Chương 19
***
“Điều này không giống với Irina.” Dan cất giọng gần như tiếng thì thầm từ ghế sau ô tô.
Bác sỹ đã kiểm tra bệnh án của Dan vào buổi sáng và nói rằng không có vấn đề gì về thể chất của nó cả, nhưng có lẽ nó có thể cảm thấy chút chóng mặt vì thuốc an thần được cho vào buổi đêm. “Thức ăn ngon, ánh nắng, thư giãn, đó là đơn thuốc của tôi,” ông bác sỹ dặn dò.
Không, Amy đã nghĩ vậy. Điều đó sẽ chẳng ích gì. Điều mà Dan cần là quay lại tất cả, trở lại thời điểm mà Lester còn sống. Nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt, kiệt sức của em trai, Amy biết đó chính là điều mà nó muốn nói về Irina.
Irina đã được chọn là một phần của cuộc truy tìm Manh Mối. Ả đã biết rõ về phần thưởng và rủi ro và đã quyết định có chủ đích về việc tham gia bỏ qua những nguy hiểm tiềm ẩn. Ả biết rõ cái chết của mình có thể chính là hậu quả của cuộc chiến săn tìm Manh Mối.
Lester thì hoàn toàn không biết gì cả.
“Thật không công bằng,” Dan thốt lên. “Tất cả những gì anh ấy muốn làm là giúp đỡ.” Những giọt nước mắt tuôn trào từ đôi mắt nhắm chặt của nó. “Và chúng ta chưa từng cho anh ấy một cơ hội.”
Nước mắt cũng lăn trên gò má Amy, nhưng con bé hắng giọng. “Ý em là sao?” con bé hỏi.
Dan mở mắt. “Chúng ta lẽ ra nên nói cho anh ấy biết. Rằng có thể gặp nguy hiểm khi giúp đỡ chúng ta. Chúng ta lẽ ra nên cho anh ấy một cơ hội để quyết định.”
Nó kéo áo thun chùi mắt. “Chúng ta là nhà Madrigal, phải rồi. Ý em là, chúng ta đã biết về điều đó, nhưng chúng ta nghĩ chúng ta khác biệt, phải không? Điều này chúng tỏ là chúng ta không thể. Lester đã chết rồi, và đó là lỗi của chúng ta.”
“Nhưng - nhưng chúng ta không gài bẫy để - để giết anh ấy. Không một ai! Thậm chí gần vậy!”
Dan lắc đầu. “Không quan trọng. Dù chúng ta cố ý hay không, cũng chẳng thay đổi được mọi chuyện xảy ra với Lester.”
Nội tâm Amy xoắn xuýt lại. Nỗi đau trong ánh mắt của Dan phản ánh lại cùng nỗi đau trong tim nó - dường như vô tận. Quá đau đớn để chấp nhận được.
Amy cảm thấy có gì đó nghèn nghẹn trong cổ họng. Con bé đã cố gắng hai lần trước khi thốt lên. “Em có nghĩ giống như chị đang nghĩ không?” con bé thì thào.
Nó gật đầu. “Ừ,” Nó nói.
Con bé không hề dừng lại để xem xét. “Được rồi.”
“Ok,” nó lập lai.
Không cần nói thêm gì nữa.
“Sân bay.”
Nellie đạp thắng. May mắn là tụi nó chưa ra bãi đỗ đậu xe.
“Sân bay? Làm chi?” cô nàng vặn lại.
Amy ngó chằm chằm ra ngoài cửa sổ. “Tụi em sẽ về nhà,”con bé nói giọng khàn khàn. “Trở về với Dì Beatrice.”
“CÁI GÌ?!”
“Đó là cách duy nhất,” Dan nói. “Tụi em là Madrigal. Madrigal làm tổn thương mọi người. Thậm chí giết người, hoặc chí ít là làm cho người ta bị giết. Tụi em phải từ bỏ cuộc truy tìm trước khi điều đó lại xảy ra lần nữa.”
Khoảnh khắc tiếp theo tất cả đều im lặng.
“Em có chắc không?” sau cùng Nellie lên tiếng.
“Vâng.” Hai đứa nói cùng lúc, lặng lẽ nhưng không hề do dự.
Nellie lái xe đi. Dan nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Cảnh tượng cuối cùng của mình về Jamaica… Mình sẽ không bao giờ quay trở lại đây nữa.
Sau đó một suy nghĩ tội lỗi nhói lên trong nó.
Tụi nó nên đến thăm Miss Alice. Nó đề cập khi nhìn thấy cổng ra của sân bay.
“Nè, đó là lối rẽ qua sân bay mà,” nó nói. “Chị đi lố rồi. Nhưng không sao - em đang nghĩ là mình nên ghé qua thăm Miss Alice trước khi tụi mình đi.”
