cậu là chuyên Hamster rồi kìa.
"Tôi là Khúc Lăng Hiên, cũng là dân tỉnh Q như bạn đó thôi."
"Bạn đó" tất nhiên là chỉ Mạn Như, lời giới thiệu nghe có vẻ tự hạ thấp bản thân của cậu, thế nhưng lại khiến người khác... ngây ngất.
Chưa nói đến số điểm tuyệt đối mà Lăng Hiên đạt được, chỉ riêng khoản ngoại hình thôi cũng đã khiến bạn học trong lớp... ngạc nhiên, ái mộ, tự ti, đố kị. Cảm giác nào cũng đều có.
Từ lúc Lăng Hiên có mặt trong phòng học, nhiều bạn cứ lấm lét liếc nhìn cậu. Còn khi ra bên ngoài, nếu không đội cái mũ lưỡi trai thì tỉ lệ ngoái đầu lại nhìn cũng phải xấp xỉ chín mươi chín phần trăm. Một phần trăm còn lại có thể là người khiếm thị hoặc không có mắt thẩm mỹ.
Con người này quả thực quá đẹp trai!
Mạn Như đứng ở trên lớp nhìn xuống cậu bạn cùng bàn, hai má đỏ lựng từ lúc nào. Cô nàng âm thầm kêu may mắn vì được ngồi ngay bên cạnh người xuất sắc như thế. Thậm chí cô nàng còn tưởng tượng sau này mình và Lăng Hiên sẽ là một cặp, không phải trong phim học đường, bạn cùng bàn thường thích nhau đó sao?
Như Mộng chỉ quay đầu nhìn thử một cái rồi lại quay lên. Trong đầu thoáng nghĩ: người này có vẻ giống với miêu tả của Bánh Bèo về cái thằng cha "nam thần kinh" kia đấy.
Chủ nhiệm Khuê dường như cũng rất vui vẻ, nhớ tới 12A1 cũng có anh học trò tuấn tú, giỏi giang không kém. Xem ra lớp nào cô chủ nhiệm cũng xuất hiện nhân vật nổi trội hơn người. Hiển nhiên người làm giáo viên như Lan Khuê cũng được thơm lây.
Nghĩ rồi cô liền nói: "Tỉnh Q là vùng đất địa linh nhân kiệt. Cô rất mừng vì lớp ta có đến hai nhân tài đến từ đó. Cả lớp tặng cho hai bạn một tràng pháo tay nào!"
Mạn Như quay về chỗ ngồi, thẹn thùng hướng Lăng Hiên chìa ra một bàn tay thon dài, ngỏ ý muốn bắt tay: "Chào cậu, không ngờ chúng ta là đồng hương. Sau này có gì thì giúp đỡ lẫn nhau nhé!"
Nhưng Lăng Hiên chỉ gật đầu một cái rồi thôi, bàn tay của cô nàng bị làm lơ, lạc lõng giữa không trung, chỉ đành phải cắn môi rút tay về.
Bạn học Lâm "bốn mắt" có vẻ mọt sách từ bàn trên chồm xuống hỏi Lăng Hiên: "Chậc, cậu... họ Khúc? Vậy có phải là bà con họ hàng với Khúc Tiên Chủ Khúc Thừa Dụ [1]không?
Lăng Hiên nhíu mày: "Tôi không biết."
Lâm vẫn chưa buông tha, nói tiếp: "Vậy cậu về nhà hỏi ba mẹ, ông bà, chú bác thử xem. Nếu có thì liên lạc với tớ, số điện thoại... facebook... zalo..."
Đúng là phiền phức! Sao trước mặt lại có cái tên lắm mồm thế không biết! Khúc Lăng Hiên trực tiếp làm lơ.
[1] Khúc Thừa Dụ (trị vì: 905 - 907) được suy tôn là Khúc Tiên Chủ, là người đặt cơ sở cho nền độc lập dân tộc Việt sau gần 1000 năm bị các triều đại Trung Hoa đô hộ.
10A3,
"Ở các lớp dưới có em nào từng nằm trong ban cán sự lớp không?"
Không một ai giơ tay.
Giáo viên chủ nhiệm 10A3 dò vào danh sách lớp: "Vậy bây giờ cô sẽ dựa theo điểm số để chọn... La Thường Hy?"
Cả lớp hướng ánh mắt về bàn cuối cùng thứ hai từ trái sang, chăm chú nhìn con bé đang cầm quyển vở che mặt, đầu cúi thấp nấp sau lưng thằng bàn trước.
Sao chủ nhiệm tự dưng lại gọi tên cô thế không biết? Điểm của cô có cao lắm đâu.