Amy nhìn nó buồn bã. “Em nói đúng,” con bé nói.
“Vậy thì, Thị trấn Tây Ban Nha thay vì sân bay.” Dan nói, tự hỏi rằng nó sẽ có thể nói gì với Miss Alice. Không nghe Nellie trả lời. Và cô nàng không đeo tai nghe.
“Nellie ơi?” Amy gọi. “Tụi em muốn đi thăm Miss Alice, chị có nghe không vậy?”
Nellie kéo kính mát từ trên đỉnh đầu xuống và đeo vào. “Chị có nghe,” cô nàng nói. “Ngồi lại và thư giãn nào. Mấy đứa có thể nghỉ ngơi một chút đó.”
“Nhưng mình đi sai đường rồi,” Dan nói. “Thị trấn Tây Ban Nha hướng kia mà-“ Nó xỉa ngón cái qua vai, chỉ về hướng đối diện.
Sau một hoặc hai giây, rõ ràng là Nellie hoàn toàn không có ý quay trở lại, và Dan cảm thấy sự bối rối của mình trở thành sự sợ hãi mơ hồ.
“Chiếc hộp của Lester đâu?” nó thình lình nói.
“Chị nói rồi, nó an toàn,” Nellie đáp.
Nó có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của Nellie từ gương chiếu hậu. Cô nàng cười mỉm.
“Đừng lo lắng,”cô nàng nói. “Hãy nhớ, bác sỹ nói em phải thả lỏng đó.”
“Em sẽ thả lỏng khi nào chị nói cho em biết cái hộp đâu,” Dan nói lại.
Nellie mím chặt môi.Rồi cô nàng nói, “chị sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào nữa. Các em sẽ hiểu hết mọi thứ khi nào chúng ta tới đó.”
“Tới ĐÂU?” Giọng Dan cất cao lên. “Chị đang mang tụi em đi đâu?”
Không có câu trả lời.
Amy ắt hẳn phải căng thẳng y như nó, vì con bé giờ đây đang nắm chặt tay nắm cửa.
“Dừng xe lại,” con bé nói. “Tụi em sẽ nhảy ra đó - em sẽ không đi đâu cả cho tới khi chị nói cho tụi em nghe chuyện gì đang xảy ra.”
“Xin lỗi,” Nellie đáp. “Đây là một chuyến xe tốc hành. Sẽ không dừng lại cho tới - trạm cuối.”
Trạm cuối. Cách cô nàng nói làm Dan cảm thấy một điềm xấu.
Amy giật mạnh tay nắm cửa. Tụi trẻ đã bị nhốt lại; cửa đã khóa.
“Để bảo vệ tụi em thôi,” Nellie nói.
Trong giây lát, Dan đã nghĩ sẽ giành lấy tay lái hoặc chọt tay vô mắt Nellie - bất cứ điều gì để làm cho cô nàng ngừng lại. Nhưng còn nhiều xe khác trên đường; người khác có thể bị thương.
Tim Dan đập thình thịch. Nó cố nói, nhưng không có từ nào thốt lên được. Nó chỉ có thể nhìn chằm chằm một cách không thể tin đường vào phía sau đầu của Nellie.
Trong suốt thời gian qua cô nàng luôn giúp đỡ tụi nó để làm giảm mức phòng ngừa của tụi nó xuống.
Và tụi nó đã làm vậy, và giờ cô nàng thụi cho tụi nó một đấm.
Sau vài phút trên đường, Nellie bẻ lái và gọi điện thoại bằng di động của cô nàng.
“Đang trên đường,” cô nàng nói. Rồi, “Không. Không hiệu quả. Nhưng tụi nó đang đi với tôi. Có nghĩa là Kế hoạch B.”
Lời nói thật bí ẩn và đầy đe dọa, với Amy, điều đáng sợ nhất là giọng điệu thản nhiên của Nellie. Chắc hẳn cô nàng là robot; không hề có chút cảm xúc nào trong lời nói của cô nàng. Và mặt cô nàng lạnh như đá tảng.
Bị bắt cóc. Tụi mình đang bị bắt cóc.
Amy thậm chí không cố gắng hỏi xem Kế hoạch B nghĩa là sao; con bé biết cô nàng sẽ không trả lời. Ngón tay run rẩy, con bé tháo dây an toàn và trèo vào ghế sau. Con bé cần được ở kế bên Dan.
Amy muốn cảm thấy giận dữ vì những bằng chứng không thể chối cãi về sự phản bội của Nellie. Thay vào đó, con bé hoàn toàn bị nhấn chìm bởi những đợt sóng kiệt sức.
Mình quá mệt mỏi. Quá mệt mỏi và buồn rầu để có thể giận dữ. Con bé ước mình có thể cuộn tròn như một trái banh trong một căn phòng tối đen yên lặng và ngủ và ngủ và ngủ. Khoảng, mười năm chẳng hạn.
Quay mặt về phía cửa sổ, Amy nhắm mắt một cách bất lực. Vài giọt nước mắt ứa ra trên làn mi con bé.
Sau khi tụi nó long đong trên đường khoảng một tiếng rưỡi - trong lặng câm - Nellie lái xe ra khỏi đường cao tốc đi vào một con đường nhỏ băng qua ngọn núi. Mặc dù ngọn núi có vẻ hoàn toàn hoang sơ nguyên thủy, tụi nó đôi khi vẫn thấy vài căn nhà. Một vài căn gần sát bên nhau tạo thành một thị trấn. Con đường trở nên hẹp hơn và dốc dần theo mỗi góc cua và sau cùng đưa chúng đến một cây cầu sắt được lót bởi những tấm thép băng qua một con mương.
THỊ TRẤN MOORE tấm bảng trên cây cầu ghi.
Nellie lái xe băng qua cầu và dừng lại ở bờ bên kia. Cô nàng hạ khóa cửa xe xuống.
“Mấy đứa có thể đi,” cô nàng nói với cùng chất giọng vô cảm. “Nhưng đừng có nghĩ tới chuyện chạy đi đâu.”
Ả không thể cản tụi mình được, Amy nghĩ. Có lẽ mình sẽ đánh lạc hướng ả và Dan có thể chạy trốn. …
Amy xuống xe và nhìn quanh. Thị trấn Moore không giống bất cứ thị trấn nào con bé từng thấy trước đây. Các ngôi nhà thưa thớt bên con đường đất dẫn thẳng lên sườn núi. Một vài căn được sơn những màu sắc nhiệt đới – xanh dương, hồng, vàng chanh – đã phai màu nhưng vẫn vui vẻ. Ngọn núi xa xa được bao phủ bởi màn sương xám-xanh làm các đường nét nhòe nhoẹt.
Dan đi vòng qua xe và đứng kế bên con bé. “Sao giờ?” nó hỏi một cách lo lắng.
“Tùy mấy đứa đó.”
Một giọng nói vang lên từ phía sau tụi nhỏ. Nhẹ nhàng, thô lỗ … Khi Amy quay lại, con bé nắm lấy tay Dan, biết chắc chắn mình sẽ nhìn thấy gì.
Người đàn ông trong bộ đồ đen.
Người mà giờ đây mặc toàn màu xám.
Amy đứng tê liệt. Con bé thấy gã đang cầm một bọc hàng bọc vải rất quen thuộc.
Cái hộp.
Nellie đã đưa nó cho gã đàn ông mặc đồ đen.
-------------------------------------------
Chương mới nè
Wild Eye,
hanganbeo7d,
konny,
coilata,
Scream25
---------------------------------------------
Chương 20
***
“KHÔNGGGGG!”
Dan nhào ra khỏi vòng tay cố giữ của Amy và lao tới trước. Cơn thịnh nộ của nó rất rõ ràng. Amy biết không có cách nào để nó cho phép cái hộp – hộp của Lester – nằm trong tay của kẻ thù.
Người đàn ông tỏ ra nhanh nhẹn bất ngờ so với một người lớn tuổi. Gã tránh khỏi Dan và gạt chân nó. Dan ngã nhào và cắm mặt vào đám đất.
Amy nhào lại cạnh bên nó.
Nó nhìn con bé đầy hoang dại. “Tụi mình cân hết - chị xử Nellie và em sẽ -“
“Ôi, làm ơn đi,” gã đàn ông mặc áo xám nói. “Và sau đó thì sao -chạy trốn khỏi chúng tôi ư? Chính xác thì mấy đứa định chạy đi đâu?”
Trong tuyệt vọng, Amy nhận ra hắn nói đúng. Hắn có lẽ đã chọn địa điểm này vì đúng lý do đó. Nơi này cách xa những chỗ an toàn cả cây số, và Dan chắc hẳn còn quá yếu để có thể chạy xa.
“Có lẽ mấy đứa nên nghe ta hơn,” gã đàn ông nói. “Sao chúng ta không tìm chỗ nào thoải mái hơn để nói chuyện nhỉ?”
“Ông đã cố giết tụi tôi!” Dan la lớn. “Lúc ở Áo! Tại sao tụi tôi phải ngồi xuống với một kẻ sát nhân?”