Nhưng giáo viên đã gọi thì học sinh phải đứng dậy rồi, Hy đành đặt quyển vở xuống, từ từ giơ tay lên, giọng lí nhí: "Em... đây ạ!"
Cô chủ nhiệm nhìn thấy tức thì vui mừng: "Là em hả? Tốt lắm, cô tuyên dương tinh thần xung phong của em. Quyết định em làm lớp trưởng nhé!"
Cái gì? Cô xung phong làm lớp trưởng bao giờ? Rõ ràng là chủ nhiệm gọi tên cô mà.
Thường Hy đơ người. Câu tiếp theo của chủ nhiệm mới khiến cô vỡ lẽ.
"À mà em tên gì ấy nhỉ?"
"La... La Thường Hy ạ."
"Ồ! Hóa ra em là La Thường Hy đó hả! Bảo sao lúc nhìn thấy tên em trong danh sách, cô cứ có cảm giác quen quen. Rồi nhìn mặt em cô mới nhận ra, em là cô bé suýt trở thành "nạn nhân thứ mười ba" của tên yêu râu xanh đây mà! Cô thấy em trên báo suốt."
Khóe môi Thường Hy bất giác giật giật, cái "danh tiếng" chết tiệt! Bao giờ mới hết ám cô đây?!
"Nhưng mà thưa cô..."
"Được rồi, đây chỉ là sắp xếp tạm thời. Đợi tới Đại hội Chi Đoàn sẽ dựa vào biểu hiện của các em để bầu chọn ban cán sự chính thức. Còn lại bao nhiêu thời gian cô cho các em tự làm quen với nhau."
Toàn bộ học sinh 10A3 thả lỏng, người thì tay bắt mặt mừng, người thì lôi điện thoại ra lướt.
Thường Hy tiu nghỉu, ngồi thụp xuống ghế. Làm lớp trưởng vất vả như vậy, cô mới không thèm làm đâu. Trong lớp này cô chả quen biết một ai, chỉ đành lủi thủi ngồi một mình. Nhưng lại có một số bạn nữ không để cô yên, nấn ná tới bắt chuyện, mà ngoài cái chuyện "đáng ghét" kia ra, thì còn có thể là chuyện gì?
Trà My - cô nàng duy nhất học cùng trường cũ với Hy ngồi tận tít bàn trên nên cô không thấy. Trà My nhìn hơn nửa lớp vây quanh La Thường Hy thì nhếch môi khinh thường: "Đúng là thích thể hiện!" Sau đó nó liền lôi di động ra nhắn tin cho đồng bọn, chẳng biết đang âm mưu tính toán chuyện gì...
Hy liên tục trả lời vô số câu hỏi mà cô cho là vô nghĩa của đám bạn mới. Trong lòng chỉ thầm cầu mong bốn mươi lăm phút qua mau, trả lại tự do và bình yên cho cô.
Tiếng trống vừa điểm, Hy ra vẻ ở nhà có chuyện gấp để nhanh chóng ly khai. Số ít trong đám bạn này cũng điên cuồng y như mấy chị xinh đẹp hôm trước, chắc cuộc sống sau này của cô sẽ là một cái bập bênh không thể tìm thấy thế cân bằng mất.
Thường Hy lao thẳng một mạch về hướng "lối thoát hiểm" gần nhất, xui xẻo thế nào lại đâm sầm vào người khác. Gót chân cô xoay tròn một vòng trên bậc thang cao nhất, chỉ tích tắc nữa thôi cô sẽ lăn long lóc như một quả bóng xuống dưới chân cầu thang.
May mắn sao người kia phản ứng nhanh, vươn tay ra túm cái "đuôi ngựa" sau đầu cô, kéo lại phía sau. Tuy da đầu "bong" lên đau điếng nhưng vẫn còn hơn là chấn thương sọ não.
Hy xoa đầu, nhìn lại một chút đại ân nhân. Hóa ra lại chẳng ma nào vào đây cả, chính là cái tên sống ở tầng gác mái nhà cô - Khúc Lăng Hiên.
Sao ở đâu cũng có thể đụng mặt cậu ta thế chứ? À quên mất, nghe nói tên này được nhận học bổng mấy chục triệu của Khánh Huy mà.
Hên là cô không chung lớp với cậu ta. Bằng không sau này cuộc sống không chỉ là bập bênh mà còn "cao cấp" hơn một nấc... Bập bênh có gai!
Đám học trò lũ lượt ùa ra, cầu thang nhanh chóng chật ních, chen lấn, xô đẩy.
Buổi tập trung đầu năm học mới của La Thường Hy đã trôi qua như thế đấy.