Gã đàn ông trông có vẻ bị kinh ngạc. “Mấy đứa đã hiểu lầm. Có thể tha thứ, người ta không nói cho mấy đứa tất cả tình huống. Tôi e là tôi phải kiên trì trong việc ngồi lại cùng mấy đứa thôi. Lúc này tôi chỉ có một mình, nhưng tôi có trợ giúp ở gần đây.” Hắn giơ chiếc điện thoại di động lên. “Tôi cho rằng mấy đứa muốn nói chuyện với tôi hơn là mấy đồng nghiệp kém tinh tế của tôi.”
Sự đe dọa không thể nào rõ ràng hơn.
Cả đám ngồi dưới mái hiên của một trong mấy tòa nhà, một tòa nhà kết hợp giữa quán bar và bách hóa tổng hợp.
Nellie cầm lấy cái hộp và bỏ trong xe khóa lại. Sau đó, kỳ quặc thay, cô nàng không ngồi xuống cùng mọi người mà bỏ ra đứng cạnh đường đi. Amy và Dan ngồi cạnh nhau, đối diện kẻ thù.
“Mấy đứa có biết gì về thị trấn Moore không?” hắn hỏi.
Amy đã quyết định không nói lời nào không cần thiết với hắn. Cả Dan lẫn con bé đều không trả lời. Đó rõ ràng là một câu hỏi tu từ; gã đàn ông tiếp tục nói, không hề lúng túng vì tụi nó không thèm trả lời.
“Đó chính là nơi định cư nguyên thủy của Windward Maroons
(Người Jamaica Hoang Dã),” hắn nói. “Một cái khác là Nanny Town (
Thị trấn Vú Em), được đặt tên, dĩ nhiên, theo Vú Em Đúng Tuyệt Vời.”
Amy rùng mình. Có vẻ như hắn đã biết về việc điều tra của tụi nó về Nanny. Dĩ nhiên rồi. Nellie ắt hẳn đã kể cho hắn nghe.
Nellie chắc hẳn đã kể cho hắn nghe tất cả mọi thứ.
“Đây chính là ngôi nhà và cũng là cứ điểm hoạt động của bà,” hắn tiếp tục. “Tôi ước gì Nanny Town là nơi chúng ta gặp mặt, nhưng nó đã bị bỏ hoang nhiều năm rồi.”
Hắn uống một ngụm. “Cây cầu mà mấy đứa mới đi qua là lối vào thị trấn duy nhất,” hắn tiếp lời.
“Những người Jamaica rất thông minh; tất cả những nơi định cư của họ đều chỉ có một lối vào. Điều đó làm cho thị trấn dễ bảo vệ. Chỉ một vài người Jamaica có thể trấn giữ trước một số lượng lớn binh lính Anh. Nanny Town cũng có cách phòng thủ tương tự; nó nằm trên một điểm cao nhìn xuống một con sông.”
Amy liếc nhìn Nellie, hiện đang quay lưng lại với mọi người. Nellie có vẻ như đang nhìn xuống con đường dẫn tới chiếc cầu.
Gã đàn ông nhìn theo hướng nhìn của con bé. “Ừ, đúng rồi,” hắn nói. “Cô nàng đang đứng gác. Với cô nàng ở đó, sẽ không ai có thể thoát khỏi chúng ta, vì lối duy nhất vào thị trấn Moore chính là con đường đó.”
“Không quan tâm tới bài học địa lý từ kẻ đã cố giết chúng tôi,” Dan gắt gỏng.
Đó chính là điều tốt duy nhất trong mớ hỗn độn mà tụi nó đang mắc phải: Cơn giận dữ của Dan làm nó giống bản thân nó nhiều hơn.
Gã đàn ông nghiêng đầu. “Nhưng dĩ nhiên. Sự mất kiên nhẫn của mấy đứa là dễ hiểu.”
Hắn đan các ngón tay lại với nhau và đặt tay lên mặt bàn trước mặt.
“Điều đầu tiên ta nên nói với mấy đứa là ta đang nói chuyện với mấy đứa thay mặt cho nhà Madrigal.”
Amy chạm vào Dan dưới gầm bàn. Con bé cảm nhận được cơn giận của thằng bé đang sôi lên sùng sục. Bình tĩnh nào, con bé cố gắng nói với nó bằng thần giao cách cảm. Tập trung vào. Chúng ta phải tìm ra cách để lấy lại cái hộp và rồi chúng ta cùng thoát khỏi đây. …
“Nhà Madrigal theo dõi mấy đứa với hứng thú to lớn,” hắn nói. “Chúng ta khá ấn tượng. Ta có nhiệm vụ khám phá ra cách mấy đứa thể hiện trước những nhiệm vụ cụ thể mà tụi ta đã thiết kế cho mấy đứa.”
“Chúng tôi không làm gì cho họ cả!” Amy bùng nổ.
Hắn nhún vai. “Tốt thôi. Nhưng ta phải nói cho mấy đứa biết hậu quả của việc bất hợp tác. Không cần đi quá nhiều vào chi tiết, mấy đứa nên biết rằng tụi ta đang nắm giữ đồng hành kia của mấy đứa.”
“Cái gì của tụi tôi-?” Amy ngừng lại, kinh hoảng.
Saladin! Con bé đã quá kiệu sức ở khách sạn vào đêm trước, con bé đã không để ý rằng con mèo không có ở đó.
“Mấy người-mấy người tốt hơn là - ông để cho nó yên!” Dan lắp bắp không thốt nên lời.
“Ôn-ông đã làm gì với nó?” Amy run rẩy. Con bé thậm chí không muốn tưởng tượng ra việc họ có thể làm với Saladin. … Cái loại người gì mà muốn đe dọa cả một con mèo tội nghiệp vô tội chứ?
“Tại sao, chẳng có gì cả,” hắn đáp. “Nó hoàn toàn ổn. Và sẽ tiếp tục như vậy, nếu mấy đứa hợp tác. Thật đơn giản: Tất cả những gì mấy đứa phải làm là mở cái hộp ra.”
“Tôi muốn ông phải hứa,” Dan nói. Từ ngữ điệu của nó, Amy có thể nhận ra là nó vẫn đang cố gắng đè nén cơn giận dữ.
“Mấy đứa không có cửa để thương lượng đâu.”
“Ông lầm rồi. Ông muốn tụi tôi làm việc này. Nếu ông không muốn, ông đã tự làm rồi. Vậy nên tôi muốn có qua có lại.”
Gã đàn ông không nói một lời.
Dan tiếp tục. “Ngay khi ông có được bí mật nhỏ xíu quý giá từ chiếc hộp, tôi muốn lấy lại. Cái hộp – và Saladin.”
Gã đàn ông nhún vai. “Ta tin là điều đó có thể thu xếp.”
“Tôi muốn ông nói rõ ra,” Dan kiên trì nói. Nó nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ. “Chỉ vậy thôi, nếu lời nói của ông có chút giá trị,” nó thêm vào đầy cay đắng.
Hắn nhún vay, rồi giơ tay lên.
“Mấy đứa có lời hứa của ta,” hắn nói và cúi đầu. Lúc hắn liếc mắt lên nhìn Dan, Amy giật mình nhìn thấy ánh mắt – có thể nào là tôn trọng chăng? Hoặc thậm chí là tự hào? – từ trong mắt hắn. Nhưng chỉ thoáng qua; có lẽ con bé đã tưởng tượng ra điều đó.
“Nếu ông xong rồi,” con bé lạnh lùng nói. “chúng tôi muốn bắt đầu.”
“Cô Gomez ơi?”
Nellie quay trở lại từ chỗ canh gác của mình. Như chó theo đuôi của hắn, Amy ghê tởm nghĩ.
Nhưng ẩn sâu dưới những suy nghĩ khinh thường đó, con bé vẫn cảm thấy một đại dương sâu thẳm nỗi buồn vì sự phản bội của Nellie.
“Làm ơn lấy cái hộp lại đây,” hắn nói, “và ta với cô sẽ rời khỏi đây cho hai đứa trẻ lại trong hòa bình để tụi nhỏ hoàn thành nhiệm vụ.”
“Cái gì?” Nellie cau mày.
“Ta tin là cô nghe rõ lời ta.”
“Không!” Nellie hét. “Điều đó không giống như thỏa thuận - ông đã nói tôi có thể giúp tụi nhỏ!”
Tim Amy nhảy lên trong lồng ngực. Có lẽ nào Nellie là - điệp viên hai mang? Amy cố gắng dẹp suy nghĩ đó; con bé không chịu nổi việc hy vọng rồi lại bị nghiền nát thêm lần nữa.
“Thỏa thuận, cô Gomez à, là thứ mà chúng ta nói tới.”
Nellie nheo mắt. “Ông nghĩ?” Cô nàng chạy lại xe, mở cửa và giơ chìa khóa lên.
“Nếu ông không cho tôi giúp tụi nhỏ,” cô nàng la lớn. “Tôi sẽ lái đi ngay lập tức. Cùng với cái hộp.”
Gã đàn ông trong bộ đồ xám dường như không bị đả kích. “Cô nghĩ chúng tôi mất bao lâu để lùng ra cô?”
“Đủ lâu để tôi đưa cái hộp cho nhà Kabra,” cô nàng đáp trả.
Cảm giác khó chịu thoáng qua trên gương mặt hắn, nhưng giây tiếp theo hắn đã kiểm soát lại. “Coi nào.”hắn nói. “Không cần thiết phải vội vã về việc này.”
“Tôi làm thật đó!” cô nàng hét. “Thách tôi coi!”
Gã đàn ông giơ tay lên. “Làm ơn, bình tĩnh nào,” hắn nói, rồi nhún vai. “Cô có thể ở lại với tụi nhỏ nếu đó là mong muốn của cô.”
“Ông biết điều đó rồi,” Nellie lầm bầm. Cô nàng chạy trở lại bàn. Amy nhìn chằm chằm cô nàng.
Cái quái gì vậy?
Cách này hay cách khác, tụi nó sắp tìm ra.
Nellie gỡ khuyên mũi ra và lấy chiếc còn lại hình con rắt đã lấy từ Miss Alice ra. Amy gỡ dây chuyền hình rồng và nanh sói đặt cạnh bên nhau trước mặt con bé. Dan lấy vuốt gấu ra khỏi sợi dây xích.
“Mấy đứa sẽ cần thứ này,” gã đàn ông nói, và đưa ra một chiếc kìm nhỏ. Nellie dùng nó để cắt đứt phần nối của khuyên mũi cô nàng và bông tai của Miss Alice. Cô nàng chuyền chiếc kìm qua Dan, nó cắt bớt quả bóng trên trên cái vuốt.
Amy cầm cái kìm lên. Con bé do dự trong chốc lát trước khi cắt mặt dây chuyền hình rồng ra khỏi dây chuyền của bà Grace.
Gã đàn ông tháo phần bọc ngoài cái hộp và trao cho Nellie. Cô nàng đặt mấy con rắn vào chỗ ở một mặt. Dan làm điều tương tự với vuốt gấu,
Rồi Amy đặt nanh vào mặt thứ ba của cái hộp. Con bé nhặt mặt dây chuyền hình rồng lên và nín thở.
Con rồng vừa khít vào chỗ gọn gàng.
Cái hộp không mở ra. Amy thở hắt ra. Dĩ nhiên rồi, con bé nghĩ. Đây không phải là ma thuật, trời ạ.
Con bé thử mở cái hộp như cách mở một chiếc hộp thông thường.
Không may mắn gì cả.
“Đưa đây, để em thử,” Dan háo hức nói. Nó thử cách của nó khắp bốn mặt của cái hộp để cố mở ra; thậm chí nó còn lật ngược cái hộp.
Vẫn không có ích.
Gã đàn ông theo dõi bọn nó, dựa hờ lưng vào chiếc ghế và đôi tay bắt chéo. Hắn đã đeo kính râm lên; Amy không thể nhìn thấy biểu cảm của hắn.
Nellie cũng thử sức. Trong giây lát, Amy đã quyết định ngừng thắc mắc xem Nellie đang ở phe nào; ngay lúc này con bé và Dan cần tất cả mọi sự giúp đỡ có thể có.
Tụi nó làm lại lần nữa. Amy cố gắp mở ở mặt bên, rồi trượt nắp thay vì lật lên.
Chẳng được gì.
Gã đàn đông mặc đồ xám đứng lên. “Có vẻ mấy đứa đã thất bại,” hắn nói, và cầm lấy cái hộp.
Dan cướp lại và giấu cái hộp sau lưng nó. Nó nhìn gã đàn ông hung dữ tới mức Amy rùng cả mình. Con bé chưa từng thấy nó như vậy trước đây; con bé không biết điều gì sẽ xảy ra nếu gã đàn ông cố gắng lấy cái hộp khỏi Dan.
“Làm ơn đi,”con bé nói trong tuyệt vọng,”chúng tôi không thể có thêm chút thời gian sao? Chúng tôi có mấy cái biểu tượng, chúng đều khớp, chúng tôi chỉ còn phải tìm ra cách …” giọng con bé tắt lịm.
Gã đàn ông bước đi vài bước. Hắn lấy điện thoại ra, nhấn một dãy số, và nói thật nhanh.
Rồi hắn quay lại và nhìn tụi nó.
“Bây giờ là mười hai giờ năm,”hắn thông báo. “Mấy đứa có chính xác một tiếng đồng hồ. Nếu cái hộp không mở vào lúc một-giờ-năm, mấy đứa thất bại. Hiểu chưa?”
Amy gật đầu.
“Chàng trai trẻ thì sao?”
Dan vẫn còn gườm gườm, nhưng nó cũng gật đầu.
“Ta sẽ quay trở lại trong”- hắn nhìn đồng hồ trên tay -“năm mươi chín phút nữa.” hắn dùng dại. “Nhớ đó, tất cả các mặt đều là một, và mấy đứa cần chúng ta để thành công.”
Gã đàn ông bước đi, bỏ lại tụi nó với cái hộp.
Bốn mươi phút sau, Nellie nhìn Amy bất lực. Amy gần khóc, và Nellie không thể nói được gì để an ủi con bé.
Tụi nó đã thử mọi thứ. Tụi nó gỡ mấy biểu tượng ra và đặt lại, theo nhiều trình tự có thể. Tụi nó đặt cả bốn biểu tượng cùng lúc. Tụi nó đứng lên cả bốn mặt của cái hộp; tụi nó đã cố gắng đẩy từ hai phía của cái hộp cùng lúc. Tụi nó đã gõ, và đẩy và chọc vào từng phân vuông của cái hộp. Không có ích gì cả.
Amy cúi đầu trong một nỗ lực vô ích cố gắng che dấu việc mình đang khóc. Mồ hôi chảy xuống từ khuôn mặt Dan khi nó thử khám phá cái hộp thêm lần nữa.
Nellie cảm thấy đầu cô nàng như muốn nổ tung. Phải có cách gì đó cô nàng có thể giúp chứ. …
“Hãy nghĩ đi!” cô nàng nói. “Chúng ta hẳn đã quên gì đó. Nghĩ lại từ lúc bắt đầu nhá – lúc tới Bahamas.”
Amy ngẩng đầu lên. “Vuốt gấu,” con bé nói. “Đó là Bahamas.”
Dan ngừng vật lộn với cái hộp và ngước lên. “Sau đó chúng ta tới đây - tới Jamaica - và chúng ta tìm thấy con rắn của Miss Alice.”
Rõ ràng, việc đó làm tụi nó cảm thấy ổn hơn khi tập trung vào cái gì khác ngoài cái hộp. “Rồi sao nữa?” Nellie khích lệ hai đứa.
“Rồi chị gọi cho ba chị,” Amy nói, “và-“
“VÚ EM ĐÚNG TUYỆT VỜI!” Dan hét to. “Dải vàng từ cái sừng á!”
Amy đã bắt đầu xới tung ba lô. Con be lôi ra một mẩu kim loại, được bọc cẩn thận trong một mảnh giấy. Nellie thấy con bé cau mày hầu như ngay tức thì.
“Nó không khớp,” Amy nói. “Coi nè. Nó dài hơn mấy cái mặt bên.”
“Đường chéo thì sao nhỉ?” Dan đề xuất. “Vẫn quá dài.”
“Có lẽ nó nên bị bẻ cong?” Nellie nói. “Nhưng bằng cách nào?”Amy hỏi. Tim Nellie chùng xuống. Amy đã đúng; có cả triệu cách bẻ cong sợi dây. Tụi nó không có thời gian để tìm ra thử.
“Cái này phải vậy, cái này PHẢI vậy,” Dan liên tục nói.
“Cho chị xem nào,” Nellie nói. “Sợi dây, ý chị là vậy.”
Cô nàng dò xét thật cẩn thận. Mấy chữ tí hon này…
ektomaluja ektomaluja ektomaluja ektomaluja
“Sao nó lại có chữ trên cả hai mặt?” cô nàng hỏi. “Ý chị là, nếu nó vừa với cái hộp như mấy mảnh khác, vậy nó phải có ‘đúng bên’ hoặc ‘sai bên’. Nhưng mà nó không có. Cả hai mặt đều như nhau. “
Dan và Amy cúi xuống sợi dây trong tay Nellie. Amy thở gấp. Con bé chúi mũi vào trong ba lô lần nữa và lấy cuốn sổ tay ra.
“Chị đã nghĩ về điều này một lần trước đây rồi quên khuấy đi mất,” con bé nói. “Coi nè.”
Con bé cho mọi người thấy trang giấy nó đã viết ra những chữ bí hiểm:
EKTOMALUJA EK -Ekaterina TOMA -Tomas LU -Lucia n JA -Janus
“Chị đã thắc mắc sao Tomas lại có bốn chữ cái trong khi mấy nhà kia chỉ có hai,” con bé nói. “Bởi vì không phải T-O-M-A đại diện cho Tomas.” Con bé rít lên giận dữ, rồi cho tụi nó xem lại trang giấy.
EK -Ekaterina TO -Tomas MA -MADRIGAL LU -Lucian JA -Janus
“Tuyệt vời!” Dan hét to.
Nellie nhắm mắt lại để tập trung. “Nhớ ổng nói gì lúc bỏ đi không? Điều gì đó về việc làm sao ta cần họ để thành công. Nhà Madrigal.”
“Cả bốn chi, mỗi huy hiện trên mỗi mặt của chiếc hộp,” Amy nói. “Madrigal, ở chính giữa của từ khóa … Madrigal ở chính giữa sao đó…”
Dan xoắn tít chân mày. Nó nhìn Nellie. “Chị nói gì trước đó nhỉ? Chị nói cái gì đó - Em đang cố nhớ lại-“
“Về người đàn ông mặc đồ đen? Ý chị là, đồ xám?”
“Không. Trước đó cơ.”
Nellie nghĩ một lúc. “À, chị nhớ rồi. Chị đang hỏi tại sao mấy chữ cái đó ở cả hai mặt.”
Cô nàng thấy Dan lặng đi; cô nàng gần như có thể nghe thấy nỗ lực của bộ não nó hoạt động.
“Mấy chữ đó được nêu ra,” nó nói, “và ở cả hai mặt.”
Có nghĩa là chữ cái sẽ vừa – bất cứ chỗ nào chúng ta không thể thấy. Đưa em sợi dây nào.”
Nellie nhìn Dan dùng dải vàng tạo thành vòng tròn bằng cách nối hai đầu lại.
“Thấy chưa?” nó nói. “Nó có thể theo cách này, góc cạnh, không bằng phẳng, và nếu ta đặt nó vào đúng vị trí-“
Cả ba đứa xém đập đầu vào nhau khi tụi nó cúi xuống xem xét cái hộp lần nữa.
“Nó hẳn phải là mặt trên,” Amy nói một cách hào hứng. “Nó không phải là một trong bốn mặt, vậy thì mặt trên như thể ở chính giữa.”
Chính Dan là người tìm ra: một khe hẹp giữa những đường chạm trổ trên nắp hộp. Khe hẹp có dạng như một vòng tròn, một hình bầu dục thô ráp mà dải vàng sẽ vừa khít.
Trừ việc nó không vừa. Dải vàng gần như vừa, nhưng không hoàn toàn. Dù tụi nó đặt vào theo cách nào, nhích từng chút một, nhưng nó vẫn không trượt vào cái rãnh.
Nellie rên lên thất bại. Cô nàng lôi điện thoại ra kiểm tra giờ giấc.
“Giờ là một giờ hai phút,” cô nàng nói gấp gáp. “Hắn sẽ trở lại bất cứ lúc nào.”
“Còn cái gì nữa đó,” Amy bất ngờ nói. “Ổng đã nói gì đó khác trước khi ổng bỏ đi. Ngoài cái phần mà tụi mình cần đến nhà Madrigal á.”
“Ông ấy nói”- Dan nheo mắt lại tập trung- “ông ấy nói là phải nhớ rằng tất cả các mặt đều là một.”
“Tất cả các mặt đều là một,” Amy thì thào. “Tất cả các mặt đều là một…”
Trong khoảnh khắc im lặng hoàn toàn.
Rồi Amy cười. Đó là, Nellie nghĩ, một nụ cười rạng rỡ - không còn từ nào khác cho nó nữa.
“Dạng dải vô tận tuần hoàn,
” con bé nói.
“Là cái dạng gì?” Dan nói.
“Là dải, không phải dạng,” con bé nói. “Dải vô tận tuần hoàn. Đó là một dạng hình học mà chỉ có một mặt.” Con bé nhặt miếng vàng lên và tạo thành một vòng tròn lần nữa. Nhưng trước khi nối hai điểm cuối lại, con bé xoắn nửa vòng. Giờ thì nó tạo thành một vòng xoắn hình bầu dục.
“Nhìn nè.” Con bé kêu lên. “Nếu chị đặt đầu bút chì ở đây và vẽ một đường thẳng chính giữa dải băng, chị sẽ đi được một vòng tới ngay chỗ chị đã bắt đầu. Và đường thẳng sẽ thấy được ở cả hai mặt, như chị chưa bao giờ nhấc bút lên. Điều đó chứng mình rằng nó thật sự chỉ có một mặt.
“Chị chưa hiểu,” Nellie nói.
“Em sẽ cho chị thấy lại sau,” Amy nói. “Nó sẽ dễ hiểu hơn với một dải băng bằng giấy.”
“QUÊN ĐI!” Dan nói. “Chỉ coi coi nó có khớp không!”
“Được rồi, được rồi,” Amy nói.
Nellie có thể nói rằng Amy không hề vội vã chút nào. Con bé trông hoàn toàn bình thản và tự tin cực kỳ.
Giữ dải vàng ở hình dạng dải vô hạn tuần hoàn, Amy đặt nó vào cái rãnh. Con bé thử một lần, hai lần, rồi ba lần.
Vào lần thử thứ tư, dải vàng dính hoàn hảo vào vị trí.
Có một tiếng ping ping nhỏ vang lên, và nắp hộp bật mở bung.
-----------
Dải vô hạn tuần hoàn -
Möbius strip